Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 952: Bán hoàng
Cảm nhận được khí thế của ông tổ Hoa gia, Hổ gia suýt nữa đã ngất xỉu.
Hoàng đế võ giả!
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hổ gia!
Vì khí thế này quả thật quá mạnh, tông sư võ giả hoàn toàn không có được khí thế như
vậy.
Hơi thở này rõ ràng hơn hẳn tông sư võ giả.
Nói cách khác, thực lực ông tổ Hoa gia cao hơn tông sư võ giả, chỉ có thể là hoàng đế
võ giả!
Hổ gia chợt cảm thấy chua xót, ông không ngờ ông tổ Hoa gia lại lớn mạnh đến vậy.
Ở thành phố Đông Hải nhỏ bé này mà cũng ẩn giấu một vị đại thần như thế, quả nhiên
không hổ là thần bảo vệ.
“Bây giờ dù tôi giết các cậu thì chắc các cậu cũng không oán trách gì chứ?”
Ông tổ Hoa gia thản nhiên nói: “Các cậu làm sai thì phải trả cái giá tương tự”.
“Trong lòng các cậu đã nảy sinh ra tà ác như vậy thì hãy để chính nghĩa đến diệt trừ đi,
có ý kiến gì không?”
Sau khi thể hiện khí thế của mình, ông tổ Hoa gia không muốn nói nhiều lời với mấy
người Chu Dương nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực của ông ta cũng đủ để xóa sổ hết mọi thứ!
Suy cho cùng, ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa.
Ông ta chỉ cần xóa bỏ toàn bộ những gì cản trở mình là xong chuyện.
“Tôi lại cảm thấy không đúng”, lúc này Chu Dương lại lên tiếng.
Vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đó.
Ông tổ Hoa gia kinh ngạc, thế mà lại có người giữ được bình tĩnh và thản nhiên trước khí
thế của ông ta!
Chuyện này sao có thể? Lẽ nào người thanh niên trước mặt ông ta cũng là hoàng đế võ
giả?
Không, không, tuyệt đối không có chuyện này!
Hoàng đế võ giả của cả Hoa Hạ này đều có họ tên, có thể đếm được trên đầu ngón tay,
có thể nói ông ta đều quen biết những người đó.
Nhưng ông ta chưa thấy một hoàng đế võ giả trẻ như vậy bao giờ.
Nếu trên thế giới này tồn tại một hoàng đế võ giả trẻ như vậy thì có lẽ cả giới võ thuật cổ
truyền đều bị xáo trộn lên rồi!
Thế nên ông ta lập tức bác bỏ nghi ngờ trong lòng, mặc dù không hiểu tại sao Chu
Dương có thể không bị ảnh hưởng bởi khí thế của ông ta, nhưng ông ta chắc chắn Chu
Dương không phải là hoàng đế võ giả.
“Cậu có vấn đề gì sao? Có gì không đúng?”, vẻ mặt ông tổ Hoa gia u ám vừa hỏi vừa
chậm rãi đến gần Chu Dương.
Chỉ cần Chu Dương nói, ông ta sẽ tát thẳng vào mặt anh.
“Rất đơn giản, ông nói ông muốn tiêu diệt chúng tôi là vì chúng tôi làm hại đến cháu trai
của ông, phá hoại tài sản của ông”.
Chu Dương bình thản nói, anh vừa nói xong câu này, đột nhiên ông tổ Hoa gia giơ tay lên
tát anh.
Cái tát này mang theo uy lực hơn hẳn tông sư võ giả, dù có là một viên cẩm thạch cũng
bị đánh cho vỡ nát thành từng mảnh!
Nhưng Chu Dương lại như không hề hấn gì, anh túm lấy tay ông ta, ngăn cái tát này lại.
Sau đó anh vẫn chậm rãi nói tiếp trước ánh mắt kinh ngạc của ông tổ Hoa gia.
“Ông nói vì chúng tôi làm sai trước nên chúng tôi là kẻ ác, mà ông đại diện cho chính
nghĩa”.
“Nhưng ông lại không muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao chúng tôi làm hại đến cháu trai
của ông? Là chúng tôi vô duyên vô cớ làm vậy sao? Lúc trước cháu của ông có từng làm
chuyện gì sai không?”
“Có phải hắn đại diện cho cái ác, còn chúng tôi là chính nghĩa nên mới xảy ra chuyện
như hiện giờ?”
Chu Dương lười biếng hỏi.
Nhưng ông tổ Hoa gia đã không còn nghe lọt những gì anh nói nữa rồi.
Rất đơn giản, vì rốt cuộc Chu Dương đang nói đến chuyện gì đã không còn quan trọng
nữa.
Quan trọng là Chu Dương lại mạnh hơn ông ta!
Hơn nữa không chỉ mạnh hơn một chút!
Vừa rồi ông ta đã dồn hết sức lực vào cái tát đó, hơn nữa lại là đánh lén, thế mà Chu
Dương lại có thể dễ dàng tránh được!
Điều này khiến ông tổ Hoa gia hơi hoảng hốt.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp một đối thủ như vậy!
Thế nên lúc nhìn gương mặt bình tĩnh của Chu Dương, ông ta bắt đầu hoảng sợ.
Khí thế trên người cũng yếu dần đi.
“Tôi, tôi...”, ông ta lắp bắp muốn giải thích gì đó nhưng đối mặt với Chu Dương, ông ta
không biết nên nói gì.
“Ông không hỏi đúng sai, không hỏi chuyện gì đã xảy ra mà đã thẳng thừng cho rằng
chúng tôi là kẻ ác, còn ông lại đứng về phe chính nghĩa”.
“Thế là có ý gì? Chính và tà? Chỉ một câu của ông mà có thể tùy tiện quyết định vậy
sao?”
Chu Dương lạnh lùng hỏi: “Hay là dựa vào thực lực ai mạnh hơn để quyết định chính
nghĩa và tà ác?”
Lúc Chu Dương nói, khí thế hoàng đế võ giả trên người bộc phát hoàn toàn!
Ngay lập tức, khí thế uy nghiêm hừng hực bao trùm lên cả đại sảnh!
Khí thế của ông tổ Hoa gia quả thật giống như tôm tép khi đối diện với khí thế này của
Chu Dương!
Như ngôi sao dám so bì với mặt trăng sáng rực!
Chu Dương nhướn mày, từ trên cao lạnh lùng nhìn ông tổ Hoa gia: “Đây là chính nghĩa
mà ông nói sao?”
Ông tổ Hoa gia hoàn toàn không thốt nên lời.
Vì ông ta hiểu rõ mình đã thua, hoàn toàn thua trước Chu Dương.
So về thực lực, ông ta không phải là đối thủ của Chu Dương.
Điều này khiến ông ta cảm thấy tuyệt vọng, đồng thời cũng cảm thấy kinh hãi.
Sao có thể có một hoàng đế võ giả trẻ tuổi như vậy tồn tại trên thế giới này chứ? Hơn
nữa ông ta còn chưa từng nghe nói đến!
“Tôi thua rồi”, ông tổ Hoa gia tâm phục khẩu phục nói.
Hổ gia cũng ngạc nhiên nhìn Chu Dương.
Chỉ khi tự mình cảm nhận được khí thế của Chu Dương, ông mới có thể chân thực cảm
nhận được sức mạnh của anh.
Quả thật khó thăm dò như vũ trụ bao lao!
Thậm chí Hổ gia không thể phản kháng gì được khi đối mặt với sức mạnh này. Nếu bây
giờ ông đứng trước mặt Chu Dương, có lẽ ông không cần ra tay đã nhận thua luôn rồi.
Ông tổ Hoa gia lựa chọn từ bỏ như vậy cũng rất giống ông, trầm mặc một lúc, ông tổ
Hoa gia quỳ xuống đối diện Chu Dương.
“Tôi sai rồi tiên sư, xin tiên sư đại nhân rộng lòng tha thứ cho tôi!”
“Tiên sư?”, lần này đến lượt Chu Dương sửng sốt.
Anh không hiểu tại sao ông tổ Hoa gia lại gọi anh như vậy.
“Lẽ, lẽ nào cậu không phải là tiên sư sao?”, ông tổ Hoa gia sững sờ.
Ông ta vốn là hoàng đế võ giả, người có thể trấn áp được hoàng đế võ giả chắc chắn là
tiên sư. Tại sao Chu Dương lại ngơ ngác vậy?
Chu Dương nghe hiểu ông tổ Hoa gia đang nói gì, thì ra trên cảnh giới hoàng đế võ giả
thì được gọi là tiên sư. Điều này Chu Dương không hề biết.
Nhưng Chu Dương biết rất rõ anh không phải là tiên sư gì kia, anh chỉ là một hoàng đế
võ giả!
Về phần nguyên nhân thì quá đơn giản, anh có trái tim hoàng đế, không liên quan đến
tiên sư gì đó.
Còn tại sao anh có thể đánh được ông tổ Hoa gia, điều này bản thân ông tổ Hoa gia
cũng không rõ, ông ta cứ nghĩ Chu Dương chỉ đơn giản đột phá cảnh giới, nhưng Chu
Dương lại vô cùng rõ ràng.
Ông tổ Hoa gia hoàn toàn không phải hoàng đế võ giả. Vì anh không cảm nhận được trái
tim hoàng đế trên người đối phương.
Trái tim hoàng đế thể hiện sự kiêu hãnh và tự tin tuyệt đối, đó là hai thứ khác hẳn với
thực lực mà ông tổ Hoa gia lại không có hai thứ này.
Ông ta chỉ có thể được xem là bán hoàng thôi.
Hoàng đế võ giả!
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hổ gia!
Vì khí thế này quả thật quá mạnh, tông sư võ giả hoàn toàn không có được khí thế như
vậy.
Hơi thở này rõ ràng hơn hẳn tông sư võ giả.
Nói cách khác, thực lực ông tổ Hoa gia cao hơn tông sư võ giả, chỉ có thể là hoàng đế
võ giả!
Hổ gia chợt cảm thấy chua xót, ông không ngờ ông tổ Hoa gia lại lớn mạnh đến vậy.
Ở thành phố Đông Hải nhỏ bé này mà cũng ẩn giấu một vị đại thần như thế, quả nhiên
không hổ là thần bảo vệ.
“Bây giờ dù tôi giết các cậu thì chắc các cậu cũng không oán trách gì chứ?”
Ông tổ Hoa gia thản nhiên nói: “Các cậu làm sai thì phải trả cái giá tương tự”.
“Trong lòng các cậu đã nảy sinh ra tà ác như vậy thì hãy để chính nghĩa đến diệt trừ đi,
có ý kiến gì không?”
Sau khi thể hiện khí thế của mình, ông tổ Hoa gia không muốn nói nhiều lời với mấy
người Chu Dương nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực của ông ta cũng đủ để xóa sổ hết mọi thứ!
Suy cho cùng, ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa.
Ông ta chỉ cần xóa bỏ toàn bộ những gì cản trở mình là xong chuyện.
“Tôi lại cảm thấy không đúng”, lúc này Chu Dương lại lên tiếng.
Vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đó.
Ông tổ Hoa gia kinh ngạc, thế mà lại có người giữ được bình tĩnh và thản nhiên trước khí
thế của ông ta!
Chuyện này sao có thể? Lẽ nào người thanh niên trước mặt ông ta cũng là hoàng đế võ
giả?
Không, không, tuyệt đối không có chuyện này!
Hoàng đế võ giả của cả Hoa Hạ này đều có họ tên, có thể đếm được trên đầu ngón tay,
có thể nói ông ta đều quen biết những người đó.
Nhưng ông ta chưa thấy một hoàng đế võ giả trẻ như vậy bao giờ.
Nếu trên thế giới này tồn tại một hoàng đế võ giả trẻ như vậy thì có lẽ cả giới võ thuật cổ
truyền đều bị xáo trộn lên rồi!
Thế nên ông ta lập tức bác bỏ nghi ngờ trong lòng, mặc dù không hiểu tại sao Chu
Dương có thể không bị ảnh hưởng bởi khí thế của ông ta, nhưng ông ta chắc chắn Chu
Dương không phải là hoàng đế võ giả.
“Cậu có vấn đề gì sao? Có gì không đúng?”, vẻ mặt ông tổ Hoa gia u ám vừa hỏi vừa
chậm rãi đến gần Chu Dương.
Chỉ cần Chu Dương nói, ông ta sẽ tát thẳng vào mặt anh.
“Rất đơn giản, ông nói ông muốn tiêu diệt chúng tôi là vì chúng tôi làm hại đến cháu trai
của ông, phá hoại tài sản của ông”.
Chu Dương bình thản nói, anh vừa nói xong câu này, đột nhiên ông tổ Hoa gia giơ tay lên
tát anh.
Cái tát này mang theo uy lực hơn hẳn tông sư võ giả, dù có là một viên cẩm thạch cũng
bị đánh cho vỡ nát thành từng mảnh!
Nhưng Chu Dương lại như không hề hấn gì, anh túm lấy tay ông ta, ngăn cái tát này lại.
Sau đó anh vẫn chậm rãi nói tiếp trước ánh mắt kinh ngạc của ông tổ Hoa gia.
“Ông nói vì chúng tôi làm sai trước nên chúng tôi là kẻ ác, mà ông đại diện cho chính
nghĩa”.
“Nhưng ông lại không muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao chúng tôi làm hại đến cháu trai
của ông? Là chúng tôi vô duyên vô cớ làm vậy sao? Lúc trước cháu của ông có từng làm
chuyện gì sai không?”
“Có phải hắn đại diện cho cái ác, còn chúng tôi là chính nghĩa nên mới xảy ra chuyện
như hiện giờ?”
Chu Dương lười biếng hỏi.
Nhưng ông tổ Hoa gia đã không còn nghe lọt những gì anh nói nữa rồi.
Rất đơn giản, vì rốt cuộc Chu Dương đang nói đến chuyện gì đã không còn quan trọng
nữa.
Quan trọng là Chu Dương lại mạnh hơn ông ta!
Hơn nữa không chỉ mạnh hơn một chút!
Vừa rồi ông ta đã dồn hết sức lực vào cái tát đó, hơn nữa lại là đánh lén, thế mà Chu
Dương lại có thể dễ dàng tránh được!
Điều này khiến ông tổ Hoa gia hơi hoảng hốt.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp một đối thủ như vậy!
Thế nên lúc nhìn gương mặt bình tĩnh của Chu Dương, ông ta bắt đầu hoảng sợ.
Khí thế trên người cũng yếu dần đi.
“Tôi, tôi...”, ông ta lắp bắp muốn giải thích gì đó nhưng đối mặt với Chu Dương, ông ta
không biết nên nói gì.
“Ông không hỏi đúng sai, không hỏi chuyện gì đã xảy ra mà đã thẳng thừng cho rằng
chúng tôi là kẻ ác, còn ông lại đứng về phe chính nghĩa”.
“Thế là có ý gì? Chính và tà? Chỉ một câu của ông mà có thể tùy tiện quyết định vậy
sao?”
Chu Dương lạnh lùng hỏi: “Hay là dựa vào thực lực ai mạnh hơn để quyết định chính
nghĩa và tà ác?”
Lúc Chu Dương nói, khí thế hoàng đế võ giả trên người bộc phát hoàn toàn!
Ngay lập tức, khí thế uy nghiêm hừng hực bao trùm lên cả đại sảnh!
Khí thế của ông tổ Hoa gia quả thật giống như tôm tép khi đối diện với khí thế này của
Chu Dương!
Như ngôi sao dám so bì với mặt trăng sáng rực!
Chu Dương nhướn mày, từ trên cao lạnh lùng nhìn ông tổ Hoa gia: “Đây là chính nghĩa
mà ông nói sao?”
Ông tổ Hoa gia hoàn toàn không thốt nên lời.
Vì ông ta hiểu rõ mình đã thua, hoàn toàn thua trước Chu Dương.
So về thực lực, ông ta không phải là đối thủ của Chu Dương.
Điều này khiến ông ta cảm thấy tuyệt vọng, đồng thời cũng cảm thấy kinh hãi.
Sao có thể có một hoàng đế võ giả trẻ tuổi như vậy tồn tại trên thế giới này chứ? Hơn
nữa ông ta còn chưa từng nghe nói đến!
“Tôi thua rồi”, ông tổ Hoa gia tâm phục khẩu phục nói.
Hổ gia cũng ngạc nhiên nhìn Chu Dương.
Chỉ khi tự mình cảm nhận được khí thế của Chu Dương, ông mới có thể chân thực cảm
nhận được sức mạnh của anh.
Quả thật khó thăm dò như vũ trụ bao lao!
Thậm chí Hổ gia không thể phản kháng gì được khi đối mặt với sức mạnh này. Nếu bây
giờ ông đứng trước mặt Chu Dương, có lẽ ông không cần ra tay đã nhận thua luôn rồi.
Ông tổ Hoa gia lựa chọn từ bỏ như vậy cũng rất giống ông, trầm mặc một lúc, ông tổ
Hoa gia quỳ xuống đối diện Chu Dương.
“Tôi sai rồi tiên sư, xin tiên sư đại nhân rộng lòng tha thứ cho tôi!”
“Tiên sư?”, lần này đến lượt Chu Dương sửng sốt.
Anh không hiểu tại sao ông tổ Hoa gia lại gọi anh như vậy.
“Lẽ, lẽ nào cậu không phải là tiên sư sao?”, ông tổ Hoa gia sững sờ.
Ông ta vốn là hoàng đế võ giả, người có thể trấn áp được hoàng đế võ giả chắc chắn là
tiên sư. Tại sao Chu Dương lại ngơ ngác vậy?
Chu Dương nghe hiểu ông tổ Hoa gia đang nói gì, thì ra trên cảnh giới hoàng đế võ giả
thì được gọi là tiên sư. Điều này Chu Dương không hề biết.
Nhưng Chu Dương biết rất rõ anh không phải là tiên sư gì kia, anh chỉ là một hoàng đế
võ giả!
Về phần nguyên nhân thì quá đơn giản, anh có trái tim hoàng đế, không liên quan đến
tiên sư gì đó.
Còn tại sao anh có thể đánh được ông tổ Hoa gia, điều này bản thân ông tổ Hoa gia
cũng không rõ, ông ta cứ nghĩ Chu Dương chỉ đơn giản đột phá cảnh giới, nhưng Chu
Dương lại vô cùng rõ ràng.
Ông tổ Hoa gia hoàn toàn không phải hoàng đế võ giả. Vì anh không cảm nhận được trái
tim hoàng đế trên người đối phương.
Trái tim hoàng đế thể hiện sự kiêu hãnh và tự tin tuyệt đối, đó là hai thứ khác hẳn với
thực lực mà ông tổ Hoa gia lại không có hai thứ này.
Ông ta chỉ có thể được xem là bán hoàng thôi.