Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487
Nghe vậy, Trần Hoàng Thiên nhướng mày, hỏi: “Nghiêm trọng không?” “Rất nghiêm trọng, đã không thể nói chuyện, toàn thân đều phát đen, hô hấp phi thường yếu ớt, nếu không phải trình độ tu luyện của Lý tổng quản cao, dựa vào nội lực cưỡng ép khắc chế thì đã sớm mất mạng. “Hơn nữa ở Phật Gia Đường không chỉ mình Lý tổng quản trúng độc, chí ít có mấy trăm anh em đều trúng độc, trừ Lý tổng quản, còn lại toàn không còn một ai.”
Nói đến đây, trưởng lão lau nước mắt chua xót, tiếp tục nói: “Đây là một nọc độc kiểu mới, độc tính vô cùng ác độc, không khó phán đoán là do nhóm Thiên Sát nghiên cứu chế tạo sau đó bán cho những tổ chức này.” “Ngày trước, những tổ chức kia cũng sẽ mua nọc độc và khí độc từ nhóm Thiên Sát tới đối phó chúng ta, cũng làm cho không ít anh em của chúng ta trúng độc, nhưng trước đây độc tính không có mạnh mẽ như vậy, chỉ cần trúng độc không phải quá sâu là có thể dựa vào nội lực đem độc tính bức ra.” “Nhưng lần này không giống, càng là dùng nội lực đi bức độc tổ thì sẽ khiến độc tính phát tác càng nhanh, trúng độc liền càng sâu, vì thế hiện tại ở Phật Gia Đường lòng người đang bàng hoàng lo sợ, không có một người thống lĩnh chi đội ngũ này, khiến cho các anh em ở Phật Gia Đường đều sợ ném chuột vỡ bình, không dám ra tham chiến. Vì thế người của những tổ chức kia tiến thẳng một mạch, nhiều lần chủ động khởi xướng tiến công đối với chúng ta, cho nên không có cách nào, chỉ có thể mời Tiểu Phật Gia rời núi, trấn giữ Phật Gia Đường, dẫn đầu anh em Phật Gia Đường đánh lui quân địch!”
Nói xong, vị trưởng lão này ôm quyền kh người, chờ đợi Trần Hoàng Thiên đồng ý.
Trần Hoàng Thiên lâm vào trầm mặc.
Sắp tới là đầy tháng của con trai, lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như đi, vậy liền không thể đón đầy tháng của con trai.
Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân anh trầm mặc.
Giữa chuyện nhà và chuyện nước, bên nào nhẹ bên nào nặng anh vẫn phân biệt rõ ràng.
Anh chủ yếu lo lắng chính là nếu như anh không thể dẫn dắt tốt chi đội ngũ này, khiến tạo thành thương vong nghiêm trọng với chi đội ngũ này, vậy liền sẽ có lỗi với quốc gia, có lỗi với bố.
Cho nên anh cảm thấy áp lực vô cùng to lớn.
Đến mức anh cũng không biết có nên nhận lấy gánh nặng này hay không! “Sư đệ”
Lúc này Chu Kình Thượng vỗ vỗ bả vai Trần Hoàng Thiên, nói: “Sư đệ, cậu không thể do dự, phải gánh lấy gánh nặng này, không vì cái gì khác, chỉ dựa vào chuyện chi đội ngũ này là bố của cậu tạo ra, nếu như cậu không đi, nếu chi đội ngũ này bị diệt, tâm huyết hai mươi năm của bố cậu đều sẽ uổng phí” “Hơn nữa, việc này có quan hệ đến sự ổn định của biên cảnh, là một công dân, cậu vẫn có năng lực công dân, có nghĩa vụ đi giữ gìn ổn định cho biên cảnh” “Lúc này cậu tuyệt đối không thể lùi bước, bởi vì cũng chỉ có cậu có lực kêu gọi và thống lĩnh chi đội ngũ này, có năng lực để đi đánh bại kẻ thù!” “Lúc thầy còn trẻ khắp nơi đều là chiến hỏa, ông ấy cũng đã cầm kiếm đi chân trời góc bể, giết vô số kẻ địch. Cậu làm đệ tử của ông ấy, nên kế thừa truyền thống tốt đẹp của ông ấy, không phải sư huynh khua môi múa mép với cậu, sư huynh cũng đi, mặc dù thực lực sư huynh không ra hồn, nhưng đối phó với một vài tên lính quèn thì vẫn là có thể, sẽ không cỗ vũ cậu đi mà mình không đi.”
Trần Hoàng Thiên cười cười: “Sư huynh, không phải tôi bởi vì lý do cá nhân mà do dự, tôi chỉ sợ hãi sẽ không thể dẫn dắt tốt các anh em trong Phật Gia Đường. Tôi sợ sẽ đánh thua, có lỗi với anh em ở Phật Gia Đường, dù sao tôi cũng chưa từng đánh trận, trong lòng có rất nhiều sầu lo” “Tôi hiểu”
Chu Kình Thượng gật đầu, nói lời thấm thía: “Mọi thứ đều có lần đầu tiên, kỳ thật đánh trận không khủng bố như trong tưởng tượng, một khi lên đến chiến trường liền nhiệt huyết sôi trào, căn bản không biết cái gì gọi là sợ hãi, cho nên cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng, sư huynh tin tưởng cậu có thể dẫn đầu Phật Gia Đường đánh thắng trận chiến, hơn nữa còn là chiến thắng lớn!”
Trần Hoàng Thiên trầm tư mấy giây, rốt cuộc gật đầu: “Được, tôi sẽ nhận lấy gánh nặng này, tôi về trước chào tạm biệt người nhà, sau đó liền xuất phát.
Một tiếng sau, Trần Hoàng Thiên trở lại nhà họ Trần, gọi từng người Phương Thanh Vân, Dương Thiên Mạnh, Miyazaki vào phòng làm việc. “Trần Hoàng Thiên, có chuyện gì mà bí mật thế?”
Dương Thiên Mạnh cười hỏi. Trần Hoàng Thiên chân thành nói: “Tôi muốn đi đánh trận.” “Cái gì?”
Dương Thiên Mạnh, Phương Thanh Vân, Miyazaki, đều kinh ngạc đến ngây người!
Đánh trận?
Thật hay giả vậy!
Bọn họ đặc biệt chấn động. “Hoàng Thiên, đánh trận gì chứ?”
Dương Thiên Mạnh giữ chặt tay Trần Hoàng Thiên, vô cùng lo lắng. Phương Thanh Vân cũng tràn đầy khẩn trương, đôi tay ôm con trai cũng đang phát run.
Vì không để bọn họ lo lắng, Trần Hoàng Thiên cười nói: “Mọi người biết Phật Gia Đường chứ? Lúc ở nhà họ Hàn là bọn bọ đã cứu tôi, ở nước Mỹ cũng là bọn họ đã cứu tôi. Bọn họ là một chi đội ngũ do bố ruột của tôi thành lập, chuyên môn đối phó với các thế lực ngoài nước, giữ gìn biên cảnh an bình” “Đoạn thời gian trước bố của tôi đã biến mất, Phật Gia Đường muốn tôi trở về để kế thừa cơ nghiệp của bố tôi. Tôi không nỡ rời bỏ mọi người nên không có đi, nhưng lần này Phật Gia Đường sắp khai chiến với thế lực ngoài nước, cần tôi trở về trấn giữ, tôi không thể không trở về.” “Cho nên nói với mọi người một chút, tránh chuyện tôi đi không từ biệt, mọi người sẽ lo lắng cho tôi, đi tìm tôi khắp nơi” “Có điều cùng chẳng sao, đánh giặc xong tôi liền sẽ trở về, cả nhà chúng ta lại sống vui vẻ hạnh phúc.” Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên gửi đến bọn họ nụ cười trấn an.
Anh không nói quân địch lợi hại thế nào, cũng không nói quân địch có chất độc ghê gớm, khiến cho bọn họ bởi vì anh mà nơm nớp lo sợ, lo lắng đến không chịu nổi một ngày. “Cậu ba, có thể không đi không?”
Phương Thanh Vân mang theo tiếng khóc nức nở hỏi.
Phật Gia Đường người có thể cứu Trần Hoàng Thiên, có thể thấy được sự lợi hại của người ở Phật Gia Đường, mà thế lực dám khai chiến với Phật Gia Đường, cũng không khó tưởng tượng được bọn họ lợi hại thế nào.
Cô ấy vô cùng lo lắng cho chuyến đi này của Trần Hoàng Thiên, cô ấy sợ mãi mãi cũng không thể gặp lại.
Đứa bé mới một tuổi tròn thôi mà.
Lỡ như…
Cô ấy không dám nghĩ tiếp. “Không thể.”
Trần Hoàng Thiên rất chân thành lắc đầu.
Phương Thanh Vân che miệng khóc lên.
Dương Thiên Mạnh ngược lại là hiểu lý lẽ, lôi kéo tay của Trần Hoàng Thiên, chân thành nói: “Có nước mới có nhà, đạo lý này bố hiểu, bố không ngăn trở con, bố chỉ hi vọng con quan sát cẩn thận mọi bề, dù sao trên chiến trường đạn không có mắt, tuyệt đối không thể lỗ mãng xông về phía trước, nhất định phải vận dụng chiến lược, trước khi khai chiến hãy đọc binh pháp Tôn Tử nhiều vào, có lẽ có tác dụng lớn. “Tóm lại, nhất định phải trở về hoàn hảo không chút tổn hại. Mọi người chờ con, cái nhà này cũng không thể không có con, con hiểu không Hoàng Thiên?” Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, vành mắt ửng đỏ nói: “Con biết rồi bố, con sẽ ghi nhớ trong lòng, nhất định hoàn hảo không chút tổn hại mà trở về” “Vậy là tốt rồi.”
Dương Thiên Mạnh cười gật đầu.
Nhưng trong lòng là lo lắng chết rồi. Chỉ là ông ấy không thể khóc lóc giống như đàn bà, làm cho Trần Hoàng Thiên lo lắng. “Zaki, sau khi tôi đi, ông phải để ý thêm một chút, bảo đảm cái nhà này an toàn, đừng để bất kỳ người lạ nào tiến vào hiểu không?” Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Miyazaki. “Xin ông chủ yên tâm, tôi nhất định giúp cậu giữ gìn cái nhà này!”
Miyazaki nói như đinh đóng cột. “Vậy là tốt rồi.”
Trần Hoàng Thiên vỗ vỗ vai Miyazaki, sau đó ôm con một lát, nói với Phương Thanh Vân: “Tiệc đầy tháng của con trước hết không tổ chức lớn, đến lúc đó bày mấy bàn trong nhà, người một nhà cùng nhau chúc mừng một chút là được, chờ anh chiến thắng trở về, sang năm sinh nhật con, lại tổ chức một buổi lớn nở mày nở mặt.” “Được.
Phương Thanh Vân gật đầu, nhào vào trong ngực Trần Hoàng Thiên.
Một hồi lâu sau, cô ấy mới buông Trần Hoàng Thiên ra. “Anh đi đây, người khác hỏi tôi thì cứ nói tôi đi nước Mỹ thăm nhà ông ngoại. rời đi.
Trần Hoàng Thiên bỏ lại một cậu liền bước nhanh mà
Hai giờ sau.
Một chiếc máy bay cất cánh từ sân bay quân dụng, bay về hướng Tây Vực.
Lúc này, ở trụ sở chính của nhóm Thiên Sát. “Ha ha!”
Hàn Tử Minh thoải mái cười to: “Có đúng là thủ lĩnh giả của Phật Gia Đường, tổng quản trúng độc không?” “Đúng.
Thủ lĩnh Blair nói: “Nghe nói Lão Phật Gia của Phật Gia Đường biến mất, trận chiến này Lão Phật Gia chưa từng xuất hiện, cổ thể xác định Lão Phật Gia xác thực là đã biến mất.” “Mà trước mắt lợi hại nhất Phật Gia Đường chính là Lý tổng quản, một khi ông ta trúng độc, Phật Gia Đường liền không có người nào có thể uy hiếp được anh, hơn nữa Phật Gia Đường cũng đã lâm vào vũng bùn chiến tranh, anh có thể trở về bảo thù.” “Quá tốt!”
Hàn Tử Minh kích động không muốn không muốn. “Rốt cuộc đợi đến một ngày này, Triệu Thanh Lam, Trần Hoàng Thiên, sư thái Mạc Ngôn, Dương Ninh Vân, các người đều chờ đó cho tôi, Hàn Tử Minh tôi lập tức liên trở về tìm từng người trong các người tính sổ, tôi khẩn cấp muốn biết khi các người ngã xuống dưới chân tôi là loại cảm giác gì!”
Nói đến đây, trưởng lão lau nước mắt chua xót, tiếp tục nói: “Đây là một nọc độc kiểu mới, độc tính vô cùng ác độc, không khó phán đoán là do nhóm Thiên Sát nghiên cứu chế tạo sau đó bán cho những tổ chức này.” “Ngày trước, những tổ chức kia cũng sẽ mua nọc độc và khí độc từ nhóm Thiên Sát tới đối phó chúng ta, cũng làm cho không ít anh em của chúng ta trúng độc, nhưng trước đây độc tính không có mạnh mẽ như vậy, chỉ cần trúng độc không phải quá sâu là có thể dựa vào nội lực đem độc tính bức ra.” “Nhưng lần này không giống, càng là dùng nội lực đi bức độc tổ thì sẽ khiến độc tính phát tác càng nhanh, trúng độc liền càng sâu, vì thế hiện tại ở Phật Gia Đường lòng người đang bàng hoàng lo sợ, không có một người thống lĩnh chi đội ngũ này, khiến cho các anh em ở Phật Gia Đường đều sợ ném chuột vỡ bình, không dám ra tham chiến. Vì thế người của những tổ chức kia tiến thẳng một mạch, nhiều lần chủ động khởi xướng tiến công đối với chúng ta, cho nên không có cách nào, chỉ có thể mời Tiểu Phật Gia rời núi, trấn giữ Phật Gia Đường, dẫn đầu anh em Phật Gia Đường đánh lui quân địch!”
Nói xong, vị trưởng lão này ôm quyền kh người, chờ đợi Trần Hoàng Thiên đồng ý.
Trần Hoàng Thiên lâm vào trầm mặc.
Sắp tới là đầy tháng của con trai, lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như đi, vậy liền không thể đón đầy tháng của con trai.
Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân anh trầm mặc.
Giữa chuyện nhà và chuyện nước, bên nào nhẹ bên nào nặng anh vẫn phân biệt rõ ràng.
Anh chủ yếu lo lắng chính là nếu như anh không thể dẫn dắt tốt chi đội ngũ này, khiến tạo thành thương vong nghiêm trọng với chi đội ngũ này, vậy liền sẽ có lỗi với quốc gia, có lỗi với bố.
Cho nên anh cảm thấy áp lực vô cùng to lớn.
Đến mức anh cũng không biết có nên nhận lấy gánh nặng này hay không! “Sư đệ”
Lúc này Chu Kình Thượng vỗ vỗ bả vai Trần Hoàng Thiên, nói: “Sư đệ, cậu không thể do dự, phải gánh lấy gánh nặng này, không vì cái gì khác, chỉ dựa vào chuyện chi đội ngũ này là bố của cậu tạo ra, nếu như cậu không đi, nếu chi đội ngũ này bị diệt, tâm huyết hai mươi năm của bố cậu đều sẽ uổng phí” “Hơn nữa, việc này có quan hệ đến sự ổn định của biên cảnh, là một công dân, cậu vẫn có năng lực công dân, có nghĩa vụ đi giữ gìn ổn định cho biên cảnh” “Lúc này cậu tuyệt đối không thể lùi bước, bởi vì cũng chỉ có cậu có lực kêu gọi và thống lĩnh chi đội ngũ này, có năng lực để đi đánh bại kẻ thù!” “Lúc thầy còn trẻ khắp nơi đều là chiến hỏa, ông ấy cũng đã cầm kiếm đi chân trời góc bể, giết vô số kẻ địch. Cậu làm đệ tử của ông ấy, nên kế thừa truyền thống tốt đẹp của ông ấy, không phải sư huynh khua môi múa mép với cậu, sư huynh cũng đi, mặc dù thực lực sư huynh không ra hồn, nhưng đối phó với một vài tên lính quèn thì vẫn là có thể, sẽ không cỗ vũ cậu đi mà mình không đi.”
Trần Hoàng Thiên cười cười: “Sư huynh, không phải tôi bởi vì lý do cá nhân mà do dự, tôi chỉ sợ hãi sẽ không thể dẫn dắt tốt các anh em trong Phật Gia Đường. Tôi sợ sẽ đánh thua, có lỗi với anh em ở Phật Gia Đường, dù sao tôi cũng chưa từng đánh trận, trong lòng có rất nhiều sầu lo” “Tôi hiểu”
Chu Kình Thượng gật đầu, nói lời thấm thía: “Mọi thứ đều có lần đầu tiên, kỳ thật đánh trận không khủng bố như trong tưởng tượng, một khi lên đến chiến trường liền nhiệt huyết sôi trào, căn bản không biết cái gì gọi là sợ hãi, cho nên cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng, sư huynh tin tưởng cậu có thể dẫn đầu Phật Gia Đường đánh thắng trận chiến, hơn nữa còn là chiến thắng lớn!”
Trần Hoàng Thiên trầm tư mấy giây, rốt cuộc gật đầu: “Được, tôi sẽ nhận lấy gánh nặng này, tôi về trước chào tạm biệt người nhà, sau đó liền xuất phát.
Một tiếng sau, Trần Hoàng Thiên trở lại nhà họ Trần, gọi từng người Phương Thanh Vân, Dương Thiên Mạnh, Miyazaki vào phòng làm việc. “Trần Hoàng Thiên, có chuyện gì mà bí mật thế?”
Dương Thiên Mạnh cười hỏi. Trần Hoàng Thiên chân thành nói: “Tôi muốn đi đánh trận.” “Cái gì?”
Dương Thiên Mạnh, Phương Thanh Vân, Miyazaki, đều kinh ngạc đến ngây người!
Đánh trận?
Thật hay giả vậy!
Bọn họ đặc biệt chấn động. “Hoàng Thiên, đánh trận gì chứ?”
Dương Thiên Mạnh giữ chặt tay Trần Hoàng Thiên, vô cùng lo lắng. Phương Thanh Vân cũng tràn đầy khẩn trương, đôi tay ôm con trai cũng đang phát run.
Vì không để bọn họ lo lắng, Trần Hoàng Thiên cười nói: “Mọi người biết Phật Gia Đường chứ? Lúc ở nhà họ Hàn là bọn bọ đã cứu tôi, ở nước Mỹ cũng là bọn họ đã cứu tôi. Bọn họ là một chi đội ngũ do bố ruột của tôi thành lập, chuyên môn đối phó với các thế lực ngoài nước, giữ gìn biên cảnh an bình” “Đoạn thời gian trước bố của tôi đã biến mất, Phật Gia Đường muốn tôi trở về để kế thừa cơ nghiệp của bố tôi. Tôi không nỡ rời bỏ mọi người nên không có đi, nhưng lần này Phật Gia Đường sắp khai chiến với thế lực ngoài nước, cần tôi trở về trấn giữ, tôi không thể không trở về.” “Cho nên nói với mọi người một chút, tránh chuyện tôi đi không từ biệt, mọi người sẽ lo lắng cho tôi, đi tìm tôi khắp nơi” “Có điều cùng chẳng sao, đánh giặc xong tôi liền sẽ trở về, cả nhà chúng ta lại sống vui vẻ hạnh phúc.” Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên gửi đến bọn họ nụ cười trấn an.
Anh không nói quân địch lợi hại thế nào, cũng không nói quân địch có chất độc ghê gớm, khiến cho bọn họ bởi vì anh mà nơm nớp lo sợ, lo lắng đến không chịu nổi một ngày. “Cậu ba, có thể không đi không?”
Phương Thanh Vân mang theo tiếng khóc nức nở hỏi.
Phật Gia Đường người có thể cứu Trần Hoàng Thiên, có thể thấy được sự lợi hại của người ở Phật Gia Đường, mà thế lực dám khai chiến với Phật Gia Đường, cũng không khó tưởng tượng được bọn họ lợi hại thế nào.
Cô ấy vô cùng lo lắng cho chuyến đi này của Trần Hoàng Thiên, cô ấy sợ mãi mãi cũng không thể gặp lại.
Đứa bé mới một tuổi tròn thôi mà.
Lỡ như…
Cô ấy không dám nghĩ tiếp. “Không thể.”
Trần Hoàng Thiên rất chân thành lắc đầu.
Phương Thanh Vân che miệng khóc lên.
Dương Thiên Mạnh ngược lại là hiểu lý lẽ, lôi kéo tay của Trần Hoàng Thiên, chân thành nói: “Có nước mới có nhà, đạo lý này bố hiểu, bố không ngăn trở con, bố chỉ hi vọng con quan sát cẩn thận mọi bề, dù sao trên chiến trường đạn không có mắt, tuyệt đối không thể lỗ mãng xông về phía trước, nhất định phải vận dụng chiến lược, trước khi khai chiến hãy đọc binh pháp Tôn Tử nhiều vào, có lẽ có tác dụng lớn. “Tóm lại, nhất định phải trở về hoàn hảo không chút tổn hại. Mọi người chờ con, cái nhà này cũng không thể không có con, con hiểu không Hoàng Thiên?” Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, vành mắt ửng đỏ nói: “Con biết rồi bố, con sẽ ghi nhớ trong lòng, nhất định hoàn hảo không chút tổn hại mà trở về” “Vậy là tốt rồi.”
Dương Thiên Mạnh cười gật đầu.
Nhưng trong lòng là lo lắng chết rồi. Chỉ là ông ấy không thể khóc lóc giống như đàn bà, làm cho Trần Hoàng Thiên lo lắng. “Zaki, sau khi tôi đi, ông phải để ý thêm một chút, bảo đảm cái nhà này an toàn, đừng để bất kỳ người lạ nào tiến vào hiểu không?” Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Miyazaki. “Xin ông chủ yên tâm, tôi nhất định giúp cậu giữ gìn cái nhà này!”
Miyazaki nói như đinh đóng cột. “Vậy là tốt rồi.”
Trần Hoàng Thiên vỗ vỗ vai Miyazaki, sau đó ôm con một lát, nói với Phương Thanh Vân: “Tiệc đầy tháng của con trước hết không tổ chức lớn, đến lúc đó bày mấy bàn trong nhà, người một nhà cùng nhau chúc mừng một chút là được, chờ anh chiến thắng trở về, sang năm sinh nhật con, lại tổ chức một buổi lớn nở mày nở mặt.” “Được.
Phương Thanh Vân gật đầu, nhào vào trong ngực Trần Hoàng Thiên.
Một hồi lâu sau, cô ấy mới buông Trần Hoàng Thiên ra. “Anh đi đây, người khác hỏi tôi thì cứ nói tôi đi nước Mỹ thăm nhà ông ngoại. rời đi.
Trần Hoàng Thiên bỏ lại một cậu liền bước nhanh mà
Hai giờ sau.
Một chiếc máy bay cất cánh từ sân bay quân dụng, bay về hướng Tây Vực.
Lúc này, ở trụ sở chính của nhóm Thiên Sát. “Ha ha!”
Hàn Tử Minh thoải mái cười to: “Có đúng là thủ lĩnh giả của Phật Gia Đường, tổng quản trúng độc không?” “Đúng.
Thủ lĩnh Blair nói: “Nghe nói Lão Phật Gia của Phật Gia Đường biến mất, trận chiến này Lão Phật Gia chưa từng xuất hiện, cổ thể xác định Lão Phật Gia xác thực là đã biến mất.” “Mà trước mắt lợi hại nhất Phật Gia Đường chính là Lý tổng quản, một khi ông ta trúng độc, Phật Gia Đường liền không có người nào có thể uy hiếp được anh, hơn nữa Phật Gia Đường cũng đã lâm vào vũng bùn chiến tranh, anh có thể trở về bảo thù.” “Quá tốt!”
Hàn Tử Minh kích động không muốn không muốn. “Rốt cuộc đợi đến một ngày này, Triệu Thanh Lam, Trần Hoàng Thiên, sư thái Mạc Ngôn, Dương Ninh Vân, các người đều chờ đó cho tôi, Hàn Tử Minh tôi lập tức liên trở về tìm từng người trong các người tính sổ, tôi khẩn cấp muốn biết khi các người ngã xuống dưới chân tôi là loại cảm giác gì!”