Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 529
Lúc này, tại cửa khách sạn. “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây” Trần Hoàng Thiên nói, chuẩn bị quay về nhà họ Trần cùng với Dương Thiên Mạnh. “Từ từ đã”
Trần Viễn Khải gọi Trần Hoàng Thiên lại: “Tôi có thể tự mình bắt được thằng ranh đó, không cần anh giúp đỡ, nhưng anh đừng có quên, anh phải đưa cho tôi một viên
Trường Thọ đan”
Trần Hoàng Thiên không nhịn được bật cười: “Được rồi, đợi ông bắt được người giải quyết xong chuyện rồi tới nhà họ Trần, tôi lại cho ông một viên”
Nói xong, Trần Hoàng Thiên liền dẫn người rời đi.
Có thể bớt đi một kẻ địch mạnh như gia tộc Rothschild, chịu thiệt viên Trường Thọ đan thì cứ thiệt vậy, ai bảo trình độ tu luyện của mình mất đi giờ như một kẻ vô dụng chứ?
Tất nhiên, nó cũng không hoàn toàn mất đi.
Mấy ngày nay sau khi phục hồi bằng thuốc, trình độ tu luyện của anh đã khôi phục tới cảnh giới chuyển hóa rồi, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, phải tu luyện khoảng một tháng mới được.
Trở lại nhà họ Trần, khăn trắng, vòng hoa, sảnh tang lễ và những thứ tương tự đã được dỡ bỏ, hơn nữa còn treo vải đỏ lên, bên trên dán chữ hỷ. “Sao còn treo cả vải đỏ, dán cả chữ hỷ luôn vậy?”
Bước vào đại sảnh, Trần Hoàng Thiên liền hỏi.
Phương Thanh Vân ôm Cẩm Niên, bước tới nói: “Bác cả nói, treo một tấm vải đỏ lên và dán chữ hỷ, để may mắn hơn, tránh gặp xui xẻo”
Trần Hoàng Thiên mỉm cười.
Người không chết giả vờ chết treo khăn trắng còn đội tang, đúng thật là xui xẻo, thêm chút không khi vui mừng cũng được. “Bố đưa Tuấn Vũ trở về rồi, xem ra hung thủ thực sự đã bị tóm rồi đúng không?” Phương Thanh Vân hỏi.
Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Lôi được ra rồi, nhưng lại để cho thằng ranh đó chạy trốn mất, Trần Viễn Khải đã dùng quan hệ của mình để truy bắt, cho dù có bắt được hay không, thì cũng đã không còn quan hệ gì tới gia đình chúng ta rồi.” “Vậy thì tốt rồi.
Phương Thanh Vân cười vui vẻ, sau đó quở trách: “Nếu như sau này có cách gì, thì cậu ba cũng không được dùng cách này, thật là quá mệt mỏi. “Được rồi.”
Trần Hoàng Thiên cười nhẹ rồi ôm Cẩm Niên qua. “Bố ơi.”
Cẩm Niên mềm nhẹ kêu một tiếng. “Ơi”
Trần Hoàng Thiên cười toe toét hôn lên mặt con trai, sau đó đặt thằng bé xuống đất, dạy nó bước đi, khỏe miệng Phương Thanh Vân cong lên, vô cùng thích cuộc sống lấy chồng dạy con này.
Một tiếng đồng hồ sau.
Trần Viễn Khải dẫn theo người đến nhà họ Trần. “Nhanh như vậy đã bắt được rồi sao?” Trần Hoàng Thiên cười hỏi. “Để chạy mất rồi!” Trần Viễn Khải ngồi xuống sô pha, tức giận nói: “Phải Thiên Sơn dùng quan hệ, dỡ bỏ phong tỏa đường cao tốc, lại nghiêm cấm kiểm tra xe, thủ đô lớn như vậy, không ai giúp tôi tra xét, tôi giống như một người mù, anh nói xem tôi bắt người thế nào được đây?” Nói đến đây, ông ta liền châm một điếu xì gà, tức giận hút một hơi
Trần Hoàng Thiên cười nói: “Đúng là ngoài dự tính, nhưng cũng là trong dự tính, dù sao thì phái Thiên Sơn bây giờ cũng là môn phái lớn nhất ở Lam Hoa, tiếng nói vẫn có sức nặng” “Hừ!”
Trần Viễn Khải tức giận nói: “Mặc kệ bọn họ là môn phái gì, giết con trai tôi, mối hận này phải trả, anh viên Trường Thọ đan còn lại cho tôi, tôi dẫn người đến nhà họ Lý ở Triều Hải, tôi phải giết con chó này!”
Trần Hoàng Thiên đưa viên Trường Thọ đan đã chuẩn bị sẵn cho Trần Viễn Khải, khuyên nhủ: “Tốt nhất là ông đừng hành động theo cảm tính, cẩn thận có đi không có về, dù sao ông cũng chỉ có bằng này người, không đủ tư cách đấu tranh với một môn phái, phải gọi thêm người đến giúp đỡ mới được!” “Sợ cái gì!”
Trần Viễn Khải kiêu ngạo nói: “Trong những cao thủ mà tôi dẫn theo này, người lợi hại nhất có thể đạt tới Thần Cảnh cấp tám, tôi đã tìm người điều ra về chưởng môn phái Thiên Sơn, cũng chỉ mới là Thần Cảnh cấp tám mà thôi, tôi tới nhà họ Lý giết người, cũng không phải tới phái Thiên Sơn giết người, chưởng môn phái Thiên Sơn cũng không thể đến nhà họ Lý chờ tôi được?”
Nói đến đây, ông ta liền đưa viên Trường Thọ đan cho Trần Khả Di: “Con ở lại đây đợi trước, sau đó mua vé máy bay cùng Anier trở về, đưa viên Trường Thọ đan này cho ông nội con ăn, không được trộm ăn đâu đấy, nếu không thì bố sẽ không tha cho con đâu.
Nói xong, ông ta liền đứng dậy dẫn người rời khỏi nhà họ Trần. “Này, đừng kích động quá!” Trần Hoàng Thiên hét lên.
Trần Viễn Khải phất phất tay: “Tôi đã có tính toán trong, sẽ không có chuyện gì đâu, không cần anh lo lắng” “Ôi!”
Trần Hoàng Thiên thở dài một tiếng. “Tôi hy vọng ông không chết ở nhà họ Lý.”
Vào buổi chiều cùng ngày, xe của Lý Nam Cương lái vào nhà họ Lý một cách an toàn. “Phù!”
Khi bước xuống xe, Lý Nam Cương thở phào một hơi, trong lòng có cảm giác nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi cõi chết.
Mẹ con Lý Tú Lam xuống xe. “Chà!”
Ánh mắt nhìn khắp xung quanh, Lý Tú Lam thốt lên: “Nhà họ Lý này thật là lớn, thật là tráng lệ, có hồ bơi, sân đỗ máy bay, bãi đậu xe, có sân vườn và nhiều biệt thự xa hoa như vậy, so với nhà họ Triệu, nhà họ Hàn, nó còn xa hoa hơn nhiều! ”
Lý Nam Cương tự hào nói: “Đùa à, sự giàu sang của một ông chủ nhất định không phải là khoác lác, hơn nữa, bố tôi cũng không phải là một ông chủ ngành than bình thường, ông ấy là doanh nhân ngành than lớn nhất toàn tỉnh Triều Hải, ngoại trừ Wolframite ra, chỉ cần là mỏ hợp pháp, thì không có chỗ nào là không có cổ phần của bố tôi, so với nhà họ Hàn và nhà họ Triệu, nhà tôi giàu có hơn so với bọn họ nhiều!” “Đúng vậy, đúng vậy, ông chủ ngành than đều giàu có, huống chi một ông chủ than lớn như ông Lý, nhất định phải là càng giàu có hơn!” Lý Tú Lam nịnh nọt. “Ha ha!”
Lý Nam Cương nghe rất thoải mái, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, sau đó vênh váo đi về phía tòa nhà chính. “Học hỏi chút đi, là người thì ai cũng thích được tâng bốc nịnh nọt, chỉ cần biết cách ăn nói đúng mực, nói tới đâu người ta cảm thấy vui vẻ tới đấy, anh ta vui vẻ thì con không cần phải lo nghĩ gì nữa, có biết không?” Lý Tú Lam thấp giọng truyền kinh nghiệm của cho Dương Bảo Trân.
Dương Bảo Trân gật gật đầu.
Không thể không nói rằng, mẹ cô ta thực sự hiểu rõ về mặt này, cứ gặp người giàu có là nịnh nọt, không có ai là không bị bà ta nịnh cho vui vẻ.
Rất nhanh sau đó.
Lý Nam Cương dẫn mẹ con Dương Bảo Trân vào sảnh nhà họ Lý.
Chỉ thấy trong sảnh chính, có mấy ông già ăn mặc kỳ lạ, cùng với một nhóm già trẻ lớn bé ăn mặc lộng lẫy. “Thằng nhóc con cũng coi như sống sót trở về được” Bố của Lý Nam Cương bước tới. “Ha ha!” Lý Nam Cương cười nói: “Có ông nội ra tay, ai có thể giết được con chứ!”
Nói rồi, anh ta vừa bước về phía một ông già: “Đúng không ông nội?”
Lý Tùng Châu trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Không cẩn thận như vậy, suýt chút nữa mất mạng rồi, còn hại chết lão Ngô, vì tài sản hơn 30000 tỷ thì có đáng không hả, nhà họ Lý chúng ta thiếu chút tiền đó sao?”
Lý Nam Cương than thở: “Cháu trai cũng là nguy nghĩ cho ông nội, suy nghĩ cho phái Thiên Sơn mà, những năm gần đây, lượng than tiêu thụ giảm đi rất nhiều, lợi nhuận kiếm được ngày càng ít, để có đủ tiền để cung cấp cho phái Thiên Sơn lớn mạnh và phát triển, con mới muốn lấy tài sản của nhà họ Triệu.” “Ngay cả trên đường trở về, sau khi bàn bạc với mẹ con Bảo Trân, quyết định thâu tóm luôn cả tài sản của Trần Hoàng Thiên, cứ như vậy, phái Thiên Sơn sẽ có tiền tài dùng mãi không hết, phát triển thành một môn phái còn mạnh hơn so với Long Hổ Tông và Võ Đang”
Lý Tùng Châu hậm hực nói: “Con đã đắc tội tới gia tộc Rothschild, không được phép đắc tội tới Trần Hoàng Thiên nữa, bằng không chúng ta sẽ không có kết cục tốt đâu, mau bỏ cái ý định thâu tóm tài sản của Trần Hoàng Thiên cho ông, đó không phải là thứ mà con có thể thâu tóm được.
Ông ta là đại trưởng lão của phái Thiên Sơn, đương nhiên biết Trần Hoàng Thiên được Phật Gia Đường chống lưng, thậm chí ông ta còn nghi ngờ Trần Hoàng Thiên chính là Tiểu Phật Gia, làm sao dám làm càn. “Ha ha!”
Lý Nam Cương cười nói: “Chuyện này ông cứ yên tâm, lần này mượn dao giết người không diệt trừ được Trần Hoàng Thiên, con sẽ cho anh ta thêm một đòn nữa, Thanh Trần của núi Nga Mi kia chính là người phụ nữ của Trần Hoàng Thiên, bây giờ là Long Hổ Tông và phái Võ Đang đều ước gì cô ta chết, chỉ cần con mua một ít đồ đệ của Long Hổ Tông và phái Võ Đang, để bọn họ làm ầm ĩ, khiến Dương Ninh Vân phải đốt đèn trời, để Trần Hoàng Thiên đến cứu, vậy thì Trần Hoàng Thiên chắc chắn sẽ đắc tội hai môn phải lớn này, rất có thể sẽ bị giết luôn.” “Ngay khi anh ta chết, rồi lại giết chết Trần Viễn Khải, tài sản của nhà họ Trần còn không phải là thứ mà chúng ta muốn thâu tóm là thâu tóm được luôn hay sao?”
Trần Viễn Khải gọi Trần Hoàng Thiên lại: “Tôi có thể tự mình bắt được thằng ranh đó, không cần anh giúp đỡ, nhưng anh đừng có quên, anh phải đưa cho tôi một viên
Trường Thọ đan”
Trần Hoàng Thiên không nhịn được bật cười: “Được rồi, đợi ông bắt được người giải quyết xong chuyện rồi tới nhà họ Trần, tôi lại cho ông một viên”
Nói xong, Trần Hoàng Thiên liền dẫn người rời đi.
Có thể bớt đi một kẻ địch mạnh như gia tộc Rothschild, chịu thiệt viên Trường Thọ đan thì cứ thiệt vậy, ai bảo trình độ tu luyện của mình mất đi giờ như một kẻ vô dụng chứ?
Tất nhiên, nó cũng không hoàn toàn mất đi.
Mấy ngày nay sau khi phục hồi bằng thuốc, trình độ tu luyện của anh đã khôi phục tới cảnh giới chuyển hóa rồi, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, phải tu luyện khoảng một tháng mới được.
Trở lại nhà họ Trần, khăn trắng, vòng hoa, sảnh tang lễ và những thứ tương tự đã được dỡ bỏ, hơn nữa còn treo vải đỏ lên, bên trên dán chữ hỷ. “Sao còn treo cả vải đỏ, dán cả chữ hỷ luôn vậy?”
Bước vào đại sảnh, Trần Hoàng Thiên liền hỏi.
Phương Thanh Vân ôm Cẩm Niên, bước tới nói: “Bác cả nói, treo một tấm vải đỏ lên và dán chữ hỷ, để may mắn hơn, tránh gặp xui xẻo”
Trần Hoàng Thiên mỉm cười.
Người không chết giả vờ chết treo khăn trắng còn đội tang, đúng thật là xui xẻo, thêm chút không khi vui mừng cũng được. “Bố đưa Tuấn Vũ trở về rồi, xem ra hung thủ thực sự đã bị tóm rồi đúng không?” Phương Thanh Vân hỏi.
Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Lôi được ra rồi, nhưng lại để cho thằng ranh đó chạy trốn mất, Trần Viễn Khải đã dùng quan hệ của mình để truy bắt, cho dù có bắt được hay không, thì cũng đã không còn quan hệ gì tới gia đình chúng ta rồi.” “Vậy thì tốt rồi.
Phương Thanh Vân cười vui vẻ, sau đó quở trách: “Nếu như sau này có cách gì, thì cậu ba cũng không được dùng cách này, thật là quá mệt mỏi. “Được rồi.”
Trần Hoàng Thiên cười nhẹ rồi ôm Cẩm Niên qua. “Bố ơi.”
Cẩm Niên mềm nhẹ kêu một tiếng. “Ơi”
Trần Hoàng Thiên cười toe toét hôn lên mặt con trai, sau đó đặt thằng bé xuống đất, dạy nó bước đi, khỏe miệng Phương Thanh Vân cong lên, vô cùng thích cuộc sống lấy chồng dạy con này.
Một tiếng đồng hồ sau.
Trần Viễn Khải dẫn theo người đến nhà họ Trần. “Nhanh như vậy đã bắt được rồi sao?” Trần Hoàng Thiên cười hỏi. “Để chạy mất rồi!” Trần Viễn Khải ngồi xuống sô pha, tức giận nói: “Phải Thiên Sơn dùng quan hệ, dỡ bỏ phong tỏa đường cao tốc, lại nghiêm cấm kiểm tra xe, thủ đô lớn như vậy, không ai giúp tôi tra xét, tôi giống như một người mù, anh nói xem tôi bắt người thế nào được đây?” Nói đến đây, ông ta liền châm một điếu xì gà, tức giận hút một hơi
Trần Hoàng Thiên cười nói: “Đúng là ngoài dự tính, nhưng cũng là trong dự tính, dù sao thì phái Thiên Sơn bây giờ cũng là môn phái lớn nhất ở Lam Hoa, tiếng nói vẫn có sức nặng” “Hừ!”
Trần Viễn Khải tức giận nói: “Mặc kệ bọn họ là môn phái gì, giết con trai tôi, mối hận này phải trả, anh viên Trường Thọ đan còn lại cho tôi, tôi dẫn người đến nhà họ Lý ở Triều Hải, tôi phải giết con chó này!”
Trần Hoàng Thiên đưa viên Trường Thọ đan đã chuẩn bị sẵn cho Trần Viễn Khải, khuyên nhủ: “Tốt nhất là ông đừng hành động theo cảm tính, cẩn thận có đi không có về, dù sao ông cũng chỉ có bằng này người, không đủ tư cách đấu tranh với một môn phái, phải gọi thêm người đến giúp đỡ mới được!” “Sợ cái gì!”
Trần Viễn Khải kiêu ngạo nói: “Trong những cao thủ mà tôi dẫn theo này, người lợi hại nhất có thể đạt tới Thần Cảnh cấp tám, tôi đã tìm người điều ra về chưởng môn phái Thiên Sơn, cũng chỉ mới là Thần Cảnh cấp tám mà thôi, tôi tới nhà họ Lý giết người, cũng không phải tới phái Thiên Sơn giết người, chưởng môn phái Thiên Sơn cũng không thể đến nhà họ Lý chờ tôi được?”
Nói đến đây, ông ta liền đưa viên Trường Thọ đan cho Trần Khả Di: “Con ở lại đây đợi trước, sau đó mua vé máy bay cùng Anier trở về, đưa viên Trường Thọ đan này cho ông nội con ăn, không được trộm ăn đâu đấy, nếu không thì bố sẽ không tha cho con đâu.
Nói xong, ông ta liền đứng dậy dẫn người rời khỏi nhà họ Trần. “Này, đừng kích động quá!” Trần Hoàng Thiên hét lên.
Trần Viễn Khải phất phất tay: “Tôi đã có tính toán trong, sẽ không có chuyện gì đâu, không cần anh lo lắng” “Ôi!”
Trần Hoàng Thiên thở dài một tiếng. “Tôi hy vọng ông không chết ở nhà họ Lý.”
Vào buổi chiều cùng ngày, xe của Lý Nam Cương lái vào nhà họ Lý một cách an toàn. “Phù!”
Khi bước xuống xe, Lý Nam Cương thở phào một hơi, trong lòng có cảm giác nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi cõi chết.
Mẹ con Lý Tú Lam xuống xe. “Chà!”
Ánh mắt nhìn khắp xung quanh, Lý Tú Lam thốt lên: “Nhà họ Lý này thật là lớn, thật là tráng lệ, có hồ bơi, sân đỗ máy bay, bãi đậu xe, có sân vườn và nhiều biệt thự xa hoa như vậy, so với nhà họ Triệu, nhà họ Hàn, nó còn xa hoa hơn nhiều! ”
Lý Nam Cương tự hào nói: “Đùa à, sự giàu sang của một ông chủ nhất định không phải là khoác lác, hơn nữa, bố tôi cũng không phải là một ông chủ ngành than bình thường, ông ấy là doanh nhân ngành than lớn nhất toàn tỉnh Triều Hải, ngoại trừ Wolframite ra, chỉ cần là mỏ hợp pháp, thì không có chỗ nào là không có cổ phần của bố tôi, so với nhà họ Hàn và nhà họ Triệu, nhà tôi giàu có hơn so với bọn họ nhiều!” “Đúng vậy, đúng vậy, ông chủ ngành than đều giàu có, huống chi một ông chủ than lớn như ông Lý, nhất định phải là càng giàu có hơn!” Lý Tú Lam nịnh nọt. “Ha ha!”
Lý Nam Cương nghe rất thoải mái, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, sau đó vênh váo đi về phía tòa nhà chính. “Học hỏi chút đi, là người thì ai cũng thích được tâng bốc nịnh nọt, chỉ cần biết cách ăn nói đúng mực, nói tới đâu người ta cảm thấy vui vẻ tới đấy, anh ta vui vẻ thì con không cần phải lo nghĩ gì nữa, có biết không?” Lý Tú Lam thấp giọng truyền kinh nghiệm của cho Dương Bảo Trân.
Dương Bảo Trân gật gật đầu.
Không thể không nói rằng, mẹ cô ta thực sự hiểu rõ về mặt này, cứ gặp người giàu có là nịnh nọt, không có ai là không bị bà ta nịnh cho vui vẻ.
Rất nhanh sau đó.
Lý Nam Cương dẫn mẹ con Dương Bảo Trân vào sảnh nhà họ Lý.
Chỉ thấy trong sảnh chính, có mấy ông già ăn mặc kỳ lạ, cùng với một nhóm già trẻ lớn bé ăn mặc lộng lẫy. “Thằng nhóc con cũng coi như sống sót trở về được” Bố của Lý Nam Cương bước tới. “Ha ha!” Lý Nam Cương cười nói: “Có ông nội ra tay, ai có thể giết được con chứ!”
Nói rồi, anh ta vừa bước về phía một ông già: “Đúng không ông nội?”
Lý Tùng Châu trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Không cẩn thận như vậy, suýt chút nữa mất mạng rồi, còn hại chết lão Ngô, vì tài sản hơn 30000 tỷ thì có đáng không hả, nhà họ Lý chúng ta thiếu chút tiền đó sao?”
Lý Nam Cương than thở: “Cháu trai cũng là nguy nghĩ cho ông nội, suy nghĩ cho phái Thiên Sơn mà, những năm gần đây, lượng than tiêu thụ giảm đi rất nhiều, lợi nhuận kiếm được ngày càng ít, để có đủ tiền để cung cấp cho phái Thiên Sơn lớn mạnh và phát triển, con mới muốn lấy tài sản của nhà họ Triệu.” “Ngay cả trên đường trở về, sau khi bàn bạc với mẹ con Bảo Trân, quyết định thâu tóm luôn cả tài sản của Trần Hoàng Thiên, cứ như vậy, phái Thiên Sơn sẽ có tiền tài dùng mãi không hết, phát triển thành một môn phái còn mạnh hơn so với Long Hổ Tông và Võ Đang”
Lý Tùng Châu hậm hực nói: “Con đã đắc tội tới gia tộc Rothschild, không được phép đắc tội tới Trần Hoàng Thiên nữa, bằng không chúng ta sẽ không có kết cục tốt đâu, mau bỏ cái ý định thâu tóm tài sản của Trần Hoàng Thiên cho ông, đó không phải là thứ mà con có thể thâu tóm được.
Ông ta là đại trưởng lão của phái Thiên Sơn, đương nhiên biết Trần Hoàng Thiên được Phật Gia Đường chống lưng, thậm chí ông ta còn nghi ngờ Trần Hoàng Thiên chính là Tiểu Phật Gia, làm sao dám làm càn. “Ha ha!”
Lý Nam Cương cười nói: “Chuyện này ông cứ yên tâm, lần này mượn dao giết người không diệt trừ được Trần Hoàng Thiên, con sẽ cho anh ta thêm một đòn nữa, Thanh Trần của núi Nga Mi kia chính là người phụ nữ của Trần Hoàng Thiên, bây giờ là Long Hổ Tông và phái Võ Đang đều ước gì cô ta chết, chỉ cần con mua một ít đồ đệ của Long Hổ Tông và phái Võ Đang, để bọn họ làm ầm ĩ, khiến Dương Ninh Vân phải đốt đèn trời, để Trần Hoàng Thiên đến cứu, vậy thì Trần Hoàng Thiên chắc chắn sẽ đắc tội hai môn phải lớn này, rất có thể sẽ bị giết luôn.” “Ngay khi anh ta chết, rồi lại giết chết Trần Viễn Khải, tài sản của nhà họ Trần còn không phải là thứ mà chúng ta muốn thâu tóm là thâu tóm được luôn hay sao?”