Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
Chương 7 : Em vẫn chưa ăn cơm
Chương 7 : Em vẫn chưa ăn cơm
Đợi đủ mười mấy phút , Diệp Như Mộng mới thong dong bước đến .
Diệp Văn Sơn sợ làm cho Dạ Thích Thiên tức giận nên đặc biệt sai người trang điểm qua cho Diệp Như Mộng .
Vẻ ngoài của Diệp Như Mộng xinh đẹp thanh khiết , giống như một tiên nữ không nhiễm bụi trần. Cô ấy rất phù hợp mặc váy trắng trong sáng,càng thể hiện vẻ đẹp và sự thánh thiện của cô ấy.
Bây giờ cô ấy mặc một chiếc váy liền thânbó sát màu trắng , không những làm nổi bật dáng người mảnh mai của cô ,mà còn lộ rõ vẻ đẹp thuần khiết khiến người khác nghẹt thở của cô .
So ra thì vẻ ngoài của Diệp An Kỳ có vẻ đẹp quyến rũ lòe loẹt ,không đủ thoát tục.
Tóm lại, sau khi nhìn thấy Diệp Như Mộng mọi người đều sẽ nghĩ đến tiên nữ thiên thần. Nhìn thấy Diệp An Kỳ thì sẽ liên tưởng tới hồ ly tinh ....
Do đó Diệp Như Mộng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của thành phố C, Diệp An Kỳ không những xếp vị trí thứ 2 mà còn bị mọi người chế giễu ghét bỏ.
Chính vì như thế mà chủ cũ của thân xác này cực kì ghen ghét Diệp Như Mộng. Nhưng hiện tại ánh mắt của Diệp An Kỳ nhìn Diệp Như Mộng cực kỳ bình tĩnh, không có bất kì một chút ghen ghét căm giận nào .
Diệp Như Mộng đi đến chỗ ngồi khác bên cạnh Dạ Thích Thiên ngồi xuống, gương mặt không chút cảm xúc .Diệp Văn Sơn đứng bên cạnh cáo lỗi: “Cậu chủ Dạ ,cậu cũng biết Như Mộng bị thương , thân thể không khỏe , vừa nãy còn bị đau đầu do đó mới không muốn xuống dùng bữa mong cậu lượng thứ.”
Dạ Thích Thiên nhìn tấm băng gạc trên trán Diệp Như Mộng : “Vết thương của cô hai còn đau không ?”
Diệp Như Mộng lạnh nhạt đáp lại: “Cảm ơn anh quan tâm, tôi đỡ nhiều rồi”
“ Tôi còn cho rằng tôi của cô sẽ lại đập đầu tự tử .” Dạ Thích Thiên cong môi châm chọc .
Nghĩ đến nhục nhã ngày hôm qua Diệp Như Mộng thầm căm hận. Hận Diệp An Kỳ, cũng hận cả Dạ Thích Thiên.
Lớn đến từng này cô luôn được mọi người trân trọng , đây là lần đầu tiên nhận lấy sự sỉ nhục lớn đến như vậy,nên nuốt không trôi khẩu khí này.
Diệp Văn Sơn vội vàng hòa giải: “Dạ Thiếu mời cậu dùng bữa ,nếu không để thức ăn nguội thì ăn sẽ không ngon.”
“Nhưng mà tôi muốn ăn cá do đích thân cô hai gắp.” Dạ Thích Thiên cười cười nhìn chằm chằm Diệp Như Mộng nói.
Diệp An Kỳ lập tức buông đuã xuống , ở đây hết chuyện của cô rồi.
Diệp Như Mộng nhăn mày không khách sáo đáp: “Cậu chủ Dạ không có tay sao, không thể tự gắp?”
“Tôi chỉ muốn ăn cá do nhị tiểu thư gỡ, chắc chắn sẽ rất ngon”
“ Thật ngại quá, tôi không biết gỡ xương cá.”
“Cô cả Diệp cũng biết, sao cô lại không biết được ?” Dạ Thiên Thích vẻ mặt cười lạnh .
Diệp Như Mộng khinh thường nhìn Diệp An Kỳ: “Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, cô ấy có cái gì mà không biết”
Câu sau thuần thúy là đang châm chọc cô.
Vẻ mặt Diệp An Kỳ cũng không tức giận, xinh đẹp mà cười : “Cô nói đúng, tôi cái gì cũng biết, cô đang hâm mộ hay ghen tỵ với tôi ?”
Diệp Như Mộng liếc nhìn cô, sau đó lập tức châm chọc xem thường : Những thứ chị biết, tôi ước gì cả đời cũng không biết.” Diệp như Mộng tiếp tục châm chọc cô.
Diệp An Kỳ không tức giận, điềm đạm cười nói: “Thật là ngại quá, tôi biết ăn, biết ngủ, biết nói chuyện, những chuyện này tôi cũng mong cô cả đời không biết”
Diệp Như Mộng nhăn mày: “ Vô vị”
“Đúng nhỉ, thật vô vị . Cậu chủ Dạ, tôi buồn ngủ rồi, có thể đi nghỉ ngơi được không ?” Diệp An Kỳ chuyển sang hỏi Dạ Thích Thiên.
Dạ Thích Thiên nhướng mày:“ Cô vẫn chưa ăn cơm, ăn xong rồi tôi có thể suy nghĩ.”
“ Được, bây giờ tôi ăn”
Diệp An Kỳ có thể uốn có thể duỗi cầm đũa lên dùng bữa. Cô không phải qua loa lấy lệ ăn hai miếng mà là thật sự thưởng thức đồ ăn.
Diệp Văn Sơn vì lấy lòng Dạ Thích Thiên nên sai người chuẩn bị đồ ăn rất là thịnh soạn và mùi vị cũng rất ngon.
Phương châm của Diệp An Kỳ là không phụ lòng đồ ăn ngon .
Chương 7 : Em vẫn chưa ăn cơm
Đợi đủ mười mấy phút , Diệp Như Mộng mới thong dong bước đến .
Diệp Văn Sơn sợ làm cho Dạ Thích Thiên tức giận nên đặc biệt sai người trang điểm qua cho Diệp Như Mộng .
Vẻ ngoài của Diệp Như Mộng xinh đẹp thanh khiết , giống như một tiên nữ không nhiễm bụi trần. Cô ấy rất phù hợp mặc váy trắng trong sáng,càng thể hiện vẻ đẹp và sự thánh thiện của cô ấy.
Bây giờ cô ấy mặc một chiếc váy liền thânbó sát màu trắng , không những làm nổi bật dáng người mảnh mai của cô ,mà còn lộ rõ vẻ đẹp thuần khiết khiến người khác nghẹt thở của cô .
So ra thì vẻ ngoài của Diệp An Kỳ có vẻ đẹp quyến rũ lòe loẹt ,không đủ thoát tục.
Tóm lại, sau khi nhìn thấy Diệp Như Mộng mọi người đều sẽ nghĩ đến tiên nữ thiên thần. Nhìn thấy Diệp An Kỳ thì sẽ liên tưởng tới hồ ly tinh ....
Do đó Diệp Như Mộng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của thành phố C, Diệp An Kỳ không những xếp vị trí thứ 2 mà còn bị mọi người chế giễu ghét bỏ.
Chính vì như thế mà chủ cũ của thân xác này cực kì ghen ghét Diệp Như Mộng. Nhưng hiện tại ánh mắt của Diệp An Kỳ nhìn Diệp Như Mộng cực kỳ bình tĩnh, không có bất kì một chút ghen ghét căm giận nào .
Diệp Như Mộng đi đến chỗ ngồi khác bên cạnh Dạ Thích Thiên ngồi xuống, gương mặt không chút cảm xúc .Diệp Văn Sơn đứng bên cạnh cáo lỗi: “Cậu chủ Dạ ,cậu cũng biết Như Mộng bị thương , thân thể không khỏe , vừa nãy còn bị đau đầu do đó mới không muốn xuống dùng bữa mong cậu lượng thứ.”
Dạ Thích Thiên nhìn tấm băng gạc trên trán Diệp Như Mộng : “Vết thương của cô hai còn đau không ?”
Diệp Như Mộng lạnh nhạt đáp lại: “Cảm ơn anh quan tâm, tôi đỡ nhiều rồi”
“ Tôi còn cho rằng tôi của cô sẽ lại đập đầu tự tử .” Dạ Thích Thiên cong môi châm chọc .
Nghĩ đến nhục nhã ngày hôm qua Diệp Như Mộng thầm căm hận. Hận Diệp An Kỳ, cũng hận cả Dạ Thích Thiên.
Lớn đến từng này cô luôn được mọi người trân trọng , đây là lần đầu tiên nhận lấy sự sỉ nhục lớn đến như vậy,nên nuốt không trôi khẩu khí này.
Diệp Văn Sơn vội vàng hòa giải: “Dạ Thiếu mời cậu dùng bữa ,nếu không để thức ăn nguội thì ăn sẽ không ngon.”
“Nhưng mà tôi muốn ăn cá do đích thân cô hai gắp.” Dạ Thích Thiên cười cười nhìn chằm chằm Diệp Như Mộng nói.
Diệp An Kỳ lập tức buông đuã xuống , ở đây hết chuyện của cô rồi.
Diệp Như Mộng nhăn mày không khách sáo đáp: “Cậu chủ Dạ không có tay sao, không thể tự gắp?”
“Tôi chỉ muốn ăn cá do nhị tiểu thư gỡ, chắc chắn sẽ rất ngon”
“ Thật ngại quá, tôi không biết gỡ xương cá.”
“Cô cả Diệp cũng biết, sao cô lại không biết được ?” Dạ Thiên Thích vẻ mặt cười lạnh .
Diệp Như Mộng khinh thường nhìn Diệp An Kỳ: “Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, cô ấy có cái gì mà không biết”
Câu sau thuần thúy là đang châm chọc cô.
Vẻ mặt Diệp An Kỳ cũng không tức giận, xinh đẹp mà cười : “Cô nói đúng, tôi cái gì cũng biết, cô đang hâm mộ hay ghen tỵ với tôi ?”
Diệp Như Mộng liếc nhìn cô, sau đó lập tức châm chọc xem thường : Những thứ chị biết, tôi ước gì cả đời cũng không biết.” Diệp như Mộng tiếp tục châm chọc cô.
Diệp An Kỳ không tức giận, điềm đạm cười nói: “Thật là ngại quá, tôi biết ăn, biết ngủ, biết nói chuyện, những chuyện này tôi cũng mong cô cả đời không biết”
Diệp Như Mộng nhăn mày: “ Vô vị”
“Đúng nhỉ, thật vô vị . Cậu chủ Dạ, tôi buồn ngủ rồi, có thể đi nghỉ ngơi được không ?” Diệp An Kỳ chuyển sang hỏi Dạ Thích Thiên.
Dạ Thích Thiên nhướng mày:“ Cô vẫn chưa ăn cơm, ăn xong rồi tôi có thể suy nghĩ.”
“ Được, bây giờ tôi ăn”
Diệp An Kỳ có thể uốn có thể duỗi cầm đũa lên dùng bữa. Cô không phải qua loa lấy lệ ăn hai miếng mà là thật sự thưởng thức đồ ăn.
Diệp Văn Sơn vì lấy lòng Dạ Thích Thiên nên sai người chuẩn bị đồ ăn rất là thịnh soạn và mùi vị cũng rất ngon.
Phương châm của Diệp An Kỳ là không phụ lòng đồ ăn ngon .