Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Thư tố cáo
Tiết học đầu tiên của buổi sáng là tiết Ngữ văn, đến khi tan học, Ninh Thư bước đến trước chỗ ngồi của Tạ Thành Thành, đưa tay về phía cậu. Tạ Thành Thành lôi từ trong ngăn bàn ra một gói đồ ăn vặt, động tác chậm rì rì, xem ra không hề muốn đưa nó cho cô: “Cô Ninh, cô cũng muốn ăn ạ? Gói này hơi cay.”
Ninh Thư: “Không phải muốn ăn đồ ăn vặt của em.”
Sau đó, cô lại duỗi tay ra, sắc mặt tối sầm: “Còn gì nữa?”
Tạ Thành Thành lắc đầu: “Hết rồi cô ơi, đều đưa cô cả rồi đó, cô còn muốn tìm gì nữa ạ?”
Ninh thư liếc nhìn cánh tay Tạ Thành Thành một cái, Tạ Thành Thành thấy giấu không nổi nữa, nên chỉ đành lôi từ cặp sách ra một túi hình xăm dán rồi đưa nó cho cô.
Ninh Thư cất miếng dán hình xăm đi sau đó lôi Tạ Thành Thành ra ngưỡng cửa, vô cùng không hài lòng: “Lần trước đã nói với em thế nào? Đừng có học người khác xăm hình.”
Tạ Thành Thành nhỏ giọng đáp: “Em đâu có xăm, đây là miếng dán thôi mà cô.”
Ninh Thư liếc cậu một cái: “Bóc ngay cái miếng dán trên người em xuống.”
Tạ Thành Thành cởi áo khoác đồng phục ra, để lộ hình dán con rồng xanh trên cánh tay, cậu cảm thấy hình xăm của thầy Nghiêm rất ngầu, nhưng đây là hình giống nhất mà cậu tìm thấy rồi.
Trước mặt Ninh Thư, Tạ Thành Thành đã bóc hình xăm đó xuống và hứa sẽ không bao giờ dán lại nữa.
Ninh Thư đứng bên lan can liếc nhìn xuống sân vận động, nghĩ đến chuyện ngu ngốc của mình. Tiết học thể dục hôm qua, cô thấy Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm vào nhóm nữ sinh của lớp mình, sau đó cô lại nhìn thấy hình xăm dán trên người Tạ Thành Thành, nên tức giận đến mức muốn viết một bản tố cáo gửi cho chủ nhiệm Đào.
Cho dù có bị anh đe dọa tụt áo ngực của mình xuống thì cô cũng không thể để anh làm hại học sinh mà không quản. Sau đó Ninh Thư mới biết Nghiêm Kiều là anh trai của Nghiêm Lễ. Nghiêm Lễ nhất quyết đòi chuyển sang lớp A6, đến hiệu trưởng đích thân khuyên bảo cũng vô ích. Cũng chẳng lạ gì khi Nghiêm Kiều nghi ngờ em trai mình yêu đương sớm, vậy nên những gì cô nhìn thấy hôm qua cũng chẳng có gì ngoài ánh mắt lo lắng của một người cha già, chứ không phải của tên biến thái.
Còn Tạ Thành Thành thì khỏi cần nói, hình xăm trên người chỉ là hình dán mà thôi. Cô đang tố giác việc trên người Nghiêm Kiều có hình xăm, nên có chút ảo não đưa tay lên che ngực mình lại, có khi nào anh tức giận tới mức vừa kéo áo ngực cô xuống lại còn đánh cho cô một trận không? Cô chưa từng chứng kiến bộ dạng đánh người của anh bao giờ, nhưng qua miêu tả của Tạ Thành Thành thì anh rất hung dữ, nếu đúng là vậy có lẽ cô sẽ bị anh giết chết luôn quá.
Cô chỉ có thể hy vọng vào việc, rất nhiều đàn ông tuy rằng tàn nhẫn nhưng bọn họ không bao đánh phụ nữ, huống hồ cô còn cho anh ta mượn sổ ghi chép, càng huống hồ giáo viên xăm hình là việc không tốt chút nào, trường học cũng đã có quy định liên quan đến vấn đề đó. Nghĩ đến đây, Ninh Thư cảm thấy mình không hề làm gì sai trái, là do anh không chấp hành nội quy của trường trước.
Khi trở lại văn phòng, cô vẫn đi đường vòng, không đi qua sân vận động, từ sâu trong xương cốt vẫn có chút nhát gan. Chột dạ, sợ gặp phải Nghiêm Kiều. Sau này tốt nhất không nên giao du với anh, ngoại trừ việc mượn tiết thể dục.
Trở lại văn phòng, Ninh Thư mở email ra, xem một lượt bảng sắp xếp giám thị do chủ nhiệm Đào gửi tới. Chắc không xui xẻo tới mức lại cùng một tổ với Nghiêm Kiều đó chứ? Ninh Thư nhấp vào thư mới, chăm chú nhìn bảng danh sách: “Thi khảo sát đầu năm trường trung học phổ thông số một, hình thức trộn ba trường làm một, bản danh sách phân công giám thị coi thi… Phòng thi số chín, Ninh Thư, Nghiêm Kiều.”
Ninh Thư: “…”
Cô ngước nhìn cô giáo Quách đang chấm bài ở phía đối diện: “Chị, chúng ta đổi phòng trông thi với nhau đi.”
Cô giáo Quách: “Sao đột nhiên lại muốn đổi thế?”
Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Em được phân công trông thi tại phòng thi số chín, lần trước mẹ em tìm một ông thầy bói để xem số cho em, nói mệnh em tương khắc với con số chín, nếu gặp phải sẽ xảy ra đại họa đẫm máu.”
Cô giáo Quách: “Có đến mức mất duyên không?”
Ninh Thư: “Không phải vấn đề đó.”
“Nếu không mất duyên thì không vấn đề gì?” Cô giáo Quách cười cười: “Em là thanh niên, sao suốt ngày đề cập đến mấy vấn đề này thế? Không nói đến ma quỷ ám thì lại nói đến phong thủy.”
Cô giáo Quách nghĩ tới điều gì đó, liền dừng lại, đặt cây bút đỏ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, thấp giọng nói: “Em nói thật đi, có phải em có ý gì với thầy Phương nên mới muốn đổi với chị hay không?”
Cô giáo Quách và thầy Phương dạy môn Khoa học Xã hội và Nhân văn được xếp trông cùng một phòng thi. Thầy Phương là giáo viên ngôi sao của trường cấp ba số 1, tính tình rất tốt, lại hiền lành, đẹp trai, gia cảnh khá giả nên được nhiều nữ giáo viên trẻ trong trường quan tâm. Người này thực sự nho nhã, chứ không phải như mốt số người phải dựa vào quần áo hay phụ kiện để thể hiện điều đó.
Cô Quách lại hỏi: “Em thích thấy Phương à?”
Ninh Thư: “Không phải!”
Cô giáo Quách bật cười: “Lần trước không phải em nói mình thích mẫu người ôn nhu, dịu dàng, ân cần, biết quan tâm người khác à?”
Cô Quách vừa nói vừa thoáng nhìn ra cửa văn phòng một cái: “Thầy Nghiêm.”
Ninh Thư lập tức rùng mình khi nghe thấy cái tên Nghiêm Kiều, cô quay đầu lại nhìn thì thấy người đàn ông đang đứng dựa vào cửa.
Nghiêm Kiều đến tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp Nghiêm Lễ – cô Tần, cả quãng đường đi anh đều tự hỏi liệu người tố cáo việc trên người anh có hình xăm là ai? Hôm đó, cứu Tạ Thành Thành là việc ngoài ý muốn, tình thế cấp bách, nên không có thời gian để che hình xăm, lại càng không có thời gian về nhà thay quần áo rồi mới quay lại, nếu vậy chắc có lẽ Tạ Thành Thành đã bị đánh tới chết mất rồi.
Biết anh có hình xăm trên người, trong trường không có quá năm người, một người là Nghiêm Lễ, một người là Tạ Thành Thành, một người là Ninh Thư và giáo viên nữ đi cùng Ninh Thư ngày hôm đó, trong số mấy người này ai là người đáng nghi nhất đây? Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư với ánh mắt đầy suy tư.
Ninh Thư bị Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm đến mức da đầu cũng tê rần rần, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười tươi rói và nói những lời dễ nghe: “Thầy Nghiêm, trùng hợp quá, chúng ta trông cùng một phòng thi, đúng là có duyên.”
“Có duyên?” Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư: “Sao vừa rồi tôi nghe cô nói nếu không đổi phòng sẽ xảy ra đại họa đẫm máu?”
Anh hơi nhướng mi: “Không muốn ở gần tôi đến thế cơ à?”
Cô giáo Quách ngồi một bên hóng hớt kịch hay, sao câu nói này lại có vẻ mờ ám đến vậy chứ?
Nếu trách thì phải trách thầy Nghiêm quá đẹp trai, chỉ tùy tiện nói một câu lại giống như đang buông lời tán tỉnh. Hơn nữa thấy Nghiêm lại dịu dàng và tao nhã, đây chính xác là hình tượng lý tưởng của cô giáo Ninh. Thậm chí cô Quách còn mở gói hạt dưa ra, vừa xem kịch vừa ăn. Như thể giáo viên dạy Sinh học trên cả nước đều như vậy không bằng, tổ tiên của sự nhàn nhã.
“Không phải tôi không muốn ở gần anh.” Ninh Thư cảm thấy có chút chột dạ, đành tiếp tục bịa chuyện: “Việc con số 9 là khắc tinh của tôi, cũng không phải do tôi tự nói mà chính là Tuệ Thông đại sư trên núi Linh Vũ nói.”
Nghiêm Kiều bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, nghe cô đang bịa chuyện mà như thật.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, Tần Nguyệt Hương từ ngoài đi vào, thấy Nghiêm Kiều đang đứng ở cửa: “Thầy Nghiêm.”
Tần Nguyệt Hương tính tình nóng nảy, nhưng một tiếng gọi thầy Nghiêm này lại quá đỗi dịu dàng, Ninh Thư đột nhiên nổi hết cả da gà.
Sau khi Nghiêm Kiều và Tần Nguyệt Hương rời đi, Ninh Thư mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân như thể vừa vượt qua kỳ thi vậy.
Cô nhìn xuống đống đề Ngữ văn trải khắp trên bàn, nhìn vào cái tên ghi trên giấy, nghĩ ngợi, sợ bản thân bị trả thù vì việc đơn trình báo nặc danh. Vì vậy, chỉ cần cô không nói, anh sẽ không thể biết người tố cáo chính là cô.
——
Sau giờ học buổi tối đi ra đến ngoài, Nghiêm Kiều đặt cuốn sổ ghi chép Ninh Thư đưa cho anh cùng với tấm ảnh chụp lại bức thư tố cáo bằng điện thoại di động rồi đặt cạnh nhau trên bàn. Thư tố cáo là nặc danh, nếu không chủ nhiệm Đào cũng sẽ không đưa cho anh xem. Nhưng cách hành văn đã bán đứng cô. Cô là người rất nghiêm túc, cho dù là biên bản cuộc họp hay là thư tố cáo nặc danh thì cô cũng sẽ như đang viết một bài luận văn ngắn. Đầu tiên là giải thích chuỗi sự kiện và nêu ra luận điểm, sau đó đến liệt kê các mục một hai ba bốn năm bên dưới. Tạm chưa nói đến biên bản cuộc họp vội, còn về phần thư tố cáo nặc danh này quả là thú vị.
Từng dòng từng dòng liệt kê ra vấn đề hình xăm trên người anh thì có đến hơn mười dòng nói đến những vi phạm cùng sự ảnh hưởng của nó, thậm chí đến việc cản trở xây dựng nền văn minh, tinh thần xã hội chủ nghĩa cũng được nêu ra, giữa chừng còn trích dẫn thêm vài câu thơ cổ. Quá giỏi, không hổ là giáo viên dạy văn.
Nghiêm Kiều hút vài hơi thuốc, nhìn xuống hình xăm trên tay mình, lông mi cong dài che lấp đôi mắt, không ai biết anh đang nghĩ gì.
“Cộc cộc cộc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nhân viên phục vụ Tiểu Chu đi vào, đưa cho Nghiêm Kiều mấy tấm thẻ mua sắm: “Anh Kiều, thẻ của anh đây ạ.”
Nghiêm Kiều nhận lấy: “Cảm ơn.”
Quán đồ nướng tổng cộng có ba tầng, tầng một và hai dùng để kinh doanh, tầng ba để ở, có rất nhiều phòng, cả ông chủ và nhân viên đều sống tại đó.
Tiểu Chu mặc một chiếc váy hai dây màu đen, tóc không búi cao như mọi khi, mà thả hững hờ sau vai, trên người dường như có mùi thơm thoang thoảng, xem ra là vừa tắm xong. Vừa tắm xong đã tô son, gợi ý này là quá rõ ràng.
Tiểu Chu liền nhìn Nghiêm Kiều, ánh mắt rơi vào thân trên chỉ mặt một chiếc áo ba lỗ màu trắng của anh, bờ vai rộng lớn, vòng eo nhỏ gọn, cùng những đường cơ bắp gợi cảm. Cô ta không dám nhìn lên gương mặt anh vì sợ chìm đắm trong đó.
Nghiêm Kiều nhướng mi: “Tên ngốc kia bảo cô tới đây à?”
Tiểu Chu: “Hả?”
Trước khi cô ta kịp phản ứng, Nghiêm Kiều đã kéo Triệu Vũ Kiệt đang trốn sau cửa ra: “Mẹ kiếp ngày éo nào cũng làm mấy cái trò này, rảnh háng quá à?”
Triệu Vũ Kiệt bị Nghiêm Kiều kéo, suýt chút nữa thì đập đầu vào khung cửa.
Nghiêm Kiều quay đầu lại nhìn Tiêu Chu, nhàn nhạt nói: “Cô về phòng đi.”
Sau khi Tiểu Chu rời khỏi, Triệu Vũ Kiệt đóng cửa lại: “Tiểu Chu thích cậu, lẽ nào cậu không nhìn ra sao, tôi cũng chỉ là muốn giúp cậu một tay thôi mà.”
Nghiêm Kiều: “Vậy tiểu Tôn, tiểu Nhã, tiểu Liễu cũng thích tôi, chẳng lẽ lại để bọn họ ăn mặc như vậy xong xếp thành hàng mỗi ngày lần lượt đến đây à?”
“Mẹ nó.” Triệu Vũ Kiệt nói: “Cậu cũng biết là bọn họ thích cậu à? Thấy cậu hàng ngày mặt lạnh như tiền với mấy cô gái, tôi còn tưởng cậu không biết cơ.”
Nghiêm Kiều dựa vào bàn, tiện tay lật dở cuốn sổ ghi chép: “Tôi đã nói rồi, trước khi Lễ Lễ vào đại học, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Triệu Vũ Kiệt: “Đây là đánh tráo khái niệm cậu có biết không hả? Là cậu đánh tráo khái niệm với việc của Lễ Lễ nhà chúng ta rồi sau đó tự mình cho là đúng.”
Triệu Vũ Kiệt lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt Nghiêm Kiều: “Việc này cậu đừng có trách tôi, tiểu thiếu gia đã ra lệnh rồi, để mấy người bọn tôi ra tay giúp cậu.”
Triệu Vũ Kiệt nghiêm túc nói: “Trong mấy người thích cậu, tiểu Chu là người có điều kiện tốt nhất, tính tình lại hiền lành, khá phù hợp với cậu. Trước đây, tôi đã muốn theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy không thích tôi.”
Triệu Vũ Kiệt thấy Nghiêm Kiều không thèm để ý đến mình, đành nghiêng người qua: “Đang xem cái gì thế?”
“Chữ viết đẹp quá, có thể mang đi làm mẫu được đó.”
Nghiêm Kiều đóng quyển sổ tay lại, đem Triệu Vũ Kiệt ném ra ngoài: “Cậu không cần tìm phụ nữ cho tôi, tôi tự tìm.”
Triệu Vũ Kiệt bị đẩy ra ngoài cửa: “Vội đuổi người ta đi làm gì? Tự sướng hả?”
Nghiêm Kiều: “Biến.”
Nghiêm Kiều nhìn Triệu Vũ Kiệt: “Bên ngoài cậu lăng nhăng thế nào tôi không quan tâm, nhưng đừng có động vào mấy cô bé trong tiệm, cậu ức hiếp người ta rồi người ta bỏ đi mất thì tìm đâu ra người thích hợp như vậy nữa.”
Triệu Vũ Kiệt hiểu ý Nghiêm Kiều, anh ta thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc rằng tôi không phải phụ nữ, nếu không tôi nhất định sẽ yêu cậu.”
Nghiêm Kiều bị Triệu Vũ Kiệt chọc tức thành công, anh lập tức đóng rầm cửa lại.
Chẳng qua nổi mấy phút lại có tiếng gõ cửa vang lên, lần này là tiểu Tôn, vừa đỏ mặt vừa lên tiếng: “Anh Kiều, đường ống nước trong phòng em bị hỏng, anh…”
Trước khi cô ta kịp nói hết câu, Nghiêm Kiều đã gọi điện cho thợ sửa chữa điện nước. Tiểu Tôn còn có thể làm gì được nữa, chỉ đành nhanh chóng trở về phá vỡ đường ống nước trong phòng mình.
Kiểu gõ cửa lúc nửa đêm như này thường xuyên xảy ra, Nghiêm Kiều khéo léo treo một tấm biển ngoài cửa: Đã nghỉ ngơi, phiền không quấy rầy.
Phòng sát vách là của đầu bếp trong nhà hàng, chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi vừa có bạn gái và thường đưa bạn gái đến vào lúc nửa đêm.
Nghiêm Kiều bị tiếng ưm ưm a a làm phiền đến mức ngủ không nổi, đành đứng dậy lấy nước uống, nhưng vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, ngay cả gió ngoài cửa sổ thổi vào cũng cảm thấy nóng. Anh chưa từng có bạn gái, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường. Nên bắt đầu cân nhắc xem có nên dọn ra ngoài ở hay không.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Kiều hỏi mượn tiểu Chu và những người khác mấy lọ kem che khuyết điểm, rồi thoa từng lớp từng lớp lên cánh tay, thành công che đi hình xăm trên đó. Đầu tiên chủ nhiệm Đào yêu cầu anh đi xóa hình xăm nhưng anh không thể làm điều đó.
Môn thi đầu tiên của buổi sáng là môn Ngữ văn, Nghiêm Kiều chuẩn bị đến phòng thi số 9, thì Ninh Thư đã có mặt ở đó rồi, cô nhìn Nghiêm Kiều, ánh mắt dừng lại trên cánh tay anh, dưới lớp vải sơ mi trắng không thấy dấu vết gì cả. Quả nhiên là đã tẩy nó đi rồi, xóa xăm có thể nhanh vậy sao?
Cô cẩn thận quan sát biểu hiện của anh, không phát hiện có chút sát khí nào, đoán rằng chắc hẳn anh vẫn không biết thư tố cáo nặc danh là do cô viết.
Ninh thư cầm chiếc túi da trên bàn lên: “Thầy Nghiêm, tôi sẽ kiểm tra bài thi một chút, phiền anh viết thời gian làm bài lên bảng.”
Nghiêm Kiều cầm phấn đưa cho Ninh Thư: “Cô viết đi, để tôi phát đề.”
Anh biết chữ viết của bản thân như thế nào và anh không dễ dàng để cho người khác có cơ hội cười nhạo mình. Cũng giống như lần trước, khi hứa sẽ nhường tiết học thể dục lại cho Ninh thư, anh cũng dùng điện thoại để ghi âm.
Ninh Thư có chút áy náy về việc thư tố cáo, nên không dám ho he một tiếng, liền cầm lấy phấn viết lên bảng.
Trước khi đến giờ làm bài, chủ nhiệm Đào mang đến một bản danh sách giám thị: “Thầy Nghiêm, cô Ninh, đến đây ký tên đi.”
Ninh Thư cần lấy bút ký xong tiện tay đưa cho Nghiêm Kiều.
Thấy anh không chịu viết, Ninh Thư: “Thầy nghiêm?”
Ninh thư suy nghĩ vài giây, có chút sáng tỏ: “Không quen dùng bút của người khác sao?”
Chủ nhiệm Đào: “…” Cái tật xấu khỉ gì thế này?
“Nhanh lên, phía sau còn mấy lớp nữa cần ký đó.”
Nghiêm Kiều vội vàng ký xong liền đưa bản danh sách cho chủ nhiệm Đào. Mọi việc diễn ra tốt đẹp, không ai để ý đến chữ viết của anh, cho đến khi tập danh sách đó vô tình tuột khỏi tay chủ nhiệm Đạo và bay đến chân Ninh Thư. Ninh thư nhặt lên, cũng chẳng phải muốn xem, mà bởi vì chữ viết của người nào đó quá bắt mắt, cuối cùng cô không kìm lòng được: “Chữ của thầy Nghiêm…”
Nghiêm Kiều liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hơi rũ xuống.
Ninh Thư dừng lại một chút, sau đó chân thành nói tiếp lời vừa rồi: “Cũng… Khá đẹp đó chứ.”
Sắc mặt Nghiêm Kiều bình tĩnh: “Cảm ơn.”
Ninh Thư: “…”
Trước giờ cô chưa từng gặp qua người nào vừa phũ mồm lại vừa mặt dày như vậy. Nếu không phải do sợ anh phát hiện lá thư tố cáo là do cô gửi, cô thực sự sẽ không nói ra những lời trái với lương tâm của mình.
Chủ nhiệm Đào gọi Nghiêm Kiều đến hành lang ở cuối lối đi, Ninh Thư không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ thấy chủ nhiệm Đào nhìn chằm chằm vào cánh tay của anh, sau đó sắc mặt Nghiêm Kiều không được tốt lắm. Người đàn ông đó đột nhiên nhìn cô, Ninh Thư vội vàng giả bộ dời tầm mắt đi chỗ khác, như thể đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Cô thấy nắm tay anh siết chặt, chai nước suối trong tay anh biến dạng, phát ra tiếng lạch cạch.
Ninh Thư đột nhiên cảm thấy một nỗi đau thấu xương, cảm giác như chai nước kia chính là người gửi đơn tố giác vậy. Một lần nữa cô cảm thấy may mắn vì đã gửi đơn nặc danh, lại còn dùng tay trái để viết, xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn toàn không đoán ra là chữ của ai.
Nghiêm Kiều trả lại cuốn sổ tay mà cô cho anh mượn. Anh hơi nheo mắt nhìn cô, giọng điệu thản nhiên, như thể chỉ đang tiện miệng nói chuyện: “Cô giáo Ninh, cô viết bằng tay phải đẹp hơn tay trái nhiều.”
Ninh Thư: “Không phải muốn ăn đồ ăn vặt của em.”
Sau đó, cô lại duỗi tay ra, sắc mặt tối sầm: “Còn gì nữa?”
Tạ Thành Thành lắc đầu: “Hết rồi cô ơi, đều đưa cô cả rồi đó, cô còn muốn tìm gì nữa ạ?”
Ninh thư liếc nhìn cánh tay Tạ Thành Thành một cái, Tạ Thành Thành thấy giấu không nổi nữa, nên chỉ đành lôi từ cặp sách ra một túi hình xăm dán rồi đưa nó cho cô.
Ninh Thư cất miếng dán hình xăm đi sau đó lôi Tạ Thành Thành ra ngưỡng cửa, vô cùng không hài lòng: “Lần trước đã nói với em thế nào? Đừng có học người khác xăm hình.”
Tạ Thành Thành nhỏ giọng đáp: “Em đâu có xăm, đây là miếng dán thôi mà cô.”
Ninh Thư liếc cậu một cái: “Bóc ngay cái miếng dán trên người em xuống.”
Tạ Thành Thành cởi áo khoác đồng phục ra, để lộ hình dán con rồng xanh trên cánh tay, cậu cảm thấy hình xăm của thầy Nghiêm rất ngầu, nhưng đây là hình giống nhất mà cậu tìm thấy rồi.
Trước mặt Ninh Thư, Tạ Thành Thành đã bóc hình xăm đó xuống và hứa sẽ không bao giờ dán lại nữa.
Ninh Thư đứng bên lan can liếc nhìn xuống sân vận động, nghĩ đến chuyện ngu ngốc của mình. Tiết học thể dục hôm qua, cô thấy Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm vào nhóm nữ sinh của lớp mình, sau đó cô lại nhìn thấy hình xăm dán trên người Tạ Thành Thành, nên tức giận đến mức muốn viết một bản tố cáo gửi cho chủ nhiệm Đào.
Cho dù có bị anh đe dọa tụt áo ngực của mình xuống thì cô cũng không thể để anh làm hại học sinh mà không quản. Sau đó Ninh Thư mới biết Nghiêm Kiều là anh trai của Nghiêm Lễ. Nghiêm Lễ nhất quyết đòi chuyển sang lớp A6, đến hiệu trưởng đích thân khuyên bảo cũng vô ích. Cũng chẳng lạ gì khi Nghiêm Kiều nghi ngờ em trai mình yêu đương sớm, vậy nên những gì cô nhìn thấy hôm qua cũng chẳng có gì ngoài ánh mắt lo lắng của một người cha già, chứ không phải của tên biến thái.
Còn Tạ Thành Thành thì khỏi cần nói, hình xăm trên người chỉ là hình dán mà thôi. Cô đang tố giác việc trên người Nghiêm Kiều có hình xăm, nên có chút ảo não đưa tay lên che ngực mình lại, có khi nào anh tức giận tới mức vừa kéo áo ngực cô xuống lại còn đánh cho cô một trận không? Cô chưa từng chứng kiến bộ dạng đánh người của anh bao giờ, nhưng qua miêu tả của Tạ Thành Thành thì anh rất hung dữ, nếu đúng là vậy có lẽ cô sẽ bị anh giết chết luôn quá.
Cô chỉ có thể hy vọng vào việc, rất nhiều đàn ông tuy rằng tàn nhẫn nhưng bọn họ không bao đánh phụ nữ, huống hồ cô còn cho anh ta mượn sổ ghi chép, càng huống hồ giáo viên xăm hình là việc không tốt chút nào, trường học cũng đã có quy định liên quan đến vấn đề đó. Nghĩ đến đây, Ninh Thư cảm thấy mình không hề làm gì sai trái, là do anh không chấp hành nội quy của trường trước.
Khi trở lại văn phòng, cô vẫn đi đường vòng, không đi qua sân vận động, từ sâu trong xương cốt vẫn có chút nhát gan. Chột dạ, sợ gặp phải Nghiêm Kiều. Sau này tốt nhất không nên giao du với anh, ngoại trừ việc mượn tiết thể dục.
Trở lại văn phòng, Ninh Thư mở email ra, xem một lượt bảng sắp xếp giám thị do chủ nhiệm Đào gửi tới. Chắc không xui xẻo tới mức lại cùng một tổ với Nghiêm Kiều đó chứ? Ninh Thư nhấp vào thư mới, chăm chú nhìn bảng danh sách: “Thi khảo sát đầu năm trường trung học phổ thông số một, hình thức trộn ba trường làm một, bản danh sách phân công giám thị coi thi… Phòng thi số chín, Ninh Thư, Nghiêm Kiều.”
Ninh Thư: “…”
Cô ngước nhìn cô giáo Quách đang chấm bài ở phía đối diện: “Chị, chúng ta đổi phòng trông thi với nhau đi.”
Cô giáo Quách: “Sao đột nhiên lại muốn đổi thế?”
Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Em được phân công trông thi tại phòng thi số chín, lần trước mẹ em tìm một ông thầy bói để xem số cho em, nói mệnh em tương khắc với con số chín, nếu gặp phải sẽ xảy ra đại họa đẫm máu.”
Cô giáo Quách: “Có đến mức mất duyên không?”
Ninh Thư: “Không phải vấn đề đó.”
“Nếu không mất duyên thì không vấn đề gì?” Cô giáo Quách cười cười: “Em là thanh niên, sao suốt ngày đề cập đến mấy vấn đề này thế? Không nói đến ma quỷ ám thì lại nói đến phong thủy.”
Cô giáo Quách nghĩ tới điều gì đó, liền dừng lại, đặt cây bút đỏ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, thấp giọng nói: “Em nói thật đi, có phải em có ý gì với thầy Phương nên mới muốn đổi với chị hay không?”
Cô giáo Quách và thầy Phương dạy môn Khoa học Xã hội và Nhân văn được xếp trông cùng một phòng thi. Thầy Phương là giáo viên ngôi sao của trường cấp ba số 1, tính tình rất tốt, lại hiền lành, đẹp trai, gia cảnh khá giả nên được nhiều nữ giáo viên trẻ trong trường quan tâm. Người này thực sự nho nhã, chứ không phải như mốt số người phải dựa vào quần áo hay phụ kiện để thể hiện điều đó.
Cô Quách lại hỏi: “Em thích thấy Phương à?”
Ninh Thư: “Không phải!”
Cô giáo Quách bật cười: “Lần trước không phải em nói mình thích mẫu người ôn nhu, dịu dàng, ân cần, biết quan tâm người khác à?”
Cô Quách vừa nói vừa thoáng nhìn ra cửa văn phòng một cái: “Thầy Nghiêm.”
Ninh Thư lập tức rùng mình khi nghe thấy cái tên Nghiêm Kiều, cô quay đầu lại nhìn thì thấy người đàn ông đang đứng dựa vào cửa.
Nghiêm Kiều đến tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp Nghiêm Lễ – cô Tần, cả quãng đường đi anh đều tự hỏi liệu người tố cáo việc trên người anh có hình xăm là ai? Hôm đó, cứu Tạ Thành Thành là việc ngoài ý muốn, tình thế cấp bách, nên không có thời gian để che hình xăm, lại càng không có thời gian về nhà thay quần áo rồi mới quay lại, nếu vậy chắc có lẽ Tạ Thành Thành đã bị đánh tới chết mất rồi.
Biết anh có hình xăm trên người, trong trường không có quá năm người, một người là Nghiêm Lễ, một người là Tạ Thành Thành, một người là Ninh Thư và giáo viên nữ đi cùng Ninh Thư ngày hôm đó, trong số mấy người này ai là người đáng nghi nhất đây? Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư với ánh mắt đầy suy tư.
Ninh Thư bị Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm đến mức da đầu cũng tê rần rần, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười tươi rói và nói những lời dễ nghe: “Thầy Nghiêm, trùng hợp quá, chúng ta trông cùng một phòng thi, đúng là có duyên.”
“Có duyên?” Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư: “Sao vừa rồi tôi nghe cô nói nếu không đổi phòng sẽ xảy ra đại họa đẫm máu?”
Anh hơi nhướng mi: “Không muốn ở gần tôi đến thế cơ à?”
Cô giáo Quách ngồi một bên hóng hớt kịch hay, sao câu nói này lại có vẻ mờ ám đến vậy chứ?
Nếu trách thì phải trách thầy Nghiêm quá đẹp trai, chỉ tùy tiện nói một câu lại giống như đang buông lời tán tỉnh. Hơn nữa thấy Nghiêm lại dịu dàng và tao nhã, đây chính xác là hình tượng lý tưởng của cô giáo Ninh. Thậm chí cô Quách còn mở gói hạt dưa ra, vừa xem kịch vừa ăn. Như thể giáo viên dạy Sinh học trên cả nước đều như vậy không bằng, tổ tiên của sự nhàn nhã.
“Không phải tôi không muốn ở gần anh.” Ninh Thư cảm thấy có chút chột dạ, đành tiếp tục bịa chuyện: “Việc con số 9 là khắc tinh của tôi, cũng không phải do tôi tự nói mà chính là Tuệ Thông đại sư trên núi Linh Vũ nói.”
Nghiêm Kiều bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, nghe cô đang bịa chuyện mà như thật.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, Tần Nguyệt Hương từ ngoài đi vào, thấy Nghiêm Kiều đang đứng ở cửa: “Thầy Nghiêm.”
Tần Nguyệt Hương tính tình nóng nảy, nhưng một tiếng gọi thầy Nghiêm này lại quá đỗi dịu dàng, Ninh Thư đột nhiên nổi hết cả da gà.
Sau khi Nghiêm Kiều và Tần Nguyệt Hương rời đi, Ninh Thư mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân như thể vừa vượt qua kỳ thi vậy.
Cô nhìn xuống đống đề Ngữ văn trải khắp trên bàn, nhìn vào cái tên ghi trên giấy, nghĩ ngợi, sợ bản thân bị trả thù vì việc đơn trình báo nặc danh. Vì vậy, chỉ cần cô không nói, anh sẽ không thể biết người tố cáo chính là cô.
——
Sau giờ học buổi tối đi ra đến ngoài, Nghiêm Kiều đặt cuốn sổ ghi chép Ninh Thư đưa cho anh cùng với tấm ảnh chụp lại bức thư tố cáo bằng điện thoại di động rồi đặt cạnh nhau trên bàn. Thư tố cáo là nặc danh, nếu không chủ nhiệm Đào cũng sẽ không đưa cho anh xem. Nhưng cách hành văn đã bán đứng cô. Cô là người rất nghiêm túc, cho dù là biên bản cuộc họp hay là thư tố cáo nặc danh thì cô cũng sẽ như đang viết một bài luận văn ngắn. Đầu tiên là giải thích chuỗi sự kiện và nêu ra luận điểm, sau đó đến liệt kê các mục một hai ba bốn năm bên dưới. Tạm chưa nói đến biên bản cuộc họp vội, còn về phần thư tố cáo nặc danh này quả là thú vị.
Từng dòng từng dòng liệt kê ra vấn đề hình xăm trên người anh thì có đến hơn mười dòng nói đến những vi phạm cùng sự ảnh hưởng của nó, thậm chí đến việc cản trở xây dựng nền văn minh, tinh thần xã hội chủ nghĩa cũng được nêu ra, giữa chừng còn trích dẫn thêm vài câu thơ cổ. Quá giỏi, không hổ là giáo viên dạy văn.
Nghiêm Kiều hút vài hơi thuốc, nhìn xuống hình xăm trên tay mình, lông mi cong dài che lấp đôi mắt, không ai biết anh đang nghĩ gì.
“Cộc cộc cộc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nhân viên phục vụ Tiểu Chu đi vào, đưa cho Nghiêm Kiều mấy tấm thẻ mua sắm: “Anh Kiều, thẻ của anh đây ạ.”
Nghiêm Kiều nhận lấy: “Cảm ơn.”
Quán đồ nướng tổng cộng có ba tầng, tầng một và hai dùng để kinh doanh, tầng ba để ở, có rất nhiều phòng, cả ông chủ và nhân viên đều sống tại đó.
Tiểu Chu mặc một chiếc váy hai dây màu đen, tóc không búi cao như mọi khi, mà thả hững hờ sau vai, trên người dường như có mùi thơm thoang thoảng, xem ra là vừa tắm xong. Vừa tắm xong đã tô son, gợi ý này là quá rõ ràng.
Tiểu Chu liền nhìn Nghiêm Kiều, ánh mắt rơi vào thân trên chỉ mặt một chiếc áo ba lỗ màu trắng của anh, bờ vai rộng lớn, vòng eo nhỏ gọn, cùng những đường cơ bắp gợi cảm. Cô ta không dám nhìn lên gương mặt anh vì sợ chìm đắm trong đó.
Nghiêm Kiều nhướng mi: “Tên ngốc kia bảo cô tới đây à?”
Tiểu Chu: “Hả?”
Trước khi cô ta kịp phản ứng, Nghiêm Kiều đã kéo Triệu Vũ Kiệt đang trốn sau cửa ra: “Mẹ kiếp ngày éo nào cũng làm mấy cái trò này, rảnh háng quá à?”
Triệu Vũ Kiệt bị Nghiêm Kiều kéo, suýt chút nữa thì đập đầu vào khung cửa.
Nghiêm Kiều quay đầu lại nhìn Tiêu Chu, nhàn nhạt nói: “Cô về phòng đi.”
Sau khi Tiểu Chu rời khỏi, Triệu Vũ Kiệt đóng cửa lại: “Tiểu Chu thích cậu, lẽ nào cậu không nhìn ra sao, tôi cũng chỉ là muốn giúp cậu một tay thôi mà.”
Nghiêm Kiều: “Vậy tiểu Tôn, tiểu Nhã, tiểu Liễu cũng thích tôi, chẳng lẽ lại để bọn họ ăn mặc như vậy xong xếp thành hàng mỗi ngày lần lượt đến đây à?”
“Mẹ nó.” Triệu Vũ Kiệt nói: “Cậu cũng biết là bọn họ thích cậu à? Thấy cậu hàng ngày mặt lạnh như tiền với mấy cô gái, tôi còn tưởng cậu không biết cơ.”
Nghiêm Kiều dựa vào bàn, tiện tay lật dở cuốn sổ ghi chép: “Tôi đã nói rồi, trước khi Lễ Lễ vào đại học, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Triệu Vũ Kiệt: “Đây là đánh tráo khái niệm cậu có biết không hả? Là cậu đánh tráo khái niệm với việc của Lễ Lễ nhà chúng ta rồi sau đó tự mình cho là đúng.”
Triệu Vũ Kiệt lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt Nghiêm Kiều: “Việc này cậu đừng có trách tôi, tiểu thiếu gia đã ra lệnh rồi, để mấy người bọn tôi ra tay giúp cậu.”
Triệu Vũ Kiệt nghiêm túc nói: “Trong mấy người thích cậu, tiểu Chu là người có điều kiện tốt nhất, tính tình lại hiền lành, khá phù hợp với cậu. Trước đây, tôi đã muốn theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy không thích tôi.”
Triệu Vũ Kiệt thấy Nghiêm Kiều không thèm để ý đến mình, đành nghiêng người qua: “Đang xem cái gì thế?”
“Chữ viết đẹp quá, có thể mang đi làm mẫu được đó.”
Nghiêm Kiều đóng quyển sổ tay lại, đem Triệu Vũ Kiệt ném ra ngoài: “Cậu không cần tìm phụ nữ cho tôi, tôi tự tìm.”
Triệu Vũ Kiệt bị đẩy ra ngoài cửa: “Vội đuổi người ta đi làm gì? Tự sướng hả?”
Nghiêm Kiều: “Biến.”
Nghiêm Kiều nhìn Triệu Vũ Kiệt: “Bên ngoài cậu lăng nhăng thế nào tôi không quan tâm, nhưng đừng có động vào mấy cô bé trong tiệm, cậu ức hiếp người ta rồi người ta bỏ đi mất thì tìm đâu ra người thích hợp như vậy nữa.”
Triệu Vũ Kiệt hiểu ý Nghiêm Kiều, anh ta thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc rằng tôi không phải phụ nữ, nếu không tôi nhất định sẽ yêu cậu.”
Nghiêm Kiều bị Triệu Vũ Kiệt chọc tức thành công, anh lập tức đóng rầm cửa lại.
Chẳng qua nổi mấy phút lại có tiếng gõ cửa vang lên, lần này là tiểu Tôn, vừa đỏ mặt vừa lên tiếng: “Anh Kiều, đường ống nước trong phòng em bị hỏng, anh…”
Trước khi cô ta kịp nói hết câu, Nghiêm Kiều đã gọi điện cho thợ sửa chữa điện nước. Tiểu Tôn còn có thể làm gì được nữa, chỉ đành nhanh chóng trở về phá vỡ đường ống nước trong phòng mình.
Kiểu gõ cửa lúc nửa đêm như này thường xuyên xảy ra, Nghiêm Kiều khéo léo treo một tấm biển ngoài cửa: Đã nghỉ ngơi, phiền không quấy rầy.
Phòng sát vách là của đầu bếp trong nhà hàng, chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi vừa có bạn gái và thường đưa bạn gái đến vào lúc nửa đêm.
Nghiêm Kiều bị tiếng ưm ưm a a làm phiền đến mức ngủ không nổi, đành đứng dậy lấy nước uống, nhưng vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, ngay cả gió ngoài cửa sổ thổi vào cũng cảm thấy nóng. Anh chưa từng có bạn gái, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường. Nên bắt đầu cân nhắc xem có nên dọn ra ngoài ở hay không.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Kiều hỏi mượn tiểu Chu và những người khác mấy lọ kem che khuyết điểm, rồi thoa từng lớp từng lớp lên cánh tay, thành công che đi hình xăm trên đó. Đầu tiên chủ nhiệm Đào yêu cầu anh đi xóa hình xăm nhưng anh không thể làm điều đó.
Môn thi đầu tiên của buổi sáng là môn Ngữ văn, Nghiêm Kiều chuẩn bị đến phòng thi số 9, thì Ninh Thư đã có mặt ở đó rồi, cô nhìn Nghiêm Kiều, ánh mắt dừng lại trên cánh tay anh, dưới lớp vải sơ mi trắng không thấy dấu vết gì cả. Quả nhiên là đã tẩy nó đi rồi, xóa xăm có thể nhanh vậy sao?
Cô cẩn thận quan sát biểu hiện của anh, không phát hiện có chút sát khí nào, đoán rằng chắc hẳn anh vẫn không biết thư tố cáo nặc danh là do cô viết.
Ninh thư cầm chiếc túi da trên bàn lên: “Thầy Nghiêm, tôi sẽ kiểm tra bài thi một chút, phiền anh viết thời gian làm bài lên bảng.”
Nghiêm Kiều cầm phấn đưa cho Ninh Thư: “Cô viết đi, để tôi phát đề.”
Anh biết chữ viết của bản thân như thế nào và anh không dễ dàng để cho người khác có cơ hội cười nhạo mình. Cũng giống như lần trước, khi hứa sẽ nhường tiết học thể dục lại cho Ninh thư, anh cũng dùng điện thoại để ghi âm.
Ninh Thư có chút áy náy về việc thư tố cáo, nên không dám ho he một tiếng, liền cầm lấy phấn viết lên bảng.
Trước khi đến giờ làm bài, chủ nhiệm Đào mang đến một bản danh sách giám thị: “Thầy Nghiêm, cô Ninh, đến đây ký tên đi.”
Ninh Thư cần lấy bút ký xong tiện tay đưa cho Nghiêm Kiều.
Thấy anh không chịu viết, Ninh Thư: “Thầy nghiêm?”
Ninh thư suy nghĩ vài giây, có chút sáng tỏ: “Không quen dùng bút của người khác sao?”
Chủ nhiệm Đào: “…” Cái tật xấu khỉ gì thế này?
“Nhanh lên, phía sau còn mấy lớp nữa cần ký đó.”
Nghiêm Kiều vội vàng ký xong liền đưa bản danh sách cho chủ nhiệm Đào. Mọi việc diễn ra tốt đẹp, không ai để ý đến chữ viết của anh, cho đến khi tập danh sách đó vô tình tuột khỏi tay chủ nhiệm Đạo và bay đến chân Ninh Thư. Ninh thư nhặt lên, cũng chẳng phải muốn xem, mà bởi vì chữ viết của người nào đó quá bắt mắt, cuối cùng cô không kìm lòng được: “Chữ của thầy Nghiêm…”
Nghiêm Kiều liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hơi rũ xuống.
Ninh Thư dừng lại một chút, sau đó chân thành nói tiếp lời vừa rồi: “Cũng… Khá đẹp đó chứ.”
Sắc mặt Nghiêm Kiều bình tĩnh: “Cảm ơn.”
Ninh Thư: “…”
Trước giờ cô chưa từng gặp qua người nào vừa phũ mồm lại vừa mặt dày như vậy. Nếu không phải do sợ anh phát hiện lá thư tố cáo là do cô gửi, cô thực sự sẽ không nói ra những lời trái với lương tâm của mình.
Chủ nhiệm Đào gọi Nghiêm Kiều đến hành lang ở cuối lối đi, Ninh Thư không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ thấy chủ nhiệm Đào nhìn chằm chằm vào cánh tay của anh, sau đó sắc mặt Nghiêm Kiều không được tốt lắm. Người đàn ông đó đột nhiên nhìn cô, Ninh Thư vội vàng giả bộ dời tầm mắt đi chỗ khác, như thể đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Cô thấy nắm tay anh siết chặt, chai nước suối trong tay anh biến dạng, phát ra tiếng lạch cạch.
Ninh Thư đột nhiên cảm thấy một nỗi đau thấu xương, cảm giác như chai nước kia chính là người gửi đơn tố giác vậy. Một lần nữa cô cảm thấy may mắn vì đã gửi đơn nặc danh, lại còn dùng tay trái để viết, xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn toàn không đoán ra là chữ của ai.
Nghiêm Kiều trả lại cuốn sổ tay mà cô cho anh mượn. Anh hơi nheo mắt nhìn cô, giọng điệu thản nhiên, như thể chỉ đang tiện miệng nói chuyện: “Cô giáo Ninh, cô viết bằng tay phải đẹp hơn tay trái nhiều.”