Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 275: Tranh Cử Cố Lên Bạn Gái Nhỏ Của Anh
Tuy rằng Nguyễn Manh Manh cực lực phản đối, nhưngchuyện Lệ Quân Ngự đã quyết định, không ai có thể thay đổi.
Sau khi dùng xong bữa sáng Nguyễn Manh Manh liền bị Lệ Quân Ngự kéo lên xe.
Trong lúc ấy, Lệ Quân Triệt vội vã từ trên lầu đi xuống.
.
.
Tối hôm qua anh nháo đến khuya, ngày hôm nay suýt chút nữa dậy muộn.
Nói Chú Triệu đóng gói bữa sáng cho anh, muốn đi ké xe của anh cả, dù sao cũng tiện đường.
Ai ngờ, Lệ Quân Triệt đáng thương mới vừa mới đứng bên ngoài cửa sổ biểu đạt ý muốn đi nhờ xe .
Anh cả lại sắc mặt lạnh lùng, ra lệnh tài xế lái xe.
Quân dụng Hummer nhanh chóng lướt qua Lệ Quân Triệt đang cầm trên tay hộp đồ ăn, trong miêng còn đang nhồm nhoàm nhai thức ăn.
Lệ Quân Triệt:.
.
.
Anh cả, anh là anh trai ruột của em đó!
*
Không gian trong xe bị bịt kín, Nguyễn Manh Manh dựa vào cửa xe, lòng tràn đầy thấp thỏm.
Trời mới biết vừa nãy cô muốn cho Lệ Quân Triệt lên xecỡ nào.
Kể từ khi biết tâm thái của chính mình, cô không có dũng khí để đổi diện cùng thân cận với Lệ Quân Ngự.
Hai cái taynhỏ bé Nguyễn Manh Manh nắm thật chặt, cả người căng thẳng không thể thốt nên lời nào.
.
.
Nhưng cô biết mình không thể biểu hiện bất thường như vậy.
Không được, cô nhất định phải nói rõ ràng với Lệ Quân Ngự.
Cô không thể cũng không có tư cách làm bạn gái của anh, cho dù là giả, cũng không được!
"Cái kia.
.
." Nguyễn Manh Manh quay đầu, nhẹ giang gọi Lệ Quân Ngự.
Cô vừa mới mở miệng, liền nhìn thấy người đàn ông chếch mắt nhìn tới.
Tiếng nói trầm thấp lười biếng, trầm thấp vang lên, "Làm sao? Muốn hôn?"
"Hả, cái gì? !" Nguyễn Manh Manh nhất thời trố mắt ngoác mồm.
"Anh.
.
.Anh đang nói cái gì.
.
." Cô cảm giác đầu lưỡi mình muốn thắt nút.
"Nếu không thì sao, không có anh tiếp sức, tranh cử cũng sẽ bị thất bại như cuộc thi đúng chứ?" Lệ Quân Ngự nhìn về phía mèo con đang ngạc nhiên, con ngươi lạnh lùng léo tia sáng.
Thật là đẹp mắt, khuôn mặt nhỏ bé nổi lên mạt đỏ ửng, e lệ đáng yêu.
Phản ứng như thế làm cho đàn ông thoả mãn.
So với dán vẻphờ phạc sau khi rời giường rồi muốn điều chỉnh biểu hiện cho giống ngày thường, thần thái thẹn thùng mếm mại của cô gái nhỏ là đáng yêu thập phần.
Đáng thương cô gái nhỏ đã bị Lệ Quân Ngự hiểu lầm.
Cô cần nụ hôn của anh chỉ là để trị liệu ngất toán, chứ còn việc tiếp sức thật sự không có bất cứ quan hệ gì!
Đáng tiếc, người nào đó không nghe cô giải thích, bàn tay lớn chụp tới liền đem Nguyễn Manh Manh đang hốt hoảng thất thố, không tìm được từ hợp lí để phản kháng ôm lên trên đùi.
"A.
.
." Miệng nhỏ chưa kịp từ chối, liền bị đôi môi mỏng kia lấp kín.
Đầu tiên là nhẹ giang hôn, sau lại trở nên sâu sắc hơn.
Mãi đến khi Nguyễn Manh Manh cảm thấy đầu lưỡi tê dại, môi đều sắp không còn tri giác, Lệ Quân Ngự mới chịu buông ra.
"Được rồi.
.
.
Đây là nụ hôn tiếp sức." Lệ Quân Ngự cụp mắt, nhìn bờ môi vì anh hôn mà trở nên đỏ lên.
Bàn tay giơ lên, nhẹ giang mơn trớn làn môi "Tranh cử cố lên, bạn gái nhỏ của anh."
Nguyễn Manh Manh: ".
.
."
Làm sao bây giờ, cô lần này thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
.
.
Rất muốn khóc!
Đến trường học, Lệ Quân Ngự lấy tư cách “người gia” ngồi vào ghế .
Mà Nguyễn Manh Manh thì lại vội vã tiến vào hậu trường.
"Tiểu tổ tông, cậu cuối cùng cũng đến rồi.
.
.Vì sao không bắt máy vậy, có chuyện lớn rồi!" Cô vừa mới tiến vào phòng nghỉ ở hậu trường, liền bị Mộ Cảnh Hành bắt được.
Phía sau Mộ Cảnh Hành còn có Ti Khấu Vận, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm, Cảnh béo và ba người đỏ vàng xanh.
Tính toán một chút, trong mấy người ứng cử viện đoàn đội còn thiếu Lệ Quân Triệt và Hạ Văn Hiên.
"Xảy ra chuyện gì, cậu đừng có gấp, từ từ nói." điện thoại di động Nguyễn Manh Manh bởi vì tối hôm lên Internet tra thông tin một đêm nên đã hết pin tắt máy từ lâu.
Có điều, cô ngược lại không quá lo lắng, bởi vì Mộ Cảnh Hành từ trước đến giờ là người hay khuếch đại.
Một chút việc nhỏ đều có thể bị anh nói thành đại sự.
"Làm sao có thể không vội.
Hạ Văn Hiên lâm thời rút khỏi tranh cử, cậu ta không đến! Cậu ta đúng là tên nhát cấy đáng ghét, đến bây giờ mới đột ngột rút lui, làm cho chúng ta biết tìm người nào thay thế!"
"Làm sao có khả năng, có khi nào cậu nghe lầm không?" Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái.
Hạ Văn Hiên trông có vẻ là người đàng hoàng, không giống loạingười không chịu trách nhiệm.
"Là thật sự, Manh Manh.
.
." Ti Khấu Vận tiến lên trước, lo lắng đầy mặt.
"Hạ Văn Hiên sáng sớm hôm nay đã nhắn tin cho mình là sẽ không đến, đến khi tớ gọi lại, cũng đãsớm tắt máy.
Cậu xem bây giờ nên làm gì đây, chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi, nếu như tranh cử nhân số không đủ chúng ta sẽ bị hủy tư cách tham gia.".
Sau khi dùng xong bữa sáng Nguyễn Manh Manh liền bị Lệ Quân Ngự kéo lên xe.
Trong lúc ấy, Lệ Quân Triệt vội vã từ trên lầu đi xuống.
.
.
Tối hôm qua anh nháo đến khuya, ngày hôm nay suýt chút nữa dậy muộn.
Nói Chú Triệu đóng gói bữa sáng cho anh, muốn đi ké xe của anh cả, dù sao cũng tiện đường.
Ai ngờ, Lệ Quân Triệt đáng thương mới vừa mới đứng bên ngoài cửa sổ biểu đạt ý muốn đi nhờ xe .
Anh cả lại sắc mặt lạnh lùng, ra lệnh tài xế lái xe.
Quân dụng Hummer nhanh chóng lướt qua Lệ Quân Triệt đang cầm trên tay hộp đồ ăn, trong miêng còn đang nhồm nhoàm nhai thức ăn.
Lệ Quân Triệt:.
.
.
Anh cả, anh là anh trai ruột của em đó!
*
Không gian trong xe bị bịt kín, Nguyễn Manh Manh dựa vào cửa xe, lòng tràn đầy thấp thỏm.
Trời mới biết vừa nãy cô muốn cho Lệ Quân Triệt lên xecỡ nào.
Kể từ khi biết tâm thái của chính mình, cô không có dũng khí để đổi diện cùng thân cận với Lệ Quân Ngự.
Hai cái taynhỏ bé Nguyễn Manh Manh nắm thật chặt, cả người căng thẳng không thể thốt nên lời nào.
.
.
Nhưng cô biết mình không thể biểu hiện bất thường như vậy.
Không được, cô nhất định phải nói rõ ràng với Lệ Quân Ngự.
Cô không thể cũng không có tư cách làm bạn gái của anh, cho dù là giả, cũng không được!
"Cái kia.
.
." Nguyễn Manh Manh quay đầu, nhẹ giang gọi Lệ Quân Ngự.
Cô vừa mới mở miệng, liền nhìn thấy người đàn ông chếch mắt nhìn tới.
Tiếng nói trầm thấp lười biếng, trầm thấp vang lên, "Làm sao? Muốn hôn?"
"Hả, cái gì? !" Nguyễn Manh Manh nhất thời trố mắt ngoác mồm.
"Anh.
.
.Anh đang nói cái gì.
.
." Cô cảm giác đầu lưỡi mình muốn thắt nút.
"Nếu không thì sao, không có anh tiếp sức, tranh cử cũng sẽ bị thất bại như cuộc thi đúng chứ?" Lệ Quân Ngự nhìn về phía mèo con đang ngạc nhiên, con ngươi lạnh lùng léo tia sáng.
Thật là đẹp mắt, khuôn mặt nhỏ bé nổi lên mạt đỏ ửng, e lệ đáng yêu.
Phản ứng như thế làm cho đàn ông thoả mãn.
So với dán vẻphờ phạc sau khi rời giường rồi muốn điều chỉnh biểu hiện cho giống ngày thường, thần thái thẹn thùng mếm mại của cô gái nhỏ là đáng yêu thập phần.
Đáng thương cô gái nhỏ đã bị Lệ Quân Ngự hiểu lầm.
Cô cần nụ hôn của anh chỉ là để trị liệu ngất toán, chứ còn việc tiếp sức thật sự không có bất cứ quan hệ gì!
Đáng tiếc, người nào đó không nghe cô giải thích, bàn tay lớn chụp tới liền đem Nguyễn Manh Manh đang hốt hoảng thất thố, không tìm được từ hợp lí để phản kháng ôm lên trên đùi.
"A.
.
." Miệng nhỏ chưa kịp từ chối, liền bị đôi môi mỏng kia lấp kín.
Đầu tiên là nhẹ giang hôn, sau lại trở nên sâu sắc hơn.
Mãi đến khi Nguyễn Manh Manh cảm thấy đầu lưỡi tê dại, môi đều sắp không còn tri giác, Lệ Quân Ngự mới chịu buông ra.
"Được rồi.
.
.
Đây là nụ hôn tiếp sức." Lệ Quân Ngự cụp mắt, nhìn bờ môi vì anh hôn mà trở nên đỏ lên.
Bàn tay giơ lên, nhẹ giang mơn trớn làn môi "Tranh cử cố lên, bạn gái nhỏ của anh."
Nguyễn Manh Manh: ".
.
."
Làm sao bây giờ, cô lần này thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
.
.
Rất muốn khóc!
Đến trường học, Lệ Quân Ngự lấy tư cách “người gia” ngồi vào ghế .
Mà Nguyễn Manh Manh thì lại vội vã tiến vào hậu trường.
"Tiểu tổ tông, cậu cuối cùng cũng đến rồi.
.
.Vì sao không bắt máy vậy, có chuyện lớn rồi!" Cô vừa mới tiến vào phòng nghỉ ở hậu trường, liền bị Mộ Cảnh Hành bắt được.
Phía sau Mộ Cảnh Hành còn có Ti Khấu Vận, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm, Cảnh béo và ba người đỏ vàng xanh.
Tính toán một chút, trong mấy người ứng cử viện đoàn đội còn thiếu Lệ Quân Triệt và Hạ Văn Hiên.
"Xảy ra chuyện gì, cậu đừng có gấp, từ từ nói." điện thoại di động Nguyễn Manh Manh bởi vì tối hôm lên Internet tra thông tin một đêm nên đã hết pin tắt máy từ lâu.
Có điều, cô ngược lại không quá lo lắng, bởi vì Mộ Cảnh Hành từ trước đến giờ là người hay khuếch đại.
Một chút việc nhỏ đều có thể bị anh nói thành đại sự.
"Làm sao có thể không vội.
Hạ Văn Hiên lâm thời rút khỏi tranh cử, cậu ta không đến! Cậu ta đúng là tên nhát cấy đáng ghét, đến bây giờ mới đột ngột rút lui, làm cho chúng ta biết tìm người nào thay thế!"
"Làm sao có khả năng, có khi nào cậu nghe lầm không?" Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái.
Hạ Văn Hiên trông có vẻ là người đàng hoàng, không giống loạingười không chịu trách nhiệm.
"Là thật sự, Manh Manh.
.
." Ti Khấu Vận tiến lên trước, lo lắng đầy mặt.
"Hạ Văn Hiên sáng sớm hôm nay đã nhắn tin cho mình là sẽ không đến, đến khi tớ gọi lại, cũng đãsớm tắt máy.
Cậu xem bây giờ nên làm gì đây, chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi, nếu như tranh cử nhân số không đủ chúng ta sẽ bị hủy tư cách tham gia.".