Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Cố Niệm chưa từng nghe Tống Hoài Thừa nhắc đến ba anh , Tống Hoài Thừa không đề cập tới , Cố Niệm cũng chưa bao giờ hỏi . Khi đó cô nghĩ Tống Hoài Thừa nhất định rất khó chịu , 13 tuổi thì ba mất , sau khi ba mất mẹ cũng bỏ anh mà đi .
Còn cô , tuy rằng mẹ mất sớm , nhưng ba lại đối xử với cô rất tốt , xem cô như bảo bối mà thương yêu . Ai cũng chưa từng nghĩ đến , hạnh phúc của cô được xây trên nỗi khổ của anh .
Cô muốn nói gì ? Thay ba cô xin lỗi sao ? Ba chữ đơn giản như vậy nhưng không thể nào thốt ra khỏi miệng .
Ba cô nợ Tống gia , vậy cô thì sao ?
" Tống Hoài Thừa , ba tôi bị kết án 8 năm , tôi cũng ly hôn . Tuổi xuân của một cô gái , tình cảm đơn thuần nhất , tôi cái gì cũng không có . Nhà của chúng tôi nợ anh còn chưa trả hết sao ?"
Tống Hoài Thừa nghiêm mặt , có lẽ từ thời đại học đã dây dưa không rõ : " Phán Phán là con gái của tôi ."
Cố Niệm thở ra một hơi : " Đúng , con bé là con gái anh . Nhưng như vậy thì sao ? Anh cho tới bây giờ cũng không mong chờ đứa bé này ." Lông mày cô nhíu lại : " Hơn nữa , anh phải cùng Chu Hảo Hảo kết hôn , biết đến sự tồn tại của Phán Phán thì như thế nào ?" Lẽ nào anh không chuẩn bị kết hôn với Chu Hảo Hảo nữa sao ?
" Vậy còn cô ? Cô phải cùng Lục Diệp Thanh kết hôn , lẽ nào sau này các người cũng không thương yêu con bé nữa ?"
Cố Niệm không khỏi lắc đầu : " Tống Hoài Thừa , đừng so sánh tôi với anh , tôi dám cam đoan , tôi yêu con bé còn hơn anh . Cho dù tôi với Diệp Thanh sau này có con , Diệp Thanh cũng sẽ đối tốt với Phán Phán ."
Diệp Thanh ...
Tống Hoài Thừa cười nhạt : " Gọi thân thiết như vậy ?"
Cố Niệm nhắm mắt lại : " Nếu không còn chuyện gì , xin anh trả Phán Phán lại cho chúng tôi , chúng tôi phải về ."
Tống Hoài Thừa nhìn cô chằm chằm , hôm nay gương mặt này ở trước mặt anh không còn mỉm cười nữa .
Lê Hạ đưa Phán Phán vào phòng , hắn tỉ mỉ nhìn quanh đánh giá , không cần phải nói , con bé này rất giống Tống Hoài Thừa . Nhất là sự lạnh nhạt đối với người khác lúc này , thâng sắc quả thật giống nhau như đúc .
" Cô bạn nhỏ , có muốn chơi trò chơi không ?" Lê Hạ lấy lòng hỏi .
Cố Phán liếc nhìn hắn , đôi mắt nhỏ có hồn như muốn nói thật là ấu trĩ .
Lê Hạ bị con bé nhìn cho ná thở .
Cố Phán kéo cửa phòng ra , lặng lẽ nhìn ngoài cửa .
Lê Hạ vội đóng cửa lại : " Bé con không cần lo chuyện người lớn ."
Cố Phán lạnh lùng dời mắt đi chỗ khác , đi qua một bên , cầm lấy tượng người tuyết thuỷ tinh trước mặt , món đồ chơi thật tinh xảo , cho tới bây giờ con bé vẫn chưa nhìn thấy . ' Ba' một tiếng ném thật mạnh xuống đất .
Lê Hạ giật mình .
Cố Niệm nghe thấy tiếng động thì mặt biến sắc , không quan tâm điều gì nữa , xoay người chạy vào phòng : " Phán Phán ."
Trên đất văng đầy mảnh thuỷ tinh , một mảnh hỗn độn .
Lê Hạ vội vàng giải thích : " Là do con bé đập ."
Cố Niệm chạy đến bên Cố Phán , ôm lấy con bé .
Cố Niệm cũng thở ra hơi : " Không có việc gì , mẹ tới rồi ." Cô ôm lấy con bé : " Đi , chúng ta về nhà ."
Tống Hoài Thừa đứng trước mặt cô , đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Phán , thế nhưng lại nói với Cố Niệm : " Cố Niệm , cô nói yêu con bé , nhưng cô không cảm thấy cô quá ích kỉ sao ? Cô xem cô có thể cho con bé cuộc sống thế nào ?"
Cố Niệm theo bản năng ôm chặt con : " Tôi không cho con bé cuộc sống tốt nhất , thậm chí ngay cả mua bộ đồ mới cho bé tôi đều phải cân nhắc , thế nhưng điều tôi có thể cho con bé anh tuyệt đối không có khả năng ."
Cố Phán ôm lấy cô thật chặt , đẩy Cố Niệm từng bước lách qua Tống Hoài Thừa , ánh mắt Cố Phán và Tống Hoài Thừa chạm nhau , cặp mắt kia trong vắt , con ngươi sạch sẽ không lấy một tạp chất , con bé nhìn hắn , Tống Hoài Thừa cảm thấy ngực rét lạnh .
Khi hắn muốn mở miệng thì Cố Phán lại vùi mặt vào cổ Cố Niệm , biểu hiện như không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa .
Cố Niệm rời đi , Lê Hạ và Tống Hoài Thừa vẫn đứng tại chỗ , cho tới khi bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa .
" Không giữ con bé lại sao ?" Lê Hạ hỏi .
Tống Hoài Thừa chậm rãi nói : " Có rất nhiều có hội , cần gì phải vội , tôi nhất định sẽ đem con bé trở về ."
Lê Hạ thầm suy nghĩ , anh yêu con bé hay mẹ con bé đây ?
" Không có việc gì ." Cố Niệm lắc đầu : " Trở về thôi ."
Lục Diệp Thanh nhìn đầu lông mày đầy mệt mỏi của cô : " Đi thôi ."
Đi tới bên cạnh xe , Cố Niệm dừng chân , dưới xe có vài đầu lọc thuốc lá . Lục Diệp Thanh bế Cố Phán vào trong xe .
" Anh đã hút thuốc ." Nói xong khom lưng đem mấy mảnh đầu lọc bỏ vào thùng rác .
Cố Niệm chỉ cảm thấy trái tim cứng rắn nguội lạnh bỗng nhiên ấm áp , kinh ngạc nhìn anh đến xuất thần .
Lục Diệp Thanh dơ tay quẹt mũi cô : " Làm sao vậy ?"
Cố Niệm giương môi cười , hai gò má có chút mất tự nhiên ửng hồng , bởi vì động tác của anh tự nhiên mà vô cùng thân thiết .
" Thời tiểu học thấy cô thường nhấn mạnh không được vứt rác bừa bãi , anh nhất định là học trò mà thầy cô rất thích ."
Lục Diệp Thanh mặt mày nhu hoà : " Không , hồi tiểu học thầy cô không thích tôi , lúc đó tôi không nghe lời ."
Gió thổi làm rối tóc cô , Lục Diệp Thanh thuận tay thay cô sửa lại một chút : " Lên xe đi ."
Lê Hạ và Tống Hoài Thừa đứng ở cửa sổ , đem một màn này thu trọn vào mắt .
Lê Hạ cẩn thận nhìn nét mặt Tống Hoài Thừa , thấy mặt anh sa sầm , người quen Tống Hoài Thừa đều biết , anh rất giỏi ẩn nhẫn , càng tức giận càng bình tĩnh . Anh không nói một lời , sự bình tĩnh làm người khác phải sợ .
Hồi lâu , rốt cuộc anh cũng mở miệng : " Lục Diệp Thanh đang là bác sĩ ở bệnh viện D ."
Lê Hạ bị câu không đầu không đuôi của anh làm khó hiểu : " Bác sĩ sao ? Thật không tệ ."
Sau này , Lê Hạ mới hiểu rõ Tống Hoài Thừa nói lời này có ý gì , hắn không khỏi cảm thán , đàn ông cũng có lúc làm theo cảm tính .
Phán Phán về nhà cũng không có biểu hiện gì đặc biệt , chỉ là càng thêm dính lấy Cố Niệm . Buổi tối lúc ngủ , Cố Niệm kể chuyện cũ của hai người , cô bé cũng không buồn ngủ .
" Phán Phán , có chuyện gì sao ?"
Cố Phán trở mình , do dự một lát , giơ tay nhỏ bé lên : " Chú ấy là ba con sao ?"
" Con ngồi dậy đi , chúng ta sẽ nói chuyện ."
Cố Phán ngồi dậy nhìn chằm chằm Cố Niệm : " Ý của mẹ là gì vậy ạ ?"
" Ừ ." Cố Niệm cảm thấy giọng mình nghẹn lại : " Chú ấy là ba con ."
Đôi mắt Cố Niệm sáng ngời , nhớ lại những gì mình thấy được .
" Mẹ và ba đã ly hôn trước khi con ra đời , nguyên nhân rất phức tạp , chờ khi con trưởng thành mẹ sẽ nói con biết ."
Cố Phán chợt chạm ngón tay cô : " Bởi vì chú ấy đối xử với mẹ không tốt sao ?" Cái miệng nhỏ nhắn chu lên , ở trong lòng cảm thấy bất mãn với Tống Hoài Thừa .
Cố Niệm trầm mặc một lát : " Không phải , bởi vì lúc đó ba mẹ không yêu nhau ." Cô xoa mái tóc của con .
Cố Phán trừng mắt nhìn , buồn bực nói : " Con không thích chú ấy ."
Cố Niệm ôm vai con kéo qua : " Ừ , Phán Phán sau này nhìn thấy chú ấy chào hỏi là được rồi , con chỉ cần làm cô bé ngoan lễ phép ."
Cố Phán nằm xuống , nhắm mắt lại . Buổi tối cô bé mơ một giấc mơ , trong mơ ba dắt bé đi công viên , cùng bé chơi ngựa gỗ xoay tròn . Đêm hôm đó trong mơ đều ngọt ngào .
Tần Phượng đối với chuyện hôm nay rất nhiều ý kiến , mắng Tống Hoài Thừa một trận từ đầu tới cuối , cả buổi tối đều xụ mặt .
Ngày thứ hai , cô mang Cố Phán đi nhà trẻ , tìm giáo viên phụ trách nói rõ ràng . Tần Phượng đi theo thấy cũng không ít việc , nói tới nói lui cũng không nhường đối phương chút nào .
" Cô giáo , ba mẹ Phán Phán đã ly hôn từ lâu , con bé không có ba , sau này sẽ do mẹ con bé và tôi đưa đón , xin cô quan tâm nhiều hơn ."
" Xin cô quan tâm nhiều hơn một chút , đừng để người lạ đến gần con bé ."
Sắc mặt của cô giáo cũng khó nhìn , chuyện nhà Phán Phán hôm qua mà nói , cô thực sự rất băn khoăn . Thế nhưng cô chỉ là giáo viên nhỏ bé , đối phương là ai , cô có thể làm gì .
" Bà ngoại Phán Phán , chuyện hôm qua tôi rất xin lỗi , có điều , mọi người trong nhà có thể nói rõ với nhau không , bằng không công việc của chúng tôi cũng rất khó làm ."
Tần Phượng sa sầm mặt : " Tôi hiểu rồi , làm phiền cô ."
Hôm nay , chủ phòng lại đến , ý tứ rõ ràng , bà ta muốn thu hồi lại phòng này .
Cố Niệm và Phương Hủ Hủ không kịp trở tay .
" Tôi biết còn hai tháng nữa mới tới kỳ trả phòng , nhưng phòng này tôi đã đồng ý bán cho người khác rồi . Hai tháng sau tôi sẽ dựa theo hợp đồng , bồi thường gấp 3 lần cho cô . Cho các người một tuần , các cô mau dọn đi đi ."
" Dì Vu , sao đột nhiên như vậy ? Dì muốn chúng tôi dọn ra khỏi phòng trong một tuần ? Còn phòng vẽ tranh thì làm sao ?" Cố Niệm nhìn về phía trước .
" Tôi không có cách nào ." Chủ phòng lắc đầu : " Phòng này tôi đã sớm muốn bán , bây giờ gặp phải người muốn mua , cô ấy ra giá hợp lí , tôi cũng không muốn đợi thêm ."
" Cô cho cháu thêm chút thời gian được không ?" Cố Niệm cố gắng thương lượng .
" Không được , tôi cho các cô thời gian một tuần đã nhiều rồi , Cố tiểu thư , các cô nhanh đi tìm chỗ khác đi ." Chủ phòng nhìn đồng hồ : " Tôi còn phải đi kí hợp đồng , cứ như vậy đi ."
Cố Niệm vô lực ngồi trên ghế , cô lên mạng tìm đến trưa cũng không có phòng thích hợp .
Hiện tại căn phòng vẽ tranh này , không chỉ là chỗ làm việc còn là chỗ ở của bọn họ . Trong nhất thời bọn họ không thể tìm đươc chổ thích hợp .
Cố Niệm càng nghĩ càng khó hiểu , luôn cảm thấy có chổ không đúng . Cô đem ý nghĩ trong lòng nói cho Phương Hủ Hủ .
" Mình cũng cảm thấy kì quái , làm sao lại đúng lúc như vậy ."
Cố Niệm đan mười ngón tay vào nhau : " Là anh ta ? Anh ta nghĩ ép chúng ta , chúng ta sẽ đến cầu xin sao ?" Cố Niệm vô lực cười .
" Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng , đừng nóng vội , hai ngày này chúng ta tiếp tục tìm phòng ."
" Chổ ở thì có thể tìm , nhưng phòng vẽ tranh thì làm sao bây giờ ? Những học sinh phải làm sao bây giờ ?" Phòng vẽ tranh này là tâm huyết của cô .
" Chuyện phòng vẽ mình đã có biện pháp ." Phương Hủ Hủ trầm mặc môt lúc : " Cậu yên tâm đi ."
Lục Diệp Thanh biết bọn họ đang tìm nhà ở , không khỏi cau mày : " Anh có một chỗ có thể ở ." Anh cong khoé miệng : " Em và Phán Phán có thể một thời gian ."
Tần Phượng vẫn luôn rất hài lòng với Lục Diệp Thanh : " Như vậy đi , ngày kia dọn đến . Nhưng dì chưa thể đi , các con cứ đến chổ tiểu Lục vài ngày , dì phải về quê ."
Phương Hủ Hủ cười : " Chổ ở của mình , mình có thể tự giải quyết ."
Cố Niệm trầm mặc .
Lục Diệp Thanh nhẹ giọng nói : " Phán Phán ở cùng chú Lục được không ?"
Phán Phán nhìn Cố Niệm , sau vài giây con bé gật đầu : " Có thể đến nhà chú Lục thật sao ?"
" Đương nhiên , chú Lục rất hoan nghênh , không thu tiền nhà ." Lục Diệp Thanh cao giọng nói .
Cố Phán chớp mắt cười : " Không thu tiền thuê nhà , mẹ , chúng ta đi đi . Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều tiền ."
Cố Niệm quýnh lên , đứa bé này thật là đứa nhỏ keo kiệt .
Còn cô , tuy rằng mẹ mất sớm , nhưng ba lại đối xử với cô rất tốt , xem cô như bảo bối mà thương yêu . Ai cũng chưa từng nghĩ đến , hạnh phúc của cô được xây trên nỗi khổ của anh .
Cô muốn nói gì ? Thay ba cô xin lỗi sao ? Ba chữ đơn giản như vậy nhưng không thể nào thốt ra khỏi miệng .
Ba cô nợ Tống gia , vậy cô thì sao ?
" Tống Hoài Thừa , ba tôi bị kết án 8 năm , tôi cũng ly hôn . Tuổi xuân của một cô gái , tình cảm đơn thuần nhất , tôi cái gì cũng không có . Nhà của chúng tôi nợ anh còn chưa trả hết sao ?"
Tống Hoài Thừa nghiêm mặt , có lẽ từ thời đại học đã dây dưa không rõ : " Phán Phán là con gái của tôi ."
Cố Niệm thở ra một hơi : " Đúng , con bé là con gái anh . Nhưng như vậy thì sao ? Anh cho tới bây giờ cũng không mong chờ đứa bé này ." Lông mày cô nhíu lại : " Hơn nữa , anh phải cùng Chu Hảo Hảo kết hôn , biết đến sự tồn tại của Phán Phán thì như thế nào ?" Lẽ nào anh không chuẩn bị kết hôn với Chu Hảo Hảo nữa sao ?
" Vậy còn cô ? Cô phải cùng Lục Diệp Thanh kết hôn , lẽ nào sau này các người cũng không thương yêu con bé nữa ?"
Cố Niệm không khỏi lắc đầu : " Tống Hoài Thừa , đừng so sánh tôi với anh , tôi dám cam đoan , tôi yêu con bé còn hơn anh . Cho dù tôi với Diệp Thanh sau này có con , Diệp Thanh cũng sẽ đối tốt với Phán Phán ."
Diệp Thanh ...
Tống Hoài Thừa cười nhạt : " Gọi thân thiết như vậy ?"
Cố Niệm nhắm mắt lại : " Nếu không còn chuyện gì , xin anh trả Phán Phán lại cho chúng tôi , chúng tôi phải về ."
Tống Hoài Thừa nhìn cô chằm chằm , hôm nay gương mặt này ở trước mặt anh không còn mỉm cười nữa .
Lê Hạ đưa Phán Phán vào phòng , hắn tỉ mỉ nhìn quanh đánh giá , không cần phải nói , con bé này rất giống Tống Hoài Thừa . Nhất là sự lạnh nhạt đối với người khác lúc này , thâng sắc quả thật giống nhau như đúc .
" Cô bạn nhỏ , có muốn chơi trò chơi không ?" Lê Hạ lấy lòng hỏi .
Cố Phán liếc nhìn hắn , đôi mắt nhỏ có hồn như muốn nói thật là ấu trĩ .
Lê Hạ bị con bé nhìn cho ná thở .
Cố Phán kéo cửa phòng ra , lặng lẽ nhìn ngoài cửa .
Lê Hạ vội đóng cửa lại : " Bé con không cần lo chuyện người lớn ."
Cố Phán lạnh lùng dời mắt đi chỗ khác , đi qua một bên , cầm lấy tượng người tuyết thuỷ tinh trước mặt , món đồ chơi thật tinh xảo , cho tới bây giờ con bé vẫn chưa nhìn thấy . ' Ba' một tiếng ném thật mạnh xuống đất .
Lê Hạ giật mình .
Cố Niệm nghe thấy tiếng động thì mặt biến sắc , không quan tâm điều gì nữa , xoay người chạy vào phòng : " Phán Phán ."
Trên đất văng đầy mảnh thuỷ tinh , một mảnh hỗn độn .
Lê Hạ vội vàng giải thích : " Là do con bé đập ."
Cố Niệm chạy đến bên Cố Phán , ôm lấy con bé .
Cố Niệm cũng thở ra hơi : " Không có việc gì , mẹ tới rồi ." Cô ôm lấy con bé : " Đi , chúng ta về nhà ."
Tống Hoài Thừa đứng trước mặt cô , đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Phán , thế nhưng lại nói với Cố Niệm : " Cố Niệm , cô nói yêu con bé , nhưng cô không cảm thấy cô quá ích kỉ sao ? Cô xem cô có thể cho con bé cuộc sống thế nào ?"
Cố Niệm theo bản năng ôm chặt con : " Tôi không cho con bé cuộc sống tốt nhất , thậm chí ngay cả mua bộ đồ mới cho bé tôi đều phải cân nhắc , thế nhưng điều tôi có thể cho con bé anh tuyệt đối không có khả năng ."
Cố Phán ôm lấy cô thật chặt , đẩy Cố Niệm từng bước lách qua Tống Hoài Thừa , ánh mắt Cố Phán và Tống Hoài Thừa chạm nhau , cặp mắt kia trong vắt , con ngươi sạch sẽ không lấy một tạp chất , con bé nhìn hắn , Tống Hoài Thừa cảm thấy ngực rét lạnh .
Khi hắn muốn mở miệng thì Cố Phán lại vùi mặt vào cổ Cố Niệm , biểu hiện như không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa .
Cố Niệm rời đi , Lê Hạ và Tống Hoài Thừa vẫn đứng tại chỗ , cho tới khi bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa .
" Không giữ con bé lại sao ?" Lê Hạ hỏi .
Tống Hoài Thừa chậm rãi nói : " Có rất nhiều có hội , cần gì phải vội , tôi nhất định sẽ đem con bé trở về ."
Lê Hạ thầm suy nghĩ , anh yêu con bé hay mẹ con bé đây ?
" Không có việc gì ." Cố Niệm lắc đầu : " Trở về thôi ."
Lục Diệp Thanh nhìn đầu lông mày đầy mệt mỏi của cô : " Đi thôi ."
Đi tới bên cạnh xe , Cố Niệm dừng chân , dưới xe có vài đầu lọc thuốc lá . Lục Diệp Thanh bế Cố Phán vào trong xe .
" Anh đã hút thuốc ." Nói xong khom lưng đem mấy mảnh đầu lọc bỏ vào thùng rác .
Cố Niệm chỉ cảm thấy trái tim cứng rắn nguội lạnh bỗng nhiên ấm áp , kinh ngạc nhìn anh đến xuất thần .
Lục Diệp Thanh dơ tay quẹt mũi cô : " Làm sao vậy ?"
Cố Niệm giương môi cười , hai gò má có chút mất tự nhiên ửng hồng , bởi vì động tác của anh tự nhiên mà vô cùng thân thiết .
" Thời tiểu học thấy cô thường nhấn mạnh không được vứt rác bừa bãi , anh nhất định là học trò mà thầy cô rất thích ."
Lục Diệp Thanh mặt mày nhu hoà : " Không , hồi tiểu học thầy cô không thích tôi , lúc đó tôi không nghe lời ."
Gió thổi làm rối tóc cô , Lục Diệp Thanh thuận tay thay cô sửa lại một chút : " Lên xe đi ."
Lê Hạ và Tống Hoài Thừa đứng ở cửa sổ , đem một màn này thu trọn vào mắt .
Lê Hạ cẩn thận nhìn nét mặt Tống Hoài Thừa , thấy mặt anh sa sầm , người quen Tống Hoài Thừa đều biết , anh rất giỏi ẩn nhẫn , càng tức giận càng bình tĩnh . Anh không nói một lời , sự bình tĩnh làm người khác phải sợ .
Hồi lâu , rốt cuộc anh cũng mở miệng : " Lục Diệp Thanh đang là bác sĩ ở bệnh viện D ."
Lê Hạ bị câu không đầu không đuôi của anh làm khó hiểu : " Bác sĩ sao ? Thật không tệ ."
Sau này , Lê Hạ mới hiểu rõ Tống Hoài Thừa nói lời này có ý gì , hắn không khỏi cảm thán , đàn ông cũng có lúc làm theo cảm tính .
Phán Phán về nhà cũng không có biểu hiện gì đặc biệt , chỉ là càng thêm dính lấy Cố Niệm . Buổi tối lúc ngủ , Cố Niệm kể chuyện cũ của hai người , cô bé cũng không buồn ngủ .
" Phán Phán , có chuyện gì sao ?"
Cố Phán trở mình , do dự một lát , giơ tay nhỏ bé lên : " Chú ấy là ba con sao ?"
" Con ngồi dậy đi , chúng ta sẽ nói chuyện ."
Cố Phán ngồi dậy nhìn chằm chằm Cố Niệm : " Ý của mẹ là gì vậy ạ ?"
" Ừ ." Cố Niệm cảm thấy giọng mình nghẹn lại : " Chú ấy là ba con ."
Đôi mắt Cố Niệm sáng ngời , nhớ lại những gì mình thấy được .
" Mẹ và ba đã ly hôn trước khi con ra đời , nguyên nhân rất phức tạp , chờ khi con trưởng thành mẹ sẽ nói con biết ."
Cố Phán chợt chạm ngón tay cô : " Bởi vì chú ấy đối xử với mẹ không tốt sao ?" Cái miệng nhỏ nhắn chu lên , ở trong lòng cảm thấy bất mãn với Tống Hoài Thừa .
Cố Niệm trầm mặc một lát : " Không phải , bởi vì lúc đó ba mẹ không yêu nhau ." Cô xoa mái tóc của con .
Cố Phán trừng mắt nhìn , buồn bực nói : " Con không thích chú ấy ."
Cố Niệm ôm vai con kéo qua : " Ừ , Phán Phán sau này nhìn thấy chú ấy chào hỏi là được rồi , con chỉ cần làm cô bé ngoan lễ phép ."
Cố Phán nằm xuống , nhắm mắt lại . Buổi tối cô bé mơ một giấc mơ , trong mơ ba dắt bé đi công viên , cùng bé chơi ngựa gỗ xoay tròn . Đêm hôm đó trong mơ đều ngọt ngào .
Tần Phượng đối với chuyện hôm nay rất nhiều ý kiến , mắng Tống Hoài Thừa một trận từ đầu tới cuối , cả buổi tối đều xụ mặt .
Ngày thứ hai , cô mang Cố Phán đi nhà trẻ , tìm giáo viên phụ trách nói rõ ràng . Tần Phượng đi theo thấy cũng không ít việc , nói tới nói lui cũng không nhường đối phương chút nào .
" Cô giáo , ba mẹ Phán Phán đã ly hôn từ lâu , con bé không có ba , sau này sẽ do mẹ con bé và tôi đưa đón , xin cô quan tâm nhiều hơn ."
" Xin cô quan tâm nhiều hơn một chút , đừng để người lạ đến gần con bé ."
Sắc mặt của cô giáo cũng khó nhìn , chuyện nhà Phán Phán hôm qua mà nói , cô thực sự rất băn khoăn . Thế nhưng cô chỉ là giáo viên nhỏ bé , đối phương là ai , cô có thể làm gì .
" Bà ngoại Phán Phán , chuyện hôm qua tôi rất xin lỗi , có điều , mọi người trong nhà có thể nói rõ với nhau không , bằng không công việc của chúng tôi cũng rất khó làm ."
Tần Phượng sa sầm mặt : " Tôi hiểu rồi , làm phiền cô ."
Hôm nay , chủ phòng lại đến , ý tứ rõ ràng , bà ta muốn thu hồi lại phòng này .
Cố Niệm và Phương Hủ Hủ không kịp trở tay .
" Tôi biết còn hai tháng nữa mới tới kỳ trả phòng , nhưng phòng này tôi đã đồng ý bán cho người khác rồi . Hai tháng sau tôi sẽ dựa theo hợp đồng , bồi thường gấp 3 lần cho cô . Cho các người một tuần , các cô mau dọn đi đi ."
" Dì Vu , sao đột nhiên như vậy ? Dì muốn chúng tôi dọn ra khỏi phòng trong một tuần ? Còn phòng vẽ tranh thì làm sao ?" Cố Niệm nhìn về phía trước .
" Tôi không có cách nào ." Chủ phòng lắc đầu : " Phòng này tôi đã sớm muốn bán , bây giờ gặp phải người muốn mua , cô ấy ra giá hợp lí , tôi cũng không muốn đợi thêm ."
" Cô cho cháu thêm chút thời gian được không ?" Cố Niệm cố gắng thương lượng .
" Không được , tôi cho các cô thời gian một tuần đã nhiều rồi , Cố tiểu thư , các cô nhanh đi tìm chỗ khác đi ." Chủ phòng nhìn đồng hồ : " Tôi còn phải đi kí hợp đồng , cứ như vậy đi ."
Cố Niệm vô lực ngồi trên ghế , cô lên mạng tìm đến trưa cũng không có phòng thích hợp .
Hiện tại căn phòng vẽ tranh này , không chỉ là chỗ làm việc còn là chỗ ở của bọn họ . Trong nhất thời bọn họ không thể tìm đươc chổ thích hợp .
Cố Niệm càng nghĩ càng khó hiểu , luôn cảm thấy có chổ không đúng . Cô đem ý nghĩ trong lòng nói cho Phương Hủ Hủ .
" Mình cũng cảm thấy kì quái , làm sao lại đúng lúc như vậy ."
Cố Niệm đan mười ngón tay vào nhau : " Là anh ta ? Anh ta nghĩ ép chúng ta , chúng ta sẽ đến cầu xin sao ?" Cố Niệm vô lực cười .
" Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng , đừng nóng vội , hai ngày này chúng ta tiếp tục tìm phòng ."
" Chổ ở thì có thể tìm , nhưng phòng vẽ tranh thì làm sao bây giờ ? Những học sinh phải làm sao bây giờ ?" Phòng vẽ tranh này là tâm huyết của cô .
" Chuyện phòng vẽ mình đã có biện pháp ." Phương Hủ Hủ trầm mặc môt lúc : " Cậu yên tâm đi ."
Lục Diệp Thanh biết bọn họ đang tìm nhà ở , không khỏi cau mày : " Anh có một chỗ có thể ở ." Anh cong khoé miệng : " Em và Phán Phán có thể một thời gian ."
Tần Phượng vẫn luôn rất hài lòng với Lục Diệp Thanh : " Như vậy đi , ngày kia dọn đến . Nhưng dì chưa thể đi , các con cứ đến chổ tiểu Lục vài ngày , dì phải về quê ."
Phương Hủ Hủ cười : " Chổ ở của mình , mình có thể tự giải quyết ."
Cố Niệm trầm mặc .
Lục Diệp Thanh nhẹ giọng nói : " Phán Phán ở cùng chú Lục được không ?"
Phán Phán nhìn Cố Niệm , sau vài giây con bé gật đầu : " Có thể đến nhà chú Lục thật sao ?"
" Đương nhiên , chú Lục rất hoan nghênh , không thu tiền nhà ." Lục Diệp Thanh cao giọng nói .
Cố Phán chớp mắt cười : " Không thu tiền thuê nhà , mẹ , chúng ta đi đi . Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều tiền ."
Cố Niệm quýnh lên , đứa bé này thật là đứa nhỏ keo kiệt .