Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cháu Gái Của Siêu Sao - Chương 44: Chuyện Cũ Không Giống Như Mây Khói
Trên đường trở về nhà, trong lòng Dương Duệ cảm thấy vô cùng áy náy, vì vậy đi ở tận sau cùng.
Lục Tuyết Lăng bước hai ba bước đến bên cạnh, an ủi anh ta: “Không sao đâu, đa phần trẻ con đều sợ độ cao, không chỉ riêng Chúc Chúc, vì vậy không thể trách cậu được.Chỉ là em trai tôi luôn coi Chúc Chúc như bảo bối trong lòng, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan cho nên mới nóng nảy như thế. Con bé chỉ hơi xây xước nho nhỏ thôi thằng em trai cũng lo lắng, cằn nhằn cả buổi trời.”
Dương Duệ ngẩng đầu quan sát bóng lưng hai ông cháu nhà họ Lục, nói: “Tôi hiểu, nếu như nhà tôi có đứa cháu gái dễ thương, khả ái như Chúc Chúc, tôi cũng sẽ yêu thương con bé hết mực, thật sự hâm mộ Lục tiền bối.”
“Đúng vậy, có đứa cháu gái hiểu chuyện, lại đáng yêu như thế, ai không hâm mộ chứ.”
Khóe môi Dương Duệ khẽ cong lên: “Tôi không chỉ hâm mộ anh ấy vì có cô bé cháu gái hoạt bát như Chúc Chúc mà còn cực kỳ hâm mộ Lục tiền bối vì có người chị gái như chị."
Lục Tuyết Lăng bỗng nhiên giật mình.
Khi ánh mắt Dương Duệ nhìn vào cô, đáy mắt không che giấu được sự nóng bỏng, cuồng nhiệt, khiến trái tim Lục Tuyết Lăng thoáng lạc nhịp.
Cô theo bản năng quay đầu về phía camera.
Tổ tiết mục đang chăm chú ghi hình toàn bộ hành trình của cặp đôi nhân vật chính - ông cháu Lục gia, nên không hề mảy may chú ý đến hai người họ.
Lục Tuyết Lăng thoáng yên lòng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Yên tâm đi, Chị Tuyết Lăng! Tôi tự có chừng mực.”
“Đã nhiều năm như vậy rồi.” Lục Tuyết Lăng nhỏ giọng nói: “Cậu còn…”
“Đã nhiều năm như thế trôi qua, tôi vẫn như cũ, không động lòng với bất kỳ ai.” Dương Duệ nghiêm túc nói: “Tôi chỉ thích duy nhất một người, mãi mãi không đổi. Lục Tuyết Lăng, tôi thích chị.”
“Dương Duệ.”
Lục Tuyết Lăng định ngắt lời anh ta, nhưng Dương Duệ mãi mới đợi được cơ hội ở riêng với cô, quyết tâm muốn thổ lộ hết những lời đã giữ kín trong lòng bấy lâu: “Mỗi đêm tôi đều nhớ đến chị, mơ về chị của những năm tháng ấy, lại mơ đến chị của hiện tại. Nhớ đến ngày ấy khi chị lần đầu tiên dẫn tôi vào đoàn làm phim, nói cho tôi biết, con đường này đầy vinh quang nhưng cũng không kém chông gai, truyền động lực cho tôi, nói với tôi đừng sợ hãi.”
“Bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn đuổi theo chị, sống chết bước trên con đường này, chẳng chút sợ sệt, bởi vì mặc kệ có gặp phải chông gai gì chăng nữa, chỉ cần nhìn thấy chị ở phía trước, tôi dù có mệt mỏi thế nào cũng nhất định sẽ đứng lên, dùng hết sức bình sinh đuổi kịp chị.”
Lục Tuyết Lăng nhớ rõ, năm đó thời điểm Dương Duệ mới debut.
Đó là khoảng thời gian đau khổ và nhiều mất mát nhất trong cuộc đời cô, tâm lý cô khi ấy tệ vô cùng, có một khoảng thời gian cô bị khủng hoảng đến mức không thể lên sân khấu, phải lui về phía sau nhốt mình sáng tác nhạc.
Về sau công ty đưa đến một cậu thanh niên, là trainee mới để cô sai bảo, đồng thời nhờ cô huấn luyện tham gia show sống còn tuyển chọn idol.
Người này chính là Dương Duệ.
Cậu bé này là trẻ mồ cô, không có cha mẹ quản thúc, vì vậy cuộc sống thường ngày tương đối phóng túng, tùy ý, tích cách lại ngang ngược, bất tuân khiến cho công ty chủ quản đau đầu không ít.
Mà ai cũng biết, con người Lục Tuyết Lăng tính cách ngoài uyển chuyển, trong cứng rắn, kiên cường, chuyên trị các loại tiểu thịt tương không ai trị được, vì vậy công ty liền giao Dương Duệ cho cô.
Ngày Lục Tuyết Lăng gặp Dương Duệ lần đầu, Dương Duệ nhuộm một đầu xanh chói mắt, hai chân gác lên bàn làm việc của cô, điệu bộ ngả ngớn mà lười nhác, giơ cằm nói: “Chị Lục, chị đẹp thật.”
Về sau, hai người sớm chiều ở chung, Lục Tuyết Lăng bị tên nhóc Dương Duệ làm phiền đến muốn thổ huyết. Nhưng khó ở chỗ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng tên nhóc này như một tảng đá, dù đánh, dù mắng vẫn trơ ra, cợt nhả cười với cô, còn phi xe moto đến tận nhà chở cô lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.
Sau này, trong một màn so tài trong chương trình tìm kiếm ngôi sao, Dương Duệ gặp vận đỏ, đỏ đến không thể đỏ hơn, chỉ trong một đêm nổi như cồn, vinh quang tột đỉnh, một bước lên mây, trở thành tình nhân trong mộng của muôn vạn thiếu nữ.
Cũng chính trong đêm đó, cậu thiếu niên Dương Duệ kéo Lục Tuyết Lăng lên trên sân thượng, đốt một trời pháo hoa rực rỡ, dùng phương thức thẳng thắn nhất, chân chất nhất thổ lộ với cô ---
“Tôi vĩnh viễn chỉ thích mình chị.”
Cả đời Lục Tuyết Lăng cũng không quên được cảnh tượng đêm ấy, dưới bầu trời đầy pháo hoa lấp lánh, chàng thiếu niên thẳng thắn trao cho cô tình cảm nồng nhiệt, đơn thuần, đẹp đẽ nhất.
Thế nhưng thời điểm đó Lục Tuyết Lăng không tin tưởng nhất chính là hai từ ‘Vĩnh Viễn’, càng không tin câu ‘Vĩnh Viễn’ trong miệng một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình.
Cậu ta còn chưa nếm trải hết những phồn hoa, cạm bẫy hào nhoáng của ngành giải trí, không biết tương lai của mình còn có thể tỏa sáng đến nhường nào, sẽ có vô số cô gái vì cậu ta mà điên cuồng, mê muội.
Cậu thiếu niên ngang bướng ngày nào sẽ được khắc tên trên Đại lộ ngôi sao (1) …
Mãi mãi là bao xa, vĩnh viễn là bao lâu chứ...
Cho nên Lục Tuyết Lăng chỉ cười, vỗ vỗ bờ vai cậu ta: “A Duệ, mặc dù ngành giải trí vô vàn phức tạp, cũng nhiều mưu mô, cạm bẫy, nhưng cậu nhất định phải trở thành một con người ấm áp, thiện lương, ưỡn ngực đường đường chính chính đi lên bằng thực lực của chính mình. Tôi ở trên đỉnh cao của nơi hào nhoáng kia đợi cậu. Đừng để tôi đợi quá lâu.”
Câu này chỉ là thuận miệng nói ra một câu tự cho là ngầu, cũng không nghĩ ai đó sẽ nhớ mãi trong lòng. Sau đó cô thần không hay, quỷ không biết, lặng lẽ bỏ vào trong núi sâu heo hút, làm một giáo viên dạy âm nhạc cho các bé tiểu học, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Dương Duệ.
Hơn 10 năm dài dằng dặc, Dương Duệ gần như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô, không liên lạc, không quấy rầy.
Chỉ là câu nói vô tình bỏ lại ngày ấy, có một cậu thiếu niên vẫn tâm tâm niệm niệm đặt trong lòng cố gắng trở thành một người đàn ông ấm áp, cố gắng quay thật nhiều tác phẩm điện ảnh, gắng sức ca hát, thu hoạch được không ít giải thưởng lớn nhỏ trong và ngoài nước. Cậu thiếu niên ấy dù đã qua tuổi bồng bột, đến độ tuổi trầm ổn nội liễm, nhưng vẫn lẻ bóng, không yêu đương, không kết hôn, thậm chí một scandal tình ái cũng không có.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Lục Tuyết Lăng cho rằng cậu ta đã từ bỏ.
“Chị, em đã trở thành Ảnh Đế.” Chất giọng trầm thấp, ấm áp của Dương Duệ kéo tâm trí đang rong ruổi hoài niệm của Lục Tuyết Lăng quay về hiện tại: “Mặc dù nguyên nhân sâu xa cùng Lục tiền bối từ bỏ tham gia nhận giải có chút ít liên quan, nhưng cho dù năm nay không giành được, sang năm, năm sau, năm sau nữa, tôi cũng nhất định sẽ quang minh chính đại cầm được giải thưởng này.”
“Chúc mừng cậu.”
“Tôi không cần chị chúc mừng, chị đã nói sẽ ở trên đỉnh vinh quang chờ tôi. Cho nên hiện tại tôi muốn hỏi chị, nếu tôi có thể leo lên đến đó, đứng ngang hàng với chị, chị còn chờ tôi ở đó không?”
…
Lục Hoài Nhu cõng Lục Chúc Chúc xuống núi, đến khi về đến biệt thự, mệt mỏi nằm phịch xuống sofa một câu cũng không muốn nói.
Lục Chúc Chúc như thể đi picnic chứ không phải đi làm việc, nhàn nhã ôm một đống khoai tây chiên, snack tôm ngồi trên sofa, mở tivi xem hoạt hình “Magic girls, save the world!”
Lục Hoài Nhu vỗ vỗ đôi chân dài miên man của mình, miễn cưỡng nói: “Tiểu Lục, tới đây xoa bóp chân cho ông nội nào?”
“Ông không có tay à?”
“Ừ.”
Lục Chúc Chúc liếm liếm ngón tay dính đầy bột tẩm khoai tây chiên, định nhảy xuống ghế đi bóp chân cho ông nội nhà mình, lại bị ai đó ghét bỏ xua đuổi: “Đi rửa tay cho sạch đã, bẩn chết được.”
Lục Chúc Chúc: “Nhưng Chúc Chúc còn muốn ăn snack tôm nữa.”
Lục Hoài Nhu lại gần, nói: “Cho ông nội một miếng.”
“Đây là thực phẩm rác đó nha, chẳng phải ông nội nói để bảo trí dáng người, không thể ăn mấy thứ linh tinh này sao.”
“Bớt nói nhảm đi.”
Thế là Lục Chúc Chúc lấy một miếng snack tôm, đút cho Lục Hoài Nhu.
Những thứ đồ ăn vặt này ngày thường không nên ăn nhiều nhưng thi thoảng ăn một lần quả đúng là mỹ vị nhân gian.
Thế là hai ông cháu ngồi chung một chỗ vừa xem “Magic girls, save the world!” vừa ăn snack tôm.
“Magic girls, save the world!” là bộ phim hoạt hình được trẻ con yêu thích nhất. Tạo hình diêm dúa, sặc sỡ, tóc tai bờm xờm, kỹ thuật lởm khởm, tất cả đều không điểm nào lọt được vào mắt của Lục Ảnh Đế.
Nhưng không hiểu sao Lục Chúc Chúc nhà anh lại say mê bộ phim này đến không dứt ra được.
“Cô gái pháp thuật, biến hình! Năng lượng tối thượng của vũ trụ hãy tụ hội vào ma trượng của ta.”
Lục Chúc Chúc cũng đứng lên, chắp hai tay trước ngực bắt chước y chang động tác của nhân vật, hô lớn ---
“Cô gái pháp thuật, biến hình!!”
Lục Hoài Nhu dùng đôi mắt nhìn mấy đứa thần kinh nhìn cháu gái mình: “Học sinh tiểu học đều xem hoạt hình kiểu này à?”
Lục Chúc Chúc giơ hai tay lên đỉnh đầu: “Không được mất trật tự, cháu đang hấp thu năng lượng từ vũ trụ.”
“...”
“À, có vấn đề muốn hỏi nè.”
Rốt cục Lục Chúc Chúc cũng buông tay, ngồi xuống, ghét bỏ nói: “Ông nội ồn ào có có để cho người ta yên tĩnh xem hoạt hình không đây?”
“Ngồi được một lúc thì nhảy dựng lên biến hình với chả hấp thụ năng lượng vũ trụ, đến cùng ai mới là người ồn ào, bát nháo ở đây?”
Lục Chúc Chúc khoát tay: “Ông có câu hỏi gì thì hỏi lẹ đi.”
Lục Hoài Nhu chỉ chỉ vào màn hình tivi: “Vì sao mấy người kia phải bay lên không trung?”
“Bởi vì chỉ có như thế họ mới biến thân được.”
Lục Hoài Nhu lắc đầu: “Chẳng logic tí nào cả, ấu trĩ.”
Lục Chúc Chúc không phục hỏi ngược lại: “Hừ, đâu, ông bảo chỗ nào ấu trĩ?”
“Chỗ nào cũng ấu trĩ.”
“Mời ông nội nêu ra chứng cứ rõ ràng, không thể cả vú lấp miệng em như thế.”
“Ví dụ nhé, mấy cô gái kia biến thân xong rồi còn hô “Biến thân” làm khỉ gì nữa. Cái này cực kỳ phi logic, chẳng lẽ không hô “Biến thân” thì không thể biến sao?”
Lục Chúc Chúc nhất thời không phản bác lại được, tức đến nỗi ngồi xuống, lôi điện thoại ra tìm mấy bộ phim Lục Hoài Nhu từng đóng, chăm chú xem.
Lục Hoài Nhu chú ý đến hành động này của nhóc con nhà mình, mỉm cười nói: “Hiện tại đã biết cái gì gọi là nghệ thuật biểu diễn chân chính rồi đúng không?”
Lục Chúc Chúc xoay màn hình điện thoại về phía anh, đó là một đoạn cắt của bộ cổ trang anh quay hai năm trước ---
“Ông nội, lúc ông quay phim đó, trước khi chết còn hô lên một câu “Ta chết đây.” Cái này cũng phi logic nha, chẳng lẽ ông không hô câu này lên thì không chết được sao?”
Lục Hoài Nhu … Không phản bác được.
Bão bình luận lại lần nữa rôm rả.
[Cú vả mặt này hay lắm. Ha ha ha!!”
[Ai bảo khi dễ trẻ con.]
[AAAAAAAAAAA Tiểu Chúc Chúc thông minh quá đi.
[Oppa anh còn gì để nói không???]
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Tuyết Lăng và Dương Duệ cùng nhau trở về.
Lục Hoài Nhu nhạy bén phát hiện ra, trên vai Dương Duệ… là balo của bà chị nhà mình.
Lục Tuyết Lăng đi đến phòng khách, nhìn hai ông cháu nói: “Đêm nay, bà đích thân xuống bếp, hai đồng chí muốn ăn gì cứ order?”
Lục Chúc Chúc giơ tay: “Con muốn ăn bánh mousse ô mai.”
Lục Tuyết Lăng: “Con đang cố tình làm khó bà đúng không tiểu quỷ, nơi hoang sơn cùng cốc này bà đi đây mua nguyên liệu làm bánh mousse ô mai cho con bây giờ.”
“Vậy bà định làm gì ạ?”
Lục Tuyết Lăng suy nghĩ một lát, nói: “Mì ăn liền và sủi cảo đông lạnh, con chọn một cái đi.”
Lục Chúc Chúc: “Vậy thì ăn cơm ông nội nấu đi.”
Cho dù khó ăn một chút nhưng tốt xấu gì cũng là cơm.
Lục Hoài Nhu nằm ngay đơ trên sofa, giả chết: “Miễn đi, Lục Hoài Nhu chết rồi nha.”
“Ông nội!” Lục Chúc Chúc bò qua, liều mạng day huyệt Nhân Trung: “Không được giả chết trốn việc.”
“Làm ơn tôn trọng thi thể người chết một chút, gia đình xin chân thành cảm ơn.”
Dương Duệ cười nói: “Thôi để tôi nấu cơm cho, trong nhà có bột làm bánh, anh sẽ làm cupcake cho Chúc Chúc nhé.”
Lục Chúc Chúc reo lên vui sướng: “Anh Dương Duệ muôn năm!”
Lục Tuyết Lăng nói: “Cậu thật sự muốn làm bánh ngọt cho Chúc Chúc á, thật là phiền phức.”
“Không phiền, không phải chị cũng rất thích ăn bánh gato à.”
Năm đó, hơn ba giờ sáng cô mới biên đạo xong điệu múa sắp ra mắt, quá giấc không ngủ được nên đăng bài trong vòng tròn bạn bè nói vui là muốn ăn bánh gato. Dương Duệ nhìn thấy, vì cô ngồi canh trước cửa tiệm bánh hơn 3 tiếng đồng hồ, chờ tiệm bánh mở cửa lập tức mua chiếc bánh đầu tiên ra lò đến cho cô.
Khi đó Lục Tuyết Lăng còn tưởng rằng tên nhóc người mới này vì muốn lấy lòng cô nên mới hao tổn nhiều tâm tư đến thế.
“Cậu còn nhớ rõ?”
“Làm sao quên được.”
Lục Hoài Nhu nghe xong mấy lời này, đầu óc mẫn cảm lập tức cảm thấy nghi hoặc, lén quan sát hai người.
Lục Tuyết Lăng theo Dương Duệ vào bếp, bất đắc dĩ nói: “Vậy để tôi phụ cậu.”
“Được, chị rửa giúp tôi mấy quả trứng gà đi.”
“Ok. Không vấn đề, mấy quả?”
Sau khi hai người tiến vào trong bếp, Lục Hoài Nhu lập tức đứng lên, nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa phòng bếp, nghiêng tai lắng nghe.
Không thích hợp, cực kỳ không thích hợp!!
“Ông nội. Ông làm gì thế?” Lục Chúc Chúc không hiểu nhìn anh.
Lục Hoài Nhu làm động tác im lặng, Lục Chúc Chúc biết đây là ám hiệu có bí mật cần do thám, chưa tiện tiết lộ, lập tức nhảy xuống ghế sofa, chạy đến cạnh anh, đè thấp giọng hỏi: “Sao rồi! Sao rồi!!”
“Có gì đó rất không bình thường giữa bà họ của con và Dương Duệ. Cực kỳ khả nghi.”
“Sao? Có gì không bình thường?”
“Nhóc con, có nói con cũng không hiểu.”
Trong bếp, Dương Duệ và Lục Tuyết Lăng cùng nghiên cứu cách đánh trứng và nướng bánh, cũng chẳng có hành động gì khác thường.
Lục Chúc Chúc nhanh chóng không còn hứng thú hóng hớt ban đầu, chán nản bỏ về ghế, tiếp tục nằm dài trên sofa xem “Magic girls, save the world!”.
Lục Hoài Nhu giống như một con mèo rình mồi, toàn bộ quá trình núp nùm quan sát hai người trong bếp đều vô cùng cẩn thận, im lặng, chuyên nghiệp.
Dương Duệ quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì. Không bắt cóc được cháu gái anh, lập tức đổi chiến lược tấn công chị gái anh.
Thật là quá phận!
Người xem được pha cười rụng rốn ---
[Hết ăn giấm của cháu gái, giờ lại đến ăn giấm của chị gái. Ôi cha! Phong thái Ảnh Đế đâu rồi anh ơi!!]
[Anh trai tôi quả xứng đáng trở thành Vua Dấm Châu Á. Thực tình luôn]
Lục Tuyết Lăng bước hai ba bước đến bên cạnh, an ủi anh ta: “Không sao đâu, đa phần trẻ con đều sợ độ cao, không chỉ riêng Chúc Chúc, vì vậy không thể trách cậu được.Chỉ là em trai tôi luôn coi Chúc Chúc như bảo bối trong lòng, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan cho nên mới nóng nảy như thế. Con bé chỉ hơi xây xước nho nhỏ thôi thằng em trai cũng lo lắng, cằn nhằn cả buổi trời.”
Dương Duệ ngẩng đầu quan sát bóng lưng hai ông cháu nhà họ Lục, nói: “Tôi hiểu, nếu như nhà tôi có đứa cháu gái dễ thương, khả ái như Chúc Chúc, tôi cũng sẽ yêu thương con bé hết mực, thật sự hâm mộ Lục tiền bối.”
“Đúng vậy, có đứa cháu gái hiểu chuyện, lại đáng yêu như thế, ai không hâm mộ chứ.”
Khóe môi Dương Duệ khẽ cong lên: “Tôi không chỉ hâm mộ anh ấy vì có cô bé cháu gái hoạt bát như Chúc Chúc mà còn cực kỳ hâm mộ Lục tiền bối vì có người chị gái như chị."
Lục Tuyết Lăng bỗng nhiên giật mình.
Khi ánh mắt Dương Duệ nhìn vào cô, đáy mắt không che giấu được sự nóng bỏng, cuồng nhiệt, khiến trái tim Lục Tuyết Lăng thoáng lạc nhịp.
Cô theo bản năng quay đầu về phía camera.
Tổ tiết mục đang chăm chú ghi hình toàn bộ hành trình của cặp đôi nhân vật chính - ông cháu Lục gia, nên không hề mảy may chú ý đến hai người họ.
Lục Tuyết Lăng thoáng yên lòng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Yên tâm đi, Chị Tuyết Lăng! Tôi tự có chừng mực.”
“Đã nhiều năm như vậy rồi.” Lục Tuyết Lăng nhỏ giọng nói: “Cậu còn…”
“Đã nhiều năm như thế trôi qua, tôi vẫn như cũ, không động lòng với bất kỳ ai.” Dương Duệ nghiêm túc nói: “Tôi chỉ thích duy nhất một người, mãi mãi không đổi. Lục Tuyết Lăng, tôi thích chị.”
“Dương Duệ.”
Lục Tuyết Lăng định ngắt lời anh ta, nhưng Dương Duệ mãi mới đợi được cơ hội ở riêng với cô, quyết tâm muốn thổ lộ hết những lời đã giữ kín trong lòng bấy lâu: “Mỗi đêm tôi đều nhớ đến chị, mơ về chị của những năm tháng ấy, lại mơ đến chị của hiện tại. Nhớ đến ngày ấy khi chị lần đầu tiên dẫn tôi vào đoàn làm phim, nói cho tôi biết, con đường này đầy vinh quang nhưng cũng không kém chông gai, truyền động lực cho tôi, nói với tôi đừng sợ hãi.”
“Bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn đuổi theo chị, sống chết bước trên con đường này, chẳng chút sợ sệt, bởi vì mặc kệ có gặp phải chông gai gì chăng nữa, chỉ cần nhìn thấy chị ở phía trước, tôi dù có mệt mỏi thế nào cũng nhất định sẽ đứng lên, dùng hết sức bình sinh đuổi kịp chị.”
Lục Tuyết Lăng nhớ rõ, năm đó thời điểm Dương Duệ mới debut.
Đó là khoảng thời gian đau khổ và nhiều mất mát nhất trong cuộc đời cô, tâm lý cô khi ấy tệ vô cùng, có một khoảng thời gian cô bị khủng hoảng đến mức không thể lên sân khấu, phải lui về phía sau nhốt mình sáng tác nhạc.
Về sau công ty đưa đến một cậu thanh niên, là trainee mới để cô sai bảo, đồng thời nhờ cô huấn luyện tham gia show sống còn tuyển chọn idol.
Người này chính là Dương Duệ.
Cậu bé này là trẻ mồ cô, không có cha mẹ quản thúc, vì vậy cuộc sống thường ngày tương đối phóng túng, tùy ý, tích cách lại ngang ngược, bất tuân khiến cho công ty chủ quản đau đầu không ít.
Mà ai cũng biết, con người Lục Tuyết Lăng tính cách ngoài uyển chuyển, trong cứng rắn, kiên cường, chuyên trị các loại tiểu thịt tương không ai trị được, vì vậy công ty liền giao Dương Duệ cho cô.
Ngày Lục Tuyết Lăng gặp Dương Duệ lần đầu, Dương Duệ nhuộm một đầu xanh chói mắt, hai chân gác lên bàn làm việc của cô, điệu bộ ngả ngớn mà lười nhác, giơ cằm nói: “Chị Lục, chị đẹp thật.”
Về sau, hai người sớm chiều ở chung, Lục Tuyết Lăng bị tên nhóc Dương Duệ làm phiền đến muốn thổ huyết. Nhưng khó ở chỗ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng tên nhóc này như một tảng đá, dù đánh, dù mắng vẫn trơ ra, cợt nhả cười với cô, còn phi xe moto đến tận nhà chở cô lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.
Sau này, trong một màn so tài trong chương trình tìm kiếm ngôi sao, Dương Duệ gặp vận đỏ, đỏ đến không thể đỏ hơn, chỉ trong một đêm nổi như cồn, vinh quang tột đỉnh, một bước lên mây, trở thành tình nhân trong mộng của muôn vạn thiếu nữ.
Cũng chính trong đêm đó, cậu thiếu niên Dương Duệ kéo Lục Tuyết Lăng lên trên sân thượng, đốt một trời pháo hoa rực rỡ, dùng phương thức thẳng thắn nhất, chân chất nhất thổ lộ với cô ---
“Tôi vĩnh viễn chỉ thích mình chị.”
Cả đời Lục Tuyết Lăng cũng không quên được cảnh tượng đêm ấy, dưới bầu trời đầy pháo hoa lấp lánh, chàng thiếu niên thẳng thắn trao cho cô tình cảm nồng nhiệt, đơn thuần, đẹp đẽ nhất.
Thế nhưng thời điểm đó Lục Tuyết Lăng không tin tưởng nhất chính là hai từ ‘Vĩnh Viễn’, càng không tin câu ‘Vĩnh Viễn’ trong miệng một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình.
Cậu ta còn chưa nếm trải hết những phồn hoa, cạm bẫy hào nhoáng của ngành giải trí, không biết tương lai của mình còn có thể tỏa sáng đến nhường nào, sẽ có vô số cô gái vì cậu ta mà điên cuồng, mê muội.
Cậu thiếu niên ngang bướng ngày nào sẽ được khắc tên trên Đại lộ ngôi sao (1) …
Mãi mãi là bao xa, vĩnh viễn là bao lâu chứ...
Cho nên Lục Tuyết Lăng chỉ cười, vỗ vỗ bờ vai cậu ta: “A Duệ, mặc dù ngành giải trí vô vàn phức tạp, cũng nhiều mưu mô, cạm bẫy, nhưng cậu nhất định phải trở thành một con người ấm áp, thiện lương, ưỡn ngực đường đường chính chính đi lên bằng thực lực của chính mình. Tôi ở trên đỉnh cao của nơi hào nhoáng kia đợi cậu. Đừng để tôi đợi quá lâu.”
Câu này chỉ là thuận miệng nói ra một câu tự cho là ngầu, cũng không nghĩ ai đó sẽ nhớ mãi trong lòng. Sau đó cô thần không hay, quỷ không biết, lặng lẽ bỏ vào trong núi sâu heo hút, làm một giáo viên dạy âm nhạc cho các bé tiểu học, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Dương Duệ.
Hơn 10 năm dài dằng dặc, Dương Duệ gần như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô, không liên lạc, không quấy rầy.
Chỉ là câu nói vô tình bỏ lại ngày ấy, có một cậu thiếu niên vẫn tâm tâm niệm niệm đặt trong lòng cố gắng trở thành một người đàn ông ấm áp, cố gắng quay thật nhiều tác phẩm điện ảnh, gắng sức ca hát, thu hoạch được không ít giải thưởng lớn nhỏ trong và ngoài nước. Cậu thiếu niên ấy dù đã qua tuổi bồng bột, đến độ tuổi trầm ổn nội liễm, nhưng vẫn lẻ bóng, không yêu đương, không kết hôn, thậm chí một scandal tình ái cũng không có.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Lục Tuyết Lăng cho rằng cậu ta đã từ bỏ.
“Chị, em đã trở thành Ảnh Đế.” Chất giọng trầm thấp, ấm áp của Dương Duệ kéo tâm trí đang rong ruổi hoài niệm của Lục Tuyết Lăng quay về hiện tại: “Mặc dù nguyên nhân sâu xa cùng Lục tiền bối từ bỏ tham gia nhận giải có chút ít liên quan, nhưng cho dù năm nay không giành được, sang năm, năm sau, năm sau nữa, tôi cũng nhất định sẽ quang minh chính đại cầm được giải thưởng này.”
“Chúc mừng cậu.”
“Tôi không cần chị chúc mừng, chị đã nói sẽ ở trên đỉnh vinh quang chờ tôi. Cho nên hiện tại tôi muốn hỏi chị, nếu tôi có thể leo lên đến đó, đứng ngang hàng với chị, chị còn chờ tôi ở đó không?”
…
Lục Hoài Nhu cõng Lục Chúc Chúc xuống núi, đến khi về đến biệt thự, mệt mỏi nằm phịch xuống sofa một câu cũng không muốn nói.
Lục Chúc Chúc như thể đi picnic chứ không phải đi làm việc, nhàn nhã ôm một đống khoai tây chiên, snack tôm ngồi trên sofa, mở tivi xem hoạt hình “Magic girls, save the world!”
Lục Hoài Nhu vỗ vỗ đôi chân dài miên man của mình, miễn cưỡng nói: “Tiểu Lục, tới đây xoa bóp chân cho ông nội nào?”
“Ông không có tay à?”
“Ừ.”
Lục Chúc Chúc liếm liếm ngón tay dính đầy bột tẩm khoai tây chiên, định nhảy xuống ghế đi bóp chân cho ông nội nhà mình, lại bị ai đó ghét bỏ xua đuổi: “Đi rửa tay cho sạch đã, bẩn chết được.”
Lục Chúc Chúc: “Nhưng Chúc Chúc còn muốn ăn snack tôm nữa.”
Lục Hoài Nhu lại gần, nói: “Cho ông nội một miếng.”
“Đây là thực phẩm rác đó nha, chẳng phải ông nội nói để bảo trí dáng người, không thể ăn mấy thứ linh tinh này sao.”
“Bớt nói nhảm đi.”
Thế là Lục Chúc Chúc lấy một miếng snack tôm, đút cho Lục Hoài Nhu.
Những thứ đồ ăn vặt này ngày thường không nên ăn nhiều nhưng thi thoảng ăn một lần quả đúng là mỹ vị nhân gian.
Thế là hai ông cháu ngồi chung một chỗ vừa xem “Magic girls, save the world!” vừa ăn snack tôm.
“Magic girls, save the world!” là bộ phim hoạt hình được trẻ con yêu thích nhất. Tạo hình diêm dúa, sặc sỡ, tóc tai bờm xờm, kỹ thuật lởm khởm, tất cả đều không điểm nào lọt được vào mắt của Lục Ảnh Đế.
Nhưng không hiểu sao Lục Chúc Chúc nhà anh lại say mê bộ phim này đến không dứt ra được.
“Cô gái pháp thuật, biến hình! Năng lượng tối thượng của vũ trụ hãy tụ hội vào ma trượng của ta.”
Lục Chúc Chúc cũng đứng lên, chắp hai tay trước ngực bắt chước y chang động tác của nhân vật, hô lớn ---
“Cô gái pháp thuật, biến hình!!”
Lục Hoài Nhu dùng đôi mắt nhìn mấy đứa thần kinh nhìn cháu gái mình: “Học sinh tiểu học đều xem hoạt hình kiểu này à?”
Lục Chúc Chúc giơ hai tay lên đỉnh đầu: “Không được mất trật tự, cháu đang hấp thu năng lượng từ vũ trụ.”
“...”
“À, có vấn đề muốn hỏi nè.”
Rốt cục Lục Chúc Chúc cũng buông tay, ngồi xuống, ghét bỏ nói: “Ông nội ồn ào có có để cho người ta yên tĩnh xem hoạt hình không đây?”
“Ngồi được một lúc thì nhảy dựng lên biến hình với chả hấp thụ năng lượng vũ trụ, đến cùng ai mới là người ồn ào, bát nháo ở đây?”
Lục Chúc Chúc khoát tay: “Ông có câu hỏi gì thì hỏi lẹ đi.”
Lục Hoài Nhu chỉ chỉ vào màn hình tivi: “Vì sao mấy người kia phải bay lên không trung?”
“Bởi vì chỉ có như thế họ mới biến thân được.”
Lục Hoài Nhu lắc đầu: “Chẳng logic tí nào cả, ấu trĩ.”
Lục Chúc Chúc không phục hỏi ngược lại: “Hừ, đâu, ông bảo chỗ nào ấu trĩ?”
“Chỗ nào cũng ấu trĩ.”
“Mời ông nội nêu ra chứng cứ rõ ràng, không thể cả vú lấp miệng em như thế.”
“Ví dụ nhé, mấy cô gái kia biến thân xong rồi còn hô “Biến thân” làm khỉ gì nữa. Cái này cực kỳ phi logic, chẳng lẽ không hô “Biến thân” thì không thể biến sao?”
Lục Chúc Chúc nhất thời không phản bác lại được, tức đến nỗi ngồi xuống, lôi điện thoại ra tìm mấy bộ phim Lục Hoài Nhu từng đóng, chăm chú xem.
Lục Hoài Nhu chú ý đến hành động này của nhóc con nhà mình, mỉm cười nói: “Hiện tại đã biết cái gì gọi là nghệ thuật biểu diễn chân chính rồi đúng không?”
Lục Chúc Chúc xoay màn hình điện thoại về phía anh, đó là một đoạn cắt của bộ cổ trang anh quay hai năm trước ---
“Ông nội, lúc ông quay phim đó, trước khi chết còn hô lên một câu “Ta chết đây.” Cái này cũng phi logic nha, chẳng lẽ ông không hô câu này lên thì không chết được sao?”
Lục Hoài Nhu … Không phản bác được.
Bão bình luận lại lần nữa rôm rả.
[Cú vả mặt này hay lắm. Ha ha ha!!”
[Ai bảo khi dễ trẻ con.]
[AAAAAAAAAAA Tiểu Chúc Chúc thông minh quá đi.
[Oppa anh còn gì để nói không???]
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Tuyết Lăng và Dương Duệ cùng nhau trở về.
Lục Hoài Nhu nhạy bén phát hiện ra, trên vai Dương Duệ… là balo của bà chị nhà mình.
Lục Tuyết Lăng đi đến phòng khách, nhìn hai ông cháu nói: “Đêm nay, bà đích thân xuống bếp, hai đồng chí muốn ăn gì cứ order?”
Lục Chúc Chúc giơ tay: “Con muốn ăn bánh mousse ô mai.”
Lục Tuyết Lăng: “Con đang cố tình làm khó bà đúng không tiểu quỷ, nơi hoang sơn cùng cốc này bà đi đây mua nguyên liệu làm bánh mousse ô mai cho con bây giờ.”
“Vậy bà định làm gì ạ?”
Lục Tuyết Lăng suy nghĩ một lát, nói: “Mì ăn liền và sủi cảo đông lạnh, con chọn một cái đi.”
Lục Chúc Chúc: “Vậy thì ăn cơm ông nội nấu đi.”
Cho dù khó ăn một chút nhưng tốt xấu gì cũng là cơm.
Lục Hoài Nhu nằm ngay đơ trên sofa, giả chết: “Miễn đi, Lục Hoài Nhu chết rồi nha.”
“Ông nội!” Lục Chúc Chúc bò qua, liều mạng day huyệt Nhân Trung: “Không được giả chết trốn việc.”
“Làm ơn tôn trọng thi thể người chết một chút, gia đình xin chân thành cảm ơn.”
Dương Duệ cười nói: “Thôi để tôi nấu cơm cho, trong nhà có bột làm bánh, anh sẽ làm cupcake cho Chúc Chúc nhé.”
Lục Chúc Chúc reo lên vui sướng: “Anh Dương Duệ muôn năm!”
Lục Tuyết Lăng nói: “Cậu thật sự muốn làm bánh ngọt cho Chúc Chúc á, thật là phiền phức.”
“Không phiền, không phải chị cũng rất thích ăn bánh gato à.”
Năm đó, hơn ba giờ sáng cô mới biên đạo xong điệu múa sắp ra mắt, quá giấc không ngủ được nên đăng bài trong vòng tròn bạn bè nói vui là muốn ăn bánh gato. Dương Duệ nhìn thấy, vì cô ngồi canh trước cửa tiệm bánh hơn 3 tiếng đồng hồ, chờ tiệm bánh mở cửa lập tức mua chiếc bánh đầu tiên ra lò đến cho cô.
Khi đó Lục Tuyết Lăng còn tưởng rằng tên nhóc người mới này vì muốn lấy lòng cô nên mới hao tổn nhiều tâm tư đến thế.
“Cậu còn nhớ rõ?”
“Làm sao quên được.”
Lục Hoài Nhu nghe xong mấy lời này, đầu óc mẫn cảm lập tức cảm thấy nghi hoặc, lén quan sát hai người.
Lục Tuyết Lăng theo Dương Duệ vào bếp, bất đắc dĩ nói: “Vậy để tôi phụ cậu.”
“Được, chị rửa giúp tôi mấy quả trứng gà đi.”
“Ok. Không vấn đề, mấy quả?”
Sau khi hai người tiến vào trong bếp, Lục Hoài Nhu lập tức đứng lên, nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa phòng bếp, nghiêng tai lắng nghe.
Không thích hợp, cực kỳ không thích hợp!!
“Ông nội. Ông làm gì thế?” Lục Chúc Chúc không hiểu nhìn anh.
Lục Hoài Nhu làm động tác im lặng, Lục Chúc Chúc biết đây là ám hiệu có bí mật cần do thám, chưa tiện tiết lộ, lập tức nhảy xuống ghế sofa, chạy đến cạnh anh, đè thấp giọng hỏi: “Sao rồi! Sao rồi!!”
“Có gì đó rất không bình thường giữa bà họ của con và Dương Duệ. Cực kỳ khả nghi.”
“Sao? Có gì không bình thường?”
“Nhóc con, có nói con cũng không hiểu.”
Trong bếp, Dương Duệ và Lục Tuyết Lăng cùng nghiên cứu cách đánh trứng và nướng bánh, cũng chẳng có hành động gì khác thường.
Lục Chúc Chúc nhanh chóng không còn hứng thú hóng hớt ban đầu, chán nản bỏ về ghế, tiếp tục nằm dài trên sofa xem “Magic girls, save the world!”.
Lục Hoài Nhu giống như một con mèo rình mồi, toàn bộ quá trình núp nùm quan sát hai người trong bếp đều vô cùng cẩn thận, im lặng, chuyên nghiệp.
Dương Duệ quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì. Không bắt cóc được cháu gái anh, lập tức đổi chiến lược tấn công chị gái anh.
Thật là quá phận!
Người xem được pha cười rụng rốn ---
[Hết ăn giấm của cháu gái, giờ lại đến ăn giấm của chị gái. Ôi cha! Phong thái Ảnh Đế đâu rồi anh ơi!!]
[Anh trai tôi quả xứng đáng trở thành Vua Dấm Châu Á. Thực tình luôn]