Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-134
Chương 134
Chương 134: Cô đang đùa cái gì vậy? Khoảng hai ba mươi phút sau thì bọn họ trở về nhà, Ninh Thần và Đường Đường đi vào nhà trước, trong khi
Hoắc Khải quay lại xách theo hộp trái cây.
Vừa lấy trái cây ra khỏi xe, anh đã thấy Đổng Thiên Thanh đứng ở phía sau.
Khi Hoắc Khải quay lưng lại với gã, gã đàn ông tay đã nhúng chàm này thật sự muốn giết Hoắc Khải ngay tại
chỗ, sau đó bỏ trốn.
Trên thực tế, gã chưa bao giờ từ bỏ hoàn toàn ý định này, ngay cả khi đang lái xe, gã cũng nhiều lần tự hỏi liệu bản thân có thể thoát tội nếu như gã ngụy tạo hiện trường
của một vụ tai nạn xe hơi.
Nhưng cho đến bây giờ, gã vẫn chưa thể hạ quyết
tâm.
Rủi ro quá lớn, quan trọng nhất chính là vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Khải. Sự tự tin đó khiến cho gã không dám
nhúc nhích một chút nào.
“Vào nhà ngồi chút không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không”
“Vậy thì làm ơn tránh ra, anh đang chặn đường của tôi đấy”. Hoắc Khải nói.
Đổng Thiên Thanh im lặng bước sang một bên, còn Hoắc Khải thì xách trái cây vào nhà.
Vừa định vào nhà, giọng nói lại vang lên từ phía sau
anh: “Cậu vừa nói răng tôi phải bảo vệ vợ cậu. Ngoài việc
giữ bí mật, phần thưởng là gì?”
Hoắc Khải, quay đầu nhìn gã, khẽ cười: “Giá là ba mươi ngàn tệ một tháng, nhưng tôi phải nợ anh trước. Lúc nào có tiền nhàn rỗi trong tay, tôi sẽ giao cho anh một lần. Yên tâm, tôi sẽ trả theo lãi ngân hàng, tính như là đần bù
cho anh”.
Đổng Thiên Thanh nghe vậy liền cảm thấy ngứa ngáy, giá ba mươi ngàn tệ một tháng không phải thấp, Hoắc
Đình Viễn chỉ trả cho gã hai mươi ngàn tệ.
Nhưng mà Hoắc Đình Viễn trả lương đúng hạn hàng
tháng, còn tên này lại muốn nợ, đang đùa gì vậy?
“Anh cứ suy nghĩ rồi quyết định xem có muốn làm điều đó hay không. Tôi chỉ có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không quyt tiền của anh. Nhanh thì từ ba đến năm tháng, chậm nhất là một năm, nhưng tiền thì sẽ không thiếu một
đồng”, Hoắc Khải nói rồi bước vào nhà.
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Nhìn cánh cửa đóng
chặt, Đổng Thiên Thanh nắm chặt tay.
Sau nửa phút, gã từ từ buông tay, rồi quay vào xe bỏ đi.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe khởi động, Ninh Thần
hỏi: “Anh không mời bạn anh vào trong ngồi sao?”
“Không cần, anh ấy thích một mình yên tĩnh“ Hoắc
Khải nói.
“Ồ, Hoắc Khải nhìn Ninh Thần một cách khó hiểu rồi hỏi: “Anh tưởng em sẽ hỏi anh yên tĩnh là ai chứ?” Ninh Thần sững người một lúc, sau đó bật cười thành tiếng, đấm nhẹ cho anh một cái rồi nói: “Anh bây giờ sao
mà lắm lời vậy chứ, thế mà cũng đùa được”.
Nói thế nào thì Ninh Thần cũng thật sự thích không khí gia đình của cô ở hiện tại.
Ấm áp, đáng tin cậy, hạnh phúc và mỹ mãn.
Đó không phải là tất cả những gì mà một người phụ nữ
cần hay sao? Cô vẫn luôn dễ dàng mãn nguyện như thế.
“Mà này, anh không hỏi em tại sao Phan Tư Mễ không
cho anh đi trị liệu tâm lý nữa sao?” Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải cùng Đường Đường đang chọn loại trái cây mà cô bé thích, lắc đầu nói: “Còn hỏi gì nữa? Không đi thì không đi thôi”.
“Tư Mễ nói rằng vấn đề của anh có thể là do mâu thuẫn giữa vợ chồng mình. Cô ấy hy vọng rằng em cũng có thể tham gia vào quá trình trị liệu này. Lý Phong, trước
đây em thật sự khiến anh chịu nhiều áp lực lắm sao?”
Hoắc Khải ngước nhìn lên, chỉ thấy nét mặt của Ninh
Thần tràn đầy lo lắng, thậm chí còn có chút tự trách.
Anh đứng dậy nói: “Đừng nghe lời cô ấy nói bậy bạ,
anh không có áp lực tâm lý gì cả. Nếu như nói trước kia có không vui, cũng không phải là giả, nhưng anh cũng biết, mọi chuyện đều là do anh tự gây ra. Cho nên bây giờ anh đã cố gắng sửa sai. Nếu như anh đã nguyện ý sửa chữa lại bản thân, sao có thể có áp lực gì được. Chỉ là sự cố va chạm lúc trước có thể đã gây ra một bóng mờ trong tâm lý, nên em đừng gấp như vậy, hãy cho anh chút thời gian”.
Hai má Ninh Thần đột nhiên đỏ lên, cô liền nói: “Em có gấp gì đâu. Còn không phải là em chỉ quan tâm đến sức
khỏe của anh…”
Hoắc Khải cũng biết trong những gì mình nói vừa rồi có một chút mờ ám, vì vậy anh chỉ cười và không nói gì nữa.
Ninh Thần cũng không sa đà vào đề tài này nhiều thêm. Nếu như chồng cô đã nói tình hình của anh bây giờ không liên quan đến chuyện trước kia, vậy thì cô sẽ tin
anh.
Tuy nhiên, Ninh Thần không hề biết rằng Phan Tư Mễ thật sự đang nghi ngờ Hoắc Khải giả bệnh, nhất là sau khi trò chuyện với Ninh Thần, cô ấy lại càng chắc chắn về điều này.
Những mâu thuẫn trong gia đình có thể khiến cho đàn ông mất hứng thú với vợ của mình. Nhưng đường cong
tâm lý của Hoắc Khải lại không phù hợp với lý do này.
Vì vậy, hoặc là anh ta đang thuộc trường hợp của một loại bệnh tâm lý mới, hoặc là anh ta chỉ đang giả vờ mà thôi.
Về suy đoán này, Phan Tư Mễ đã không nói với Ninh Thần. Cô ấy dự định sẽ xác nhận nó trong lần điều trị tiếp
theo.
Ninh Thần đi qua mở máy vi tính, chuẩn bị tiến hành
công việc của hôm nay.
“Hay là hôm nay em nghỉ ngơi một chút đi, đừng để ý
đến chuyện làm ăn nữa”, Hoắc Khải khuyên cô.
Mới vừa trải qua một chuyện nguy hiểm như vậy, tỉnh thần của cô nhất định phải rất mệt mỏi. Có kiếm ít một
ngày tiền cũng không sao.
Ninh Thần lắc đầu nói: “Công việc của cửa hàng trên Taobao không dễ làm. Nhiều người bán hàng đến kiệt sức trong một hai năm, nhưng cuối cùng doanh thu lại vẫn ảm đạm như vậy. Em không muốn lãng phí bất kì cơ hội nào vì sự lười biếng, chưa kể đến nguồn hàng đa dạng trong cửa hàng của mình nữa. Tất cả đều đang trong giai đoạn tăng trưởng, chỉ cần một ngày nghỉ cũng có thể khiến cho xu
hướng chung bị thay đổi”.
Nhìn thấy Ninh Thần nói chuyện quyết tâm như vậy, Hoắc Khải không khỏi xúc động.
So sánh với lúc anh vừa sống lại trong cơ thể của Lý
Phong, Ninh Thần của bây giờ đã ngày càng hoàn thiện
bản thân của mình hơn.
Cô đã có ý tưởng riêng, tham vọng riêng, có sự hiểu
biết và quan điểm độc lập về kinh doanh.
Không nên ngăn cản một người nhiệt huyết như vậy, dù cho có mệt mỏi một chút, cô cũng càng hy vọng có
thể nhận ra giá trị của bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Hoắc Khải cũng thôi không thuyết phục
cô nữa, ngược lại nói: “Vậy anh đi nấu chút cháo cho em”.
“Bố, con muốn ăn cháo thanh long cam dưa hấu và
ngô!”, Đường Đường giơ tay kêu lên.
Hoắc Khải cười một tiếng, xoa đầu cô con gái nhỏ nói: “Con đang thử tài nấu nướng của bố sao? Nhưng vì công chúa nhỏ nhà chúng ta, bố dù có vắt hết óc cũng phải
nấu bằng được loại cháo này!”
Đường Đường bật cười vui vẻ, cô bé cũng không thích ăn loại cháo hỗn độn đó, cô bé chỉ muốn được nghe thấy giọng nói trìu mến và biểu cảm âu yếm của Hoắc Khải mà thôi.
Với cô gái nhỏ này, không gì khiến cô bé hạnh phúc hơn là nhận được tình yêu thương của bố.
Ngay khi Hoắc Khải vừa chuẩn bị vào bếp với một mớ hoa quả, Ninh Thần đột nhiên hét lên: “Lý Phong! Lý
Phong! Anh lại đây mau lên!”
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Khải vừa ôm trái cây vừa
bước qua bên đó hỏi.
“Nhà sản xuất đã chủ động hỏi thăm em về sự gia tăng đáng kể trong doanh số bán hàng gần đây”, Ninh Thần nhìn thông báo trên trang, hồ hởi nói: “Họ muốn hỏi em có muốn làm đại lý độc quyền và lấy hàng trực tiếp từ nhà sản xuất không. Nếu muốn thì có thể gọi điện hoặc
gặp mặt trực tiếp để nói chuyện cụ thể”.
Hoắc Khải đã xem thông báo đó một cách cẩn thận. Sau đó, anh mới nói: “Hãy gọi điện trước và hỏi giá mua
mà đại lý độc quyền có thể đưa ra”.
“Được!” Ninh Thần không chậm trễ, lập tức cầm điện
thoại bấm số gọi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nên cô liền nói
vào trong điện thoại: “Xin chào, tôi là…”
Sau một hồi trò chuyện, Ninh Thần nắm chặt điện thoại, quay sang nói với Hoắc Khải: “Đại lý độc quyền Taobao bình thường đang giảm giá 40%. Họ sẵn sàng giảm giá cho em 50%, nhưng họ cần em đảm bảo rằng doanh số bán hàng tháng này không được thấp hơn tháng trước! Nếu không đạt mục tiêu trong vòng ba tháng,
quyền đại lý sẽ bị thu hồi”.
Vẻ mặt Ninh Thần tràn đầy phấn khích, cũng có chút
bất ngờ khi nhà sản xuất liên hệ với cô.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là Hoắc Khải không
trả lời cô ngay mà chỉ nói: “Để anh dùng máy tính một
chút”. Mặc dù không biết anh định làm gì, nhưng Ninh Thần
vẫn lập tức đứng dậy và bước sang một bên.
Sau khi Hoắc Khải ngồi xuống, anh bắt đầu tìm kiếm tin tức liên quan đến nhà sản xuất. Anh kiểm tra kỹ càng, không chỉ những tin tức liên quan đến nhà sản xuất, mà
còn tin tức về các loại nguyên liệu.
Bởi vì tốc độ tìm kiếm và duyệt web của anh quá nhanh, Ninh Thần liền hoa cả mắt, không biết rốt cuộc là
anh đang làm gì.
Sau khoảng ba phút, Hoắc Khải ngừng gõ bàn phím và nói với Ninh Thần: “Hãy nói với họ, giảm giá ít nhất 70% hoặc em sẽ chuyển sang thương hiệu khác. Nếu họ muốn, em có thể đảm bảo doanh số hàng ngày sẽ ổn định trong khoảng hơn một trăm năm mươi ngàn, ít nhất là cho đến hai tháng sau!”
Ninh Thần sững sờ khi nghe anh nói điều đó, nhà sản xuất vốn đã rất thành khẩn về việc có thể đưa ra mức giá thấp hơn 10% so với đại lý bình thường. Nhưng Hoắc Khải lại đang yêu cầu giảm giá thêm ba lần so với mức giảm
bình thường, trong khi anh còn chưa thảo luận về điều đó.
Điều quan trọng nhất chính là, doanh thu của cửa hàng mỗi ngày hiện giờ cố gắng lắm cũng chỉ đạt đến sáu mươi ngàn, anh lại còn muốn hai tháng sau doanh thu của
cửa hàng mỗi ngày tăng lên hơn gấp đôi, làm sao có thể
chứ. Nhìn thấy vẻ mặt do dự không dám nói của Ninh Thần, Hoắc Khải cười nói: “Đừng lo lắng, anh nói không sai đâu,
em cứ nói với họ như vậy”.
Trong khoảng thời gian gần đây, không một quyết định
nào mà Hoắc Khải đưa ra lại sai lầm.
Vì quá tin tưởng vào anh, nên cho dù vẫn còn đang vô cùng lo lắng, Ninh Thần vẫn cắn răng cầm lấy điện thoại mà nói: “Xin chào, chúng tôi đã bàn bạc rồi, hi vọng sẽ được giảm giá đại lý 70%”.
Cô chưa kịp dứt lời thì trong điện thoại đã truyền ra
một giọng nói rất không vui: “Cô đang đùa cái gì vậy?”
Chương 134: Cô đang đùa cái gì vậy? Khoảng hai ba mươi phút sau thì bọn họ trở về nhà, Ninh Thần và Đường Đường đi vào nhà trước, trong khi
Hoắc Khải quay lại xách theo hộp trái cây.
Vừa lấy trái cây ra khỏi xe, anh đã thấy Đổng Thiên Thanh đứng ở phía sau.
Khi Hoắc Khải quay lưng lại với gã, gã đàn ông tay đã nhúng chàm này thật sự muốn giết Hoắc Khải ngay tại
chỗ, sau đó bỏ trốn.
Trên thực tế, gã chưa bao giờ từ bỏ hoàn toàn ý định này, ngay cả khi đang lái xe, gã cũng nhiều lần tự hỏi liệu bản thân có thể thoát tội nếu như gã ngụy tạo hiện trường
của một vụ tai nạn xe hơi.
Nhưng cho đến bây giờ, gã vẫn chưa thể hạ quyết
tâm.
Rủi ro quá lớn, quan trọng nhất chính là vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Khải. Sự tự tin đó khiến cho gã không dám
nhúc nhích một chút nào.
“Vào nhà ngồi chút không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không”
“Vậy thì làm ơn tránh ra, anh đang chặn đường của tôi đấy”. Hoắc Khải nói.
Đổng Thiên Thanh im lặng bước sang một bên, còn Hoắc Khải thì xách trái cây vào nhà.
Vừa định vào nhà, giọng nói lại vang lên từ phía sau
anh: “Cậu vừa nói răng tôi phải bảo vệ vợ cậu. Ngoài việc
giữ bí mật, phần thưởng là gì?”
Hoắc Khải, quay đầu nhìn gã, khẽ cười: “Giá là ba mươi ngàn tệ một tháng, nhưng tôi phải nợ anh trước. Lúc nào có tiền nhàn rỗi trong tay, tôi sẽ giao cho anh một lần. Yên tâm, tôi sẽ trả theo lãi ngân hàng, tính như là đần bù
cho anh”.
Đổng Thiên Thanh nghe vậy liền cảm thấy ngứa ngáy, giá ba mươi ngàn tệ một tháng không phải thấp, Hoắc
Đình Viễn chỉ trả cho gã hai mươi ngàn tệ.
Nhưng mà Hoắc Đình Viễn trả lương đúng hạn hàng
tháng, còn tên này lại muốn nợ, đang đùa gì vậy?
“Anh cứ suy nghĩ rồi quyết định xem có muốn làm điều đó hay không. Tôi chỉ có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không quyt tiền của anh. Nhanh thì từ ba đến năm tháng, chậm nhất là một năm, nhưng tiền thì sẽ không thiếu một
đồng”, Hoắc Khải nói rồi bước vào nhà.
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Nhìn cánh cửa đóng
chặt, Đổng Thiên Thanh nắm chặt tay.
Sau nửa phút, gã từ từ buông tay, rồi quay vào xe bỏ đi.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe khởi động, Ninh Thần
hỏi: “Anh không mời bạn anh vào trong ngồi sao?”
“Không cần, anh ấy thích một mình yên tĩnh“ Hoắc
Khải nói.
“Ồ, Hoắc Khải nhìn Ninh Thần một cách khó hiểu rồi hỏi: “Anh tưởng em sẽ hỏi anh yên tĩnh là ai chứ?” Ninh Thần sững người một lúc, sau đó bật cười thành tiếng, đấm nhẹ cho anh một cái rồi nói: “Anh bây giờ sao
mà lắm lời vậy chứ, thế mà cũng đùa được”.
Nói thế nào thì Ninh Thần cũng thật sự thích không khí gia đình của cô ở hiện tại.
Ấm áp, đáng tin cậy, hạnh phúc và mỹ mãn.
Đó không phải là tất cả những gì mà một người phụ nữ
cần hay sao? Cô vẫn luôn dễ dàng mãn nguyện như thế.
“Mà này, anh không hỏi em tại sao Phan Tư Mễ không
cho anh đi trị liệu tâm lý nữa sao?” Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải cùng Đường Đường đang chọn loại trái cây mà cô bé thích, lắc đầu nói: “Còn hỏi gì nữa? Không đi thì không đi thôi”.
“Tư Mễ nói rằng vấn đề của anh có thể là do mâu thuẫn giữa vợ chồng mình. Cô ấy hy vọng rằng em cũng có thể tham gia vào quá trình trị liệu này. Lý Phong, trước
đây em thật sự khiến anh chịu nhiều áp lực lắm sao?”
Hoắc Khải ngước nhìn lên, chỉ thấy nét mặt của Ninh
Thần tràn đầy lo lắng, thậm chí còn có chút tự trách.
Anh đứng dậy nói: “Đừng nghe lời cô ấy nói bậy bạ,
anh không có áp lực tâm lý gì cả. Nếu như nói trước kia có không vui, cũng không phải là giả, nhưng anh cũng biết, mọi chuyện đều là do anh tự gây ra. Cho nên bây giờ anh đã cố gắng sửa sai. Nếu như anh đã nguyện ý sửa chữa lại bản thân, sao có thể có áp lực gì được. Chỉ là sự cố va chạm lúc trước có thể đã gây ra một bóng mờ trong tâm lý, nên em đừng gấp như vậy, hãy cho anh chút thời gian”.
Hai má Ninh Thần đột nhiên đỏ lên, cô liền nói: “Em có gấp gì đâu. Còn không phải là em chỉ quan tâm đến sức
khỏe của anh…”
Hoắc Khải cũng biết trong những gì mình nói vừa rồi có một chút mờ ám, vì vậy anh chỉ cười và không nói gì nữa.
Ninh Thần cũng không sa đà vào đề tài này nhiều thêm. Nếu như chồng cô đã nói tình hình của anh bây giờ không liên quan đến chuyện trước kia, vậy thì cô sẽ tin
anh.
Tuy nhiên, Ninh Thần không hề biết rằng Phan Tư Mễ thật sự đang nghi ngờ Hoắc Khải giả bệnh, nhất là sau khi trò chuyện với Ninh Thần, cô ấy lại càng chắc chắn về điều này.
Những mâu thuẫn trong gia đình có thể khiến cho đàn ông mất hứng thú với vợ của mình. Nhưng đường cong
tâm lý của Hoắc Khải lại không phù hợp với lý do này.
Vì vậy, hoặc là anh ta đang thuộc trường hợp của một loại bệnh tâm lý mới, hoặc là anh ta chỉ đang giả vờ mà thôi.
Về suy đoán này, Phan Tư Mễ đã không nói với Ninh Thần. Cô ấy dự định sẽ xác nhận nó trong lần điều trị tiếp
theo.
Ninh Thần đi qua mở máy vi tính, chuẩn bị tiến hành
công việc của hôm nay.
“Hay là hôm nay em nghỉ ngơi một chút đi, đừng để ý
đến chuyện làm ăn nữa”, Hoắc Khải khuyên cô.
Mới vừa trải qua một chuyện nguy hiểm như vậy, tỉnh thần của cô nhất định phải rất mệt mỏi. Có kiếm ít một
ngày tiền cũng không sao.
Ninh Thần lắc đầu nói: “Công việc của cửa hàng trên Taobao không dễ làm. Nhiều người bán hàng đến kiệt sức trong một hai năm, nhưng cuối cùng doanh thu lại vẫn ảm đạm như vậy. Em không muốn lãng phí bất kì cơ hội nào vì sự lười biếng, chưa kể đến nguồn hàng đa dạng trong cửa hàng của mình nữa. Tất cả đều đang trong giai đoạn tăng trưởng, chỉ cần một ngày nghỉ cũng có thể khiến cho xu
hướng chung bị thay đổi”.
Nhìn thấy Ninh Thần nói chuyện quyết tâm như vậy, Hoắc Khải không khỏi xúc động.
So sánh với lúc anh vừa sống lại trong cơ thể của Lý
Phong, Ninh Thần của bây giờ đã ngày càng hoàn thiện
bản thân của mình hơn.
Cô đã có ý tưởng riêng, tham vọng riêng, có sự hiểu
biết và quan điểm độc lập về kinh doanh.
Không nên ngăn cản một người nhiệt huyết như vậy, dù cho có mệt mỏi một chút, cô cũng càng hy vọng có
thể nhận ra giá trị của bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Hoắc Khải cũng thôi không thuyết phục
cô nữa, ngược lại nói: “Vậy anh đi nấu chút cháo cho em”.
“Bố, con muốn ăn cháo thanh long cam dưa hấu và
ngô!”, Đường Đường giơ tay kêu lên.
Hoắc Khải cười một tiếng, xoa đầu cô con gái nhỏ nói: “Con đang thử tài nấu nướng của bố sao? Nhưng vì công chúa nhỏ nhà chúng ta, bố dù có vắt hết óc cũng phải
nấu bằng được loại cháo này!”
Đường Đường bật cười vui vẻ, cô bé cũng không thích ăn loại cháo hỗn độn đó, cô bé chỉ muốn được nghe thấy giọng nói trìu mến và biểu cảm âu yếm của Hoắc Khải mà thôi.
Với cô gái nhỏ này, không gì khiến cô bé hạnh phúc hơn là nhận được tình yêu thương của bố.
Ngay khi Hoắc Khải vừa chuẩn bị vào bếp với một mớ hoa quả, Ninh Thần đột nhiên hét lên: “Lý Phong! Lý
Phong! Anh lại đây mau lên!”
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Khải vừa ôm trái cây vừa
bước qua bên đó hỏi.
“Nhà sản xuất đã chủ động hỏi thăm em về sự gia tăng đáng kể trong doanh số bán hàng gần đây”, Ninh Thần nhìn thông báo trên trang, hồ hởi nói: “Họ muốn hỏi em có muốn làm đại lý độc quyền và lấy hàng trực tiếp từ nhà sản xuất không. Nếu muốn thì có thể gọi điện hoặc
gặp mặt trực tiếp để nói chuyện cụ thể”.
Hoắc Khải đã xem thông báo đó một cách cẩn thận. Sau đó, anh mới nói: “Hãy gọi điện trước và hỏi giá mua
mà đại lý độc quyền có thể đưa ra”.
“Được!” Ninh Thần không chậm trễ, lập tức cầm điện
thoại bấm số gọi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nên cô liền nói
vào trong điện thoại: “Xin chào, tôi là…”
Sau một hồi trò chuyện, Ninh Thần nắm chặt điện thoại, quay sang nói với Hoắc Khải: “Đại lý độc quyền Taobao bình thường đang giảm giá 40%. Họ sẵn sàng giảm giá cho em 50%, nhưng họ cần em đảm bảo rằng doanh số bán hàng tháng này không được thấp hơn tháng trước! Nếu không đạt mục tiêu trong vòng ba tháng,
quyền đại lý sẽ bị thu hồi”.
Vẻ mặt Ninh Thần tràn đầy phấn khích, cũng có chút
bất ngờ khi nhà sản xuất liên hệ với cô.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là Hoắc Khải không
trả lời cô ngay mà chỉ nói: “Để anh dùng máy tính một
chút”. Mặc dù không biết anh định làm gì, nhưng Ninh Thần
vẫn lập tức đứng dậy và bước sang một bên.
Sau khi Hoắc Khải ngồi xuống, anh bắt đầu tìm kiếm tin tức liên quan đến nhà sản xuất. Anh kiểm tra kỹ càng, không chỉ những tin tức liên quan đến nhà sản xuất, mà
còn tin tức về các loại nguyên liệu.
Bởi vì tốc độ tìm kiếm và duyệt web của anh quá nhanh, Ninh Thần liền hoa cả mắt, không biết rốt cuộc là
anh đang làm gì.
Sau khoảng ba phút, Hoắc Khải ngừng gõ bàn phím và nói với Ninh Thần: “Hãy nói với họ, giảm giá ít nhất 70% hoặc em sẽ chuyển sang thương hiệu khác. Nếu họ muốn, em có thể đảm bảo doanh số hàng ngày sẽ ổn định trong khoảng hơn một trăm năm mươi ngàn, ít nhất là cho đến hai tháng sau!”
Ninh Thần sững sờ khi nghe anh nói điều đó, nhà sản xuất vốn đã rất thành khẩn về việc có thể đưa ra mức giá thấp hơn 10% so với đại lý bình thường. Nhưng Hoắc Khải lại đang yêu cầu giảm giá thêm ba lần so với mức giảm
bình thường, trong khi anh còn chưa thảo luận về điều đó.
Điều quan trọng nhất chính là, doanh thu của cửa hàng mỗi ngày hiện giờ cố gắng lắm cũng chỉ đạt đến sáu mươi ngàn, anh lại còn muốn hai tháng sau doanh thu của
cửa hàng mỗi ngày tăng lên hơn gấp đôi, làm sao có thể
chứ. Nhìn thấy vẻ mặt do dự không dám nói của Ninh Thần, Hoắc Khải cười nói: “Đừng lo lắng, anh nói không sai đâu,
em cứ nói với họ như vậy”.
Trong khoảng thời gian gần đây, không một quyết định
nào mà Hoắc Khải đưa ra lại sai lầm.
Vì quá tin tưởng vào anh, nên cho dù vẫn còn đang vô cùng lo lắng, Ninh Thần vẫn cắn răng cầm lấy điện thoại mà nói: “Xin chào, chúng tôi đã bàn bạc rồi, hi vọng sẽ được giảm giá đại lý 70%”.
Cô chưa kịp dứt lời thì trong điện thoại đã truyền ra
một giọng nói rất không vui: “Cô đang đùa cái gì vậy?”