Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-215
Chương 215
Chương 215. Người nắm quyền mới
Cô gái này chính là Giản Tư Tư, nhân viên mới mà trước đây Hoắc Khải tuyển vào. Mà ngồi đối diện cô ấy lại là cậu bạn trai Ninh Hạo Bân.
Ninh Hạo Bân đeo kính, nhìn có vẻ thư sinh quay lại liếc nhìn Ninh Thần, sau đó lại liếc sang phía bạn gái, nói: “Đến lúc nào em trở thành giám đốc là được rồi”.
“Thế thì không biết chờ đến bao giờ”, Giản Tư Tư bĩu môi nói: “Nói thật, em rất khâm phục chị Ninh và chồng của chị ấy. Chỉ tạo một cửa hàng Taobao bình thường như thế mà doanh số bán hàng có thể đạt được hơn mấy triệu tệ một tháng”.
Ninh Hạo Bân hơi nhăn lông mày lại. Anh ta là một người có tính chiếm hữu và kiểm soát rất lớn, không thích bạn bái của mình dùng giọng điệu hâm mộ như thế để nói về người khác, đặc biệt là về đàn ông.
Người đàn ông tên là Lý Phong kia có lẽ cũng có chút năng lực, nhưng thường tận dụng nhiều lợi thế từ các hoạt động.
Từ trước đến nay, chưa từng có công ty bán đồ giảm cân hoặc là cửa hàng trên mạng nào dám bỏ ra mấy triệu tệ để hoạt động như thế. Nếu không, bao giờ mới đến lượt bọn họ nổi tiếng.
Ninh Hạo Bân đã tìm hiểu kỹ về Hoắc Khải. Anh ta biết được Hoắc Khải chỉ là một kẻ mồ côi có ăn học. Thậm chí nửa năm trước vẫn không có địa vị gì trong gia đình, đi đến đâu cũng trở thành nhân vật bị chế giễu.
Bây giờ, anh đổi vai thành người làm chủ, chỉ có thể nói là do may mắn, tình cờ lại tổ chức được một hoạt động phù hợp với thị hiếu của nhiều người.
Có những lúc dịp may tới, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Còn về chuyện hoàn toàn dựa vào khả năng của cá nhân, Ninh Hạo Bân không tin được.
Anh ta từ tiểu học đã làm cán bộ lớp, cho đến đại học thì làm hội trưởng hội sinh viên. Thời kỳ học nghiên cứu sinh, hết lần này đến lần khác anh ta được giáo viên hướng dẫn đánh giá cao, ngoài ra còn viết vài bài luận văn cho nhà trường đạt được sự công nhận của giới học thuật.
Một bản lý lịch như vậy, đặt ở bất kỳ công ty nào cũng có thể là một người tài chịu trách nhiệm một mảng độc lập.
Cho nên, từ trước đến nay, Ninh Hạo Bân chưa từng coi mình là người đi làm thuê. Anh ta đến đây làm vì thấy phúc lợi cũng khá tốt, còn phù hợp với chuyên ngành của mình. Đồng thời, cũng muốn xem công ty này rốt cuộc có tài cán gì mà doanh số bán hàng mỗi tháng lại cao như vậy.
Nói một cách dễ hiểu thì Ninh Hạo Bân đến đây để học hỏi.
Nhận xét của Ninh Thần về anh ta không sai. Dã tâm của người này rất lớn, lớn đến mức ở trong lòng anh ta, trước giờ chưa từng tôn trọng bất kỳ ai.
Cho dù là Hoắc Khải, Ninh Thần hay là công ty Hi Vọng Mới, chỉ là một cái bàn đạp của anh ta.
Đợi thời cơ thích hợp, Ninh Hạo Bân sẽ rút khỏi công ty.
Anh ta tuyệt đối sẽ không làm thuê cả đời. Sẽ có một ngày, anh ta tự mình lập nghiệp, làm ông chủ của chính mình.
Cho nên, tâm lý ngưỡng mộ của Giản Tư Tư khiến cho Ninh Hạo Bân rất khó chịu. Anh ta cho rằng, người duy nhất mà bạn gái được ngưỡng mộ chỉ có thể là chính anh ta!
Sau khi so sánh, trong lòng Giản Tư Tư cũng không nghĩ nhiều.
Có lẽ là do từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình cũng rất khá giả nên cô ấy cũng không có yêu cầu quá cao đối với việc kiếm tiền. Học tập giỏi giang là do có tố chất.
Lý tưởng lớn nhất của cô ấy là có thể đi theo một ông chủ có chiến lược và tầm nhìn. Từ một công ty nhỏ có thể trở thành một hệ thống siêu khổng lồ như Taobao, nghĩ cũng thấy rất có thành tựu.
Hơn nữa, công ty cũng không phải của cô ấy, địa vị lại không hẳn là thấp quá.
Rất nhiều người đã làm lâu năm ở các công ty lớn đều nắm trong tay một số cổ phần nhất định, lời nói đều rất có trọng lượng.
Tóm lại, mục tiêu của đôi trẻ này không giống nhau. Khi còn đi học thì còn chưa thể hiện rõ. Đến khi thật sự bước vào xã hội, bắt đầu làm việc thì những tham vọng và mong đợi khác nhau của mỗi người mới dần dần tạo nên những xích mích.
Đương nhiên, trước mắt, Ninh Hạo Bân vẫn chưa muốn rời công ty, như thế thì cũng không tồn tại mâu thuẫn quá lớn.
Cuộc đàm phán của Ninh Thần và Mục Thế Kiệt cũng không diễn ra quá lâu.
Ba tiếng sau, Mục Thế Kiệt lại đi vào văn phòng một lần nữa.
Ông ta chậm rãi đi đến trước Ninh Thần, nhìn cô một cách cao ngạo, dường như muốn dùng thái độ đó để nâng cao khí thế của mình.
Nhưng lời nói và giọng điệu thì lại rõ ràng không mạnh mẽ như thế.
“Giám đốc Ninh, sáu mươi lăm phần trăm, thật sự có hơi cao”, Mục Thế Kiệt nói.
Ninh Thần nhìn thẳng vào mắt ông ta, không có chút nhượng bộ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, nói: “Tổng giám đốc Mục đi lâu như thế, trà cũng lạnh hết cả rồi. Tôi còn tưởng ông đi luôn rồi chứ. Không thì tôi mời ông ăn cơm trước. Ở đây có một nhà hàng đồ ăn khá ngon, đều là những món đặc sản. Ông có thể đến nếm thử xem thế nào?”
Giọng nói của Ninh Thần rất hoà nhã, cũng rất lễ độ, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại rất rõ ràng.
Ông cảm thấy cao, vậy thì không bàn nữa, ăn cơm xong thì mời ông về cho.
Mục Thế Kiệt cười khổ, lúc này mới ngồi lên ghế sô pha nói: “Bỗng nhiên tôi có cảm giác bị vợ chồng cô lừa rồi. Lúc đầu khi mới gặp cô, cô cũng không mạnh mẽ như bây giờ”.
“Con người vẫn luôn thay đổi, đến ngay cả tổng giám đốc Mục cũng khác nhiều so với lần đầu gặp mặt rồi chẳng phải hay sao?”, Ninh Thần cười nói.
“Giữ vững lập trường như vậy là ý của cô hay của chồng cô?”, Mục Thế Kiệt hỏi.
“Chúng tôi là vợ chồng, đương nhiên là chung suy nghĩ rồi”, Ninh Thần trả lời.
Lúc trả lời câu hỏi của Mục Thế Kiệt, đột nhiên cô nghĩ đến, người này hỏi những điều này, có lẽ cho rằng, nếu chỉ là ý kiến của cá nhân cô thì có thể tìm đường khác ở chỗ chồng cô. Cho nên khi trả lời, cô lập tức chặn đường lui của ông ta.
Khi nhận thức được, bản thân cô có thể nắm rõ được ẩn ý trong lời nói của người khác, trong lòng Ninh Thần cảm thấy rất vui vẻ.
Điều này nói lên rằng cô thật sự trưởng thành như những gì Hoắc Khải nói.
Mục Thế Kiệt nhìn cô. Một lúc lâu sau, ông ta thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, tôi có thể đồng ý bán cho các cô 65% cổ phần nhưng chúng tôi muốn chiếm 49% lợi nhuận của hoạt động lần này”.
Ninh Thần giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Tổng giám đốc Mục có thể chọn 40% lợi nhuận, ký xong hợp đồng tôi sẽ gọi điện cho chồng tôi tới, cùng nhau ăn bữa tối. Đương nhiên, ông cũng có thể lựa chọn một mình tôi mời khách”.
Mục Thế Kiệt cũng không phải đồ ngốc. Ông ta hiểu câu nói này nghĩa là bảo ông ta hoặc là ký hợp đồng, hoặc là cút.
Thật ra, ý của những cổ đông ở công ty là bảo ông ta cò cưa một chút, nói không chừng cò cưa một hai ngày có thể giành lại được ít cổ phần và chiếm được thêm ít lợi nhuận.
Nhưng Mục Thế Kiệt có mặt trực tiếp ở đây mới có thể cảm nhận được khí thế của Ninh Thần. Ông ta biết rằng thời gian trì hoãn càng lâu thì ông ta sẽ tổn thất càng nhiều.
Nói thật lòng, Ninh Thần có thể đưa thêm 5% lợi nhuận đã khiến Mục Thế Kiệt cảm thấy bất ngờ rồi. Vốn dĩ, ông ta còn cho rằng với thái độ mạnh mẽ như thế, Ninh Thần sẽ không nhượng bộ một chút nào.
Thật ra, theo ý của Hoắc Khải là dù một phân tiền cũng không được thêm.
Nhưng Ninh Thần lại nghĩ, không thể đi quá xa.
Cửa hàng Taobao phát triển đến hôm nay, nguyên nhân quan trọng là do hiệu quả của sản phẩm giảm cân tốt. Từ góc độ này mà nói, cô cũng nợ Mục Thế Kiệt một phần ân tình.
Tuy nói, để tình cảm xen vào chuyện kinh doanh là việc làm không lý trí, nhưng Ninh Thần không muốn vì kiếm tiền mà khiến cho bản thân mất hết tính người.
Cô rất ghét những người như thế, thì đương nhiên không muốn trở thành người mà cô ghét.
Cho nên, cô tự nhượng bộ thêm cho ông ta 5% lợi nhuận.
Nghe thì có vẻ không nhiều, nhưng theo độ nóng của hoạt động lần này, tổng doanh số bán hàng ít nhất cũng phải đạt một trăm năm mươi triệu, thậm chí là hơn hai trăm triệu.
5% cũng phải được gần một triệu rồi.
So với tổng doanh số bán hàng thì cũng không tính là quá nhiều, nhưng nếu để so với một phần ân tình thì giá trị triệu tệ đã coi là nhiều rồi.
Cuối cùng, Mục Thế Kiệt cũng chấp nhận giao dịch này.
Nhưng lần này ký hợp đồng, ông ta hi vọng có thể ký trước mặt tất cả các cổ đông, tại văn phòng của công ty.
Dù sao sau khi nắm giữ 65% cổ phần, Ninh Thần và Hoắc Khải cũng chính là người nắm quyền mới của công ty, cho dù nói thế nào, ít nhất cũng phải ra mặt, cho trọn vẹn nghi thức.
Nhưng Ninh Thần không đảm bảo là Hoắc Khải chắc chắn sẽ đi, chỉ nói khi trở về sẽ bàn bạc thêm.
Sau khi xác nhận lại nội dung giao dịch với Mục Thế Kiệt, trước mặt ông ta, Ninh Thần gọi điện thoại cho Hoắc Khải, trông báo về sự việc này.
Sau khi biết Ninh Thần chủ động nhượng bộ 5% lợi nhuận, Hoắc Khải cũng không tức giận, chỉ nói: “Em là giám đốc, em thấy được là được. Anh còn mấy việc chưa làm xong, em gửi cho anh địa chỉ hàng ăn là được”.
Hoắc Khải cũng không vì thế mà tức giận khiến Ninh Thần thở phào một cái. Cô còn sợ rằng vì cô tự mình nhượng bộ tiền triệu lợi nhuận sẽ khiến chồng cô khó chịu.
Đây cũng không phải số tiền nhỏ, đại đa số những người bình thường cả đời cũng không kiếm nổi.
Đồng thời, Ninh Thần cũng có chút giật mình.
Mơ mơ màng màng thế nào mà cô đã đi đến mức nhẹ nhàng cho đi tiền triệu lợi nhuận rồi?
So với nửa năm trước, còn vì chút chi phí sinh hoạt mà vật lộn từng ngày. Bây giờ nghĩ lại cứ như là một giấc mơ.
Chương 215. Người nắm quyền mới
Cô gái này chính là Giản Tư Tư, nhân viên mới mà trước đây Hoắc Khải tuyển vào. Mà ngồi đối diện cô ấy lại là cậu bạn trai Ninh Hạo Bân.
Ninh Hạo Bân đeo kính, nhìn có vẻ thư sinh quay lại liếc nhìn Ninh Thần, sau đó lại liếc sang phía bạn gái, nói: “Đến lúc nào em trở thành giám đốc là được rồi”.
“Thế thì không biết chờ đến bao giờ”, Giản Tư Tư bĩu môi nói: “Nói thật, em rất khâm phục chị Ninh và chồng của chị ấy. Chỉ tạo một cửa hàng Taobao bình thường như thế mà doanh số bán hàng có thể đạt được hơn mấy triệu tệ một tháng”.
Ninh Hạo Bân hơi nhăn lông mày lại. Anh ta là một người có tính chiếm hữu và kiểm soát rất lớn, không thích bạn bái của mình dùng giọng điệu hâm mộ như thế để nói về người khác, đặc biệt là về đàn ông.
Người đàn ông tên là Lý Phong kia có lẽ cũng có chút năng lực, nhưng thường tận dụng nhiều lợi thế từ các hoạt động.
Từ trước đến nay, chưa từng có công ty bán đồ giảm cân hoặc là cửa hàng trên mạng nào dám bỏ ra mấy triệu tệ để hoạt động như thế. Nếu không, bao giờ mới đến lượt bọn họ nổi tiếng.
Ninh Hạo Bân đã tìm hiểu kỹ về Hoắc Khải. Anh ta biết được Hoắc Khải chỉ là một kẻ mồ côi có ăn học. Thậm chí nửa năm trước vẫn không có địa vị gì trong gia đình, đi đến đâu cũng trở thành nhân vật bị chế giễu.
Bây giờ, anh đổi vai thành người làm chủ, chỉ có thể nói là do may mắn, tình cờ lại tổ chức được một hoạt động phù hợp với thị hiếu của nhiều người.
Có những lúc dịp may tới, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Còn về chuyện hoàn toàn dựa vào khả năng của cá nhân, Ninh Hạo Bân không tin được.
Anh ta từ tiểu học đã làm cán bộ lớp, cho đến đại học thì làm hội trưởng hội sinh viên. Thời kỳ học nghiên cứu sinh, hết lần này đến lần khác anh ta được giáo viên hướng dẫn đánh giá cao, ngoài ra còn viết vài bài luận văn cho nhà trường đạt được sự công nhận của giới học thuật.
Một bản lý lịch như vậy, đặt ở bất kỳ công ty nào cũng có thể là một người tài chịu trách nhiệm một mảng độc lập.
Cho nên, từ trước đến nay, Ninh Hạo Bân chưa từng coi mình là người đi làm thuê. Anh ta đến đây làm vì thấy phúc lợi cũng khá tốt, còn phù hợp với chuyên ngành của mình. Đồng thời, cũng muốn xem công ty này rốt cuộc có tài cán gì mà doanh số bán hàng mỗi tháng lại cao như vậy.
Nói một cách dễ hiểu thì Ninh Hạo Bân đến đây để học hỏi.
Nhận xét của Ninh Thần về anh ta không sai. Dã tâm của người này rất lớn, lớn đến mức ở trong lòng anh ta, trước giờ chưa từng tôn trọng bất kỳ ai.
Cho dù là Hoắc Khải, Ninh Thần hay là công ty Hi Vọng Mới, chỉ là một cái bàn đạp của anh ta.
Đợi thời cơ thích hợp, Ninh Hạo Bân sẽ rút khỏi công ty.
Anh ta tuyệt đối sẽ không làm thuê cả đời. Sẽ có một ngày, anh ta tự mình lập nghiệp, làm ông chủ của chính mình.
Cho nên, tâm lý ngưỡng mộ của Giản Tư Tư khiến cho Ninh Hạo Bân rất khó chịu. Anh ta cho rằng, người duy nhất mà bạn gái được ngưỡng mộ chỉ có thể là chính anh ta!
Sau khi so sánh, trong lòng Giản Tư Tư cũng không nghĩ nhiều.
Có lẽ là do từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình cũng rất khá giả nên cô ấy cũng không có yêu cầu quá cao đối với việc kiếm tiền. Học tập giỏi giang là do có tố chất.
Lý tưởng lớn nhất của cô ấy là có thể đi theo một ông chủ có chiến lược và tầm nhìn. Từ một công ty nhỏ có thể trở thành một hệ thống siêu khổng lồ như Taobao, nghĩ cũng thấy rất có thành tựu.
Hơn nữa, công ty cũng không phải của cô ấy, địa vị lại không hẳn là thấp quá.
Rất nhiều người đã làm lâu năm ở các công ty lớn đều nắm trong tay một số cổ phần nhất định, lời nói đều rất có trọng lượng.
Tóm lại, mục tiêu của đôi trẻ này không giống nhau. Khi còn đi học thì còn chưa thể hiện rõ. Đến khi thật sự bước vào xã hội, bắt đầu làm việc thì những tham vọng và mong đợi khác nhau của mỗi người mới dần dần tạo nên những xích mích.
Đương nhiên, trước mắt, Ninh Hạo Bân vẫn chưa muốn rời công ty, như thế thì cũng không tồn tại mâu thuẫn quá lớn.
Cuộc đàm phán của Ninh Thần và Mục Thế Kiệt cũng không diễn ra quá lâu.
Ba tiếng sau, Mục Thế Kiệt lại đi vào văn phòng một lần nữa.
Ông ta chậm rãi đi đến trước Ninh Thần, nhìn cô một cách cao ngạo, dường như muốn dùng thái độ đó để nâng cao khí thế của mình.
Nhưng lời nói và giọng điệu thì lại rõ ràng không mạnh mẽ như thế.
“Giám đốc Ninh, sáu mươi lăm phần trăm, thật sự có hơi cao”, Mục Thế Kiệt nói.
Ninh Thần nhìn thẳng vào mắt ông ta, không có chút nhượng bộ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, nói: “Tổng giám đốc Mục đi lâu như thế, trà cũng lạnh hết cả rồi. Tôi còn tưởng ông đi luôn rồi chứ. Không thì tôi mời ông ăn cơm trước. Ở đây có một nhà hàng đồ ăn khá ngon, đều là những món đặc sản. Ông có thể đến nếm thử xem thế nào?”
Giọng nói của Ninh Thần rất hoà nhã, cũng rất lễ độ, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại rất rõ ràng.
Ông cảm thấy cao, vậy thì không bàn nữa, ăn cơm xong thì mời ông về cho.
Mục Thế Kiệt cười khổ, lúc này mới ngồi lên ghế sô pha nói: “Bỗng nhiên tôi có cảm giác bị vợ chồng cô lừa rồi. Lúc đầu khi mới gặp cô, cô cũng không mạnh mẽ như bây giờ”.
“Con người vẫn luôn thay đổi, đến ngay cả tổng giám đốc Mục cũng khác nhiều so với lần đầu gặp mặt rồi chẳng phải hay sao?”, Ninh Thần cười nói.
“Giữ vững lập trường như vậy là ý của cô hay của chồng cô?”, Mục Thế Kiệt hỏi.
“Chúng tôi là vợ chồng, đương nhiên là chung suy nghĩ rồi”, Ninh Thần trả lời.
Lúc trả lời câu hỏi của Mục Thế Kiệt, đột nhiên cô nghĩ đến, người này hỏi những điều này, có lẽ cho rằng, nếu chỉ là ý kiến của cá nhân cô thì có thể tìm đường khác ở chỗ chồng cô. Cho nên khi trả lời, cô lập tức chặn đường lui của ông ta.
Khi nhận thức được, bản thân cô có thể nắm rõ được ẩn ý trong lời nói của người khác, trong lòng Ninh Thần cảm thấy rất vui vẻ.
Điều này nói lên rằng cô thật sự trưởng thành như những gì Hoắc Khải nói.
Mục Thế Kiệt nhìn cô. Một lúc lâu sau, ông ta thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, tôi có thể đồng ý bán cho các cô 65% cổ phần nhưng chúng tôi muốn chiếm 49% lợi nhuận của hoạt động lần này”.
Ninh Thần giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Tổng giám đốc Mục có thể chọn 40% lợi nhuận, ký xong hợp đồng tôi sẽ gọi điện cho chồng tôi tới, cùng nhau ăn bữa tối. Đương nhiên, ông cũng có thể lựa chọn một mình tôi mời khách”.
Mục Thế Kiệt cũng không phải đồ ngốc. Ông ta hiểu câu nói này nghĩa là bảo ông ta hoặc là ký hợp đồng, hoặc là cút.
Thật ra, ý của những cổ đông ở công ty là bảo ông ta cò cưa một chút, nói không chừng cò cưa một hai ngày có thể giành lại được ít cổ phần và chiếm được thêm ít lợi nhuận.
Nhưng Mục Thế Kiệt có mặt trực tiếp ở đây mới có thể cảm nhận được khí thế của Ninh Thần. Ông ta biết rằng thời gian trì hoãn càng lâu thì ông ta sẽ tổn thất càng nhiều.
Nói thật lòng, Ninh Thần có thể đưa thêm 5% lợi nhuận đã khiến Mục Thế Kiệt cảm thấy bất ngờ rồi. Vốn dĩ, ông ta còn cho rằng với thái độ mạnh mẽ như thế, Ninh Thần sẽ không nhượng bộ một chút nào.
Thật ra, theo ý của Hoắc Khải là dù một phân tiền cũng không được thêm.
Nhưng Ninh Thần lại nghĩ, không thể đi quá xa.
Cửa hàng Taobao phát triển đến hôm nay, nguyên nhân quan trọng là do hiệu quả của sản phẩm giảm cân tốt. Từ góc độ này mà nói, cô cũng nợ Mục Thế Kiệt một phần ân tình.
Tuy nói, để tình cảm xen vào chuyện kinh doanh là việc làm không lý trí, nhưng Ninh Thần không muốn vì kiếm tiền mà khiến cho bản thân mất hết tính người.
Cô rất ghét những người như thế, thì đương nhiên không muốn trở thành người mà cô ghét.
Cho nên, cô tự nhượng bộ thêm cho ông ta 5% lợi nhuận.
Nghe thì có vẻ không nhiều, nhưng theo độ nóng của hoạt động lần này, tổng doanh số bán hàng ít nhất cũng phải đạt một trăm năm mươi triệu, thậm chí là hơn hai trăm triệu.
5% cũng phải được gần một triệu rồi.
So với tổng doanh số bán hàng thì cũng không tính là quá nhiều, nhưng nếu để so với một phần ân tình thì giá trị triệu tệ đã coi là nhiều rồi.
Cuối cùng, Mục Thế Kiệt cũng chấp nhận giao dịch này.
Nhưng lần này ký hợp đồng, ông ta hi vọng có thể ký trước mặt tất cả các cổ đông, tại văn phòng của công ty.
Dù sao sau khi nắm giữ 65% cổ phần, Ninh Thần và Hoắc Khải cũng chính là người nắm quyền mới của công ty, cho dù nói thế nào, ít nhất cũng phải ra mặt, cho trọn vẹn nghi thức.
Nhưng Ninh Thần không đảm bảo là Hoắc Khải chắc chắn sẽ đi, chỉ nói khi trở về sẽ bàn bạc thêm.
Sau khi xác nhận lại nội dung giao dịch với Mục Thế Kiệt, trước mặt ông ta, Ninh Thần gọi điện thoại cho Hoắc Khải, trông báo về sự việc này.
Sau khi biết Ninh Thần chủ động nhượng bộ 5% lợi nhuận, Hoắc Khải cũng không tức giận, chỉ nói: “Em là giám đốc, em thấy được là được. Anh còn mấy việc chưa làm xong, em gửi cho anh địa chỉ hàng ăn là được”.
Hoắc Khải cũng không vì thế mà tức giận khiến Ninh Thần thở phào một cái. Cô còn sợ rằng vì cô tự mình nhượng bộ tiền triệu lợi nhuận sẽ khiến chồng cô khó chịu.
Đây cũng không phải số tiền nhỏ, đại đa số những người bình thường cả đời cũng không kiếm nổi.
Đồng thời, Ninh Thần cũng có chút giật mình.
Mơ mơ màng màng thế nào mà cô đã đi đến mức nhẹ nhàng cho đi tiền triệu lợi nhuận rồi?
So với nửa năm trước, còn vì chút chi phí sinh hoạt mà vật lộn từng ngày. Bây giờ nghĩ lại cứ như là một giấc mơ.