Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-222
Chương 222
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 222: Chật vật
Hoäc Khải nhìn cô ta: “Tôi có thể hiểu câu này theo hướng cô đang ám chỉ tôi nên làm gì đó với cô?” “Anh thích hiểu theo cách này à? Vậy thì tôi nên nói với anh răng anh đã hiểu đúng rồi, hay nên nói với anh răng anh hiểu sai rồi?”, Phan Tư Mê cười tít cả mắt và hỏi Hoäc Khải chậm rãi tiến lên phía trước một bước, thoáng đến gân hơn tới khi hơi thở của anh gần như phả thắng lên mặt Phan Tư Mê mới găn giọng hỏi: “Tôi hỏi cô thêm lần nữa, cô muốn dùng cách uy hiếp để giữ tôi ở lại à?” “Đừng nói năng khó nghe thế chứ, tôi chí…” Cơ thể Hoäc Khải đến gần thêm chút nữa, hai người gần như dính sát vào nhau, lòng bàn tay anh ôm gọn vòng eo mềm mại của người phụ nữ này. Giọng nói trầm thấp và khàn khàn vì kiềm chế: “Có biết giữ tôi lại sẽ xảy ra chuyện gì không?” Khí thế của anh quá mạnh, có cảm giác đè nén khó nói thành lời. Hơi thở chỉ có ở đàn ông xộc thẳng vào mũi khiến hô hấp của Phan Tư Mê như ngưng lại, còn bàn tay to ở vùng eo với độ ấm bỏng rẫy khiến cơ thể cô ta run lên khe khẽ Tuy răng từng yêu đương, cũng từng quen vài anh bạn trai ở nước ngoài, nhưng Phan Tư Mê vân luôn giữ vững truyền thống của phụ nữ phương Đồng, không dễ dàng trao đi trinh tiết của mình Đừng tưởng mọi khi cô ta tỏ ra phóng khoáng như thể cái gì cũng hiểu, trên thực tế chỉ là do yêu cầu công việc mà thôi Thậm chí vì theo nghề bác sĩ tâm lý trong thời gian dài, thường xuyên tiếp xúc với những cảm xúc tiêu cực tăm tối nhất của con người khiến Phan Tư Mễ mắc bệnh ưa sạch sẽ trên một góc độ nào đó. Truyện được cập nhật mỗi ngày,
Cô không quen đụng chạm thân mật với đàn ông, vô thức muốn lùi về sau, thế nhưng cánh tay của Hoäc Khải quấn lấy cơ thể cô, kéo cô ta về phía mình một cách mạnh mế Trong lúc cơ thể nhẹ nhàng chạm € vào nhau, phần bụng dưới của cả hai sát sàn sạt. Tư thế này khiến Phan Tư Mê hoảng hốt Cô ta thực sự muốn dùng bản thân mình làm môi nhử để chứng minh Hoặăc Khải là một gã tôi, nhưng khi thực sự đến bước này, vân không tránh khỏi cảm giác hoảng hốt Cho dù cô ta đã che giấu cảm xúc trong nội tâm rất tốt, nhưng đừng quên răng Hoäc Khải cũng tinh thông về tâm lý. Chỉ cần thông qua phần cơ mặt thoáng co giật trên mặt cô ta cùng thay đổi nhỏ xíu của đồng tử là anh có thể phán đoán được nội tâm của người phụ nữ này thế nào rồi.
Khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn nhưng không kém phần nam tính của Hoäc Khải cất lên: “Mặt của cô đỏ thế, đang xấu hổ à?” Nụ cười như có như không cùng giọng điệu trêu chọc của anh khiến Phan Tư Mê cảm thấy mặt mũi như đang bốc cháy.
Cô ta đã làm trái với nguyên tặc bình tĩnh của một bác sĩ tâm lý, dùng cách quay mặt sang chỗ khác để né tránh thời khăc này, đồng thời phủ nhận băng giọng điệu khá cứng ngắc “Không!” “Thế bây giờ có thể trả lời tôi, nếu tôi ở lại, phải chăng tôi có thể làm gì đó với cô?” Giọng nói trầm của người đàn ông khiến Phan Tư Mề vô thức căn chặt khớp răng. Cô ta biết răng, nếu mình lựa chọn khẳng định điều này, có lẽ sẽ lấy được chứng cứ anh là một gã trai đểu ngay lập tức.
Chiếc máy quay đặt trên bàn vẫn luôn ghi lại mọi thứ đang xảy ra một cách rõ nét. Không cần làm quá nhiều, cho dù chỉ là một nụ hôn cũng đủ rồi.
Nhưng thực sự phải làm như thế à? Vả lại, điều khiến cô ta cảm thấy buồn bực là đáng ra lúc này mình nên cảm thấy khinh bỉ người đàn ông đang ôm trọn mình vào lòng mới phải, nhưng tại sao sâu thăm trong nội tâm của cô ta vân thoáng thấy rung động Không, mình không hề có chút hảo cảm nào với anh ta, chỉ vì chưa từng tiếp xúc như thế này với người đàn ông khác nên mới sinh ra phản ứng theo bản năng.
Bản năng và yêu mến không có bất kỳ quan hệ nào Đúng lúc này, Hoäc Khải đột nhiên dùng ngón trỏ và ngón giữa của một bàn tay khác đẩy khuôn mặt cô ta quay trở lại, nhìn vào đôi mắt hẹp dài hơn và – cũng quyến rũ hơn Ninh Thần, trong ánh mắt của Hoắc Khải lộ ra dục vọng rất dễ thấy.
“Nếu cô không nói gì, tôi có thể hiểu rằng cô đang ngầm thừa nhận không?”, anh hỏi Dục vọng mãnh liệt trong đôi mắt của người đàn ông này cùng nhiệt độ liên tục tăng cao của hai cơ thể khiến Phan Tư Mê không biết nên nói gì Tâm mắt của cô ta vô thức rơi xuống đôi môi của Hoäc Khải Độ dày vừa đủ, không biết lúc hôn Sẽ có cảm giác thế nào nhỉ Ngay sau đó, cô cảm thấy hổ thẹn vô cùng khi bản thân mình nảy ra mối nghỉ hoặc như thế, sao có thể nghĩ tới mấy thứ này chứ! Đúng lúc này, cô đột nhiên chú ý thấy gương mặt của Hoắc Khải đang ghé lại gần.
Anh muốn làm gì đây? Phan Tư Mê biết đáp án. Cơ thể của cô ta trở nên cứng nhắc, hai tay vô thức túm chặt quần áo của Hoäc Khải.
Trong tình huống bình thường, đáng lẽ cô ta nên đẩy người đàn ông này ra, hoặc hét lên bảo anh tránh ra.
Nhưng cô ta không làm vậy, chỉ biết túm lấy vạt áo anh, nhìn đôi môi càng lúc càng đến gần như đang đánh mất bản thân Thế nhưng sự việc mà cô ta đã tưởng tượng không hề xảy ra. Cánh môi của Hoắc Khải lướt qua khóe môi cô rồi tới bên vành tai.
Giọng nói trầm khàn lại vang lên lần nữa: “Nếu không chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thì đừng dễ gì khiêu khích dục vọng của một người đàn ông, nếu không, lần sau sẽ không may mắn như thế này đâu”.
Trong lúc nói chuyện, anh nhìn thấy dái tai của cô ta run rẩy rồi trở nên đỏ ửng vì hơi thở của mình, mê hoặc người khác như một quả nho đỏ long lanh và trong veo Như bị ma xui quỷ khiến, Hoắc Khải thổi nhẹ một cái vào dái tai cô ta Hơi thở này như thổi thẳng vào linh hồn của Phan Tư Mễ, chỉ có cô ta biết được, tai là nơi mãn cảm nhất trên cơ thể mình.
Hơi nóng từ miệng Hoäc Khải giống như sét đánh vậy, khiến toàn thân cô ta tê dại, không kiềm được mà phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, gân như nhũn oặt trong lòng người đàn ông này.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thế nhưng, Hoäc Khải vân rút lui ngay trong thời khắc then chốt nhất, chỉ để lại một câu nói mang hàm sỉ nhục Ý tứ của câu nói ấy là măng mình không đủ tư cách ư? Còn nữa, anh dám dùng hành động cợt nhả như thế với cô ta, đồng thời còn để cô ta ngã xuống đất trong tư thế chật vật như này! Tên khốn kiếp! Gã đểu giả chết tiệt! Trong cơn buồn bực, Phan Tư Mễ còn cảm thấy nhụt chí.
Sau cùng Hoäc Khải vẫn có thể bỏ đi mà không hề phạm lỗi, không, nói _ một cách nghiêm khắc thì là bỏ đi mà không phạm lỗi gì lớn, khiến cô ta thấy khá bất ngờ.
Do bản lĩnh của gã trai đểu này đỉnh của chóp à? Hay là do bản thân cô thực sự không đủ sức hút để hấp dẫn anh? Vô thức cúi đầu nhìn xuống, bộ váy liên ôm sát mà vẫn nhã nhặn phô bày được vóc dáng đáng nể của mình, chắc hẳn vẫn chạm được tới nơi bản năng nhất của đàn ông mới phải Tại sao anh còn bỏ đi? Cho dù cô và Ninh Thần là bạn cùng lớp, cũng là bạn thân, nhưng trong một phép so sánh bản năng, Phan Tư Mê thấy mình không hề thua kém gì Ninh Thần, thậm chí cô tự nhận chắc hắn mình phải hơn bạn mình trên phương diện sức hút với đàn ông mới phải.
Bởi vì cô ta hiểu đàn ông muốn thứ gì, cũng hiểu làm sao để xoay chuyển tâm tư của đàn ông hơn.
Trong các trường hợp tương tự, Phan Tư Mễ chưa từng thất bại trên phương diện này, chỉ cân cô muốn, đám đàn ông kia sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không hề ngoại lệ Thế mà hôm nay, cô ta thất bại rôi, mà còn thất bại thảm hại Không những không lấy được thứ mình muốn, mà còn khiến bản thân trở nên chật vật Cũng may mà Hoäc Khải đi rồi, nếu không, Phan Tư Mẽ thực sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra Chỉ đơn giản là bị anh hôn một cái, hay là Trong đầu cô ta không ngừng hiện lên những hình ánh có thể xảy ra khiến mình đỏ mặt tía tai.
Phẫn nộ đứng dậy khỏi mặt đất, dùng cảm xúc phẫn nộ để đè bẹp mọi liên tưởng không đáng có trong lòng mình, chậm rãi bước tới trước cửa sổ, nhìn Hoäc Khải bên vệ đường đã ngồi lên taxi, Phan Tư Mẽ hít vào một hơi thật sâu, siết chặt năm đấm Lần sau, lần sau nhất định phải cho biết rằng, ai mới là người năm quyền chủ đạo! Lần sau, nhất định phải khiến anh lộ nguyên hình! Sau một thoáng do dự, Phan Tư Mẽ tự quyết định, đó là không từ bất kỳ cái giá nào!
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 222: Chật vật
Hoäc Khải nhìn cô ta: “Tôi có thể hiểu câu này theo hướng cô đang ám chỉ tôi nên làm gì đó với cô?” “Anh thích hiểu theo cách này à? Vậy thì tôi nên nói với anh răng anh đã hiểu đúng rồi, hay nên nói với anh răng anh hiểu sai rồi?”, Phan Tư Mê cười tít cả mắt và hỏi Hoäc Khải chậm rãi tiến lên phía trước một bước, thoáng đến gân hơn tới khi hơi thở của anh gần như phả thắng lên mặt Phan Tư Mê mới găn giọng hỏi: “Tôi hỏi cô thêm lần nữa, cô muốn dùng cách uy hiếp để giữ tôi ở lại à?” “Đừng nói năng khó nghe thế chứ, tôi chí…” Cơ thể Hoäc Khải đến gần thêm chút nữa, hai người gần như dính sát vào nhau, lòng bàn tay anh ôm gọn vòng eo mềm mại của người phụ nữ này. Giọng nói trầm thấp và khàn khàn vì kiềm chế: “Có biết giữ tôi lại sẽ xảy ra chuyện gì không?” Khí thế của anh quá mạnh, có cảm giác đè nén khó nói thành lời. Hơi thở chỉ có ở đàn ông xộc thẳng vào mũi khiến hô hấp của Phan Tư Mê như ngưng lại, còn bàn tay to ở vùng eo với độ ấm bỏng rẫy khiến cơ thể cô ta run lên khe khẽ Tuy răng từng yêu đương, cũng từng quen vài anh bạn trai ở nước ngoài, nhưng Phan Tư Mê vân luôn giữ vững truyền thống của phụ nữ phương Đồng, không dễ dàng trao đi trinh tiết của mình Đừng tưởng mọi khi cô ta tỏ ra phóng khoáng như thể cái gì cũng hiểu, trên thực tế chỉ là do yêu cầu công việc mà thôi Thậm chí vì theo nghề bác sĩ tâm lý trong thời gian dài, thường xuyên tiếp xúc với những cảm xúc tiêu cực tăm tối nhất của con người khiến Phan Tư Mễ mắc bệnh ưa sạch sẽ trên một góc độ nào đó. Truyện được cập nhật mỗi ngày,
Cô không quen đụng chạm thân mật với đàn ông, vô thức muốn lùi về sau, thế nhưng cánh tay của Hoäc Khải quấn lấy cơ thể cô, kéo cô ta về phía mình một cách mạnh mế Trong lúc cơ thể nhẹ nhàng chạm € vào nhau, phần bụng dưới của cả hai sát sàn sạt. Tư thế này khiến Phan Tư Mê hoảng hốt Cô ta thực sự muốn dùng bản thân mình làm môi nhử để chứng minh Hoặăc Khải là một gã tôi, nhưng khi thực sự đến bước này, vân không tránh khỏi cảm giác hoảng hốt Cho dù cô ta đã che giấu cảm xúc trong nội tâm rất tốt, nhưng đừng quên răng Hoäc Khải cũng tinh thông về tâm lý. Chỉ cần thông qua phần cơ mặt thoáng co giật trên mặt cô ta cùng thay đổi nhỏ xíu của đồng tử là anh có thể phán đoán được nội tâm của người phụ nữ này thế nào rồi.
Khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn nhưng không kém phần nam tính của Hoäc Khải cất lên: “Mặt của cô đỏ thế, đang xấu hổ à?” Nụ cười như có như không cùng giọng điệu trêu chọc của anh khiến Phan Tư Mê cảm thấy mặt mũi như đang bốc cháy.
Cô ta đã làm trái với nguyên tặc bình tĩnh của một bác sĩ tâm lý, dùng cách quay mặt sang chỗ khác để né tránh thời khăc này, đồng thời phủ nhận băng giọng điệu khá cứng ngắc “Không!” “Thế bây giờ có thể trả lời tôi, nếu tôi ở lại, phải chăng tôi có thể làm gì đó với cô?” Giọng nói trầm của người đàn ông khiến Phan Tư Mề vô thức căn chặt khớp răng. Cô ta biết răng, nếu mình lựa chọn khẳng định điều này, có lẽ sẽ lấy được chứng cứ anh là một gã trai đểu ngay lập tức.
Chiếc máy quay đặt trên bàn vẫn luôn ghi lại mọi thứ đang xảy ra một cách rõ nét. Không cần làm quá nhiều, cho dù chỉ là một nụ hôn cũng đủ rồi.
Nhưng thực sự phải làm như thế à? Vả lại, điều khiến cô ta cảm thấy buồn bực là đáng ra lúc này mình nên cảm thấy khinh bỉ người đàn ông đang ôm trọn mình vào lòng mới phải, nhưng tại sao sâu thăm trong nội tâm của cô ta vân thoáng thấy rung động Không, mình không hề có chút hảo cảm nào với anh ta, chỉ vì chưa từng tiếp xúc như thế này với người đàn ông khác nên mới sinh ra phản ứng theo bản năng.
Bản năng và yêu mến không có bất kỳ quan hệ nào Đúng lúc này, Hoäc Khải đột nhiên dùng ngón trỏ và ngón giữa của một bàn tay khác đẩy khuôn mặt cô ta quay trở lại, nhìn vào đôi mắt hẹp dài hơn và – cũng quyến rũ hơn Ninh Thần, trong ánh mắt của Hoắc Khải lộ ra dục vọng rất dễ thấy.
“Nếu cô không nói gì, tôi có thể hiểu rằng cô đang ngầm thừa nhận không?”, anh hỏi Dục vọng mãnh liệt trong đôi mắt của người đàn ông này cùng nhiệt độ liên tục tăng cao của hai cơ thể khiến Phan Tư Mê không biết nên nói gì Tâm mắt của cô ta vô thức rơi xuống đôi môi của Hoäc Khải Độ dày vừa đủ, không biết lúc hôn Sẽ có cảm giác thế nào nhỉ Ngay sau đó, cô cảm thấy hổ thẹn vô cùng khi bản thân mình nảy ra mối nghỉ hoặc như thế, sao có thể nghĩ tới mấy thứ này chứ! Đúng lúc này, cô đột nhiên chú ý thấy gương mặt của Hoắc Khải đang ghé lại gần.
Anh muốn làm gì đây? Phan Tư Mê biết đáp án. Cơ thể của cô ta trở nên cứng nhắc, hai tay vô thức túm chặt quần áo của Hoäc Khải.
Trong tình huống bình thường, đáng lẽ cô ta nên đẩy người đàn ông này ra, hoặc hét lên bảo anh tránh ra.
Nhưng cô ta không làm vậy, chỉ biết túm lấy vạt áo anh, nhìn đôi môi càng lúc càng đến gần như đang đánh mất bản thân Thế nhưng sự việc mà cô ta đã tưởng tượng không hề xảy ra. Cánh môi của Hoắc Khải lướt qua khóe môi cô rồi tới bên vành tai.
Giọng nói trầm khàn lại vang lên lần nữa: “Nếu không chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thì đừng dễ gì khiêu khích dục vọng của một người đàn ông, nếu không, lần sau sẽ không may mắn như thế này đâu”.
Trong lúc nói chuyện, anh nhìn thấy dái tai của cô ta run rẩy rồi trở nên đỏ ửng vì hơi thở của mình, mê hoặc người khác như một quả nho đỏ long lanh và trong veo Như bị ma xui quỷ khiến, Hoắc Khải thổi nhẹ một cái vào dái tai cô ta Hơi thở này như thổi thẳng vào linh hồn của Phan Tư Mễ, chỉ có cô ta biết được, tai là nơi mãn cảm nhất trên cơ thể mình.
Hơi nóng từ miệng Hoäc Khải giống như sét đánh vậy, khiến toàn thân cô ta tê dại, không kiềm được mà phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, gân như nhũn oặt trong lòng người đàn ông này.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thế nhưng, Hoäc Khải vân rút lui ngay trong thời khắc then chốt nhất, chỉ để lại một câu nói mang hàm sỉ nhục Ý tứ của câu nói ấy là măng mình không đủ tư cách ư? Còn nữa, anh dám dùng hành động cợt nhả như thế với cô ta, đồng thời còn để cô ta ngã xuống đất trong tư thế chật vật như này! Tên khốn kiếp! Gã đểu giả chết tiệt! Trong cơn buồn bực, Phan Tư Mễ còn cảm thấy nhụt chí.
Sau cùng Hoäc Khải vẫn có thể bỏ đi mà không hề phạm lỗi, không, nói _ một cách nghiêm khắc thì là bỏ đi mà không phạm lỗi gì lớn, khiến cô ta thấy khá bất ngờ.
Do bản lĩnh của gã trai đểu này đỉnh của chóp à? Hay là do bản thân cô thực sự không đủ sức hút để hấp dẫn anh? Vô thức cúi đầu nhìn xuống, bộ váy liên ôm sát mà vẫn nhã nhặn phô bày được vóc dáng đáng nể của mình, chắc hẳn vẫn chạm được tới nơi bản năng nhất của đàn ông mới phải Tại sao anh còn bỏ đi? Cho dù cô và Ninh Thần là bạn cùng lớp, cũng là bạn thân, nhưng trong một phép so sánh bản năng, Phan Tư Mê thấy mình không hề thua kém gì Ninh Thần, thậm chí cô tự nhận chắc hắn mình phải hơn bạn mình trên phương diện sức hút với đàn ông mới phải.
Bởi vì cô ta hiểu đàn ông muốn thứ gì, cũng hiểu làm sao để xoay chuyển tâm tư của đàn ông hơn.
Trong các trường hợp tương tự, Phan Tư Mễ chưa từng thất bại trên phương diện này, chỉ cân cô muốn, đám đàn ông kia sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không hề ngoại lệ Thế mà hôm nay, cô ta thất bại rôi, mà còn thất bại thảm hại Không những không lấy được thứ mình muốn, mà còn khiến bản thân trở nên chật vật Cũng may mà Hoäc Khải đi rồi, nếu không, Phan Tư Mẽ thực sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra Chỉ đơn giản là bị anh hôn một cái, hay là Trong đầu cô ta không ngừng hiện lên những hình ánh có thể xảy ra khiến mình đỏ mặt tía tai.
Phẫn nộ đứng dậy khỏi mặt đất, dùng cảm xúc phẫn nộ để đè bẹp mọi liên tưởng không đáng có trong lòng mình, chậm rãi bước tới trước cửa sổ, nhìn Hoäc Khải bên vệ đường đã ngồi lên taxi, Phan Tư Mẽ hít vào một hơi thật sâu, siết chặt năm đấm Lần sau, lần sau nhất định phải cho biết rằng, ai mới là người năm quyền chủ đạo! Lần sau, nhất định phải khiến anh lộ nguyên hình! Sau một thoáng do dự, Phan Tư Mẽ tự quyết định, đó là không từ bất kỳ cái giá nào!