Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-386
Chương 386
Chương 386: Bắt ép nghỉ việc
"Quản gia Tào, ông bận rộn vì nơi này đã lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một thời gian đi. Không phải ông nói muốn đi nghỉ lễ ở Bali sao? Cứ thoải mái đi".
Sau khi nghe bà cụ nói như vậy, Tào Hạc Minh ngỡ ngàng, nét mặt khó coi nói: "Bà chủ..."
“Đã muộn rồi, ông hãy về nghỉ ngơi trước”, bà cụ xua tay nói.
Hành động của bà cụ càng cho thấy vấn đề này đã được quyết định chắc chắn, không cần phải nói thêm. Tào Hạc Minh biết rõ tính tình của bà cụ. Bây giờ lão ta có nói bao nhiêu cũng chẳng có ích gì.
Cuối cùng lão ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Hoắc Khải, sau đó cúi đầu ủ rũ đầu rời đi.
Sau khi Tào Hạc Minh rời đi, bà cụ nói với Hoắc Khải: "Tôi còn tưởng cậu là người rất rộng lượng".
“Tôi quả thật rất rộng lượng, nhưng đối với những người không thích tôi, hoặc những người thù địch với tôi, thì việc rộng lượng chính là tự sỉ nhục bản thân”, Hoắc Khải trả lời.
Nếu như Tào Hạc Minh có thể bớt lắm lời một chút, có thể Hoắc Khải đã không thẳng thừng như vậy. Nhưng lão ta khiến cho người khác cảm thấy thật khó chịu, chỉ là một quản gia cấp cao mà đã không xem Hoắc Khải ra gì.
Chưa nói đến
chuyện gì sâu xa, chỉ cần lấy thân phận của Lý Phong ra mà nói, thì Hoắc Khải cũng không thể dung túng cho lão ta lâu hơn được nữa. Nếu không người khác sẽ cười vào mặt anh, cho rằng ngay cả một quản gia mà anh cũng không xử lý được.
Người không động ta, ta không phạm người, câu nói này không lẽ còn chưa rõ ràng hay sao.
Bà cụ cũng không vì chuyện này mà phiền lòng, mặc dù Tào Hạc Minh rất hợp ý của bà ta, nhưng so với Hoắc Khải thì vai trò của lão ta không quan trọng đến như vậy.
Cho dù là việc củng cố quyền cổ phần của dòng chính, hay phòng kế hoạch do Hoắc Khải lãnh đạo, tất cả đều có ý nghĩa rất lớn đối với nhà họ Lý.
"Còn yêu cầu nào khác không?", bà cụ hỏi.
"Việc thứ ba, nếu sau này bà muốn lợi dụng tôi vào việc gì, thì tốt nhất bà nên nói cho tôi biết trước. Nếu không, lỡ như làm không khéo, thì cảnh tượng sẽ rất khó coi".
Bà cụ giật mình, vốn dĩ bà muốn gọi Hoắc Khải đến để khiển trách về chuyện buổi sáng, thế mà thật không ngờ Hoắc Khải lại dám nói ra trước điều này, hơn nữa còn làm như thể chính bà ta đã sai.
Tuy rằng trên thực tế, bà cụ quả thật đã phạm sai lầm, nhưng bà ta lại không nghĩ như vậy.
Bà ta là người có trách nhiệm với nhà họ Lý, dù bà ta làm gì cũng đều vì lợi ích của gia tộc, không vì lợi ích cá nhân. Đã không vì lợi ích cá nhân thì bà ta làm gì có lỗi?
Hơn nữa, tuy những gì Hoắc Khải làm cũng tương tự như bà cụ, nhưng lại không vì lợi ích của nhà họ Lý mà vì một mục đích khác.
Nếu thật sự là vì nhà họ Lý, sao có thể nói ra những lời gây chia rẽ như vậy?
“Cậu lại đang muốn dạy bảo tôi?”, bà cụ sa sầm nét mặt nói.
“Nếu như bà hiểu được đây là một bài học thì tốt, tuy rằng tôi chỉ là đang muốn ân cần nhắc nhở bà”, Hoắc Khải nói: “Phải rồi, muộn thế này bà gọi tôi tới đây có việc gì không?"
Bà cụ bị anh làm cho cứng họng không nói được, tại sao tôi gọi cậu tới, chính cậu còn không biết sao?
Bà ta biết thằng nhóc này vốn đã biết hết tất mọi chuyện, nhưng lại muốn ra vẻ trách cứ người khác trước. Thằng nhóc đã nói đến mức này, vậy thì bà ta còn gì đâu để nói nữa.
"Quản gia Tào chỉ xin nghỉ phép một thời gian. Thời gian này có kéo dài hay không tùy thuộc vào thành tích của cậu. Nếu cậu đạt thành tích tốt, ông ta sẽ nghỉ phép lâu hơn. Nếu thành tích của cậu tồi tệ, thì tôi sẽ để ông ta trở lại ngay lập tức", bà cụ nói.
Điều kiện này đơn thuần chỉ là vì bà cụ chán ghét thái độ của Hoắc Khải, chứ nếu không thì chỉ thiếu một Tào Hạc Minh, bất luận là đối với nhà họ Lý hay đối với bà cụ cũng không có chút gì ảnh hưởng.
Hoắc Khải biết rõ điều đó nên cười nói: “Vậy thì lão ta có vẻ không cần đặt vé nữa đâu".
Bà cụ xua tay tỏ vẻ rất bực bội nói: "Cậu biến ra ngoài đi, nhìn thấy cậu là tôi liền cảm thấy khó chịu!"
“Vậy thì chúc bà có một giấc mơ đẹp vào đêm nay”, Hoắc Khải nói xong thì quay người rời đi.
Vừa bước ra cửa là đã nghe thấy tiếng bà cụ đập bàn giận dữ.
Anh chỉ cười khúc khích, phớt lờ bỏ đi.
Sự tức giận của bà cụ là điều không thể tránh khỏi, và đây là kết quả mà Hoắc Khải mong muốn.
Anh là một con người có ý thức độc lập, ngay cả khi đang ở trong một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau thì cũng sẽ không để cho người khác dắt mũi.
Thật ra anh đã rất lịch sự với bà cụ rồi, nếu không phải do bà cụ là người cao tuổi, Hoắc Khải cũng đã không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nếu đổi lại là người khác, anh nhất định sẽ trả đũa quyết liệt hơn, tuyệt đối không chỉ ăn miếng trả miếng một cách đơn giản như vậy.
Qua một đêm, khi thức dậy vào ngày hôm sau, những người hầu đi qua rõ ràng đã tỏ thái độ lịch sự hơn với Hoắc Khải.
Họ nhận được tin từ sáng sớm rằng đại quản gia Tào Hạc Minh đã được cho "nghỉ phép", không biết khi nào mới trở lại.
Thậm chí có tin đồn rằng lý do cho kỳ nghỉ bắt buộc này là do lão ta đã xúc phạm đến đứa con hoang mới trở về nhà.
Mọi người đều có thể nhìn thấy và nghe thấy thái độ của Tào Hạc Minh đối với Hoắc Khải. Trước đây họ đã cười nhạo đứa con hoang này bị đối xử còn thua một quản gia. Nhưng chỉ sau vài ngày, mọi thứ đã bị đảo ngược.
Những người đó sau đó nhận ra rằng cho dù anh là đứa con ngoài giá thú, thì cũng là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Lý, nên không thể bị xúc phạm.
Một đám người đối với Hoắc Khải đối xử hết sức lễ phép, so với trước đây quả thật vô cùng khác biệt.
Bao gồm cả những người khác trong dòng chính, khi gặp lại Hoắc Khải cũng đã không còn lạnh nhạt như trước.
Chưa nói đến việc phải nhiệt tình tiến lại chào hỏi thì ít ra họ cũng phải tôn trọng anh.
Điều này chủ yếu là do bà cụ đã đích thân đến công ty và hỗ trợ cho Hoắc Khải những hai lần trong dự án đạt được mức lợi nhuận hàng năm một tỷ. Chuyện này đã được truyền khắp trong dòng họ chỉ trong một đêm.
Nhiều người bàn luận riêng, cho rằng Hoắc Khải chỉ là con rối bị bà cụ đẩy lên đài.
Làm thế nào mà đứa con hoang đó có thể đưa ra một dự án đạt mức lợi nhuận hàng năm một tỷ?
Rõ ràng là bà cụ đã làm điều đó, và bà ta không muốn cho mọi người biết mình có bao nhiêu mưu kế đằng sau.
Nhưng ngay cả khi có là một con rối, thì ít nhất đứa con hoang này cũng có tiếng nói trên đài cao kia.
Đắc tội với đứa con hoang cũng chính là đắc tội với bà cụ.
Ngay cả những người trong chi phụ bây giờ cũng đang nghĩ đến việc tiếp xúc với Hoắc Khải. Những người trong dòng chính lại càng không dám làm gì anh.
Vì vậy, mỗi ngày của Hoắc Khải hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều.
Anh đã đến công ty vào sáng sớm hôm nay, đem những phương án của nhóm người Khương Mẫn ra tiến hành sửa đổi và tối ưu hóa.
Với tầm nhìn của Hoắc Khải, muốn tối ưu hóa một dự án, thì cũng không cần quá đơn giản.
Anh cũng không tỏ thái độ không hài lòng với ai, chỉ nói ra những ý tưởng và quan điểm tối ưu hóa của mình. Khương Mẫn và những người khác bị cuốn hút bởi nó. Trước đó, họ chưa bao giờ nhận ra rằng trên thế giới lại tồn tại nhiều chi tiết đến vậy.
Thông qua những chi tiết này, còn có thể nắm bắt chính xác huyết mạch của cả một ngành công nghiệp.
Làm thế nào để phát triển, làm thế nào để mở rộng, làm thế nào để giảm chi phí, và làm thế nào để tăng lợi nhuận.
Hoắc Khải hoàn thành mọi việc chỉ trong một ngày.
Tốc độ này khiến Khương Mẫn và những người khác phục sát đất.
Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao bà cụ lại yêu cầu đứa con hoang trong gia tộc thành lập phòng kế hoạch. Không như những gì mà người khác nói rằng bà cụ chỉ muốn tạo đà cho đứa con ngoài giá thú thừa kế quyền cổ phần sau này, trên thực tế người này rất có tài.
Việc hôm nay đã cho thấy, mười lăm người cùng có mặt ở đây cũng không bằng một mình anh.
Nói một cách khó nghe hơn, thì trong phòng kế hoạch này dường như chỉ cần một mình anh là đủ, còn nhóm mười lăm người thậm chí ngay cả tư cách bước vào đây cũng không có.
Bọn họ phải mất tận hai ngày khó khăn để đưa ra một định hướng còn chưa rõ ràng về tương lai. Nhưng anh thì đã lên kế hoạch chi tiết chỉ trong một ngày. Đó là một khoảng cách rất lớn!
Vì vậy, sau khi kết thúc ngày làm việc, Khương Mẫn đã tìm đến Hoắc Khải để báo cho anh một chuyện.
Anh ta từng làm việc dưới trướng của Lý Chính Thụy, sau khi được thuyên chuyển đến đây, Lý Chính Thụy đã cử người đến gặp anh ta và yêu cầu cung cấp chi tiết mọi hoạt động của phong kế hoạch.
Đang làm gì, muốn làm gì, dù cho uống nước, ăn cơm cũng phải báo cáo.
Lúc mới bắt đầu, Khương Mẫn cũng có chút lo lắng, vì sợ làm mất lòng Lý Chính Thụy và những người khác thì sẽ bị mất việc.
Nhưng hôm nay sau khi bị Hoắc Khải khiến cho ngạc nhiên tột độ, anh ta liền bỏ đi những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Mất việc thì sao chứ?
Nếu có thể học hỏi từ một người giỏi như vậy, chỉ trong một khoảng thời gian thì anh ta nhất định có thể đi đến bất cứ đâu! Anh ta lúc đó lại còn phải quan tâm đến một nhà họ Lý này hay sao?
Với suy nghĩ này, Khương Mẫn đã chủ động thú nhận lỗi lầm của mình với Hoắc Khải.
Về vấn đề này, Hoắc Khải chỉ cười nói: "Bọn họ mà tới hỏi nữa thì anh cứ nói sự thật, không có gì phải giấu diếm".
“Sao?”, Khương Mẫn sững sờ, theo ý của anh ta, tất cả công việc anh ta làm phải thuộc loại rất bí mật. Ngoại trừ những nhân vật như Hoắc Khải hoặc chủ tịch, những người khác hỏi thì anh ta phải luôn im lặng, một chút cũng không tiết lộ.
Nhưng trong mắt của Hoắc Khải, cái gọi là phòng kế hoạch không dùng để giữ bí mật.
Bộ phận R&D của chi nhánh Giáp Tử là nơi cần được giữ bí mật, vì công thức ở đó đã được cấp bằng sáng chế.
Chương 386: Bắt ép nghỉ việc
"Quản gia Tào, ông bận rộn vì nơi này đã lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một thời gian đi. Không phải ông nói muốn đi nghỉ lễ ở Bali sao? Cứ thoải mái đi".
Sau khi nghe bà cụ nói như vậy, Tào Hạc Minh ngỡ ngàng, nét mặt khó coi nói: "Bà chủ..."
“Đã muộn rồi, ông hãy về nghỉ ngơi trước”, bà cụ xua tay nói.
Hành động của bà cụ càng cho thấy vấn đề này đã được quyết định chắc chắn, không cần phải nói thêm. Tào Hạc Minh biết rõ tính tình của bà cụ. Bây giờ lão ta có nói bao nhiêu cũng chẳng có ích gì.
Cuối cùng lão ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Hoắc Khải, sau đó cúi đầu ủ rũ đầu rời đi.
Sau khi Tào Hạc Minh rời đi, bà cụ nói với Hoắc Khải: "Tôi còn tưởng cậu là người rất rộng lượng".
“Tôi quả thật rất rộng lượng, nhưng đối với những người không thích tôi, hoặc những người thù địch với tôi, thì việc rộng lượng chính là tự sỉ nhục bản thân”, Hoắc Khải trả lời.
Nếu như Tào Hạc Minh có thể bớt lắm lời một chút, có thể Hoắc Khải đã không thẳng thừng như vậy. Nhưng lão ta khiến cho người khác cảm thấy thật khó chịu, chỉ là một quản gia cấp cao mà đã không xem Hoắc Khải ra gì.
Chưa nói đến
chuyện gì sâu xa, chỉ cần lấy thân phận của Lý Phong ra mà nói, thì Hoắc Khải cũng không thể dung túng cho lão ta lâu hơn được nữa. Nếu không người khác sẽ cười vào mặt anh, cho rằng ngay cả một quản gia mà anh cũng không xử lý được.
Người không động ta, ta không phạm người, câu nói này không lẽ còn chưa rõ ràng hay sao.
Bà cụ cũng không vì chuyện này mà phiền lòng, mặc dù Tào Hạc Minh rất hợp ý của bà ta, nhưng so với Hoắc Khải thì vai trò của lão ta không quan trọng đến như vậy.
Cho dù là việc củng cố quyền cổ phần của dòng chính, hay phòng kế hoạch do Hoắc Khải lãnh đạo, tất cả đều có ý nghĩa rất lớn đối với nhà họ Lý.
"Còn yêu cầu nào khác không?", bà cụ hỏi.
"Việc thứ ba, nếu sau này bà muốn lợi dụng tôi vào việc gì, thì tốt nhất bà nên nói cho tôi biết trước. Nếu không, lỡ như làm không khéo, thì cảnh tượng sẽ rất khó coi".
Bà cụ giật mình, vốn dĩ bà muốn gọi Hoắc Khải đến để khiển trách về chuyện buổi sáng, thế mà thật không ngờ Hoắc Khải lại dám nói ra trước điều này, hơn nữa còn làm như thể chính bà ta đã sai.
Tuy rằng trên thực tế, bà cụ quả thật đã phạm sai lầm, nhưng bà ta lại không nghĩ như vậy.
Bà ta là người có trách nhiệm với nhà họ Lý, dù bà ta làm gì cũng đều vì lợi ích của gia tộc, không vì lợi ích cá nhân. Đã không vì lợi ích cá nhân thì bà ta làm gì có lỗi?
Hơn nữa, tuy những gì Hoắc Khải làm cũng tương tự như bà cụ, nhưng lại không vì lợi ích của nhà họ Lý mà vì một mục đích khác.
Nếu thật sự là vì nhà họ Lý, sao có thể nói ra những lời gây chia rẽ như vậy?
“Cậu lại đang muốn dạy bảo tôi?”, bà cụ sa sầm nét mặt nói.
“Nếu như bà hiểu được đây là một bài học thì tốt, tuy rằng tôi chỉ là đang muốn ân cần nhắc nhở bà”, Hoắc Khải nói: “Phải rồi, muộn thế này bà gọi tôi tới đây có việc gì không?"
Bà cụ bị anh làm cho cứng họng không nói được, tại sao tôi gọi cậu tới, chính cậu còn không biết sao?
Bà ta biết thằng nhóc này vốn đã biết hết tất mọi chuyện, nhưng lại muốn ra vẻ trách cứ người khác trước. Thằng nhóc đã nói đến mức này, vậy thì bà ta còn gì đâu để nói nữa.
"Quản gia Tào chỉ xin nghỉ phép một thời gian. Thời gian này có kéo dài hay không tùy thuộc vào thành tích của cậu. Nếu cậu đạt thành tích tốt, ông ta sẽ nghỉ phép lâu hơn. Nếu thành tích của cậu tồi tệ, thì tôi sẽ để ông ta trở lại ngay lập tức", bà cụ nói.
Điều kiện này đơn thuần chỉ là vì bà cụ chán ghét thái độ của Hoắc Khải, chứ nếu không thì chỉ thiếu một Tào Hạc Minh, bất luận là đối với nhà họ Lý hay đối với bà cụ cũng không có chút gì ảnh hưởng.
Hoắc Khải biết rõ điều đó nên cười nói: “Vậy thì lão ta có vẻ không cần đặt vé nữa đâu".
Bà cụ xua tay tỏ vẻ rất bực bội nói: "Cậu biến ra ngoài đi, nhìn thấy cậu là tôi liền cảm thấy khó chịu!"
“Vậy thì chúc bà có một giấc mơ đẹp vào đêm nay”, Hoắc Khải nói xong thì quay người rời đi.
Vừa bước ra cửa là đã nghe thấy tiếng bà cụ đập bàn giận dữ.
Anh chỉ cười khúc khích, phớt lờ bỏ đi.
Sự tức giận của bà cụ là điều không thể tránh khỏi, và đây là kết quả mà Hoắc Khải mong muốn.
Anh là một con người có ý thức độc lập, ngay cả khi đang ở trong một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau thì cũng sẽ không để cho người khác dắt mũi.
Thật ra anh đã rất lịch sự với bà cụ rồi, nếu không phải do bà cụ là người cao tuổi, Hoắc Khải cũng đã không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nếu đổi lại là người khác, anh nhất định sẽ trả đũa quyết liệt hơn, tuyệt đối không chỉ ăn miếng trả miếng một cách đơn giản như vậy.
Qua một đêm, khi thức dậy vào ngày hôm sau, những người hầu đi qua rõ ràng đã tỏ thái độ lịch sự hơn với Hoắc Khải.
Họ nhận được tin từ sáng sớm rằng đại quản gia Tào Hạc Minh đã được cho "nghỉ phép", không biết khi nào mới trở lại.
Thậm chí có tin đồn rằng lý do cho kỳ nghỉ bắt buộc này là do lão ta đã xúc phạm đến đứa con hoang mới trở về nhà.
Mọi người đều có thể nhìn thấy và nghe thấy thái độ của Tào Hạc Minh đối với Hoắc Khải. Trước đây họ đã cười nhạo đứa con hoang này bị đối xử còn thua một quản gia. Nhưng chỉ sau vài ngày, mọi thứ đã bị đảo ngược.
Những người đó sau đó nhận ra rằng cho dù anh là đứa con ngoài giá thú, thì cũng là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Lý, nên không thể bị xúc phạm.
Một đám người đối với Hoắc Khải đối xử hết sức lễ phép, so với trước đây quả thật vô cùng khác biệt.
Bao gồm cả những người khác trong dòng chính, khi gặp lại Hoắc Khải cũng đã không còn lạnh nhạt như trước.
Chưa nói đến việc phải nhiệt tình tiến lại chào hỏi thì ít ra họ cũng phải tôn trọng anh.
Điều này chủ yếu là do bà cụ đã đích thân đến công ty và hỗ trợ cho Hoắc Khải những hai lần trong dự án đạt được mức lợi nhuận hàng năm một tỷ. Chuyện này đã được truyền khắp trong dòng họ chỉ trong một đêm.
Nhiều người bàn luận riêng, cho rằng Hoắc Khải chỉ là con rối bị bà cụ đẩy lên đài.
Làm thế nào mà đứa con hoang đó có thể đưa ra một dự án đạt mức lợi nhuận hàng năm một tỷ?
Rõ ràng là bà cụ đã làm điều đó, và bà ta không muốn cho mọi người biết mình có bao nhiêu mưu kế đằng sau.
Nhưng ngay cả khi có là một con rối, thì ít nhất đứa con hoang này cũng có tiếng nói trên đài cao kia.
Đắc tội với đứa con hoang cũng chính là đắc tội với bà cụ.
Ngay cả những người trong chi phụ bây giờ cũng đang nghĩ đến việc tiếp xúc với Hoắc Khải. Những người trong dòng chính lại càng không dám làm gì anh.
Vì vậy, mỗi ngày của Hoắc Khải hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều.
Anh đã đến công ty vào sáng sớm hôm nay, đem những phương án của nhóm người Khương Mẫn ra tiến hành sửa đổi và tối ưu hóa.
Với tầm nhìn của Hoắc Khải, muốn tối ưu hóa một dự án, thì cũng không cần quá đơn giản.
Anh cũng không tỏ thái độ không hài lòng với ai, chỉ nói ra những ý tưởng và quan điểm tối ưu hóa của mình. Khương Mẫn và những người khác bị cuốn hút bởi nó. Trước đó, họ chưa bao giờ nhận ra rằng trên thế giới lại tồn tại nhiều chi tiết đến vậy.
Thông qua những chi tiết này, còn có thể nắm bắt chính xác huyết mạch của cả một ngành công nghiệp.
Làm thế nào để phát triển, làm thế nào để mở rộng, làm thế nào để giảm chi phí, và làm thế nào để tăng lợi nhuận.
Hoắc Khải hoàn thành mọi việc chỉ trong một ngày.
Tốc độ này khiến Khương Mẫn và những người khác phục sát đất.
Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao bà cụ lại yêu cầu đứa con hoang trong gia tộc thành lập phòng kế hoạch. Không như những gì mà người khác nói rằng bà cụ chỉ muốn tạo đà cho đứa con ngoài giá thú thừa kế quyền cổ phần sau này, trên thực tế người này rất có tài.
Việc hôm nay đã cho thấy, mười lăm người cùng có mặt ở đây cũng không bằng một mình anh.
Nói một cách khó nghe hơn, thì trong phòng kế hoạch này dường như chỉ cần một mình anh là đủ, còn nhóm mười lăm người thậm chí ngay cả tư cách bước vào đây cũng không có.
Bọn họ phải mất tận hai ngày khó khăn để đưa ra một định hướng còn chưa rõ ràng về tương lai. Nhưng anh thì đã lên kế hoạch chi tiết chỉ trong một ngày. Đó là một khoảng cách rất lớn!
Vì vậy, sau khi kết thúc ngày làm việc, Khương Mẫn đã tìm đến Hoắc Khải để báo cho anh một chuyện.
Anh ta từng làm việc dưới trướng của Lý Chính Thụy, sau khi được thuyên chuyển đến đây, Lý Chính Thụy đã cử người đến gặp anh ta và yêu cầu cung cấp chi tiết mọi hoạt động của phong kế hoạch.
Đang làm gì, muốn làm gì, dù cho uống nước, ăn cơm cũng phải báo cáo.
Lúc mới bắt đầu, Khương Mẫn cũng có chút lo lắng, vì sợ làm mất lòng Lý Chính Thụy và những người khác thì sẽ bị mất việc.
Nhưng hôm nay sau khi bị Hoắc Khải khiến cho ngạc nhiên tột độ, anh ta liền bỏ đi những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Mất việc thì sao chứ?
Nếu có thể học hỏi từ một người giỏi như vậy, chỉ trong một khoảng thời gian thì anh ta nhất định có thể đi đến bất cứ đâu! Anh ta lúc đó lại còn phải quan tâm đến một nhà họ Lý này hay sao?
Với suy nghĩ này, Khương Mẫn đã chủ động thú nhận lỗi lầm của mình với Hoắc Khải.
Về vấn đề này, Hoắc Khải chỉ cười nói: "Bọn họ mà tới hỏi nữa thì anh cứ nói sự thật, không có gì phải giấu diếm".
“Sao?”, Khương Mẫn sững sờ, theo ý của anh ta, tất cả công việc anh ta làm phải thuộc loại rất bí mật. Ngoại trừ những nhân vật như Hoắc Khải hoặc chủ tịch, những người khác hỏi thì anh ta phải luôn im lặng, một chút cũng không tiết lộ.
Nhưng trong mắt của Hoắc Khải, cái gọi là phòng kế hoạch không dùng để giữ bí mật.
Bộ phận R&D của chi nhánh Giáp Tử là nơi cần được giữ bí mật, vì công thức ở đó đã được cấp bằng sáng chế.