Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-409
Chương 409
Chương 409: Không tin tưởng
Ông ta nhìn Hoắc Khải, hỏi câu hỏi đã được mấy người kia hỏi đi hỏi lại mấy lần: "Cậu Lý phải không? Người bạn nhà họ Hoắc của cậu là người như thế nào? Cậu ta có thân thuộc với Hoắc Thanh Vân không?"
“Rất thân thuộc, cậu ta tên là Hoắc Giai Minh, thuộc hàng thừa kế thứ hai của nhà họ Hoắc, cũng là con cháu dòng chính”, Hoắc Khải đáp.
Bất đắc dĩ mới phải đưa Hoắc Giai Minh ra làm lá chắn, vì anh không thể nói với bọn họ rằng chính ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc đã nói với anh. Nói vậy thì sợ rằng ngay cả Miêu Nhất Khoa cũng không tin anh nổi.
Nhiếp Tân Hải sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười.
Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh bị nụ cười của ông ta làm cho bối rối, liền hỏi: "Ông Nhiếp, ông đang cười cái gì vậy?"
Nhiếp Tân Hải vừa cười cừa lắc đầu nói: "Người bạn thuộc hàng thừa kế thứ hai của họ Hoắc mà cậu Lý vừa nhắc tới tên là Hoắc Giai Minh đúng không?"
"Đúng vậy”, Hoắc Khải gật đầu, thấy dường như Nhiếp Tân Hải đang ẩn ý chuyện gì đó, anh liền hỏi: “Sao vậy, ông Nhiếp cũng biết cậu ta sao?"
“Tôi chưa nói chuyện qua với cậu ta, chỉ vừa mới gặp mặt, nhưng không phải trong lĩnh vực kinh doanh mà là tại một triển lãm thư pháp và hội họa”, Nhiếp Tân Hải cười nói: "Tôi cũng là người rất thích thư pháp. Khi có thời gian tôi cũng tham gia vào các triển lãm lớn nhỏ trong nước. Tôi đã gặp Hoắc Giai Minh nhiều lần ở các triển lãm đó. Tuy không nói chuyện với nhau nhưng tôi cũng đã hỏi thăm được từ bạn bè của cậu ta. Mặc dù Hoắc Giai Minh thuộc hàng thừa kế thứ hai trong nhà họ Hoắc, nhưng cậu ta có được địa vị này hoàn toàn là nhờ mối quan hệ của bố mình. Cậu ta không thích kinh doanh, chỉ thích piano, cờ vua, thư pháp và hội họa. Kể cả bố của cậu ta cũng vậy. Vì vậy, trong số con cháu dòng chính của nhà họ Hoắc, bố con họ có địa vị thấp nhất trong dãy thứ hai này. Nếu Hoắc Giai Minh mà anh Lý đề cập là cùng một người với người tôi biết, thì tôi không nghĩ cậu ta biết nhiều về Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần. Suy cho cùng, nếu đã không quan tâm đến lĩnh vực kinh doanh thì làm sao có thể hiểu được những người làm kinh doanh chứ?"
Miêu Nhất Khoa nghe vậy thì đột nhiên tỉnh ngộ, ông ta quay đầu lại nhìn Hoắc Khải hỏi: "Lý Phong, cậu đang nói đến cùng một người với tổng giám đốc Nhiếp sao?"
Hoắc Khải cũng không có ý giấu diếm, Hoắc Giai Minh là người như thế nào, chuyện này mọi người đều đã biết rõ, chuyện có thể dễ dàng điều tra ra như vậy thì không cần anh phải nói dối.
Anh gật đầu nói: "Quả thật là cùng một người, đúng như lời sếp Nhiếp đây nói, cậu ta không phải là người thích kinh doanh. Tuy nhiên, không thích kinh doanh cũng không có nghĩa là hoàn toàn không hiểu biết gì về người nhà mình, suy cho cùng thì những người đó đều mang họ Hoắc..."
“Nhà họ Hoắc rất lớn”, Nhiếp Tân Hải cắt ngang lời của Hoắc Khải rồi nói tiếp: “Đối với một gia tộc lớn như vậy, đừng nói là bố mẹ, thậm chí ngay cả anh em ruột thịt cũng hiếm khi có cơ hội gặp mặt giao lưu với nhau. Mọi người đều phải bận rộn vì công việc kinh doanh riêng của mình, một năm có thể họp gia đình một lần đã là tốt lắm rồi. Con người sẽ thay đổi theo tuổi tác, môi trường và trải nghiệm cá nhân. Có câu một ngày không gặp cũng như xa cách ba thu, huống chi là cả năm trời chẳng có dịp gặp nhau. Vì thế cho dù Hoắc Giai Minh có là người nhà họ Hoắc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi cho rằng những tin tức mà cậu Lý nói có thể chỉ là phỏng đoán của người bạn đó, không nên quá coi trọng".
Nhiếp Tân Hải vẫn đang giữ thể diện cho Hoắc Khải nên đã đẩy chuyện phỏng đoán về phía Hoắc Giai Minh mà không trực tiếp nói rằng chính Hoắc Khải là người chỉ đang phỏng đoán vô căn cứ.
Nhưng mọi người đều hiểu rõ ý tứ của ông ta. Miêu Nhất Khoa cau mày, nhưng Hoắc Khải đã nói: "Tôi có thể khẳng định với ông đây hoàn toàn không phải là phỏng đoán".
“Có phải phỏng đoán hay không cũng không quan trọng”, Nhiếp Tân Hải nhìn Hoắc Khải nói: “Mặc dù cậu Lý đây là truyền nhân của giáo sư Triệu Vĩnh An, nhưng tuổi đời cậu vẫn còn trẻ, có lẽ chưa được tiếp xúc với nhiều con cháu của một gia tộc lớn như vậy. Họ tự hào về gia tộc của mình nhưng vẫn sẵn sàng đến đây bàn chuyện hợp tác với chúng tôi, điều này rất đáng khen ngợi. Ngay cả khi những gì cậu nói là đúng, thì việc thay đổi chiến lược vào lúc này cũng không phải là một ý tưởng hay, hơn nữa còn rất dễ làm mất lòng người khác, bởi dù cho là ai đưa ra quyết định cuối cùng thì hai người bọn họ cũng đều là họ hàng, là anh em, nhất định sẽ bảo vệ thể diện cho nhau. Nếu đắc tội với người này thì cũng chính là xúc phạm đến người kia, thậm chí là xúc phạm đến cả nhà họ Hoắc. Vì vậy, kiến nghị của tôi là hành động theo chiến lược trước đó, không nên tùy tiện thay đổi chiến lược vào lúc này. Lấy bất biến ứng vạn biến mới là tốt nhất!"
Miêu Nhất Khoa có vẻ như đã bị dao động, vì ông ta cũng cảm thấy như vậy.
Tin tức của Hoắc Khải tạm thời chưa thể xác định thật giả, nhưng nếu tùy tiện thay đổi chiến lược vào lúc này, thì việc đắc tội với người ta là một kết quả có thể dự đoán trước.
Lựa chọn giữa một tin tức không chắc chắn và một kết quả có thể dự đoán trước, câu trả lời lúc này rất hiển nhiên.
Hoắc Khải nhìn thấu suy nghĩ của Miêu Nhất Khoa, liền nói: "Chủ tịch Miêu, tôi biết ông đang rất đắn đo. Nhưng hai người này thật sự không như ông nghĩ. Nói trắng ra, họ sẽ không cảm thấy cần phải giữ thể diện cho nhau chỉ vì ông thay đổi chiến lược đàm phán và trở mặt với một người trong số họ. Trong suy nghĩ của hai người này, lợi ích của nhà họ Hoắc và việc có thể hoàn thành mục tiêu hay không mới là quan trọng nhất. Nếu có thể hoàn thành mục tiêu và mang lại lợi ích cho nhà họ Hoắc, bọn họ nhất định sẽ không ngại đánh nhau ở nơi công cộng".
Đây là sự thật, dưới sự lãnh đạo của Hoắc Khải, toàn bộ người nhà họ Hoắc đều hừng hực trong người ngọn lửa tham vọng.
Bọn họ ngưỡng mộ sự thành công, và càng khát vọng thành công.
Đặc biệt là những người như Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần, để thành công, họ sẽ làm bất cứ điều gì mà họ có thể làm được.
Bề dày thành tích của bọn họ vượt xa so với những người cùng trang lứa, thậm chí nhiều người cao tuổi so với bọn họ cũng chẳng cống hiến được bao nhiêu.
Suy nghĩ đơn giản về hai người này chính là điều ngu ngốc nhất.
Tuy nhiên, kiến nghị của Hoắc Khải không được ai tán thành, ngay cả Thượng Toàn Minh cũng khẽ lắc đầu, cảm thấy không thích hợp.
Miêu Nhất Khoa càng xua tay nói: "Nói ra lúc này cũng đã muộn. Nếu như cậu góp ý trước khi cuộc họp diễn ra, có lẽ tôi có thể tham khảo. Nhưng bây giờ mũi tên đã căng ở trên dây cung nên tôi phải bắn nó đi. Tôi đã không thể thu tay lại nữa. Tôi hiểu lòng tốt của cậu, nhưng cậu em à, đây là việc của công ty tôi, cậu em cũng không thể hiểu rõ hết các chi tiết. Cứ để lão Thượng đưa cậu ra ngoài chơi, đợi khi cuộc họp kết thúc thì tôi sẽ đến tìm cậu".
Nói dứt lời, Miêu Nhất Khoa mở cửa phòng họp bước vào.
Còn Nhiếp Tân Hải thì liếc nhìn Hoắc Khải một cái rồi nói: "Cậu Lý đây có vẻ là một người rất nhiệt tình, nhưng trong lĩnh vực kinh doanh thì sự nhiệt tình không phải là quan trọng nhất. Kể cả nguồn tin tức cũng không phải là quan trọng nhất. Điều thật sự quan trọng nhất là phải biết tin tức nào hữu ích còn tin tức nào thì không. Tất nhiên, cậu Lý có thể yên tâm rằng chúng tôi rất tự tin và sẽ thành công trong việc hợp tác lần này. Sếp Thượng, bên trong còn nhiều việc, tôi vào trước đây".
“Được rồi, mọi người cứ tiếp tục làm việc”, Thượng Toàn Minh nói.
Thể lực của Thượng Toàn Minh càng ngày càng đi xuống, cộng với việc con cái đều đã trưởng thành, việc muốn làm cũng đã làm xong, nên ông ta từ lâu đã mất đi nhiệt huyết làm việc, trạng thái bây giờ cũng giống như người chỉ ngồi chờ đến ngày được nghỉ hưu vậy.
Thượng Toàn Minh đã không còn quan tâm nhiều đến chuyện của công ty. Chức danh giám đốc hành chính treo ở đó chỉ để cho đẹp mà thôi.
Miêu Nhất Khoa và Nhiếp Tân Hải bước vào phòng họp, nhưng Hoắc Khải cũng không ngăn cản, bởi vì anh biết rằng bây giờ dù anh có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
Lời nói của Nhiếp Tân Hải đã thành công khiến cho Miêu Nhất Khoa mất lòng tin vào anh, hoặc cũng có thể nói rằng mọi người không quá tin tưởng vào tin tức đến từ một nhân vật như Hoắc Giai Minh.
Những điều này anh đều có thể hiểu được, nhưng hiểu là một chuyện, được việc hay không lại là chuyện khác. Hoắc Khải biết rằng nếu bọn họ không thay đổi chiến lược đàm phán, nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa chắc chắn sẽ bị thiệt hại trong lần hợp tác này.
Anh đang suy nghĩ liệu có cách nào có thể khiến cho Miêu Nhất Khoa giảm thiểu tổn thất hết mức có thể hay không.
Nói đúng ra, Hoắc Khải là người của nhà họ Hoắc, chuyện mất mát của Miêu Nhất Khoa vốn không liên quan gì đến anh, chỉ cần nhà họ Hoắc có thể kiếm được lợi ích là được.
Nhưng bây giờ nhà họ Hoắc đang bị kiểm soát bởi kẻ giả mạo và kẻ đứng sau giật dây hắn ta, xét từ góc độ này, rõ ràng đã tồn tại một mối quan hệ thù địch giữa bọn họ.
Nếu quyền lực của nhà họ Hoắc có thể bị suy yếu, thì sẽ rất hữu ích cho việc giành lại quyền lực của Hoắc Khải.
Vì vậy, anh cần phải giúp đỡ Miêu Nhất Khoa.
Thượng Toàn Minh thấy Hoắc Khải suy nghĩ liền nói: "Người anh em, tôi biết cậu cũng là có ý tốt muốn giúp đỡ. Nhưng chuyện này chúng ta thật sự không giúp được gì nhiều. Tính tình của lão Miêu là như vậy, trước giờ chẳng nghe lời ai. Ông ta có suy nghĩ đến những lời mà cậu nói vừa rồi cũng đã tốt lắm rồi. Hơn nữa ông Nhiếp nói cũng đúng. Nếu người bạn tên Hoắc Giai Minh đó chỉ quan tâm đến piano, cờ vua, thư pháp và hội họa thì có thể cậu ta không thật sự quan tâm nhiều đến các thành viên khác trong gia đình. Tất nhiên tôi không cố ý coi thường cậu ta, chỉ là mỗi người đều có tham vọng riêng và muốn phát triển theo những hướng khác nhau".
Thượng Toàn Minh nói rất khéo léo, Hoắc Khải đều có thể hiểu được.
Anh lắc đầu nói: "Các ông cho rằng lời nói của Hoắc Giai Minh không đáng tin vì các ông vẫn chưa biết rõ nhà họ Hoắc, nhưng tôi thì khác. Có những chuyện có nói lúc này thì mọi người cũng không hiểu, nhưng tôi khá chắc chắn rằng nếu như họ vẫn tiếp tục sử dụng chiến lược đàm phán đã đề ra trước đó thì chủ tịch Miêu sẽ phải chịu một tổn thất lớn”.
Chương 409: Không tin tưởng
Ông ta nhìn Hoắc Khải, hỏi câu hỏi đã được mấy người kia hỏi đi hỏi lại mấy lần: "Cậu Lý phải không? Người bạn nhà họ Hoắc của cậu là người như thế nào? Cậu ta có thân thuộc với Hoắc Thanh Vân không?"
“Rất thân thuộc, cậu ta tên là Hoắc Giai Minh, thuộc hàng thừa kế thứ hai của nhà họ Hoắc, cũng là con cháu dòng chính”, Hoắc Khải đáp.
Bất đắc dĩ mới phải đưa Hoắc Giai Minh ra làm lá chắn, vì anh không thể nói với bọn họ rằng chính ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc đã nói với anh. Nói vậy thì sợ rằng ngay cả Miêu Nhất Khoa cũng không tin anh nổi.
Nhiếp Tân Hải sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười.
Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh bị nụ cười của ông ta làm cho bối rối, liền hỏi: "Ông Nhiếp, ông đang cười cái gì vậy?"
Nhiếp Tân Hải vừa cười cừa lắc đầu nói: "Người bạn thuộc hàng thừa kế thứ hai của họ Hoắc mà cậu Lý vừa nhắc tới tên là Hoắc Giai Minh đúng không?"
"Đúng vậy”, Hoắc Khải gật đầu, thấy dường như Nhiếp Tân Hải đang ẩn ý chuyện gì đó, anh liền hỏi: “Sao vậy, ông Nhiếp cũng biết cậu ta sao?"
“Tôi chưa nói chuyện qua với cậu ta, chỉ vừa mới gặp mặt, nhưng không phải trong lĩnh vực kinh doanh mà là tại một triển lãm thư pháp và hội họa”, Nhiếp Tân Hải cười nói: "Tôi cũng là người rất thích thư pháp. Khi có thời gian tôi cũng tham gia vào các triển lãm lớn nhỏ trong nước. Tôi đã gặp Hoắc Giai Minh nhiều lần ở các triển lãm đó. Tuy không nói chuyện với nhau nhưng tôi cũng đã hỏi thăm được từ bạn bè của cậu ta. Mặc dù Hoắc Giai Minh thuộc hàng thừa kế thứ hai trong nhà họ Hoắc, nhưng cậu ta có được địa vị này hoàn toàn là nhờ mối quan hệ của bố mình. Cậu ta không thích kinh doanh, chỉ thích piano, cờ vua, thư pháp và hội họa. Kể cả bố của cậu ta cũng vậy. Vì vậy, trong số con cháu dòng chính của nhà họ Hoắc, bố con họ có địa vị thấp nhất trong dãy thứ hai này. Nếu Hoắc Giai Minh mà anh Lý đề cập là cùng một người với người tôi biết, thì tôi không nghĩ cậu ta biết nhiều về Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần. Suy cho cùng, nếu đã không quan tâm đến lĩnh vực kinh doanh thì làm sao có thể hiểu được những người làm kinh doanh chứ?"
Miêu Nhất Khoa nghe vậy thì đột nhiên tỉnh ngộ, ông ta quay đầu lại nhìn Hoắc Khải hỏi: "Lý Phong, cậu đang nói đến cùng một người với tổng giám đốc Nhiếp sao?"
Hoắc Khải cũng không có ý giấu diếm, Hoắc Giai Minh là người như thế nào, chuyện này mọi người đều đã biết rõ, chuyện có thể dễ dàng điều tra ra như vậy thì không cần anh phải nói dối.
Anh gật đầu nói: "Quả thật là cùng một người, đúng như lời sếp Nhiếp đây nói, cậu ta không phải là người thích kinh doanh. Tuy nhiên, không thích kinh doanh cũng không có nghĩa là hoàn toàn không hiểu biết gì về người nhà mình, suy cho cùng thì những người đó đều mang họ Hoắc..."
“Nhà họ Hoắc rất lớn”, Nhiếp Tân Hải cắt ngang lời của Hoắc Khải rồi nói tiếp: “Đối với một gia tộc lớn như vậy, đừng nói là bố mẹ, thậm chí ngay cả anh em ruột thịt cũng hiếm khi có cơ hội gặp mặt giao lưu với nhau. Mọi người đều phải bận rộn vì công việc kinh doanh riêng của mình, một năm có thể họp gia đình một lần đã là tốt lắm rồi. Con người sẽ thay đổi theo tuổi tác, môi trường và trải nghiệm cá nhân. Có câu một ngày không gặp cũng như xa cách ba thu, huống chi là cả năm trời chẳng có dịp gặp nhau. Vì thế cho dù Hoắc Giai Minh có là người nhà họ Hoắc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi cho rằng những tin tức mà cậu Lý nói có thể chỉ là phỏng đoán của người bạn đó, không nên quá coi trọng".
Nhiếp Tân Hải vẫn đang giữ thể diện cho Hoắc Khải nên đã đẩy chuyện phỏng đoán về phía Hoắc Giai Minh mà không trực tiếp nói rằng chính Hoắc Khải là người chỉ đang phỏng đoán vô căn cứ.
Nhưng mọi người đều hiểu rõ ý tứ của ông ta. Miêu Nhất Khoa cau mày, nhưng Hoắc Khải đã nói: "Tôi có thể khẳng định với ông đây hoàn toàn không phải là phỏng đoán".
“Có phải phỏng đoán hay không cũng không quan trọng”, Nhiếp Tân Hải nhìn Hoắc Khải nói: “Mặc dù cậu Lý đây là truyền nhân của giáo sư Triệu Vĩnh An, nhưng tuổi đời cậu vẫn còn trẻ, có lẽ chưa được tiếp xúc với nhiều con cháu của một gia tộc lớn như vậy. Họ tự hào về gia tộc của mình nhưng vẫn sẵn sàng đến đây bàn chuyện hợp tác với chúng tôi, điều này rất đáng khen ngợi. Ngay cả khi những gì cậu nói là đúng, thì việc thay đổi chiến lược vào lúc này cũng không phải là một ý tưởng hay, hơn nữa còn rất dễ làm mất lòng người khác, bởi dù cho là ai đưa ra quyết định cuối cùng thì hai người bọn họ cũng đều là họ hàng, là anh em, nhất định sẽ bảo vệ thể diện cho nhau. Nếu đắc tội với người này thì cũng chính là xúc phạm đến người kia, thậm chí là xúc phạm đến cả nhà họ Hoắc. Vì vậy, kiến nghị của tôi là hành động theo chiến lược trước đó, không nên tùy tiện thay đổi chiến lược vào lúc này. Lấy bất biến ứng vạn biến mới là tốt nhất!"
Miêu Nhất Khoa có vẻ như đã bị dao động, vì ông ta cũng cảm thấy như vậy.
Tin tức của Hoắc Khải tạm thời chưa thể xác định thật giả, nhưng nếu tùy tiện thay đổi chiến lược vào lúc này, thì việc đắc tội với người ta là một kết quả có thể dự đoán trước.
Lựa chọn giữa một tin tức không chắc chắn và một kết quả có thể dự đoán trước, câu trả lời lúc này rất hiển nhiên.
Hoắc Khải nhìn thấu suy nghĩ của Miêu Nhất Khoa, liền nói: "Chủ tịch Miêu, tôi biết ông đang rất đắn đo. Nhưng hai người này thật sự không như ông nghĩ. Nói trắng ra, họ sẽ không cảm thấy cần phải giữ thể diện cho nhau chỉ vì ông thay đổi chiến lược đàm phán và trở mặt với một người trong số họ. Trong suy nghĩ của hai người này, lợi ích của nhà họ Hoắc và việc có thể hoàn thành mục tiêu hay không mới là quan trọng nhất. Nếu có thể hoàn thành mục tiêu và mang lại lợi ích cho nhà họ Hoắc, bọn họ nhất định sẽ không ngại đánh nhau ở nơi công cộng".
Đây là sự thật, dưới sự lãnh đạo của Hoắc Khải, toàn bộ người nhà họ Hoắc đều hừng hực trong người ngọn lửa tham vọng.
Bọn họ ngưỡng mộ sự thành công, và càng khát vọng thành công.
Đặc biệt là những người như Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần, để thành công, họ sẽ làm bất cứ điều gì mà họ có thể làm được.
Bề dày thành tích của bọn họ vượt xa so với những người cùng trang lứa, thậm chí nhiều người cao tuổi so với bọn họ cũng chẳng cống hiến được bao nhiêu.
Suy nghĩ đơn giản về hai người này chính là điều ngu ngốc nhất.
Tuy nhiên, kiến nghị của Hoắc Khải không được ai tán thành, ngay cả Thượng Toàn Minh cũng khẽ lắc đầu, cảm thấy không thích hợp.
Miêu Nhất Khoa càng xua tay nói: "Nói ra lúc này cũng đã muộn. Nếu như cậu góp ý trước khi cuộc họp diễn ra, có lẽ tôi có thể tham khảo. Nhưng bây giờ mũi tên đã căng ở trên dây cung nên tôi phải bắn nó đi. Tôi đã không thể thu tay lại nữa. Tôi hiểu lòng tốt của cậu, nhưng cậu em à, đây là việc của công ty tôi, cậu em cũng không thể hiểu rõ hết các chi tiết. Cứ để lão Thượng đưa cậu ra ngoài chơi, đợi khi cuộc họp kết thúc thì tôi sẽ đến tìm cậu".
Nói dứt lời, Miêu Nhất Khoa mở cửa phòng họp bước vào.
Còn Nhiếp Tân Hải thì liếc nhìn Hoắc Khải một cái rồi nói: "Cậu Lý đây có vẻ là một người rất nhiệt tình, nhưng trong lĩnh vực kinh doanh thì sự nhiệt tình không phải là quan trọng nhất. Kể cả nguồn tin tức cũng không phải là quan trọng nhất. Điều thật sự quan trọng nhất là phải biết tin tức nào hữu ích còn tin tức nào thì không. Tất nhiên, cậu Lý có thể yên tâm rằng chúng tôi rất tự tin và sẽ thành công trong việc hợp tác lần này. Sếp Thượng, bên trong còn nhiều việc, tôi vào trước đây".
“Được rồi, mọi người cứ tiếp tục làm việc”, Thượng Toàn Minh nói.
Thể lực của Thượng Toàn Minh càng ngày càng đi xuống, cộng với việc con cái đều đã trưởng thành, việc muốn làm cũng đã làm xong, nên ông ta từ lâu đã mất đi nhiệt huyết làm việc, trạng thái bây giờ cũng giống như người chỉ ngồi chờ đến ngày được nghỉ hưu vậy.
Thượng Toàn Minh đã không còn quan tâm nhiều đến chuyện của công ty. Chức danh giám đốc hành chính treo ở đó chỉ để cho đẹp mà thôi.
Miêu Nhất Khoa và Nhiếp Tân Hải bước vào phòng họp, nhưng Hoắc Khải cũng không ngăn cản, bởi vì anh biết rằng bây giờ dù anh có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
Lời nói của Nhiếp Tân Hải đã thành công khiến cho Miêu Nhất Khoa mất lòng tin vào anh, hoặc cũng có thể nói rằng mọi người không quá tin tưởng vào tin tức đến từ một nhân vật như Hoắc Giai Minh.
Những điều này anh đều có thể hiểu được, nhưng hiểu là một chuyện, được việc hay không lại là chuyện khác. Hoắc Khải biết rằng nếu bọn họ không thay đổi chiến lược đàm phán, nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa chắc chắn sẽ bị thiệt hại trong lần hợp tác này.
Anh đang suy nghĩ liệu có cách nào có thể khiến cho Miêu Nhất Khoa giảm thiểu tổn thất hết mức có thể hay không.
Nói đúng ra, Hoắc Khải là người của nhà họ Hoắc, chuyện mất mát của Miêu Nhất Khoa vốn không liên quan gì đến anh, chỉ cần nhà họ Hoắc có thể kiếm được lợi ích là được.
Nhưng bây giờ nhà họ Hoắc đang bị kiểm soát bởi kẻ giả mạo và kẻ đứng sau giật dây hắn ta, xét từ góc độ này, rõ ràng đã tồn tại một mối quan hệ thù địch giữa bọn họ.
Nếu quyền lực của nhà họ Hoắc có thể bị suy yếu, thì sẽ rất hữu ích cho việc giành lại quyền lực của Hoắc Khải.
Vì vậy, anh cần phải giúp đỡ Miêu Nhất Khoa.
Thượng Toàn Minh thấy Hoắc Khải suy nghĩ liền nói: "Người anh em, tôi biết cậu cũng là có ý tốt muốn giúp đỡ. Nhưng chuyện này chúng ta thật sự không giúp được gì nhiều. Tính tình của lão Miêu là như vậy, trước giờ chẳng nghe lời ai. Ông ta có suy nghĩ đến những lời mà cậu nói vừa rồi cũng đã tốt lắm rồi. Hơn nữa ông Nhiếp nói cũng đúng. Nếu người bạn tên Hoắc Giai Minh đó chỉ quan tâm đến piano, cờ vua, thư pháp và hội họa thì có thể cậu ta không thật sự quan tâm nhiều đến các thành viên khác trong gia đình. Tất nhiên tôi không cố ý coi thường cậu ta, chỉ là mỗi người đều có tham vọng riêng và muốn phát triển theo những hướng khác nhau".
Thượng Toàn Minh nói rất khéo léo, Hoắc Khải đều có thể hiểu được.
Anh lắc đầu nói: "Các ông cho rằng lời nói của Hoắc Giai Minh không đáng tin vì các ông vẫn chưa biết rõ nhà họ Hoắc, nhưng tôi thì khác. Có những chuyện có nói lúc này thì mọi người cũng không hiểu, nhưng tôi khá chắc chắn rằng nếu như họ vẫn tiếp tục sử dụng chiến lược đàm phán đã đề ra trước đó thì chủ tịch Miêu sẽ phải chịu một tổn thất lớn”.