Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-447
Chương 447
Chương 447: Ứng tuyển
Trong lúc Hoắc Khải và Đường Thế Minh tới một thành phố khác, Ninh Hạo Bân cũng tới trụ sở chính của công ty Hi Vọng Mới.
Hiện giờ Hi Vọng Mới có rất nhiều nhân viên, từ lâu đã không dùng văn phòng thuê lúc đầu nữa, ngay cả văn phòng của bình nước nóng Kinh Vận cũng chuyển đến một nơi lớn hơn.
Lúc đi, Ninh Thần còn mời chủ cửa hàng quần áo và những nhân viên khác ăn một bữa cơm.
Bây giờ bọn họ đều biết cô gái mà bọn họ từng rỉ tai nhau rằng chắc chắn sẽ hối hận đã có gia tài hàng trăm triệu, là tổng giám đốc của một công ty lớn, còn chồng cô thì là người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An nổi tiếng.
Sự thay đổi ấy khiến bọn họ ngạc nhiên, sau đó là xấu hổ.
Kể từ lần ăn cơm ấy, Ninh Thần mới nhận thấy được những gì Hoắc Khải nói không sai chút nào.
Khi địa vị xã hội thay đổi, những người từng quen biết khi xưa sẽ dần rời xa.
Bởi vì bọn họ không bắt kịp bước chân cô, cho dù cô muốn quay trở lại như lúc đầu thì cũng chẳng thể nào nào, khi mà khoảng cách giữa đôi bên ngày một lớn.
Lại nói, bình nước nóng Kinh Vận của Ninh Ngọc Lâm cũng làm ăn rất phát đạt, doanh số hiện giờ đã gần cán mốc một trăm triệu rồi.
Ông chủ Hoàng Hữu Sơn đã đưa bình nước nóng Kinh Vận trở thành một thương hiệu riêng biệt, giao cho Ninh Ngọc Lâm toàn quyền phụ trách, lương một năm là hơn một triệu.
Vốn dĩ Hoắc Khải đã từng thuyết phục cậu ta đừng ham hố tiền lương, nên chớp thời cơ nói với Hoàng Hữu Sơn là muốn có cổ phần trong thương hiệu bình nước nóng Kinh Vận. Cho dù chỉ chiếm mười mấy phần trăm thôi cũng được, bởi vì thương hiệu càng nổi thì sức kêu gọi của thương hiệu cũng sẽ trường tồn theo thời gian.
Còn tiền lương thì trước sau gì cũng tiêu hết.
Ninh Ngọc Lâm không nghe theo lời đề nghị ấy. Cậu ta vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu, cảm thấy mình là giám đốc marketing mà đưa ra điều kiện với ông chủ thì không hay chút nào.
Và lại, bán bình nước nóng trên mạng thì dù có bán chạy đến mấy cũng chỉ là một thương hiệu nhỏ, không thể sánh bằng các thương hiệu lớn thực sự được. Trừ khi đưa công ty ra thị trường, nếu không thì có bao nhiêu cổ phần cũng đều chỉ là giấy vụn, đâu chắc ăn được như tiền mặt.
Em vợ không nghe lời, Hoắc Khải cũng không khuyên nhiều, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, bản thân cứ cố gắng là được rồi.
Ninh Thần cũng từng khuyên mấy lần mà Ninh Ngọc Lâm không nghe nên cô cũng thôi.
Sau khi chuyển văn phòng tới chỗ khác, quy mô của công ty nhanh chóng mở rộng. Tuy rằng trong trụ sở chính chỉ có năm mươi, sáu mươi nhân viên chính thức, nhưng hằng ngày, số lượng người qua người lại trong công lại lên đến hàng trăm người.
Đại đa số là người thuộc các công ty bán lẻ và các công ty hợp tác ở khắp nơi, khiến nơi này trở nên chật trội, đến mức Ninh Thần phải cân nhắc tới việc chuyển trụ sở một lần nữa.
Lúc Ninh Hạo Bân vào trong trụ sở, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, đôi mắt của anh ta hơi thẫn thờ.
Khi rời khỏi Hi Vọng Mới, tính cả Hoắc Khải thì nơi này mới có bảy người, trong văn phòng chỉ để ít đồ thôi là đã hết chỗ đứng rồi.
Nhưng bây giờ, văn phòng mấy trăm mét vuông này vẫn rất chen chúc, bởi vì có quá nhiều người tới đây, trên mặt ai cũng mang theo nét hưng phấn và nghiêm túc, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đối với Ninh Hạo Bân.
Trong khoảng thời gian qua, anh ta nghe thấy rất nhiều người nhắc tới công ty này, sức cạnh tranh của sản phẩm cực kỳ cao, hệ thống marketing vượt trội, điều quan trọng nhất là nhân viên nào cũng vô cùng nhiệt tình.
Tới đây rồi thì mới cảm nhận được rằng mình đang lãng phí cuộc đời, thậm chí có một số người tới Hi Vọng Mới để hợp tác nhiều lần, cuối cùng còn chủ động nhảy việc tới đây làm.
Bầu không khí ở nơi này thật sự rất tốt, chỉ cần là người có lý tưởng thì đều không muốn bỏ lỡ.
Ấy vậy mà nhân viên bước vào công ty từ những ngày đầu như Ninh Hạo Bân lại chủ động từ bỏ công ty có tiềm năng như thế.
Hôm qua lúc Giản Tư Tư bảo anh ta quay lại, mới đầu Ninh Hạo Bân không đồng ý, bởi vì anh ta chẳng có mặt mũi nào quay về đây.
Những người vào cùng anh ta thấp nhất cũng là giám đốc rồi, anh ta về thì làm gì được đây?
Chỉ có thể bắt đầu từ chức vụ thấp nhất, còn phải hứng chịu những ánh mắt chỉ trích của người khác.
Thế nhưng anh ta vẫn tới, bởi vì sáng nay Giản Tư Tư đã gửi cho anh ta một tin nhắn: “Nếu không dám chịu trách nhiệm về những gì đã làm thì phải tiến tới tương lai thế nào đây?”
Chỉ là một câu nói cổ vũ đơn giản, nhưng lại khiến Ninh Hạo Bân hoàn toàn tỉnh ngộ.
Anh ta đã mắc sai lầm, hơn nữa sai lầm ấy còn trở thành khúc mắc trong đời anh ta, nếu không đối diện và vượt qua nó thì cả đời này anh ta cũng không thể thành công được.
Hi Vọng Mới là nơi mà anh ta nhất định phải trở về, vấp ngã ở đó, vậy thì cũng phải đứng lên ở đó!
Vậy nên anh ta đã tới đây.
“Anh à, xin hỏi anh có cần giúp gì không ạ?”, một nhân viên Hi Vọng Mới chủ động bước tới hỏi.
Đây là yêu cầu của Hoắc Khải, tuyệt đối không được để một người xa lạ đứng trong công ty quá năm giây mà không có ai khỏi tới.
Bất kể là kế toán hay nhân viên bán hàng, thấy người như vậy là nhất định phải tới tiếp đón với tốc độ nhanh nhất. Đồng thời, bất kể khách hàng có yêu cầu gì thì cũng phải nói ngay rằng có thể thương lượng được, sau đó dẫn anh ta tới nơi cần tới.
Tuy rằng Hoắc Khải rất ít khi tới đây, nhưng mỗi một quyết định mà anh đưa ra thì đều là “thánh chỉ” trong công ty, thậm chí chính bởi vì anh tới đây quá ít nên càng trở nên thần bí, khiến người ta phải nể sợ hơn.
Đủ mọi câu chuyện “thần thánh” về Hoắc Khải khắc sâu trong đầu mỗi một thành viên của công ty, khiến bọn họ luôn nhớ rằng ngoài tổng giám đốc Ninh ra thì công ty này còn có một người đại diện pháp lý tài giỏi hơn!
Nhìn vẻ mặt chín chắn và dày dặn kinh nghiệm của người đàn ông ngang tầm tuổi mình, Ninh Hạo Bân không khỏi cảm thán.
Trong thời kỳ này, anh ta vẫn đang mờ mịt mất phương hướng, còn đối phương thì dường như đã đặt ra mục tiêu rồi.
Đây chính là khoảng cách!
Nếu lúc trước Ninh Hạo Bân còn cảm thấy hụt hẫng vì khoảng cách giữa mình và Giản Tư Tư quá lớn, vậy thì bây giờ trong lòng anh ta chỉ còn lại sự xấu hổ.
Anh ta đã bỏ lỡ quãng thời gian quan trọng nhất, bây giờ ngay cả một nhân viên mới nhậm chức chưa được bao lâu cũng hoàn thành công việc tốt hơn anh ta.
Vậy anh ta tới đây và bắt đầu từ chức vụ thấp nhất thì có gì phải ngại?
“Tôi là Ninh Hạo Bân, tới đây để ứng tuyển”, Ninh Hạo Bân nói.
“Được, mời anh đi theo lối này, tôi sẽ đưa anh tới phòng nhân sự”, nhân viên mới ấy mỉm cười nói.
“Cám ơn anh”, Ninh Hạo Bân cũng đáp lại một cách khách sáo.
Hai người đi thẳng tới phòng nhân sự, nhân viên mới kia gõ cửa và nói vọng vào bên trong: “Có một anh tới ứng tuyển”.
Người đứng ở cửa gần nhất lập tức bước tới, quan sát Ninh Hạo Bân và hỏi: “Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa?”
“Là giám… giám đốc Giản giới thiệu tôi tới”, Ninh Hạo Bân nói.
“Giám đốc Giản chưa nhắc tới chuyện này với chúng tôi. Thế này đi, anh điền vào bảng biểu này trước, để tôi đi tìm giám đốc Giản hỏi xem sao”, người của phòng nhân sự nói.
Ninh Hạo Bân gật đầu, nhận lấy tờ khai rồi bắt đầu điền, người kia thì nhấc điện thoại bàn lên gọi cho Giản Tư Tư.
“Giám đốc Giản, tôi là Thường Dật Luân của phòng nhân sự, có một anh nói là cô giới thiệu tới phỏng vấn, tên anh ấy là… Anh à, anh là Ninh Hạo Bân đúng không?”, nhân viên phòng nhân sự quay đầu hỏi.
Ninh Hạo Bân gật đầu nói: “Đúng thế”.
“Đúng rồi, là anh Ninh Hạo Bân. Vâng, tôi hiểu rồi”, nhân viên kia nói vài câu rồi dập máy, nói với Ninh Hạo Bân: “Lát nữa chúng tôi sẽ cho anh một bài test trên giấy, đạt tiêu chuẩn là sẽ phỏng vấn ngay, anh có khoảng mười phút để chuẩn bị”.
Một loạt các hành động ấy thể hiện ra hiệu suất cực kỳ nhanh chóng của phòng nhân sự. Lúc trước Ninh Hạo Bân đã từng tới mấy công ty, nhưng chưa thấy công ty nào có hiệu suất cao như thế, thậm chí lúc mới tới Hi Vọng Mới cũng không có.
Anh ta vừa điền vào bảng biểu vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, bèn tò mò hỏi: “Các anh có thể nói chuyện trực tiếp với giám đốc Giản à? Thường thì chỉ quản lý của phòng nhân sự…”
“Hi Vọng Mới của chúng tôi rất chú trọng hiệu suất công việc, công ty quy định rằng, nếu nhất định phải tìm một người để đưa ra quyết định thì bất luận là ai, cho dù chỉ là nhân viên mới nhậm chức thì cũng có thể gọi thẳng vào máy của người phụ trách cuối cùng, không cần báo cáo qua từng cấp bậc một. Như vậy thì nhân viên trung gian sẽ có nhiều thời gian xử lý các công việc khác hơn, không cần phải làm ống loa. Chỉ riêng mục này thôi đã tiết kiệm rất nhiều thời gian cho chúng tôi rồi, hơn nữa hiệu suất cũng tăng lên đáng kể”, nhân viên ấy trả lời.
Nét tự hào và tự tin trên mặt anh ta trong lúc nói chuyện khiến Ninh Hạo Bân sững người.
Đây cũng là một quy định mà anh ta chưa nghe nói tới bao giờ. Thường thì các công ty khác sẽ cố gắng để các quản lý bậc trung xử lý những chuyện này, từ đó tiết kiệm sức lực cho quản lý cấp cao. Nhưng Hi Vọng Mới thì không phải như thế, chỉ cần chuyện này cần quản lý cấp cao quyết định thì có thể tìm bọn họ luôn, không cần thông qua các quản lý bậc trung.
Chương 447: Ứng tuyển
Trong lúc Hoắc Khải và Đường Thế Minh tới một thành phố khác, Ninh Hạo Bân cũng tới trụ sở chính của công ty Hi Vọng Mới.
Hiện giờ Hi Vọng Mới có rất nhiều nhân viên, từ lâu đã không dùng văn phòng thuê lúc đầu nữa, ngay cả văn phòng của bình nước nóng Kinh Vận cũng chuyển đến một nơi lớn hơn.
Lúc đi, Ninh Thần còn mời chủ cửa hàng quần áo và những nhân viên khác ăn một bữa cơm.
Bây giờ bọn họ đều biết cô gái mà bọn họ từng rỉ tai nhau rằng chắc chắn sẽ hối hận đã có gia tài hàng trăm triệu, là tổng giám đốc của một công ty lớn, còn chồng cô thì là người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An nổi tiếng.
Sự thay đổi ấy khiến bọn họ ngạc nhiên, sau đó là xấu hổ.
Kể từ lần ăn cơm ấy, Ninh Thần mới nhận thấy được những gì Hoắc Khải nói không sai chút nào.
Khi địa vị xã hội thay đổi, những người từng quen biết khi xưa sẽ dần rời xa.
Bởi vì bọn họ không bắt kịp bước chân cô, cho dù cô muốn quay trở lại như lúc đầu thì cũng chẳng thể nào nào, khi mà khoảng cách giữa đôi bên ngày một lớn.
Lại nói, bình nước nóng Kinh Vận của Ninh Ngọc Lâm cũng làm ăn rất phát đạt, doanh số hiện giờ đã gần cán mốc một trăm triệu rồi.
Ông chủ Hoàng Hữu Sơn đã đưa bình nước nóng Kinh Vận trở thành một thương hiệu riêng biệt, giao cho Ninh Ngọc Lâm toàn quyền phụ trách, lương một năm là hơn một triệu.
Vốn dĩ Hoắc Khải đã từng thuyết phục cậu ta đừng ham hố tiền lương, nên chớp thời cơ nói với Hoàng Hữu Sơn là muốn có cổ phần trong thương hiệu bình nước nóng Kinh Vận. Cho dù chỉ chiếm mười mấy phần trăm thôi cũng được, bởi vì thương hiệu càng nổi thì sức kêu gọi của thương hiệu cũng sẽ trường tồn theo thời gian.
Còn tiền lương thì trước sau gì cũng tiêu hết.
Ninh Ngọc Lâm không nghe theo lời đề nghị ấy. Cậu ta vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu, cảm thấy mình là giám đốc marketing mà đưa ra điều kiện với ông chủ thì không hay chút nào.
Và lại, bán bình nước nóng trên mạng thì dù có bán chạy đến mấy cũng chỉ là một thương hiệu nhỏ, không thể sánh bằng các thương hiệu lớn thực sự được. Trừ khi đưa công ty ra thị trường, nếu không thì có bao nhiêu cổ phần cũng đều chỉ là giấy vụn, đâu chắc ăn được như tiền mặt.
Em vợ không nghe lời, Hoắc Khải cũng không khuyên nhiều, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, bản thân cứ cố gắng là được rồi.
Ninh Thần cũng từng khuyên mấy lần mà Ninh Ngọc Lâm không nghe nên cô cũng thôi.
Sau khi chuyển văn phòng tới chỗ khác, quy mô của công ty nhanh chóng mở rộng. Tuy rằng trong trụ sở chính chỉ có năm mươi, sáu mươi nhân viên chính thức, nhưng hằng ngày, số lượng người qua người lại trong công lại lên đến hàng trăm người.
Đại đa số là người thuộc các công ty bán lẻ và các công ty hợp tác ở khắp nơi, khiến nơi này trở nên chật trội, đến mức Ninh Thần phải cân nhắc tới việc chuyển trụ sở một lần nữa.
Lúc Ninh Hạo Bân vào trong trụ sở, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, đôi mắt của anh ta hơi thẫn thờ.
Khi rời khỏi Hi Vọng Mới, tính cả Hoắc Khải thì nơi này mới có bảy người, trong văn phòng chỉ để ít đồ thôi là đã hết chỗ đứng rồi.
Nhưng bây giờ, văn phòng mấy trăm mét vuông này vẫn rất chen chúc, bởi vì có quá nhiều người tới đây, trên mặt ai cũng mang theo nét hưng phấn và nghiêm túc, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đối với Ninh Hạo Bân.
Trong khoảng thời gian qua, anh ta nghe thấy rất nhiều người nhắc tới công ty này, sức cạnh tranh của sản phẩm cực kỳ cao, hệ thống marketing vượt trội, điều quan trọng nhất là nhân viên nào cũng vô cùng nhiệt tình.
Tới đây rồi thì mới cảm nhận được rằng mình đang lãng phí cuộc đời, thậm chí có một số người tới Hi Vọng Mới để hợp tác nhiều lần, cuối cùng còn chủ động nhảy việc tới đây làm.
Bầu không khí ở nơi này thật sự rất tốt, chỉ cần là người có lý tưởng thì đều không muốn bỏ lỡ.
Ấy vậy mà nhân viên bước vào công ty từ những ngày đầu như Ninh Hạo Bân lại chủ động từ bỏ công ty có tiềm năng như thế.
Hôm qua lúc Giản Tư Tư bảo anh ta quay lại, mới đầu Ninh Hạo Bân không đồng ý, bởi vì anh ta chẳng có mặt mũi nào quay về đây.
Những người vào cùng anh ta thấp nhất cũng là giám đốc rồi, anh ta về thì làm gì được đây?
Chỉ có thể bắt đầu từ chức vụ thấp nhất, còn phải hứng chịu những ánh mắt chỉ trích của người khác.
Thế nhưng anh ta vẫn tới, bởi vì sáng nay Giản Tư Tư đã gửi cho anh ta một tin nhắn: “Nếu không dám chịu trách nhiệm về những gì đã làm thì phải tiến tới tương lai thế nào đây?”
Chỉ là một câu nói cổ vũ đơn giản, nhưng lại khiến Ninh Hạo Bân hoàn toàn tỉnh ngộ.
Anh ta đã mắc sai lầm, hơn nữa sai lầm ấy còn trở thành khúc mắc trong đời anh ta, nếu không đối diện và vượt qua nó thì cả đời này anh ta cũng không thể thành công được.
Hi Vọng Mới là nơi mà anh ta nhất định phải trở về, vấp ngã ở đó, vậy thì cũng phải đứng lên ở đó!
Vậy nên anh ta đã tới đây.
“Anh à, xin hỏi anh có cần giúp gì không ạ?”, một nhân viên Hi Vọng Mới chủ động bước tới hỏi.
Đây là yêu cầu của Hoắc Khải, tuyệt đối không được để một người xa lạ đứng trong công ty quá năm giây mà không có ai khỏi tới.
Bất kể là kế toán hay nhân viên bán hàng, thấy người như vậy là nhất định phải tới tiếp đón với tốc độ nhanh nhất. Đồng thời, bất kể khách hàng có yêu cầu gì thì cũng phải nói ngay rằng có thể thương lượng được, sau đó dẫn anh ta tới nơi cần tới.
Tuy rằng Hoắc Khải rất ít khi tới đây, nhưng mỗi một quyết định mà anh đưa ra thì đều là “thánh chỉ” trong công ty, thậm chí chính bởi vì anh tới đây quá ít nên càng trở nên thần bí, khiến người ta phải nể sợ hơn.
Đủ mọi câu chuyện “thần thánh” về Hoắc Khải khắc sâu trong đầu mỗi một thành viên của công ty, khiến bọn họ luôn nhớ rằng ngoài tổng giám đốc Ninh ra thì công ty này còn có một người đại diện pháp lý tài giỏi hơn!
Nhìn vẻ mặt chín chắn và dày dặn kinh nghiệm của người đàn ông ngang tầm tuổi mình, Ninh Hạo Bân không khỏi cảm thán.
Trong thời kỳ này, anh ta vẫn đang mờ mịt mất phương hướng, còn đối phương thì dường như đã đặt ra mục tiêu rồi.
Đây chính là khoảng cách!
Nếu lúc trước Ninh Hạo Bân còn cảm thấy hụt hẫng vì khoảng cách giữa mình và Giản Tư Tư quá lớn, vậy thì bây giờ trong lòng anh ta chỉ còn lại sự xấu hổ.
Anh ta đã bỏ lỡ quãng thời gian quan trọng nhất, bây giờ ngay cả một nhân viên mới nhậm chức chưa được bao lâu cũng hoàn thành công việc tốt hơn anh ta.
Vậy anh ta tới đây và bắt đầu từ chức vụ thấp nhất thì có gì phải ngại?
“Tôi là Ninh Hạo Bân, tới đây để ứng tuyển”, Ninh Hạo Bân nói.
“Được, mời anh đi theo lối này, tôi sẽ đưa anh tới phòng nhân sự”, nhân viên mới ấy mỉm cười nói.
“Cám ơn anh”, Ninh Hạo Bân cũng đáp lại một cách khách sáo.
Hai người đi thẳng tới phòng nhân sự, nhân viên mới kia gõ cửa và nói vọng vào bên trong: “Có một anh tới ứng tuyển”.
Người đứng ở cửa gần nhất lập tức bước tới, quan sát Ninh Hạo Bân và hỏi: “Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa?”
“Là giám… giám đốc Giản giới thiệu tôi tới”, Ninh Hạo Bân nói.
“Giám đốc Giản chưa nhắc tới chuyện này với chúng tôi. Thế này đi, anh điền vào bảng biểu này trước, để tôi đi tìm giám đốc Giản hỏi xem sao”, người của phòng nhân sự nói.
Ninh Hạo Bân gật đầu, nhận lấy tờ khai rồi bắt đầu điền, người kia thì nhấc điện thoại bàn lên gọi cho Giản Tư Tư.
“Giám đốc Giản, tôi là Thường Dật Luân của phòng nhân sự, có một anh nói là cô giới thiệu tới phỏng vấn, tên anh ấy là… Anh à, anh là Ninh Hạo Bân đúng không?”, nhân viên phòng nhân sự quay đầu hỏi.
Ninh Hạo Bân gật đầu nói: “Đúng thế”.
“Đúng rồi, là anh Ninh Hạo Bân. Vâng, tôi hiểu rồi”, nhân viên kia nói vài câu rồi dập máy, nói với Ninh Hạo Bân: “Lát nữa chúng tôi sẽ cho anh một bài test trên giấy, đạt tiêu chuẩn là sẽ phỏng vấn ngay, anh có khoảng mười phút để chuẩn bị”.
Một loạt các hành động ấy thể hiện ra hiệu suất cực kỳ nhanh chóng của phòng nhân sự. Lúc trước Ninh Hạo Bân đã từng tới mấy công ty, nhưng chưa thấy công ty nào có hiệu suất cao như thế, thậm chí lúc mới tới Hi Vọng Mới cũng không có.
Anh ta vừa điền vào bảng biểu vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, bèn tò mò hỏi: “Các anh có thể nói chuyện trực tiếp với giám đốc Giản à? Thường thì chỉ quản lý của phòng nhân sự…”
“Hi Vọng Mới của chúng tôi rất chú trọng hiệu suất công việc, công ty quy định rằng, nếu nhất định phải tìm một người để đưa ra quyết định thì bất luận là ai, cho dù chỉ là nhân viên mới nhậm chức thì cũng có thể gọi thẳng vào máy của người phụ trách cuối cùng, không cần báo cáo qua từng cấp bậc một. Như vậy thì nhân viên trung gian sẽ có nhiều thời gian xử lý các công việc khác hơn, không cần phải làm ống loa. Chỉ riêng mục này thôi đã tiết kiệm rất nhiều thời gian cho chúng tôi rồi, hơn nữa hiệu suất cũng tăng lên đáng kể”, nhân viên ấy trả lời.
Nét tự hào và tự tin trên mặt anh ta trong lúc nói chuyện khiến Ninh Hạo Bân sững người.
Đây cũng là một quy định mà anh ta chưa nghe nói tới bao giờ. Thường thì các công ty khác sẽ cố gắng để các quản lý bậc trung xử lý những chuyện này, từ đó tiết kiệm sức lực cho quản lý cấp cao. Nhưng Hi Vọng Mới thì không phải như thế, chỉ cần chuyện này cần quản lý cấp cao quyết định thì có thể tìm bọn họ luôn, không cần thông qua các quản lý bậc trung.