Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-457
Chương 457
Chương 457: Đúng và sai
Đường Thế Minh không phản bác lại Hoắc Khải, bởi anh nói đúng.
Một con nhà võ tâm hướng đến ánh mặt trời làm sao có thể so với một sát thủ quanh năm lẩn trong bóng tối chứ.
Một ngày cứ thể trôi qua rất nhanh, đến tối, tên sát thủ tên Tần Đại Bằng đó gửi tin đến, báo rằng giờ đã chuẩn bị xuất phát đến bên sông.
Hoắc Khải và Đường Thế Minh không cùng đường với họ, tin rằng chắc Tần Đại Bằng có khả năng trốn được khỏi sự giám sát kia trong một khoảng thời gian ngắn.
Một tiếng đồng hồ sau, mấy người họ cùng gặp mặt.
Vợ của Tần Đại Bằng ôm lấy đứa trẻ, tò mò không hiểu, nhìn Hoắc Khải hỏi: “Sao mà phải gấp rút lên đường lúc nửa đêm thế, sáng sớm mai ngồi tàu cao tốc hay gì đấy đi không được à”.
“Chủ yếu là do tôi có việc gấp, nếu không cũng chẳng vội đi như vậy, làm chị dâu phải vất vả rồi”, Hoắc Khải khách sáo nói.
Vợ của Tần Đại Bằng cũng không nghi ngờ gì lắm, bởi phong cách của Hoắc Khải quả thật trông cũng rất giống người có chức có quyền.
Tần Đại Bằng nói với cô ta rằng đây là người bạn sinh tử mà mình gặp mấy năm trước, giờ thấy mình sống không được như ý nên chủ động mời cùng đi làm việc.
Nếu chỉ là công việc bình thường thì vợ của Tần Đại Bằng chắc chắn không đồng ý buông bỏ việc kinh doanh hoa quả đã làm nhiều năm như vậy để đi tới vùng khác, nhưng Tần Đại Bằng lại nói rằng mỗi năm có thể kiếm được tiền lương ít nhất là một triệu tệ, điều này quả thật khiến người ta rất động lòng.
Bây giờ có biết bao nhiêu hàng bán hoa quả, bình thường cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ có đợi lúc lễ tết gì đó thì chắc mỗi ngày cũng kiếm được lợi nhuận hàng chục ngàn tệ.
Tính ra một năm kiếm được một đến hai trăm ngàn tệ đã là khá khẩm lắm rồi.
Cho nên số tiền một triệu tệ một năm đối với cô ta mà nói thì chắc chắn là có sức hấp dẫn rất lớn.
Tần Đại Bằng nói
chuyện này cũng không báo trước với Hoắc Khải, bởi vì hắn ta có một tài khoản riêng ở nước ngoài, trong đó có tích trữ một khoản tiền rất lớn mà trước nay vẫn chưa dám dùng.
Lần này sau khi thoát được ra thì hắn ta định dùng đến số tiền đó.
Không lâu sau, một chiếc thuyền cá nhỏ đậu lại bên sông, Hoắc Khải gọi mấy người họ lên thuyền.
Chiếc thuyền cá nhỏ này là do Hoắc Khải tìm được vào lúc buổi trưa. Anh đưa cho chủ thuyền hai ngàn tệ, chủ thuyền cũng không hỏi bọn họ muốn làm gì, dù sao đưa người đi, tiền đến tay, thế là chẳng liên quan gì đến mình nữa.
Mấy người Hoắc Khải ngồi chiếc thuyền nhỏ này rồi leo lên một con tàu hàng đang tạm dừng trên sông.
Con tàu hàng này là Hoắc Khải kiếm được thông qua quan hệ của nhà họ Lý.
Lý do Hoắc Khải không dùng quan hệ của cá nhân mình là bởi vì anh còn muốn lấy nhà họ Lý làm lá chắn, muốn thu hút càng nhiều sự chú ý của người khác vào gia tộc này.
Có lẽ đối với nhà họ Lý mà nói thì điều này chẳng công bằng chút nào, nhưng Hoắc Khải chẳng còn cách nào khác.
Thế lực của phe địch quá mạnh, dựa vào năng lực bây giờ của mình, nếu thật sự lấy cứng chọi cứng thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Cho nên anh chắc chắn phải cẩn thận, cố gắng hết sức để giành lại cho mình nhiều đường lui hơn.
Bước lên tàu hàng, xuôi theo dòng nước, vợ của Tần Đại Bằng cũng lờ mờ cảm thấy đây không giống với chuyến đi bình thường.
Làm gì có hành trình nào mà phải lên thuyền cá trước rồi lại đổi tàu hàng, cảm giác cứ như chạy nạn ấy.
May mà Hoắc Khải cẩn thận, chủ động giải thích rằng tàu hàng này có hàng của anh, vì xảy ra chút chuyện mà tàu hàng lại vừa hay đi ngang qua đây cho nên mới bắt buộc phải khởi hành trong tối nay.
Rồi anh lại mời thuyền viên trên tàu hàng diễn một màn kịch mới xóa bỏ được sự nghi ngờ của vợ Tần Đại Bằng.
Đối với kết quả này Tần Đại Bằng cũng tạm thấy vừa lòng, theo cách nói của hắn thì đây coi như là Hoắc Khải bồi thường cho vợ của mình.
Ngày hôm sau, mấy người xuống khỏi tàu hàng, tìm một chiếc xe tắc-xi, đi đường vất vả để đến một vùng nào đó giáp biên giới.
Từ nơi đó xuất cảnh thẳng, đi đến một nước nhỏ, rồi lại từ nước nhỏ tiến đến một châu lục khác.
Đây là hành trình chủ yếu của cả nhà Tần Đại Bằng, còn việc đến nước ngoài rồi định giải thích chuyện công việc với vợ thế nào thì Hoắc Khải cũng không quan tâm nữa.
Việc anh có thể làm chỉ là đảm bảo lúc Tần Đại Bằng ở trong nước không xảy ra chuyện, còn ở nước ngoài thì chẳng liên quan gì đến anh.
Hoắc Khải chẳng đồng cảm với tên sát thủ này lắm, cho dù vợ con hắn ta là vô tội thì có sao.
Một người phạm ra lỗi lầm thì phải nhận lấy hậu quả thích đáng, nếu như liên lụy đến người khác thì đấy cũng là tội của hắn ta.
Suy nghĩ của Hoắc Khải về mặt này rất thông suốt.
Chỉ có Đường Thế Minh là không nhẫn tâm. Anh ta cảm thấy đứa trẻ còn nhỏ, người phụ nữ lại vô tội, cứ bị lừa ra nước ngoài như thế e là sẽ rất buồn.
Hoắc Khải có thể hiểu được suy nghĩ của anh ta, cũng không cảm thấy cần phải uốn nắn gì.
Trên thế giới có người vô tình giống mình như này thì cũng nên có người tốt nhiệt tình như vậy.
Sau khi đưa Tần Đại Bằng đi, Hoắc Khải và Đường Thế Minh cũng không về thành phố của mình mà đi đến nhà họ Lý một chuyến.
Giờ nhà họ Lý làm ra vẻ một mực muốn báo thù, nhưng cách ra mấy ngày sau, rất nhiều người đều cảm thấy hoang mang vô cùng.
Bà cụ chỉ nói muốn chuẩn bị báo thù, nhưng vẫn luôn không nói kẻ thù là ai, làm lòng họ bây giờ cứ thấp thỏm lên xuống.
Hoắc Khải đã đến nhà họ Lý. Đây là lần thứ hai anh bước qua cửa gia tộc này, có không ít người nhà họ Lý cảm thấy phấn khởi, cũng không ít kẻ cảm thấy bực dọc.
Người phấn khởi đương nhiên là vì Hoắc Khải mà kiếm được tiền, người bực dọc thì lại như mấy kẻ Lý Chính Thụy, Lý Tinh Thanh.
Bọn họ rất ghét Hoắc Khải, lại chẳng thể không thừa nhận người này đã đem đến hi vọng mới cho nhà họ Lý. Cho nên trong lòng bọn họ mâu thuẫn vô cùng, không biết có nên loại bỏ sự ngăn cách với Hoắc Khải.
Mà Hoắc Khải cũng chẳng có ý chủ động đi liên lạc với họ, cho dù bây giờ thái độ của những người này đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
Tần Đại Bằng đã nói rất rõ ràng, rằng cái chết của Lý Chấn Quốc năm đó là bởi nội bộ nhà họ Lý ngăn cản, làm lỡ mất thời cơ cứu chữa, nếu không nhân vật thiên tài nhà họ Lý đó có lẽ giờ vẫn còn sống.
Cho dù trước nay anh chưa từng thật sự coi mình là Lý Phong, nhưng dù sao cũng chiếm dụng thân thể của người ta, thì có những việc phải làm, có những mối thù cũng phải nhớ kỹ.
Cho dù không xét đến nhân tố Lý Phong thì những người này có thể ngăn cản cứu chữa Lý Chấn Quốc, đợi đến lúc mình cũng gặp chuyện như vậy, lẽ nào họ lại không làm thế sao?
Có thể làm được một lần thì cũng có thể làm lần thứ hai, hơn nữa còn làm vô cùng nhẹ nhàng, chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.
Cho nên Hoắc Khải lại càng cảnh giác với những người này hơn ai hết, chỉ có thể kính trọng nhưng không gần gũi.
Còn về chuyện Lý Chấn Quốc, khi Hoắc Khải về đến nhà họ Lý đã lập tức tìm đến nhà bà cụ để kiểm chứng.
Bà cụ lặng im một hồi lâu, có lẽ bà ta không ngờ Hoắc Khải lại nghe ngóng được cả chuyện này.
Rất lâu sau bà ta mới thở dài, gật đầu nói: “Cậu nghe không sai đâu, năm đó Lý Chấn Quốc quả thực không chết ngay, mà do lỡ mất thời gian cứu chữa nên mới bỏ mạng ở bệnh viện”.
“Vậy tại sao bà không ngăn cản họ làm xằng làm bậy?”, Hoắc Khải hỏi.
Vấn đề này anh bắt buộc phải hỏi, nếu không để người ta biết được con trai nghe nói bố mình bị người ta cố ý hại chết lại không quan tâm, chắc chắn dẽ bị người khác nghi ngờ.
Bà cụ nhìn anh, đáp: “Bởi vì kẻ thù của Lý Chấn Quốc quá nhiều. Năm đó thế của nó rất mạnh, đắc tội không biết bao nhiêu người, quá nhiều kẻ muốn nó chết. Cậu chẳng bao giờ biết được, lúc nghe nói Lý Chấn Quốc có khả năng mất mạng, mấy người đó phấn khích đến mức nào đâu, mắt của bọn chúng đều đỏ cả lên. Tôi biết, nếu đứng ra ngăn cản, có khi Lý Chấn Quốc vẫn còn sống, còn tôi, cũng bắt buộc phải lấy cương đối cương với họ. Nếu lúc đó mà làm như vậy thì khả năng gia tộc rã đám triệt để là rất lớn, mà cho dù có ngăn cản bọn chúng thì Lý Chấn Quốc cũng chưa chắc có thể sống lại được. Trong tình cảnh như vậy, cậu cảm thấy tôi nên làm như thế nào?”
Hoắc Khải có thể hiểu được ý của bà cụ. Lý Chấn Quốc có thể được cứu sống hay không còn là ẩn số, hơn nữa khả năng là rất thấp. Nếu vì chuyện khả năng thấp này mà lật lọng với gia tộc, đối đầu với những kẻ hy vọng Lý Chấn Quốc chết đi kia, thì chỉ có thể cùng chết chùm mà thôi.
Rốt cuộc là đánh cuộc một ván, hay là hành sự ổn thỏa, rất rõ ràng bà cụ đã chọn con đường thứ hai.
Không thể nói là bà ta đã sai, chỉ có thể nói, bà ta quá vô tình.
Trên thế gian này có mấy người làm mẹ mà trơ mắt nhìn con trai mình chết được?
“Cậu tưởng rằng tôi muốn thế sao? Nhưng tình trạng vết thương của Lý Chấn Quốc quả thực rất nghiêm trọng, đến bác sĩ cũng nói cho dù có cứu sống được thì đại não cũng chịu tổn thương, cũng không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào, có thể là người thực vật, mà cũng có thể là thành thằng ngốc”, bà cụ đau lòng nói: “Năm đó khi ông của cậu mất, đã nói phó thác lại nhà họ Lý cho tôi. Nếu tôi vì con trai mình mà hủy đi cả nhà họ Lý, thì tôi phải ăn nói với ông ấy thế nào? Nếu cậu cảm thấy tôi đã làm sai, thì có lẽ tôi cũng sai rồi, nhưng tôi không hối hận”.
Sự kiên định của bà cụ không làm Hoắc Khải quá ngạc nhiên. Từ sự tiếp xúc lúc trước anh có thể nhìn ra được, bà ta quả thực là người như vậy.
Người nắm quyền của một gia tộc lớn, thì tác phong làm việc phải vượt qua được tầm hiểu biết của người thường. Trong gia đình như thế này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, suy nghĩ nào cũng có được.
Đúng cũng được, mà sai cũng thế, đây chính là kết quả của việc ưu tiên lợi ích gia tộc.
Nếu chỉ suy xét đến sự sống chết của Lý Chấn Quốc, thì đứng từ góc độ của gia tộc mà nói, trái lại là một loại ích kỷ.
Chương 457: Đúng và sai
Đường Thế Minh không phản bác lại Hoắc Khải, bởi anh nói đúng.
Một con nhà võ tâm hướng đến ánh mặt trời làm sao có thể so với một sát thủ quanh năm lẩn trong bóng tối chứ.
Một ngày cứ thể trôi qua rất nhanh, đến tối, tên sát thủ tên Tần Đại Bằng đó gửi tin đến, báo rằng giờ đã chuẩn bị xuất phát đến bên sông.
Hoắc Khải và Đường Thế Minh không cùng đường với họ, tin rằng chắc Tần Đại Bằng có khả năng trốn được khỏi sự giám sát kia trong một khoảng thời gian ngắn.
Một tiếng đồng hồ sau, mấy người họ cùng gặp mặt.
Vợ của Tần Đại Bằng ôm lấy đứa trẻ, tò mò không hiểu, nhìn Hoắc Khải hỏi: “Sao mà phải gấp rút lên đường lúc nửa đêm thế, sáng sớm mai ngồi tàu cao tốc hay gì đấy đi không được à”.
“Chủ yếu là do tôi có việc gấp, nếu không cũng chẳng vội đi như vậy, làm chị dâu phải vất vả rồi”, Hoắc Khải khách sáo nói.
Vợ của Tần Đại Bằng cũng không nghi ngờ gì lắm, bởi phong cách của Hoắc Khải quả thật trông cũng rất giống người có chức có quyền.
Tần Đại Bằng nói với cô ta rằng đây là người bạn sinh tử mà mình gặp mấy năm trước, giờ thấy mình sống không được như ý nên chủ động mời cùng đi làm việc.
Nếu chỉ là công việc bình thường thì vợ của Tần Đại Bằng chắc chắn không đồng ý buông bỏ việc kinh doanh hoa quả đã làm nhiều năm như vậy để đi tới vùng khác, nhưng Tần Đại Bằng lại nói rằng mỗi năm có thể kiếm được tiền lương ít nhất là một triệu tệ, điều này quả thật khiến người ta rất động lòng.
Bây giờ có biết bao nhiêu hàng bán hoa quả, bình thường cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ có đợi lúc lễ tết gì đó thì chắc mỗi ngày cũng kiếm được lợi nhuận hàng chục ngàn tệ.
Tính ra một năm kiếm được một đến hai trăm ngàn tệ đã là khá khẩm lắm rồi.
Cho nên số tiền một triệu tệ một năm đối với cô ta mà nói thì chắc chắn là có sức hấp dẫn rất lớn.
Tần Đại Bằng nói
chuyện này cũng không báo trước với Hoắc Khải, bởi vì hắn ta có một tài khoản riêng ở nước ngoài, trong đó có tích trữ một khoản tiền rất lớn mà trước nay vẫn chưa dám dùng.
Lần này sau khi thoát được ra thì hắn ta định dùng đến số tiền đó.
Không lâu sau, một chiếc thuyền cá nhỏ đậu lại bên sông, Hoắc Khải gọi mấy người họ lên thuyền.
Chiếc thuyền cá nhỏ này là do Hoắc Khải tìm được vào lúc buổi trưa. Anh đưa cho chủ thuyền hai ngàn tệ, chủ thuyền cũng không hỏi bọn họ muốn làm gì, dù sao đưa người đi, tiền đến tay, thế là chẳng liên quan gì đến mình nữa.
Mấy người Hoắc Khải ngồi chiếc thuyền nhỏ này rồi leo lên một con tàu hàng đang tạm dừng trên sông.
Con tàu hàng này là Hoắc Khải kiếm được thông qua quan hệ của nhà họ Lý.
Lý do Hoắc Khải không dùng quan hệ của cá nhân mình là bởi vì anh còn muốn lấy nhà họ Lý làm lá chắn, muốn thu hút càng nhiều sự chú ý của người khác vào gia tộc này.
Có lẽ đối với nhà họ Lý mà nói thì điều này chẳng công bằng chút nào, nhưng Hoắc Khải chẳng còn cách nào khác.
Thế lực của phe địch quá mạnh, dựa vào năng lực bây giờ của mình, nếu thật sự lấy cứng chọi cứng thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Cho nên anh chắc chắn phải cẩn thận, cố gắng hết sức để giành lại cho mình nhiều đường lui hơn.
Bước lên tàu hàng, xuôi theo dòng nước, vợ của Tần Đại Bằng cũng lờ mờ cảm thấy đây không giống với chuyến đi bình thường.
Làm gì có hành trình nào mà phải lên thuyền cá trước rồi lại đổi tàu hàng, cảm giác cứ như chạy nạn ấy.
May mà Hoắc Khải cẩn thận, chủ động giải thích rằng tàu hàng này có hàng của anh, vì xảy ra chút chuyện mà tàu hàng lại vừa hay đi ngang qua đây cho nên mới bắt buộc phải khởi hành trong tối nay.
Rồi anh lại mời thuyền viên trên tàu hàng diễn một màn kịch mới xóa bỏ được sự nghi ngờ của vợ Tần Đại Bằng.
Đối với kết quả này Tần Đại Bằng cũng tạm thấy vừa lòng, theo cách nói của hắn thì đây coi như là Hoắc Khải bồi thường cho vợ của mình.
Ngày hôm sau, mấy người xuống khỏi tàu hàng, tìm một chiếc xe tắc-xi, đi đường vất vả để đến một vùng nào đó giáp biên giới.
Từ nơi đó xuất cảnh thẳng, đi đến một nước nhỏ, rồi lại từ nước nhỏ tiến đến một châu lục khác.
Đây là hành trình chủ yếu của cả nhà Tần Đại Bằng, còn việc đến nước ngoài rồi định giải thích chuyện công việc với vợ thế nào thì Hoắc Khải cũng không quan tâm nữa.
Việc anh có thể làm chỉ là đảm bảo lúc Tần Đại Bằng ở trong nước không xảy ra chuyện, còn ở nước ngoài thì chẳng liên quan gì đến anh.
Hoắc Khải chẳng đồng cảm với tên sát thủ này lắm, cho dù vợ con hắn ta là vô tội thì có sao.
Một người phạm ra lỗi lầm thì phải nhận lấy hậu quả thích đáng, nếu như liên lụy đến người khác thì đấy cũng là tội của hắn ta.
Suy nghĩ của Hoắc Khải về mặt này rất thông suốt.
Chỉ có Đường Thế Minh là không nhẫn tâm. Anh ta cảm thấy đứa trẻ còn nhỏ, người phụ nữ lại vô tội, cứ bị lừa ra nước ngoài như thế e là sẽ rất buồn.
Hoắc Khải có thể hiểu được suy nghĩ của anh ta, cũng không cảm thấy cần phải uốn nắn gì.
Trên thế giới có người vô tình giống mình như này thì cũng nên có người tốt nhiệt tình như vậy.
Sau khi đưa Tần Đại Bằng đi, Hoắc Khải và Đường Thế Minh cũng không về thành phố của mình mà đi đến nhà họ Lý một chuyến.
Giờ nhà họ Lý làm ra vẻ một mực muốn báo thù, nhưng cách ra mấy ngày sau, rất nhiều người đều cảm thấy hoang mang vô cùng.
Bà cụ chỉ nói muốn chuẩn bị báo thù, nhưng vẫn luôn không nói kẻ thù là ai, làm lòng họ bây giờ cứ thấp thỏm lên xuống.
Hoắc Khải đã đến nhà họ Lý. Đây là lần thứ hai anh bước qua cửa gia tộc này, có không ít người nhà họ Lý cảm thấy phấn khởi, cũng không ít kẻ cảm thấy bực dọc.
Người phấn khởi đương nhiên là vì Hoắc Khải mà kiếm được tiền, người bực dọc thì lại như mấy kẻ Lý Chính Thụy, Lý Tinh Thanh.
Bọn họ rất ghét Hoắc Khải, lại chẳng thể không thừa nhận người này đã đem đến hi vọng mới cho nhà họ Lý. Cho nên trong lòng bọn họ mâu thuẫn vô cùng, không biết có nên loại bỏ sự ngăn cách với Hoắc Khải.
Mà Hoắc Khải cũng chẳng có ý chủ động đi liên lạc với họ, cho dù bây giờ thái độ của những người này đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
Tần Đại Bằng đã nói rất rõ ràng, rằng cái chết của Lý Chấn Quốc năm đó là bởi nội bộ nhà họ Lý ngăn cản, làm lỡ mất thời cơ cứu chữa, nếu không nhân vật thiên tài nhà họ Lý đó có lẽ giờ vẫn còn sống.
Cho dù trước nay anh chưa từng thật sự coi mình là Lý Phong, nhưng dù sao cũng chiếm dụng thân thể của người ta, thì có những việc phải làm, có những mối thù cũng phải nhớ kỹ.
Cho dù không xét đến nhân tố Lý Phong thì những người này có thể ngăn cản cứu chữa Lý Chấn Quốc, đợi đến lúc mình cũng gặp chuyện như vậy, lẽ nào họ lại không làm thế sao?
Có thể làm được một lần thì cũng có thể làm lần thứ hai, hơn nữa còn làm vô cùng nhẹ nhàng, chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.
Cho nên Hoắc Khải lại càng cảnh giác với những người này hơn ai hết, chỉ có thể kính trọng nhưng không gần gũi.
Còn về chuyện Lý Chấn Quốc, khi Hoắc Khải về đến nhà họ Lý đã lập tức tìm đến nhà bà cụ để kiểm chứng.
Bà cụ lặng im một hồi lâu, có lẽ bà ta không ngờ Hoắc Khải lại nghe ngóng được cả chuyện này.
Rất lâu sau bà ta mới thở dài, gật đầu nói: “Cậu nghe không sai đâu, năm đó Lý Chấn Quốc quả thực không chết ngay, mà do lỡ mất thời gian cứu chữa nên mới bỏ mạng ở bệnh viện”.
“Vậy tại sao bà không ngăn cản họ làm xằng làm bậy?”, Hoắc Khải hỏi.
Vấn đề này anh bắt buộc phải hỏi, nếu không để người ta biết được con trai nghe nói bố mình bị người ta cố ý hại chết lại không quan tâm, chắc chắn dẽ bị người khác nghi ngờ.
Bà cụ nhìn anh, đáp: “Bởi vì kẻ thù của Lý Chấn Quốc quá nhiều. Năm đó thế của nó rất mạnh, đắc tội không biết bao nhiêu người, quá nhiều kẻ muốn nó chết. Cậu chẳng bao giờ biết được, lúc nghe nói Lý Chấn Quốc có khả năng mất mạng, mấy người đó phấn khích đến mức nào đâu, mắt của bọn chúng đều đỏ cả lên. Tôi biết, nếu đứng ra ngăn cản, có khi Lý Chấn Quốc vẫn còn sống, còn tôi, cũng bắt buộc phải lấy cương đối cương với họ. Nếu lúc đó mà làm như vậy thì khả năng gia tộc rã đám triệt để là rất lớn, mà cho dù có ngăn cản bọn chúng thì Lý Chấn Quốc cũng chưa chắc có thể sống lại được. Trong tình cảnh như vậy, cậu cảm thấy tôi nên làm như thế nào?”
Hoắc Khải có thể hiểu được ý của bà cụ. Lý Chấn Quốc có thể được cứu sống hay không còn là ẩn số, hơn nữa khả năng là rất thấp. Nếu vì chuyện khả năng thấp này mà lật lọng với gia tộc, đối đầu với những kẻ hy vọng Lý Chấn Quốc chết đi kia, thì chỉ có thể cùng chết chùm mà thôi.
Rốt cuộc là đánh cuộc một ván, hay là hành sự ổn thỏa, rất rõ ràng bà cụ đã chọn con đường thứ hai.
Không thể nói là bà ta đã sai, chỉ có thể nói, bà ta quá vô tình.
Trên thế gian này có mấy người làm mẹ mà trơ mắt nhìn con trai mình chết được?
“Cậu tưởng rằng tôi muốn thế sao? Nhưng tình trạng vết thương của Lý Chấn Quốc quả thực rất nghiêm trọng, đến bác sĩ cũng nói cho dù có cứu sống được thì đại não cũng chịu tổn thương, cũng không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào, có thể là người thực vật, mà cũng có thể là thành thằng ngốc”, bà cụ đau lòng nói: “Năm đó khi ông của cậu mất, đã nói phó thác lại nhà họ Lý cho tôi. Nếu tôi vì con trai mình mà hủy đi cả nhà họ Lý, thì tôi phải ăn nói với ông ấy thế nào? Nếu cậu cảm thấy tôi đã làm sai, thì có lẽ tôi cũng sai rồi, nhưng tôi không hối hận”.
Sự kiên định của bà cụ không làm Hoắc Khải quá ngạc nhiên. Từ sự tiếp xúc lúc trước anh có thể nhìn ra được, bà ta quả thực là người như vậy.
Người nắm quyền của một gia tộc lớn, thì tác phong làm việc phải vượt qua được tầm hiểu biết của người thường. Trong gia đình như thế này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, suy nghĩ nào cũng có được.
Đúng cũng được, mà sai cũng thế, đây chính là kết quả của việc ưu tiên lợi ích gia tộc.
Nếu chỉ suy xét đến sự sống chết của Lý Chấn Quốc, thì đứng từ góc độ của gia tộc mà nói, trái lại là một loại ích kỷ.