Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-531
Chương 531
Chương 531: Hiểu Ninh Hạo Bân trở nên im lặng, chuyện này dù là với anh ta hay với công ty thì đều là chuyện tốt.
Nếu anh ta thật sự có thể cố gắng giữ gìn thì việc anh ta được đề bạt trong tương lai cũng không còn quá lạ. Dù sao hiện giờ Ninh Thần cũng đã quá bận, lại thiếu đi một trợ thủ bên cạnh.
Tuy Giản Tư Tư có năng lực nhưng lại quá chú trọng tiểu tiết. Năng lực chấp hành của cô ấy không thể chê vào đâu được, nhưng lại thiếu sót ở phần kế hoạch chiến lược.
Những
chuyện lớn đều do Ninh Thần một mình phụ trách, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Dù sao thì hơn hai năm trước, cô còn là một nhân viên bình thường của một công ty quảng cáo. Cho dù có học từ Hoắc Khải rất nhiều kiến thức trong thời gian qua đi nữa thì cũng khó mà theo kịp tốc độ phát triển nhanh chóng của công ty.
Cùng với sự xuất hiện của kỹ thuật VR, Ninh Thần càng thêm mù mờ về phương hướng phát triển. Cô không hiểu thứ này, mà dù có hiểu thì cũng không biết nên phối hợp nó với ngành khác thế nào.
Cũng may có Hoắc Khải giúp đỡ. Anh phụ trách toàn bộ công việc liên quan đến VR, nếu không thì Ninh Thần cũng rầu hết cả ruột.
Khi Ninh Thần đi khỏi bệnh viện, Cơ Hương Ngưng mới nhìn Hoắc Khải và nói: “Hay anh về nghỉ trước đi, tôi ở đây thêm chút nữa rồi anh lại đến thay ca cho tôi sau”.
“Không sao, tôi khỏe mà, tạm thời chưa cần nghỉ ngơi đâu”, Hoắc Khải lắc đầu đáp: “À, dạo này cô ở nhà họ Cơ sao rồi?”
Ngành VR có tầm quan trọng rất lớn, Hoắc Khải đã không có sức lực đi để ý chuyện khác nữa rồi. Giờ anh đã rất ít hỏi về chuyện của nhà họ Cơ, dù sao Cơ Hương Ngưng cũng đã chạm đến ngưỡng cửa của quyền lực nòng cốt, chỉ còn cần một bước là dũng cảm vượt qua nữa thôi.
Dĩ nhiên, muốn lên làm chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơ thì không dễ như vậy.
Chỉ với tình hình hiện tại, Cơ Trấn Hùng còn đang nắm giữ phần lớn số phiếu cho cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị. Trước khi nắm chắc mọi chuyện thì Cơ Hương Ngưng không thể mạo hiểm hành động, đánh rắn động cỏ được.
Đã làm thì phải thành công, vì nếu thất bại sẽ không có cơ hội thứ hai.
Sự nhẫn nhịn của dòng chính với Cơ Hương Ngưng chính là vị trí trong hội đồng quản trị, đây đã là vị trí cao nhất mà nhánh phụ có được rồi. Nếu muốn lên cao hơn nữa thì tức là phải giảm đi lợi ích của dòng chính.
Những người đã từng trên cùng một con thuyền với cô ấy liệu có còn nhẫn nhịn để cô ấy tiếp tục hay không? Rất khó nói.
“Tôi vẫn ổn thôi, tôi đang quản lý phần lớn chuyện của dòng họ. Tuy hơi mệt nhưng rất có cảm giác thành tựu”, Cơ Hương Ngưng đáp lời.
Từ mục tiêu nhỏ là có được càng nhiều lợi ích của gia tộc hơn, cô ấy đã tăng lên thành nắm giữ quyền quản lý dòng họ.
Mà hiện giờ cô ấy đã đạt được giấc mơ hồi nhỏ, việc còn lại chỉ là phá bỏ trói buộc của dòng họ, đạt được thành tựu cao nhất mà trước giờ cô ấy chưa dám nghĩ, cũng không dám nghĩ.
“Cứ từ từ, đừng vội”, Hoắc Khải nói: “Nhà họ Cơ đã trở thành một con đường bằng phẳng rồi, bọn họ đã giao nhiều việc cho cô thì cũng có lợi cho cô thôi. Khi tất cả còn ỷ lại vào cô thì những người nào mà không làm việc sẽ bị lùi về hàng hai. Khi nào cô nhận ra dòng họ không còn tiếng nói của họ nữa thì có thể phất cờ khởi nghĩa được rồi đấy”.
“Nói như chiến tranh không bằng ấy, lại còn phất cờ khởi nghĩa. Tôi có cần tìm thêm con cá, bọc tờ giấy bên trong, viết chữ “Vương hầu khanh tướng” cho đủ bộ không?”, Cơ Hương Ngưng cười đáp.
“Không cần đâu, chỉ sợ cá lại diễn không tốt thì hỏng”, Hoắc Khải trả lời.
“Anh mà thỉnh thoảng nói mấy câu hài hước thì sẽ vui lắm đấy”, Cơ Hương Ngưng bật cười, sau đó nhìn Phan Tư Mễ đang nằm trên giường bệnh rồi hỏi: “Nhưng rốt cuộc cậu ấy bị sao vậy? Đang yên đang lành lại đi nhảy lầu? Có phải là anh “chơi chán rồi bỏ” không?”
“Cô nghĩ tôi là kiểu không chịu trách nhiệm à?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không”, Cơ Hương Ngưng lắc đầu, đột nhiên lấy dũng khí nói một câu: “Nhưng tôi cũng khá mong là anh không chịu trách nhiệm”.
“Hả?”, Hoắc Khải không hiểu ý của câu nói này. Theo tính cách của Cơ Hương Ngưng thì nên tán thưởng tính cách đó mới đúng chứ, sao lại mong anh không chịu trách nhiệm?
Sau khi thốt ra câu đó thì Cơ Hương Ngưng biết mình nói hơi nhiều. Sao lại có thể thổ lộ tâm tư của mình được chứ?
Cô ấy thích Hoắc Khải, hay nói cách khác là yêu thầm, nhưng không dám nói. Cô ấy biết Hoắc Khải là một người có trách nhiệm, nếu không hứa được thì sẽ không bao giờ dễ dàng đồng ý.
Cho nên, có những lúc cô ấy rất mong Hoắc Khải là loại đàn ông tồi tệ, chơi cô rồi bỏ, cả hai bên không ai phải lo lắng cái gì.
Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, cũng gặp đủ loại người, nên Cơ Hương Ngưng cũng không quá hứng thú với hôn nhân.
Nói chính xác là cho đến giờ, ngoại trừ Hoắc Khải ra thì cô ấy vẫn chưa tìm được người đàn ông thứ hai nào xứng đáng để kết hôn.
Nhưng Hoắc Khải đã có vợ, lại còn do chính tay cô ấy đẩy anh cho Ninh Thần. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Cơ Hương Ngưng càng thêm hối hận.
Vì thế mà cô ấy càng không hứng thú với hôn nhân.
Hoắc Khải không hề biết Cơ Hương Ngưng nghĩ như vậy, nên cứ nhìn cô ấy với vẻ kỳ lạ.
Ánh mắt của anh khiến Cơ Hương Ngưng hơi đỏ mặt, cô ấy nói: “Ý tôi là, nếu anh không chịu trách nhiệm thật thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn một chút. Có lúc quá nguyên tắc sẽ khiến ta mệt mỏi”.
Hoắc Khải không cười nữa, đáp lời: “Thoải mái hay mệt mỏi cũng không sao cả. Nếu đã sống trên đời thì không thể không chịu trách nhiệm với những gì mình làm được, nếu thế thì còn ý nghĩa gì nữa. Đàn ông không thể bị khuất phục!”
“Đây coi như là chủ nghĩa đàn ông sao?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
“Cô nghĩ sao thì là vậy”.
“Tôi nghĩ là đúng”, Cơ Hương Ngưng nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Nhưng tôi cũng khá thích kiểu người này”.
Hoắc Khải không tiếp lời, cứ cảm giác câu này có gì đó sai sai. Tán thưởng với thích có ý nghĩa gần giống, nhưng vẫn có chỗ khác nhau. Anh cũng không biết Cơ Hương Ngưng đang nói sai hay như nào.
Cơ Hương Ngưng không tiếp tục chủ đề này nữa, lại chuyển qua nhìn Phan Tư Mễ: “Anh còn chưa nói là có chuyện gì với cậu ấy mà? Đừng nói là không liên quan đến anh hay là Phan Tư Mễ nhảy lầu vì Từ Lực Phàm, tôi không tin đâu”.
Không thể không nói, tuy Cơ Hương Ngưng và Phan Tư Mễ ít liên lạc nhưng cô ấy vẫn rất hiểu người bạn cũ này.
Hoắc Khải thở dài, không giấu giếm gì mà nói hết mọi chuyện xảy ra giữa anh và Phan Tư Mễ cho Cơ Hương Ngưng nghe.
Cơ Hương Ngưng càng nghe sắc mặt càng khác thường, nhưng cũng cảm thấy có lý.
Phan Tư Mễ cũng thích người đàn ông đáng để cô ấy thích chẳng phải rất bình thường hay sao? Người đàn ông giỏi giang như một đóa hoa xinh đẹp, ai gặp cũng phải yêu.
Nhưng Phan Tư Mễ lại nhảy lầu chỉ vì không có được Hoắc Khải, thật là cực đoan biết bao.
“Cũng may mình không…”, Cơ Hương Ngưng nói.
“Sao cơ?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không có gì”, Cơ Hương Ngưng nhanh chóng lắc đầu đáp: “Tức là cậu ấy định lấy cái chết để chứng minh sao? Cậu ấy ngốc thật, cũng không hiểu anh. Nếu anh là người có thể bị cái chết làm lung lay thì đó đâu còn là anh nữa. Theo tôi, chắc chắn anh chỉ muốn tránh xa cậu ấy ra, không liên lạc gì với cậu ấy nữa để tránh bị cậu ấy dùng cách tương tự để uy hiếp phải không?”
“Xem ra cô không những cô rất hiểu cô ta mà còn hiểu cả tôi nữa nhỉ”, Hoắc Khải nói.
Đúng là anh có ý định như vậy. Hành vi lấy cái chết để ép buộc này của Phan Tư Mễ thật sự quá đáng ghét. Hoắc Khải vốn dĩ đang có ý định “kính trọng nhưng không gần gũi” với cô ta nhưng giờ thì anh còn chẳng muốn gặp cô ta nữa luôn.
Cũng vì Phan Tư Mễ và Ninh Thần khá thân thiết, lại là lần đầu vì anh mà nhảy lầu, nếu không đến thăm thì lại tuyệt tình quá.
Nếu là anh hồi còn ở nhà họ Hoắc thì Hoắc Khải chắc chắn sẽ tuyệt tình đấy, nhưng hiện giờ anh tiếp xúc với quá nhiều sự tình cảm, nên trái tim anh cũng trở nên mềm yếu hơn.
Điểm này có thể nhìn thấy từ lúc anh đồng ý cho Ninh Hạo Bân quay lại.
Nếu là cậu chủ nhà họ Hoắc năm đó thì chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt với cái loại phản bội sau lưng, chứ đừng nói là cho cơ hội thứ hai.
“Càng hiểu anh thì càng có những lúc cảm thấy không ổn”, Cơ Hương Ngưng cảm thán.
“Tại sao?”, Hoắc Khải không hiểu.
Cơ Hương Ngưng lắc đầu không đáp, vì cô ấy không thể nói ra đáp án được.
Nếu không hiểu Hoắc Khải thì có lẽ một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ lấy cái chết để chứng minh tình yêu với người đàn ông này giống Phan Tư Mễ.
Chương 531: Hiểu Ninh Hạo Bân trở nên im lặng, chuyện này dù là với anh ta hay với công ty thì đều là chuyện tốt.
Nếu anh ta thật sự có thể cố gắng giữ gìn thì việc anh ta được đề bạt trong tương lai cũng không còn quá lạ. Dù sao hiện giờ Ninh Thần cũng đã quá bận, lại thiếu đi một trợ thủ bên cạnh.
Tuy Giản Tư Tư có năng lực nhưng lại quá chú trọng tiểu tiết. Năng lực chấp hành của cô ấy không thể chê vào đâu được, nhưng lại thiếu sót ở phần kế hoạch chiến lược.
Những
chuyện lớn đều do Ninh Thần một mình phụ trách, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Dù sao thì hơn hai năm trước, cô còn là một nhân viên bình thường của một công ty quảng cáo. Cho dù có học từ Hoắc Khải rất nhiều kiến thức trong thời gian qua đi nữa thì cũng khó mà theo kịp tốc độ phát triển nhanh chóng của công ty.
Cùng với sự xuất hiện của kỹ thuật VR, Ninh Thần càng thêm mù mờ về phương hướng phát triển. Cô không hiểu thứ này, mà dù có hiểu thì cũng không biết nên phối hợp nó với ngành khác thế nào.
Cũng may có Hoắc Khải giúp đỡ. Anh phụ trách toàn bộ công việc liên quan đến VR, nếu không thì Ninh Thần cũng rầu hết cả ruột.
Khi Ninh Thần đi khỏi bệnh viện, Cơ Hương Ngưng mới nhìn Hoắc Khải và nói: “Hay anh về nghỉ trước đi, tôi ở đây thêm chút nữa rồi anh lại đến thay ca cho tôi sau”.
“Không sao, tôi khỏe mà, tạm thời chưa cần nghỉ ngơi đâu”, Hoắc Khải lắc đầu đáp: “À, dạo này cô ở nhà họ Cơ sao rồi?”
Ngành VR có tầm quan trọng rất lớn, Hoắc Khải đã không có sức lực đi để ý chuyện khác nữa rồi. Giờ anh đã rất ít hỏi về chuyện của nhà họ Cơ, dù sao Cơ Hương Ngưng cũng đã chạm đến ngưỡng cửa của quyền lực nòng cốt, chỉ còn cần một bước là dũng cảm vượt qua nữa thôi.
Dĩ nhiên, muốn lên làm chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơ thì không dễ như vậy.
Chỉ với tình hình hiện tại, Cơ Trấn Hùng còn đang nắm giữ phần lớn số phiếu cho cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị. Trước khi nắm chắc mọi chuyện thì Cơ Hương Ngưng không thể mạo hiểm hành động, đánh rắn động cỏ được.
Đã làm thì phải thành công, vì nếu thất bại sẽ không có cơ hội thứ hai.
Sự nhẫn nhịn của dòng chính với Cơ Hương Ngưng chính là vị trí trong hội đồng quản trị, đây đã là vị trí cao nhất mà nhánh phụ có được rồi. Nếu muốn lên cao hơn nữa thì tức là phải giảm đi lợi ích của dòng chính.
Những người đã từng trên cùng một con thuyền với cô ấy liệu có còn nhẫn nhịn để cô ấy tiếp tục hay không? Rất khó nói.
“Tôi vẫn ổn thôi, tôi đang quản lý phần lớn chuyện của dòng họ. Tuy hơi mệt nhưng rất có cảm giác thành tựu”, Cơ Hương Ngưng đáp lời.
Từ mục tiêu nhỏ là có được càng nhiều lợi ích của gia tộc hơn, cô ấy đã tăng lên thành nắm giữ quyền quản lý dòng họ.
Mà hiện giờ cô ấy đã đạt được giấc mơ hồi nhỏ, việc còn lại chỉ là phá bỏ trói buộc của dòng họ, đạt được thành tựu cao nhất mà trước giờ cô ấy chưa dám nghĩ, cũng không dám nghĩ.
“Cứ từ từ, đừng vội”, Hoắc Khải nói: “Nhà họ Cơ đã trở thành một con đường bằng phẳng rồi, bọn họ đã giao nhiều việc cho cô thì cũng có lợi cho cô thôi. Khi tất cả còn ỷ lại vào cô thì những người nào mà không làm việc sẽ bị lùi về hàng hai. Khi nào cô nhận ra dòng họ không còn tiếng nói của họ nữa thì có thể phất cờ khởi nghĩa được rồi đấy”.
“Nói như chiến tranh không bằng ấy, lại còn phất cờ khởi nghĩa. Tôi có cần tìm thêm con cá, bọc tờ giấy bên trong, viết chữ “Vương hầu khanh tướng” cho đủ bộ không?”, Cơ Hương Ngưng cười đáp.
“Không cần đâu, chỉ sợ cá lại diễn không tốt thì hỏng”, Hoắc Khải trả lời.
“Anh mà thỉnh thoảng nói mấy câu hài hước thì sẽ vui lắm đấy”, Cơ Hương Ngưng bật cười, sau đó nhìn Phan Tư Mễ đang nằm trên giường bệnh rồi hỏi: “Nhưng rốt cuộc cậu ấy bị sao vậy? Đang yên đang lành lại đi nhảy lầu? Có phải là anh “chơi chán rồi bỏ” không?”
“Cô nghĩ tôi là kiểu không chịu trách nhiệm à?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không”, Cơ Hương Ngưng lắc đầu, đột nhiên lấy dũng khí nói một câu: “Nhưng tôi cũng khá mong là anh không chịu trách nhiệm”.
“Hả?”, Hoắc Khải không hiểu ý của câu nói này. Theo tính cách của Cơ Hương Ngưng thì nên tán thưởng tính cách đó mới đúng chứ, sao lại mong anh không chịu trách nhiệm?
Sau khi thốt ra câu đó thì Cơ Hương Ngưng biết mình nói hơi nhiều. Sao lại có thể thổ lộ tâm tư của mình được chứ?
Cô ấy thích Hoắc Khải, hay nói cách khác là yêu thầm, nhưng không dám nói. Cô ấy biết Hoắc Khải là một người có trách nhiệm, nếu không hứa được thì sẽ không bao giờ dễ dàng đồng ý.
Cho nên, có những lúc cô ấy rất mong Hoắc Khải là loại đàn ông tồi tệ, chơi cô rồi bỏ, cả hai bên không ai phải lo lắng cái gì.
Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, cũng gặp đủ loại người, nên Cơ Hương Ngưng cũng không quá hứng thú với hôn nhân.
Nói chính xác là cho đến giờ, ngoại trừ Hoắc Khải ra thì cô ấy vẫn chưa tìm được người đàn ông thứ hai nào xứng đáng để kết hôn.
Nhưng Hoắc Khải đã có vợ, lại còn do chính tay cô ấy đẩy anh cho Ninh Thần. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Cơ Hương Ngưng càng thêm hối hận.
Vì thế mà cô ấy càng không hứng thú với hôn nhân.
Hoắc Khải không hề biết Cơ Hương Ngưng nghĩ như vậy, nên cứ nhìn cô ấy với vẻ kỳ lạ.
Ánh mắt của anh khiến Cơ Hương Ngưng hơi đỏ mặt, cô ấy nói: “Ý tôi là, nếu anh không chịu trách nhiệm thật thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn một chút. Có lúc quá nguyên tắc sẽ khiến ta mệt mỏi”.
Hoắc Khải không cười nữa, đáp lời: “Thoải mái hay mệt mỏi cũng không sao cả. Nếu đã sống trên đời thì không thể không chịu trách nhiệm với những gì mình làm được, nếu thế thì còn ý nghĩa gì nữa. Đàn ông không thể bị khuất phục!”
“Đây coi như là chủ nghĩa đàn ông sao?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
“Cô nghĩ sao thì là vậy”.
“Tôi nghĩ là đúng”, Cơ Hương Ngưng nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Nhưng tôi cũng khá thích kiểu người này”.
Hoắc Khải không tiếp lời, cứ cảm giác câu này có gì đó sai sai. Tán thưởng với thích có ý nghĩa gần giống, nhưng vẫn có chỗ khác nhau. Anh cũng không biết Cơ Hương Ngưng đang nói sai hay như nào.
Cơ Hương Ngưng không tiếp tục chủ đề này nữa, lại chuyển qua nhìn Phan Tư Mễ: “Anh còn chưa nói là có chuyện gì với cậu ấy mà? Đừng nói là không liên quan đến anh hay là Phan Tư Mễ nhảy lầu vì Từ Lực Phàm, tôi không tin đâu”.
Không thể không nói, tuy Cơ Hương Ngưng và Phan Tư Mễ ít liên lạc nhưng cô ấy vẫn rất hiểu người bạn cũ này.
Hoắc Khải thở dài, không giấu giếm gì mà nói hết mọi chuyện xảy ra giữa anh và Phan Tư Mễ cho Cơ Hương Ngưng nghe.
Cơ Hương Ngưng càng nghe sắc mặt càng khác thường, nhưng cũng cảm thấy có lý.
Phan Tư Mễ cũng thích người đàn ông đáng để cô ấy thích chẳng phải rất bình thường hay sao? Người đàn ông giỏi giang như một đóa hoa xinh đẹp, ai gặp cũng phải yêu.
Nhưng Phan Tư Mễ lại nhảy lầu chỉ vì không có được Hoắc Khải, thật là cực đoan biết bao.
“Cũng may mình không…”, Cơ Hương Ngưng nói.
“Sao cơ?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không có gì”, Cơ Hương Ngưng nhanh chóng lắc đầu đáp: “Tức là cậu ấy định lấy cái chết để chứng minh sao? Cậu ấy ngốc thật, cũng không hiểu anh. Nếu anh là người có thể bị cái chết làm lung lay thì đó đâu còn là anh nữa. Theo tôi, chắc chắn anh chỉ muốn tránh xa cậu ấy ra, không liên lạc gì với cậu ấy nữa để tránh bị cậu ấy dùng cách tương tự để uy hiếp phải không?”
“Xem ra cô không những cô rất hiểu cô ta mà còn hiểu cả tôi nữa nhỉ”, Hoắc Khải nói.
Đúng là anh có ý định như vậy. Hành vi lấy cái chết để ép buộc này của Phan Tư Mễ thật sự quá đáng ghét. Hoắc Khải vốn dĩ đang có ý định “kính trọng nhưng không gần gũi” với cô ta nhưng giờ thì anh còn chẳng muốn gặp cô ta nữa luôn.
Cũng vì Phan Tư Mễ và Ninh Thần khá thân thiết, lại là lần đầu vì anh mà nhảy lầu, nếu không đến thăm thì lại tuyệt tình quá.
Nếu là anh hồi còn ở nhà họ Hoắc thì Hoắc Khải chắc chắn sẽ tuyệt tình đấy, nhưng hiện giờ anh tiếp xúc với quá nhiều sự tình cảm, nên trái tim anh cũng trở nên mềm yếu hơn.
Điểm này có thể nhìn thấy từ lúc anh đồng ý cho Ninh Hạo Bân quay lại.
Nếu là cậu chủ nhà họ Hoắc năm đó thì chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt với cái loại phản bội sau lưng, chứ đừng nói là cho cơ hội thứ hai.
“Càng hiểu anh thì càng có những lúc cảm thấy không ổn”, Cơ Hương Ngưng cảm thán.
“Tại sao?”, Hoắc Khải không hiểu.
Cơ Hương Ngưng lắc đầu không đáp, vì cô ấy không thể nói ra đáp án được.
Nếu không hiểu Hoắc Khải thì có lẽ một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ lấy cái chết để chứng minh tình yêu với người đàn ông này giống Phan Tư Mễ.