Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-555
Chương 555: Phản ứng
Nhìn bộ dáng khóc lóc thảm thương của Giản Tư Tư, Hoắc Khải thật sự là dở khóc dở cười.
Không ngờ phó tổng giám đốc Giản Tư Tư sau hai năm tôi luyện, bình thường luôn uy nghiêm trước mặt người khác mà lại có một mặt yếu ớt thế này.
Chuyện này cũng khiến anh nhận ra, bất kể trải qua bao lâu, trải qua chuyện gì, Giản Tư Tư đã không còn là một cô nhân viên đơn thuần của công ty nữa rồi.
Cô ấy thật sự bỏ tâm huyết và cảm tình của mình vào công ty này, coi nó như gia đình của mình.
Hoắc Khải khẽ thở dài, không nghĩ ra biện pháp nào khác để an ủi cô ấy, vì có những chuyện anh buộc phải làm. Anh chỉ có thể xoa đầu Giản Tư Tư, cố gắng dùng động tác của mình để tỏ ra thân mật hơn, nói: “Thôi, đừng khóc nữa, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa”.
“Tôi không quan tâm, anh mà bán công ty thì tôi cứ khóc thôi!”, Giản Tư Tư lau nước mắt, nói.
Hoắc Khải cười khổ, đáp: “Khóc nhiều là xấu đấy, theo tôi biết, công ty có nhiều người theo đuổi cô lắm đấy nhỉ? Nếu bọn họ mà thấy bộ dáng này của cô thì sẽ từ bỏ đó!”
“Bỏ thì bỏ thôi, cùng lắm tôi dựa vào anh cả đời!”, Giản Tư Tư buột miệng nói, khiến mấy người đều ngẩn ra.
Sau đó, Giản Tư Tư hơi hoảng hốt, không khóc nữa mà vội vàng giải thích: “Ý tôi là, tôi không sợ bọn họ bỏ cuộc… Aiz, tóm lại là không được bán công ty!”
Nói rồi, Giản Tư Tư bưng mặt chạy đi.
Ninh Thần nhìn Hoắc Khải với vẻ khác lạ, đột nhiên nói: “Em có thể cho là cô bé này có ý với anh không?”
“Em nghĩ nhiều rồi”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần lườm anh, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất mà, Giản Tư Tư bình thường rất sùng bái Hoắc Khải, coi Hoắc Khải như thần tượng.
Nếu đã sùng bái như vậy thì yêu thầm cũng đâu có gì lạ?
Nhưng lúc trước, Ninh Thần không chủ động nghĩ đến mặt này, nhưng câu nói ngày hôm nay của Giản Tư Tư mới khiến cô ý thức được rằng, cô gái trẻ hơn mình mấy tuổi này vẫn là một cô gái độc thân.
Mà Hoắc Khải thì đang trong độ tuổi vàng, một điển hình của người đàn ông trưởng thành, có sức thu hút với phụ nữ nhất.
Nếu Giản Tư Tư thích, thậm chí là yêu Hoắc Khải, thì có gì là lạ?
Cô ấy không có ý nghĩ gì với Hoắc Khải mới là kỳ quặc đấy.
Có chuyện của Cố Phi Dương, tâm lý của Ninh Thần trong mặt này cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cô không cố chấp cãi nhau với Hoắc Khải về chuyện này, dù sao thì cả Hoắc Khải lẫn Giản Tư Tư đều không tỏ ra điều gì quá rõ ràng. Trước khi có chứng cứ thật sự, thì mọi sự suy đoán chỉ là nguyên nhân phá hỏng tình cảm của hai người mà thôi.
Sau đó, lại có mấy nhân viên quản lý cấp cao của công ty đến tìm Hoắc Khải, hỏi về chuyện bán công ty.
Ý kiến của bọn họ đương nhiên là không thích Hoắc Khải làm vậy, mà Hoắc Khải thì không cho bọn họ một đáp án rõ ràng, chỉ nói bản thân tiện mồm nói ra vậy chứ đừng coi là thật.
Nhưng càng nói vậy thì tâm lý bọn họ càng bất an.
Nhưng cho đến trước khi tan làm, đến cả Ninh Thần cũng hỏi, mà Hoắc Khải cũng không hỏi tại sao đột nhiên lại làm vậy.
Là ai đã đề nghị việc thu mua với anh, nếu anh không muốn thì việc gì phải họp.
Khi tan làm, Ninh Thần và Hoắc Khải lái xe về nhà. Sau khi ra khỏi nhà để xe, cô mới nói: “Giờ vẫn chưa nói được hả anh?”
Hoắc Khải biết cô đang hỏi cái gì, bèn đáp: “Không phải là không nói được, mà là nếu nói ra, thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh. Em nên hiểu rằng, em và Giản Tư Tư đều khó khống chế cảm xúc thật sự của mình”.
Ninh Thần khẽ ngẩn ra, rồi hiểu ý anh, liền nói: “Vậy thật ra anh không muốn bán công ty mà chỉ mượn cớ này để đạt được mục đích khác đúng không?”
“Kiểu đó”, Hoắc Khải nói.
Còn mục đích gì thì đương nhiên không thể nói.
Ninh Thần biết, tính cách của bản thân thật sự giống những gì chồng nói, thuộc kiểu hơi yếu đuối. Đừng thấy bình thường cứ nghiêm mặt dạy dỗ nhân viên, nhưng sâu trong tim cô vẫn rất mềm lòng.
Người mềm lòng sẽ không thể làm mọi việc mà không biểu lộ cảm xúc được. Mà việc Hoắc Khải cần làm rõ ràng là có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của công ty, đến cả chút biến hóa trong cảm xúc của bản thân cô cũng có thể ảnh hưởng đến việc này thì chứng tỏ nó phải rất quan trọng.
Sau khi nghĩ thông, Ninh Thần cũng không hỏi nữa, cô tin chồng mình.
“Dù anh định làm gì thì cũng phải chú ý an toàn nhé”, Ninh Thần nhắc nhở.
Chuyện của Cố Phi Dương đã nhắc nhở Ninh Thần, có tiền chưa chắc đã là chuyện tốt. Người nghèo sẽ không gặp phải nguy hiểm cả đời. Nếu không, tại sao nhiều người giàu cứ phải tốn tiền triệu mỗi năm để thuê vệ sĩ chứ?
“Anh sẽ chú ý”,”, Hoắc Khải gật đầu đáp: “Em cũng vậy, chú ý an toàn nhé, bình thường đừng có đi đường tắt, cứ đi vào nơi nào nhiều người ấy”.
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc. Nếu Ninh Thần chỉ vô tình nói, thì Hoắc Khải là thật sự nghiêm túc.
Giọng điệu này khiến Ninh Thần cảm nhận được chồng mình có thể đã gặp phải chuyện gì, mà còn khá nguy hiểm nữa. Trong lòng cô có chút ít lo lắng, muốn hỏi cho rõ, nhưng lại không dám hỏi, vô cùng mâu thuẫn.
Sau khi về nhà, bọn họ ăn cơm và tắm rửa như thường.
Nhưng đến lúc đi ngủ thì Hoắc Khải lại đến thư phòng, đóng cửa lại.
Rõ ràng là anh muốn làm việc gì đó mà chỉ mình anh biết, Ninh Thần đứng ở cửa chờ một lúc rồi mới về phòng.
Mà trong thư phòng, Hoắc Khải tắt mạng, đảm bảo không để bất kỳ ai có cơ hội lẻn vào máy tính cá nhân của anh, thì mới bắt đầu liên kết điện thoại với máy tính.
Thông qua một công cụ bảo mật chuyên nghiệp, sau khi giải nét một thư mục thì Hoắc Khải mở nó ra.
Bên trong thư mục này là một đoạn video, chủ yếu là cảnh anh họp hôm nay.
Đoạn video rất rõ ràng sắc nét, máy quay được Hoắc Khải chuẩn bị, là một loại máy quay siêu nhỏ có dạng cúc áo.
Kéo đoạn clip sang màn máy chiếu chuyên nghiệp đối diện, phóng to màn hình lên gấp 10, là có thể nhìn rõ mọi thứ.
Hoắc Khải điều chỉnh tốc độ bằng 1/5 bình thường, cho chạy một lượt bình thường rồi mới liên tục ấn nút enter, dừng clip.
Tất cả mọi người ở trong clip đều lọt vào ánh mắt anh. Lúc họp thì không thể phán đoán quá nhiều được, nhưng bây giờ, anh có thể nhìn rõ ràng cảm xúc của từng người và động tác của họ.
Nhất là lúc anh nói muốn bán công ty, đoạn này, anh xem tỉ mỉ và kỹ lưỡng nhất.
Sau khi phóng to biểu cảm của từng nhân viên cấp trung lên, rồi phán đoán tâm lý, Hoắc Khải tìm được mấy người có biểu cảm khả nghi.
Đám người này đã che giấu cảm xúc thật, nhìn thì có vẻ rất kinh ngạc, nhưng chỉ là lúc mới nghe tin mà thôi.
Sau đó lại là một chút vui mừng, rồi không hiểu, rồi cũng tỏ vẻ giả vờ như những người khác.
Nếu anh đoán không nhầm thì đây chắc hẳn là những người đã bị mua chuộc.
Thân phận của bọn họ, từ quản lý cấp trung đến tổng giám đốc công ty chi nhánh, tổng cộng bốn người.
Mặc dù đã thành công tìm ra người bị mua chuộc nhưng tâm lý của Hoắc Khải vẫn không hề thả lỏng mà càng nặng nề hơn.
Anh đã biết trước về sự tồn tại của thế lực ngầm, và cũng phòng ngừa rất nghiêm ngặt ở công ty, thế mà vẫn bị mua chuộc đến bốn người.
Nếu như anh không biết về họ thì sao?
Nếu như anh vẫn ngu ngơ không biết mà cứ phát triển công ty như thế, thì sẽ ra sao đây?
Có lẽ việc bị mưu sát ở nhà họ Hoắc năm đó vẫn sẽ xảy ra một lần nữa, vì trong đám người này thật sự có người có thể dễ dàng tiếp cận anh.
Nghĩ đến đây, Hoắc Khải không kìm được mà khẽ đổ mồ hôi.
Không phải vì nóng mà là vì lo lắng và sợ.
Anh cảm thấy rất mừng vì mình đã phát hiện kịp thời, cũng mừng vì thế lực ngầm quá tự tin, dám phái người đàn ông đó ra để chuyển lời.
Nếu không, Hoắc Khải sẽ không bao giờ nhận ra công ty mình đã có nhiều người bị mua chuộc như vậy.
Đến cả nhân viên cấp trung và cao đã có ít nhất bốn người bị mua chuộc rồi, thì những nhân viên cấp dưới sẽ ra sao nữa?
Đây là chuyện anh không dám tưởng tượng. Nhìn chằm chằm vào đám người trên màn hình, cuối cùng Hoắc Khải thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Khó đối phó thật đấy…”
Có thể mua chuộc nhiều người như vậy chỉ trong thời gian ngắn, đủ để chứng tỏ sức mạnh của thế lực ngầm mạnh hơn tưởng tượng nhiều. Nói cách khác, năng lực trà trộn của bọn họ còn ghê hơn anh nghĩ.
Chẳng trách cóo bao nhiêu công ty bị trà trộn, cướp quyền, mà người ngoài lại không hề hay biết.
Nhìn bộ dáng khóc lóc thảm thương của Giản Tư Tư, Hoắc Khải thật sự là dở khóc dở cười.
Không ngờ phó tổng giám đốc Giản Tư Tư sau hai năm tôi luyện, bình thường luôn uy nghiêm trước mặt người khác mà lại có một mặt yếu ớt thế này.
Chuyện này cũng khiến anh nhận ra, bất kể trải qua bao lâu, trải qua chuyện gì, Giản Tư Tư đã không còn là một cô nhân viên đơn thuần của công ty nữa rồi.
Cô ấy thật sự bỏ tâm huyết và cảm tình của mình vào công ty này, coi nó như gia đình của mình.
Hoắc Khải khẽ thở dài, không nghĩ ra biện pháp nào khác để an ủi cô ấy, vì có những chuyện anh buộc phải làm. Anh chỉ có thể xoa đầu Giản Tư Tư, cố gắng dùng động tác của mình để tỏ ra thân mật hơn, nói: “Thôi, đừng khóc nữa, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa”.
“Tôi không quan tâm, anh mà bán công ty thì tôi cứ khóc thôi!”, Giản Tư Tư lau nước mắt, nói.
Hoắc Khải cười khổ, đáp: “Khóc nhiều là xấu đấy, theo tôi biết, công ty có nhiều người theo đuổi cô lắm đấy nhỉ? Nếu bọn họ mà thấy bộ dáng này của cô thì sẽ từ bỏ đó!”
“Bỏ thì bỏ thôi, cùng lắm tôi dựa vào anh cả đời!”, Giản Tư Tư buột miệng nói, khiến mấy người đều ngẩn ra.
Sau đó, Giản Tư Tư hơi hoảng hốt, không khóc nữa mà vội vàng giải thích: “Ý tôi là, tôi không sợ bọn họ bỏ cuộc… Aiz, tóm lại là không được bán công ty!”
Nói rồi, Giản Tư Tư bưng mặt chạy đi.
Ninh Thần nhìn Hoắc Khải với vẻ khác lạ, đột nhiên nói: “Em có thể cho là cô bé này có ý với anh không?”
“Em nghĩ nhiều rồi”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần lườm anh, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất mà, Giản Tư Tư bình thường rất sùng bái Hoắc Khải, coi Hoắc Khải như thần tượng.
Nếu đã sùng bái như vậy thì yêu thầm cũng đâu có gì lạ?
Nhưng lúc trước, Ninh Thần không chủ động nghĩ đến mặt này, nhưng câu nói ngày hôm nay của Giản Tư Tư mới khiến cô ý thức được rằng, cô gái trẻ hơn mình mấy tuổi này vẫn là một cô gái độc thân.
Mà Hoắc Khải thì đang trong độ tuổi vàng, một điển hình của người đàn ông trưởng thành, có sức thu hút với phụ nữ nhất.
Nếu Giản Tư Tư thích, thậm chí là yêu Hoắc Khải, thì có gì là lạ?
Cô ấy không có ý nghĩ gì với Hoắc Khải mới là kỳ quặc đấy.
Có chuyện của Cố Phi Dương, tâm lý của Ninh Thần trong mặt này cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cô không cố chấp cãi nhau với Hoắc Khải về chuyện này, dù sao thì cả Hoắc Khải lẫn Giản Tư Tư đều không tỏ ra điều gì quá rõ ràng. Trước khi có chứng cứ thật sự, thì mọi sự suy đoán chỉ là nguyên nhân phá hỏng tình cảm của hai người mà thôi.
Sau đó, lại có mấy nhân viên quản lý cấp cao của công ty đến tìm Hoắc Khải, hỏi về chuyện bán công ty.
Ý kiến của bọn họ đương nhiên là không thích Hoắc Khải làm vậy, mà Hoắc Khải thì không cho bọn họ một đáp án rõ ràng, chỉ nói bản thân tiện mồm nói ra vậy chứ đừng coi là thật.
Nhưng càng nói vậy thì tâm lý bọn họ càng bất an.
Nhưng cho đến trước khi tan làm, đến cả Ninh Thần cũng hỏi, mà Hoắc Khải cũng không hỏi tại sao đột nhiên lại làm vậy.
Là ai đã đề nghị việc thu mua với anh, nếu anh không muốn thì việc gì phải họp.
Khi tan làm, Ninh Thần và Hoắc Khải lái xe về nhà. Sau khi ra khỏi nhà để xe, cô mới nói: “Giờ vẫn chưa nói được hả anh?”
Hoắc Khải biết cô đang hỏi cái gì, bèn đáp: “Không phải là không nói được, mà là nếu nói ra, thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh. Em nên hiểu rằng, em và Giản Tư Tư đều khó khống chế cảm xúc thật sự của mình”.
Ninh Thần khẽ ngẩn ra, rồi hiểu ý anh, liền nói: “Vậy thật ra anh không muốn bán công ty mà chỉ mượn cớ này để đạt được mục đích khác đúng không?”
“Kiểu đó”, Hoắc Khải nói.
Còn mục đích gì thì đương nhiên không thể nói.
Ninh Thần biết, tính cách của bản thân thật sự giống những gì chồng nói, thuộc kiểu hơi yếu đuối. Đừng thấy bình thường cứ nghiêm mặt dạy dỗ nhân viên, nhưng sâu trong tim cô vẫn rất mềm lòng.
Người mềm lòng sẽ không thể làm mọi việc mà không biểu lộ cảm xúc được. Mà việc Hoắc Khải cần làm rõ ràng là có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của công ty, đến cả chút biến hóa trong cảm xúc của bản thân cô cũng có thể ảnh hưởng đến việc này thì chứng tỏ nó phải rất quan trọng.
Sau khi nghĩ thông, Ninh Thần cũng không hỏi nữa, cô tin chồng mình.
“Dù anh định làm gì thì cũng phải chú ý an toàn nhé”, Ninh Thần nhắc nhở.
Chuyện của Cố Phi Dương đã nhắc nhở Ninh Thần, có tiền chưa chắc đã là chuyện tốt. Người nghèo sẽ không gặp phải nguy hiểm cả đời. Nếu không, tại sao nhiều người giàu cứ phải tốn tiền triệu mỗi năm để thuê vệ sĩ chứ?
“Anh sẽ chú ý”,”, Hoắc Khải gật đầu đáp: “Em cũng vậy, chú ý an toàn nhé, bình thường đừng có đi đường tắt, cứ đi vào nơi nào nhiều người ấy”.
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc. Nếu Ninh Thần chỉ vô tình nói, thì Hoắc Khải là thật sự nghiêm túc.
Giọng điệu này khiến Ninh Thần cảm nhận được chồng mình có thể đã gặp phải chuyện gì, mà còn khá nguy hiểm nữa. Trong lòng cô có chút ít lo lắng, muốn hỏi cho rõ, nhưng lại không dám hỏi, vô cùng mâu thuẫn.
Sau khi về nhà, bọn họ ăn cơm và tắm rửa như thường.
Nhưng đến lúc đi ngủ thì Hoắc Khải lại đến thư phòng, đóng cửa lại.
Rõ ràng là anh muốn làm việc gì đó mà chỉ mình anh biết, Ninh Thần đứng ở cửa chờ một lúc rồi mới về phòng.
Mà trong thư phòng, Hoắc Khải tắt mạng, đảm bảo không để bất kỳ ai có cơ hội lẻn vào máy tính cá nhân của anh, thì mới bắt đầu liên kết điện thoại với máy tính.
Thông qua một công cụ bảo mật chuyên nghiệp, sau khi giải nét một thư mục thì Hoắc Khải mở nó ra.
Bên trong thư mục này là một đoạn video, chủ yếu là cảnh anh họp hôm nay.
Đoạn video rất rõ ràng sắc nét, máy quay được Hoắc Khải chuẩn bị, là một loại máy quay siêu nhỏ có dạng cúc áo.
Kéo đoạn clip sang màn máy chiếu chuyên nghiệp đối diện, phóng to màn hình lên gấp 10, là có thể nhìn rõ mọi thứ.
Hoắc Khải điều chỉnh tốc độ bằng 1/5 bình thường, cho chạy một lượt bình thường rồi mới liên tục ấn nút enter, dừng clip.
Tất cả mọi người ở trong clip đều lọt vào ánh mắt anh. Lúc họp thì không thể phán đoán quá nhiều được, nhưng bây giờ, anh có thể nhìn rõ ràng cảm xúc của từng người và động tác của họ.
Nhất là lúc anh nói muốn bán công ty, đoạn này, anh xem tỉ mỉ và kỹ lưỡng nhất.
Sau khi phóng to biểu cảm của từng nhân viên cấp trung lên, rồi phán đoán tâm lý, Hoắc Khải tìm được mấy người có biểu cảm khả nghi.
Đám người này đã che giấu cảm xúc thật, nhìn thì có vẻ rất kinh ngạc, nhưng chỉ là lúc mới nghe tin mà thôi.
Sau đó lại là một chút vui mừng, rồi không hiểu, rồi cũng tỏ vẻ giả vờ như những người khác.
Nếu anh đoán không nhầm thì đây chắc hẳn là những người đã bị mua chuộc.
Thân phận của bọn họ, từ quản lý cấp trung đến tổng giám đốc công ty chi nhánh, tổng cộng bốn người.
Mặc dù đã thành công tìm ra người bị mua chuộc nhưng tâm lý của Hoắc Khải vẫn không hề thả lỏng mà càng nặng nề hơn.
Anh đã biết trước về sự tồn tại của thế lực ngầm, và cũng phòng ngừa rất nghiêm ngặt ở công ty, thế mà vẫn bị mua chuộc đến bốn người.
Nếu như anh không biết về họ thì sao?
Nếu như anh vẫn ngu ngơ không biết mà cứ phát triển công ty như thế, thì sẽ ra sao đây?
Có lẽ việc bị mưu sát ở nhà họ Hoắc năm đó vẫn sẽ xảy ra một lần nữa, vì trong đám người này thật sự có người có thể dễ dàng tiếp cận anh.
Nghĩ đến đây, Hoắc Khải không kìm được mà khẽ đổ mồ hôi.
Không phải vì nóng mà là vì lo lắng và sợ.
Anh cảm thấy rất mừng vì mình đã phát hiện kịp thời, cũng mừng vì thế lực ngầm quá tự tin, dám phái người đàn ông đó ra để chuyển lời.
Nếu không, Hoắc Khải sẽ không bao giờ nhận ra công ty mình đã có nhiều người bị mua chuộc như vậy.
Đến cả nhân viên cấp trung và cao đã có ít nhất bốn người bị mua chuộc rồi, thì những nhân viên cấp dưới sẽ ra sao nữa?
Đây là chuyện anh không dám tưởng tượng. Nhìn chằm chằm vào đám người trên màn hình, cuối cùng Hoắc Khải thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Khó đối phó thật đấy…”
Có thể mua chuộc nhiều người như vậy chỉ trong thời gian ngắn, đủ để chứng tỏ sức mạnh của thế lực ngầm mạnh hơn tưởng tượng nhiều. Nói cách khác, năng lực trà trộn của bọn họ còn ghê hơn anh nghĩ.
Chẳng trách cóo bao nhiêu công ty bị trà trộn, cướp quyền, mà người ngoài lại không hề hay biết.