Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-567
Chương 567: Khen ngợi
Nhưng chữ “tiềm lực” này nói thật là tràn đầy sự không xác định.
Từ xưa đến nay, có vô số thanh niên đều được gọi là thiên tài, cả thế giới tưởng họ sẽ thành công trong sự nghiệp, nhưng đến lúc lại quay về mờ nhạt.
Cho nên, người thanh niên tên Lý Phong này rốt cuộc có trở thành như ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc hay không thì còn cần thời gian kiểm chứng.
Khi anh chưa đạt đến bước đó thì Doãn Tuệ Tĩnh vẫn sẽ không thay đổi suy nghĩ về người con rể lý tưởng của mình đâu.
Tư tưởng mâu thuẫn này làm bà ta không thể có thái độ tốt với Hoắc Khải được.
Ít nhất cũng không thể quá nhiệt tình.
Khi Đường Quốc Diệu và Hoắc Khải nói chuyện trong phòng, Doãn Tuệ Tĩnh chỉ ngồi cạnh nghe là chủ yếu, rất ít khi nói ra ý kiến của mình. Cho dù Đường Quốc Diệu có hỏi thì bà ta cũng tỏ vẻ không hứng thú gì.
Dần dà Đường Quốc Diệu cũng biết bà xã mình hôm nay sẽ không nể mặt, bèn bỏ ý định luôn.
Khoảng 40 phút sau, Đường Trọng Vi gọi với vào: “Ăn cơm thôi ạ”.
“Cậu Lý, đi thôi, thử tài nghệ của Vi Vi nào. Chắc cậu chưa được ăn cơm do con gái tôi tự tay nấu đâu nhỉ?”, Đường Quốc Diệu cười khà khà nói: “Con gái tôi nấu ăn hơi bị đỉnh. Cho dù là đầu bếp trong nhà cũng không bằng nó đâu”.
Câu này Đường Quốc Diệu nói hơi lố quá, Đường Trọng Vi đúng là nấu ăn ngon thật, nhưng cũng chỉ là so với người bình thường mà thôi.
Đầu bếp tư nhân của Đường Quốc Diệu là người đạt 3 sao Michelin, lương tháng mấy trăm ngàn liền.
Người ta cả đời nghiên cứu cái này, mà Đường Trọng Vi thì chỉ coi nấu cơm là một cách để kết nối với Hoắc Khải mà thôi, sao có thể so sánh với dân chuyên được.
Nhưng với Đường Quốc Diệu thì đồ ăn của con gái là ngon nhất trần đời.
“Đúng là tôi chưa ăn bao giờ, hôm nay coi như được hưởng ké của chủ tịch Đường rồi”, Hoắc Khải cười đáp.
“Đâu có, phải là tôi hưởng ké cậu chứ. Cậu không đến thì con bé này còn lâu mới chịu nấu ăn cho tôi”, Đường Quốc Diệu nói.
Doãn Tuệ Tĩnh bất mãn lên tiếng: “Sao, ông còn định bắt con gái đứng trong bếp mỗi ngày à?”
“Ôi dào, tôi chỉ nói vậy thôi mà bà lại tưởng thật làm gì chứ”, Đường Quốc Diệu bất lực nói.
Riêng chuyện về con gái, Doãn Tuệ Tĩnh luôn luôn tính toán rất cặn kẽ. Đường Quốc Diệu cũng đã quen, nên không nói gì nhiều.
Bàn ăn đã được bày biện đủ món, chay mặn đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Mùi thơm tỏa ra làm người ta thèm ăn vô cùng.
Việc này làm Hoắc Khải cảm thấy bất ngờ, xem ra Đường Trọng Vi đã tiến bộ trong hai năm qua rồi.
“Sao, nhìn được chứ?”, Đường Quốc Diệu đắc ý nói.
“Đúng là rất được, thật kinh ngạc”, Hoắc Khải trả lời.
Đường Trọng Vi bưng canh ra, nghe thấy vậy thì không khỏi đỏ mặt, trong lòng vui vẻ vạn phần.
“Anh Lý thích là được, nếu không thì tôi chẳng phải làm phí công hay sao”, Đường Trọng Vi nói.
Hoắc Khải mỉm cười đáp: “Tôi đâu dám không thích chứ, nếu không chủ tịch Đường sẽ ăn thịt tôi mất”.
“Thế ý anh là bị bố tôi ép phải thích à”, Đường Trọng Vi hỏi.
“Cũng không phải”, Hoắc Khải nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Ít nhất thì có thể thấy là cô nấu với cái tâm, như vậy đã rất giá trị rồi. Trên đời này có nhiều người nấu có tâm, nhưng vì người khác mà bỏ tấm lòng vào nấu thì lại rất ít”.
Đường Trọng Vi nghe vậy thì mặt càng đỏ hơn, không biết Hoắc Khải nói vậy có ý gì.
Không lẽ Hoắc Khải biết cô ấy có cảm tìnhvới mình?
Chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu cả. Dù sao Đường Trọng Vi đã biểu hiện ra mấy lần rất rõ ràng rồi, Hoắc Khải không nhận ra mới lạ.
Doãn Tuệ Tĩnh hừ một tiếng, nói: “Dù thế thì nó cũng làm vì ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc chứ không phải cậu đâu, đừng có tưởng bở”.
Đường Quốc Diệu ho khan một tiếng, lại khiến Doãn Tuệ Tĩnh bất mãn: “Sao? Khó chịu thì đi nghỉ, đừng có đứng đây nữa!”
Trong công ty, Đường Quốc Diệu nói là làm, cả thế giới cũng không có nhiều người dám nói với ông ấy như vậy.
Nhưng về nhà thì Doãn Tuệ Tĩnh lại là người làm chủ, cho dù là Đường Quốc Diệu cũng phải cúi đầu.
Nói bà ta quản nghiêm hay ông ấy tôn trọng phụ nữ cũng được, tóm lại không ai dám cãi lời Doãn Tuệ Tĩnh hết.
Đương nhiên, đây là khi không vượt quá giới hạn thôi. Nếu thật sự chạm đến nguyên tắc thì Đường Quốc Diệu cũng không nhượng bộ chút nào.
“Mẹ, mẹ nhắc đến anh ấy làm cái gì”, Đường Trọng Vi không vui nói.
Cái người của nhà họ Hoắc đó đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, có lẽ cả đời này cũng sẽ không có liên hệ gì với người đó nữa. Đường Trọng Vi vẫn đang cố quên anh ta, nhưng chuyện này nói thì dễ, làm mới khó.
Thế mà Doãn Tuệ Tĩnh cứ nhắc đến người đó trước mặt cô ấy, như sợ cô ấy quên mất vậy.
Nhất là khi có mặt Hoắc Khải ở đây, Doãn Tuệ Tĩnh nói vậy làm Đường Trọng Vi lúng túng vô cùng.
Cô ấy nói Doãn Tuệ Tĩnh xong thì nhìn qua Hoắc Khải.
Hoắc Khải dường như chẳng hề bất mãn vì câu nói của Doãn Tuệ Tĩnh, cảm xúc của anh vẫn rất bình thản, mỉm cười như kiểu chuyện hai mẹ con cô ấy nói chẳng liên quan gì đến mình. Điều này làm Đường Trọng Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Hoắc Khải không bất mãn về chuyện này, nhưng sự bình thản của anh lại khiến Đường Trọng Vi thấy thất vọng.
Có lẽ nhiều người phụ nữ cho rằng, đàn ông ghen vì mình thì mới là yêu mình.
Hoắc Khải không ghen, tức là không yêu sao?
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Đường Trọng Vi trở nên u ám.
Đường Trọng Vi thấy con gái không vui, liền vội vàng nói: “Ăn cơm đã nào, không lại nguội mất. Lâu lắm rồi chưa được ăn cơm của con gái yêu nấu, bố nôn nóng quá đi mất”.
Câu nói “nịnh nọt” này của Đường Quốc Diệu làm Đường Trọng Vi vui vẻ hơn một tí. Bất kể thế giới có thay đổi thế nào, bất kể người cô ấy thích có thích lại cô ấy không thì ít nhất trên đời này vẫn còn một người đàn ông thật lòng thương yêu cô ấy.
Sau đó, bọn họ ngồi xuống ăn cơm.
Không thể không nói là trình độ nấu ăn của Đường Trọng Vi đã tăng lên đáng kể, làm Hoắc Khải khen thêm mấy câu, khiến Đường Trọng Vi vui vẻ vô cùng.
Hoắc Khải không hề nịnh cô mà là nói lời thật lòng.
Đường Trọng Vi đúng là nấu rất có tâm, mà còn nấu vì người nào đó, Hoắc Khải cũng biết “người nào đó” chính là anh.
Anh cũng cảm nhận được cảm tình mà Đường Trọng Vi dành cho mình, mà cũng không có gì là lạ cả.
Từ nhỏ Đường Trọng Vi đã thích anh, đến giờ đã hơn 20 năm.
Cảm tình suốt bao nhiêu năm nay, nếu hỏi ai hiểu Hoắc Khải nhất trên đời thì người đó chính là Đường Trọng Vi.
Đường Trọng Vi cảm nhận được bóng hình xưa kia trên người anh, có lẽ cô ấy cũng nghi ngờ. Nhưng sau khi tên giả mạo kia làm cô ấy đau lòng thì Đường Trọng Vi đã chuyển tình cảm lên người khác, điều này cũng lý giải được.
Cho nên, Hoắc Khải vẫn luôn cảm kích Đường Trọng Vi vì luôn ở đằng sau ủng hộ anh suốt bao nhiêu năm qua.
Có lẽ đời này hai người rất khó để trở thành vợ chồng chính thức, nhưng nếu có kiếp sau, Hoắc Khải tình nguyện bù đắp cho cô ấy.
Ăn cơm xong, Đường Quốc Diệu lại mời Hoắc Khải đến thư phòng quan sát những đồ cổ mà ông ấy thu thập.
Phần lớn đều là giáp chiến, đao kiếm thời Trung cổ.
Đường Quốc Diệu rất thích những thứ này, ông ấy cảm thấy chiến sĩ thời đó rất đáng để bội phục và tôn vinh.
Vì chiến tranh thời đó khác hẳn bây giờ.
Thời đại vũ khí đơn thuần, khi bạn đối diện với vô số đao kiếm của kẻ địch, bạn vẫn phải xông lên đầu tiên. Dũng khí này không phải ai cũng có.
Mà có vô số chiến sĩ Trung cổ có dũng khí như vậy, thật khó để tưởng tượng làm cách nào mà bọn họ lại đè nén được sự sợ hãi trong lòng.
Chiến tranh bây giờ là chiến tranh kỹ thuật cao, bạn còn chưa kịp thấy kẻ địch là ai thì cuộc chiến đã kết thúc rồi.
Thỉnh thoảng cũng có đánh nhau đấy, nhưng đều là đạn bắn từ xa cả.
Kẻ địch sẽ không để bạn nhìn thấy dễ dàng, cũng sẽ không lộ mặt. Bạn sẽ bị đánh chết hoặc bị thương.
Chỉ là nỗi đau thì lại không khiến người ta quá sợ hãi. Ít nhất vẫn tốt hơn cái cảm giác bị đao kiếm chém đứt đầu.
Quốc tế Đường Thị đạp bằng mọi chông gai, nhìn đời bằng nửa con mắt, chính là vì tính cách của Đường Quốc Diệu luôn muốn đi chinh phạt.
Thế lực càng lớn, phong cách càng mạnh, càng dễ thành công.
- ---------------------------
Nhưng chữ “tiềm lực” này nói thật là tràn đầy sự không xác định.
Từ xưa đến nay, có vô số thanh niên đều được gọi là thiên tài, cả thế giới tưởng họ sẽ thành công trong sự nghiệp, nhưng đến lúc lại quay về mờ nhạt.
Cho nên, người thanh niên tên Lý Phong này rốt cuộc có trở thành như ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc hay không thì còn cần thời gian kiểm chứng.
Khi anh chưa đạt đến bước đó thì Doãn Tuệ Tĩnh vẫn sẽ không thay đổi suy nghĩ về người con rể lý tưởng của mình đâu.
Tư tưởng mâu thuẫn này làm bà ta không thể có thái độ tốt với Hoắc Khải được.
Ít nhất cũng không thể quá nhiệt tình.
Khi Đường Quốc Diệu và Hoắc Khải nói chuyện trong phòng, Doãn Tuệ Tĩnh chỉ ngồi cạnh nghe là chủ yếu, rất ít khi nói ra ý kiến của mình. Cho dù Đường Quốc Diệu có hỏi thì bà ta cũng tỏ vẻ không hứng thú gì.
Dần dà Đường Quốc Diệu cũng biết bà xã mình hôm nay sẽ không nể mặt, bèn bỏ ý định luôn.
Khoảng 40 phút sau, Đường Trọng Vi gọi với vào: “Ăn cơm thôi ạ”.
“Cậu Lý, đi thôi, thử tài nghệ của Vi Vi nào. Chắc cậu chưa được ăn cơm do con gái tôi tự tay nấu đâu nhỉ?”, Đường Quốc Diệu cười khà khà nói: “Con gái tôi nấu ăn hơi bị đỉnh. Cho dù là đầu bếp trong nhà cũng không bằng nó đâu”.
Câu này Đường Quốc Diệu nói hơi lố quá, Đường Trọng Vi đúng là nấu ăn ngon thật, nhưng cũng chỉ là so với người bình thường mà thôi.
Đầu bếp tư nhân của Đường Quốc Diệu là người đạt 3 sao Michelin, lương tháng mấy trăm ngàn liền.
Người ta cả đời nghiên cứu cái này, mà Đường Trọng Vi thì chỉ coi nấu cơm là một cách để kết nối với Hoắc Khải mà thôi, sao có thể so sánh với dân chuyên được.
Nhưng với Đường Quốc Diệu thì đồ ăn của con gái là ngon nhất trần đời.
“Đúng là tôi chưa ăn bao giờ, hôm nay coi như được hưởng ké của chủ tịch Đường rồi”, Hoắc Khải cười đáp.
“Đâu có, phải là tôi hưởng ké cậu chứ. Cậu không đến thì con bé này còn lâu mới chịu nấu ăn cho tôi”, Đường Quốc Diệu nói.
Doãn Tuệ Tĩnh bất mãn lên tiếng: “Sao, ông còn định bắt con gái đứng trong bếp mỗi ngày à?”
“Ôi dào, tôi chỉ nói vậy thôi mà bà lại tưởng thật làm gì chứ”, Đường Quốc Diệu bất lực nói.
Riêng chuyện về con gái, Doãn Tuệ Tĩnh luôn luôn tính toán rất cặn kẽ. Đường Quốc Diệu cũng đã quen, nên không nói gì nhiều.
Bàn ăn đã được bày biện đủ món, chay mặn đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Mùi thơm tỏa ra làm người ta thèm ăn vô cùng.
Việc này làm Hoắc Khải cảm thấy bất ngờ, xem ra Đường Trọng Vi đã tiến bộ trong hai năm qua rồi.
“Sao, nhìn được chứ?”, Đường Quốc Diệu đắc ý nói.
“Đúng là rất được, thật kinh ngạc”, Hoắc Khải trả lời.
Đường Trọng Vi bưng canh ra, nghe thấy vậy thì không khỏi đỏ mặt, trong lòng vui vẻ vạn phần.
“Anh Lý thích là được, nếu không thì tôi chẳng phải làm phí công hay sao”, Đường Trọng Vi nói.
Hoắc Khải mỉm cười đáp: “Tôi đâu dám không thích chứ, nếu không chủ tịch Đường sẽ ăn thịt tôi mất”.
“Thế ý anh là bị bố tôi ép phải thích à”, Đường Trọng Vi hỏi.
“Cũng không phải”, Hoắc Khải nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Ít nhất thì có thể thấy là cô nấu với cái tâm, như vậy đã rất giá trị rồi. Trên đời này có nhiều người nấu có tâm, nhưng vì người khác mà bỏ tấm lòng vào nấu thì lại rất ít”.
Đường Trọng Vi nghe vậy thì mặt càng đỏ hơn, không biết Hoắc Khải nói vậy có ý gì.
Không lẽ Hoắc Khải biết cô ấy có cảm tìnhvới mình?
Chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu cả. Dù sao Đường Trọng Vi đã biểu hiện ra mấy lần rất rõ ràng rồi, Hoắc Khải không nhận ra mới lạ.
Doãn Tuệ Tĩnh hừ một tiếng, nói: “Dù thế thì nó cũng làm vì ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc chứ không phải cậu đâu, đừng có tưởng bở”.
Đường Quốc Diệu ho khan một tiếng, lại khiến Doãn Tuệ Tĩnh bất mãn: “Sao? Khó chịu thì đi nghỉ, đừng có đứng đây nữa!”
Trong công ty, Đường Quốc Diệu nói là làm, cả thế giới cũng không có nhiều người dám nói với ông ấy như vậy.
Nhưng về nhà thì Doãn Tuệ Tĩnh lại là người làm chủ, cho dù là Đường Quốc Diệu cũng phải cúi đầu.
Nói bà ta quản nghiêm hay ông ấy tôn trọng phụ nữ cũng được, tóm lại không ai dám cãi lời Doãn Tuệ Tĩnh hết.
Đương nhiên, đây là khi không vượt quá giới hạn thôi. Nếu thật sự chạm đến nguyên tắc thì Đường Quốc Diệu cũng không nhượng bộ chút nào.
“Mẹ, mẹ nhắc đến anh ấy làm cái gì”, Đường Trọng Vi không vui nói.
Cái người của nhà họ Hoắc đó đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, có lẽ cả đời này cũng sẽ không có liên hệ gì với người đó nữa. Đường Trọng Vi vẫn đang cố quên anh ta, nhưng chuyện này nói thì dễ, làm mới khó.
Thế mà Doãn Tuệ Tĩnh cứ nhắc đến người đó trước mặt cô ấy, như sợ cô ấy quên mất vậy.
Nhất là khi có mặt Hoắc Khải ở đây, Doãn Tuệ Tĩnh nói vậy làm Đường Trọng Vi lúng túng vô cùng.
Cô ấy nói Doãn Tuệ Tĩnh xong thì nhìn qua Hoắc Khải.
Hoắc Khải dường như chẳng hề bất mãn vì câu nói của Doãn Tuệ Tĩnh, cảm xúc của anh vẫn rất bình thản, mỉm cười như kiểu chuyện hai mẹ con cô ấy nói chẳng liên quan gì đến mình. Điều này làm Đường Trọng Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Hoắc Khải không bất mãn về chuyện này, nhưng sự bình thản của anh lại khiến Đường Trọng Vi thấy thất vọng.
Có lẽ nhiều người phụ nữ cho rằng, đàn ông ghen vì mình thì mới là yêu mình.
Hoắc Khải không ghen, tức là không yêu sao?
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Đường Trọng Vi trở nên u ám.
Đường Trọng Vi thấy con gái không vui, liền vội vàng nói: “Ăn cơm đã nào, không lại nguội mất. Lâu lắm rồi chưa được ăn cơm của con gái yêu nấu, bố nôn nóng quá đi mất”.
Câu nói “nịnh nọt” này của Đường Quốc Diệu làm Đường Trọng Vi vui vẻ hơn một tí. Bất kể thế giới có thay đổi thế nào, bất kể người cô ấy thích có thích lại cô ấy không thì ít nhất trên đời này vẫn còn một người đàn ông thật lòng thương yêu cô ấy.
Sau đó, bọn họ ngồi xuống ăn cơm.
Không thể không nói là trình độ nấu ăn của Đường Trọng Vi đã tăng lên đáng kể, làm Hoắc Khải khen thêm mấy câu, khiến Đường Trọng Vi vui vẻ vô cùng.
Hoắc Khải không hề nịnh cô mà là nói lời thật lòng.
Đường Trọng Vi đúng là nấu rất có tâm, mà còn nấu vì người nào đó, Hoắc Khải cũng biết “người nào đó” chính là anh.
Anh cũng cảm nhận được cảm tình mà Đường Trọng Vi dành cho mình, mà cũng không có gì là lạ cả.
Từ nhỏ Đường Trọng Vi đã thích anh, đến giờ đã hơn 20 năm.
Cảm tình suốt bao nhiêu năm nay, nếu hỏi ai hiểu Hoắc Khải nhất trên đời thì người đó chính là Đường Trọng Vi.
Đường Trọng Vi cảm nhận được bóng hình xưa kia trên người anh, có lẽ cô ấy cũng nghi ngờ. Nhưng sau khi tên giả mạo kia làm cô ấy đau lòng thì Đường Trọng Vi đã chuyển tình cảm lên người khác, điều này cũng lý giải được.
Cho nên, Hoắc Khải vẫn luôn cảm kích Đường Trọng Vi vì luôn ở đằng sau ủng hộ anh suốt bao nhiêu năm qua.
Có lẽ đời này hai người rất khó để trở thành vợ chồng chính thức, nhưng nếu có kiếp sau, Hoắc Khải tình nguyện bù đắp cho cô ấy.
Ăn cơm xong, Đường Quốc Diệu lại mời Hoắc Khải đến thư phòng quan sát những đồ cổ mà ông ấy thu thập.
Phần lớn đều là giáp chiến, đao kiếm thời Trung cổ.
Đường Quốc Diệu rất thích những thứ này, ông ấy cảm thấy chiến sĩ thời đó rất đáng để bội phục và tôn vinh.
Vì chiến tranh thời đó khác hẳn bây giờ.
Thời đại vũ khí đơn thuần, khi bạn đối diện với vô số đao kiếm của kẻ địch, bạn vẫn phải xông lên đầu tiên. Dũng khí này không phải ai cũng có.
Mà có vô số chiến sĩ Trung cổ có dũng khí như vậy, thật khó để tưởng tượng làm cách nào mà bọn họ lại đè nén được sự sợ hãi trong lòng.
Chiến tranh bây giờ là chiến tranh kỹ thuật cao, bạn còn chưa kịp thấy kẻ địch là ai thì cuộc chiến đã kết thúc rồi.
Thỉnh thoảng cũng có đánh nhau đấy, nhưng đều là đạn bắn từ xa cả.
Kẻ địch sẽ không để bạn nhìn thấy dễ dàng, cũng sẽ không lộ mặt. Bạn sẽ bị đánh chết hoặc bị thương.
Chỉ là nỗi đau thì lại không khiến người ta quá sợ hãi. Ít nhất vẫn tốt hơn cái cảm giác bị đao kiếm chém đứt đầu.
Quốc tế Đường Thị đạp bằng mọi chông gai, nhìn đời bằng nửa con mắt, chính là vì tính cách của Đường Quốc Diệu luôn muốn đi chinh phạt.
Thế lực càng lớn, phong cách càng mạnh, càng dễ thành công.
- ---------------------------