Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-600
Chương 600: Hay lắm
“Cũng gần như vậy”, Hoắc Khải khẽ gật đầu, không phủ nhận chuyện này.
Đội viên Tinh Anh bỗng có chút không vui: “Anh nghi ngờ năng lực của chúng tôi sao?”
“Không phải, tôi tin tưởng năng lực của các anh, nhưng người này đi cùng tôi từ trong nước, là vệ sĩ tư của tôi, cũng là bạn tốt. Nếu anh cảm thấy không vui thì sau khi xong việc có thể đánh với anh ta một trận. Tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ rất thích đánh nhau một trận với các anh”, Hoắc Khải nói.
Đội viên Tinh Anh hừ một tiếng, nói: “Tôi sẽ đánh cho anh ta phải bò đất tìm răng!”
Giọng nói của anh ta rất có sức mạnh, đáng tiếc, khuôn mặt đầu máu và bộ trang phục bẩn thỉu khiến anh ta không hề có chút khí thế nào.
Hai người cố ý nói chuyện phiếm để giảm bớt không khí căng thẳng, nếu không quá căng thẳng sẽ khiến người ta phạm sai lầm.
Vào giờ phút này, kẻ địch đã tiến sát bọn họ, một kẻ gần nhất đến chỗ cách chưa đầy mười mét.
Tuy không thấy dáng vẻ của kẻ thù, nhưng qua tiếng bước chân, đội viên Tinh Anh đã đoán ra vị trí của đối phương.
Anh ta không nói chuyện, ấn lên tay Hoắc Khải ra hiệu nằm sấp xuống để bảo vệ bản thân.
Đồng thời, anh ta nhanh chóng ngóc đầu lên, bắn trúng vào mi tâm của kẻ địch.
Đúng lúc kẻ kia ngã xuống thì một viên đạn bắn trúng vào mặt đất bên cạnh đội viên Tinh Anh, may mà anh ta rút lại nhanh mới không bị bắn trúng.
Vụn đá bắt tung tóe trên mặt đất, làm trầy xước da thịt trên cánh tay, đội viên Tinh Anh thu lại nói với Hoắc Khải: “Ông chủ, trò đùa này của anh không vui chút nào, tay bắn tỉa kia vẫn còn sống”.
Hoắc Khải nằm rạp trên đất, nhún vai nói: “Tôi không nói đùa. Tôi chỉ nói hắn ta sắp chết chứ không nói hắn đã chết”.
Đội viên Tinh Anh không phản bác, sau khi lại một nữa xác định vị trí của kẻ thù qua tiếng bước chân, anh ta lại nổ súng.
Nhưng lần này, vận may của anh ta không tốt như vậy, kẻ địch đã sớm chú ý đến động tĩnh ở bên này, lập tức bắn một loạt đạn quét qua đây.
Tuy rằng kẻ đó bị anh ta kết liễu bằng một phát súng nhưng anh ta cũng bị thương.
Một viên đạn xuyên vào vai của anh ta, còn một viên thì sượt qua lông mày. Phần đuôi xương lông mày bị nứt, máu tươi chảy giàn giụa.
Đội viên Tinh Anh nhanh chóng đổi tay cầm súng, đồng thời nói với Hoắc Khải: “Ông chủ, anh xác định không mạo hiểm cướp xe chứ?”
Hoắc Khải không nói chuyện, anh cũng đang cân nhắc lựa chọn này. Một giây sau, anh đưa ra quyết định.
Kỹ năng của anh kém hơn nhiều so với đội viên Tinh Anh.
Ngay cả đội viên Tinh Anh cũng trúng đạn thì mình chạy ra ngoài sợ là lập tức bị bắn thành cái sàng.
Đương nhiên, kẻ thù chưa hẳn sẽ thật sự muốn giết anh, có lẽ sẽ đánh gãy tay chân, giữ lại một mang. Nhưng kết cục như thế, không phải là điều mà Hoắc Khải mong muốn.
Anh hi vọng mình có thể khỏe mạnh, hoạt bát về nước chứ không phải thành kẻ tàn tật.
Tình hình bây giờ quá nguy hiểm, hi vọng duy nhất chính là Đường Thế Minh kịp thời giải quyết kẻ thù, sau đó phối hợp với đội viên Tinh Anh, cùng đưa anh thoát khỏi vòng vây.
“Anh thử lại một lần nữa đi”, Hoắc Khải bỗng nhiên nói.
Đội viên Tinh Anh khẽ gật đầu, không hỏi anh vì sao, lập tức duỗi tay bắn nhanh vài phát súng.
Mơ hồ nghe thấy có ai đó hét lên đau đớn, có lẽ là bị bắn trúng, đồng thời, có một loạt đạn găm vào thùng xe đang bốc cháy.
Vốn dĩ thân xe bằng thép đã nóng hầm hập, đến giờ bị đạn găm vào khiến hai tai muốn điếc luôn.
Đội viên Tinh Anh lên đạn, nhìn Hoắc Khải, đợi chỉ thị tiếp theo của anh.
Hoắc Khải lắng nghe một lát, sau đó hỏi: “Anh cảm thấy hai lần tấn công vừa rồi có súng bắn tỉa không?”
“Không có”, đội viên Tinh Anh không chút do dự trả lời. Anh ta hiểu rất rõ về súng đạn. Viên đạn của súng bắn tỉa và đạn của súng máy bình thường không giống nhau, rất dễ phân biệt.
Sau khi trả lời câu hỏi này, đội viên Tinh Anh lập tức hiểu ý của Hoắc Khải, ánh mắt anh ta phát sáng: “Người bạn kiêm vệ sĩ tư kia của anh đã giải quyết tay súng bắn tỉa rồi?”
“Tôi đoán là vậy, nếu anh ta không ngốc”, Hoắc Khải nói.
Đội viên Tinh Anh cười hê hê, lấy một miếng kẹo cao su từ trong túi nhét vào miệng nhai ngấu nhiến rồi dùng sức ném ra.
Đồng thời, cả người lăn trên đất vài vòng, sau đó đứng dậy, không cần nhìn mà bắn ra một phát, vừa hay trúng vào viên kẹo cao su đang bay trong không trung.
Tưởng là kẹo cao su nhưng thực chất là quả bom mini đặc chế.
Sau khi bị bắn trúng, một tiếng nổ ầm vang lên, quả bom phát nổ, mấy tên địch ở gần đó la hét thảm thiết, đa số nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi.
Tuy Hoắc Khải không cao bằng đội viên Tinh Anh nhưng bộ não của anh thì phản ứng nhanh hơn đối phương.
Khi đội viên Tinh Anh lăn ra bắn thì anh cũng nhanh chóng từ trong xe nhảy ra.
Chỉ trong thời gian vài phần mười giây đã đủ để Hoắc Khải phán đoán phương hướng đột phá vòng vây tốt nhất.
Anh lập tức cúi xuống, nhân lúc khói từ quả bom chưa tan hết thì đã lao vào.
Đội viên Tinh Anh theo sát phía sau, hai người điên cuồng chạy về chiếc xe gần nhất.
Trong lúc chạy, đội viên Tinh Anh liên tục nổ súng, làm bị thương một tên địch và khiến cho một tên khác nằm rạp ở trong một cái cống bên cạnh không dám chui ra.
Đồng thời, lái xe đang ở trên xe cũng trúng đạn, máu tươi phun ra bắn lên cửa kính của xe.
Hai người chạy tới bên cạnh xe, Hoắc Khải sải bước đến kéo cửa xe, kéo tên lái xe đã chết kia ra ngoài.
Ngồi ở ghế lái, anh nhanh chóng gạt cần số, khởi động xe.
Cách đó không xa, một tên địch đột nhiên ngã xuống, một viên đá đập vào sau đầu hắn ta.
Kỹ thuật tấn công đặc biệt này chắc chắn không phải sở trường của tiểu đội Tinh Anh.
Hoắc Khải lập tức phán đoán được vị trí của Đường Thế Minh, vội lái xe qua bên đó.
Đội viên Tinh Anh ở trên xe phối hợp bắn ra, cũng nhìn thấy Đường Thế Minh đang xuất quỷ nhập thần bên trong cánh đồng.
Người đàn ông đến từ quốc gia lâu đời ở phương Đông, giống như con rắn độc luồn lách khắp nơi trong cánh đồng, cho dù anh bắn bao nhiêu phát súng thì cũng chỉ vĩnh viễn bắn trúng được ruộng lúa sau lưng anh ta.
Dùng đồng lúa làm vỏ bọc, dựa vào lợi thế tốc độ tuyệt đối, Đường Thế Minh lần lượt tiếp cận hết kẻ này đến kẻ khác.
Anh ta hiểu rõ lợi thế của mình, cũng rõ lợi thế của kẻ địch.
Lợi thế của kẻ địch là sử dụng thành thục súng máy, một khi bị khóa vị trí thì anh ta rất khó trốn thoát.
Cho nên, sau khi lợi dụng cánh đồng để loại bỏ đi phần lớn lợi thế của kẻ địch, Đường Thế Minh chọn các loại vũ khí ẩn thân cổ xưa để tấn công.
Đá, dao, gậy, thậm chí cả bùn đất.
Những thứ này bình thường có vẻ không mang tính uy hiếp, nhưng lúc này chúng lại phát huy một uy lực kinh người hơn cả súng đạn. Từng người bị Đường Thế Minh đánh ngã lăn ra đất.
Hơn nữa, kẻ địch không chỉ có một đối thủ như Đường Thế Minh mà còn có cả đội viên Tinh Anh đang bắn súng điên cuồng ở trên xe.
Ngoại trừ cô gái Na tra, thì những người có thể gia nhập tiểu đội Tinh Anh thì hầu hết đầu là những xạ thủ cực giỏi.
Gần như nhắm mắt cũng có thể bắn trúng bất cứ mục tiêu nào mà họ muốn bắn.
Mặc dù đã bị thương, nhưng đội viên Tinh Anh vẫn thể hiện mười hai phần sức lực. Kẻ địch vừa phải tìm vị trí của Đường Thế Minh, vừa phải đề phòng đạn lạc của đội viên Tinh Anh, có thể nói là trước sau đều khó khăn.
Khi Hoắc Khải điều khiển xe đến bên cánh đồng thì một đám kẻ thù đông như kiến mà chỉ còn vài kẻ đang đứng.
Đường Thế Minh từ trong cánh đồng nhảy ra, sải bước lớn nhảy vào qua cửa sổ kính ô tô.
Hành động vừa mạo hiểm vừa khó nhằn này được anh ta hoàn thành một cách hoàn hảo, không hề đụng phải cửa sổ.
Đội viên Tinh Anh không thể không huýt sáo, giơ ngón cái lên tán thưởng.
Đường Thế Minh không có thời gian để ý tới sự tán thưởng của anh ta, giơ tay lên, ngay lúc Hoắc Khải lái xe đi qua xe của đối phương thì trong chớp mắt một nắm bùn nện vào cửa kính xe của kẻ thù.
Một viên đá lẫn trong nắm bùn va vào làm nứt cửa kính mà bùn khiến cho tầm nhìn trở nên mơ hồ. Ngay cả khi kẻ địch vội vàng bật cần gạt nước cũng rất khó làm sạch chúng ngay lập tức.
Còn một chiếc xe khác thì bị đội viên Tinh Anh bắn nát hai lốp xe, khiến nó bị lệch sang một bên, đã không có khả năng truy đuổi.
Hoắc Khải lái xe đâm vào vật chặn đường rồi cứ thế bỏ đi.
Đội viên Tinh Anh dựa vào ghế, lại một lần nữa giơ ngón tay cái lên với Đường Thế Minh, nói: “Người anh em, hay lắm!”
Đường Thế Minh không có sức lực giao lưu với anh ta, chỉ cau mày nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Tại sao lại xảy ra chuyện này? Những người kia từ đâu tới?”
“Tôi cũng không biết”, Hoắc Khải lắc đầu nói.
“Do phẫu thuật thay đầu của anh thu hút tới sao? Tôi xem thời sự, không phải nói rất nhiều người muốn hợp tác với anh à?”, Đường Thế Minh không hiểu hỏi.
“Có rất nhiều cách thức hợp tác, đối với họ cách có lợi nhất, đương nhiên là khiến tôi từ người hợp tác có địa vị ngang hàng trở thành một bàn đạp làm việc không công cho họ”, Hoắc Khải vừa lái xe vừa nhìn anh ta bằng kính chiếu hậu, hỏi: “Sao, sợ rồi à?”
- ---------------------------
“Cũng gần như vậy”, Hoắc Khải khẽ gật đầu, không phủ nhận chuyện này.
Đội viên Tinh Anh bỗng có chút không vui: “Anh nghi ngờ năng lực của chúng tôi sao?”
“Không phải, tôi tin tưởng năng lực của các anh, nhưng người này đi cùng tôi từ trong nước, là vệ sĩ tư của tôi, cũng là bạn tốt. Nếu anh cảm thấy không vui thì sau khi xong việc có thể đánh với anh ta một trận. Tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ rất thích đánh nhau một trận với các anh”, Hoắc Khải nói.
Đội viên Tinh Anh hừ một tiếng, nói: “Tôi sẽ đánh cho anh ta phải bò đất tìm răng!”
Giọng nói của anh ta rất có sức mạnh, đáng tiếc, khuôn mặt đầu máu và bộ trang phục bẩn thỉu khiến anh ta không hề có chút khí thế nào.
Hai người cố ý nói chuyện phiếm để giảm bớt không khí căng thẳng, nếu không quá căng thẳng sẽ khiến người ta phạm sai lầm.
Vào giờ phút này, kẻ địch đã tiến sát bọn họ, một kẻ gần nhất đến chỗ cách chưa đầy mười mét.
Tuy không thấy dáng vẻ của kẻ thù, nhưng qua tiếng bước chân, đội viên Tinh Anh đã đoán ra vị trí của đối phương.
Anh ta không nói chuyện, ấn lên tay Hoắc Khải ra hiệu nằm sấp xuống để bảo vệ bản thân.
Đồng thời, anh ta nhanh chóng ngóc đầu lên, bắn trúng vào mi tâm của kẻ địch.
Đúng lúc kẻ kia ngã xuống thì một viên đạn bắn trúng vào mặt đất bên cạnh đội viên Tinh Anh, may mà anh ta rút lại nhanh mới không bị bắn trúng.
Vụn đá bắt tung tóe trên mặt đất, làm trầy xước da thịt trên cánh tay, đội viên Tinh Anh thu lại nói với Hoắc Khải: “Ông chủ, trò đùa này của anh không vui chút nào, tay bắn tỉa kia vẫn còn sống”.
Hoắc Khải nằm rạp trên đất, nhún vai nói: “Tôi không nói đùa. Tôi chỉ nói hắn ta sắp chết chứ không nói hắn đã chết”.
Đội viên Tinh Anh không phản bác, sau khi lại một nữa xác định vị trí của kẻ thù qua tiếng bước chân, anh ta lại nổ súng.
Nhưng lần này, vận may của anh ta không tốt như vậy, kẻ địch đã sớm chú ý đến động tĩnh ở bên này, lập tức bắn một loạt đạn quét qua đây.
Tuy rằng kẻ đó bị anh ta kết liễu bằng một phát súng nhưng anh ta cũng bị thương.
Một viên đạn xuyên vào vai của anh ta, còn một viên thì sượt qua lông mày. Phần đuôi xương lông mày bị nứt, máu tươi chảy giàn giụa.
Đội viên Tinh Anh nhanh chóng đổi tay cầm súng, đồng thời nói với Hoắc Khải: “Ông chủ, anh xác định không mạo hiểm cướp xe chứ?”
Hoắc Khải không nói chuyện, anh cũng đang cân nhắc lựa chọn này. Một giây sau, anh đưa ra quyết định.
Kỹ năng của anh kém hơn nhiều so với đội viên Tinh Anh.
Ngay cả đội viên Tinh Anh cũng trúng đạn thì mình chạy ra ngoài sợ là lập tức bị bắn thành cái sàng.
Đương nhiên, kẻ thù chưa hẳn sẽ thật sự muốn giết anh, có lẽ sẽ đánh gãy tay chân, giữ lại một mang. Nhưng kết cục như thế, không phải là điều mà Hoắc Khải mong muốn.
Anh hi vọng mình có thể khỏe mạnh, hoạt bát về nước chứ không phải thành kẻ tàn tật.
Tình hình bây giờ quá nguy hiểm, hi vọng duy nhất chính là Đường Thế Minh kịp thời giải quyết kẻ thù, sau đó phối hợp với đội viên Tinh Anh, cùng đưa anh thoát khỏi vòng vây.
“Anh thử lại một lần nữa đi”, Hoắc Khải bỗng nhiên nói.
Đội viên Tinh Anh khẽ gật đầu, không hỏi anh vì sao, lập tức duỗi tay bắn nhanh vài phát súng.
Mơ hồ nghe thấy có ai đó hét lên đau đớn, có lẽ là bị bắn trúng, đồng thời, có một loạt đạn găm vào thùng xe đang bốc cháy.
Vốn dĩ thân xe bằng thép đã nóng hầm hập, đến giờ bị đạn găm vào khiến hai tai muốn điếc luôn.
Đội viên Tinh Anh lên đạn, nhìn Hoắc Khải, đợi chỉ thị tiếp theo của anh.
Hoắc Khải lắng nghe một lát, sau đó hỏi: “Anh cảm thấy hai lần tấn công vừa rồi có súng bắn tỉa không?”
“Không có”, đội viên Tinh Anh không chút do dự trả lời. Anh ta hiểu rất rõ về súng đạn. Viên đạn của súng bắn tỉa và đạn của súng máy bình thường không giống nhau, rất dễ phân biệt.
Sau khi trả lời câu hỏi này, đội viên Tinh Anh lập tức hiểu ý của Hoắc Khải, ánh mắt anh ta phát sáng: “Người bạn kiêm vệ sĩ tư kia của anh đã giải quyết tay súng bắn tỉa rồi?”
“Tôi đoán là vậy, nếu anh ta không ngốc”, Hoắc Khải nói.
Đội viên Tinh Anh cười hê hê, lấy một miếng kẹo cao su từ trong túi nhét vào miệng nhai ngấu nhiến rồi dùng sức ném ra.
Đồng thời, cả người lăn trên đất vài vòng, sau đó đứng dậy, không cần nhìn mà bắn ra một phát, vừa hay trúng vào viên kẹo cao su đang bay trong không trung.
Tưởng là kẹo cao su nhưng thực chất là quả bom mini đặc chế.
Sau khi bị bắn trúng, một tiếng nổ ầm vang lên, quả bom phát nổ, mấy tên địch ở gần đó la hét thảm thiết, đa số nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi.
Tuy Hoắc Khải không cao bằng đội viên Tinh Anh nhưng bộ não của anh thì phản ứng nhanh hơn đối phương.
Khi đội viên Tinh Anh lăn ra bắn thì anh cũng nhanh chóng từ trong xe nhảy ra.
Chỉ trong thời gian vài phần mười giây đã đủ để Hoắc Khải phán đoán phương hướng đột phá vòng vây tốt nhất.
Anh lập tức cúi xuống, nhân lúc khói từ quả bom chưa tan hết thì đã lao vào.
Đội viên Tinh Anh theo sát phía sau, hai người điên cuồng chạy về chiếc xe gần nhất.
Trong lúc chạy, đội viên Tinh Anh liên tục nổ súng, làm bị thương một tên địch và khiến cho một tên khác nằm rạp ở trong một cái cống bên cạnh không dám chui ra.
Đồng thời, lái xe đang ở trên xe cũng trúng đạn, máu tươi phun ra bắn lên cửa kính của xe.
Hai người chạy tới bên cạnh xe, Hoắc Khải sải bước đến kéo cửa xe, kéo tên lái xe đã chết kia ra ngoài.
Ngồi ở ghế lái, anh nhanh chóng gạt cần số, khởi động xe.
Cách đó không xa, một tên địch đột nhiên ngã xuống, một viên đá đập vào sau đầu hắn ta.
Kỹ thuật tấn công đặc biệt này chắc chắn không phải sở trường của tiểu đội Tinh Anh.
Hoắc Khải lập tức phán đoán được vị trí của Đường Thế Minh, vội lái xe qua bên đó.
Đội viên Tinh Anh ở trên xe phối hợp bắn ra, cũng nhìn thấy Đường Thế Minh đang xuất quỷ nhập thần bên trong cánh đồng.
Người đàn ông đến từ quốc gia lâu đời ở phương Đông, giống như con rắn độc luồn lách khắp nơi trong cánh đồng, cho dù anh bắn bao nhiêu phát súng thì cũng chỉ vĩnh viễn bắn trúng được ruộng lúa sau lưng anh ta.
Dùng đồng lúa làm vỏ bọc, dựa vào lợi thế tốc độ tuyệt đối, Đường Thế Minh lần lượt tiếp cận hết kẻ này đến kẻ khác.
Anh ta hiểu rõ lợi thế của mình, cũng rõ lợi thế của kẻ địch.
Lợi thế của kẻ địch là sử dụng thành thục súng máy, một khi bị khóa vị trí thì anh ta rất khó trốn thoát.
Cho nên, sau khi lợi dụng cánh đồng để loại bỏ đi phần lớn lợi thế của kẻ địch, Đường Thế Minh chọn các loại vũ khí ẩn thân cổ xưa để tấn công.
Đá, dao, gậy, thậm chí cả bùn đất.
Những thứ này bình thường có vẻ không mang tính uy hiếp, nhưng lúc này chúng lại phát huy một uy lực kinh người hơn cả súng đạn. Từng người bị Đường Thế Minh đánh ngã lăn ra đất.
Hơn nữa, kẻ địch không chỉ có một đối thủ như Đường Thế Minh mà còn có cả đội viên Tinh Anh đang bắn súng điên cuồng ở trên xe.
Ngoại trừ cô gái Na tra, thì những người có thể gia nhập tiểu đội Tinh Anh thì hầu hết đầu là những xạ thủ cực giỏi.
Gần như nhắm mắt cũng có thể bắn trúng bất cứ mục tiêu nào mà họ muốn bắn.
Mặc dù đã bị thương, nhưng đội viên Tinh Anh vẫn thể hiện mười hai phần sức lực. Kẻ địch vừa phải tìm vị trí của Đường Thế Minh, vừa phải đề phòng đạn lạc của đội viên Tinh Anh, có thể nói là trước sau đều khó khăn.
Khi Hoắc Khải điều khiển xe đến bên cánh đồng thì một đám kẻ thù đông như kiến mà chỉ còn vài kẻ đang đứng.
Đường Thế Minh từ trong cánh đồng nhảy ra, sải bước lớn nhảy vào qua cửa sổ kính ô tô.
Hành động vừa mạo hiểm vừa khó nhằn này được anh ta hoàn thành một cách hoàn hảo, không hề đụng phải cửa sổ.
Đội viên Tinh Anh không thể không huýt sáo, giơ ngón cái lên tán thưởng.
Đường Thế Minh không có thời gian để ý tới sự tán thưởng của anh ta, giơ tay lên, ngay lúc Hoắc Khải lái xe đi qua xe của đối phương thì trong chớp mắt một nắm bùn nện vào cửa kính xe của kẻ thù.
Một viên đá lẫn trong nắm bùn va vào làm nứt cửa kính mà bùn khiến cho tầm nhìn trở nên mơ hồ. Ngay cả khi kẻ địch vội vàng bật cần gạt nước cũng rất khó làm sạch chúng ngay lập tức.
Còn một chiếc xe khác thì bị đội viên Tinh Anh bắn nát hai lốp xe, khiến nó bị lệch sang một bên, đã không có khả năng truy đuổi.
Hoắc Khải lái xe đâm vào vật chặn đường rồi cứ thế bỏ đi.
Đội viên Tinh Anh dựa vào ghế, lại một lần nữa giơ ngón tay cái lên với Đường Thế Minh, nói: “Người anh em, hay lắm!”
Đường Thế Minh không có sức lực giao lưu với anh ta, chỉ cau mày nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Tại sao lại xảy ra chuyện này? Những người kia từ đâu tới?”
“Tôi cũng không biết”, Hoắc Khải lắc đầu nói.
“Do phẫu thuật thay đầu của anh thu hút tới sao? Tôi xem thời sự, không phải nói rất nhiều người muốn hợp tác với anh à?”, Đường Thế Minh không hiểu hỏi.
“Có rất nhiều cách thức hợp tác, đối với họ cách có lợi nhất, đương nhiên là khiến tôi từ người hợp tác có địa vị ngang hàng trở thành một bàn đạp làm việc không công cho họ”, Hoắc Khải vừa lái xe vừa nhìn anh ta bằng kính chiếu hậu, hỏi: “Sao, sợ rồi à?”
- ---------------------------