Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-619
Chương 619: Tài liệu
Hồi nhỏ, anh luôn ước mình sẽ được sống trên cây, thậm chí còn vẽ rất nhiều bản thảo thư phòng.
Nhưng khi anh có thực lực để thực hiện điều ước này thì anh đã quên đi nó từ lâu.
Lần này, khi nhớ lại ngày xưa, Hoắc Khải cảm giác thật hoài niệm.
Nhà họ Hoắc là nơi anh bắt đầu, ở đây có quá nhiều hồi ức, nhưng nó cũng là nơi khiến anh thấy thất vọng nhất.
Vì anh chẳng cảm nhận được chút tình cảm gia đình nào ở đây, tất cả đều chỉ có lợi ích.
Bao gồm cả quá trình trưởng thành của anh.
Lúc học cấp 3, Hoắc Khải đã rời khỏi nhà họ Hoắc, một mình tự lập.
Nói dễ nghe thì là sự rèn luyện của dòng họ lớn, nhưng thực ra Hoắc Khải biết đây là vì anh bị họ bài trừ.
Không phải con cháu nào của nhà họ Hoắc đến tuổi cũng phải đi như anh.
Rõ ràng có thể sử dụng tài nguyên của dòng họ, tại sao phải một mình rèn luyện chứ?
Có khác nào lãng phí tài nguyên không!
Nhưng Hoắc Khải quá có tiềm năng, chỉ vài năm sau, anh đã được dòng họ gọi lại để phụ trách những việc quan trọng hơn.
Từ năm 2 đại học, cũng là lúc anh 20 tuổi, dòng họ đã bồi dưỡng anh như một người thừa kế rồi.
Trước khi nắm quyền thật sự, anh gặp phải rất nhiều rắc rối, có từ bên ngoài, nhưng càng nhiều lại là từ bên trong dòng họ.
Người muốn nắm quyền nhà họ Hoắc như Hoắc Tích Nguyên quá nhiều, ai cũng muốn đối thủ cạnh tranh của mình chết đi, cho nên Hoắc Khải gặp phải cảnh ám sát rất nhiều lần.
Mãi cho đến khi anh thực sự cai quản nhà họ Hoắc thì bọn họ mới coi như dừng lại việc ám sát.
Vì năng lực của anh quá mạnh, ai cũng biết rằng, chỉ cần Hoắc Khải tiếp tục cai quản thì nhà họ Hoắc nhất định sẽ phát triển vượt bậc.
Nhưng ai mà ngờ, Hoắc Trạch Minh lại câu kết với thế lực ngầm để mưu hại Hoắc Khải cơ chứ.
Mãi cho đến giờ, Hoắc Khải vẫn không hiểu, vì sao chú lại làm vậy. Ông ta không tin anh hay sao?
Lần này, Hoắc Khải rất muốn hỏi Hoắc Trạch Minh, nhưng lại không hề lên tiếng hỏi.
Vì thân phận của anh còn chưa bị bại lộ hoàn toàn, cho nên tạm thời không cần phải làm rõ mọi chuyện ra như vậy.
Đứng dưới cây đa một lúc, Hoắc Khải tiến vào phòng.
Tất cả mọi thứ ở đây đã thay đổi rất nhiều, Hoắc Trạch Minh là người thích nghệ thuật, kể cả sau khi nắm quyền cũng thế.
Cho nên trong phòng được treo rất nhiều tranh chữ của các danh nhân.
Những hòm sách, tài liệu, máy tính đều đã được thay đổi thành bình hoa, đồ trang trí.
Nhìn thì rất có không khí nghệ thuật và đơn giản hơn nhiều, nhưng Hoắc Khải lại không thích nó.
Anh chỉ nhìn một phát liền đi ra.
Đám người Hoắc Trạch Minh đi theo sau thì lòng vô cùng bất an, bọn họ không đoán nổi suy nghĩ của người thanh niên này. Họ không nhìn được manh mối nào từ cảm xúc của anh.
Sau khi ra khỏi phòng, Hoắc Khải lại quay về dưới cây đa, có lẽ đây là nơi duy nhất mà không thay đổi gì ở nhà họ Hoắc.
Hoắc Khải sờ vào thân cây gồ ghề, nói: “Cây đa này đã già lắm rồi nhỉ, nghe nói còn nhiều tuổi hơn cả lịch sử của nhà họ Hoắc?”
Hoắc Trạch Minh vội vàng gật đầu, đáp: “Cây đa này có lịch sử mấy trăm năm liền. Lúc xây nhà, chúng tôi đã đặc biệt chuyển nó qua đây. Vì vậy, tuổi của nó còn lớn hơn nhà họ Hoắc nhiều”.
“Nó thì chẳng thay đổi gì, nhưng nhà họ Hoắc thì lại khác quá”, Hoắc Khải nói.
Hoắc Trạch Minh ngẩn ra, không hiểu ý anh, mà cũng không dám hỏi, chỉ đứng yên ở đó.
Một lúc sau, Hoắc Khải xoay người nhìn ông ta và nói tiếp: “Các ông chắc biết tôi đến đây vì chuyện gì nhỉ?”
Hoắc Trạch Minh do dự rồi trả lời: “Tôi có đoán đến mấy loại khả năng, nhưng không chắc chắn lắm”.
“Thế thì tôi nói thẳng nhé”, Hoắc Khải ngả bài luôn: “Lần cạnh tranh này đã đến hồi kết rồi, nhà họ Hoắc không thay đổi được gì đâu. Nói thật, tôi rất có cảm tình với nhà họ Hoắc, nên không muốn lật đổ dòng họ này. Lần này đến đây, tôi đại diện cho Hi Vọng Mới đưa ra yêu cầu thu mua lại nhà họ Hoắc. Nếu các ông đồng ý thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện, còn không thì chúng ta cứ đánh tiếp thôi. Dù sao, đến cuối cùng tôi cũng vẫn sẽ có được tài sản của nhà họ Hoắc mà thôi”.
Bị Hoắc Khải nói thẳng ra như vậy, Hoắc Trạch Minh rất giận trong lòng, nhưng ông ta không thể không thừa nhận đó là sự thật.
Với quy mô hiện giờ của Hi Vọng Mới, nhà họ Hoắc hoàn toàn không phải là đối thủ của họ. Đến cuối cùng, nhà họ Hoắc chỉ còn một con đường chết. Khi nhà họ Hoắc không còn chống đỡ được nữa, Hi Vọng Mới có thể mua lại họ với giá thấp nhất.
Nếu bây giờ thương lượng thì giá còn có thể cao một chút.
Nhưng là chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Hoắc, Hoắc Trạch Minh thật sự không ném được thể diện đi mà đầu hàng với người thanh niên này. Ông ta chỉ có thể đáp: “Chuyện này rất rắc rối, tôi muốn cân nhắc một chút”.
“Không sao cả, các ông có thể cân nhắc. Tôi ở đây nghỉ ngơi một chút là được. Bao giờ nghĩ xong thì đem cả tài liệu suốt 3 năm qua của nhà họ Hoắc qua đây. Nhớ là tất cả nhé. Nếu các ông nghĩ mình có năng lực che giấu thì có thể thử, không sao hết”, Hoắc Khải bình thản nói.
Hoắc Trạch Minh sầm mặt lại, không nói gì nữa mà quay người đi thẳng.
Sau đó, có người chuyển bàn, ghế và trà cùng đồ ăn vặt đến. Hoắc Tích Nguyên thì vẫn luôn đứng đó, không rời đi đâu cả.
Ông ta rõ ràng là có ý định muốn nịnh bợ ông chủ của Hi Vọng Mới để biến bản thân thành người cai quản nhà họ Hoắc.
Hoắc Khải cũng kệ ông ta, nói vài câu cho có.
Hoắc Tích Nguyên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, bèn nói: “Thật ra Hoắc Trạch Minh rất ngoan cố, lại còn kiêu ngạo nữa. Hoắc Trạch Minh luôn cho mình là nhất đấy. Cậu xem, người như thế thì có gì đáng tự hào chứ? Học tập, năng lực, mối quan hệ, có cái nào bằng tôi đâu? Chẳng hiểu đứa cháu kia của tôi nghĩ gì nữa, không làm được thì thôi đi, lại còn giao quyền cho Hoắc Trạch Minh, đúng là đầu óc có vấn đề mà!”
Hoắc Khải nhìn ông ta, hỏi: “Người cháu đó của ông sao rồi? Lâu lắm rồi tôi không nghe thấy tin tức của anh ta nữa”.
Hoắc Tích Nguyên lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết sau khi giao quyền thì đã đi du lịch vòng quanh thế giới với cô vợ kia rồi. Cậu ta cũng hay thật, sự nghiệp đang ở đỉnh cao thì tự nhiên không làm nữa, nhẹ nhàng từ bỏ quyền lực luôn. Nói thật, tôi phục cậu ta thật sự. Đáng tiếc là một người luôn nghĩ cho nhà họ Hoắc như tôi, lại vẫn bị Hoắc Trạch Minh kia chiếm ưu thế”.
Hoắc Tích Nguyên nói chuyện đầy ẩn ý, nói Hoắc Trạch Minh là một người vô dụng còn ông ta thì rất có năng lực.
Hoắc Khải hiểu, nhưng cũng không quan tâm, cứ để ông ta nói cho đã.
Một lúc sau, mấy người quản lý cấp cao của nhà họ Hoắc tươi cười quay lại, nói: “Cậu Lý, về chuyện thu mua ấy mà, chúng tôi vẫn cần phải cân nhắc thêm. Nhưng để tiết kiệm thời gian cho cậu thì chúng tôi đã cho người lấy hết tài liệu qua đây rồi. Cậu mà cần thêm gì nữa thì cứ bảo chúng tôi nhé”. Truyện hay luôn có tại { trumtr uyen.c om }
Trong lúc ấy, mười mấy người khệ nệ ôm một đống tài liệu đi vào sân.
Những tài liệu này bao gồm mọi việc xảy ra suốt 3 năm qua của nhà họ Hoắc, không thiếu một tờ.
Nếu chồng lên thì chắc phải cao mấy chục mét mất.
Hoắc Trạch Minh không lộ diện là vì muốn giữ chút mặt mũi cuối cùng cho nhà họ Hoắc, nhưng ông ta khó chịu với lời nói của Hoắc Khải cho nên đã cho người đem mớ tài liệu hổ lốn đến cho anh.
Cậu muốn xem chứ gì, ừ thì xem đi, cho cậu mệt chết thì thôi!
Hoắc Khải sao mà mắc bẫy được. Trước khi đến, anh đã nghĩ kỹ mình muốn làm gì rồi. Lúc này tài liệu ở trước mặt, nhưng anh cũng không lật ra xem ngay.
Nếu xem luôn thì không khác nào mò kim đáy bể.
“Lấy những tài liệu về chính sách, quyết định của nhà họ Hoắc ra đây cho tôi. Rồi đến chính sách thị trường, cuối cùng là tài liệu về toàn bộ nhân viên”, Hoắc Khải ra lệnh.
Mặc dù Hoắc Trạch Minh đã nói là phải ra oai trước mặt Hoắc Khải, nhưng đám người này thì không nghĩ thế.
Nếu đã chuẩn bị để bị người ta thu mua rồi thì còn tỏ vẻ làm gì nữa, vô nghĩa thật sự.
Giờ Hoắc Khải đã ra lệnh thì bọn họ lập tức cho người bắt đầu sắp xếp tài liệu.
Tốc độ của họ cũng khá nhanh, chưa đến 20 phút mà đã đưa ra được các tài liệu liên quan đến quyết định chiến lược rồi.
Hoắc Khải cầm lấy rồi đọc từng tờ một.
Anh đọc tài liệu rất chậm, có những cái chỉ lướt qua rồi thôi, nhưng có những chỗ phải xem đến mấy phút.
Hồi nhỏ, anh luôn ước mình sẽ được sống trên cây, thậm chí còn vẽ rất nhiều bản thảo thư phòng.
Nhưng khi anh có thực lực để thực hiện điều ước này thì anh đã quên đi nó từ lâu.
Lần này, khi nhớ lại ngày xưa, Hoắc Khải cảm giác thật hoài niệm.
Nhà họ Hoắc là nơi anh bắt đầu, ở đây có quá nhiều hồi ức, nhưng nó cũng là nơi khiến anh thấy thất vọng nhất.
Vì anh chẳng cảm nhận được chút tình cảm gia đình nào ở đây, tất cả đều chỉ có lợi ích.
Bao gồm cả quá trình trưởng thành của anh.
Lúc học cấp 3, Hoắc Khải đã rời khỏi nhà họ Hoắc, một mình tự lập.
Nói dễ nghe thì là sự rèn luyện của dòng họ lớn, nhưng thực ra Hoắc Khải biết đây là vì anh bị họ bài trừ.
Không phải con cháu nào của nhà họ Hoắc đến tuổi cũng phải đi như anh.
Rõ ràng có thể sử dụng tài nguyên của dòng họ, tại sao phải một mình rèn luyện chứ?
Có khác nào lãng phí tài nguyên không!
Nhưng Hoắc Khải quá có tiềm năng, chỉ vài năm sau, anh đã được dòng họ gọi lại để phụ trách những việc quan trọng hơn.
Từ năm 2 đại học, cũng là lúc anh 20 tuổi, dòng họ đã bồi dưỡng anh như một người thừa kế rồi.
Trước khi nắm quyền thật sự, anh gặp phải rất nhiều rắc rối, có từ bên ngoài, nhưng càng nhiều lại là từ bên trong dòng họ.
Người muốn nắm quyền nhà họ Hoắc như Hoắc Tích Nguyên quá nhiều, ai cũng muốn đối thủ cạnh tranh của mình chết đi, cho nên Hoắc Khải gặp phải cảnh ám sát rất nhiều lần.
Mãi cho đến khi anh thực sự cai quản nhà họ Hoắc thì bọn họ mới coi như dừng lại việc ám sát.
Vì năng lực của anh quá mạnh, ai cũng biết rằng, chỉ cần Hoắc Khải tiếp tục cai quản thì nhà họ Hoắc nhất định sẽ phát triển vượt bậc.
Nhưng ai mà ngờ, Hoắc Trạch Minh lại câu kết với thế lực ngầm để mưu hại Hoắc Khải cơ chứ.
Mãi cho đến giờ, Hoắc Khải vẫn không hiểu, vì sao chú lại làm vậy. Ông ta không tin anh hay sao?
Lần này, Hoắc Khải rất muốn hỏi Hoắc Trạch Minh, nhưng lại không hề lên tiếng hỏi.
Vì thân phận của anh còn chưa bị bại lộ hoàn toàn, cho nên tạm thời không cần phải làm rõ mọi chuyện ra như vậy.
Đứng dưới cây đa một lúc, Hoắc Khải tiến vào phòng.
Tất cả mọi thứ ở đây đã thay đổi rất nhiều, Hoắc Trạch Minh là người thích nghệ thuật, kể cả sau khi nắm quyền cũng thế.
Cho nên trong phòng được treo rất nhiều tranh chữ của các danh nhân.
Những hòm sách, tài liệu, máy tính đều đã được thay đổi thành bình hoa, đồ trang trí.
Nhìn thì rất có không khí nghệ thuật và đơn giản hơn nhiều, nhưng Hoắc Khải lại không thích nó.
Anh chỉ nhìn một phát liền đi ra.
Đám người Hoắc Trạch Minh đi theo sau thì lòng vô cùng bất an, bọn họ không đoán nổi suy nghĩ của người thanh niên này. Họ không nhìn được manh mối nào từ cảm xúc của anh.
Sau khi ra khỏi phòng, Hoắc Khải lại quay về dưới cây đa, có lẽ đây là nơi duy nhất mà không thay đổi gì ở nhà họ Hoắc.
Hoắc Khải sờ vào thân cây gồ ghề, nói: “Cây đa này đã già lắm rồi nhỉ, nghe nói còn nhiều tuổi hơn cả lịch sử của nhà họ Hoắc?”
Hoắc Trạch Minh vội vàng gật đầu, đáp: “Cây đa này có lịch sử mấy trăm năm liền. Lúc xây nhà, chúng tôi đã đặc biệt chuyển nó qua đây. Vì vậy, tuổi của nó còn lớn hơn nhà họ Hoắc nhiều”.
“Nó thì chẳng thay đổi gì, nhưng nhà họ Hoắc thì lại khác quá”, Hoắc Khải nói.
Hoắc Trạch Minh ngẩn ra, không hiểu ý anh, mà cũng không dám hỏi, chỉ đứng yên ở đó.
Một lúc sau, Hoắc Khải xoay người nhìn ông ta và nói tiếp: “Các ông chắc biết tôi đến đây vì chuyện gì nhỉ?”
Hoắc Trạch Minh do dự rồi trả lời: “Tôi có đoán đến mấy loại khả năng, nhưng không chắc chắn lắm”.
“Thế thì tôi nói thẳng nhé”, Hoắc Khải ngả bài luôn: “Lần cạnh tranh này đã đến hồi kết rồi, nhà họ Hoắc không thay đổi được gì đâu. Nói thật, tôi rất có cảm tình với nhà họ Hoắc, nên không muốn lật đổ dòng họ này. Lần này đến đây, tôi đại diện cho Hi Vọng Mới đưa ra yêu cầu thu mua lại nhà họ Hoắc. Nếu các ông đồng ý thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện, còn không thì chúng ta cứ đánh tiếp thôi. Dù sao, đến cuối cùng tôi cũng vẫn sẽ có được tài sản của nhà họ Hoắc mà thôi”.
Bị Hoắc Khải nói thẳng ra như vậy, Hoắc Trạch Minh rất giận trong lòng, nhưng ông ta không thể không thừa nhận đó là sự thật.
Với quy mô hiện giờ của Hi Vọng Mới, nhà họ Hoắc hoàn toàn không phải là đối thủ của họ. Đến cuối cùng, nhà họ Hoắc chỉ còn một con đường chết. Khi nhà họ Hoắc không còn chống đỡ được nữa, Hi Vọng Mới có thể mua lại họ với giá thấp nhất.
Nếu bây giờ thương lượng thì giá còn có thể cao một chút.
Nhưng là chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Hoắc, Hoắc Trạch Minh thật sự không ném được thể diện đi mà đầu hàng với người thanh niên này. Ông ta chỉ có thể đáp: “Chuyện này rất rắc rối, tôi muốn cân nhắc một chút”.
“Không sao cả, các ông có thể cân nhắc. Tôi ở đây nghỉ ngơi một chút là được. Bao giờ nghĩ xong thì đem cả tài liệu suốt 3 năm qua của nhà họ Hoắc qua đây. Nhớ là tất cả nhé. Nếu các ông nghĩ mình có năng lực che giấu thì có thể thử, không sao hết”, Hoắc Khải bình thản nói.
Hoắc Trạch Minh sầm mặt lại, không nói gì nữa mà quay người đi thẳng.
Sau đó, có người chuyển bàn, ghế và trà cùng đồ ăn vặt đến. Hoắc Tích Nguyên thì vẫn luôn đứng đó, không rời đi đâu cả.
Ông ta rõ ràng là có ý định muốn nịnh bợ ông chủ của Hi Vọng Mới để biến bản thân thành người cai quản nhà họ Hoắc.
Hoắc Khải cũng kệ ông ta, nói vài câu cho có.
Hoắc Tích Nguyên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, bèn nói: “Thật ra Hoắc Trạch Minh rất ngoan cố, lại còn kiêu ngạo nữa. Hoắc Trạch Minh luôn cho mình là nhất đấy. Cậu xem, người như thế thì có gì đáng tự hào chứ? Học tập, năng lực, mối quan hệ, có cái nào bằng tôi đâu? Chẳng hiểu đứa cháu kia của tôi nghĩ gì nữa, không làm được thì thôi đi, lại còn giao quyền cho Hoắc Trạch Minh, đúng là đầu óc có vấn đề mà!”
Hoắc Khải nhìn ông ta, hỏi: “Người cháu đó của ông sao rồi? Lâu lắm rồi tôi không nghe thấy tin tức của anh ta nữa”.
Hoắc Tích Nguyên lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết sau khi giao quyền thì đã đi du lịch vòng quanh thế giới với cô vợ kia rồi. Cậu ta cũng hay thật, sự nghiệp đang ở đỉnh cao thì tự nhiên không làm nữa, nhẹ nhàng từ bỏ quyền lực luôn. Nói thật, tôi phục cậu ta thật sự. Đáng tiếc là một người luôn nghĩ cho nhà họ Hoắc như tôi, lại vẫn bị Hoắc Trạch Minh kia chiếm ưu thế”.
Hoắc Tích Nguyên nói chuyện đầy ẩn ý, nói Hoắc Trạch Minh là một người vô dụng còn ông ta thì rất có năng lực.
Hoắc Khải hiểu, nhưng cũng không quan tâm, cứ để ông ta nói cho đã.
Một lúc sau, mấy người quản lý cấp cao của nhà họ Hoắc tươi cười quay lại, nói: “Cậu Lý, về chuyện thu mua ấy mà, chúng tôi vẫn cần phải cân nhắc thêm. Nhưng để tiết kiệm thời gian cho cậu thì chúng tôi đã cho người lấy hết tài liệu qua đây rồi. Cậu mà cần thêm gì nữa thì cứ bảo chúng tôi nhé”. Truyện hay luôn có tại { trumtr uyen.c om }
Trong lúc ấy, mười mấy người khệ nệ ôm một đống tài liệu đi vào sân.
Những tài liệu này bao gồm mọi việc xảy ra suốt 3 năm qua của nhà họ Hoắc, không thiếu một tờ.
Nếu chồng lên thì chắc phải cao mấy chục mét mất.
Hoắc Trạch Minh không lộ diện là vì muốn giữ chút mặt mũi cuối cùng cho nhà họ Hoắc, nhưng ông ta khó chịu với lời nói của Hoắc Khải cho nên đã cho người đem mớ tài liệu hổ lốn đến cho anh.
Cậu muốn xem chứ gì, ừ thì xem đi, cho cậu mệt chết thì thôi!
Hoắc Khải sao mà mắc bẫy được. Trước khi đến, anh đã nghĩ kỹ mình muốn làm gì rồi. Lúc này tài liệu ở trước mặt, nhưng anh cũng không lật ra xem ngay.
Nếu xem luôn thì không khác nào mò kim đáy bể.
“Lấy những tài liệu về chính sách, quyết định của nhà họ Hoắc ra đây cho tôi. Rồi đến chính sách thị trường, cuối cùng là tài liệu về toàn bộ nhân viên”, Hoắc Khải ra lệnh.
Mặc dù Hoắc Trạch Minh đã nói là phải ra oai trước mặt Hoắc Khải, nhưng đám người này thì không nghĩ thế.
Nếu đã chuẩn bị để bị người ta thu mua rồi thì còn tỏ vẻ làm gì nữa, vô nghĩa thật sự.
Giờ Hoắc Khải đã ra lệnh thì bọn họ lập tức cho người bắt đầu sắp xếp tài liệu.
Tốc độ của họ cũng khá nhanh, chưa đến 20 phút mà đã đưa ra được các tài liệu liên quan đến quyết định chiến lược rồi.
Hoắc Khải cầm lấy rồi đọc từng tờ một.
Anh đọc tài liệu rất chậm, có những cái chỉ lướt qua rồi thôi, nhưng có những chỗ phải xem đến mấy phút.