Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-664
Chương 664: Lựa chọn
“Tôi chẳng làm sai điều gì cả, mà thái độ tức giận của anh mới khiến người khác khó hiểu”, Cố Phi Dương bình tĩnh hơn, lạnh nhạt nói: “Hay phải nói là, anh đã hiểu thật ra mình không có tư cách để nói điều kiện với tôi, nên ở đây phát điên lên, muốn lớn giọng che giấu sự chột dạ của mình?”
“Tôi chột dạ? Làm sao tôi phải chột dạ! Cho dù như thế nào thì cô chỉ có thể lựa chọn hoặc là phục hôn với tôi hoặc là giao quyền nuôi con cho tôi! Đừng lấy chuyện ngồi tù để dọa dẫm thằng này, giỏi lắm thì trùng hôn cũng vào tù vài năm. Nhưng đợi sau khi tôi ra tù thì cô cảm thấy cô còn có thể sống yên ổn không?”, Nhạc Khánh Ninh hung tợn dọa dẫm.
Nhìn bộ dạng mất hết lý trí của anh ta, một chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng của anh ta đã hoàn toàn biến mất.
Con người này đã thay đổi rồi, đã không còn là người đàn ông trong ký ức của cô ta.
Năm đó, khi hai người kết hôn, Nhạc Khánh Ninh luôn mang dáng vẻ phong độ ngời ngời, cho dù đối với ai cũng khách sáo, có lễ tiết.
Nào giống như bây giờ, hung hăng càn quấy, lại còn đe dọa người khác.
Tuy rằng trong lòng cô ta rất coi thường kiểu dọa dẫm này nhưng Cố Phi Dương phải cân nhắc đến ảnh hưởng đối với con gái.
Cô ta không biết Hoắc Khải đã cho mấy đội viên Tinh Anh bảo vệ hai mẹ con, ngay cả Nhạc Khánh Ninh có tám đầu, một trăm tay cũng không thể làm gì được họ.
Cố Phi Dương chỉ hi vọng cắt đứt với quá khứ, cho nên đối mặt với bộ dạng thần kinh này của Nhạc Khánh Ninh thì trong lòng cũng có chút hoảng loạn.
Mà sự hoảng loạn này khiến Nhạc Khánh Ninh nhìn thấy thì vô cùng đắc ý, cho rằng anh ta đã nắm được điểm yếu của người phụ nữ này nên càng hung hăng đe dọa: “Sau khi ngồi tù ra, nhất định tôi sẽ tìm hai mẹ con cô, cho dù các người đi đến chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm thấy! Đến lúc đó, tôi sẽ khiến cô hối hận, cả đời hối hận!”
“Anh!”, Cố Phi Dương tức tối đứng bật dậy, chỉ vào mặt Nhạc Khánh Ninh nhưng không nói được một câu.
Cuối cùng, cô ta thì có thể tức giận nói: “Vô liêm sỉ!”
Nói xong, cô ta đẩy Nhạc Khánh Ninh, đi ra khỏi phòng bao.
Nhạc Khánh Ninh ở phía sau cười lạnh: “Cho cô ba ngày để cân nhắc cho kỹ càng, cuối cùng chọn lựa thế nào. Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo! Không tin thì cứ thử xem!”
Sau khi đi ra khỏi quán cafe, viền mắt Cố Phi Dương đỏ hoe.
Cô ta là một người phụ nữ rất kiên cường, rất độc lập nhưng càng như thế thì khi gặp phải thất bại về tình cảm thì lại càng cảm thấy đau đớn, khổ sở.
Người đàn ông kia, tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao lúc đầu mình lại yêu anh ta?
Cố Phi Dương vô cùng đau khổ, không có tâm trạng làm việc mà quay về nhà luôn.
Điều khiến cô ta bất ngờ là Hoắc Khải vẫn chưa đi.
Hoắc Khải đang ở trong bếp chuẩn bị làm cơm trưa, nghe thấy tiếng mờ cửa thì ngó đầu ra xem. Thấy Cố Phi Dương quay lại, lại thấy mắt đỏ hoe như vừa mới khóc thì sải bước đi ra, hỏi: “Em sao rồi?”
Nghe thấy lời nói dịu dàng của Hoắc Khải, so với sự hung hăng của Nhạc Khánh Ninh, Cố Phi Dương không nhịn được, lao vào vòng tay anh khóc òa lên.
“Tại sao anh ta lại vô lý như vậy! Rõ ràng là anh ta sai, tại sao lại làm như em mắc nợ anh ta vậy! Dựa vào cái gì mà đối xử với em như thế, em đã làm sai cái gì!”, Cố Phi Dương đau đớn nói.
Hoắc Khải vừa nghe thấy thế đã hiểu ra, chắc chắn là người đàn ông tên Nhạc Khánh Ninh kia giở trò quỷ.
Anh cau mày, vừa an ủi Cố Phi Dương, vừa hỏi tình hình cụ thể.
Đến khi biết những chuyện xảy ra khi Cố Phi Dương và Nhạc Khánh Ninh gặp nhau thì trong lòng Hoắc Khải cũng không nhịn được mà phát cáu.
Đối với loại tôm tép này, anh không thèm quan tâm, nhưng liên quan tới Cố Phi Dương nên mới phải cân nhắc mà thôi.
Nhưng một kẻ thất thế, bỏ vợ bỏ con mấy năm không về, còn có con với người phụ nữ khác bây giờ sống không ra hồn lại tới quấy rầy vợ cũ?
Cảm thấy Cố Phi Dương dễ bắt nạt sao?
Xin lỗi nhé, cô ta dễ bắt nạt thì cũng có tôi bảo vệ!
“Đừng khóc nữa, anh sẽ đi tìm anh ta, nói rõ chuyện này. Cứ giao chuyện này cho anh là đươc”, Hoắc Khải nói.
“Nhưng, anh ta căn bản không biết điều, kể cả anh đi thì cũng không có tác dụng gì”, Cố Phi Dương nức nở nói.
“Nếu anh ta muốn nói phải trái thì anh sẽ phân tích cho anh ta. Còn nếu không muốn nói thì anh cũng sẽ chiều”, Hoắc Khải nói.
“Anh, anh muốn làm gì? Anh đừng kích động!”, Cố Phi Dương bị dọa sợ, vội vàng ngẩng đầu khuyên ngăn.
Thấy ánh mắt lo lắng của cô, Hoắc Khải cười nhạt, nói: “Yên tâm, anh không ngu đến mức đồng quy vu tận với anh ta đâu. Anh ta không có đủ tư cách đó”.
“Vậy anh muốn làm gì?”, Cố Phi Dương hỏi.
“Đợi gặp anh ta rồi nói, bây giờ em đi rửa mặt đi. Lớn thế rồi còn khóc nhè”, Hoắc Khải cười nói: “Để Văn Văn biết thì sẽ cười em đấy”.
“Con bé không thế đâu!”, Cố Phi Dương bất giác để lộ ra giọng nũng nịu. Chỉ có trước mặt Hoắc Khải thì cô ta mới thể hiện dáng vẻ của một cô gái nhỏ.
Trong mắt người khác, cô ta luôn là một nữ thần vũ đạo mang khí chất như thần tiên.
Miệng thì nói thế, nhưng Cố Phi Dương vẫn đi rửa mặt, trang điểm lại một chút. Chỉ vì cô ta hi vọng bản thân biểu hiện tinh tế một chút ở trước mặt Hoắc Khải.
Đến bữa trưa, Đường Đường dùng đồng hồ thông minh gọi điện cho Hoắc Khải, thông báo đã đón Văn Văn, không cần anh tới nữa.
Hoắc Khải cũng bảo Cố Phi Dương không cần đi đón, bây giờ trên xe của Đường Đường, ngày nào cũng có ít nhất hai đội viên Tinh Anh đi theo.
Một người làm lái xe, một người làm bảo mẫu, còn một người âm thầm theo sát.
Ngoài ra, đội viên Tinh Anh cũng tản ra khắp nơi trong thành phố, chỉ có động tĩnh nhỏ thì mấy phút sau sẽ tập hợp.
Hơn nữa, chiếc xe dành riêng cho Đường Đường cũng đặt làm lại, kính chống đạn, lốp tự vá, túi khí trong xe,… cái gì cần trang bị thì đều có đủ cả.
Trừ việc có vũ khí thì chiếc xe này cũng không khác gì với chiếc xe của các chính trị gia, các nhân vật lớn.
Vì con gái mà đặt làm chiếc xe có giá mấy chục triệu này thì cả thế giới, chắc chỉ có mình Hoắc Khải làm như thế.
Với sự an toàn như vậy, đương nhiên Hoắc Khải cũng không lo lắng đến tính mạng của Đường Đường bị đe dọa.
Hai mươi phút sau, hai cô bé dắt tay nhau đi vào.
Nhìn thấy Hoắc Khải và Cố Phi Dương đang bận rộn trong phòng bếp, Đường Đường chẳng giữ kẽ mà hét lên: “Bố, bố với dì Cố đang làm đồ gì ngon đấy? Sao con ngửi thấy mùi của cá rô phi thế?”
“Mũi con thính thế, con mèo nhỏ tham lam”, Hoắc Khải cười nói.
Cố Phi Dương cũng vội vàng chạy từ trong bếp ra ngoài. Bây giờ cô ta gặp Đường Đường vẫn chưa quen lắm. Dù sao, cô bé cũng là con gái của Ninh Thần, mình ở trong cái nhà này thật giống như kẻ thứ ba.
Cho dù cả Ninh Thần và Đường Đường đã tiếp nhận cô ta, nhưng đối với Cố Phi Dương mà nói thì có những thứ rất khó xóa nhòa về mặt tâm lý.
Cho nên, mỗi lần Đường Đường tới, Cố Phi Dương đều gắng sức lấy lòng, có lúc đến cả Hoắc Khải cũng không nhìn nổi.
Cho dù Cố Phi Dương có danh phận hay không thì cũng là người lớn, sao phải lấy lòng cô bé như vậy.
Lâu dần thì sẽ không phân rõ lớn bé nữa.
Đương nhiên, Đường Đường cũng không phải là người được tâng bốc đến nỗi vênh mặt với đời, Cố Phi Dương đối tốt với cô bé thì cô bé lại càng nhiệt tình với Cố Phi Dương.
Một lớn một nhỏ ở chung còn thân thiết hơn so với mẹ ruột khiến Nhạc Văn Văn cũng cảm thấy đố kị.
“Hôm nay lúc chúng con tan học thì bị một người đàn ông ngăn lại, may mà có vệ sĩ, đẩy ông ta một cái. Bây giờ nhiều người thật đáng ghét, chẳng quen biết gì thì chặn bọn con làm gì chứ”, Đường Đường nói.
Cố Phi Dương nghe thế thì sững sờ, vẻ mặt chợt biến sắc, hỏi: “Người đàn ông đó trông thế nào? Anh ta nói gì với các con?”
“Cũng không nói gì, không phải con đã nói rồi sao, ông ta vừa mới ngăn bọn con thì bị vệ sĩ đẩy ra. Sau đó bọn con lên xe luôn, ông ta không kịp nói câu nào”, Đường Đường nói.
Cố Phi Dương thầm thở phào một hơi, nói thật lòng, cô ta thật sự không muốn Nhạc Văn Văn biết bố đẻ nó vẫn còn trên đời này.
Mà người đàn ông ngăn cản Đường Đường và Nhạc Văn Văn có lẽ chính là Nhạc Khánh Ninh!
Kẻ điên này, thật quá đáng!
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì! Nhất định phải khiến cuộc sống của cô ta nát bét mới được sao?
Trong lòng Cố Phi Dương tức điên lên, khiến biểu hiện cũng có chút kỳ quái đến mức Đường Đường cũng nhận ra, hỏi: “Dì Cố, có phải dì quen người đó không?”
“Hả? Dì không quen, sao dì có thể biết anh ta chứ”, Cố Phi Dương vô thức phủ nhận nói.
Đường Đường ồ một tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt của cô bé thì rõ ràng là không tin.
Nhưng cô bé rất thông minh, biết Cố Phi Dương phủ nhận chắc chắn là không muốn người khác biết nên cũng không hỏi nhiều.
- ---------------------------
“Tôi chẳng làm sai điều gì cả, mà thái độ tức giận của anh mới khiến người khác khó hiểu”, Cố Phi Dương bình tĩnh hơn, lạnh nhạt nói: “Hay phải nói là, anh đã hiểu thật ra mình không có tư cách để nói điều kiện với tôi, nên ở đây phát điên lên, muốn lớn giọng che giấu sự chột dạ của mình?”
“Tôi chột dạ? Làm sao tôi phải chột dạ! Cho dù như thế nào thì cô chỉ có thể lựa chọn hoặc là phục hôn với tôi hoặc là giao quyền nuôi con cho tôi! Đừng lấy chuyện ngồi tù để dọa dẫm thằng này, giỏi lắm thì trùng hôn cũng vào tù vài năm. Nhưng đợi sau khi tôi ra tù thì cô cảm thấy cô còn có thể sống yên ổn không?”, Nhạc Khánh Ninh hung tợn dọa dẫm.
Nhìn bộ dạng mất hết lý trí của anh ta, một chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng của anh ta đã hoàn toàn biến mất.
Con người này đã thay đổi rồi, đã không còn là người đàn ông trong ký ức của cô ta.
Năm đó, khi hai người kết hôn, Nhạc Khánh Ninh luôn mang dáng vẻ phong độ ngời ngời, cho dù đối với ai cũng khách sáo, có lễ tiết.
Nào giống như bây giờ, hung hăng càn quấy, lại còn đe dọa người khác.
Tuy rằng trong lòng cô ta rất coi thường kiểu dọa dẫm này nhưng Cố Phi Dương phải cân nhắc đến ảnh hưởng đối với con gái.
Cô ta không biết Hoắc Khải đã cho mấy đội viên Tinh Anh bảo vệ hai mẹ con, ngay cả Nhạc Khánh Ninh có tám đầu, một trăm tay cũng không thể làm gì được họ.
Cố Phi Dương chỉ hi vọng cắt đứt với quá khứ, cho nên đối mặt với bộ dạng thần kinh này của Nhạc Khánh Ninh thì trong lòng cũng có chút hoảng loạn.
Mà sự hoảng loạn này khiến Nhạc Khánh Ninh nhìn thấy thì vô cùng đắc ý, cho rằng anh ta đã nắm được điểm yếu của người phụ nữ này nên càng hung hăng đe dọa: “Sau khi ngồi tù ra, nhất định tôi sẽ tìm hai mẹ con cô, cho dù các người đi đến chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm thấy! Đến lúc đó, tôi sẽ khiến cô hối hận, cả đời hối hận!”
“Anh!”, Cố Phi Dương tức tối đứng bật dậy, chỉ vào mặt Nhạc Khánh Ninh nhưng không nói được một câu.
Cuối cùng, cô ta thì có thể tức giận nói: “Vô liêm sỉ!”
Nói xong, cô ta đẩy Nhạc Khánh Ninh, đi ra khỏi phòng bao.
Nhạc Khánh Ninh ở phía sau cười lạnh: “Cho cô ba ngày để cân nhắc cho kỹ càng, cuối cùng chọn lựa thế nào. Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo! Không tin thì cứ thử xem!”
Sau khi đi ra khỏi quán cafe, viền mắt Cố Phi Dương đỏ hoe.
Cô ta là một người phụ nữ rất kiên cường, rất độc lập nhưng càng như thế thì khi gặp phải thất bại về tình cảm thì lại càng cảm thấy đau đớn, khổ sở.
Người đàn ông kia, tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao lúc đầu mình lại yêu anh ta?
Cố Phi Dương vô cùng đau khổ, không có tâm trạng làm việc mà quay về nhà luôn.
Điều khiến cô ta bất ngờ là Hoắc Khải vẫn chưa đi.
Hoắc Khải đang ở trong bếp chuẩn bị làm cơm trưa, nghe thấy tiếng mờ cửa thì ngó đầu ra xem. Thấy Cố Phi Dương quay lại, lại thấy mắt đỏ hoe như vừa mới khóc thì sải bước đi ra, hỏi: “Em sao rồi?”
Nghe thấy lời nói dịu dàng của Hoắc Khải, so với sự hung hăng của Nhạc Khánh Ninh, Cố Phi Dương không nhịn được, lao vào vòng tay anh khóc òa lên.
“Tại sao anh ta lại vô lý như vậy! Rõ ràng là anh ta sai, tại sao lại làm như em mắc nợ anh ta vậy! Dựa vào cái gì mà đối xử với em như thế, em đã làm sai cái gì!”, Cố Phi Dương đau đớn nói.
Hoắc Khải vừa nghe thấy thế đã hiểu ra, chắc chắn là người đàn ông tên Nhạc Khánh Ninh kia giở trò quỷ.
Anh cau mày, vừa an ủi Cố Phi Dương, vừa hỏi tình hình cụ thể.
Đến khi biết những chuyện xảy ra khi Cố Phi Dương và Nhạc Khánh Ninh gặp nhau thì trong lòng Hoắc Khải cũng không nhịn được mà phát cáu.
Đối với loại tôm tép này, anh không thèm quan tâm, nhưng liên quan tới Cố Phi Dương nên mới phải cân nhắc mà thôi.
Nhưng một kẻ thất thế, bỏ vợ bỏ con mấy năm không về, còn có con với người phụ nữ khác bây giờ sống không ra hồn lại tới quấy rầy vợ cũ?
Cảm thấy Cố Phi Dương dễ bắt nạt sao?
Xin lỗi nhé, cô ta dễ bắt nạt thì cũng có tôi bảo vệ!
“Đừng khóc nữa, anh sẽ đi tìm anh ta, nói rõ chuyện này. Cứ giao chuyện này cho anh là đươc”, Hoắc Khải nói.
“Nhưng, anh ta căn bản không biết điều, kể cả anh đi thì cũng không có tác dụng gì”, Cố Phi Dương nức nở nói.
“Nếu anh ta muốn nói phải trái thì anh sẽ phân tích cho anh ta. Còn nếu không muốn nói thì anh cũng sẽ chiều”, Hoắc Khải nói.
“Anh, anh muốn làm gì? Anh đừng kích động!”, Cố Phi Dương bị dọa sợ, vội vàng ngẩng đầu khuyên ngăn.
Thấy ánh mắt lo lắng của cô, Hoắc Khải cười nhạt, nói: “Yên tâm, anh không ngu đến mức đồng quy vu tận với anh ta đâu. Anh ta không có đủ tư cách đó”.
“Vậy anh muốn làm gì?”, Cố Phi Dương hỏi.
“Đợi gặp anh ta rồi nói, bây giờ em đi rửa mặt đi. Lớn thế rồi còn khóc nhè”, Hoắc Khải cười nói: “Để Văn Văn biết thì sẽ cười em đấy”.
“Con bé không thế đâu!”, Cố Phi Dương bất giác để lộ ra giọng nũng nịu. Chỉ có trước mặt Hoắc Khải thì cô ta mới thể hiện dáng vẻ của một cô gái nhỏ.
Trong mắt người khác, cô ta luôn là một nữ thần vũ đạo mang khí chất như thần tiên.
Miệng thì nói thế, nhưng Cố Phi Dương vẫn đi rửa mặt, trang điểm lại một chút. Chỉ vì cô ta hi vọng bản thân biểu hiện tinh tế một chút ở trước mặt Hoắc Khải.
Đến bữa trưa, Đường Đường dùng đồng hồ thông minh gọi điện cho Hoắc Khải, thông báo đã đón Văn Văn, không cần anh tới nữa.
Hoắc Khải cũng bảo Cố Phi Dương không cần đi đón, bây giờ trên xe của Đường Đường, ngày nào cũng có ít nhất hai đội viên Tinh Anh đi theo.
Một người làm lái xe, một người làm bảo mẫu, còn một người âm thầm theo sát.
Ngoài ra, đội viên Tinh Anh cũng tản ra khắp nơi trong thành phố, chỉ có động tĩnh nhỏ thì mấy phút sau sẽ tập hợp.
Hơn nữa, chiếc xe dành riêng cho Đường Đường cũng đặt làm lại, kính chống đạn, lốp tự vá, túi khí trong xe,… cái gì cần trang bị thì đều có đủ cả.
Trừ việc có vũ khí thì chiếc xe này cũng không khác gì với chiếc xe của các chính trị gia, các nhân vật lớn.
Vì con gái mà đặt làm chiếc xe có giá mấy chục triệu này thì cả thế giới, chắc chỉ có mình Hoắc Khải làm như thế.
Với sự an toàn như vậy, đương nhiên Hoắc Khải cũng không lo lắng đến tính mạng của Đường Đường bị đe dọa.
Hai mươi phút sau, hai cô bé dắt tay nhau đi vào.
Nhìn thấy Hoắc Khải và Cố Phi Dương đang bận rộn trong phòng bếp, Đường Đường chẳng giữ kẽ mà hét lên: “Bố, bố với dì Cố đang làm đồ gì ngon đấy? Sao con ngửi thấy mùi của cá rô phi thế?”
“Mũi con thính thế, con mèo nhỏ tham lam”, Hoắc Khải cười nói.
Cố Phi Dương cũng vội vàng chạy từ trong bếp ra ngoài. Bây giờ cô ta gặp Đường Đường vẫn chưa quen lắm. Dù sao, cô bé cũng là con gái của Ninh Thần, mình ở trong cái nhà này thật giống như kẻ thứ ba.
Cho dù cả Ninh Thần và Đường Đường đã tiếp nhận cô ta, nhưng đối với Cố Phi Dương mà nói thì có những thứ rất khó xóa nhòa về mặt tâm lý.
Cho nên, mỗi lần Đường Đường tới, Cố Phi Dương đều gắng sức lấy lòng, có lúc đến cả Hoắc Khải cũng không nhìn nổi.
Cho dù Cố Phi Dương có danh phận hay không thì cũng là người lớn, sao phải lấy lòng cô bé như vậy.
Lâu dần thì sẽ không phân rõ lớn bé nữa.
Đương nhiên, Đường Đường cũng không phải là người được tâng bốc đến nỗi vênh mặt với đời, Cố Phi Dương đối tốt với cô bé thì cô bé lại càng nhiệt tình với Cố Phi Dương.
Một lớn một nhỏ ở chung còn thân thiết hơn so với mẹ ruột khiến Nhạc Văn Văn cũng cảm thấy đố kị.
“Hôm nay lúc chúng con tan học thì bị một người đàn ông ngăn lại, may mà có vệ sĩ, đẩy ông ta một cái. Bây giờ nhiều người thật đáng ghét, chẳng quen biết gì thì chặn bọn con làm gì chứ”, Đường Đường nói.
Cố Phi Dương nghe thế thì sững sờ, vẻ mặt chợt biến sắc, hỏi: “Người đàn ông đó trông thế nào? Anh ta nói gì với các con?”
“Cũng không nói gì, không phải con đã nói rồi sao, ông ta vừa mới ngăn bọn con thì bị vệ sĩ đẩy ra. Sau đó bọn con lên xe luôn, ông ta không kịp nói câu nào”, Đường Đường nói.
Cố Phi Dương thầm thở phào một hơi, nói thật lòng, cô ta thật sự không muốn Nhạc Văn Văn biết bố đẻ nó vẫn còn trên đời này.
Mà người đàn ông ngăn cản Đường Đường và Nhạc Văn Văn có lẽ chính là Nhạc Khánh Ninh!
Kẻ điên này, thật quá đáng!
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì! Nhất định phải khiến cuộc sống của cô ta nát bét mới được sao?
Trong lòng Cố Phi Dương tức điên lên, khiến biểu hiện cũng có chút kỳ quái đến mức Đường Đường cũng nhận ra, hỏi: “Dì Cố, có phải dì quen người đó không?”
“Hả? Dì không quen, sao dì có thể biết anh ta chứ”, Cố Phi Dương vô thức phủ nhận nói.
Đường Đường ồ một tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt của cô bé thì rõ ràng là không tin.
Nhưng cô bé rất thông minh, biết Cố Phi Dương phủ nhận chắc chắn là không muốn người khác biết nên cũng không hỏi nhiều.
- ---------------------------