Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-34
Quyển 1 - Chương 34: Bị bắt thảm hại, Lăng nhi ngất xỉu
Dịch: Maroon
Đông Phương Cửu đứng ở mũi thuyền, dõi theo cái “điểm nhỏ” đang từ từ khuất xa kia. Một lúc lâu sau, hắn thở dài, xoay người nói với Y Y đang đứng sau lưng: “Về thôi.”
“Vương gia…” Y Y ôn nhu gọi.
“Chuyện gì?”
“Gia thực sự mặc kệ Lăng nhi chủ tử sao?”
“Cửu Vương gia… Đinh… Đinh vẫn lo lắng… chủ tử nhà ta…”
Đông Phương Cửu khóe môi cong lên, cười nói: “Ha ha, Tiểu lăng nhi nhà ta tất nhiên là cát nhân thiên tướng, gặp dữ hóa lành, các ngươi không cần lo lắng.” Hơn nữa, huống chi nàng đâu phải chỉ có một mình.
***
Trời xanh ơi, đất liền ơi, ta sắp chết tới nơi rồi! Ta đã bơi bao lâu rồi nhỉ? Nửa canh giờ? Một canh giờ?! Chắc cũng cỡ hai nghìn mét? Tuyệt đối không ít hơn con số này?
Bà nó chứ, lão nương đến cái nơi quỷ quái này không có làm cái gì cả, mà rốt cục cũng giảm cân rồi!
Rốt cục, rốt cục một phút trước khi ta té xỉu, ta nhìn thấy một bóng người trên bờ.
Bò lên bờ, ta lầm bầm chửi một câu: “F*ck!” Chả trách bơi lội vất vả như vậy, cả người ướt đẫm, bộ đồ này hút nước phát ớn, ta không bị chìm dưới đáy biển là phải cảm ơn bồ tát lắm rồi! Thiện tai, thiện tai…
Ặc, thằng cha Vô Ngôn này xem ra đã đoán được ta sẽ quay lại, đây chẳng phải là… một đám người không rõ là thái giám hay là thị vệ đứng nghiêm chỉnh hai hàng chờ ta hay sao, ha ha, còn có một chiếc xe ngựa, nhìn là biết hàng sang.
Ta cười lạnh bước tới chỗ đám người không biết là đàn ông hay là gay kia, lên tiếng: “He, để các vị đợi lâu!”
“Chủ tử, mời ——” một lão thái giám béo ú mặt tròn quay khom người, cười nịnh nọt với ta.
Ừm, người này chắc chắn là thái giám, cả đầu bạc trắng, không có ria mép, bụng lại tròn quay như vậy, đúng là bộ dạng thái giám tổng quản điển hình, nhưng mà, mấy ngày ta ở trong vương cung Ngôn Quốc không chú ý tới người này.
“Cảm tạ!” Ta bước lên trước, nhấc chân leo lên… thiệt là mất mặt, không leo lên được… cái xe chết tiệt này khi không lại cao như vậy làm cái gì! Đáng ghét!
“Tiểu Tạc Tử, ngươi còn ngẩn ra đó làm chi!” Chỉ thấy lão thái giám béo, quay sang quát một tên tiểu thái giám ốm nhom ốm nhách, tiểu thái giám tên là Tiểu Tạc Tử kia liền cuống quít chạy đến ta trước mặt, quỳ xuống, tiếp theo cong lưng lên.
Ơ… hiểu rồi… Thế nhưng, thế nhưng ta nào dám đạp lên chứ! Cúi đầu nhìn cơ thể ốm yếu của hắn, đưa tay sờ sờ lên vết sẹo trên người… haizz… ta mà dậm lên một cái, không đạp gãy đôi hắn mới lạ?!
“Chủ tử, xin mời, Vương và quốc sư đại nhân còn đang chờ chủ tử.” Lão thái giám béo vừa nói vừa bước lên định đỡ ta, ta quay đầu trừng hắn một cái, nhấc cao chân, khụ khụ, rồi lại giơ cao tay… nhất quyết leo lên bằng tay vậy…
Cuối cùng, ta dựa vào kinh nghiệm trèo tường của bản thân khi còn bé, cũng bò được lên trên xe ngựa.
Nhìn Tiểu Tạc Tử vẻ mặt đầy nước mắt cảm kích, ngay cả mũi cũng ửng hồng, ta đằng hắng một tiếng, ra lệnh cho tên thái giám béo: “Từ nay để Tiểu Tạc Tử hầu hạ ta!”
Thái giám béo hơi sửng sốt, nhưng thoắt một cái đã đeo ngay bộ mặt tươi cười nịnh nọt lên, luôn miệng vâng vâng dạ dạ.
Cứu tiểu thái giám, đích thực có một phần là xuất phát từ tấm lòng lương thiện của ta, thế nhưng trong đó còn có phần chính là vì ta sắp bị giam thân trong ngục tù rồi, nếu không tìm một kẻ trong nội bộ bọn chúng chăm sóc cho ta, thì e là ta sẽ rất khổ sở. Đương nhiên, ta biết tên tiểu thái giám Tiểu Tạc Tử này là một kẻ “ba không”: không địa vị, không tính cách, không bản lĩnh, thế nhưng, những kẻ “đắc đạo” kia nếu không phải đều là ‘tay chân’ của lão cáo già Vô Ngôn, ta sẽ móc mắt mình ra! Trước tiên tìm một người từ từ bồi dưỡng cái đã, chí ít cái tâm của hắn sẽ không xấu đối với ta.
Bởi vì ta thực sự đã quá mệt mỏi, lại được nằm thoải mái trên xe ngựa, nên ta bỏ hết mọi cảnh giác, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Khi chúng ta về đến vương cung Ngôn Quốc, trời đã mờ sáng.
“Hắt xì…” cơm cá! Ta xoa xoa mũi, “Hắt xì hắt xì…” cơm muối! (giống như kiểu “Bless you!” trong tiếng Anh, tụi tàu thì nó không nói “cơm cá, cơm muối” mà là “100 tuổi, 200 tuổi”, nhưng Maroon dịch cho giống tiếng Việt, chứ nói kiểu tàu lại chẳng ai hiểu cái gì.)
“Chủ tử, người làm sao vậy?” Tiểu Tạc Tử bước vội lên đỡ ta, “A, chủ tử, chắc người bị sốt rồi? Tay của ngườii nóng dữ lắm!”
Uh? Vậy sao? Ta nghỉ ngơi trên xe ngựa rất thoải mái, đầu tuy rằng có hơi choáng, nhưng tám phần là bởi vì ngủ không được ngon thôi.
“Không, không có việc gì.” Ta mỉm cười với Tiểu Tạc Tử, sau đó lê bước nặng nề vào cái lồng giam gọi là Vương cung này.
“Chủ tử, bên này —— “
A, giọng nói này, chẳng phải là giọng nheo nhéo của tên thái giám béo hay sao?
Lão thái giám béo đi trước dẫn đường, Tiểu Tạc Tử đỡ ta đi thong thả theo sau. Không phải ta cố ý lề mề, mà là bộ y phục này vẫn còn chưa khô, ướt chèm nhẹp dính bết vào cả người ta, nên chân bước không nổi.
“Ừm.” Đáp lại một tiến, ta liền đổi hướng. Ta vốn tưởng rằng sẽ trở về tiểu các mà ta ở ở lúc trước, xem ra Vô Ngôn muốn lập tức “thẩm vấn” ta ngay bây giờ. Chẳng biết vì sao, ta luôn nghĩ chuyện này chỉ do một mình Vô Ngôn bày ra, chứ chẳng có liên quan gì đến Vân tiên nhân nhà ta, không liên quan gì hết!
Đáng tiếc, ta sai rồi…
Người ngồi chỉnh tề ngay chính giữa, không phải Vân tiên nhân nhà ta, còn có thể là ai?
Tóc trắng như tơ, ngân mâu trong suốt, vẫn như trước nay, không một chút cảm xúc.
Trái tim ta đột nhiên thắt lại, ta nở nụ cười tươi rói, lớn tiếng nói: “Bổn cung, tới rồi.”
Đầu mày Âu Dương Vân bất chợt nhíu lại, tiếp đến vẫy nhẹ cánh tay, ý bảo các thái giám thị vệ đi theo Thượng Quan Lăng toàn bộ lui ra, trong phòng chỉ còn lại ba người.
“Vô Ngôn đại quốc sư, ngài thật đúng là ‘cơ trí ’ a!” Ta lạnh lùng đưa mắt nhìn Vô Ngôn, giọng đầy oán hận.
Vô Ngôn không giận chỉ cười, dư quang quét về phía Âu Dương Vân, nói: “Công chúa quá khen.”
Chóp mũi hừ lạnh một tiếng, ta lại nói tiếp: “Nếu bổn cung đã tới rồi, vậy xin quốc sư mau thả những người của Tiên Nguyệt Phường ra.”
“Cái này…” Vô Ngôn nhìn về phía Âu Dương Vân, lúng ba lúng búng, “Cái này…”
“Đừng nhiều lời! Rốt cuộc là thả hay không thả!” Ta sấn lên một bước, dùng hết sức lực của cơ thể gầm lên một tiếng, không lường được trước mắt đột nhiên tối sầm lại… Kết quả, ta – tóc bay tán loạn, quần áo nhếch nhác, duyên dáng ngã xuống…
“Lăng nhi!”
Nhớ mang máng hình như Vân tiên nhân phi thân về phía ta…
Nhớ mang máng ta không có ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, bởi vì ta nghe thoang thoảng một mùi hoa ngọc lan…
Dịch: Maroon
Đông Phương Cửu đứng ở mũi thuyền, dõi theo cái “điểm nhỏ” đang từ từ khuất xa kia. Một lúc lâu sau, hắn thở dài, xoay người nói với Y Y đang đứng sau lưng: “Về thôi.”
“Vương gia…” Y Y ôn nhu gọi.
“Chuyện gì?”
“Gia thực sự mặc kệ Lăng nhi chủ tử sao?”
“Cửu Vương gia… Đinh… Đinh vẫn lo lắng… chủ tử nhà ta…”
Đông Phương Cửu khóe môi cong lên, cười nói: “Ha ha, Tiểu lăng nhi nhà ta tất nhiên là cát nhân thiên tướng, gặp dữ hóa lành, các ngươi không cần lo lắng.” Hơn nữa, huống chi nàng đâu phải chỉ có một mình.
***
Trời xanh ơi, đất liền ơi, ta sắp chết tới nơi rồi! Ta đã bơi bao lâu rồi nhỉ? Nửa canh giờ? Một canh giờ?! Chắc cũng cỡ hai nghìn mét? Tuyệt đối không ít hơn con số này?
Bà nó chứ, lão nương đến cái nơi quỷ quái này không có làm cái gì cả, mà rốt cục cũng giảm cân rồi!
Rốt cục, rốt cục một phút trước khi ta té xỉu, ta nhìn thấy một bóng người trên bờ.
Bò lên bờ, ta lầm bầm chửi một câu: “F*ck!” Chả trách bơi lội vất vả như vậy, cả người ướt đẫm, bộ đồ này hút nước phát ớn, ta không bị chìm dưới đáy biển là phải cảm ơn bồ tát lắm rồi! Thiện tai, thiện tai…
Ặc, thằng cha Vô Ngôn này xem ra đã đoán được ta sẽ quay lại, đây chẳng phải là… một đám người không rõ là thái giám hay là thị vệ đứng nghiêm chỉnh hai hàng chờ ta hay sao, ha ha, còn có một chiếc xe ngựa, nhìn là biết hàng sang.
Ta cười lạnh bước tới chỗ đám người không biết là đàn ông hay là gay kia, lên tiếng: “He, để các vị đợi lâu!”
“Chủ tử, mời ——” một lão thái giám béo ú mặt tròn quay khom người, cười nịnh nọt với ta.
Ừm, người này chắc chắn là thái giám, cả đầu bạc trắng, không có ria mép, bụng lại tròn quay như vậy, đúng là bộ dạng thái giám tổng quản điển hình, nhưng mà, mấy ngày ta ở trong vương cung Ngôn Quốc không chú ý tới người này.
“Cảm tạ!” Ta bước lên trước, nhấc chân leo lên… thiệt là mất mặt, không leo lên được… cái xe chết tiệt này khi không lại cao như vậy làm cái gì! Đáng ghét!
“Tiểu Tạc Tử, ngươi còn ngẩn ra đó làm chi!” Chỉ thấy lão thái giám béo, quay sang quát một tên tiểu thái giám ốm nhom ốm nhách, tiểu thái giám tên là Tiểu Tạc Tử kia liền cuống quít chạy đến ta trước mặt, quỳ xuống, tiếp theo cong lưng lên.
Ơ… hiểu rồi… Thế nhưng, thế nhưng ta nào dám đạp lên chứ! Cúi đầu nhìn cơ thể ốm yếu của hắn, đưa tay sờ sờ lên vết sẹo trên người… haizz… ta mà dậm lên một cái, không đạp gãy đôi hắn mới lạ?!
“Chủ tử, xin mời, Vương và quốc sư đại nhân còn đang chờ chủ tử.” Lão thái giám béo vừa nói vừa bước lên định đỡ ta, ta quay đầu trừng hắn một cái, nhấc cao chân, khụ khụ, rồi lại giơ cao tay… nhất quyết leo lên bằng tay vậy…
Cuối cùng, ta dựa vào kinh nghiệm trèo tường của bản thân khi còn bé, cũng bò được lên trên xe ngựa.
Nhìn Tiểu Tạc Tử vẻ mặt đầy nước mắt cảm kích, ngay cả mũi cũng ửng hồng, ta đằng hắng một tiếng, ra lệnh cho tên thái giám béo: “Từ nay để Tiểu Tạc Tử hầu hạ ta!”
Thái giám béo hơi sửng sốt, nhưng thoắt một cái đã đeo ngay bộ mặt tươi cười nịnh nọt lên, luôn miệng vâng vâng dạ dạ.
Cứu tiểu thái giám, đích thực có một phần là xuất phát từ tấm lòng lương thiện của ta, thế nhưng trong đó còn có phần chính là vì ta sắp bị giam thân trong ngục tù rồi, nếu không tìm một kẻ trong nội bộ bọn chúng chăm sóc cho ta, thì e là ta sẽ rất khổ sở. Đương nhiên, ta biết tên tiểu thái giám Tiểu Tạc Tử này là một kẻ “ba không”: không địa vị, không tính cách, không bản lĩnh, thế nhưng, những kẻ “đắc đạo” kia nếu không phải đều là ‘tay chân’ của lão cáo già Vô Ngôn, ta sẽ móc mắt mình ra! Trước tiên tìm một người từ từ bồi dưỡng cái đã, chí ít cái tâm của hắn sẽ không xấu đối với ta.
Bởi vì ta thực sự đã quá mệt mỏi, lại được nằm thoải mái trên xe ngựa, nên ta bỏ hết mọi cảnh giác, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Khi chúng ta về đến vương cung Ngôn Quốc, trời đã mờ sáng.
“Hắt xì…” cơm cá! Ta xoa xoa mũi, “Hắt xì hắt xì…” cơm muối! (giống như kiểu “Bless you!” trong tiếng Anh, tụi tàu thì nó không nói “cơm cá, cơm muối” mà là “100 tuổi, 200 tuổi”, nhưng Maroon dịch cho giống tiếng Việt, chứ nói kiểu tàu lại chẳng ai hiểu cái gì.)
“Chủ tử, người làm sao vậy?” Tiểu Tạc Tử bước vội lên đỡ ta, “A, chủ tử, chắc người bị sốt rồi? Tay của ngườii nóng dữ lắm!”
Uh? Vậy sao? Ta nghỉ ngơi trên xe ngựa rất thoải mái, đầu tuy rằng có hơi choáng, nhưng tám phần là bởi vì ngủ không được ngon thôi.
“Không, không có việc gì.” Ta mỉm cười với Tiểu Tạc Tử, sau đó lê bước nặng nề vào cái lồng giam gọi là Vương cung này.
“Chủ tử, bên này —— “
A, giọng nói này, chẳng phải là giọng nheo nhéo của tên thái giám béo hay sao?
Lão thái giám béo đi trước dẫn đường, Tiểu Tạc Tử đỡ ta đi thong thả theo sau. Không phải ta cố ý lề mề, mà là bộ y phục này vẫn còn chưa khô, ướt chèm nhẹp dính bết vào cả người ta, nên chân bước không nổi.
“Ừm.” Đáp lại một tiến, ta liền đổi hướng. Ta vốn tưởng rằng sẽ trở về tiểu các mà ta ở ở lúc trước, xem ra Vô Ngôn muốn lập tức “thẩm vấn” ta ngay bây giờ. Chẳng biết vì sao, ta luôn nghĩ chuyện này chỉ do một mình Vô Ngôn bày ra, chứ chẳng có liên quan gì đến Vân tiên nhân nhà ta, không liên quan gì hết!
Đáng tiếc, ta sai rồi…
Người ngồi chỉnh tề ngay chính giữa, không phải Vân tiên nhân nhà ta, còn có thể là ai?
Tóc trắng như tơ, ngân mâu trong suốt, vẫn như trước nay, không một chút cảm xúc.
Trái tim ta đột nhiên thắt lại, ta nở nụ cười tươi rói, lớn tiếng nói: “Bổn cung, tới rồi.”
Đầu mày Âu Dương Vân bất chợt nhíu lại, tiếp đến vẫy nhẹ cánh tay, ý bảo các thái giám thị vệ đi theo Thượng Quan Lăng toàn bộ lui ra, trong phòng chỉ còn lại ba người.
“Vô Ngôn đại quốc sư, ngài thật đúng là ‘cơ trí ’ a!” Ta lạnh lùng đưa mắt nhìn Vô Ngôn, giọng đầy oán hận.
Vô Ngôn không giận chỉ cười, dư quang quét về phía Âu Dương Vân, nói: “Công chúa quá khen.”
Chóp mũi hừ lạnh một tiếng, ta lại nói tiếp: “Nếu bổn cung đã tới rồi, vậy xin quốc sư mau thả những người của Tiên Nguyệt Phường ra.”
“Cái này…” Vô Ngôn nhìn về phía Âu Dương Vân, lúng ba lúng búng, “Cái này…”
“Đừng nhiều lời! Rốt cuộc là thả hay không thả!” Ta sấn lên một bước, dùng hết sức lực của cơ thể gầm lên một tiếng, không lường được trước mắt đột nhiên tối sầm lại… Kết quả, ta – tóc bay tán loạn, quần áo nhếch nhác, duyên dáng ngã xuống…
“Lăng nhi!”
Nhớ mang máng hình như Vân tiên nhân phi thân về phía ta…
Nhớ mang máng ta không có ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, bởi vì ta nghe thoang thoảng một mùi hoa ngọc lan…