Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như sinh vào thời Thịnh Đường, Hồ Tế Tế chắc hẳn phải là một thành viên trong hậu cung ba ngàn mỹ nữ, nhưng đáng tiếc là cô nàng lại sống ở thế kỷ hai mươi mốt phát triển nhanh như chớp – nơi mà ngay cả con khỉ cũng đòi phải gầy cho bằng được, cho nên đã định sẵn là một nàng mập vừa khiến người ta để ý lại vừa không được người ta để ý.
Mặc dù cô nàng luôn khẳng định rằng mình trông có vẻ mập là bởi vì khuôn mặt tròn vo làn da trắng bóc với vóc người có lồi có lõm, nhưng tên không phù hợp với dáng người lại là một sự thật không thể chối cãi được*. Lại mặc dù mẹ cô nàng vẫn luôn khẳng định rằng, ngược dòng lịch sử một ngàn năm trước sẽ thấy tổ tiên nhà họ Hồ chính là Dương quý phi, nhưng nói thật, cho dù Huyền Tông có bị rơi não cũng không thể để cho con trai mình mang họ Hồ được.
* Chữ “tế” trong tên Hồ Tế Tế có nghĩa là nhỏ, mảnh
Nửa đời trước của Hồ Tế Tế vô cùng nguy hiểm đáng sợ, nếu mượn mấy câu trong tuyệt tác văn học cổ đại “Trần tình biểu” để miêu tả thì chính là “Thần dĩ hiểm hấn, túc tao mẫn hung”, dịch ra ngôn ngữ hiện đại thì là “Sao ngay từ nhỏ bà đây đã xui xẻo như vậy chứ.” Mẹ Hồ Tế Tế mang thai được bốn tháng thì ngã lộn nhào một cái, lần đầu tiên Tế Tế – khi ấy vẫn còn là phôi thai – cảm nhận được sự hiểm ác của đời người, mẹ của Tế Tế phải cầu thần bái Phật khắp nơi thì phôi thai Tế Tế mới an ổn lại được, sau đó đến khi được bảy tháng, dưới sự phù hộ của thần Phật, lại bị xe đụng phải. Điều này khiến người ta không khỏi tò mò, rốt cuộc Tế Tế là nhân vật tai hại cỡ nào mà còn đang ở trong bụng mẹ đã hai lần suýt bị mất mạng.
Mẹ Tế Tế được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện Phụ sản thành phố H, bác sĩ nói, đứa bé này của chị chắc chắn không thể giữ lại được. Mẹ Tế Tế kêu trời gọi đất cả hồi lâu, bác sĩ mới nói một câu nhưng mà. Nhưng mà, chị à mong chị bình tĩnh một chút, có thể giục sinh. Lúc mẹ Tế Tế nín khóc mỉm cười vì đứa con o oe chào đời trước thời hạn thì bác sĩ lại nói tiếp một câu nhưng mà. Nhưng mà, thuốc giục sinh cũng là thuốc kích thích tăng trưởng, sau này đứa bé này có thể sẽ bị mập. Trong lúc mẹ Tế Tế đang lặng lẽ rơi nước mắt thì bác sĩ lại nói câu nhưng mà lần thứ ba. Nhưng mà tiêm thuốc này chưa chắc đứa bé chào đời sẽ thành một đứa bé mập mạp. Lúc này tâm trạng của mẹ Tế Tế rất ổn định, đang chờ câu nhưng mà thứ tư. Nhưng mà bác sĩ lại dừng lại một chút, lại nói, cũng có thể sau khi sinh ra sẽ biến thành một bé – mập – chết.
Cứ như vậy, Hồ Tế Tế đã chào đời dưới tác dụng của thuốc giục sinh, may mắn trở thành một đứa bé béo mập. Rồi trong cuộc sống về sau, dần trở thành một học sinh tiểu học béo mập, học sinh trung học béo mập, học sinh cấp ba béo mập, cuộc thi đại học tàn ác đã cuốn trôi mười lăm ký mỡ của cô nàng, sau khi thi đậu Đại học N, Hồ Tế Tế trở thành một nữ sinh viên béo mập, trong suốt bốn năm đại học dài đằng đẵng, Hồ Tế Tế cẩn thận dè dặt duy trì cân nặng lúc lên lúc xuống không hề ổn định của mình, rốt cuộc thì sau khi tốt nghiệp đại học cũng đã thành công trở thành một phóng viên béo mập, làm công việc bình xét mỹ thực mà tất cả những người béo mập đều yêu thích.
Hồ Tế Tế bị người ta ghét bỏ đặt cho không ít biệt danh, nào thì hổ béo, cục đất tròn, nào thì tráng sĩ, rồi Kim Sam Soon, tên thường được dùng nhất là “Bé Mập Tế”, nhưng gặp phải một số người miền nam phát âm không chuẩn thì lại biến thành “bé mập chết”, cho nên không phải chỉ cần bạn còn sống sót chào đời thì sẽ không phải là một bé mập đã chết.
Như đã nói trên đây, Hồ Tế Tế không giống với những người béo mập thông thường, kiểu mập của cô nàng là kiểu mập thời Thịnh Đường, tượng trưng cho một loại đẫy đà, một loại dồi dào, một loại phúc hậu thời kỳ văn hóa Phục hưng, nhưng mà theo cách hình dung của các bạn thì ra sao? Chính là… một cô nàng béo mập.
Được rồi, chúng ta hãy quay trở lại cuộc sống thường ngày của Hồ Tế Tế.
Mặc dù đã lăn lộn trong giới phóng viên mỹ thực hơn hai năm nhưng Tế Tế vẫn không dưỡng được thói quen nhẹ nhàng từ tốn của các mỹ thực gia, chẳng khác nào vừa trải qua cơn đói những năm sáu mươi, đồ ngon đồ không ngon đều vận hết sức lực ra mà ăn, cuối cùng khiến mình ăn no tới nỗi phải nhập viện.
Hiện giờ, Hồ Tế Tế đang nằm trên giường bệnh trong phòng khám của khoa Nội Tiêu hóa thuộc Bệnh viện Bát Nhất y như một con cá nóc đang chờ bị làm thịt, vẫn đang lẩm bẩm trăng trối. Còn không phải sao, mùa đông đã tới, nhân dân cả nước bị cuốn vào trào lưu ăn lẩu, lẩu canh bổ dưỡng, lẩu cay thơm nồng, rồi lẩu hải sản, lẩu nấm dại, lẩu thập cẩm,.. Mấy kỳ gần đây báo chiều Kim Kinh lấy lẩu làm chủ đề chính, trung bình mỗi ngày Hồ Tế Tế và mấy vị đồng nghiệp được ăn ba quán lẩu. Nói thật là ăn lẩu cũng chẳng khác gì ăn hối lộ, lúc ăn thì chẳng bao giờ thấy đủ, chờ đến khi xảy ra chuyện rồi muốn hối hận cũng không kịp, Hồ Tế Tế chính là một ví dụ điển hình đầy sống động.
Bụng thì co thắt đau dữ dội, buồn nôn nhưng lại không nôn ra được, cả bụng đều căng trướng lên, Hồ Tế Tế còn cho rằng mình sẽ chết vì dạ dày bị nổ tung như tên mập trong “Thất tông tội”, mãi cho tới khi có mấy người từ ngoài cửa đi vào, trong tay người đi đầu cầm quyển bệnh án mà các bác sĩ vẫn thường cầm, đi tới bên cạnh giường cô nàng, tới tận lúc này cô nàng mới có một chút hy vọng sống sót.
Các thiên sứ áo trắng thật sự đúng là cứu tinh của loài người, Hồ Tế Tế nghĩ, lần này khỏi hẳn mình nhất định phải tặng một bức “Chiến sĩ áo xanh cứu sống người bị thương” cho mấy vị quân y đáng yêu của bệnh viện Bát Nhất này.
Ngón tay thon dài xốc tấm chăn màu trắng đang đắp hờ trên người Tế Tế, vô cùng linh hoạt và dứt khoát cởi ba chiếc khuy trên áo khoác ngoài của cô. Tế Tế mở trừng đôi mắt lờ đờ như cá chết của mình ra, nhìn rõ người đang cởi khuy áo cho mình là một bác sĩ nam.
Không có mùi nước khử trùng nồng nặc như các bác sĩ khác, thay vào đó là mùi đàn hương rất tự nhiên, thánh khiết tới thế sao?
Đôi con ngươi giảo hoạt của Hồ Tế Tế dần đi lên, nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Tóc ngắn màu đen gọn gàng, hàng mày đẹp tới nỗi khiến người ta kinh ngạc, hàng mi rậm và dài, ánh mắt đen láy lại sâu thẳm, lúc nhìn người khác có vẻ tập trung nhưng lại không có tính công kích, lúc nhướng mắt lên trông có đôi chút kiêu ngạo và xa cách, phía dưới mắt phải có một nốt ruồi nho nhỏ càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng. Bên trong mặc áo sơ mi quân trang màu xanh, bên ngoài là áo blouse trắng, trên ngực phải in tên bệnh viện, túi áo bên ngực trái gắn bảng tên.
Phó chủ nhiệm khoa Nội Tiêu hóa.
Giang Túy Mặc
Giang Túy Mặc, tên thật là hay…
Xuân Thu Chiến Quốc, chiến tranh loạn lạc, chư hầu bốn phía tranh giành vùng đất Trung Nguyên. Có danh sĩ họ Giang, tên gọi Túy Mặc, hào hiệp vung kiếm bình định giang sơn. Công chúa nước Sở, danh xưng Tế Tế, khuynh quốc khuynh thành, vạn người ái mộ. Túy Mặc say tình, buông bỏ tất cả, phiêu bạt chân trời, thành tiên cũng chẳng màng…
Mấy chữ này là một đoạn truyền kỳ võ hiệp ngươi là gió ta là cát do Tế Tế vừa vẽ ra trong đầu, còn trên thực tế thì người là dao thớt ta là cá thịt, cô chính là miếng thịt đang nằm trên thớt mặc cho người ta chém giết.
Đi theo phía sau Giang Túy Mặc có ít nhất là năm người, nữ có nam có, từng đôi mắt đen thui đang xuyên thấu qua lớp kính cận dày cộm nhìn chằm chằm vào cái bụng mặc dù đã cố hóp lại nhưng vẫn hơi nhô lên của Tế Tế.
Giang Túy Mặc kéo cái áo len mỏng của Tế Tế lên một chút, lớp tiếp theo là một chiếc áo sơ mi caro. Ánh mắt anh bình thản lạnh nhạt hệt như thần tiên trên trời vậy, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào, đôi môi khẽ mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng như người dẫn chương trình radio buổi đêm mà các bạn yêu thích nhất: “Khuy áo để cô cởi hay để tôi cởi?”
“Để tôi để tôi!” Tế Tế ngọ nguậy, gắng sức cởi khuy áo sơ mi của mình từ trên xuống dưới hộ anh ta, một là vì bụng căng trướng rất khó chịu, hai là nếu để anh ta cởi, cô sẽ không thể kiềm chế được, ba là cô thật sự không cách nào từ chối được lời yêu cầu gấp gáp của một vị quân y đẹp trai lạnh lùng như vậy. (Giang Túy Mặc: yêu cầu gấp gáp?)
Tới lúc Tế Tế đang vừa gắng sức lại vừa thẹn thùng cởi tới khuy áo thứ ba từ trên xuống thì Giang Túy Mặc mới nhắc nhở cô: “Cởi ba khuy áo ở phía dưới.”
Tế Tế lại cài chặt ba khuy áo vừa mới cởi ra, khó khăn cởi ba khuy áo bên dưới, để lộ cái bụng tròn vo trắng bóng.
Không khí khá là mát mẻ nhỉ.
Giang Túy Mặc nhận lấy găng tay do người bên cạnh đưa cho, ấn lên phần bụng trên của Tế Tế, lần thứ nhất, anh ta ấn rất nhẹ, Tế Tế chỉ cảm thấy – cách một lớp găng tay – tay anh ta thật là lạnh. Chẳng phải là nên cho vào ngực ủ cho nóng rồi mới làm kiểm tra sao! Tế Tế hơi cắn răng, hai tay giữ vạt áo sơ mi, trông cứ như một cô gái nhỏ bị đám phần tử phạm pháp bắt nạt nhưng lại không dám lên tiếng vậy. Lần thứ hai, anh ta ấn rất mạnh, đầu lưỡi của Tế Tế cũng bị anh ta ấn cho thè ra, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của anh ta thật là giống một thanh kiếm sắc ngọt, ấn tới nỗi cô sắp ói tới nơi.
Người gầy đều không đủ khí huyết nên tay chân lạnh buốt! Tế Tế nhỏ mọn oán thầm.
Anh ta cứ như vậy mà ấn cô hai cái, Tế Tế tinh mắt nhìn thấy anh ta hơi nhíu mày một cái. Anh ta nhíu mày rất nhẹ, trong vô số bộ phim điện ảnh, phim truyền hình và tiểu thuyết ngôn tình mà Tế Tế đã xem, bác sĩ cứ nhíu mày thế này thì ngay sau đó sẽ dùng giọng nói “chuyện rất không ổn” mà nói với bệnh nhân hoặc người nhà rằng, ôi chao, đứa bé này không xong rồi, đã là thời kỳ cuối.
Giang Túy Mặc không cởi găng tay ra, hơi hơi nghiêng đầu, đám sinh viên thực tập nhốn nháo phía sau anh ta đều hít sâu một hơi, chờ đợi sự dặn dò của anh ta. Anh ta nói: “Đây là một ca bệnh vô cùng điển hình, các cô các cậu tới xem một chút đi.”
Vô cùng. Điển hình.
Tế Tế đang chìm trong cơn khủng hoảng cực độ, thấy đám sinh viên thực tập lần lượt mang găng tay trắng vào, đứng xếp thành hàng, từng người từng người một đi lên ấn xuống bụng cô như đang lấy cơm trong nhà ăn, bên trái một cái bên phải một cái rồi lại xuống dưới một cái. Điều khiến cô khủng hoảng hơn là tay của đám sinh viên thực tập người này còn lạnh hơn người kia, y như giò lợn vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, nếu so ra thì người ấn bụng cô đầu tiên là Giang Túy Mặc đã coi như gần với nhiệt độ cơ thể người nhất rồi.
“Thầy Giang, thế này…” Đám sinh viên thực tập đã ấn bụng Tế Tế xong, nhao nhao lên, không dám tùy tiện ra kết luận, cả đám đều quay người nhìn Giang Túy Mặc đầy mong đợi.
Tế Tế nhắm mắt lại, sau khi trải qua một trận ngược đãi thảm hại thì bụng lại càng đau đớn hơn, dưới cái nhìn của cô, nó còn có xu thế muốn nứt ra một Na Tra tới nơi. Cô nghe có tiếng bước chân lại gần, cô gắng trợn mắt lên, lại là Giang Túy Mặc.
“Bác sĩ…” Tế Tế yếu ớt nắm lấy vạt áo blouse của anh ta: “Rốt cuộc là… tôi bị bệnh gì…”
Giang Túy Mặc nâng tay lên, cũng không cởi găng tay ra mà một lần nữa đặt tay lên bụng trên của Tế Tế: “… Tôi chính thức kiểm tra một chút.”
Một đám quái thú chạy băng băng trước mặt Tế Tế, hóa ra cả màn giày xéo vừa rồi đều là không chính thức sao?!
Sau đó Giang Túy Mặc vô cùng lưu loát và thuần thục kiểm tra bụng dưới, ánh mắt vẫn đặt trên mặt Tế Tế, quan sát sắc mặt cô, không hề có gì ngoài dự đoán, mỗi lần Tế Tế đều có vẻ mặt méo mó, gần như đã vượt qua mức độ dịch chuyển tối đa mà ngũ quan của người bình thường có thể đạt được.
Sau khi kiểm tra chính thức xong xuôi, dạ dày Tế Tế vừa rồi vốn còn chẳng thể động đậy được bây giờ lại đột nhiên co giật, cô vừa nhổm người lên cài lại khuy áo định hỏi thăm bệnh tình của mình thì lại có cảm giác buồn nôn trước giờ chưa từng có, trong lúc cô kịp hiểu ra “ôi chao tôi muốn nôn” thì đã nôn ra rồi.
Mặc dù y tá đứng bên cạnh đã nhanh tay nhanh mắt đẩy thùng rác tới, nhưng sau khi nôn thốc nôn tháo xong, Tế Tế phát hiện ra rằng mấy vị bác sĩ vừa rồi đang vây quanh người cô vẫn không trốn thoát khỏi số phận bi thương, vạt áo của một nam bác sĩ thực tập dính một miếng thịt dê, quần của một nữ bác sĩ thực tập thì vắt vẻo một miếng váng đậu, còn Giang Túy Mặc… Trên chiếc giày da màu đen nhìn có vẻ vô cùng đắt tiền kia là mấy hạt ngô màu hồng phấn đang nằm chình ình.
Thức ăn cũng chia ra theo thứ tự ăn vào trước thì nôn ra sau.
Giống như trong các bài văn của học sinh tiểu học, sau khi bị xấu mặt, Tế Tế chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, bất đắc dĩ là ở đây không có cái lỗ nào như vậy, cho nên Tế Tế đành phải nắm một góc chăn kéo lên trùm kín đầu, chẳng còn mặt mũi nào mà gặp lại các huynh đệ giang hồ.
Cũng đúng lúc này, mẹ Tế Tế vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, có lẽ là đã nhận được điện thoại từ đồng nghiệp Tiểu Dư của Tế Tế. Người mẹ vĩ đại này vừa xông vào phòng đã nhìn thấy dưới đất đầy đồ bẩn thỉu, con gái mình lại cô đơn lẻ loi mà nằm trên giường bệnh, một tấm chăn trắng đắp kín từ đầu tới chân, trên mái tóc tán loạn có thể nhìn thấy chiếc kẹp gắn nơ con bướm mới mua mấy hôm trước, các bác sĩ thì bày ra dáng vẻ “chúng tôi đã cố gắng hết sức”, nhìn chăm chú cô con gái của bà đang nằm bất động trên giường.
“Tế Tế ơi là Tế Tế!!!!” Tối qua mẹ Tế Tế xem phim còn đang cảm thán cho hai ông bà già vừa mới tìm được tình yêu ở tuổi xế bóng đang trên đường tới Cục Dân chính đăng ký thì gặp tai nạn xe, vĩnh viễn xa cách nhau, hôm nay đã thấy con gái của mình đang đắp một tấm vải trắng nằm đó với cảnh tượng y hệt, sự đả kích này tới quá đột ngột, bà chỉ nghe nói là Tế Tế vì ăn no quá không tiêu hóa được mà phải vào bệnh viện, không ngờ tới, thật sự không ngờ tới…
“Sao con gái tôi lại không còn nữa chứ!!!!” Mẹ Tế Tế gào khóc lên, nắm bên ngoài chăn mà ra sức lay đứa con gái số khổ của mình.
* Dương quý phi, tức Dương Ngọc Hoàn, là sủng phi của vua Huyền Tông Đường Minh Hoàng. Trong văn hóa Trung Hoa cổ đại, Dương quý phi được xếp vào một trong Tứ đại mỹ nhân với vẻ đẹp “tu hoa” (nghĩa là khiến hoa cũng phải thẹn thùng vì thua kém). Sắc đẹp của Dương quý phi được ghi nhận là đẫy đà, tròn trịa với sắc da sáng mịn diễm lệ.
** “Trần tình biểu” là một bản tấu chương do Lý Mật (thời Tây Tấn) viết dâng lên Tấn Võ Đế
Câu “Thần dĩ hiểm hấn, túc tao mẫn hung” là câu mở đầu, dịch nghĩa là: “Thần vốn gian nan hoạn nạn, sớm gặp cảnh hung tang” (dịch bởi Bùi Thông)
*** Kim Sam Soon là nhân vật chính trong bộ phim Hàn Quốc có tên “Nàng Kim Sam Soon dễ thương”, kể về cô nàng Kim Sam Soon bụ bẫm.
Nếu như sinh vào thời Thịnh Đường, Hồ Tế Tế chắc hẳn phải là một thành viên trong hậu cung ba ngàn mỹ nữ, nhưng đáng tiếc là cô nàng lại sống ở thế kỷ hai mươi mốt phát triển nhanh như chớp – nơi mà ngay cả con khỉ cũng đòi phải gầy cho bằng được, cho nên đã định sẵn là một nàng mập vừa khiến người ta để ý lại vừa không được người ta để ý.
Mặc dù cô nàng luôn khẳng định rằng mình trông có vẻ mập là bởi vì khuôn mặt tròn vo làn da trắng bóc với vóc người có lồi có lõm, nhưng tên không phù hợp với dáng người lại là một sự thật không thể chối cãi được*. Lại mặc dù mẹ cô nàng vẫn luôn khẳng định rằng, ngược dòng lịch sử một ngàn năm trước sẽ thấy tổ tiên nhà họ Hồ chính là Dương quý phi, nhưng nói thật, cho dù Huyền Tông có bị rơi não cũng không thể để cho con trai mình mang họ Hồ được.
* Chữ “tế” trong tên Hồ Tế Tế có nghĩa là nhỏ, mảnh
Nửa đời trước của Hồ Tế Tế vô cùng nguy hiểm đáng sợ, nếu mượn mấy câu trong tuyệt tác văn học cổ đại “Trần tình biểu” để miêu tả thì chính là “Thần dĩ hiểm hấn, túc tao mẫn hung”, dịch ra ngôn ngữ hiện đại thì là “Sao ngay từ nhỏ bà đây đã xui xẻo như vậy chứ.” Mẹ Hồ Tế Tế mang thai được bốn tháng thì ngã lộn nhào một cái, lần đầu tiên Tế Tế – khi ấy vẫn còn là phôi thai – cảm nhận được sự hiểm ác của đời người, mẹ của Tế Tế phải cầu thần bái Phật khắp nơi thì phôi thai Tế Tế mới an ổn lại được, sau đó đến khi được bảy tháng, dưới sự phù hộ của thần Phật, lại bị xe đụng phải. Điều này khiến người ta không khỏi tò mò, rốt cuộc Tế Tế là nhân vật tai hại cỡ nào mà còn đang ở trong bụng mẹ đã hai lần suýt bị mất mạng.
Mẹ Tế Tế được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện Phụ sản thành phố H, bác sĩ nói, đứa bé này của chị chắc chắn không thể giữ lại được. Mẹ Tế Tế kêu trời gọi đất cả hồi lâu, bác sĩ mới nói một câu nhưng mà. Nhưng mà, chị à mong chị bình tĩnh một chút, có thể giục sinh. Lúc mẹ Tế Tế nín khóc mỉm cười vì đứa con o oe chào đời trước thời hạn thì bác sĩ lại nói tiếp một câu nhưng mà. Nhưng mà, thuốc giục sinh cũng là thuốc kích thích tăng trưởng, sau này đứa bé này có thể sẽ bị mập. Trong lúc mẹ Tế Tế đang lặng lẽ rơi nước mắt thì bác sĩ lại nói câu nhưng mà lần thứ ba. Nhưng mà tiêm thuốc này chưa chắc đứa bé chào đời sẽ thành một đứa bé mập mạp. Lúc này tâm trạng của mẹ Tế Tế rất ổn định, đang chờ câu nhưng mà thứ tư. Nhưng mà bác sĩ lại dừng lại một chút, lại nói, cũng có thể sau khi sinh ra sẽ biến thành một bé – mập – chết.
Cứ như vậy, Hồ Tế Tế đã chào đời dưới tác dụng của thuốc giục sinh, may mắn trở thành một đứa bé béo mập. Rồi trong cuộc sống về sau, dần trở thành một học sinh tiểu học béo mập, học sinh trung học béo mập, học sinh cấp ba béo mập, cuộc thi đại học tàn ác đã cuốn trôi mười lăm ký mỡ của cô nàng, sau khi thi đậu Đại học N, Hồ Tế Tế trở thành một nữ sinh viên béo mập, trong suốt bốn năm đại học dài đằng đẵng, Hồ Tế Tế cẩn thận dè dặt duy trì cân nặng lúc lên lúc xuống không hề ổn định của mình, rốt cuộc thì sau khi tốt nghiệp đại học cũng đã thành công trở thành một phóng viên béo mập, làm công việc bình xét mỹ thực mà tất cả những người béo mập đều yêu thích.
Hồ Tế Tế bị người ta ghét bỏ đặt cho không ít biệt danh, nào thì hổ béo, cục đất tròn, nào thì tráng sĩ, rồi Kim Sam Soon, tên thường được dùng nhất là “Bé Mập Tế”, nhưng gặp phải một số người miền nam phát âm không chuẩn thì lại biến thành “bé mập chết”, cho nên không phải chỉ cần bạn còn sống sót chào đời thì sẽ không phải là một bé mập đã chết.
Như đã nói trên đây, Hồ Tế Tế không giống với những người béo mập thông thường, kiểu mập của cô nàng là kiểu mập thời Thịnh Đường, tượng trưng cho một loại đẫy đà, một loại dồi dào, một loại phúc hậu thời kỳ văn hóa Phục hưng, nhưng mà theo cách hình dung của các bạn thì ra sao? Chính là… một cô nàng béo mập.
Được rồi, chúng ta hãy quay trở lại cuộc sống thường ngày của Hồ Tế Tế.
Mặc dù đã lăn lộn trong giới phóng viên mỹ thực hơn hai năm nhưng Tế Tế vẫn không dưỡng được thói quen nhẹ nhàng từ tốn của các mỹ thực gia, chẳng khác nào vừa trải qua cơn đói những năm sáu mươi, đồ ngon đồ không ngon đều vận hết sức lực ra mà ăn, cuối cùng khiến mình ăn no tới nỗi phải nhập viện.
Hiện giờ, Hồ Tế Tế đang nằm trên giường bệnh trong phòng khám của khoa Nội Tiêu hóa thuộc Bệnh viện Bát Nhất y như một con cá nóc đang chờ bị làm thịt, vẫn đang lẩm bẩm trăng trối. Còn không phải sao, mùa đông đã tới, nhân dân cả nước bị cuốn vào trào lưu ăn lẩu, lẩu canh bổ dưỡng, lẩu cay thơm nồng, rồi lẩu hải sản, lẩu nấm dại, lẩu thập cẩm,.. Mấy kỳ gần đây báo chiều Kim Kinh lấy lẩu làm chủ đề chính, trung bình mỗi ngày Hồ Tế Tế và mấy vị đồng nghiệp được ăn ba quán lẩu. Nói thật là ăn lẩu cũng chẳng khác gì ăn hối lộ, lúc ăn thì chẳng bao giờ thấy đủ, chờ đến khi xảy ra chuyện rồi muốn hối hận cũng không kịp, Hồ Tế Tế chính là một ví dụ điển hình đầy sống động.
Bụng thì co thắt đau dữ dội, buồn nôn nhưng lại không nôn ra được, cả bụng đều căng trướng lên, Hồ Tế Tế còn cho rằng mình sẽ chết vì dạ dày bị nổ tung như tên mập trong “Thất tông tội”, mãi cho tới khi có mấy người từ ngoài cửa đi vào, trong tay người đi đầu cầm quyển bệnh án mà các bác sĩ vẫn thường cầm, đi tới bên cạnh giường cô nàng, tới tận lúc này cô nàng mới có một chút hy vọng sống sót.
Các thiên sứ áo trắng thật sự đúng là cứu tinh của loài người, Hồ Tế Tế nghĩ, lần này khỏi hẳn mình nhất định phải tặng một bức “Chiến sĩ áo xanh cứu sống người bị thương” cho mấy vị quân y đáng yêu của bệnh viện Bát Nhất này.
Ngón tay thon dài xốc tấm chăn màu trắng đang đắp hờ trên người Tế Tế, vô cùng linh hoạt và dứt khoát cởi ba chiếc khuy trên áo khoác ngoài của cô. Tế Tế mở trừng đôi mắt lờ đờ như cá chết của mình ra, nhìn rõ người đang cởi khuy áo cho mình là một bác sĩ nam.
Không có mùi nước khử trùng nồng nặc như các bác sĩ khác, thay vào đó là mùi đàn hương rất tự nhiên, thánh khiết tới thế sao?
Đôi con ngươi giảo hoạt của Hồ Tế Tế dần đi lên, nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Tóc ngắn màu đen gọn gàng, hàng mày đẹp tới nỗi khiến người ta kinh ngạc, hàng mi rậm và dài, ánh mắt đen láy lại sâu thẳm, lúc nhìn người khác có vẻ tập trung nhưng lại không có tính công kích, lúc nhướng mắt lên trông có đôi chút kiêu ngạo và xa cách, phía dưới mắt phải có một nốt ruồi nho nhỏ càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng. Bên trong mặc áo sơ mi quân trang màu xanh, bên ngoài là áo blouse trắng, trên ngực phải in tên bệnh viện, túi áo bên ngực trái gắn bảng tên.
Phó chủ nhiệm khoa Nội Tiêu hóa.
Giang Túy Mặc
Giang Túy Mặc, tên thật là hay…
Xuân Thu Chiến Quốc, chiến tranh loạn lạc, chư hầu bốn phía tranh giành vùng đất Trung Nguyên. Có danh sĩ họ Giang, tên gọi Túy Mặc, hào hiệp vung kiếm bình định giang sơn. Công chúa nước Sở, danh xưng Tế Tế, khuynh quốc khuynh thành, vạn người ái mộ. Túy Mặc say tình, buông bỏ tất cả, phiêu bạt chân trời, thành tiên cũng chẳng màng…
Mấy chữ này là một đoạn truyền kỳ võ hiệp ngươi là gió ta là cát do Tế Tế vừa vẽ ra trong đầu, còn trên thực tế thì người là dao thớt ta là cá thịt, cô chính là miếng thịt đang nằm trên thớt mặc cho người ta chém giết.
Đi theo phía sau Giang Túy Mặc có ít nhất là năm người, nữ có nam có, từng đôi mắt đen thui đang xuyên thấu qua lớp kính cận dày cộm nhìn chằm chằm vào cái bụng mặc dù đã cố hóp lại nhưng vẫn hơi nhô lên của Tế Tế.
Giang Túy Mặc kéo cái áo len mỏng của Tế Tế lên một chút, lớp tiếp theo là một chiếc áo sơ mi caro. Ánh mắt anh bình thản lạnh nhạt hệt như thần tiên trên trời vậy, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào, đôi môi khẽ mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng như người dẫn chương trình radio buổi đêm mà các bạn yêu thích nhất: “Khuy áo để cô cởi hay để tôi cởi?”
“Để tôi để tôi!” Tế Tế ngọ nguậy, gắng sức cởi khuy áo sơ mi của mình từ trên xuống dưới hộ anh ta, một là vì bụng căng trướng rất khó chịu, hai là nếu để anh ta cởi, cô sẽ không thể kiềm chế được, ba là cô thật sự không cách nào từ chối được lời yêu cầu gấp gáp của một vị quân y đẹp trai lạnh lùng như vậy. (Giang Túy Mặc: yêu cầu gấp gáp?)
Tới lúc Tế Tế đang vừa gắng sức lại vừa thẹn thùng cởi tới khuy áo thứ ba từ trên xuống thì Giang Túy Mặc mới nhắc nhở cô: “Cởi ba khuy áo ở phía dưới.”
Tế Tế lại cài chặt ba khuy áo vừa mới cởi ra, khó khăn cởi ba khuy áo bên dưới, để lộ cái bụng tròn vo trắng bóng.
Không khí khá là mát mẻ nhỉ.
Giang Túy Mặc nhận lấy găng tay do người bên cạnh đưa cho, ấn lên phần bụng trên của Tế Tế, lần thứ nhất, anh ta ấn rất nhẹ, Tế Tế chỉ cảm thấy – cách một lớp găng tay – tay anh ta thật là lạnh. Chẳng phải là nên cho vào ngực ủ cho nóng rồi mới làm kiểm tra sao! Tế Tế hơi cắn răng, hai tay giữ vạt áo sơ mi, trông cứ như một cô gái nhỏ bị đám phần tử phạm pháp bắt nạt nhưng lại không dám lên tiếng vậy. Lần thứ hai, anh ta ấn rất mạnh, đầu lưỡi của Tế Tế cũng bị anh ta ấn cho thè ra, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của anh ta thật là giống một thanh kiếm sắc ngọt, ấn tới nỗi cô sắp ói tới nơi.
Người gầy đều không đủ khí huyết nên tay chân lạnh buốt! Tế Tế nhỏ mọn oán thầm.
Anh ta cứ như vậy mà ấn cô hai cái, Tế Tế tinh mắt nhìn thấy anh ta hơi nhíu mày một cái. Anh ta nhíu mày rất nhẹ, trong vô số bộ phim điện ảnh, phim truyền hình và tiểu thuyết ngôn tình mà Tế Tế đã xem, bác sĩ cứ nhíu mày thế này thì ngay sau đó sẽ dùng giọng nói “chuyện rất không ổn” mà nói với bệnh nhân hoặc người nhà rằng, ôi chao, đứa bé này không xong rồi, đã là thời kỳ cuối.
Giang Túy Mặc không cởi găng tay ra, hơi hơi nghiêng đầu, đám sinh viên thực tập nhốn nháo phía sau anh ta đều hít sâu một hơi, chờ đợi sự dặn dò của anh ta. Anh ta nói: “Đây là một ca bệnh vô cùng điển hình, các cô các cậu tới xem một chút đi.”
Vô cùng. Điển hình.
Tế Tế đang chìm trong cơn khủng hoảng cực độ, thấy đám sinh viên thực tập lần lượt mang găng tay trắng vào, đứng xếp thành hàng, từng người từng người một đi lên ấn xuống bụng cô như đang lấy cơm trong nhà ăn, bên trái một cái bên phải một cái rồi lại xuống dưới một cái. Điều khiến cô khủng hoảng hơn là tay của đám sinh viên thực tập người này còn lạnh hơn người kia, y như giò lợn vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, nếu so ra thì người ấn bụng cô đầu tiên là Giang Túy Mặc đã coi như gần với nhiệt độ cơ thể người nhất rồi.
“Thầy Giang, thế này…” Đám sinh viên thực tập đã ấn bụng Tế Tế xong, nhao nhao lên, không dám tùy tiện ra kết luận, cả đám đều quay người nhìn Giang Túy Mặc đầy mong đợi.
Tế Tế nhắm mắt lại, sau khi trải qua một trận ngược đãi thảm hại thì bụng lại càng đau đớn hơn, dưới cái nhìn của cô, nó còn có xu thế muốn nứt ra một Na Tra tới nơi. Cô nghe có tiếng bước chân lại gần, cô gắng trợn mắt lên, lại là Giang Túy Mặc.
“Bác sĩ…” Tế Tế yếu ớt nắm lấy vạt áo blouse của anh ta: “Rốt cuộc là… tôi bị bệnh gì…”
Giang Túy Mặc nâng tay lên, cũng không cởi găng tay ra mà một lần nữa đặt tay lên bụng trên của Tế Tế: “… Tôi chính thức kiểm tra một chút.”
Một đám quái thú chạy băng băng trước mặt Tế Tế, hóa ra cả màn giày xéo vừa rồi đều là không chính thức sao?!
Sau đó Giang Túy Mặc vô cùng lưu loát và thuần thục kiểm tra bụng dưới, ánh mắt vẫn đặt trên mặt Tế Tế, quan sát sắc mặt cô, không hề có gì ngoài dự đoán, mỗi lần Tế Tế đều có vẻ mặt méo mó, gần như đã vượt qua mức độ dịch chuyển tối đa mà ngũ quan của người bình thường có thể đạt được.
Sau khi kiểm tra chính thức xong xuôi, dạ dày Tế Tế vừa rồi vốn còn chẳng thể động đậy được bây giờ lại đột nhiên co giật, cô vừa nhổm người lên cài lại khuy áo định hỏi thăm bệnh tình của mình thì lại có cảm giác buồn nôn trước giờ chưa từng có, trong lúc cô kịp hiểu ra “ôi chao tôi muốn nôn” thì đã nôn ra rồi.
Mặc dù y tá đứng bên cạnh đã nhanh tay nhanh mắt đẩy thùng rác tới, nhưng sau khi nôn thốc nôn tháo xong, Tế Tế phát hiện ra rằng mấy vị bác sĩ vừa rồi đang vây quanh người cô vẫn không trốn thoát khỏi số phận bi thương, vạt áo của một nam bác sĩ thực tập dính một miếng thịt dê, quần của một nữ bác sĩ thực tập thì vắt vẻo một miếng váng đậu, còn Giang Túy Mặc… Trên chiếc giày da màu đen nhìn có vẻ vô cùng đắt tiền kia là mấy hạt ngô màu hồng phấn đang nằm chình ình.
Thức ăn cũng chia ra theo thứ tự ăn vào trước thì nôn ra sau.
Giống như trong các bài văn của học sinh tiểu học, sau khi bị xấu mặt, Tế Tế chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, bất đắc dĩ là ở đây không có cái lỗ nào như vậy, cho nên Tế Tế đành phải nắm một góc chăn kéo lên trùm kín đầu, chẳng còn mặt mũi nào mà gặp lại các huynh đệ giang hồ.
Cũng đúng lúc này, mẹ Tế Tế vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, có lẽ là đã nhận được điện thoại từ đồng nghiệp Tiểu Dư của Tế Tế. Người mẹ vĩ đại này vừa xông vào phòng đã nhìn thấy dưới đất đầy đồ bẩn thỉu, con gái mình lại cô đơn lẻ loi mà nằm trên giường bệnh, một tấm chăn trắng đắp kín từ đầu tới chân, trên mái tóc tán loạn có thể nhìn thấy chiếc kẹp gắn nơ con bướm mới mua mấy hôm trước, các bác sĩ thì bày ra dáng vẻ “chúng tôi đã cố gắng hết sức”, nhìn chăm chú cô con gái của bà đang nằm bất động trên giường.
“Tế Tế ơi là Tế Tế!!!!” Tối qua mẹ Tế Tế xem phim còn đang cảm thán cho hai ông bà già vừa mới tìm được tình yêu ở tuổi xế bóng đang trên đường tới Cục Dân chính đăng ký thì gặp tai nạn xe, vĩnh viễn xa cách nhau, hôm nay đã thấy con gái của mình đang đắp một tấm vải trắng nằm đó với cảnh tượng y hệt, sự đả kích này tới quá đột ngột, bà chỉ nghe nói là Tế Tế vì ăn no quá không tiêu hóa được mà phải vào bệnh viện, không ngờ tới, thật sự không ngờ tới…
“Sao con gái tôi lại không còn nữa chứ!!!!” Mẹ Tế Tế gào khóc lên, nắm bên ngoài chăn mà ra sức lay đứa con gái số khổ của mình.
* Dương quý phi, tức Dương Ngọc Hoàn, là sủng phi của vua Huyền Tông Đường Minh Hoàng. Trong văn hóa Trung Hoa cổ đại, Dương quý phi được xếp vào một trong Tứ đại mỹ nhân với vẻ đẹp “tu hoa” (nghĩa là khiến hoa cũng phải thẹn thùng vì thua kém). Sắc đẹp của Dương quý phi được ghi nhận là đẫy đà, tròn trịa với sắc da sáng mịn diễm lệ.
** “Trần tình biểu” là một bản tấu chương do Lý Mật (thời Tây Tấn) viết dâng lên Tấn Võ Đế
Câu “Thần dĩ hiểm hấn, túc tao mẫn hung” là câu mở đầu, dịch nghĩa là: “Thần vốn gian nan hoạn nạn, sớm gặp cảnh hung tang” (dịch bởi Bùi Thông)
*** Kim Sam Soon là nhân vật chính trong bộ phim Hàn Quốc có tên “Nàng Kim Sam Soon dễ thương”, kể về cô nàng Kim Sam Soon bụ bẫm.