Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
“Anh!” Tế Tế giả vờ vỗ bàn, Miêu Luân nhanh chóng đè vai cô lại, gào to hơn: “Tốt nhất là cô đừng có đứng dậy! Nếu không cả hai chúng ta sẽ đồng quy vu tận đấy!”
“Tôi không tin! Anh là đồ biến thái!” Tế Tế rống to hơn nữa.
Miêu Luân bình tĩnh lại: “Tôi đặt, một, quả, bom, ở dưới ghế, thiết bị khởi động nó rất đơn giản, khởi động dựa trên việc mất trọng lượng. Cô không hiểu à? Nói thẳng ra thì chính là cô ngồi xuống cái ghế này đồng nghĩa với việc đã nhấn xuống thiết bị khởi động, chỉ cần mất đi trọng lượng, nó sẽ lập tức kích nổ.”
“Anh lừa gạt.” Tế Tế nghe nói trên xe Giang Túy Mặc không có bom thì cả người như trút được gánh nặng.
“Cô không tin à?” Miêu Luân nắm tay cô sờ dưới ghế: “Cô sờ thử xem, đây là cái gì?”
Tế Tế nuốt nước miếng, đầu ngón tay chạm vào một vật thể lạnh buốt với hình dạng kỳ lạ, còn có một thứ khác chắc chắn là dây điện. Sờ thêm nữa, vật thể này được cố định một cách chắc chắn bên dưới ghế, ghế thì bị cố định trên nền nhà. Cô hết hồn, vội rụt tay lại, hoảng sợ há hốc mồm nhìn Miêu Luân, cảm thấy khuôn mặt nhã nhặn lịch sự kia đang vặn vẹo một cách đáng sợ.
“Cái điều khiển từ xa này là để điều khiển quả bom dưới mông cô.” Miêu Luân cầm cái điều khiển từ xa mà lúc nãy anh ta đã dùng để uy hiếp Tế Tế, cười nói: “Đừng cho rằng tôi không biết trên đường cô đã để lại cho Giang Túy Mặc bao nhiêu manh mối, tôi chỉ giả bộ không phát hiện ra thôi.”
Tế Tế biến sắc, chút hy vọng còn sót lại cũng đã bị anh ta cướp sạch.
“Không biết với sự thông minh của anh ta thì có thể tìm được tới đây không, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, tìm không được thì một mình cô chết, tìm được thì cả hai người bọn cô cùng chết.” Miêu Luân đắc ý đi qua đi lại: “Có đưa chuyên gia gỡ bom tới cũng vô ích thôi, chỉ cần tôi tới được chỗ an toàn rồi…” Anh ta làm động tác ấn xuống điều khiển từ xa, cô sợ tới mức hét chói tai dù bị anh ta quát tháo bảo câm miệng.
Miêu Luân nhìn dáng vẻ chật vật hoảng loạn của cô thì vui vẻ nói tiếp: “Nhưng mà có lẽ cô sẽ không thể đợi được tới lúc anh ta tìm tới cô đâu, thiết bị cảm ứng trọng lực này của tôi chính xác tới từng gam, cô đói, hoặc là giải quyết ba nỗi buồn của con người mà xuất ra, cân nặng giảm đi một chút, có khi sẽ lập tức…”
Trước kia Tế Tế mong mỏi giảm cân biết bao nhiêu thì bây giờ lại chỉ mong cân nặng cứ tăng lên chứ đừng có giảm xuống: “Anh không sợ… Anh không sợ cảnh sát tới bắt anh sao!!”
“Bắt tôi?” Miêu Luân cười khoái trá: “Nếu như lúc tôi bị cảnh sát bắt đi mà có thể nhìn thấy mẹ tôi đau lòng khổ sở vì tôi thì cũng đáng! Có thể bà ấy sẽ vì trước kia không giáo dục tôi nghiêm chỉnh, không làm tốt vai trò của một người mẹ mà hối hận suốt nửa đời sau. Vả lại, các người chết hết rồi, muốn bắt được tôi cũng đâu dễ dàng gì, tôi đâu có để lại chứng cứ gì quan trọng đâu đúng không?”
“Anh đã lắp bom nổ chết chúng tôi mà còn bảo là không có chứng cứ gì sao!!”
“Sao cô biết cuối cùng cô sẽ chết vì bom chứ?” Trong mắt Miêu Luân cất chứa đầy mưu mô, dường như câu nói này còn có ý tứ sâu xa hơn.
Tế Tế xụi lơ trên ghế, mặt mày xám xịt, nhìn Miêu Luân đi đi lại lại trong phòng một hồi lâu, cuối cùng thong dong bỏ đi.
Bây giờ cô đã không thể nào nghĩ được là rốt cuộc mình hy vọng Giang Túy Mặc sẽ tới hay là sẽ không tới… Nếu như mình đừng giả vờ đoan trang đứng đắn như vậy, đêm nay ở lại chỗ anh thì đã tốt rồi, dù sao… anh ấy cũng đã cầu hôn mình rồi.
☆☆☆
Giang Túy Mặc kết thúc cuộc gọi đến từ Cục Cảnh sát, trong thời gian chờ đoạn băng theo dõi ghi lại được từ camera giám sát giao thông, anh suy ngẫm một hồi lâu, hình như anh đã từng nghe Tế Tế nhắc tới “Ultraman” thì phải, anh bình tĩnh lại, tra được số điện thoại của mấy người bạn của Tế Tế, gọi ra ngoài.
Hai giờ rưỡi sáng, Giản Kỳ đang chìm trong giấc mộng thì đột nhiên bị tiếng điện thoại rung liên hồi đánh thức. Thấy là số lạ, anh ta lập tức từ chối, ai ngờ đối phương lại kiên trì gọi lại lần nữa. Anh ta chịu đựng cơn giận trong bụng, nhịn câu nói tục đã ra tới miệng: “A lô! Ai đó hả?”
“Giản Kỳ, tôi là Giang Túy Mặc.”
Giản Kỳ sôi hết ruột gan, vợ chồng hai người làm cái gì mà nửa đêm còn lôi tôi dậy? Anh ta đang định mắng thì lại nghe Giang Túy Mặc nói: “Tế Tế mất tích rồi.”
Giản Kỳ sửng sốt mất mấy giây: “Sao cơ… Đã xảy ra chuyện gì!!”
Giang Túy Mặc không có thời gian giải thích với anh ta, hỏi thẳng: “Nếu như Tế Tế nhắc tới Ultraman thì thường có ý gì?”
Không thể không nói, cuộc gọi đầu tiên của Giang Túy Mặc đã gọi đúng người cần hỏi, Giản Kỳ trả lời ngay: “Đó là con chó nhà tôi! Nhưng mà năm ngoái đã bị đâm chết rồi!”
Giang Túy Mặc đột nhiên nhớ ra, có hôm Tế Tế kể với anh là chó cưng của bạn cô bị xe đâm chết: “Bị ai đâm chết?”
“Cái tên Miêu Luân gì đó! Nghe nói anh ta là em trai anh!” Giản Kỳ vô cùng kích động: “Lúc đó tôi đã nghi là anh ta cố ý rồi, nhưng mà không có ai tin tôi cả! Tên họ Giang kia! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho tôi biết! Tôi phải đi tìm Tế Tế!”
Miêu Luân… Tế Tế à, em muốn nói với anh rằng, việc em mất tích có liên quan tới Miêu Luân sao?
“Phiền anh tới đường Cát Tường khu Giang Hoài một chuyến, cô ấy bị mất tích ở chỗ đó. Tôi đã báo cảnh sát rồi, bọn họ đang xem lại camera giám sát, anh dựa theo tuyến đường mà họ cung cấp, tìm kiếm xe của Tế Tế trên đường xem thấy không. Tôi tới nhà Miêu Luân xem sao.”
“Giang Túy Mặc, tôi nhắc nhở anh, có thể em trai anh là một tên biến thái! Anh… Anh cẩn thận một chút!” Giản Kỳ nói, đứng bật dậy luống cuống tay chân mặc quần áo vào, đi thẳng tới bãi đậu xe.
Giang Túy Mặc lo lắng rằng bây giờ mà gọi điện thoại cho Miêu Luân thì sẽ làm kinh động anh ta, hơn nửa đêm trên đường không có xe cộ gì, anh lái xe vào tiểu khu nhà họ Miêu với tốc độ gần một trăm cây số một giờ, theo hình ảnh theo dõi từ camera ở bãi đậu xe, Miêu Luân ra ngoài từ sáng sớm, tới bây giờ vẫn còn chưa trở về. Đúng lúc này thì Giản Kỳ gọi điện thoại tới cho anh: “Hình ảnh cuối cùng ghi lại được có xe của cô ấy là ở đường Văn Uyển Đông! Bây giờ tôi đang đi tới đó, anh đã tìm thấy tên Miêu Luân chết tiệt kia chưa!”
“Không thấy cậu ta đâu. Tôi tới ngay đây.”
Lúc Giang Túy Mặc tới đường Văn Uyển Đông thì đã là ba giờ hơn, Giản Kỳ chạy tới, đầu ướt rượt mồ hôi, lo lắng nói: “Toàn bộ các ngã tư ở gần đây đều không có bóng dáng của cô ấy! Hoặc là xe cô ấy còn ở quanh đây, hoặc chính cô ấy ở ngay gần đây!”
“Tìm dọc theo mấy con đường nhỏ không có camera.” Giang Túy Mặc xuống xe, vừa hỏi chi đội cảnh sát giao thông vị trí lắp đặt camera vừa tìm kiếm quanh mấy con đường tương đối nhỏ hẹp.
Sau khi vòng qua mấy con đường nhỏ, anh đột nhiên phát hiện ra chiếc F0 của Tế Tế giữa một hàng xe. Anh nhanh chóng tiến lên, nhìn vào bên trong xe, bên trong không có ai, túi xách của Tế Tế mở toang đặt cạnh ghế lái. Giản Kỳ nghe nói đã tìm thấy xe của Tế Tế thì lập tức xông lên, cầm viên gạch định phá cửa sổ xe. Giang Túy Mặc vươn tay ngăn lại, có đôi chút bất đắc dĩ, mở cửa xe ra: “Xe không khóa.”
Giản Kỳ hơi xấu hổ, cầm túi xách của Tế Tế lên, lật tung bên trong: “Không thấy điện thoại đâu!”
Giang Túy Mặc lục lọi lại lần nữa: “Máy ghi âm cũng mất.”
“Chắc chắn cô ấy đã giấu chúng ở đâu đó rồi, chúng ta nhất định phải tìm được!” Giản Kỳ lật tung cả xe lên nhưng vẫn không tìm thấy: “Cô ấy mang theo trong người sao? Nếu bị Miêu Luân phát hiện thì sẽ xong đời ngay!”
Giang Túy Mặc cân nhắc một lúc, gọi điện thoại: “Tra giúp tôi một chút xem trong vòng nửa tiếng từ 0 giờ 15 phút đến 0 giờ 45 phút…” Anh nhìn cột mốc cạnh đường và biển số nhà gần đó: “Tình hình xe cộ ra vào cạnh cửa đường hầm Đông La thế nào.”
“… Tiểu Giang, bọn tôi đã điều tra rồi, trong vòng nửa tiếng đó chỉ có một chiếc Toyota từ bên kia lái tới. Chiếc Toyota này chuyển đèn chiếu gần chiếu xa liên tục dù chưa tới ngã tư, trông rất kỳ lạ.”
Có hy vọng rồi!
“Phiền cậu giúp tôi tra hướng đi của chiếc xe đó.”
“Ừ… Được. Chiếc xe này dừng ở nút giao đường Hoa Tín và đường Khoa Kỹ.”
“Đi thôi!” Giang Túy Mặc và Giản Kỳ nhanh chóng đuổi theo hướng đó.
Từ xa xa, hai người bọn họ đã nhìn thấy chiếc Toyota màu đen bị bỏ lại ven đường, lần này thì đúng là phải phá cửa xe, Giản Kỳ việc nhân đức chả nhường ai, một cục gạch giáng xuống, cửa xe vỡ nát, Giang Túy Mặc chui vào, mò được máy ghi âm bên dưới chỗ ngồi, mở ra đoạn ghi âm mới nhất, giọng của Tế Tế và Miêu Luân lần lượt xuất hiện.
“Hồ Bách Quả… Không ngờ cậu ta lại đưa Tế Tế tới hồ Bách Quả…” Giang Túy Mặc lẩm bẩm.
“Đó là chỗ nào?!” Giản Kỳ kéo anh chất vấn.
“Là nhà tôi.” Giang Túy Mặc ném lại một câu, gọi điện thoại cho cảnh sát rồi cùng Giản Kỳ lái xe tới khu biệt thự cạnh hồ Bách Quả.
☆☆☆
“Cốc, cốc, cốc.”
Miêu Luân đi chưa được bao lâu thì Tế Tế đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ngẩng phắt đầu lên, không biết là ai ở bên ngoài cửa, cô không dám lên tiếng lung tung, trái tim treo lơ lửng, lại có cảm giác buồn nôn. Ngay sau đó, cô nghe thấy có tiếng ai đó dùng chìa khóa mở cửa, có người vọt vào, hét to: “Hồ Tế Tế!”
“Giản Kỳ!” Tế Tế nghe ra được giọng người kia thì khóc lên: “Mau tới cứu tôi! Mau cứu tôi!”
Đèn được bật lên, Tế Tế ngạc nhiên nhìn thấy cả Giản Kỳ và Giang Túy Mặc đều tới. Cô muốn đứng lên, nhưng mà…
“Hai người đừng tới đây!!” Tế Tế hét to: “Ở đây có bom! Hai người đừng tới đây!!”
“Tích.” Không biết từ góc nào trong nhà phát ra một âm thanh như vậy.
“Tiếng gì đấy!!” Tế Tế hoảng sợ kêu to, cũng không dám lộn xộn nữa.
“Đừng có bị Miêu Luân lừa! Mau đi với bọn tôi!” Giản Kỳ đi tới muốn kéo cô nhưng Giang Túy Mặc đột nhiên ngăn lại: “Đừng tới đó, chuyện cô ấy nói… có thể là thật.” Nói xong, anh hất cằm chỉ chỉ cái ghế Tế Tế đang ngồi. Giản Kỳ tập trung nhìn vào, há hốc mồm – lần đầu tiên trong đời anh ta nhìn thấy bom thật, trước kia vẫn cho rằng bom là do nhiều dây pháo ghép lại với nhau thành một cục, không ngờ rằng bom lại chỉ giống như một cái hộp màu đen, xung quanh quấn mấy sợi dây điện và thiết bị đo lường.
“Không phải chứ… Chúng ta sẽ phải bắt chước như nam chính trong mấy bộ phim cảnh sát, tới phút cuối cùng thì gỡ bom sao?” Giản Kỳ há hốc mồm: “Cũng không biết tôi học theo Conan thì có tác dụng gì không… Cắt dây xanh hay dây đỏ đây?”
Giang Túy Mặc vẫn yên lặng nãy giờ lại lần nữa gọi điện thoại cho Cục Cảnh sát thành phố, dù sao cũng đâu phải nam chính nào cũng đều là nhà trinh thám: “Phiền các anh liên hệ với chuyên gia tháo gỡ bom, ở đây… có thể có một quả bom.”
Có bom! Còn có cả bom nữa sao? Cục Cảnh sát thành phố lập tức chú trọng vào vụ này, vừa thông báo cho đặc công nhanh chóng tới hiện trường, vừa phái chuyên gia tháo gỡ bom tới đó.
“Tế Tế, cậu đừng lo lắng, rồi sẽ ổn thôi, rồi sẽ ổn thôi!” Giản Kỳ hoảng loạn đi vòng vòng nhưng vẫn không quên an ủi cô.
Giang Túy Mặc yên lặng, nhìn chằm chằm sàn nhà như đang suy tính cái gì, sau đó anh đột nhiên đi tới, ngồi xổm xuống cạnh chân Tế Tế nhìn phía dưới mặt ghế: “122,6 cân… Em vẫn ngồi yên không dám đứng lên là bởi vì quả bom này bị điều khiển bằng trọng lượng?”
“Anh nói cân nặng của em là 122,6 cân sao?” Tế Tế còn thấy hơi bất ngờ và vui mừng, bởi lẽ cân nặng của cô vẫn luôn là 150+.
“Đây chỉ là áp lực do phần đùi của em gây ra cho mặt ghế.” Giang Túy Mặc trả lời.
Tế Tế lập tức thấy thẹn, sống chết trước mắt, cô cũng không nghĩ ngợi được nhiều, ra sức gật đầu: “Miêu Luân nói chỉ cần trọng lượng giảm xuống thì bom sẽ nổ ngay.”
“Tôi đã bảo anh ta là tên biến thái mà!” Giản Kỳ tức giận rống lên.
Tế Tế xì môi, dáng vẻ như muốn khóc tới nơi: “Anh ta còn có một cái điều khiển từ xa có thể kích nổ ngay lập tức… Anh ta mới đi chưa lâu, nói là chờ tới chỗ an toàn thì sẽ ấn điều khiển từ xa! Chỗ này thật sự rất nguy hiểm, hai người… hai người mau đi đi! Miêu Luân điên rồi, anh ta đã hại chết không ít người rồi… Túy Mặc, ba của anh cũng là do anh ta…”
“Sao anh nuôi được một đứa em trai như vậy mà không hề biết gì! Cứ phải chờ cho tới khi anh ta gây ra chuyện như thế rồi anh mới vội vàng báo cảnh sát bắt anh ta!” Giản Kỳ giận dữ, chỉ tay vào mặt Giang Túy Mặc hét lên.
Giang Túy Mặc nghe xong mấy câu Tế Tế nói thì hít sâu mấy cái, trên trán nổi đầy gân xanh, xem ra tâm trạng đang vô cùng biến động, anh là người ẩn nhẫn, cũng không biện hộ cái gì, chỉ nhìn chằm chằm cái hộp màu đen bên dưới ghế như đang suy nghĩ cái gì đó: “Miêu Luân sửa cái ghế kia thành một cái cân điện tử, cái này tương tự như một cái lò xo đàn hồi, vì vậy mà có một chỗ sơ hở là chỉ cần giữ cho trọng lượng từ 122,6 trở lên, nó sẽ không thể phát nổ.” Giang Túy Mặc lên tiếng: “Cũng không phải là không thể đứng lên, nhưng mà, nhất định phải có một lực tương đương hoặc lớn hơn 122,6 cân tác dụng lên bề mặt ghế.”
“Anh muốn làm cái gì?” Giản Kỳ giật mình hỏi.
“Tôi không tin! Anh là đồ biến thái!” Tế Tế rống to hơn nữa.
Miêu Luân bình tĩnh lại: “Tôi đặt, một, quả, bom, ở dưới ghế, thiết bị khởi động nó rất đơn giản, khởi động dựa trên việc mất trọng lượng. Cô không hiểu à? Nói thẳng ra thì chính là cô ngồi xuống cái ghế này đồng nghĩa với việc đã nhấn xuống thiết bị khởi động, chỉ cần mất đi trọng lượng, nó sẽ lập tức kích nổ.”
“Anh lừa gạt.” Tế Tế nghe nói trên xe Giang Túy Mặc không có bom thì cả người như trút được gánh nặng.
“Cô không tin à?” Miêu Luân nắm tay cô sờ dưới ghế: “Cô sờ thử xem, đây là cái gì?”
Tế Tế nuốt nước miếng, đầu ngón tay chạm vào một vật thể lạnh buốt với hình dạng kỳ lạ, còn có một thứ khác chắc chắn là dây điện. Sờ thêm nữa, vật thể này được cố định một cách chắc chắn bên dưới ghế, ghế thì bị cố định trên nền nhà. Cô hết hồn, vội rụt tay lại, hoảng sợ há hốc mồm nhìn Miêu Luân, cảm thấy khuôn mặt nhã nhặn lịch sự kia đang vặn vẹo một cách đáng sợ.
“Cái điều khiển từ xa này là để điều khiển quả bom dưới mông cô.” Miêu Luân cầm cái điều khiển từ xa mà lúc nãy anh ta đã dùng để uy hiếp Tế Tế, cười nói: “Đừng cho rằng tôi không biết trên đường cô đã để lại cho Giang Túy Mặc bao nhiêu manh mối, tôi chỉ giả bộ không phát hiện ra thôi.”
Tế Tế biến sắc, chút hy vọng còn sót lại cũng đã bị anh ta cướp sạch.
“Không biết với sự thông minh của anh ta thì có thể tìm được tới đây không, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, tìm không được thì một mình cô chết, tìm được thì cả hai người bọn cô cùng chết.” Miêu Luân đắc ý đi qua đi lại: “Có đưa chuyên gia gỡ bom tới cũng vô ích thôi, chỉ cần tôi tới được chỗ an toàn rồi…” Anh ta làm động tác ấn xuống điều khiển từ xa, cô sợ tới mức hét chói tai dù bị anh ta quát tháo bảo câm miệng.
Miêu Luân nhìn dáng vẻ chật vật hoảng loạn của cô thì vui vẻ nói tiếp: “Nhưng mà có lẽ cô sẽ không thể đợi được tới lúc anh ta tìm tới cô đâu, thiết bị cảm ứng trọng lực này của tôi chính xác tới từng gam, cô đói, hoặc là giải quyết ba nỗi buồn của con người mà xuất ra, cân nặng giảm đi một chút, có khi sẽ lập tức…”
Trước kia Tế Tế mong mỏi giảm cân biết bao nhiêu thì bây giờ lại chỉ mong cân nặng cứ tăng lên chứ đừng có giảm xuống: “Anh không sợ… Anh không sợ cảnh sát tới bắt anh sao!!”
“Bắt tôi?” Miêu Luân cười khoái trá: “Nếu như lúc tôi bị cảnh sát bắt đi mà có thể nhìn thấy mẹ tôi đau lòng khổ sở vì tôi thì cũng đáng! Có thể bà ấy sẽ vì trước kia không giáo dục tôi nghiêm chỉnh, không làm tốt vai trò của một người mẹ mà hối hận suốt nửa đời sau. Vả lại, các người chết hết rồi, muốn bắt được tôi cũng đâu dễ dàng gì, tôi đâu có để lại chứng cứ gì quan trọng đâu đúng không?”
“Anh đã lắp bom nổ chết chúng tôi mà còn bảo là không có chứng cứ gì sao!!”
“Sao cô biết cuối cùng cô sẽ chết vì bom chứ?” Trong mắt Miêu Luân cất chứa đầy mưu mô, dường như câu nói này còn có ý tứ sâu xa hơn.
Tế Tế xụi lơ trên ghế, mặt mày xám xịt, nhìn Miêu Luân đi đi lại lại trong phòng một hồi lâu, cuối cùng thong dong bỏ đi.
Bây giờ cô đã không thể nào nghĩ được là rốt cuộc mình hy vọng Giang Túy Mặc sẽ tới hay là sẽ không tới… Nếu như mình đừng giả vờ đoan trang đứng đắn như vậy, đêm nay ở lại chỗ anh thì đã tốt rồi, dù sao… anh ấy cũng đã cầu hôn mình rồi.
☆☆☆
Giang Túy Mặc kết thúc cuộc gọi đến từ Cục Cảnh sát, trong thời gian chờ đoạn băng theo dõi ghi lại được từ camera giám sát giao thông, anh suy ngẫm một hồi lâu, hình như anh đã từng nghe Tế Tế nhắc tới “Ultraman” thì phải, anh bình tĩnh lại, tra được số điện thoại của mấy người bạn của Tế Tế, gọi ra ngoài.
Hai giờ rưỡi sáng, Giản Kỳ đang chìm trong giấc mộng thì đột nhiên bị tiếng điện thoại rung liên hồi đánh thức. Thấy là số lạ, anh ta lập tức từ chối, ai ngờ đối phương lại kiên trì gọi lại lần nữa. Anh ta chịu đựng cơn giận trong bụng, nhịn câu nói tục đã ra tới miệng: “A lô! Ai đó hả?”
“Giản Kỳ, tôi là Giang Túy Mặc.”
Giản Kỳ sôi hết ruột gan, vợ chồng hai người làm cái gì mà nửa đêm còn lôi tôi dậy? Anh ta đang định mắng thì lại nghe Giang Túy Mặc nói: “Tế Tế mất tích rồi.”
Giản Kỳ sửng sốt mất mấy giây: “Sao cơ… Đã xảy ra chuyện gì!!”
Giang Túy Mặc không có thời gian giải thích với anh ta, hỏi thẳng: “Nếu như Tế Tế nhắc tới Ultraman thì thường có ý gì?”
Không thể không nói, cuộc gọi đầu tiên của Giang Túy Mặc đã gọi đúng người cần hỏi, Giản Kỳ trả lời ngay: “Đó là con chó nhà tôi! Nhưng mà năm ngoái đã bị đâm chết rồi!”
Giang Túy Mặc đột nhiên nhớ ra, có hôm Tế Tế kể với anh là chó cưng của bạn cô bị xe đâm chết: “Bị ai đâm chết?”
“Cái tên Miêu Luân gì đó! Nghe nói anh ta là em trai anh!” Giản Kỳ vô cùng kích động: “Lúc đó tôi đã nghi là anh ta cố ý rồi, nhưng mà không có ai tin tôi cả! Tên họ Giang kia! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho tôi biết! Tôi phải đi tìm Tế Tế!”
Miêu Luân… Tế Tế à, em muốn nói với anh rằng, việc em mất tích có liên quan tới Miêu Luân sao?
“Phiền anh tới đường Cát Tường khu Giang Hoài một chuyến, cô ấy bị mất tích ở chỗ đó. Tôi đã báo cảnh sát rồi, bọn họ đang xem lại camera giám sát, anh dựa theo tuyến đường mà họ cung cấp, tìm kiếm xe của Tế Tế trên đường xem thấy không. Tôi tới nhà Miêu Luân xem sao.”
“Giang Túy Mặc, tôi nhắc nhở anh, có thể em trai anh là một tên biến thái! Anh… Anh cẩn thận một chút!” Giản Kỳ nói, đứng bật dậy luống cuống tay chân mặc quần áo vào, đi thẳng tới bãi đậu xe.
Giang Túy Mặc lo lắng rằng bây giờ mà gọi điện thoại cho Miêu Luân thì sẽ làm kinh động anh ta, hơn nửa đêm trên đường không có xe cộ gì, anh lái xe vào tiểu khu nhà họ Miêu với tốc độ gần một trăm cây số một giờ, theo hình ảnh theo dõi từ camera ở bãi đậu xe, Miêu Luân ra ngoài từ sáng sớm, tới bây giờ vẫn còn chưa trở về. Đúng lúc này thì Giản Kỳ gọi điện thoại tới cho anh: “Hình ảnh cuối cùng ghi lại được có xe của cô ấy là ở đường Văn Uyển Đông! Bây giờ tôi đang đi tới đó, anh đã tìm thấy tên Miêu Luân chết tiệt kia chưa!”
“Không thấy cậu ta đâu. Tôi tới ngay đây.”
Lúc Giang Túy Mặc tới đường Văn Uyển Đông thì đã là ba giờ hơn, Giản Kỳ chạy tới, đầu ướt rượt mồ hôi, lo lắng nói: “Toàn bộ các ngã tư ở gần đây đều không có bóng dáng của cô ấy! Hoặc là xe cô ấy còn ở quanh đây, hoặc chính cô ấy ở ngay gần đây!”
“Tìm dọc theo mấy con đường nhỏ không có camera.” Giang Túy Mặc xuống xe, vừa hỏi chi đội cảnh sát giao thông vị trí lắp đặt camera vừa tìm kiếm quanh mấy con đường tương đối nhỏ hẹp.
Sau khi vòng qua mấy con đường nhỏ, anh đột nhiên phát hiện ra chiếc F0 của Tế Tế giữa một hàng xe. Anh nhanh chóng tiến lên, nhìn vào bên trong xe, bên trong không có ai, túi xách của Tế Tế mở toang đặt cạnh ghế lái. Giản Kỳ nghe nói đã tìm thấy xe của Tế Tế thì lập tức xông lên, cầm viên gạch định phá cửa sổ xe. Giang Túy Mặc vươn tay ngăn lại, có đôi chút bất đắc dĩ, mở cửa xe ra: “Xe không khóa.”
Giản Kỳ hơi xấu hổ, cầm túi xách của Tế Tế lên, lật tung bên trong: “Không thấy điện thoại đâu!”
Giang Túy Mặc lục lọi lại lần nữa: “Máy ghi âm cũng mất.”
“Chắc chắn cô ấy đã giấu chúng ở đâu đó rồi, chúng ta nhất định phải tìm được!” Giản Kỳ lật tung cả xe lên nhưng vẫn không tìm thấy: “Cô ấy mang theo trong người sao? Nếu bị Miêu Luân phát hiện thì sẽ xong đời ngay!”
Giang Túy Mặc cân nhắc một lúc, gọi điện thoại: “Tra giúp tôi một chút xem trong vòng nửa tiếng từ 0 giờ 15 phút đến 0 giờ 45 phút…” Anh nhìn cột mốc cạnh đường và biển số nhà gần đó: “Tình hình xe cộ ra vào cạnh cửa đường hầm Đông La thế nào.”
“… Tiểu Giang, bọn tôi đã điều tra rồi, trong vòng nửa tiếng đó chỉ có một chiếc Toyota từ bên kia lái tới. Chiếc Toyota này chuyển đèn chiếu gần chiếu xa liên tục dù chưa tới ngã tư, trông rất kỳ lạ.”
Có hy vọng rồi!
“Phiền cậu giúp tôi tra hướng đi của chiếc xe đó.”
“Ừ… Được. Chiếc xe này dừng ở nút giao đường Hoa Tín và đường Khoa Kỹ.”
“Đi thôi!” Giang Túy Mặc và Giản Kỳ nhanh chóng đuổi theo hướng đó.
Từ xa xa, hai người bọn họ đã nhìn thấy chiếc Toyota màu đen bị bỏ lại ven đường, lần này thì đúng là phải phá cửa xe, Giản Kỳ việc nhân đức chả nhường ai, một cục gạch giáng xuống, cửa xe vỡ nát, Giang Túy Mặc chui vào, mò được máy ghi âm bên dưới chỗ ngồi, mở ra đoạn ghi âm mới nhất, giọng của Tế Tế và Miêu Luân lần lượt xuất hiện.
“Hồ Bách Quả… Không ngờ cậu ta lại đưa Tế Tế tới hồ Bách Quả…” Giang Túy Mặc lẩm bẩm.
“Đó là chỗ nào?!” Giản Kỳ kéo anh chất vấn.
“Là nhà tôi.” Giang Túy Mặc ném lại một câu, gọi điện thoại cho cảnh sát rồi cùng Giản Kỳ lái xe tới khu biệt thự cạnh hồ Bách Quả.
☆☆☆
“Cốc, cốc, cốc.”
Miêu Luân đi chưa được bao lâu thì Tế Tế đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ngẩng phắt đầu lên, không biết là ai ở bên ngoài cửa, cô không dám lên tiếng lung tung, trái tim treo lơ lửng, lại có cảm giác buồn nôn. Ngay sau đó, cô nghe thấy có tiếng ai đó dùng chìa khóa mở cửa, có người vọt vào, hét to: “Hồ Tế Tế!”
“Giản Kỳ!” Tế Tế nghe ra được giọng người kia thì khóc lên: “Mau tới cứu tôi! Mau cứu tôi!”
Đèn được bật lên, Tế Tế ngạc nhiên nhìn thấy cả Giản Kỳ và Giang Túy Mặc đều tới. Cô muốn đứng lên, nhưng mà…
“Hai người đừng tới đây!!” Tế Tế hét to: “Ở đây có bom! Hai người đừng tới đây!!”
“Tích.” Không biết từ góc nào trong nhà phát ra một âm thanh như vậy.
“Tiếng gì đấy!!” Tế Tế hoảng sợ kêu to, cũng không dám lộn xộn nữa.
“Đừng có bị Miêu Luân lừa! Mau đi với bọn tôi!” Giản Kỳ đi tới muốn kéo cô nhưng Giang Túy Mặc đột nhiên ngăn lại: “Đừng tới đó, chuyện cô ấy nói… có thể là thật.” Nói xong, anh hất cằm chỉ chỉ cái ghế Tế Tế đang ngồi. Giản Kỳ tập trung nhìn vào, há hốc mồm – lần đầu tiên trong đời anh ta nhìn thấy bom thật, trước kia vẫn cho rằng bom là do nhiều dây pháo ghép lại với nhau thành một cục, không ngờ rằng bom lại chỉ giống như một cái hộp màu đen, xung quanh quấn mấy sợi dây điện và thiết bị đo lường.
“Không phải chứ… Chúng ta sẽ phải bắt chước như nam chính trong mấy bộ phim cảnh sát, tới phút cuối cùng thì gỡ bom sao?” Giản Kỳ há hốc mồm: “Cũng không biết tôi học theo Conan thì có tác dụng gì không… Cắt dây xanh hay dây đỏ đây?”
Giang Túy Mặc vẫn yên lặng nãy giờ lại lần nữa gọi điện thoại cho Cục Cảnh sát thành phố, dù sao cũng đâu phải nam chính nào cũng đều là nhà trinh thám: “Phiền các anh liên hệ với chuyên gia tháo gỡ bom, ở đây… có thể có một quả bom.”
Có bom! Còn có cả bom nữa sao? Cục Cảnh sát thành phố lập tức chú trọng vào vụ này, vừa thông báo cho đặc công nhanh chóng tới hiện trường, vừa phái chuyên gia tháo gỡ bom tới đó.
“Tế Tế, cậu đừng lo lắng, rồi sẽ ổn thôi, rồi sẽ ổn thôi!” Giản Kỳ hoảng loạn đi vòng vòng nhưng vẫn không quên an ủi cô.
Giang Túy Mặc yên lặng, nhìn chằm chằm sàn nhà như đang suy tính cái gì, sau đó anh đột nhiên đi tới, ngồi xổm xuống cạnh chân Tế Tế nhìn phía dưới mặt ghế: “122,6 cân… Em vẫn ngồi yên không dám đứng lên là bởi vì quả bom này bị điều khiển bằng trọng lượng?”
“Anh nói cân nặng của em là 122,6 cân sao?” Tế Tế còn thấy hơi bất ngờ và vui mừng, bởi lẽ cân nặng của cô vẫn luôn là 150+.
“Đây chỉ là áp lực do phần đùi của em gây ra cho mặt ghế.” Giang Túy Mặc trả lời.
Tế Tế lập tức thấy thẹn, sống chết trước mắt, cô cũng không nghĩ ngợi được nhiều, ra sức gật đầu: “Miêu Luân nói chỉ cần trọng lượng giảm xuống thì bom sẽ nổ ngay.”
“Tôi đã bảo anh ta là tên biến thái mà!” Giản Kỳ tức giận rống lên.
Tế Tế xì môi, dáng vẻ như muốn khóc tới nơi: “Anh ta còn có một cái điều khiển từ xa có thể kích nổ ngay lập tức… Anh ta mới đi chưa lâu, nói là chờ tới chỗ an toàn thì sẽ ấn điều khiển từ xa! Chỗ này thật sự rất nguy hiểm, hai người… hai người mau đi đi! Miêu Luân điên rồi, anh ta đã hại chết không ít người rồi… Túy Mặc, ba của anh cũng là do anh ta…”
“Sao anh nuôi được một đứa em trai như vậy mà không hề biết gì! Cứ phải chờ cho tới khi anh ta gây ra chuyện như thế rồi anh mới vội vàng báo cảnh sát bắt anh ta!” Giản Kỳ giận dữ, chỉ tay vào mặt Giang Túy Mặc hét lên.
Giang Túy Mặc nghe xong mấy câu Tế Tế nói thì hít sâu mấy cái, trên trán nổi đầy gân xanh, xem ra tâm trạng đang vô cùng biến động, anh là người ẩn nhẫn, cũng không biện hộ cái gì, chỉ nhìn chằm chằm cái hộp màu đen bên dưới ghế như đang suy nghĩ cái gì đó: “Miêu Luân sửa cái ghế kia thành một cái cân điện tử, cái này tương tự như một cái lò xo đàn hồi, vì vậy mà có một chỗ sơ hở là chỉ cần giữ cho trọng lượng từ 122,6 trở lên, nó sẽ không thể phát nổ.” Giang Túy Mặc lên tiếng: “Cũng không phải là không thể đứng lên, nhưng mà, nhất định phải có một lực tương đương hoặc lớn hơn 122,6 cân tác dụng lên bề mặt ghế.”
“Anh muốn làm cái gì?” Giản Kỳ giật mình hỏi.