Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng đêm tịch mịch, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt tinh tế trắng nõn của cô, cười cong cả khoé mắt, lẳng lặng nhìn thẳng vào anh.
Lục Trác Phong cúi đầu, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô cả nửa ngày, khoé miệng có chút vểnh lên:
“Ghen sao?”
Minh Chúc thu lại nụ cười trong nháy mắt, xoay người rời đi,
“Không có.”
Lục Trác Phong cúi đầu cười khổ, duỗi chân một cái đã đuổi tới bên cạnh cô, nghiêng đầu dò xét sắc mặt cô, trong trí nhớ cô rất ít khi nổi giận với anh, cũng sẽ không tỏ thái độ với anh, càng sẽ không giấu giếm cảm xúc của mình,
“Được, vậy em nói cho anh biết, vì cái gì mà không vui?”
Minh Chúc đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đang bực mình,
“Em không có không vui.”
“Em có.”
Anh nói với giọng khẳng định.
“Em không có.”
Nói xong, cô lại ngẩng đầu, nhìn anh cười thật tươi.
Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, có chút không biết phải làm sao với cô. Minh Chúc nhìn chằm chằm dưới đất, hai cái bóng của hai người một cao một thấp di chuyển nhanh hơn, đi về phía toà nhà phía trước, bước chân vừa mới bước vào hành lang, tay bỗng nhiên bị ai đó níu chặt.
Nhịp tim của Minh Chúc khựng nửa nhịp, quay đầu nhìn anh.
Trong hành lang đèn sáng lờ mờ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy vẻ mặt anh, thân hình cao lớn mạnh mẽ dồn ép cô vào trong góc tường. Minh Chúc nhếch môi, bình tĩnh không cười, đứng thẳng thân người ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói để lộ ra vài phần hồi hộp hiếm khi thấy được:
“Anh …. Cản em làm gì?”
Lục Trác Phong đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa trên đầu cô, giọng nói trầm thấp có chút hững hờ,
“Không chặn em lại, em có thể nghe anh nói được mấy câu?”
Hành lang bên cạnh chính là phòng y tế, ánh đèn sáng mềm mại xuyên qua cửa sổ chiếu ra bên ngoài, khi đã thích ứng với bóng đêm, đã có thể nhìn thấy rõ mặt nhau, Minh Chúc nhớ ra Đỗ Nhất Minh còn nằm bên trong, quân y Hàn cũng đang ở đó.
Anh cứ như vậy mà trắng trợn động tay động chân với cô ở nơi này, không sợ người khác nhìn thấy sao?
Minh Chúc nhìn nguồn sáng trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh:
“Anh muốn nói cái gì?”
“Anh và bác sĩ Bành, bác sĩ Đông chỉ là quan hệ công việc, trước đó đi tiệc cùng với bác sĩ Bành là do không từ chối được, cấp trên đã sắp xếp vậy, thế nhưng cũng đã giải thích rất rõ ràng, về sau sẽ không còn hiểu lầm gì nữa. Về phần bác sĩ Đông, trước đó anh thật không biết vì sao cô ta lại ở lại nơi này, nhưng anh thật sự không quen cô ta, đều là trong đội nhiều chuyện mà thành, em đừng suy nghĩ linh tinh.”
Lục Trác Phong nói một hơi rất dài, giọng điệu có chút khó xử, chuyện của Đông Giai thật sự là ngoài ý muốn, năm ngoái Chỉ đạo Lý gọi điện thoại cho anh, lúc nói đến chuyện này, còn muốn anh quan tâm cô ấy một chút, cô gái nhỏ cũng không dễ dàng gì, xớn xa xớn xác ở lại nơi chốn rách nát của bọn họ hai năm.
Anh cũng là lúc đó mới biết được, đương nhiên, anh không thể nào gọi điện thoại cho Đông Giai, cũng không thể nào có liên hệ gì với cô ta. Một thời gian sau, Đông Giai cũng quên chuyện này đi, dù sao hai người cũng không tiếp xúc nhiều.
Sau khi huấn luyện dã ngoại sinh tồn kết thúc hôm trước, Minh Chúc đã không cười kiểu cách với anh như thế này nữa, bây giờ lại biểu hiện như vậy, khẳng định là có liên quan đến Đông Giai.
Lục Trác Phong có chút túng quẫn mà nghĩ.
Chuyện này mắc mớ gì tới anh chứ.
Anh đã trêu ghẹo ai đâu.
Trái tim Minh Chúc buông lỏng, quay đầu không nhìn anh, mạnh miệng nói:
“Cho nên em mới nói anh rất thu hút nữ bác sĩ đấy.”
Lục Trác Phong một tay đút túi quần, cúi người cúi đầu,
“Vậy còn em?”
Trên thân người đàn ông có một mùi xà phòng sạch sẽ, mát lạnh khô ráo, hoà với khí chất nam tính, chậm rãi ép người vào cô. Minh Chúc thẳng đơ dựa lưng vào tường, có chút hồi hộp nhìn chằm chằm vào mắt anh,
“Em làm sao?”
“Không phải anh cũng thu hút em đấy sao?” Anh trầm thấp nói.
“…..” Minh Chúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, tim đập nhanh hơn, yên lặng nhìn anh cả nửa ngày, cô phủ nhận,
“Đó là trước kia.”
Lục Trác Phong ngây người,
“Chứ hiện tại thì sao?”
Anh đây là đang tỏ tình sao? Bởi vì chuyện trước kia, cho dù Minh Chúc còn thích anh, thì trong lòng vẫn luôn có khúc mắc, cô bình phục nhịp tim, khôi phục lại sự bình tĩnh, “
Lục Trác Phong, em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Anh nhìn thẳng vào cô,
“Em hỏi đi.”
Minh Chúc đối diện với ánh mắt của anh, vấn đề này cô đã thắc mắc nhiều năm rồi, trước kia là không muốn hỏi, sau này là không dám hỏi, cũng cảm thấy không nên suy nghĩ về anh như thế, nếu không tình cảm của hai người không còn trong sáng nữa.
Vả lại, Từ Duệ đối với cô mà nói, là một người rất quan trọng.
“Ngay từ đầu anh đã đối xử tốt với em, là bởi vì anh Từ Duệ sao?”
Lục Trác Phong phủ nhận rất nhanh:
“Không phải.”
Tốt lắm, giống y lời Đường Hinh nói.
Minh Chúc nhẹ nhàng thở ra, cắn môi trầm mặc một hồi, Lục Trác Phong lại tới gần một bước, ủng chiến đụng phải mũi giày của cô, Minh Chúc hoảng hốt rụt rụt, trên vai bỗng nhiên bị đè nặng, cô ngẩng đầu nhìn anh, Lục Trác Phong hơi cúi đầu, chăm chú nhìn xem cô, “
Em vẫn chưa trả lời anh.”
Anh vừa rồi mới hỏi cô, anh hiện tại còn có khơi gợi sự yêu thích của cô hay không?
Minh Chúc là đang rất khẩn trương, hai người hiện giờ như đang chơi một ván cờ, ai cúi đầu trước, ai thừa nhận trước, người đó thua.
Cô đã từng thua một lần.
Cũng không muốn thua thêm lần nữa.
“Em trả lời rồi.”
Cô nói xong, quay người muốn đi.
Lục Trác Phong dời một bước, toàn thân Minh Chúc đụng phải lồng ngực cứng rắn của anh, có phần thẹn quá hoá giận:
“Em muốn về đi ngủ.”
Lục Trác Phong không nhúc nhích tí nào, Minh Chúc lách người qua, đi về phía bên phải, anh lại cản.
Anh từ lúc nào lại bá đạo như vậy?
Minh Chúc có chút buồn bực, chợt nhớ đến nụ hôn năm đó, người này không nói đến câu thứ hai đã ôm cô trốn đằng sau thân cây mà chiếm dụng, đầu óc hỗn độn, bỗng dưng tỉnh táo lại, anh vốn dĩ chính là như vậy.
Thời gian trôi qua quá lâu, cô lại quên mất.
Cô đang muốn mở miệng mắng người, quân y Hàn cầm điện thoại đi ra khỏi phòng y tế, trên tay còn kẹp điếu thuốc, hình như là đang cùng bạn gái nói chuyện điện thoại, giọng điệu thân mật. Anh ta đột nhiên quay người, ngừng nói, nhìn về phía hành lang nơi hai người đang đứng, ho khan, lại cầm điện thoại quay lại phòng y tế.
“Không có gì, hình như anh vừa mới quấy rầy người khác.”
Minh Chúc: …..
Cô đang muốn nhân cơ hội rời đi, Lục Trác Phong đã lui bước về sau, nhìn về phía trước, đằng trước có hai binh lính nhìn thấy anh, nhanh chóng hô:
“Lục đội.”
Lục Trác Phong ừ.
Minh Chúc nhìn anh một cái, quay người rời đi.
Anh cúi đầu sờ sờ chóp mũi, có chút yêu chiều cong khoé miệng, đi theo sau.
Hai cậu binh lính đi theo sau lưng, một lát sau, yên lặng chạy lên phía trước, đến bên cạnh bọn họ, gãi đầu nói một câu,
“Lục đội, vậy chúng tôi đi trước.”
Minh Chúc đi bên cạnh anh, nhớ tới Đường Hinh nói muốn vào nội thành đi dạo một chút, mua một ít đồ dùng, cô nàng là lần đầu tiên tới biên cương, Lâm Tử Du cùng hai người nhân viên khác trong đoàn làm phim cũng muốn ra ngoài đi chơi. Trước đó đã ở trong rừng một tuần lễ, sau khi đến đây cũng chưa từng đi ra ngoài, cô lập như vậy, tất cả mọi người đều muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.
Cô cúi đầu hỏi:
“Đường Hinh bọn họ nói muốn ra ngoài dạo chơi, có thể chứ?”
Lục Trác Phong khẽ vuốt cằm,
“Quân khu không hạn chế tự do của các em, chỉ cần trong phạm vi an toàn, đều có thể đi.” Anh cúi đầu nhìn cô,
“Các em về suy nghĩ xem muốn lúc nào đi, anh sắp xếp xe cho mọi người.”
“Để em về hỏi bọn họ.”
“Được.”
Mãi cho đến dưới lầu ký túc xá, hai người đều không nói lời nào nữa.
Quay về ký túc xá, Minh Chúc đem chuyện này nói cho Đường Hinh nghe, Đường Hinh ngạc nhiên nói:
“Thật sao? Vậy ngày mai bọn mình đi đi? Hay là ngày mốt?”
Ngày mai Đông Giai đến, Minh Chúc cầm lấy thau cùng đồ rửa mặt,
“Hỏi Khương đạo một chút đi.”
Ngày hôm sau, đoàn làm phim quyết định hai ngày nữa mới đi, bởi vì Khương đạo đối với buổi khai thông tâm lý của Đông Giai có chút hứng thú, đề nghị mọi người cùng đi nghe một chút.
Tối hôm qua, Hàn Tĩnh đã nói thẳng với Đông Giai Lục Trác Phong đang theo đuổi Minh Chúc, Đông Giai vô thức đi dò xét cô.
Minh Chúc cũng nhận thấy, ánh mắt hai người thường xuyên chạm nhau, cô nàng sẽ mỉm cười dời ánh mắt.
Đông Giai có chút xấu hổ, lúc chiếu PowerPoint cũng hơi phân tâm, vội vàng cúi đầu xuống, thế nhưng không nhịn được lại tiếp tục nhìn.
Sau khi khoá khai thông tâm lý kết thúc, Đông Giai còn muốn kiểm tra chướng ngại tâm lý cho các chiến sĩ hình thức 1:1, những phần này đoàn làm phim không tiện dự thính, liền về văn phòng tập họp viết kịch bản.
Đi được nửa đường, Minh Chúc cùng Đường Hinh ghé qua nhà vệ sinh, lúc đi ra đụng phải Đông Giai ở cửa ra vào, Minh Chúc giữ vẻ mặt bình thường, nhìn cô nàng cười cười.
Đông Giai lúng túng cười đáp lại, cúi đầu đi vào.
Hai ngày sau, Lục Trác Phong sắp xếp hai chiếc xe, đưa mọi người trong đoàn làm phim đi vào trong nội thành.
Lái xe là hai cậu binh lính trẻ tuổi, người địa phương, làn da ngăm đen, hốc mắt sâu, nói chuyện lại rất nhiệt tình,
“Lục đội để chúng tôi đi cùng mọi người ra ngoài dạo chơi, các vị muốn mua gì, muốn ăn gì, cứ nói cho chúng tôi biết là được, chúng tôi quen thuộc nơi này lắm.”
Khương đạo cười:
“Làm phiền mọi người rồi.”
Cậu chiến sĩ nhỏ lái xe:
“Ha ha, không phiền gì không phiền gì.”
- Hết Chương 34-
Chuyên mục “Thả thính” lần đầu lên sóng
CHƯƠNG 35
Đột nhiên, từ trong đám người truyền ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết “Á,” ngay sau đó, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba ….. Có thể thấy được lòng người hoảng loạn, nhịp tim Minh Chúc bất an nhìn về phía bên trong bến xe, quá nhiều người, không thể thấy rõ.
Có người lớn tiếng hô: “Chạy mau đi! Giết người! Giết người!”
“Giết người! Chạy mau đi!”
“Chạy mau đi! Bọn họ điên rồi! Cầm dao chém người lung tung!
“Á….”
Nam nữ già trẻ lớn bé sợ hãi kêu lên chạy tán loạn bốn phía, toàn bộ chạy dồn về phía cổng.
……
Đường Hinh đưa mắt nhìn, dãy số này cô không biết ai gọi, ngờ vực bắt máy, giọng nói người đàn ông trầm thấp: “Đường Hinh, cô ấy đâu rồi?”
~~^v^~~
Bóng đêm tịch mịch, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt tinh tế trắng nõn của cô, cười cong cả khoé mắt, lẳng lặng nhìn thẳng vào anh.
Lục Trác Phong cúi đầu, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô cả nửa ngày, khoé miệng có chút vểnh lên:
“Ghen sao?”
Minh Chúc thu lại nụ cười trong nháy mắt, xoay người rời đi,
“Không có.”
Lục Trác Phong cúi đầu cười khổ, duỗi chân một cái đã đuổi tới bên cạnh cô, nghiêng đầu dò xét sắc mặt cô, trong trí nhớ cô rất ít khi nổi giận với anh, cũng sẽ không tỏ thái độ với anh, càng sẽ không giấu giếm cảm xúc của mình,
“Được, vậy em nói cho anh biết, vì cái gì mà không vui?”
Minh Chúc đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đang bực mình,
“Em không có không vui.”
“Em có.”
Anh nói với giọng khẳng định.
“Em không có.”
Nói xong, cô lại ngẩng đầu, nhìn anh cười thật tươi.
Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, có chút không biết phải làm sao với cô. Minh Chúc nhìn chằm chằm dưới đất, hai cái bóng của hai người một cao một thấp di chuyển nhanh hơn, đi về phía toà nhà phía trước, bước chân vừa mới bước vào hành lang, tay bỗng nhiên bị ai đó níu chặt.
Nhịp tim của Minh Chúc khựng nửa nhịp, quay đầu nhìn anh.
Trong hành lang đèn sáng lờ mờ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy vẻ mặt anh, thân hình cao lớn mạnh mẽ dồn ép cô vào trong góc tường. Minh Chúc nhếch môi, bình tĩnh không cười, đứng thẳng thân người ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói để lộ ra vài phần hồi hộp hiếm khi thấy được:
“Anh …. Cản em làm gì?”
Lục Trác Phong đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa trên đầu cô, giọng nói trầm thấp có chút hững hờ,
“Không chặn em lại, em có thể nghe anh nói được mấy câu?”
Hành lang bên cạnh chính là phòng y tế, ánh đèn sáng mềm mại xuyên qua cửa sổ chiếu ra bên ngoài, khi đã thích ứng với bóng đêm, đã có thể nhìn thấy rõ mặt nhau, Minh Chúc nhớ ra Đỗ Nhất Minh còn nằm bên trong, quân y Hàn cũng đang ở đó.
Anh cứ như vậy mà trắng trợn động tay động chân với cô ở nơi này, không sợ người khác nhìn thấy sao?
Minh Chúc nhìn nguồn sáng trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh:
“Anh muốn nói cái gì?”
“Anh và bác sĩ Bành, bác sĩ Đông chỉ là quan hệ công việc, trước đó đi tiệc cùng với bác sĩ Bành là do không từ chối được, cấp trên đã sắp xếp vậy, thế nhưng cũng đã giải thích rất rõ ràng, về sau sẽ không còn hiểu lầm gì nữa. Về phần bác sĩ Đông, trước đó anh thật không biết vì sao cô ta lại ở lại nơi này, nhưng anh thật sự không quen cô ta, đều là trong đội nhiều chuyện mà thành, em đừng suy nghĩ linh tinh.”
Lục Trác Phong nói một hơi rất dài, giọng điệu có chút khó xử, chuyện của Đông Giai thật sự là ngoài ý muốn, năm ngoái Chỉ đạo Lý gọi điện thoại cho anh, lúc nói đến chuyện này, còn muốn anh quan tâm cô ấy một chút, cô gái nhỏ cũng không dễ dàng gì, xớn xa xớn xác ở lại nơi chốn rách nát của bọn họ hai năm.
Anh cũng là lúc đó mới biết được, đương nhiên, anh không thể nào gọi điện thoại cho Đông Giai, cũng không thể nào có liên hệ gì với cô ta. Một thời gian sau, Đông Giai cũng quên chuyện này đi, dù sao hai người cũng không tiếp xúc nhiều.
Sau khi huấn luyện dã ngoại sinh tồn kết thúc hôm trước, Minh Chúc đã không cười kiểu cách với anh như thế này nữa, bây giờ lại biểu hiện như vậy, khẳng định là có liên quan đến Đông Giai.
Lục Trác Phong có chút túng quẫn mà nghĩ.
Chuyện này mắc mớ gì tới anh chứ.
Anh đã trêu ghẹo ai đâu.
Trái tim Minh Chúc buông lỏng, quay đầu không nhìn anh, mạnh miệng nói:
“Cho nên em mới nói anh rất thu hút nữ bác sĩ đấy.”
Lục Trác Phong một tay đút túi quần, cúi người cúi đầu,
“Vậy còn em?”
Trên thân người đàn ông có một mùi xà phòng sạch sẽ, mát lạnh khô ráo, hoà với khí chất nam tính, chậm rãi ép người vào cô. Minh Chúc thẳng đơ dựa lưng vào tường, có chút hồi hộp nhìn chằm chằm vào mắt anh,
“Em làm sao?”
“Không phải anh cũng thu hút em đấy sao?” Anh trầm thấp nói.
“…..” Minh Chúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, tim đập nhanh hơn, yên lặng nhìn anh cả nửa ngày, cô phủ nhận,
“Đó là trước kia.”
Lục Trác Phong ngây người,
“Chứ hiện tại thì sao?”
Anh đây là đang tỏ tình sao? Bởi vì chuyện trước kia, cho dù Minh Chúc còn thích anh, thì trong lòng vẫn luôn có khúc mắc, cô bình phục nhịp tim, khôi phục lại sự bình tĩnh, “
Lục Trác Phong, em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Anh nhìn thẳng vào cô,
“Em hỏi đi.”
Minh Chúc đối diện với ánh mắt của anh, vấn đề này cô đã thắc mắc nhiều năm rồi, trước kia là không muốn hỏi, sau này là không dám hỏi, cũng cảm thấy không nên suy nghĩ về anh như thế, nếu không tình cảm của hai người không còn trong sáng nữa.
Vả lại, Từ Duệ đối với cô mà nói, là một người rất quan trọng.
“Ngay từ đầu anh đã đối xử tốt với em, là bởi vì anh Từ Duệ sao?”
Lục Trác Phong phủ nhận rất nhanh:
“Không phải.”
Tốt lắm, giống y lời Đường Hinh nói.
Minh Chúc nhẹ nhàng thở ra, cắn môi trầm mặc một hồi, Lục Trác Phong lại tới gần một bước, ủng chiến đụng phải mũi giày của cô, Minh Chúc hoảng hốt rụt rụt, trên vai bỗng nhiên bị đè nặng, cô ngẩng đầu nhìn anh, Lục Trác Phong hơi cúi đầu, chăm chú nhìn xem cô, “
Em vẫn chưa trả lời anh.”
Anh vừa rồi mới hỏi cô, anh hiện tại còn có khơi gợi sự yêu thích của cô hay không?
Minh Chúc là đang rất khẩn trương, hai người hiện giờ như đang chơi một ván cờ, ai cúi đầu trước, ai thừa nhận trước, người đó thua.
Cô đã từng thua một lần.
Cũng không muốn thua thêm lần nữa.
“Em trả lời rồi.”
Cô nói xong, quay người muốn đi.
Lục Trác Phong dời một bước, toàn thân Minh Chúc đụng phải lồng ngực cứng rắn của anh, có phần thẹn quá hoá giận:
“Em muốn về đi ngủ.”
Lục Trác Phong không nhúc nhích tí nào, Minh Chúc lách người qua, đi về phía bên phải, anh lại cản.
Anh từ lúc nào lại bá đạo như vậy?
Minh Chúc có chút buồn bực, chợt nhớ đến nụ hôn năm đó, người này không nói đến câu thứ hai đã ôm cô trốn đằng sau thân cây mà chiếm dụng, đầu óc hỗn độn, bỗng dưng tỉnh táo lại, anh vốn dĩ chính là như vậy.
Thời gian trôi qua quá lâu, cô lại quên mất.
Cô đang muốn mở miệng mắng người, quân y Hàn cầm điện thoại đi ra khỏi phòng y tế, trên tay còn kẹp điếu thuốc, hình như là đang cùng bạn gái nói chuyện điện thoại, giọng điệu thân mật. Anh ta đột nhiên quay người, ngừng nói, nhìn về phía hành lang nơi hai người đang đứng, ho khan, lại cầm điện thoại quay lại phòng y tế.
“Không có gì, hình như anh vừa mới quấy rầy người khác.”
Minh Chúc: …..
Cô đang muốn nhân cơ hội rời đi, Lục Trác Phong đã lui bước về sau, nhìn về phía trước, đằng trước có hai binh lính nhìn thấy anh, nhanh chóng hô:
“Lục đội.”
Lục Trác Phong ừ.
Minh Chúc nhìn anh một cái, quay người rời đi.
Anh cúi đầu sờ sờ chóp mũi, có chút yêu chiều cong khoé miệng, đi theo sau.
Hai cậu binh lính đi theo sau lưng, một lát sau, yên lặng chạy lên phía trước, đến bên cạnh bọn họ, gãi đầu nói một câu,
“Lục đội, vậy chúng tôi đi trước.”
Minh Chúc đi bên cạnh anh, nhớ tới Đường Hinh nói muốn vào nội thành đi dạo một chút, mua một ít đồ dùng, cô nàng là lần đầu tiên tới biên cương, Lâm Tử Du cùng hai người nhân viên khác trong đoàn làm phim cũng muốn ra ngoài đi chơi. Trước đó đã ở trong rừng một tuần lễ, sau khi đến đây cũng chưa từng đi ra ngoài, cô lập như vậy, tất cả mọi người đều muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.
Cô cúi đầu hỏi:
“Đường Hinh bọn họ nói muốn ra ngoài dạo chơi, có thể chứ?”
Lục Trác Phong khẽ vuốt cằm,
“Quân khu không hạn chế tự do của các em, chỉ cần trong phạm vi an toàn, đều có thể đi.” Anh cúi đầu nhìn cô,
“Các em về suy nghĩ xem muốn lúc nào đi, anh sắp xếp xe cho mọi người.”
“Để em về hỏi bọn họ.”
“Được.”
Mãi cho đến dưới lầu ký túc xá, hai người đều không nói lời nào nữa.
Quay về ký túc xá, Minh Chúc đem chuyện này nói cho Đường Hinh nghe, Đường Hinh ngạc nhiên nói:
“Thật sao? Vậy ngày mai bọn mình đi đi? Hay là ngày mốt?”
Ngày mai Đông Giai đến, Minh Chúc cầm lấy thau cùng đồ rửa mặt,
“Hỏi Khương đạo một chút đi.”
Ngày hôm sau, đoàn làm phim quyết định hai ngày nữa mới đi, bởi vì Khương đạo đối với buổi khai thông tâm lý của Đông Giai có chút hứng thú, đề nghị mọi người cùng đi nghe một chút.
Tối hôm qua, Hàn Tĩnh đã nói thẳng với Đông Giai Lục Trác Phong đang theo đuổi Minh Chúc, Đông Giai vô thức đi dò xét cô.
Minh Chúc cũng nhận thấy, ánh mắt hai người thường xuyên chạm nhau, cô nàng sẽ mỉm cười dời ánh mắt.
Đông Giai có chút xấu hổ, lúc chiếu PowerPoint cũng hơi phân tâm, vội vàng cúi đầu xuống, thế nhưng không nhịn được lại tiếp tục nhìn.
Sau khi khoá khai thông tâm lý kết thúc, Đông Giai còn muốn kiểm tra chướng ngại tâm lý cho các chiến sĩ hình thức 1:1, những phần này đoàn làm phim không tiện dự thính, liền về văn phòng tập họp viết kịch bản.
Đi được nửa đường, Minh Chúc cùng Đường Hinh ghé qua nhà vệ sinh, lúc đi ra đụng phải Đông Giai ở cửa ra vào, Minh Chúc giữ vẻ mặt bình thường, nhìn cô nàng cười cười.
Đông Giai lúng túng cười đáp lại, cúi đầu đi vào.
Hai ngày sau, Lục Trác Phong sắp xếp hai chiếc xe, đưa mọi người trong đoàn làm phim đi vào trong nội thành.
Lái xe là hai cậu binh lính trẻ tuổi, người địa phương, làn da ngăm đen, hốc mắt sâu, nói chuyện lại rất nhiệt tình,
“Lục đội để chúng tôi đi cùng mọi người ra ngoài dạo chơi, các vị muốn mua gì, muốn ăn gì, cứ nói cho chúng tôi biết là được, chúng tôi quen thuộc nơi này lắm.”
Khương đạo cười:
“Làm phiền mọi người rồi.”
Cậu chiến sĩ nhỏ lái xe:
“Ha ha, không phiền gì không phiền gì.”
- Hết Chương 34-
Chuyên mục “Thả thính” lần đầu lên sóng
CHƯƠNG 35
Đột nhiên, từ trong đám người truyền ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết “Á,” ngay sau đó, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba ….. Có thể thấy được lòng người hoảng loạn, nhịp tim Minh Chúc bất an nhìn về phía bên trong bến xe, quá nhiều người, không thể thấy rõ.
Có người lớn tiếng hô: “Chạy mau đi! Giết người! Giết người!”
“Giết người! Chạy mau đi!”
“Chạy mau đi! Bọn họ điên rồi! Cầm dao chém người lung tung!
“Á….”
Nam nữ già trẻ lớn bé sợ hãi kêu lên chạy tán loạn bốn phía, toàn bộ chạy dồn về phía cổng.
……
Đường Hinh đưa mắt nhìn, dãy số này cô không biết ai gọi, ngờ vực bắt máy, giọng nói người đàn ông trầm thấp: “Đường Hinh, cô ấy đâu rồi?”
~~^v^~~