-
Chương 18: Rất Muốn ( 8 )
Rất Muốn ( 8 )
Editor: Selene Lee
Mọi người hoàn thành nhanh 15 like và 3 cmt là Sel post chương mới luôn nhé.
Áp lực lớn?
Nguyễn Âm Thư nhìn anh đầy ngờ vực, thanh âm mềm mại ngọt ngào: “Áp lực chỗ nào?”
Trình Trì: “Ngủ không ngon, áp lực lớn.”
Nguyễn Âm Thư quan sát mắt anh một chút.
Còn nhớ lần đầu nhìn thấy Trình Trì, hình như lúc đó cậu ta cũng thức trắng mấy ngày, nhưng một chút vệt đen cũng không có, cô thật sự rất ghen tị.
Còn bây giờ, tuy trong mắt người khác thì thần sắc của cậu ta rất tốt, nhưng không hiểu vì sao mí mắt lại thoáng xanh, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Trình Trì mệt mỏi á? – Âm Thư thật sự không nghĩ ra được lý do.
Mặc dù không biết lời anh có thể tin được mấy phần, nhưng Âm Thư vẫn hỏi: “Sao lại ngủ không ngon?”
“Cậu sai rồi.”
Trình Trì không trả lời nhưng Đặng Hạo đã thay phần: “Ngủ không ngon gì chứ, căn bản là mấy ngày nay anh Trì đều không ngủ, toàn phải lên lớp ngủ bù.”
Nguyễn Âm Thư khựng người mấy giây.
Đối với cô, ngủ là một công việc vô cùng quan trọng, vì thế dù có bận đến mấy cô cũng phải ngủ đủ giấc. Mà một khi đã ngủ không được, thì tâm trạng cũng sẽ tệ theo.
Cô thật sự không hiểu.
“Cậu bận bịu chuyện quốc gia đại sự à?”
“Không biết, chắc so với cái đó còn bí ẩn hơn, suốt ngày cầm Ipad lướt lướt, ai mà biết cậu ta làm gì?” – Đặng Hạo nhanh mồm nhanh miệng.
Trình Trì nhướng mày nhìn anh ta: “Muốn biết tôi làm gì?”
Lúc này bỗng dưng Đặng Hạo cảm giác được nguy cơ gì đó, nhưng lòng bát quái vẫn hại anh ta mở miệng, nói với vẻ đồn đồn đoán đoán: “Chắc chắn không phải chơi game, còn không vì sao không dám đưa tôi thấy? Chúng ta là anh em, có chuyện gì cứ nói đi, chúng tôi sẽ không cười đâu mà…”
Trình Trì lia đến một ánh mắt sắt như dao: “Còn muốn đầu nằm trên cổ không?”
Đặng Hạo rụt cổ: “Muốn muốn muốn.”
Lúc hai người phía sau trò chuyện, Âm Thư dừng nghe một lát rồi lại tiếp tục làm đề.
Thời gian gấp rút, cô phải giải ngay.
Mặc dù tốc độ giải của Âm Thư không phải là nhanh nhất, nhưng quá trình lại tốt nhất, rất chắc chắn, trước mắt cũng chưa sai sót gì nhiều.
Ngụy Thành thì làm đề tương đối cẩn thận, nhưng lòng lại nôn nóng, cuối cùng khi nhìn lại liền phát hiện ra mình đã đi vào ngõ cụt —— không biết là do mình làm sai, hay vì lòng hiếu thắng quá mức.
Cậu ta càng hoảng thì càng bận, càng bận lại càng hoảng, cuối cùng cứ đi qua đi lại trong phòng, không biết phải giải quyết như thế nào cho tốt.
Bảo anh ta đổi cách? Không thiết thực…Còn kiểm tra lại bài thì sao? Không thể, quá nhiều chi tiết!
Một lòng nôn thắng, làm sao đủ tâm tư để làm tỉ mỉ nữa?
Nguyễn Âm Thư thì ngược lại, rất thuận lợi, K cũng ném máy bay xuống. Cô viết lên vài chữ, nửa tiếng sau mới có hồi âm.
Lần này không gấp máy bay nữa, bởi vì nội dung quá nhiều, tràn cả ba tờ A4
Nguyễn Âm Thư há hốc.
Triệu Bình cũng nhìn thấy: “Trời ạ! Cái gì đó?”
“Sao sao?” – Ngụy Thành áp tới. “Nhiều như vậy à?”
“Còn thiếu một chút.” – Tim của Âm Thư đập thình thịch: “Bên trong có nhiều chỗ mấu chốt, còn giải đại khái vài bước, nhưng mà còn sót lại một ít… Hẳn là K cũng chưa nghĩ ra.”
Mặc dù K chỉ cần nửa giờ để ném xuống, nhưng muốn giải đến mức này, chắc chắn phải tốn không ít thời gian.
Cô liền mượn smartphone của Triệu Bình để chụp hình gửi qua cho Lý Sơ Từ, bàn tỏ sự vui sướng của mình.
Ngụy Thành vẫn cầm giấy nhìn nhìn, hồi lâu sau mới mở miệng: “Vậy…phải làm sao nữa? Chúng ta giải tiếp như thế nào?”
“Tôi cũng không biết đâu, suy nghĩ thôi.” – Triệu Bình gõ sổ tay. “Bây giờ chúng ta cũng nhanh hơn rồi, không chừng hai ba ngày nữa sẽ giải xong.”
Nguyễn Âm Thư im lặng không nói mà chỉ chống cằm ngẩn người… Ngay lúc đó, như nghĩ đến điều gì, cô liền cầm bút lên viết.
Hiện tại trong phòng chỉ có ba người, hai người kia đều bận việc.
Triệu Bình mải miết với cách giải của mình, Ngụy Thành lại không biết phải làm gì, cuối cùng toàn bộ hy vọng đều đặt lên vai Âm Thư.
Một lát sau, cô buông bút: “Tốt lắm.”
Triệu Bình: “Làm ra rồi?”
“Chắc là vậy á.” – Nguyễn Âm Thư cười. “Đợi mọi người đến rồi chúng ta bàn luôn.”
Triệu Bình: “Cho tôi xem thử được không?”
Ngụy Thành đã đoạt lấy: “Cho tôi nhìn chút!”
Nguyễn Âm Thư giải theo hướng của K, quả thật đã đúng chìa khóa… chỉ còn thay số liệu vào nữa thôi.
Ngụy Thành kích động đến mức run rẩy, hai mắt trợn to, âm giọng cũng cất cao lên, cầm tay Nguyễn Âm Thư mà lắc.
“Chờ bọn họ đến, chúng ta sẽ dùng cách của cậu đi! Cậu giải được rồi, chẳng lẽ còn phải chờ người khác?”
Tay bị đau, Âm Thư vội rút ra: “Lỡ may có vấn đề gì thì sao? Hay là hai người kia cũng giải được. Chúng ta là một đội, trước tiên phải thống nhất rồi mới quyết định chứ?”
“Vậy còn phải chờ bao lâu nữa…”
“Không lâu đâu, cậu gấp như vậy làm gì? ” – Triệu Bình lên giọng khuyên can: “Cậu ấy cũng vừa làm ra thôi, chúng ta phải xác nhận đã, cũng không mau được, sớm nhất là sáng mai…”
“Các cậu thật bình tĩnh nhỉ?”
“Chúng tôi không phải không nôn nóng, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, nếu không thì sao ngày nào cũng ở đây giải? Chúng ta tốn nhiều công sức như vậy, lỡ may lần này không đúng, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao? Trước tiên phải bình tĩnh đã.”
Ngụy Thành ngồi xuống: “Khi nào họ đến?”
“Chiều nay. Chúng ta nhất định là nhóm xong nhanh nhất, cậu đừng lo nghĩ nữa.”
Triệu Bình vừa nói xong thì ở bên này, Âm Thư đã bắt tay vào thay số liệu, Ngụy Thành ngồi một lát rồi nói: “Vậy tôi về phòng học nghỉ đây.”
“Được.” – Triệu Bình nói “Nhớ quay lại sớm, chúng ta còn phải thảo luận nữa.”
Công thức của Âm Thư mặc dù khá ổn, nhưng cũng cần phải sửa nhiều, cuối cùng 6 giờ rưỡi chiều, hai người còn lại cũng có mặt.
“Tới đúng lúc lắm.” – Triệu Bình chỉ về phía cô. “Âm Thư giải ra rồi, các cậu xem thử đi, nếu đồng ý thì chúng ta hoàn thành phần giải đề.”
Phúc Hiền đặt túi xuống, ánh mắt lóe lên kinh ngạc và vui sướng: “Giỏi quá!”
“Các bạn có cách nào khác không?” – Âm Thư hỏi.
“Không có, tụi này còn chưa giải được.”
Phúc Hiền và Giang Dị nhìn qua cách của Âm Thư một lát rồi gật đầu, 4 người nhanh chóng thống nhất sẽ dùng cách của cô, mỗi người độc lập giải một lần sau đó so kết quả để bảm đảm không ra sai.
Mọi người hào hứng vén tay áo lên, chuẩn bị “một đêm thức trắng”.
“A phải rồi, Ngụy Thành đâu?”
“Về lớp nghỉ rồi, lát nữa tôi gọi cho cậu ta sau.”
…
Mọi người chờ hơn hai tiếng vẫn không thấy người đến, Giang Dị sốt ruột đứng dậy, nói: “Tôi đến B3 tìm cậu ta.”
Hồi lâu sau, cậu ta thở hồng hộc trở lại: “Bạn bè cậu ta nói cậu ta không thoải mái nên về nhà nghỉ rồi.”
“Vậy phải làm sao đây?”
“Chờ một lát rồi gọi điện thoại hỏi cậu ta đi.” – Nguyễn Âm Thư đứng dậy. “Hôm nay chúng ta phải thức đêm rồi, mọi người có đói không?”
“Sao không đói được, bây giờ bụng tôi đang biểu tình này.”
Âm Thư mỉm cười: “Vậy ra ngoài ăn lẩu đi, mình mời.”
Cô đã nói với mẹ là hôm nay sẽ về trễ, mẹ cô do dự mãi mới đồng ý, còn dặn dò cô phải gọi điện về nhà.
Cách trường học không xa có một tiệm lẩu, thức ăn cũng không tệ lắm, nhất là cơm tối.
Nguyễn Âm Thư nhìn vào bên trong, phát hiện ra chỉ còn một bàn trống.
“Nhanh lên đi, hết chỗ ngồi rồi.”
Bốn người vội vã đi vào trong, chờ Nguyễn Âm Thư hô hấp xong, nhân viên quán lẩu mới hỏi: “Quý khách đi mấy người ạ?”
Cô bèn nhón chân lên để xác nhận, chờ một chút… Sao lại có đến 4 cái đầu?
Chữ “4 người” bị nghẹn ở cổ họng, Âm Thư bình tĩnh lại liền đụng phải ánh mắt của Trình Trì không biết từ đâu chui ra.
Nguyễn Âm Thư rũ mắt, hỏi: “Cậu cũng đến ăn lẩu sao?”
Anh đáp nhẹ: “Ừ.”
“Một mình?” – Đây không phải là cấp độ 5 của “cô đơn” sao?
(Sel: Các cấp độ của cô đơn bao gồm:
“Có vấn đề? Một người không phải sẽ ăn được nhiều hơn à?” – Trình Trì mỉm cười hỏi ngược lại.
Nguyễn Âm Thư lắc đầu, lại nghe phục vụ hỏi: “Hai vị không đi cùng nhau ạ?”
“Ừ, chúng tôi bên này 4 người, cậu ta một mình.”
Nhân viên phục vụ khó xử: “Nhưng bên em chỉ còn một bàn thôi.”
Trình Trì đến ăn một mình, chắc hẳn là rất thèm lẩu.
Còn 4 người các cô, đi đâu cũng được.
Nghĩ như vậy nên Âm Thư mới nói: “Vậy để chúng tôi đi.”
Mọi người còn chưa kịp gật đầu thì Trình Trì đã chen vào: “Một mình tôi bắt các cậu phải đi, có phải quá ngang ngược không?”
Nguyễn Âm Thư dở khóc dở cười, cậu còn chưa đủ ngang ngược à?
“Vậy…”
“Để tôi đi là được.” – Anh nói dứt khoát.
Nguyễn Âm Thư ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy anh mắt anh đang bay về nơi xa xăm nào đó, còn bắt đầu nói lẩm nhẩm: “Lúc nào cũng một mình đón xe đi ăn lẩu, sau đó lại đón xe trở về…”
Cô bèn nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy phía trong góc có một nam sinh đang ngồi ăn lẩu một người, nồi lẩu nghi ngút hơi nóng, một bàn bày vô số thức ăn nhưng không khí lại buồn tẻ cô độc.
“…”
Trình Trì nhấc chân lên: “Tôi đi đây.”
Trong đầu Âm Thư bắt đầu tấu lên một khúc ca sầu thảm, vừa vặn kết hợp với bóng lưng của Trình Trì trong thời khắc đó liền tạo thành một cảnh tượng cô độc đến bi thương… Nguyễn Âm Thư dấy lên cảm giác không đành lòng…
Cô bèn gọi anh: “Vậy chi bằng…”
“Ừ” – Cô còn chưa nói hết câu, Trình Trì đã quay sang nói với giọng nhàn nhạt: “Vậy tôi sẽ cố gắng ngồi ăn chung với các cậu.”
Nguyễn Âm Thư: ????
“Tôi còn chưa nói gì mà.”
Trình Trì ngồi phịch xuống một cái ghế trống, còn thuận thế bĩu môi: “Cậu chưa nói hết à? Vậy tôi nghe lầm rồi?”
“…”
Nghe lầm còn ngồi xuống tự nhiên như vậy, có phải cậu tập nhiều rồi không?
Nguyễn Âm Thư đơ người vài giây, sau đó cũng gọi mọi người cùng ngồi xuống, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Trình Trì ngồi đây các cậu không có ý gì chứ?”
“Tôi ở đây thì sao?” – Trình Trì hỏi. “Sẽ ăn thịt các cậu à?”
Triệu Bình giật nẩy người.
Nguyễn Âm Thư quay đầu: “Cậu đừng khó chịu vậy, chút nữa chúng tôi còn phải làm đề, bầu không khí cần phải thoải mái.”
Danh tiếng của cậu ta lớn như vậy, ban đầu cô tiếp xúc cũng sợ muốn chết, nói gì đến những người bên cạnh.
Trình Trì chống cằm ra vẻ không quan tâm, nhưng âm giọng cũng đã dịu đi không ít: “Được rồi, lời của cán bộ lớp tôi nào dám không nghe.”
Nói xong, anh đứng dậy.
Âm Thư: “Làm gì vậy?”
“Đi lấy gia vị cho không khí thoải mái bớt “
“…”
Trình Trì vừa đi, mấy người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm.
“Các bạn đừng sợ, cậu ta không làm gì đâu. Thả lỏng đi, lát nữa chúng ta còn phải giải đề.”
Phúc Hiền cười lớn: “Không không, lần đầu tiên gặp mặt đại ca Nhất Cao, phấn khích thôi.”
Nguyễn Âm Thư suy tư: “Tôi phải đem áp lực từ cậu ta biến thành động lực cho các bạn.”
“Hở?”
” Ừm… Lát nữa tôi bảo cậu ta nướng cho các bạn mấy xiên thịt dê được không?
Triệu Bình run run.
Bảo Trình Trì đưa thịt dê xiên cho tôi? Xiên dê hay xiên luôn cả tôi hả?
Nguyễn Âm Thư cảm thấy như vậy rất tốt, bèn đứng dậy đi tìm Trình Trì ở bên khu gia vị.
Cô lấy một cái đĩa lớn, chuẩn bị làm nước chấm thì phát hiện cạnh Trình Trì xuất hiện một nữ sinh.
Trong tay cô nàng là một mâm nước sốt và thịt trâu vò viên, hướng tới quần áo của anh mà trượt chân té ngã.
Chẳng qua là Trình Trì hình như đã liệu trước bèn lùi về sau, tránh được một thảm án. Nhưng mà giầy vẫn không tránh khỏi “cơn mưa nước chấm”
“Xin, xin lỗi, làm đổ lên giày bạn rồi…Bạn cho tôi Wechat nhé, tôi bồi thường…”
“Không cần.” – Chưa đợi cô nàng nói xong, Trình Trì đã quay người đi tìm giấy.
Nguyễn Âm Thư không biết phải nói thế nào, chỉ có một cái Wechat thôi mà phải tốn công sức như vậy, chỉ tiếc…
Vừa đi vừa nghĩ, không ngờ đụng phải Trình Trì. Vì tránh để bản thân trở thành “người bắt chuyện số 2”, Âm Thư cố gắng giữ cái đĩa trong tay mình, cánh tay vẽ nửa vòng trên không trung. Nhưng mà động tác khó khiến cô lảo đảo tiến về phía trước, đỉnh đầu vô tình chạm vào nút áo của ai đó, cánh tay vẫn còn duy trì động tác giơ lên cao.
Xúc cảm bất ngời khiến cô bối rối, thề chết cũng không động.
Không ngoài dự đoán, Trình thiếu gia hỏi:
“Muốn ôm tôi cứ việc nói thẳng, đâu cần phải múa may nhiều như vậy?”
—————
Tác giả lảm nhảm: Người ta muốn ôm cậu hay cậu muốn ôm người ta? Trình Trì, mẹ khuyên cậu nên nghĩ lại đi.
Sel: Sel đang điều trị bệnh “trì hoãn”, bạn nào cmt gì đó cho Sel động lực đi. Sel mà chữa được thì Sel sẽ đăng truyện nhiều hơn cho mn đọc đó!!!!
Editor: Selene Lee
Mọi người hoàn thành nhanh 15 like và 3 cmt là Sel post chương mới luôn nhé.
Áp lực lớn?
Nguyễn Âm Thư nhìn anh đầy ngờ vực, thanh âm mềm mại ngọt ngào: “Áp lực chỗ nào?”
Trình Trì: “Ngủ không ngon, áp lực lớn.”
Nguyễn Âm Thư quan sát mắt anh một chút.
Còn nhớ lần đầu nhìn thấy Trình Trì, hình như lúc đó cậu ta cũng thức trắng mấy ngày, nhưng một chút vệt đen cũng không có, cô thật sự rất ghen tị.
Còn bây giờ, tuy trong mắt người khác thì thần sắc của cậu ta rất tốt, nhưng không hiểu vì sao mí mắt lại thoáng xanh, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Trình Trì mệt mỏi á? – Âm Thư thật sự không nghĩ ra được lý do.
Mặc dù không biết lời anh có thể tin được mấy phần, nhưng Âm Thư vẫn hỏi: “Sao lại ngủ không ngon?”
“Cậu sai rồi.”
Trình Trì không trả lời nhưng Đặng Hạo đã thay phần: “Ngủ không ngon gì chứ, căn bản là mấy ngày nay anh Trì đều không ngủ, toàn phải lên lớp ngủ bù.”
Nguyễn Âm Thư khựng người mấy giây.
Đối với cô, ngủ là một công việc vô cùng quan trọng, vì thế dù có bận đến mấy cô cũng phải ngủ đủ giấc. Mà một khi đã ngủ không được, thì tâm trạng cũng sẽ tệ theo.
Cô thật sự không hiểu.
“Cậu bận bịu chuyện quốc gia đại sự à?”
“Không biết, chắc so với cái đó còn bí ẩn hơn, suốt ngày cầm Ipad lướt lướt, ai mà biết cậu ta làm gì?” – Đặng Hạo nhanh mồm nhanh miệng.
Trình Trì nhướng mày nhìn anh ta: “Muốn biết tôi làm gì?”
Lúc này bỗng dưng Đặng Hạo cảm giác được nguy cơ gì đó, nhưng lòng bát quái vẫn hại anh ta mở miệng, nói với vẻ đồn đồn đoán đoán: “Chắc chắn không phải chơi game, còn không vì sao không dám đưa tôi thấy? Chúng ta là anh em, có chuyện gì cứ nói đi, chúng tôi sẽ không cười đâu mà…”
Trình Trì lia đến một ánh mắt sắt như dao: “Còn muốn đầu nằm trên cổ không?”
Đặng Hạo rụt cổ: “Muốn muốn muốn.”
Lúc hai người phía sau trò chuyện, Âm Thư dừng nghe một lát rồi lại tiếp tục làm đề.
Thời gian gấp rút, cô phải giải ngay.
Mặc dù tốc độ giải của Âm Thư không phải là nhanh nhất, nhưng quá trình lại tốt nhất, rất chắc chắn, trước mắt cũng chưa sai sót gì nhiều.
Ngụy Thành thì làm đề tương đối cẩn thận, nhưng lòng lại nôn nóng, cuối cùng khi nhìn lại liền phát hiện ra mình đã đi vào ngõ cụt —— không biết là do mình làm sai, hay vì lòng hiếu thắng quá mức.
Cậu ta càng hoảng thì càng bận, càng bận lại càng hoảng, cuối cùng cứ đi qua đi lại trong phòng, không biết phải giải quyết như thế nào cho tốt.
Bảo anh ta đổi cách? Không thiết thực…Còn kiểm tra lại bài thì sao? Không thể, quá nhiều chi tiết!
Một lòng nôn thắng, làm sao đủ tâm tư để làm tỉ mỉ nữa?
Nguyễn Âm Thư thì ngược lại, rất thuận lợi, K cũng ném máy bay xuống. Cô viết lên vài chữ, nửa tiếng sau mới có hồi âm.
Lần này không gấp máy bay nữa, bởi vì nội dung quá nhiều, tràn cả ba tờ A4
Nguyễn Âm Thư há hốc.
Triệu Bình cũng nhìn thấy: “Trời ạ! Cái gì đó?”
“Sao sao?” – Ngụy Thành áp tới. “Nhiều như vậy à?”
“Còn thiếu một chút.” – Tim của Âm Thư đập thình thịch: “Bên trong có nhiều chỗ mấu chốt, còn giải đại khái vài bước, nhưng mà còn sót lại một ít… Hẳn là K cũng chưa nghĩ ra.”
Mặc dù K chỉ cần nửa giờ để ném xuống, nhưng muốn giải đến mức này, chắc chắn phải tốn không ít thời gian.
Cô liền mượn smartphone của Triệu Bình để chụp hình gửi qua cho Lý Sơ Từ, bàn tỏ sự vui sướng của mình.
Ngụy Thành vẫn cầm giấy nhìn nhìn, hồi lâu sau mới mở miệng: “Vậy…phải làm sao nữa? Chúng ta giải tiếp như thế nào?”
“Tôi cũng không biết đâu, suy nghĩ thôi.” – Triệu Bình gõ sổ tay. “Bây giờ chúng ta cũng nhanh hơn rồi, không chừng hai ba ngày nữa sẽ giải xong.”
Nguyễn Âm Thư im lặng không nói mà chỉ chống cằm ngẩn người… Ngay lúc đó, như nghĩ đến điều gì, cô liền cầm bút lên viết.
Hiện tại trong phòng chỉ có ba người, hai người kia đều bận việc.
Triệu Bình mải miết với cách giải của mình, Ngụy Thành lại không biết phải làm gì, cuối cùng toàn bộ hy vọng đều đặt lên vai Âm Thư.
Một lát sau, cô buông bút: “Tốt lắm.”
Triệu Bình: “Làm ra rồi?”
“Chắc là vậy á.” – Nguyễn Âm Thư cười. “Đợi mọi người đến rồi chúng ta bàn luôn.”
Triệu Bình: “Cho tôi xem thử được không?”
Ngụy Thành đã đoạt lấy: “Cho tôi nhìn chút!”
Nguyễn Âm Thư giải theo hướng của K, quả thật đã đúng chìa khóa… chỉ còn thay số liệu vào nữa thôi.
Ngụy Thành kích động đến mức run rẩy, hai mắt trợn to, âm giọng cũng cất cao lên, cầm tay Nguyễn Âm Thư mà lắc.
“Chờ bọn họ đến, chúng ta sẽ dùng cách của cậu đi! Cậu giải được rồi, chẳng lẽ còn phải chờ người khác?”
Tay bị đau, Âm Thư vội rút ra: “Lỡ may có vấn đề gì thì sao? Hay là hai người kia cũng giải được. Chúng ta là một đội, trước tiên phải thống nhất rồi mới quyết định chứ?”
“Vậy còn phải chờ bao lâu nữa…”
“Không lâu đâu, cậu gấp như vậy làm gì? ” – Triệu Bình lên giọng khuyên can: “Cậu ấy cũng vừa làm ra thôi, chúng ta phải xác nhận đã, cũng không mau được, sớm nhất là sáng mai…”
“Các cậu thật bình tĩnh nhỉ?”
“Chúng tôi không phải không nôn nóng, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, nếu không thì sao ngày nào cũng ở đây giải? Chúng ta tốn nhiều công sức như vậy, lỡ may lần này không đúng, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao? Trước tiên phải bình tĩnh đã.”
Ngụy Thành ngồi xuống: “Khi nào họ đến?”
“Chiều nay. Chúng ta nhất định là nhóm xong nhanh nhất, cậu đừng lo nghĩ nữa.”
Triệu Bình vừa nói xong thì ở bên này, Âm Thư đã bắt tay vào thay số liệu, Ngụy Thành ngồi một lát rồi nói: “Vậy tôi về phòng học nghỉ đây.”
“Được.” – Triệu Bình nói “Nhớ quay lại sớm, chúng ta còn phải thảo luận nữa.”
Công thức của Âm Thư mặc dù khá ổn, nhưng cũng cần phải sửa nhiều, cuối cùng 6 giờ rưỡi chiều, hai người còn lại cũng có mặt.
“Tới đúng lúc lắm.” – Triệu Bình chỉ về phía cô. “Âm Thư giải ra rồi, các cậu xem thử đi, nếu đồng ý thì chúng ta hoàn thành phần giải đề.”
Phúc Hiền đặt túi xuống, ánh mắt lóe lên kinh ngạc và vui sướng: “Giỏi quá!”
“Các bạn có cách nào khác không?” – Âm Thư hỏi.
“Không có, tụi này còn chưa giải được.”
Phúc Hiền và Giang Dị nhìn qua cách của Âm Thư một lát rồi gật đầu, 4 người nhanh chóng thống nhất sẽ dùng cách của cô, mỗi người độc lập giải một lần sau đó so kết quả để bảm đảm không ra sai.
Mọi người hào hứng vén tay áo lên, chuẩn bị “một đêm thức trắng”.
“A phải rồi, Ngụy Thành đâu?”
“Về lớp nghỉ rồi, lát nữa tôi gọi cho cậu ta sau.”
…
Mọi người chờ hơn hai tiếng vẫn không thấy người đến, Giang Dị sốt ruột đứng dậy, nói: “Tôi đến B3 tìm cậu ta.”
Hồi lâu sau, cậu ta thở hồng hộc trở lại: “Bạn bè cậu ta nói cậu ta không thoải mái nên về nhà nghỉ rồi.”
“Vậy phải làm sao đây?”
“Chờ một lát rồi gọi điện thoại hỏi cậu ta đi.” – Nguyễn Âm Thư đứng dậy. “Hôm nay chúng ta phải thức đêm rồi, mọi người có đói không?”
“Sao không đói được, bây giờ bụng tôi đang biểu tình này.”
Âm Thư mỉm cười: “Vậy ra ngoài ăn lẩu đi, mình mời.”
Cách trường học không xa có một tiệm lẩu, thức ăn cũng không tệ lắm, nhất là cơm tối.
Nguyễn Âm Thư nhìn vào bên trong, phát hiện ra chỉ còn một bàn trống.
“Nhanh lên đi, hết chỗ ngồi rồi.”
Bốn người vội vã đi vào trong, chờ Nguyễn Âm Thư hô hấp xong, nhân viên quán lẩu mới hỏi: “Quý khách đi mấy người ạ?”
Cô bèn nhón chân lên để xác nhận, chờ một chút… Sao lại có đến 4 cái đầu?
Chữ “4 người” bị nghẹn ở cổ họng, Âm Thư bình tĩnh lại liền đụng phải ánh mắt của Trình Trì không biết từ đâu chui ra.
Nguyễn Âm Thư rũ mắt, hỏi: “Cậu cũng đến ăn lẩu sao?”
Anh đáp nhẹ: “Ừ.”
“Một mình?” – Đây không phải là cấp độ 5 của “cô đơn” sao?
(Sel: Các cấp độ của cô đơn bao gồm:
- Đi siêu thị một mình
- Đi KFC một mình
- Đi cafe một mình
- Đi xem phim một mình
- Đi ăn lẩu một mình
- Đi Karaoke một mình
- Đi ngắm biển một mình
- Đi công viên giải trí một mình
- Đi bệnh viện phẩu thuật một mình
“Có vấn đề? Một người không phải sẽ ăn được nhiều hơn à?” – Trình Trì mỉm cười hỏi ngược lại.
Nguyễn Âm Thư lắc đầu, lại nghe phục vụ hỏi: “Hai vị không đi cùng nhau ạ?”
“Ừ, chúng tôi bên này 4 người, cậu ta một mình.”
Nhân viên phục vụ khó xử: “Nhưng bên em chỉ còn một bàn thôi.”
Trình Trì đến ăn một mình, chắc hẳn là rất thèm lẩu.
Còn 4 người các cô, đi đâu cũng được.
Nghĩ như vậy nên Âm Thư mới nói: “Vậy để chúng tôi đi.”
Mọi người còn chưa kịp gật đầu thì Trình Trì đã chen vào: “Một mình tôi bắt các cậu phải đi, có phải quá ngang ngược không?”
Nguyễn Âm Thư dở khóc dở cười, cậu còn chưa đủ ngang ngược à?
“Vậy…”
“Để tôi đi là được.” – Anh nói dứt khoát.
Nguyễn Âm Thư ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy anh mắt anh đang bay về nơi xa xăm nào đó, còn bắt đầu nói lẩm nhẩm: “Lúc nào cũng một mình đón xe đi ăn lẩu, sau đó lại đón xe trở về…”
Cô bèn nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy phía trong góc có một nam sinh đang ngồi ăn lẩu một người, nồi lẩu nghi ngút hơi nóng, một bàn bày vô số thức ăn nhưng không khí lại buồn tẻ cô độc.
“…”
Trình Trì nhấc chân lên: “Tôi đi đây.”
Trong đầu Âm Thư bắt đầu tấu lên một khúc ca sầu thảm, vừa vặn kết hợp với bóng lưng của Trình Trì trong thời khắc đó liền tạo thành một cảnh tượng cô độc đến bi thương… Nguyễn Âm Thư dấy lên cảm giác không đành lòng…
Cô bèn gọi anh: “Vậy chi bằng…”
“Ừ” – Cô còn chưa nói hết câu, Trình Trì đã quay sang nói với giọng nhàn nhạt: “Vậy tôi sẽ cố gắng ngồi ăn chung với các cậu.”
Nguyễn Âm Thư: ????
“Tôi còn chưa nói gì mà.”
Trình Trì ngồi phịch xuống một cái ghế trống, còn thuận thế bĩu môi: “Cậu chưa nói hết à? Vậy tôi nghe lầm rồi?”
“…”
Nghe lầm còn ngồi xuống tự nhiên như vậy, có phải cậu tập nhiều rồi không?
Nguyễn Âm Thư đơ người vài giây, sau đó cũng gọi mọi người cùng ngồi xuống, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Trình Trì ngồi đây các cậu không có ý gì chứ?”
“Tôi ở đây thì sao?” – Trình Trì hỏi. “Sẽ ăn thịt các cậu à?”
Triệu Bình giật nẩy người.
Nguyễn Âm Thư quay đầu: “Cậu đừng khó chịu vậy, chút nữa chúng tôi còn phải làm đề, bầu không khí cần phải thoải mái.”
Danh tiếng của cậu ta lớn như vậy, ban đầu cô tiếp xúc cũng sợ muốn chết, nói gì đến những người bên cạnh.
Trình Trì chống cằm ra vẻ không quan tâm, nhưng âm giọng cũng đã dịu đi không ít: “Được rồi, lời của cán bộ lớp tôi nào dám không nghe.”
Nói xong, anh đứng dậy.
Âm Thư: “Làm gì vậy?”
“Đi lấy gia vị cho không khí thoải mái bớt “
“…”
Trình Trì vừa đi, mấy người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm.
“Các bạn đừng sợ, cậu ta không làm gì đâu. Thả lỏng đi, lát nữa chúng ta còn phải giải đề.”
Phúc Hiền cười lớn: “Không không, lần đầu tiên gặp mặt đại ca Nhất Cao, phấn khích thôi.”
Nguyễn Âm Thư suy tư: “Tôi phải đem áp lực từ cậu ta biến thành động lực cho các bạn.”
“Hở?”
” Ừm… Lát nữa tôi bảo cậu ta nướng cho các bạn mấy xiên thịt dê được không?
Triệu Bình run run.
Bảo Trình Trì đưa thịt dê xiên cho tôi? Xiên dê hay xiên luôn cả tôi hả?
Nguyễn Âm Thư cảm thấy như vậy rất tốt, bèn đứng dậy đi tìm Trình Trì ở bên khu gia vị.
Cô lấy một cái đĩa lớn, chuẩn bị làm nước chấm thì phát hiện cạnh Trình Trì xuất hiện một nữ sinh.
Trong tay cô nàng là một mâm nước sốt và thịt trâu vò viên, hướng tới quần áo của anh mà trượt chân té ngã.
Chẳng qua là Trình Trì hình như đã liệu trước bèn lùi về sau, tránh được một thảm án. Nhưng mà giầy vẫn không tránh khỏi “cơn mưa nước chấm”
“Xin, xin lỗi, làm đổ lên giày bạn rồi…Bạn cho tôi Wechat nhé, tôi bồi thường…”
“Không cần.” – Chưa đợi cô nàng nói xong, Trình Trì đã quay người đi tìm giấy.
Nguyễn Âm Thư không biết phải nói thế nào, chỉ có một cái Wechat thôi mà phải tốn công sức như vậy, chỉ tiếc…
Vừa đi vừa nghĩ, không ngờ đụng phải Trình Trì. Vì tránh để bản thân trở thành “người bắt chuyện số 2”, Âm Thư cố gắng giữ cái đĩa trong tay mình, cánh tay vẽ nửa vòng trên không trung. Nhưng mà động tác khó khiến cô lảo đảo tiến về phía trước, đỉnh đầu vô tình chạm vào nút áo của ai đó, cánh tay vẫn còn duy trì động tác giơ lên cao.
Xúc cảm bất ngời khiến cô bối rối, thề chết cũng không động.
Không ngoài dự đoán, Trình thiếu gia hỏi:
“Muốn ôm tôi cứ việc nói thẳng, đâu cần phải múa may nhiều như vậy?”
—————
Tác giả lảm nhảm: Người ta muốn ôm cậu hay cậu muốn ôm người ta? Trình Trì, mẹ khuyên cậu nên nghĩ lại đi.
Sel: Sel đang điều trị bệnh “trì hoãn”, bạn nào cmt gì đó cho Sel động lực đi. Sel mà chữa được thì Sel sẽ đăng truyện nhiều hơn cho mn đọc đó!!!!