Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước kia Trì Uyên cảm thấy bản thân không tiếp xúc cũng không có kinh nghiệm gì với chuyện yêu đương, nhưng ít nhất cũng biết chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy. Nhưng bây giờ so với Văn Tưởng vừa nãy, trong một giây anh cảm thấy bản thân đã bị thành cặn bã rồi.
Văn Tưởng không cho anh thời gian phản ứng lại, sờ môi anh xong lại vân vê mặt anh, cuối cùng nói tiếng "ngủ ngon" rồi đóng cửa lại.
Trì Uyên đứng ở hành lang, giữ nguyên tư thế đó gần 5 – 6 phút mới lấy lại tinh thần.
Đầu tiên anh ngẩng đầu nhìn cửa phòng đã đóng chặt trước mắt, lại duỗi tay sờ lên môi còn sót lại độ ấm, giống như có hơi hoài nghi nhân sinh.
Đây là đã xong rồi?
Không phải em nói ngủ ngon không thể thiếu hôn ngủ ngon sao!!!
Anh còn chưa hôn ngủ ngon đâu!!!
Trì Uyên tuân theo nguyên tắc có qua có lại bèn giơ tay gõ gõ cửa, đợi mấy phút cũng không thấy Văn Tưởng mở cửa mới xoay người vào phòng mình. Dưới lớp chăn nhung trên giường, anh lấy điện thoại ra, mở khoá, gửi hai tin nhắn Wechat cho Văn Tưởng.
Trì Uyên: [?]
Trì Uyên: [Em đang làm gì vậy?]
Gửi hai tin nhắn này xong, Trì Uyên đợi gần nửa tiếng mới nhận được câu trả lời của đối phương.
Văn Tưởng: [Em vừa mới tắm xong, sao vậy?]
Trì Uyên ngả người lên giường, anh lấy gối đầu đôi để sau lưng, hai tay cầm điện thoại gõ gõ đánh đánh, nhanh chóng gửi một tin khác.
Trì Uyên: [Có hơi không công bằng.]
Văn Tưởng: [?]
Trì Uyên: [Sao em nói ngủ ngon lại không hôn ngủ ngon chứ?]
Văn Tưởng: [......]
Trì Uyên định được đằng chân lân đằng đầu nhưng Văn Tưởng nào có dung túng cho anh, mà là nhanh chóng bái bai off mất.
Trì Uyên thấy cô làm như vậy liền bật cười, đành phải nhắn lại câu "ngủ ngon", sau đó bấm vào vòng bạn bè của cô, lướt từ trên xuống dưới một lượt, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nên để điện thoại xuống, tắt điện chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng quả nhiên nằm xuống, Trì Uyên chẳng buồn ngủ tí nào, ngược lại càng nhiều thêm sự kích động, phấn kích khó kìm nén.
Nói ra cũng kỳ quái, cũng chẳng phải là cậu nhóc hơn 10 tuổi nhưng anh không kiểm soát được, hận không thể thông báo cho thế giới biết chuyện mình yêu đương.
Nghĩ đến đây, Trì Uyên sờ soạng điện thoại ở bên cạnh gối đầu, mở ra gửi tin nhắn đầu tiên cho Tiếu Mạnh, nói cho anh ta biết chuyện mình đã thoát ế rồi.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Xem ảnh 1
[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca
7.5K498
Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor a Da_Blog Bìa: Chiêu Cáo Thiên Hạ Tình trạng convert: Đang tiến hành...
Xem ảnh 2
Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
3K111
Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng chết nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công "Diêm La mặt lạnh" này cho ta! Cô nương ta còn ch...
Xem ảnh 3
[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM
13.9K727
Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v1,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...
Xem ảnh 4
Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ
6.6K253
Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...
Xem ảnh 5
[HOÀN] Dưới biển có Sao không?
3.1K233
Tác giả: Thập Thanh Yểu Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, vườn trường, thị giác nữ chủ. Số chương: 10 Nguồn convert: W...
Xem ảnh 6
Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại
15.4K838
Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...
Xem ảnh 7
[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...
14.1K1.7K
Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...
Sau đó lại gửi tin nhắn y chang như vậy cho Đường Việt Hành.
Như vậy nào đã đủ, anh lại bấm vào nhóm của ba người, anh, Tiếu Mạnh và Đường Việt Hành, gửi mấy tiền lì xì vào, mỗi cái đều viết năm chữ "Ông đây thoát ế rồi."
Tiếng sấm này nhanh chóng lôi hai người còn lại trong nhóm ra.
Tiếu Mạnh: [Moá! Đường Việt Hành tốc độ tay quá đấy! Ông đây còn chưa giật được đồng nào! Mười mấy năm làm anh em tốt xấu gì cũng để lại cho tôi một cái đi.]
Đường Việt Hành: [Tiền ở trước mặt thì không có anh em gì hết.]
Tiếu Mạnh: [.......]
Đường Việt Hành: [Chúc mừng chúc mừng @Trì Uyên.]
Trì Uyên: [Cảm ơn cảm ơn @Đường Việt Hành.]
Tiếu Mạnh: [Hai người đủ rồi nha! Xem tôi không phải là người đúng không?]
Trì Uyên: [Tôi cảm thấy bây giờ cậu không quá thích hợp ở trong nhóm này.]
Tiếu Mạnh: [Nghe nghe nghe, lời cậu nói là tiếng người sao.jpg]
Trì Uyên: [Quên mất, cún không nghe hiểu tiếng người.]
Tiếu Mạnh: [Out nhóm.]
Đường Việt Hành: [Như cậu mong muốn.]
Ngay sau đó, trong nhóm hiện ra thông báo của hệ thống [Tiếu Mạnh bị Đường Việt Hành xoá khỏi cuộc trò chuyện nhóm].
Trì Uyên: [......]
Đối với hành động của Đường Việt Hành đã khiến cho Tiếu Mạnh tức giận đến mức "diss" hai thằng bạn trên vòng bạn bè, như vậy anh ta cũng đã gián tiếp truyền tin Trì Uyên thoát ế ra ngoài.
Đêm hôm đó, Trì Uyên nhận được lời chúc mừng của nhóm bạn ở khắp nơi, đợi anh trả lời xong từng cái đã qua nửa đêm.
Anh kéo thanh trò chuyện lên phía trên, mới thấy tin nhắn mới của Văn Tưởng gửi từ nửa tiếng trước.
Văn Tưởng: [Ngủ ngon /hôn gió/]
Trì Uyên nhìn chằm chằm cái icon nhỏ kia vài giây rồi bật cười, nụ hôn ngủ ngon này thật đúng mới mẻ ngoài dự đoán.
Sáng hôm sau Văn Tưởng thức dậy, Tần Cấm đã mang bữa sáng qua phòng. Cô rời giường đánh răng rồi đi ra ăn sáng. Vừa ăn còn không quên đọc tin nhắn Hứa Nam Tri gửi cho cô.
Hứa Nam Tri hỏi cô có phải ở bên Trì Uyên rồi không, còn gửi cho cô ảnh chụp màn hình tối qua Tiếu Mạnh đăng lên vòng bạn bè.
Văn Tưởng bấm vào nhìn nhìn rồi nhanh chóng trả lời cô ấy: [Không phải cố ý giấu cậu, chỉ là còn chưa kịp nói cho cậu.]
Đợi một hai phút, có tin nhắn mới đến.
Hứa Nam Tri: [Tớ với cậu còn để ý những cái đấy sao? Tớ chỉ cảm thấy buồn cười, Trì Uyên cái người này yêu đương thôi sao lại phách lối thế chứ.]
Vấn đề này Văn Tưởng cũng không có cách trả lời, huống hồ lúc này cô còn chưa rõ rốt cuộc Trì Uyên làm chuyện gì, đành phải nhờ Hứa Nam Tri phổ cập kiến thức một chút.
Hứa Nam Tri: [Cũng không phải chuyện gì lớn, dường như cái vị nhà cậu gửi mấy bao lì xì thông báo chuyện mình yêu đương trong nhóm. Sau khi oanh tạc, anh ta lại cùng với Đường Việt Hành đá Tiếu Mạnh ra khỏi nhóm.]
Hứa Nam Tri: [Nếu không phải ở trên chỗ chứng minh thư có in, tớ rất hoài nghi có phải anh ta tự thêm 10 tuổi cho bản thân không, sao mà ấu trĩ như vậy chứ.]
Lời này Văn Tưởng không có cách nào trả lời được, dù sao chuyện này nhìn thôi cũng thấy Trì Uyên có khả năng làm ra, vừa hay lúc này anh gọi điện thoại tới.
Sau khi máy thông, Văn Tưởng rút tờ khăn giấy lau khoé miệng, đứng dậy vừa đi vừa nói, "Tối qua anh và Đường Việt Hành kết bè nhằm vào Tiếu Mạnh?"
"Hửm?" Giọng điệu Trì Uyên trịnh trọng, "Không có nhằm vào, bọn anh là vì muốn tốt cho cậu ấy, sợ cậu ấy ở trong nhóm bị tổn thương, hơn nữa về sau Đường Việt Hành đã kéo cậu ấy vào lại."
Văn Tưởng hỏi trêu: "Hai người làm như vậy, không khiến cho Tiếu Mạnh cảm thấy hai người đang sỉ nhục anh ấy sao?"
"Phải, có lẽ Tiếu Mạnh cũng cảm thấy vậy." Trong ống nghe có tiếng đóng cửa rồi nhanh chóng vang lên giọng anh, "Cho nên đến bây giờ cậu ấy cũng không đồng ý vào nhóm."
"......."
Trì Uyên cười, "Không nói chuyện này nữa, em chuẩn bị xong chưa, lát nữa chúng ta cùng xuống lầu ăn sáng."
Văn Tưởng nhìn bữa sáng vừa ăn một nửa trên quầy bar, trợn mắt nói dối, "Vẫn chưa, anh đợi em một lát."
"Được, vậy em mở cửa đi, anh đang ở ngoài phòng em."
"......."
Đau đầu quá.
"Đợi em ba phút." Văn Tưởng cúp máy, dọn bữa sáng ở quầy bar rồi đi qua mở cửa cho anh.
Hôm nay Trì Uyên vì phải làm đại diện lên diễn thuyết cho hội nghị nên mặc hơi trang trọng hơn hôm qua. Bộ đồ vest đen tuyền, bên trong mặc áo sơmi trắng, thắt cà vạt đen trắng tinh xảo, vài sợi tóc rơi trên trán cùng với tóc mai được cắt tỉa ngọn gàng, mắt kính gọng vàng trên sống mũi cao, cả người từ trong ra ngoài toát lên khí chất nhã nhặn.
Văn Tưởng nhìn anh mấy giây.
Trì Uyên có hơi không được tự nhiên sờ sờ chóp mũi, rủ mắt, "Sao vậy?"
"Không sao, không sao." Văn Tưởng duỗi tay sửa lại cà vạt cho anh, sau đó vuốt vuốt bả vai không dính hạt bụi, khen từ tận đáy lòng: "Rất đẹp trai."
Lúc này Trì Uyên mới thật sự mắc cỡ, yết hầu di chuyển ho nhẹ một tiếng, "Em mau đi sửa soạn đi, không còn sớm nữa."
"Ừm."
Văn Tưởng quay vào phòng tắm trong phòng ngủ đánh răng rửa mặt thêm lần nữa, skincare xong rồi nhanh chóng trang điểm, thay quần áo xong, chọn thỏi son có màu sắc nhẹ nhàng đánh lên môi.
Lúc ra khỏi phòng, ánh mắt Trì Uyên dừng trên môi cô một chút nhưng lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Bữa sáng ăn ở trong phòng bao nhà hàng, không gian độc lập không bị làm phiền. Sáng sớm Văn Tưởng ăn không nhiều, hơn nữa trước đó đã ăn lưng dạ nên yêu cầu một phần nhỏ bữa sáng kiểu Tây, mặc dù vậy cô chỉ ăn được một phần ba.
Trì Uyên gần như buông bộ đồ ăn cùng với cô, ngẩng đầu nhìn cô, "Em ăn xong rồi?"
Văn Tưởng gật đầu "ừm" một tiếng.
Ánh mắt anh rơi xuống trước mặt cô, "Em ăn không nhiều."
"Không quá đói."
Trì Uyên không hỏi nhiều, đúng lúc này nhận được nhắc nhở lịch trình của Châu Trình, lấy khăn giấy lau khoé miệng, "Đi thôi, hội nghị sắp bắt đầu rồi."
"Được."
Đi ngang qua chiếc gương tròn treo ở cửa ra vào, Văn Tưởng ngẩng đầu nhìn một cái, dừng bước, lấy thỏi son trong túi ra chuẩn bị thoa lại.
Trì Uyên chú ý đến hành động của cô, buông tay đang nắm cửa đóng lại lần nữa, xoay người bước đến trước mặt cô, trầm mặc vài giây rồi thản nhiên mở miệng, "Anh cảm thấy màu này không đẹp lắm."
"Hửm?" Văn Tưởng lau đi không còn bao nhiêu son, lộ ra màu môi gốc, nghe vậy nhìn anh, có hơi không quá tin, "Anh còn hiểu cái này? Vậy anh nói cho em xem màu nào đẹp."
Anh mím môi nói: "Cái này."
Văn Tưởng còn chưa phản ứng lại, giây tiếp theo anh bỗng nhiên tháo kính ra, nghiêng người qua, không hề làm rối loạn trang điểm của cô mà cúi đầu hôn lên môi cô.
Không chỉ là lướt qua rồi kết thúc mà là hôn sâu.
Văn Tưởng ngơ ngác, sau khi lấy lại tinh thần trên mặt bỗng nóng lên, dịch cổ ra sau trốn theo bản năng, thỏi son rơi xuống đất cũng không biết.
Trì Uyên nhận ra ý đồ của cô nên trước khi cô có hành động đã đưa tay nắm lấy cổ tay cô, ôm chặt người vào trong lòng, tay còn lại tuỳ tiện để mắt kính xuống bên cạnh, sau đó đưa tay đỡ sau đầu cô, hơi thở giao thoa khiến cho nụ hôn càng thêm nóng lại lâu dài.
.....
Lúc kết thúc, chân Văn Tưởng đã hơi mềm nhũn, cả người vô thức kề sát lên vách tường nhưng nhanh chóng được Trì Uyên kéo cánh tay quay lại.
"Anh thật là." Giọng cô có hơi khàn, hơi thở dồn dập, gương mặt phiếm hồng, sắc môi ánh nước động lòng người, trên cánh môi còn lưu lại vết cắn của anh trông mờ ám đến cực điểm.
Trì Uyên ôm eo của người trong lòng, đầu kề lên cần cổ cô, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên cổ. Tuy giọng nói có hơi khàn nhưng lại mang theo ý cười, "Anh thật là cái gì?"
Văn Tưởng duỗi tay đẩy anh ra, né qua bên cạnh, vẻ mặt lộ rõ vẻ lên án, không thương tiếc tặng anh ba chữ.
Không biết xấu hổ*.
(Bản gốc: 不要脸
.)
Đây vẫn là lần đầu cô mắng người.
Trì Uyên cười cực kỳ càn rỡ, gương mặt vô cùng đẹp trai giữa cảnh vật, "Sao anh lại không biết xấu hổ? Hửm?"
Văn Tưởng phớt lờ anh, cúi đầu tìm thỏi son ban nãy không cẩn thận đánh rơi xuống đất.
Ánh mắt Trì Uyên sắc bén nên nhìn thấy trước cô, sau khi cúi người nhặt lên lại duỗi tay kéo người đến trước mặt, lông mi hơi rủ, "Anh thoa cho em."
"Thôi được rồi." Văn Tưởng ngăn cổ tay anh lại, "Lát nữa em còn muốn gặp người ta."
"Yên tâm." Trì Uyên cậy dáng cao nên giơ tay lên, xoay son ra bằng một tay, tay trái nhẹ nhàng hơi nâng cằm cô lên, giọng điệu không chút để ý, "Kỹ thuật của anh không đến nỗi tệ."
"......."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Mơ hồ cảm thấy có hơi sai sai +
Một tay thật sự có thể xoay son ra được.
Tôi vì Trì tổng nên đã thử qua.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước kia Trì Uyên cảm thấy bản thân không tiếp xúc cũng không có kinh nghiệm gì với chuyện yêu đương, nhưng ít nhất cũng biết chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy. Nhưng bây giờ so với Văn Tưởng vừa nãy, trong một giây anh cảm thấy bản thân đã bị thành cặn bã rồi.
Văn Tưởng không cho anh thời gian phản ứng lại, sờ môi anh xong lại vân vê mặt anh, cuối cùng nói tiếng "ngủ ngon" rồi đóng cửa lại.
Trì Uyên đứng ở hành lang, giữ nguyên tư thế đó gần 5 – 6 phút mới lấy lại tinh thần.
Đầu tiên anh ngẩng đầu nhìn cửa phòng đã đóng chặt trước mắt, lại duỗi tay sờ lên môi còn sót lại độ ấm, giống như có hơi hoài nghi nhân sinh.
Đây là đã xong rồi?
Không phải em nói ngủ ngon không thể thiếu hôn ngủ ngon sao!!!
Anh còn chưa hôn ngủ ngon đâu!!!
Trì Uyên tuân theo nguyên tắc có qua có lại bèn giơ tay gõ gõ cửa, đợi mấy phút cũng không thấy Văn Tưởng mở cửa mới xoay người vào phòng mình. Dưới lớp chăn nhung trên giường, anh lấy điện thoại ra, mở khoá, gửi hai tin nhắn Wechat cho Văn Tưởng.
Trì Uyên: [?]
Trì Uyên: [Em đang làm gì vậy?]
Gửi hai tin nhắn này xong, Trì Uyên đợi gần nửa tiếng mới nhận được câu trả lời của đối phương.
Văn Tưởng: [Em vừa mới tắm xong, sao vậy?]
Trì Uyên ngả người lên giường, anh lấy gối đầu đôi để sau lưng, hai tay cầm điện thoại gõ gõ đánh đánh, nhanh chóng gửi một tin khác.
Trì Uyên: [Có hơi không công bằng.]
Văn Tưởng: [?]
Trì Uyên: [Sao em nói ngủ ngon lại không hôn ngủ ngon chứ?]
Văn Tưởng: [......]
Trì Uyên định được đằng chân lân đằng đầu nhưng Văn Tưởng nào có dung túng cho anh, mà là nhanh chóng bái bai off mất.
Trì Uyên thấy cô làm như vậy liền bật cười, đành phải nhắn lại câu "ngủ ngon", sau đó bấm vào vòng bạn bè của cô, lướt từ trên xuống dưới một lượt, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nên để điện thoại xuống, tắt điện chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng quả nhiên nằm xuống, Trì Uyên chẳng buồn ngủ tí nào, ngược lại càng nhiều thêm sự kích động, phấn kích khó kìm nén.
Nói ra cũng kỳ quái, cũng chẳng phải là cậu nhóc hơn 10 tuổi nhưng anh không kiểm soát được, hận không thể thông báo cho thế giới biết chuyện mình yêu đương.
Nghĩ đến đây, Trì Uyên sờ soạng điện thoại ở bên cạnh gối đầu, mở ra gửi tin nhắn đầu tiên cho Tiếu Mạnh, nói cho anh ta biết chuyện mình đã thoát ế rồi.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Xem ảnh 1
[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca
7.5K498
Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor
Xem ảnh 2
Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
3K111
Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng chết nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công "Diêm La mặt lạnh" này cho ta! Cô nương ta còn ch...
Xem ảnh 3
[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM
13.9K727
Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v1,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...
Xem ảnh 4
Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ
6.6K253
Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...
Xem ảnh 5
[HOÀN] Dưới biển có Sao không?
3.1K233
Xem ảnh 6
Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại
15.4K838
Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...
Xem ảnh 7
[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...
14.1K1.7K
Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...
Sau đó lại gửi tin nhắn y chang như vậy cho Đường Việt Hành.
Như vậy nào đã đủ, anh lại bấm vào nhóm của ba người, anh, Tiếu Mạnh và Đường Việt Hành, gửi mấy tiền lì xì vào, mỗi cái đều viết năm chữ "Ông đây thoát ế rồi."
Tiếng sấm này nhanh chóng lôi hai người còn lại trong nhóm ra.
Tiếu Mạnh: [Moá! Đường Việt Hành tốc độ tay quá đấy! Ông đây còn chưa giật được đồng nào! Mười mấy năm làm anh em tốt xấu gì cũng để lại cho tôi một cái đi.]
Đường Việt Hành: [Tiền ở trước mặt thì không có anh em gì hết.]
Tiếu Mạnh: [.......]
Đường Việt Hành: [Chúc mừng chúc mừng @Trì Uyên.]
Trì Uyên: [Cảm ơn cảm ơn @Đường Việt Hành.]
Tiếu Mạnh: [Hai người đủ rồi nha! Xem tôi không phải là người đúng không?]
Trì Uyên: [Tôi cảm thấy bây giờ cậu không quá thích hợp ở trong nhóm này.]
Tiếu Mạnh: [Nghe nghe nghe, lời cậu nói là tiếng người sao.jpg]
Trì Uyên: [Quên mất, cún không nghe hiểu tiếng người.]
Tiếu Mạnh: [Out nhóm.]
Đường Việt Hành: [Như cậu mong muốn.]
Ngay sau đó, trong nhóm hiện ra thông báo của hệ thống [Tiếu Mạnh bị Đường Việt Hành xoá khỏi cuộc trò chuyện nhóm].
Trì Uyên: [......]
Đối với hành động của Đường Việt Hành đã khiến cho Tiếu Mạnh tức giận đến mức "diss" hai thằng bạn trên vòng bạn bè, như vậy anh ta cũng đã gián tiếp truyền tin Trì Uyên thoát ế ra ngoài.
Đêm hôm đó, Trì Uyên nhận được lời chúc mừng của nhóm bạn ở khắp nơi, đợi anh trả lời xong từng cái đã qua nửa đêm.
Anh kéo thanh trò chuyện lên phía trên, mới thấy tin nhắn mới của Văn Tưởng gửi từ nửa tiếng trước.
Văn Tưởng: [Ngủ ngon /hôn gió/]
Trì Uyên nhìn chằm chằm cái icon nhỏ kia vài giây rồi bật cười, nụ hôn ngủ ngon này thật đúng mới mẻ ngoài dự đoán.
Sáng hôm sau Văn Tưởng thức dậy, Tần Cấm đã mang bữa sáng qua phòng. Cô rời giường đánh răng rồi đi ra ăn sáng. Vừa ăn còn không quên đọc tin nhắn Hứa Nam Tri gửi cho cô.
Hứa Nam Tri hỏi cô có phải ở bên Trì Uyên rồi không, còn gửi cho cô ảnh chụp màn hình tối qua Tiếu Mạnh đăng lên vòng bạn bè.
Văn Tưởng bấm vào nhìn nhìn rồi nhanh chóng trả lời cô ấy: [Không phải cố ý giấu cậu, chỉ là còn chưa kịp nói cho cậu.]
Đợi một hai phút, có tin nhắn mới đến.
Hứa Nam Tri: [Tớ với cậu còn để ý những cái đấy sao? Tớ chỉ cảm thấy buồn cười, Trì Uyên cái người này yêu đương thôi sao lại phách lối thế chứ.]
Vấn đề này Văn Tưởng cũng không có cách trả lời, huống hồ lúc này cô còn chưa rõ rốt cuộc Trì Uyên làm chuyện gì, đành phải nhờ Hứa Nam Tri phổ cập kiến thức một chút.
Hứa Nam Tri: [Cũng không phải chuyện gì lớn, dường như cái vị nhà cậu gửi mấy bao lì xì thông báo chuyện mình yêu đương trong nhóm. Sau khi oanh tạc, anh ta lại cùng với Đường Việt Hành đá Tiếu Mạnh ra khỏi nhóm.]
Hứa Nam Tri: [Nếu không phải ở trên chỗ chứng minh thư có in, tớ rất hoài nghi có phải anh ta tự thêm 10 tuổi cho bản thân không, sao mà ấu trĩ như vậy chứ.]
Lời này Văn Tưởng không có cách nào trả lời được, dù sao chuyện này nhìn thôi cũng thấy Trì Uyên có khả năng làm ra, vừa hay lúc này anh gọi điện thoại tới.
Sau khi máy thông, Văn Tưởng rút tờ khăn giấy lau khoé miệng, đứng dậy vừa đi vừa nói, "Tối qua anh và Đường Việt Hành kết bè nhằm vào Tiếu Mạnh?"
"Hửm?" Giọng điệu Trì Uyên trịnh trọng, "Không có nhằm vào, bọn anh là vì muốn tốt cho cậu ấy, sợ cậu ấy ở trong nhóm bị tổn thương, hơn nữa về sau Đường Việt Hành đã kéo cậu ấy vào lại."
Văn Tưởng hỏi trêu: "Hai người làm như vậy, không khiến cho Tiếu Mạnh cảm thấy hai người đang sỉ nhục anh ấy sao?"
"Phải, có lẽ Tiếu Mạnh cũng cảm thấy vậy." Trong ống nghe có tiếng đóng cửa rồi nhanh chóng vang lên giọng anh, "Cho nên đến bây giờ cậu ấy cũng không đồng ý vào nhóm."
"......."
Trì Uyên cười, "Không nói chuyện này nữa, em chuẩn bị xong chưa, lát nữa chúng ta cùng xuống lầu ăn sáng."
Văn Tưởng nhìn bữa sáng vừa ăn một nửa trên quầy bar, trợn mắt nói dối, "Vẫn chưa, anh đợi em một lát."
"Được, vậy em mở cửa đi, anh đang ở ngoài phòng em."
"......."
Đau đầu quá.
"Đợi em ba phút." Văn Tưởng cúp máy, dọn bữa sáng ở quầy bar rồi đi qua mở cửa cho anh.
Hôm nay Trì Uyên vì phải làm đại diện lên diễn thuyết cho hội nghị nên mặc hơi trang trọng hơn hôm qua. Bộ đồ vest đen tuyền, bên trong mặc áo sơmi trắng, thắt cà vạt đen trắng tinh xảo, vài sợi tóc rơi trên trán cùng với tóc mai được cắt tỉa ngọn gàng, mắt kính gọng vàng trên sống mũi cao, cả người từ trong ra ngoài toát lên khí chất nhã nhặn.
Văn Tưởng nhìn anh mấy giây.
Trì Uyên có hơi không được tự nhiên sờ sờ chóp mũi, rủ mắt, "Sao vậy?"
"Không sao, không sao." Văn Tưởng duỗi tay sửa lại cà vạt cho anh, sau đó vuốt vuốt bả vai không dính hạt bụi, khen từ tận đáy lòng: "Rất đẹp trai."
Lúc này Trì Uyên mới thật sự mắc cỡ, yết hầu di chuyển ho nhẹ một tiếng, "Em mau đi sửa soạn đi, không còn sớm nữa."
"Ừm."
Văn Tưởng quay vào phòng tắm trong phòng ngủ đánh răng rửa mặt thêm lần nữa, skincare xong rồi nhanh chóng trang điểm, thay quần áo xong, chọn thỏi son có màu sắc nhẹ nhàng đánh lên môi.
Lúc ra khỏi phòng, ánh mắt Trì Uyên dừng trên môi cô một chút nhưng lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Bữa sáng ăn ở trong phòng bao nhà hàng, không gian độc lập không bị làm phiền. Sáng sớm Văn Tưởng ăn không nhiều, hơn nữa trước đó đã ăn lưng dạ nên yêu cầu một phần nhỏ bữa sáng kiểu Tây, mặc dù vậy cô chỉ ăn được một phần ba.
Trì Uyên gần như buông bộ đồ ăn cùng với cô, ngẩng đầu nhìn cô, "Em ăn xong rồi?"
Văn Tưởng gật đầu "ừm" một tiếng.
Ánh mắt anh rơi xuống trước mặt cô, "Em ăn không nhiều."
"Không quá đói."
Trì Uyên không hỏi nhiều, đúng lúc này nhận được nhắc nhở lịch trình của Châu Trình, lấy khăn giấy lau khoé miệng, "Đi thôi, hội nghị sắp bắt đầu rồi."
"Được."
Đi ngang qua chiếc gương tròn treo ở cửa ra vào, Văn Tưởng ngẩng đầu nhìn một cái, dừng bước, lấy thỏi son trong túi ra chuẩn bị thoa lại.
Trì Uyên chú ý đến hành động của cô, buông tay đang nắm cửa đóng lại lần nữa, xoay người bước đến trước mặt cô, trầm mặc vài giây rồi thản nhiên mở miệng, "Anh cảm thấy màu này không đẹp lắm."
"Hửm?" Văn Tưởng lau đi không còn bao nhiêu son, lộ ra màu môi gốc, nghe vậy nhìn anh, có hơi không quá tin, "Anh còn hiểu cái này? Vậy anh nói cho em xem màu nào đẹp."
Anh mím môi nói: "Cái này."
Văn Tưởng còn chưa phản ứng lại, giây tiếp theo anh bỗng nhiên tháo kính ra, nghiêng người qua, không hề làm rối loạn trang điểm của cô mà cúi đầu hôn lên môi cô.
Không chỉ là lướt qua rồi kết thúc mà là hôn sâu.
Văn Tưởng ngơ ngác, sau khi lấy lại tinh thần trên mặt bỗng nóng lên, dịch cổ ra sau trốn theo bản năng, thỏi son rơi xuống đất cũng không biết.
Trì Uyên nhận ra ý đồ của cô nên trước khi cô có hành động đã đưa tay nắm lấy cổ tay cô, ôm chặt người vào trong lòng, tay còn lại tuỳ tiện để mắt kính xuống bên cạnh, sau đó đưa tay đỡ sau đầu cô, hơi thở giao thoa khiến cho nụ hôn càng thêm nóng lại lâu dài.
.....
Lúc kết thúc, chân Văn Tưởng đã hơi mềm nhũn, cả người vô thức kề sát lên vách tường nhưng nhanh chóng được Trì Uyên kéo cánh tay quay lại.
"Anh thật là." Giọng cô có hơi khàn, hơi thở dồn dập, gương mặt phiếm hồng, sắc môi ánh nước động lòng người, trên cánh môi còn lưu lại vết cắn của anh trông mờ ám đến cực điểm.
Trì Uyên ôm eo của người trong lòng, đầu kề lên cần cổ cô, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên cổ. Tuy giọng nói có hơi khàn nhưng lại mang theo ý cười, "Anh thật là cái gì?"
Văn Tưởng duỗi tay đẩy anh ra, né qua bên cạnh, vẻ mặt lộ rõ vẻ lên án, không thương tiếc tặng anh ba chữ.
Không biết xấu hổ*.
(Bản gốc: 不要脸
.)
Đây vẫn là lần đầu cô mắng người.
Trì Uyên cười cực kỳ càn rỡ, gương mặt vô cùng đẹp trai giữa cảnh vật, "Sao anh lại không biết xấu hổ? Hửm?"
Văn Tưởng phớt lờ anh, cúi đầu tìm thỏi son ban nãy không cẩn thận đánh rơi xuống đất.
Ánh mắt Trì Uyên sắc bén nên nhìn thấy trước cô, sau khi cúi người nhặt lên lại duỗi tay kéo người đến trước mặt, lông mi hơi rủ, "Anh thoa cho em."
"Thôi được rồi." Văn Tưởng ngăn cổ tay anh lại, "Lát nữa em còn muốn gặp người ta."
"Yên tâm." Trì Uyên cậy dáng cao nên giơ tay lên, xoay son ra bằng một tay, tay trái nhẹ nhàng hơi nâng cằm cô lên, giọng điệu không chút để ý, "Kỹ thuật của anh không đến nỗi tệ."
"......."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Mơ hồ cảm thấy có hơi sai sai
Một tay thật sự có thể xoay son ra được.
Tôi vì Trì tổng nên đã thử qua.