Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Ngoại truyện 7: Anh yêu em (1)
Mặc dù đã ký lên giấy đăng ký kết hôn nhưng Trì Uyên cũng không vứt bỏ kế hoạch cầu hôn của mình. Trước khi rời khỏi nhà họ Văn liền mang giấy đăng ký kết hôn với nhẫn đi luôn.
Lúc quay lại nhà họ Trì, Văn Tưởng đang đẩy xích đu cho Nhóc Tuyên trong sân. Anh để hai món đồ trong xe, bình tĩnh lại rồi mới xuống xe.
Ánh nắng hôm nay có hơn gắt, Trì Uyên bị ánh nắng đâm vào mắt nên nheo mắt lại, tim đập rất nhanh.
Văn Tưởng đứng ở chỗ mát, thấy anh đi qua bèn thả động tác chậm lại, dịu dàng hỏi: "Lấy tài liệu được chưa anh?"
"Lấy được rồi." Anh duỗi tay xoa xoa đầu Nhóc Tuyên, "Tiểu quỷ, con không nóng à?"
"Không nóng ạ." Nhóc Tuyên ngẩng đầu, cười tươi, "Chơi vui."
Trì Uyên khẽ cười, cong ngón tay gõ lên trán cậu nhóc một cái rồi lại nhìn về phía Văn Tưởng, "Nóng không em?"
"Vẫn ổn."
"Em đừng chiều tiểu quỷ này." Anh nắm lấy tay cô đến trước mặt mình, "Đi thôi, vào nhà ngồi một lát, dì Dung đâu em?"
"Đang nghiên cứu làm bánh sinh nhật như nào với bác gái bọn họ."
Trì Uyên cúi người bế Nhóc Tuyên lên, tay còn lại nắm tay Văn Tưởng đi vào trong nhà, "Buổi chiều chúng ta ra ngoài một lát, buổi tối Tiếu Mạnh bọn họ nói cùng nhau ăn cơm."
"Được." Văn Tưởng bước lên bậc thềm, "Đều nghe anh sắp xếp."
Trì Uyên cười cười, không nói nữa.
Buổi trưa cả nhà vui vẻ náo nhiệt ăn cơm xong, lại cắt bánh sinh nhật, Trì Uyên xem như chính thức nghênh đón tuổi 27 của mình.
Trong lúc nói chuyện phiếm tự nhiên nói đến chuyện kết hôn của hai người họ. Lúc trước mẹ Trì đã chọn váy xong hết rồi, trong nhà còn để mấy cuốn catalogue. Mấy người nói đến chuyện này ai nấy cũng hào hứng, mẹ Trì dứt khoát lấy ra để cho dì Dung và mọi người xem.
Chỉ là nhìn một hồi, trong lòng mẹ Trì không có tư vị gì liền ngẩng đầu nhìn Trì Uyên không ngay ngắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Làm sao Trì Uyên lại không biết mẹ Trì đang trách mình hồi đó đưa ra lời từ hôn, có hơi chột dạ mà dời ánh mắt, nhân lúc không ai để ý liền dẫn Văn Tưởng lên phòng ngủ trên tầng 2.
Văn Tưởng đã đến nhà họ Trì không ít lần nhưng lại ít khi vào phòng của Trì Uyên. Một là không thường ngủ lại, hai là ngủ lại trong phòng mà mẹ Trì đã chuẩn bị cho cô.
Phòng của Trì Uyên vẫn không khác gì so với trước kia, chẳng qua hơn nửa năm nay không thường có người ở nên trong phòng không có hơi thở sinh hoạt lắm.
Lúc Văn Tưởng ngồi xuống sofa, không biết vì sao lại bỗng nhiên nhớ đến tình huống lần đầu tiên bước vào căn phòng này rồi bật cười.
"Em cười gì vậy?" Trì Uyên hỏi một câu.
"Nghĩ đến chuyện trước kia." Văn Tưởng quay đầu nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng sáng trưng. Cô hơi híp mắt lại, nét mặt mỉm cười, "Anh còn nhớ không, buổi tối hôm chúng ta gặp mặt lần đầu tiên ấy, anh ở đây nói chuyện với em."
"Không nhớ rõ lắm." Trì Uyên nhanh chóng, quả quyết vứt đoạn trí nhớ này ra khỏi não mình, lảng qua chuyện khác, "Nhưng lần đó em đến nhà, tính đúng ra là lần thứ hai anh gặp em."
"Hửm?" Văn Tưởng có hơi nghi hoặc, "Sao em lại không nhớ, trước kia đã gặp anh ở đâu?"
"Ở bệnh viện, lúc đó Thành Du xảy ra chuyện được đưa đến bệnh viện bọn em." Trì Uyên đứng ở trước cửa sổ, cơn gió lướt qua trán anh, gương mặt đẹp trai sáng ngời, "Sau đó lúc anh với Ninh Sâm ăn sáng ở bên ngoài thấy em qua đường."
Đơn phương gặp mặt nên Văn Tưởng đương nhiên không có ấn tượng, nhưng cô lại có hơi buồn cười nhìn người nào đó. Nói không nhớ rõ chuyện đã xảy ra lúc hai người ở trong căn phòng này nhưng lại nhớ rõ chi tiết nhỏ như vậy.
Có lẽ Trì Uyên cũng nhận ra lời mình nói có hơi mâu thuẫn, liếc nhìn cô, nhướng mày bật cười, "Buồn ngủ không, có muốn ngủ một lát không em?"
"Có hơi." Nói xong Văn Tưởng liền giơ tay ngáp một cái, "Em qua phòng bên cạnh ngủ một lát."
"Ngủ ở đây đi." Trì Uyên đi qua chỗ cô, "Chỉ là ngủ trưa, không sao."
Văn Tưởng nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: "Vậy cũng được."
-
Xuân khốn thu vây, Văn Tưởng nằm chưa đến một lúc cơn buồn ngủ đã ập đến, mơ mơ màng màng nghe Trì Uyên nói chuyện rồi nhanh chóng không nghe thấy gì nữa.
Trì Uyên không nghe cô đáp lại bèn cúi đầu nhìn, người đã ngủ say, anh bật cười sau đó nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Trước khi ra khỏi phòng còn không quên kéo rèm cửa sổ lại.
Trì Uyên đi xuống lầu.
Mẹ Trì ngẩng đầu thấy có mình anh bèn hỏi, "Tưởng Tưởng đâu con?"
"Tưởng Tưởng đang nghỉ ngơi, con đi ra ngoài một lát, về muộn một chút." Trì Uyên đi đến huyền quan đổi dép rồi lấy chìa khoá xe ra cửa.
Anh đi đến chỗ cầu hôn vào buổi tối.
Chuyện cầu hôn ngay từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã không thuận lợi, bây giờ cả người Trì Uyên đều lo lắng đề phòng, sợ buổi tối còn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa.
Đợi đến hiện trường, sau khi xác nhận xong quá trình đã gần tối, anh không nán lại lâu mà lái xe quay về nhà họ Trì.
Lúc về đến nhà, Văn Tưởng đã dậy được một lúc, đang ngồi nói chuyện phiếm với mẹ Trì bọn họ ở phòng khách, Trì Uyên đi qua ngồi một lát.
Gần đến 7 giờ, hai người mới ra khỏi cửa.
Chỗ ăn cơm được đặt ở Khu nghỉ dưỡng Tân Hồ do Trì thị đứng tên, buổi tối những người đến đây đều là những bạn thân của Trì Uyên.
Văn Tưởng cũng không biết anh gọi Hứa Nam Tri qua đây từ lúc nào.
Lúc ăn cơm cô liền hỏi một câu, Hứa Nam Tri hừ một tiếng, "Hai ngày trước cái vị nhà cậu tự mình tới cửa mời tớ qua đây tham gia sinh nhật của anh ta, tớ nói không rảnh không tới, anh ta liền định vào nhà tâm sự với ba tớ, nói ông ấy sắp xếp đối tượng xem mắt cho tớ nhiều vào."
"......"
"Cậu nói xem tớ còn dám không đến không?"
"......"
Sau khi ăn cơm xong, Tống Sân – bạn gái của Đường Việt Hành nói muốn đi dạo ở công viên. Hứa Nam Tri và Văn Tưởng quen chỗ này nên gánh trách nhiệm dẫn đường.
Trước khi đi Trì Uyên còn dặn: "Đừng đi xa quá."
"Biết rồi." Văn Tưởng nói.
Tống Sân cười nói, "Được rồi, chúng tôi cũng không buộc cô ấy đi bán đâu."
"......"
Đi xuống lầu, ba người cũng không đi xa mà chỉ đi dọc về phía trước theo con đường rải sỏi bên cạnh mà không có mục đích.
Dọc đường đi ngang qua rạp chiếu phim nhỏ trong công viên, Văn Tưởng tuỳ ý liếc mắt nhìn phim hôm nay trên màn hình LED, ánh mắt dừng lại.
Phim hôm nay vậy mà đều là những bộ phim điện ảnh Tống Lâm làm diễn viên chính.
Tống Lâm là thần tượng duy nhất của Văn Tưởng khi cô còn đi học, sau khi tuổi lớn dần cũng từ từ không còn thần tượng nữa, mấy năm nay cũng hiếm khi quan tâm đến chuyện trong giới giải trí.
Bây giờ nhìn thấy tên và áp phích của Tống Lâm ở đây, cô còn có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Nhưng lúc này, thực ra Văn Tưởng không có định đi vào nhưng Tống Sân lại nói dù sao cũng không có chuyện gì nên kéo cô và Hứa Nam Tri đi vào.
Không biết có phải đến không đúng lúc hay không mà trong rạp chiếu phim một người cũng không có, chỉ có một bộ phim chiếu trên màn hình lớn, ba người tìm một hàng ở chính giữa rồi ngồi xuống.
Bộ phim điện ảnh đang chiếu là tác phẩm nổi tiếng của Tống Lâm sau khi ra mắt, hồi đó chính là xem xong bộ phim này Văn Tưởng mới bắt đầu biết anh ấy.
Lúc này bộ phim đã gần chiếu đến kết thúc.
Xem chưa được vài phút, Tống Sân xoa xoa bụng nói muốn đi nhà vệ sinh, nghe vậy Hứa Nam Tri cũng nói muốn đi cùng, "Tưởng Tưởng, cậu ở đây chờ bọn tớ một lát nhé."
Văn Tưởng cũng không nghĩ nhiều nên gật gật đầu, nói "được."
Hai người họ đi không được bao lâu thì bộ phim đến phần cuối, bắt đầu phát bài hát kết thúc. Bộ phim này Văn Tưởng đã xem qua bảy tám lần nên ký ức về những quả trứng Phục sinh sau khi kết thúc vẫn còn mới mẻ.
Vốn dĩ theo tiến độ ban đầu, là sau khi kết thúc bài hát cuối phim sẽ xuất hiện nội dung phỏng vấn của diễn viên chính nhưng lần này lại xuất hiện sai lệch.
Sau khi bài hát kết thúc, trên màn hình bỗng chốc xuất hiện màn hình đen khiến Văn Tưởng sửng sốt, trên màn hình đột nhiên lại chiếu nội dung khác.
Đó là một đoạn video Văn Tưởng đón sinh nhật tuổi mười tám.
Người và cảnh trong đoạn video đều vô cùng quen thuộc, Văn Tưởng ngồi trên thảm, bên cạnh chỗ nào cũng là bóng bay, máy ảnh rất rung và chất lượng ảnh không được rõ lắm nhưng điều đó cũng không ngăn được nụ cười rạng rỡ của cô.
"Không phải nói mong ước của tuổi mười tám nhất định có thể thực hiện sao? Vậy tớ sẽ ước một điều lớn một chút, tớ muốn Tống Lâm hát một bài hát cho riêng tớ vào một ngày nào đó trong tương lai."
Mọi người xung quanh ồn ào, "Vậy không bằng sau này cậu gả cho Tống Lâm đi."
"Làm người không thể tham lam được." Văn Tưởng cười nói: "Chỉ cần anh ấy hát cho tớ là cuộc đời tớ đã viên mãn rồi."
Video đến đây cũng chưa kết thúc mà nhanh chóng chuyển qua hình ảnh tiếp theo.
——Tống Lâm ôm đàn guitar ngồi trong sa mạc, nụ cười rạng rỡ, phông nền là dải ngân hà rực rỡ óng ánh.
Văn Tưởng còn chưa phản ứng lại thì Tống Lâm trong đoạn video đã mở miệng: "Xin chào bạn học Văn Tưởng thân yêu, tôi là Tống Lâm. Hôm nay tôi nhận được lời nhờ của một người bạn, ở đây giúp em thực hiện nguyện vọng của tuổi mười tám. Nghe nói em vô cùng thích bài《Sinh》, tôi cố ý đổi sang một phiên bản guitar để tặng em, một phiên bản có một không hai trên thế giới, hy vọng em sẽ thích."
Đến đây, dường như Văn Tưởng cũng nhận ra được cái gì, lông mi khẽ rung, nhịp tim cũng đột nhiên nhanh hơn như muốn nhảy ra ngoài.
Bản gốc của bài《Sinh》phối nhạc là tiếng đàn piano, giai điệu nhẹ nhàng du dương, còn giai điệu của phiên bản guitar lại nhẹ hơn rất nhiều.
.....
Ca khúc kết thúc, Tống Lâm đặt đàn guitar xuống, cười nói: "Vốn dĩ người bạn này của tôi hy vọng tôi có thể đến hiện trường hát cho em nghe, nhưng tiếc là trước mắt tôi đang quay ngoại cảnh ở Sahara, không sắp xếp được lịch trình nên chỉ có thể quay cái video này cho em. Đợi tôi kết thúc công việc ở đây tôi sẽ khắc bản demo phiên bản guitar《Sinh》tặng cho em. Lần sau gặp lại, bạn học Văn Tưởng."
Anh ấy vẫy tay về phía ống kính, sau đó phông màn lại chìm vào bóng tối lần nữa nhưng ngay sau đó lại sáng lên phát video thứ ba.
Đây là một đoạn video được ghép lại qua các video khác.
Bên trái là Trì Uyên, bên phải là Văn Tưởng.
Câu chuyện bắt đầu vào năm 1994 khi hai đứa trẻ khóc "oa oa" ra đời rồi một tuổi, hai tuổi, ba tuổi rồi bốn tuổi, mãi cho đến hai mươi bảy tuổi của hiện tại.
Vui, buồn, giận, hờn của hai người đều hiện ra trước mắt Văn Tưởng, cứ như thể lại một lần nữa tham dự vào cuộc sống của nhau thông qua cách này.
Hình ảnh video dừng lại vào tuổi hai mươi bảy.
Hai cảnh dần dần hợp lại thành một cảnh.
Trì Uyên năm hai bảy tuổi mặc bộ vest đen được cắt may khéo léo, đứng thẳng trước ống kính, ánh sáng xung quanh chiếu xuống khiến dáng người anh càng thêm cao.
Văn Tưởng giật mình.
Trì Uyên trong video bỗng nhiễn giơ tay lấy tờ giấy màu đỏ từ trong túi áo gần sát trái tim ra.
Anh hơi hơi mở nó ra, nâng mắt nhìn vào ống kính, ánh mắt kiên định lại dịu dàng, giọng nói rõ ràng, "Hai họ kết hôn, một đường ký kết..."
"...Cẩn lấy đầu bạc hẹn ước, viết hướng thư hồng, tốt đem lá đỏ ăn thề, đầy minh uyên phổ."
"Chứng nhận này." Nói xong lời thề trong giấy đăng ký kết hôn, Trì Uyên ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía ống kính, nghiêm túc lại rõ ràng mà nói: "Chú rể, Trì Uyên."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng cầu hôn vậy mà không khóc, không được, ngày mai mẹ phải để cho con trai khóc
Lúc quay lại nhà họ Trì, Văn Tưởng đang đẩy xích đu cho Nhóc Tuyên trong sân. Anh để hai món đồ trong xe, bình tĩnh lại rồi mới xuống xe.
Ánh nắng hôm nay có hơn gắt, Trì Uyên bị ánh nắng đâm vào mắt nên nheo mắt lại, tim đập rất nhanh.
Văn Tưởng đứng ở chỗ mát, thấy anh đi qua bèn thả động tác chậm lại, dịu dàng hỏi: "Lấy tài liệu được chưa anh?"
"Lấy được rồi." Anh duỗi tay xoa xoa đầu Nhóc Tuyên, "Tiểu quỷ, con không nóng à?"
"Không nóng ạ." Nhóc Tuyên ngẩng đầu, cười tươi, "Chơi vui."
Trì Uyên khẽ cười, cong ngón tay gõ lên trán cậu nhóc một cái rồi lại nhìn về phía Văn Tưởng, "Nóng không em?"
"Vẫn ổn."
"Em đừng chiều tiểu quỷ này." Anh nắm lấy tay cô đến trước mặt mình, "Đi thôi, vào nhà ngồi một lát, dì Dung đâu em?"
"Đang nghiên cứu làm bánh sinh nhật như nào với bác gái bọn họ."
Trì Uyên cúi người bế Nhóc Tuyên lên, tay còn lại nắm tay Văn Tưởng đi vào trong nhà, "Buổi chiều chúng ta ra ngoài một lát, buổi tối Tiếu Mạnh bọn họ nói cùng nhau ăn cơm."
"Được." Văn Tưởng bước lên bậc thềm, "Đều nghe anh sắp xếp."
Trì Uyên cười cười, không nói nữa.
Buổi trưa cả nhà vui vẻ náo nhiệt ăn cơm xong, lại cắt bánh sinh nhật, Trì Uyên xem như chính thức nghênh đón tuổi 27 của mình.
Trong lúc nói chuyện phiếm tự nhiên nói đến chuyện kết hôn của hai người họ. Lúc trước mẹ Trì đã chọn váy xong hết rồi, trong nhà còn để mấy cuốn catalogue. Mấy người nói đến chuyện này ai nấy cũng hào hứng, mẹ Trì dứt khoát lấy ra để cho dì Dung và mọi người xem.
Chỉ là nhìn một hồi, trong lòng mẹ Trì không có tư vị gì liền ngẩng đầu nhìn Trì Uyên không ngay ngắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Làm sao Trì Uyên lại không biết mẹ Trì đang trách mình hồi đó đưa ra lời từ hôn, có hơi chột dạ mà dời ánh mắt, nhân lúc không ai để ý liền dẫn Văn Tưởng lên phòng ngủ trên tầng 2.
Văn Tưởng đã đến nhà họ Trì không ít lần nhưng lại ít khi vào phòng của Trì Uyên. Một là không thường ngủ lại, hai là ngủ lại trong phòng mà mẹ Trì đã chuẩn bị cho cô.
Phòng của Trì Uyên vẫn không khác gì so với trước kia, chẳng qua hơn nửa năm nay không thường có người ở nên trong phòng không có hơi thở sinh hoạt lắm.
Lúc Văn Tưởng ngồi xuống sofa, không biết vì sao lại bỗng nhiên nhớ đến tình huống lần đầu tiên bước vào căn phòng này rồi bật cười.
"Em cười gì vậy?" Trì Uyên hỏi một câu.
"Nghĩ đến chuyện trước kia." Văn Tưởng quay đầu nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng sáng trưng. Cô hơi híp mắt lại, nét mặt mỉm cười, "Anh còn nhớ không, buổi tối hôm chúng ta gặp mặt lần đầu tiên ấy, anh ở đây nói chuyện với em."
"Không nhớ rõ lắm." Trì Uyên nhanh chóng, quả quyết vứt đoạn trí nhớ này ra khỏi não mình, lảng qua chuyện khác, "Nhưng lần đó em đến nhà, tính đúng ra là lần thứ hai anh gặp em."
"Hửm?" Văn Tưởng có hơi nghi hoặc, "Sao em lại không nhớ, trước kia đã gặp anh ở đâu?"
"Ở bệnh viện, lúc đó Thành Du xảy ra chuyện được đưa đến bệnh viện bọn em." Trì Uyên đứng ở trước cửa sổ, cơn gió lướt qua trán anh, gương mặt đẹp trai sáng ngời, "Sau đó lúc anh với Ninh Sâm ăn sáng ở bên ngoài thấy em qua đường."
Đơn phương gặp mặt nên Văn Tưởng đương nhiên không có ấn tượng, nhưng cô lại có hơi buồn cười nhìn người nào đó. Nói không nhớ rõ chuyện đã xảy ra lúc hai người ở trong căn phòng này nhưng lại nhớ rõ chi tiết nhỏ như vậy.
Có lẽ Trì Uyên cũng nhận ra lời mình nói có hơi mâu thuẫn, liếc nhìn cô, nhướng mày bật cười, "Buồn ngủ không, có muốn ngủ một lát không em?"
"Có hơi." Nói xong Văn Tưởng liền giơ tay ngáp một cái, "Em qua phòng bên cạnh ngủ một lát."
"Ngủ ở đây đi." Trì Uyên đi qua chỗ cô, "Chỉ là ngủ trưa, không sao."
Văn Tưởng nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: "Vậy cũng được."
-
Xuân khốn thu vây, Văn Tưởng nằm chưa đến một lúc cơn buồn ngủ đã ập đến, mơ mơ màng màng nghe Trì Uyên nói chuyện rồi nhanh chóng không nghe thấy gì nữa.
Trì Uyên không nghe cô đáp lại bèn cúi đầu nhìn, người đã ngủ say, anh bật cười sau đó nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Trước khi ra khỏi phòng còn không quên kéo rèm cửa sổ lại.
Trì Uyên đi xuống lầu.
Mẹ Trì ngẩng đầu thấy có mình anh bèn hỏi, "Tưởng Tưởng đâu con?"
"Tưởng Tưởng đang nghỉ ngơi, con đi ra ngoài một lát, về muộn một chút." Trì Uyên đi đến huyền quan đổi dép rồi lấy chìa khoá xe ra cửa.
Anh đi đến chỗ cầu hôn vào buổi tối.
Chuyện cầu hôn ngay từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã không thuận lợi, bây giờ cả người Trì Uyên đều lo lắng đề phòng, sợ buổi tối còn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa.
Đợi đến hiện trường, sau khi xác nhận xong quá trình đã gần tối, anh không nán lại lâu mà lái xe quay về nhà họ Trì.
Lúc về đến nhà, Văn Tưởng đã dậy được một lúc, đang ngồi nói chuyện phiếm với mẹ Trì bọn họ ở phòng khách, Trì Uyên đi qua ngồi một lát.
Gần đến 7 giờ, hai người mới ra khỏi cửa.
Chỗ ăn cơm được đặt ở Khu nghỉ dưỡng Tân Hồ do Trì thị đứng tên, buổi tối những người đến đây đều là những bạn thân của Trì Uyên.
Văn Tưởng cũng không biết anh gọi Hứa Nam Tri qua đây từ lúc nào.
Lúc ăn cơm cô liền hỏi một câu, Hứa Nam Tri hừ một tiếng, "Hai ngày trước cái vị nhà cậu tự mình tới cửa mời tớ qua đây tham gia sinh nhật của anh ta, tớ nói không rảnh không tới, anh ta liền định vào nhà tâm sự với ba tớ, nói ông ấy sắp xếp đối tượng xem mắt cho tớ nhiều vào."
"......"
"Cậu nói xem tớ còn dám không đến không?"
"......"
Sau khi ăn cơm xong, Tống Sân – bạn gái của Đường Việt Hành nói muốn đi dạo ở công viên. Hứa Nam Tri và Văn Tưởng quen chỗ này nên gánh trách nhiệm dẫn đường.
Trước khi đi Trì Uyên còn dặn: "Đừng đi xa quá."
"Biết rồi." Văn Tưởng nói.
Tống Sân cười nói, "Được rồi, chúng tôi cũng không buộc cô ấy đi bán đâu."
"......"
Đi xuống lầu, ba người cũng không đi xa mà chỉ đi dọc về phía trước theo con đường rải sỏi bên cạnh mà không có mục đích.
Dọc đường đi ngang qua rạp chiếu phim nhỏ trong công viên, Văn Tưởng tuỳ ý liếc mắt nhìn phim hôm nay trên màn hình LED, ánh mắt dừng lại.
Phim hôm nay vậy mà đều là những bộ phim điện ảnh Tống Lâm làm diễn viên chính.
Tống Lâm là thần tượng duy nhất của Văn Tưởng khi cô còn đi học, sau khi tuổi lớn dần cũng từ từ không còn thần tượng nữa, mấy năm nay cũng hiếm khi quan tâm đến chuyện trong giới giải trí.
Bây giờ nhìn thấy tên và áp phích của Tống Lâm ở đây, cô còn có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Nhưng lúc này, thực ra Văn Tưởng không có định đi vào nhưng Tống Sân lại nói dù sao cũng không có chuyện gì nên kéo cô và Hứa Nam Tri đi vào.
Không biết có phải đến không đúng lúc hay không mà trong rạp chiếu phim một người cũng không có, chỉ có một bộ phim chiếu trên màn hình lớn, ba người tìm một hàng ở chính giữa rồi ngồi xuống.
Bộ phim điện ảnh đang chiếu là tác phẩm nổi tiếng của Tống Lâm sau khi ra mắt, hồi đó chính là xem xong bộ phim này Văn Tưởng mới bắt đầu biết anh ấy.
Lúc này bộ phim đã gần chiếu đến kết thúc.
Xem chưa được vài phút, Tống Sân xoa xoa bụng nói muốn đi nhà vệ sinh, nghe vậy Hứa Nam Tri cũng nói muốn đi cùng, "Tưởng Tưởng, cậu ở đây chờ bọn tớ một lát nhé."
Văn Tưởng cũng không nghĩ nhiều nên gật gật đầu, nói "được."
Hai người họ đi không được bao lâu thì bộ phim đến phần cuối, bắt đầu phát bài hát kết thúc. Bộ phim này Văn Tưởng đã xem qua bảy tám lần nên ký ức về những quả trứng Phục sinh sau khi kết thúc vẫn còn mới mẻ.
Vốn dĩ theo tiến độ ban đầu, là sau khi kết thúc bài hát cuối phim sẽ xuất hiện nội dung phỏng vấn của diễn viên chính nhưng lần này lại xuất hiện sai lệch.
Sau khi bài hát kết thúc, trên màn hình bỗng chốc xuất hiện màn hình đen khiến Văn Tưởng sửng sốt, trên màn hình đột nhiên lại chiếu nội dung khác.
Đó là một đoạn video Văn Tưởng đón sinh nhật tuổi mười tám.
Người và cảnh trong đoạn video đều vô cùng quen thuộc, Văn Tưởng ngồi trên thảm, bên cạnh chỗ nào cũng là bóng bay, máy ảnh rất rung và chất lượng ảnh không được rõ lắm nhưng điều đó cũng không ngăn được nụ cười rạng rỡ của cô.
"Không phải nói mong ước của tuổi mười tám nhất định có thể thực hiện sao? Vậy tớ sẽ ước một điều lớn một chút, tớ muốn Tống Lâm hát một bài hát cho riêng tớ vào một ngày nào đó trong tương lai."
Mọi người xung quanh ồn ào, "Vậy không bằng sau này cậu gả cho Tống Lâm đi."
"Làm người không thể tham lam được." Văn Tưởng cười nói: "Chỉ cần anh ấy hát cho tớ là cuộc đời tớ đã viên mãn rồi."
Video đến đây cũng chưa kết thúc mà nhanh chóng chuyển qua hình ảnh tiếp theo.
——Tống Lâm ôm đàn guitar ngồi trong sa mạc, nụ cười rạng rỡ, phông nền là dải ngân hà rực rỡ óng ánh.
Văn Tưởng còn chưa phản ứng lại thì Tống Lâm trong đoạn video đã mở miệng: "Xin chào bạn học Văn Tưởng thân yêu, tôi là Tống Lâm. Hôm nay tôi nhận được lời nhờ của một người bạn, ở đây giúp em thực hiện nguyện vọng của tuổi mười tám. Nghe nói em vô cùng thích bài《Sinh》, tôi cố ý đổi sang một phiên bản guitar để tặng em, một phiên bản có một không hai trên thế giới, hy vọng em sẽ thích."
Đến đây, dường như Văn Tưởng cũng nhận ra được cái gì, lông mi khẽ rung, nhịp tim cũng đột nhiên nhanh hơn như muốn nhảy ra ngoài.
Bản gốc của bài《Sinh》phối nhạc là tiếng đàn piano, giai điệu nhẹ nhàng du dương, còn giai điệu của phiên bản guitar lại nhẹ hơn rất nhiều.
.....
Ca khúc kết thúc, Tống Lâm đặt đàn guitar xuống, cười nói: "Vốn dĩ người bạn này của tôi hy vọng tôi có thể đến hiện trường hát cho em nghe, nhưng tiếc là trước mắt tôi đang quay ngoại cảnh ở Sahara, không sắp xếp được lịch trình nên chỉ có thể quay cái video này cho em. Đợi tôi kết thúc công việc ở đây tôi sẽ khắc bản demo phiên bản guitar《Sinh》tặng cho em. Lần sau gặp lại, bạn học Văn Tưởng."
Anh ấy vẫy tay về phía ống kính, sau đó phông màn lại chìm vào bóng tối lần nữa nhưng ngay sau đó lại sáng lên phát video thứ ba.
Đây là một đoạn video được ghép lại qua các video khác.
Bên trái là Trì Uyên, bên phải là Văn Tưởng.
Câu chuyện bắt đầu vào năm 1994 khi hai đứa trẻ khóc "oa oa" ra đời rồi một tuổi, hai tuổi, ba tuổi rồi bốn tuổi, mãi cho đến hai mươi bảy tuổi của hiện tại.
Vui, buồn, giận, hờn của hai người đều hiện ra trước mắt Văn Tưởng, cứ như thể lại một lần nữa tham dự vào cuộc sống của nhau thông qua cách này.
Hình ảnh video dừng lại vào tuổi hai mươi bảy.
Hai cảnh dần dần hợp lại thành một cảnh.
Trì Uyên năm hai bảy tuổi mặc bộ vest đen được cắt may khéo léo, đứng thẳng trước ống kính, ánh sáng xung quanh chiếu xuống khiến dáng người anh càng thêm cao.
Văn Tưởng giật mình.
Trì Uyên trong video bỗng nhiễn giơ tay lấy tờ giấy màu đỏ từ trong túi áo gần sát trái tim ra.
Anh hơi hơi mở nó ra, nâng mắt nhìn vào ống kính, ánh mắt kiên định lại dịu dàng, giọng nói rõ ràng, "Hai họ kết hôn, một đường ký kết..."
"...Cẩn lấy đầu bạc hẹn ước, viết hướng thư hồng, tốt đem lá đỏ ăn thề, đầy minh uyên phổ."
"Chứng nhận này." Nói xong lời thề trong giấy đăng ký kết hôn, Trì Uyên ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía ống kính, nghiêm túc lại rõ ràng mà nói: "Chú rể, Trì Uyên."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng cầu hôn vậy mà không khóc, không được, ngày mai mẹ phải để cho con trai khóc