Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Nhuế Ngạn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa thẹn vừa bực, anh thế nào thì cứ thế nấy đi, còn cọ vài cái vào đùi cô làm gì?
Lúc này Nhuế Ngạn mới phát hiện ra con đường này không phải đường về khách sạn, đến khi cảm thấy càng ngày càng quen thuộc thì xe đã rẽ vào trong tiểu khu.
“Anh Lưu, mau dừng xe.” Nhuế Ngạn hô một tiếng, anh Lưu vội vàng ngừng xe: “Có chuyện gì vậy, Nhuế tiểu thư?”
“Đây không phải đường về khách sạn.” Nhuế Ngạn nhìn về phía Trác Lương, mặt vẫn có vẻ giận: “Tại sao lại tới đây?” Tiểu khu này chính là nơi hai năm trước cô theo dõi Trác Hiểu Thiên đến, cũng là nơi lần trước cô say được Trác Hiểu Thiên mang tới.
“Đâu có sai đâu.” Trác Lương quay đầu lại nhìn cô, trên mặt đã khôi phục như thường: “Anh nói muốn đưa em về nhà mà.”
“Em phải về khách sạn.” Nhuế Ngạn mở cửa xuống xe.
Trác Lương cũng biết vừa rồi đã chọc giận cô, mở cửa xe, sải bước dài đuổi theo giữ chặt lấy tay cô: “Nhuế Ngạn.”
Nhuế Ngạn hất tay anh ra, cúi đầu bước nhanh, Trác Lương không còn cách nào khác, duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, tay ôm lấy bả vai cô, khẽ nỉ non: “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh sai rồi.”
Nhuế Ngạn không nhìn anh, cắn môi nói: “Em phải về khách sạn.”
Trác Lương trầm mặc: “Từ hôm nay trở đi, em phải ở trong nhà, không được tới khách sạn nữa.”
“Không được.” Nhuế Ngạn muốn hất tay anh ra.
“Hôm nay em muốn về nhà cùng anh thì về, không muốn cũng phải về.” Trác Lương nắm lấy bả vai cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt kiên quyết không cho từ chối: “Anh cho em hai sự lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn về nhà cùng anh, hoặc là để anh ôm em về nhà, em chọn đi.”
Nhuế Ngạn ngơ ngác nhìn anh, sau một lúc lâu mới khó tin nói: “Chú thật vô lý.” Chú Tiểu Trác sẽ không vô lý như vậy.
“Năm xưa em cũng nói thế với anh.” Trác Lương bình tĩnh, chỉ xuống mặt đất dưới chân: “Chính là chỗ này.”
Buổi tối hôm đó, chính chỗ này là nơi Nhuế Ngạn đem bắt cóc anh, hai năm sau, chốn cũ cảnh cũ, nhưng nhân vật thay đổi.
Hôm nay chú muốn đi cùng cháu thì đi, không muốn cũng phải đi…
Đây là lời cô từng nói…
Nhuế Ngạn hít sâu mấy hơi, không còn lời gì để nói…
Trác Lương thấy cô không hề giãy giụa, giơ tay xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Em có nhà, tại sao phải ở khách sạn?”
Trác Lương ôm Nhuế Ngạn đi vào tiểu khu, Nhuế Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói thầm một câu: “Đồ không biết xấu hổ, đồ lưu manh già…”
Mắng anh lưu manh thì lưu manh đi, còn thêm già nữa…
Trác Lương chỉ đành vờ như không nghe thấy, anh thật sự không cố ý, phản ứng bản năng mà thôi…
Nếu anh cố ý, nơi xảy ra sẽ chẳng ở trong xe…
Về đến nhà, chị Phương đang bưng thức ăn lên bàn cơm, nhìn thấy Nhuế Ngạn, mỉm cười: “Nghe Trác tiên sinh nhắc mãi rằng cô thích ăn ngọt với chua nên hôm nay tôi làm bánh nướng nhân chua ngọt và cá sốt chua ngọt, cô thử xem có hợp khẩu vị không.”
“Tôi ăn gì cũng được hết, cảm ơn chị Phương.” Nhuế Ngạn nghi ngờ nhìn Trác Lương: “Tại sao chị Phương biết em đến đây ăn cơm?”
“Vừa rồi trên xe anh gửi WeChat cho chị Phương.” Trác Lương lấy một đôi dép trong tủ giày ra đặt trên mặt đất: “Em thay dép đi.”
Nhuế Ngạn đứng im bất động: “Tại sao nhà chú lại có dép của phụ nữ?” Cô muốn gây rối anh một cách vô cớ đấy.
Trác Lương liếc nhìn cô, cúi đầu thò mặt lại gần: “Nếu không em đánh anh hai cái xả giận nhé?” Bộ dáng cáu kỉnh này của cô thật là… Quyến rũ.
Anh đột nhiên tới gần, Nhuế Ngạn bị bất ngờ, lùi ra sau một bước, Trác Lương ôm lấy hông cô: “Em muốn tự thay dép hay để anh giúp đây hửm?” Dứt lời anh cúi người định giúp cô thay dép.
Nhuế Ngạn vội đẩy anh ra, tự mình đổi dép rồi vào nhà.
Trác Lương hít thật sâu một hơi, anh thoáng hoài nghi mấy ngày nay có phải bản thân uống canh bổ nhiều quá hay không.
Chị Phương không chỉ nấu bánh nướng nhân chua ngọt và cá sốt chua ngọt, còn nấu hai món rau, hầm một nồi canh gà, Nhuế Ngạn ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức đói bụng.
Chị Phương sau khi bưng thức ăn lên bàn liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nhuế Ngạn và Trác Lương.
Hai người cùng chung một nhà, bọn họ đã từng có bốn tháng nên cũng không có gì gò bó.
“Chị Phương nấu cơm ngon hơn em nhiều.” Nhuế Ngạn vừa uống canh gà vừa tấm tắc khen.
Đối với người mấy ngày không được ăn cơm nhà mà nói, một ngụm canh gà nóng hầm hập xuống bụng quả thực là mỹ vị.
Trác Lương một bên bấm điện thoại, một bên nói: “Có ngon hay không cũng phải xem người mang tâm trạng gì, anh cảm thấy em nấu cơm ngon hơn chị Phương nhiều.”
Nhuế Ngạn dừng lại, sao lời này nghe như có lệ vậy nhỉ, cô còn nhớ lúc trước anh đánh giá rằng “Có thể xào chín là tốt rồi”.
Nhuế Ngạn vừa ăn cơm, vừa lặng lẽ quan sát người đàn ông ngồi đối diện, khuôn mặt hốc hác gần đây có dấu hiệu căng ra, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hơi rũ tinh tế như được vẽ lên, hàng mi rậm còn dài hơn cả cô.
Người vẫn như hai năm trước, chẳng qua cảm giác đã thay đổi, chú Tiểu Trác trước kia thái độ đúng mực, hành động khéo léo, tuy thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa nhưng chưa bao giờ nổi nóng, làm người ta thấy rất thoải mái.
Hiện tại người này……
Động một tí là vừa kéo vừa ôm, mỗi khi tới gần lại khiến cô khẩn trương, cảm giác áp lực khẩn trương này thật sự quá mãnh liệt.
“Em sao vậy?” Trác Lương nhanh chóng bấm mấy cái vào điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn người đang công khai nhìn lén anh.
Nhuế Ngạn vội dời mắt, ra vẻ như không có việc gì nói: “Đài truyền hình không có phương thức liên hệ với Tống tổng, chúng em muốn trao đổi với xưởng rượu……” Nhuế Ngạn không nhịn được bật cười một tiếng: “Với trang viên rượu của chú về vấn đề quảng cáo.”
“Ừ, anh sẽ cho người qua.” Trác Lương lại dời sự chú ý sang điện thoại.
Siêu Thoại “Thuốc lá là thật” lại có người tung tin nóng nói bức rèm khách sạn xuất hiện trong live stream của Cao Tường rất giống với bức rèm có trong tấm ảnh Nhuế Ngạn chụp trước đây, hơn nữa lịch trình mấy ngày này của Cao Tường khá kín, rất có thể đang đi thăm Nhuế Ngạn.
Bao nhiêu người bình luận hăng say như thật, còn có cả một đoạn ngắn truyện màu vàng……
Trác Lương cảm giác như muốn nội thương.
“Vậy thì chú cho em số điện thoại đi, để em lưu lại.” Nhuế Ngạn mở điện thoại đặt bên cạnh.
Trác Lương thuận miệng đọc một dãy số, khi Nhuế Ngạn bấm đến số thứ sáu, đầu ngón tay bất động, đây chẳng phải là số của anh ư?
Nhuế Ngạn nhìn liếc qua người đang cắm cúi vào điện thoại, thích chơi điện thoại như vậy hả?
Nghĩ đến người nào đó trước đây sống chết không chịu nhận điện thoại, trong lòng Nhuế Ngạn thoáng chua xót.
“Còn Trác Hiểu Thiên nữa, đạo diễn không liên lạc được với anh ấy, thật ra em cảm thấy anh ấy nhất định đang rất bận, không cần thiết để anh ấy đến quay kỳ một, em biết Tống tổng có ý tốt, nhưng em cảm thấy phát sóng bản ghi của Cao Tường cũng OK, cắt quảng cáo cũ đi, em bổ sung lại cái mới là được.”
Trác Lương nghe thấy tên Cao Tường, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, trong giọng nói mang sự chất vấn: “Em không muốn quay Trác Hiểu Thiên mà muốn dùng bản ghi của Cao Tường ư?”
Nhuế Ngạn thật sự muốn cắn anh một cái, lỗ tai nào của anh nghe ra cô có ý này?
Nghe nhầm đồn bậy là như vậy sao.
“Em còn định tạo scandal với Cao Tường hả?” Trác Lương rũ mắt, sắc mặt không tốt lắm.
“Em không hề, chú đừng có đổ oan cho em.”
“Kỳ ghi hình trước chẳng lẽ không phải lăng xê?” Hũ dấm ngâm mấy ngày cuối cùng cũng được mở.
“Đó là đạo diễn tự tiện làm sau lưng em.” Nói đến chuyện này Nhuế Ngạn lại thấy buồn phiền.
Nghe lời Nhuế Ngạn nói, ánh mắt Trác Lương lập tức tối sầm, ban đầu anh còn tưởng hai bên tự nguyện lăng xê, tuy có bất mãn với Cao Tường nhưng còn giữ được lý trí, hiện tại xem ra… Là anh nương tay rồi.
“Ngày kia Trác Hiểu Thiên có rảnh để tới ghi hình, kỳ Cao Tường ghi hình kéo dài vô thời hạn đi.”
“Dạ?”
“Được rồi, em không mệt sao? Mau đi ngủ đi.” Trác Lương đứng lên, đi đến phòng ngủ: “Em vào ngủ tạm phòng anh trước đi, chiều anh sẽ bảo chị Phương dọn dẹp phòng ngủ phụ cho em.”
“Thật ra…” Nhuế Ngạn lắp bắp, đứng im bất động: “Em ngủ ở khách sạn là được, thu xong mấy kỳ em sẽ về Khương Yển, ở khách sạn cũng không bao lâu.”
“Ở khách sạn quá đắt, ở nhà anh đi.”
“Không sao ạ, công ty sẽ chi trả cho em mà.”
“Vậy thì bảo công ty đưa tiền khách sạn cho em.”
“……” Nhuế Ngạn bất đắc dĩ: “Em không thiếu chút tiền này.” Chẳng còn lí do gì nữa rồi đúng không?
Trác Lương xoay người nhìn chằm chằm vào mắt cô vài giây, xoay người đi vào thư phòng, đúng lúc Nhuế Ngạn định rời khỏi, Trác Lương đi ra, đưa một tờ giấy trắng cho cô.
“Em đọc đi.”
“Gì thế ạ?” Nhuế Ngạn cầm lấy tờ giấy, không ngờ là giấy vay nợ năm xưa cô viết cho Triệu Khanh Nho.
“Chú có ý gì?” Nhuế Ngạn buồn rầu nhìn Trác Lương.
“Tiền em nợ Triệu Khanh Nho anh đã trả giúp em, hiện tại nợ nần thay đổi, anh mới là chủ nợ của em.” Trác Lương duỗi tay về phía cô: “Ngạn Ngạn, trả tiền cho anh.”
Một câu Ngạn Ngạn làm Nhuế Ngạn đỏ mặt, một câu trả tiền lại làm cơn nóng tiêu tan.
Sao người này có thể vô sỉ như vậy!
“Tuy nói là vì chữa bệnh cho anh nên em mới mượn tiền, nhưng mà lúc ấy nuôi anh em cam tâm tình nguyện, cho nên có nợ thì phải trả, đó là điều hiển nhiên.” Trác Lương sợ cô không tiếp thu được đả kích này, lại bổ thêm một dao.
Nhuế Ngạn lạnh mặt nhìn anh.
“Giờ thì em còn tiền ở khách sạn không?” Trác Lương tranh thủ.
Nhuế Ngạn mệt mỏi đẩy anh ra, vào phòng ngủ của anh, khóa trái cửa, lại vào phòng tắm tắm rửa một lát, mặc đồ ngủ của anh, kéo rèm đi ngủ.
Chăn đệm tràn ngập hơi thở của anh, dù Nhuế Ngạn muốn đập cho anh một trận nhưng không thể phủ nhận ở bên anh rất an tâm.
Trác Lương rất vừa lòng với kết quả này, gấp gọn giấy nợ cất đi, bước ra chỗ ghế nằm bên cửa sổ, mở Weibo, bắt đầu công việc hằng ngày của một anti.
Trác Lương ở trong Siêu Thoại lâu, đột nhiên phát hiện Nhuế Ngạn bị gán ghép CP không chỉ có một mà tận năm cái.
Ngoại trừ CP Cao Tường xếp hạng nhất thì còn lại bốn cái, có ba cái đứng trong top 50, đều là nam chính quay phim cùng với Nhuế Ngạn, fans CP còn đấu đá rất khố liệt, có ban quản lý, ban dập anti, ban số liệu, còn có các trạm vân vân… Nghiễm nhiên trở thành một quần thể nhỏ có tổ chức.
Chẳng biết đầu óc mấy bạn cư dân mạng này làm từ cái gì, tại sao cứ muốn gán ghép hai người chẳng liên quan lại với nhau?
Mỗi ngày kêu muốn ăn kẹo, hai người không có quan hệ gì tại sao phải phát kẹo cho các bạn?
Mà chính cung như anh vì sao lại không có tên họ trong Siêu Thoại?
Hết chương 38
Lúc này Nhuế Ngạn mới phát hiện ra con đường này không phải đường về khách sạn, đến khi cảm thấy càng ngày càng quen thuộc thì xe đã rẽ vào trong tiểu khu.
“Anh Lưu, mau dừng xe.” Nhuế Ngạn hô một tiếng, anh Lưu vội vàng ngừng xe: “Có chuyện gì vậy, Nhuế tiểu thư?”
“Đây không phải đường về khách sạn.” Nhuế Ngạn nhìn về phía Trác Lương, mặt vẫn có vẻ giận: “Tại sao lại tới đây?” Tiểu khu này chính là nơi hai năm trước cô theo dõi Trác Hiểu Thiên đến, cũng là nơi lần trước cô say được Trác Hiểu Thiên mang tới.
“Đâu có sai đâu.” Trác Lương quay đầu lại nhìn cô, trên mặt đã khôi phục như thường: “Anh nói muốn đưa em về nhà mà.”
“Em phải về khách sạn.” Nhuế Ngạn mở cửa xuống xe.
Trác Lương cũng biết vừa rồi đã chọc giận cô, mở cửa xe, sải bước dài đuổi theo giữ chặt lấy tay cô: “Nhuế Ngạn.”
Nhuế Ngạn hất tay anh ra, cúi đầu bước nhanh, Trác Lương không còn cách nào khác, duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, tay ôm lấy bả vai cô, khẽ nỉ non: “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh sai rồi.”
Nhuế Ngạn không nhìn anh, cắn môi nói: “Em phải về khách sạn.”
Trác Lương trầm mặc: “Từ hôm nay trở đi, em phải ở trong nhà, không được tới khách sạn nữa.”
“Không được.” Nhuế Ngạn muốn hất tay anh ra.
“Hôm nay em muốn về nhà cùng anh thì về, không muốn cũng phải về.” Trác Lương nắm lấy bả vai cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt kiên quyết không cho từ chối: “Anh cho em hai sự lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn về nhà cùng anh, hoặc là để anh ôm em về nhà, em chọn đi.”
Nhuế Ngạn ngơ ngác nhìn anh, sau một lúc lâu mới khó tin nói: “Chú thật vô lý.” Chú Tiểu Trác sẽ không vô lý như vậy.
“Năm xưa em cũng nói thế với anh.” Trác Lương bình tĩnh, chỉ xuống mặt đất dưới chân: “Chính là chỗ này.”
Buổi tối hôm đó, chính chỗ này là nơi Nhuế Ngạn đem bắt cóc anh, hai năm sau, chốn cũ cảnh cũ, nhưng nhân vật thay đổi.
Hôm nay chú muốn đi cùng cháu thì đi, không muốn cũng phải đi…
Đây là lời cô từng nói…
Nhuế Ngạn hít sâu mấy hơi, không còn lời gì để nói…
Trác Lương thấy cô không hề giãy giụa, giơ tay xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Em có nhà, tại sao phải ở khách sạn?”
Trác Lương ôm Nhuế Ngạn đi vào tiểu khu, Nhuế Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói thầm một câu: “Đồ không biết xấu hổ, đồ lưu manh già…”
Mắng anh lưu manh thì lưu manh đi, còn thêm già nữa…
Trác Lương chỉ đành vờ như không nghe thấy, anh thật sự không cố ý, phản ứng bản năng mà thôi…
Nếu anh cố ý, nơi xảy ra sẽ chẳng ở trong xe…
Về đến nhà, chị Phương đang bưng thức ăn lên bàn cơm, nhìn thấy Nhuế Ngạn, mỉm cười: “Nghe Trác tiên sinh nhắc mãi rằng cô thích ăn ngọt với chua nên hôm nay tôi làm bánh nướng nhân chua ngọt và cá sốt chua ngọt, cô thử xem có hợp khẩu vị không.”
“Tôi ăn gì cũng được hết, cảm ơn chị Phương.” Nhuế Ngạn nghi ngờ nhìn Trác Lương: “Tại sao chị Phương biết em đến đây ăn cơm?”
“Vừa rồi trên xe anh gửi WeChat cho chị Phương.” Trác Lương lấy một đôi dép trong tủ giày ra đặt trên mặt đất: “Em thay dép đi.”
Nhuế Ngạn đứng im bất động: “Tại sao nhà chú lại có dép của phụ nữ?” Cô muốn gây rối anh một cách vô cớ đấy.
Trác Lương liếc nhìn cô, cúi đầu thò mặt lại gần: “Nếu không em đánh anh hai cái xả giận nhé?” Bộ dáng cáu kỉnh này của cô thật là… Quyến rũ.
Anh đột nhiên tới gần, Nhuế Ngạn bị bất ngờ, lùi ra sau một bước, Trác Lương ôm lấy hông cô: “Em muốn tự thay dép hay để anh giúp đây hửm?” Dứt lời anh cúi người định giúp cô thay dép.
Nhuế Ngạn vội đẩy anh ra, tự mình đổi dép rồi vào nhà.
Trác Lương hít thật sâu một hơi, anh thoáng hoài nghi mấy ngày nay có phải bản thân uống canh bổ nhiều quá hay không.
Chị Phương không chỉ nấu bánh nướng nhân chua ngọt và cá sốt chua ngọt, còn nấu hai món rau, hầm một nồi canh gà, Nhuế Ngạn ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức đói bụng.
Chị Phương sau khi bưng thức ăn lên bàn liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nhuế Ngạn và Trác Lương.
Hai người cùng chung một nhà, bọn họ đã từng có bốn tháng nên cũng không có gì gò bó.
“Chị Phương nấu cơm ngon hơn em nhiều.” Nhuế Ngạn vừa uống canh gà vừa tấm tắc khen.
Đối với người mấy ngày không được ăn cơm nhà mà nói, một ngụm canh gà nóng hầm hập xuống bụng quả thực là mỹ vị.
Trác Lương một bên bấm điện thoại, một bên nói: “Có ngon hay không cũng phải xem người mang tâm trạng gì, anh cảm thấy em nấu cơm ngon hơn chị Phương nhiều.”
Nhuế Ngạn dừng lại, sao lời này nghe như có lệ vậy nhỉ, cô còn nhớ lúc trước anh đánh giá rằng “Có thể xào chín là tốt rồi”.
Nhuế Ngạn vừa ăn cơm, vừa lặng lẽ quan sát người đàn ông ngồi đối diện, khuôn mặt hốc hác gần đây có dấu hiệu căng ra, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hơi rũ tinh tế như được vẽ lên, hàng mi rậm còn dài hơn cả cô.
Người vẫn như hai năm trước, chẳng qua cảm giác đã thay đổi, chú Tiểu Trác trước kia thái độ đúng mực, hành động khéo léo, tuy thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa nhưng chưa bao giờ nổi nóng, làm người ta thấy rất thoải mái.
Hiện tại người này……
Động một tí là vừa kéo vừa ôm, mỗi khi tới gần lại khiến cô khẩn trương, cảm giác áp lực khẩn trương này thật sự quá mãnh liệt.
“Em sao vậy?” Trác Lương nhanh chóng bấm mấy cái vào điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn người đang công khai nhìn lén anh.
Nhuế Ngạn vội dời mắt, ra vẻ như không có việc gì nói: “Đài truyền hình không có phương thức liên hệ với Tống tổng, chúng em muốn trao đổi với xưởng rượu……” Nhuế Ngạn không nhịn được bật cười một tiếng: “Với trang viên rượu của chú về vấn đề quảng cáo.”
“Ừ, anh sẽ cho người qua.” Trác Lương lại dời sự chú ý sang điện thoại.
Siêu Thoại “Thuốc lá là thật” lại có người tung tin nóng nói bức rèm khách sạn xuất hiện trong live stream của Cao Tường rất giống với bức rèm có trong tấm ảnh Nhuế Ngạn chụp trước đây, hơn nữa lịch trình mấy ngày này của Cao Tường khá kín, rất có thể đang đi thăm Nhuế Ngạn.
Bao nhiêu người bình luận hăng say như thật, còn có cả một đoạn ngắn truyện màu vàng……
Trác Lương cảm giác như muốn nội thương.
“Vậy thì chú cho em số điện thoại đi, để em lưu lại.” Nhuế Ngạn mở điện thoại đặt bên cạnh.
Trác Lương thuận miệng đọc một dãy số, khi Nhuế Ngạn bấm đến số thứ sáu, đầu ngón tay bất động, đây chẳng phải là số của anh ư?
Nhuế Ngạn nhìn liếc qua người đang cắm cúi vào điện thoại, thích chơi điện thoại như vậy hả?
Nghĩ đến người nào đó trước đây sống chết không chịu nhận điện thoại, trong lòng Nhuế Ngạn thoáng chua xót.
“Còn Trác Hiểu Thiên nữa, đạo diễn không liên lạc được với anh ấy, thật ra em cảm thấy anh ấy nhất định đang rất bận, không cần thiết để anh ấy đến quay kỳ một, em biết Tống tổng có ý tốt, nhưng em cảm thấy phát sóng bản ghi của Cao Tường cũng OK, cắt quảng cáo cũ đi, em bổ sung lại cái mới là được.”
Trác Lương nghe thấy tên Cao Tường, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, trong giọng nói mang sự chất vấn: “Em không muốn quay Trác Hiểu Thiên mà muốn dùng bản ghi của Cao Tường ư?”
Nhuế Ngạn thật sự muốn cắn anh một cái, lỗ tai nào của anh nghe ra cô có ý này?
Nghe nhầm đồn bậy là như vậy sao.
“Em còn định tạo scandal với Cao Tường hả?” Trác Lương rũ mắt, sắc mặt không tốt lắm.
“Em không hề, chú đừng có đổ oan cho em.”
“Kỳ ghi hình trước chẳng lẽ không phải lăng xê?” Hũ dấm ngâm mấy ngày cuối cùng cũng được mở.
“Đó là đạo diễn tự tiện làm sau lưng em.” Nói đến chuyện này Nhuế Ngạn lại thấy buồn phiền.
Nghe lời Nhuế Ngạn nói, ánh mắt Trác Lương lập tức tối sầm, ban đầu anh còn tưởng hai bên tự nguyện lăng xê, tuy có bất mãn với Cao Tường nhưng còn giữ được lý trí, hiện tại xem ra… Là anh nương tay rồi.
“Ngày kia Trác Hiểu Thiên có rảnh để tới ghi hình, kỳ Cao Tường ghi hình kéo dài vô thời hạn đi.”
“Dạ?”
“Được rồi, em không mệt sao? Mau đi ngủ đi.” Trác Lương đứng lên, đi đến phòng ngủ: “Em vào ngủ tạm phòng anh trước đi, chiều anh sẽ bảo chị Phương dọn dẹp phòng ngủ phụ cho em.”
“Thật ra…” Nhuế Ngạn lắp bắp, đứng im bất động: “Em ngủ ở khách sạn là được, thu xong mấy kỳ em sẽ về Khương Yển, ở khách sạn cũng không bao lâu.”
“Ở khách sạn quá đắt, ở nhà anh đi.”
“Không sao ạ, công ty sẽ chi trả cho em mà.”
“Vậy thì bảo công ty đưa tiền khách sạn cho em.”
“……” Nhuế Ngạn bất đắc dĩ: “Em không thiếu chút tiền này.” Chẳng còn lí do gì nữa rồi đúng không?
Trác Lương xoay người nhìn chằm chằm vào mắt cô vài giây, xoay người đi vào thư phòng, đúng lúc Nhuế Ngạn định rời khỏi, Trác Lương đi ra, đưa một tờ giấy trắng cho cô.
“Em đọc đi.”
“Gì thế ạ?” Nhuế Ngạn cầm lấy tờ giấy, không ngờ là giấy vay nợ năm xưa cô viết cho Triệu Khanh Nho.
“Chú có ý gì?” Nhuế Ngạn buồn rầu nhìn Trác Lương.
“Tiền em nợ Triệu Khanh Nho anh đã trả giúp em, hiện tại nợ nần thay đổi, anh mới là chủ nợ của em.” Trác Lương duỗi tay về phía cô: “Ngạn Ngạn, trả tiền cho anh.”
Một câu Ngạn Ngạn làm Nhuế Ngạn đỏ mặt, một câu trả tiền lại làm cơn nóng tiêu tan.
Sao người này có thể vô sỉ như vậy!
“Tuy nói là vì chữa bệnh cho anh nên em mới mượn tiền, nhưng mà lúc ấy nuôi anh em cam tâm tình nguyện, cho nên có nợ thì phải trả, đó là điều hiển nhiên.” Trác Lương sợ cô không tiếp thu được đả kích này, lại bổ thêm một dao.
Nhuế Ngạn lạnh mặt nhìn anh.
“Giờ thì em còn tiền ở khách sạn không?” Trác Lương tranh thủ.
Nhuế Ngạn mệt mỏi đẩy anh ra, vào phòng ngủ của anh, khóa trái cửa, lại vào phòng tắm tắm rửa một lát, mặc đồ ngủ của anh, kéo rèm đi ngủ.
Chăn đệm tràn ngập hơi thở của anh, dù Nhuế Ngạn muốn đập cho anh một trận nhưng không thể phủ nhận ở bên anh rất an tâm.
Trác Lương rất vừa lòng với kết quả này, gấp gọn giấy nợ cất đi, bước ra chỗ ghế nằm bên cửa sổ, mở Weibo, bắt đầu công việc hằng ngày của một anti.
Trác Lương ở trong Siêu Thoại lâu, đột nhiên phát hiện Nhuế Ngạn bị gán ghép CP không chỉ có một mà tận năm cái.
Ngoại trừ CP Cao Tường xếp hạng nhất thì còn lại bốn cái, có ba cái đứng trong top 50, đều là nam chính quay phim cùng với Nhuế Ngạn, fans CP còn đấu đá rất khố liệt, có ban quản lý, ban dập anti, ban số liệu, còn có các trạm vân vân… Nghiễm nhiên trở thành một quần thể nhỏ có tổ chức.
Chẳng biết đầu óc mấy bạn cư dân mạng này làm từ cái gì, tại sao cứ muốn gán ghép hai người chẳng liên quan lại với nhau?
Mỗi ngày kêu muốn ăn kẹo, hai người không có quan hệ gì tại sao phải phát kẹo cho các bạn?
Mà chính cung như anh vì sao lại không có tên họ trong Siêu Thoại?
Hết chương 38