-
Q.1 - Chương 24: Bà đây đi đây!
Nghe thấy hai chữ đó, trái tim tôi trong nháy mắt lạnh đi.
Lại là Lan Khanh!
Tiêu Long Vũ không hề hay biết nỗi khiếp sợ và phẫn nộ của tôi, nâng cái chăn mềm đắp lên cho tôi, lại ôm lấy tôi từ sau lưng, nói thao thao bất tuyệt:
“Muội nghĩ không sai, trước kia ta là đồ đệ của Lan Khanh.”
“Lục Ly là sư huynh của nàng ấy. A Hoàng, muội gọi nó là Voldemort, là thú cưng của sư phụ, sau này luôn đi theo nàng ấy, cho nên mới nghe lời muội.”
“Năm đó là nàng ấy đưa ta rời khỏi Liên Giáo. Trong đại nạn bảy năm trước, nàng ấy chết trận. . . . . . Ta mới vào Kế Môn.”
. . . . . .
Cánh tay anh ta vòng qua người tôi, ngón tay vuốt ve bả vai trần của tôi, khẽ nói từng tiếng bên tai tôi về một cô gái khác. Tôi không biết đó là cảm giác gì nữa. Giống như nỗi tuyệt vọng khắc cốt từ sâu trong thân thể tràn ra, khiến tôi đau lòng muốn chết, giống như đã mất đi một thứ quý giá nào đó.
Tôi bật dậy, đẩy Tiêu Long Vũ ra, nhanh chóng mặc từng món đồ lên người, kéo cửa xông ra ngoài.
Con mẹ nhà huynh! Tiêu Long Vũ huynh đi chết đi!
Trên hàng hiên không có đèn, mờ mờ ảo ảo, tôi tức giận đến run người, mù quáng lảo đảo đi trên hành lang. Trên môi vẫn nóng bỏng, nhưng tim thì lạnh ngắt.
Nghi ngờ trong thời gian dài cuối cùng cũng có câu trả lời. Đúng thế, tất cả đã rõ ràng rồi.
Hóa ra tôi và Lan Khanh rất giống nhau.
Chẳng trách, lần đầu tiên gặp, anh ta lại nghĩ rằng tôi cải trang, muốn giết tôi.
Chẳng trách, ngay từ đầu anh ta đã như có như không đề phòng tôi.
Chẳng trách, có khi ánh mắt anh ta nhìn tôi vô cùng phức tạp.
Chẳng trách, anh ta nói. . . . . . Anh ta muốn tôi.
Hung dữ với tôi là vì cô ta, tốt với tôi cũng là vì cô ta.
Tra Chí Cực. . . . . . Anh ta cũng biết đúng không? Cho nên mới thích tôi. Còn có Dương Dương Dương, Lục Ly, Bạch Mao, Voldemort. . . . . .
Bọn họ đối tốt với tôi có bao nhiêu là vì Lan Khanh? Rốt cuộc thì tôi là gì? Là một vật thay thế? Tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Từ khi đến thời đại này tới nay, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đơn độc không nơi nương tựa, đáng thương lại thật đáng buồn.
Tôi xông về phòng, ngây người một lát, sau đấy lao tới bên tủ quần áo, kéo cửa tủ ra.
Bà đây đi đây, các người về sau đừng mong gặp lại tôi! Đừng có mong nhìn thấy tôi rồi lại nhớ đến Lan Khanh kia!
Tôi vừa thu dọn hành lý vừa khóc, nước mắt dù lau thế nào cũng không hết.
Tôi còn cho rằng anh ta là người tốt. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Quả nhiên con lừa dắt đi đâu cũng là con lừa, nhân vật phản diện lúc nào cũng là nhân vật phản diện. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Còn tưởng rằng anh ta sẽ không đùa tôi nữa. . . . . . Còn tưởng rằng anh ta sẽ đối tốt với tôi. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tôi còn tính nếu có thể chung sống hòa bình với anh ta. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tôi sẽ lập tức chia tay Tra Chí Cực rồi bỏ trốn với anh ta . . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tiêu Long Vũ khốn kiếp . . . . . . Hu hu hu. . . . . .
Tôi lao ra khỏi sân, bắt đầu chạy như điên, sợ Tiêu Long Vũ đuổi theo. Nhưng sự thật chứng minh là tôi tự mình đa tình. Cho đến khi tôi mơ mơ màng màng chạy đến cổng lớn của Phá Quân Tư, phía sau cũng không xuất hiện lấy một người. Tôi lấy thẻ bài ra, hùng hổ giơ lên trước mặt hai người gác cổng. Bọn họ nhìn nhau, cung kính thả tôi ra ngoài.
Đi thôi, đi thôi, con người sẽ phải học cách tự mình lớn lên. . . . . .
————
Lúc trước tôi ngồi xe ngựa đến Phá Quân Tư, cho nên hoàn toàn không biết đường xung quanh. Đi lung tung một lúc tới khi thật sự mệt mới dừng lại nghỉ ngơi. Quay đầu nhìn phía sau, hình như không có người đuổi theo tôi thật. Tôi giống như con chó nhà có tang ngồi ở ven đường hứng gió lạnh, thật sự rất đáng thương.
Đây là cảm giác gì?
Trước kia tôi cảm thấy, nếu tôi thích một người, trong lòng người kia cũng chỉ có thể có tôi, không cho phép nhìn người con gái khác. Khi đó trong lòng tôi hào khí ngất trời, khoe khoang kiêu hãnh nhiều hơn ai hết. Nhưng bây giờ, cho đến khi thật sự gặp được người kia, tôi mới hiểu.
Không giống Tra Chí Cực. Anh ta không giống Tra Chí Cực.
Anh ta nhiệt tình như lửa, triền miên không nghỉ. Giống như toàn bộ thế giới đều là đen trắng, chỉ có ở bên anh ta mới có màu sắc.
Mà sao tôi lại so sánh với người chết?
Quá muộn, tất cả đều đã quá muộn. Đến khi tôi thích anh ta, mới biết trong mắt anh ta trước nay chưa bao giờ là Dương Quách. Cô gái tên Lan Khanh kia vĩnh viễn dừng lại ở bảy năm trước sẽ không bao giờ héo tàn. Đó là người đã từng ở bên anh ta, là cô gái anh ta yêu hơn mười năm.
Tôi ủ rũ ngồi ở ven đường, nhìn con kiến bò dưới tàng cây, lấy cành cây nhỏ chọc nó.
Sắp sang xuân rồi.
Mười lăm tháng ba, chỉ còn hơn một tháng nữa.
. . . . . . Mười lăm tháng ba? !
Trong lòng tôi đột nhiên hoảng hốt. Mấy ngày trước sư phụ nhận được thư của Cung cái gì Cúc đó, nội dung bên trong hẳn là có liên quan tới tôi. Nhưng tôi vừa đến đây không lâu, sao có thể dính dáng gì đến cung Hoa Cúc đó? Hẳn là cục diện rối rắm do Lan Khanh để lại rồi.
Vừa rồi Tiêu Long Vũ còn nói cái gì mà đại nạn bảy năm trước. . . . . .
Chẳng lẽ năm đó Lan Khanh đắc tội với người ta, bây giờ đối phương tưởng tôi là cô ấy, muốn tới đuổi giết tôi?
Thật buồn cười!
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà thứ tốt đẹp cô ta lấy hết đi, bây giờ còn muốn tôi chết thay cô ta lần nữa?!
Tôi càng nghĩ càng thấy có lý, trong lòng mắng cô gái tên Lan Khanh đến máu chó phun đầu. Nếu những người đó thật sự muốn mạng của tôi, tôi chạy đến đâu, họ cũng có thể tìm được tôi. Tôi ở đây lạ nước lạ cái, có thể sinh tồn được không vẫn đã vấn đề, sao có thể tránh khỏi đuổi giết được?
Tôi ngồi bên đường như khúc gỗ một lúc. Đã rất muộn rồi, trên đường vắng vẻ, cửa hàng bê đường cũng đã sớm đóng cửa. Ở đây không thể so với hiện đại, không có sống về đêm, ăn xong cơm chiều không lâu đều đi ngủ cả.
Tôi gãi đầu, ngẫm lại vẫn nên về Phá Quân Tư thôi, cùng lắm thì về sau tránh gặp Tiêu Long Vũ. Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Tôi nhìn trái nhìn phải một lát, vẫn không biết đường. Quan tâm làm gì, không thể ngồi đây cả đêm được. Mấy con đường này đi một lúc sẽ nhận ra thôi.
Tôi đứng dậy phủi mông đi về. Cũng chưa đi xa lắm, liền nghe loáng thoáng có tiếng cười và tiếng hát vang lên từ con đường phía trước. Hôm nay không phải ngày hội, sao giờ còn náo nhiệt như vậy?
Vừa đến gần, trước mặt liền ập tới mùi son phấn, còn có tiếng cười duyên của con gái.
. . . . . . Đây, chính là đường ‘tình yêu’ trong truyền thuyết sao?
————
Tôi ho khan vài tiếng, đứng ở ngã tư làm bộ như lơ đãng nhìn con đường kia. Nhìn mấy lần là hết hứng thú, bởi vì những kẻ đến chỗ này tìm vui hơn phân nửa là người có tiền, mà khi tôi nghèo túng thì ghét nhất là gặp kẻ có tiền. Ngay khi tôi đang định xoay người đi, đột nhiên trước mắt hiện lên hai bóng người quen quen. Tôi kinh hãi, vội vàng chạy đến góc đường trốn.
Hai người vừa từ phố hoa đi ra hóa ra là Tư Đồ Lượng và nhóc con luôn sợ tôi!
Tư Đồ Lượng ơi là Tư Đồ Lượng, bình thường nhìn anh ta ra vẻ chính nhân quân tử, không ngờ lại là đồ háo sắc! Thật sự là mặt người dạ thú, còn dạy hư trẻ con!
Mặt hai người đó lạnh tanh, không nói gì ra phố.
Bọn họ tiêu dao xong rồi, giờ chắc là về Phá Quân Tư nhỉ?
Nghĩ đến đây, tôi vội vã lén bám sát phía sau bọn họ, định thần không biết quỷ không hay trở về. Còn chưa được bao xa, nhóc con kia liền vô thức quay đầu lại, đúng lúc nhìn thẳng mặt tôi.
Tôi mỉm cười thân thiện, trong mắt tỏ vẻ “hai người đi đường hai người, chúng ta coi như không biết”. Nhưng sắc mặt thằng nhóc kia đột trên trở nên trắng bệch, cẩn thận liếc nhìn Tư Đồ Lượng bên cạnh, sau đấy lấy ánh mắt phức tạp nhìn tôi, tay phải động đậy.
Trong nháy mắt tôi bỗng cảm thấy đùi tê rần, cắm đầu ngã quỵ tại chỗ.
Đợi đến tôi khó khăn lật người, hai người đó đã đi mất hút. Tôi đau đến mức không kêu lên được, trong lòng tức giận ngập trời. Thằng nhóc con đê tiện vô sỉ! Chỉ nhìn thấy các người đến phố hoa thôi mà! Vậy mà lại. . . . . . Lại đánh lén tôi! Xem ngày mai chị đây có lột da mi ra không!
Tôi xoa xoa cái chân hoàn toàn không có cảm giác của mình, trong lòng vô cùng sợ hãi. Hôm nay đúng là xui tận mạng? Đầu tiên là trộm kiếm không thành, chẳng hiểu sao lại chui đâu ra một tên Tiêu Long Vũ. Bị anh ta đẩy lên giường. Gói đồ chạy đi thì không tìm thấy đường về. Hồ đồ đến phố hoa, gặp Tư Đồ Lượng với thằng nhóc con có tố chất thần kinh kia, sau đấy lại bị thằng nhóc con phế đi hai chân.
Tôi sẽ không chết cóng trên đường đấy chứ. Từ giờ đến lúc trời sáng còn rất lâu, trời lạnh thế này, chân lại không thể động đậy được, liệu đêm đến mèo hoang chó hoang có ra ngoài tản bộ, tiện thể coi tôi như điểm tâm không?
Cái tên Tiêu Long Vũ vô lương tâm kia, không thấy tôi thì phải biết đường ra ngoài tìm chứ. Tôi vẫn chưa ‘hài hòa’ rồi vứt bỏ anh ta, anh ta đã bỏ tôi trước rồi. . . . . .
Tôi càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt chảy ròng rọng, bụng đói kêu ọc ọc, chân mới dần dần bắt đầu có chút cảm giác. Tôi không ngừng mát xa hai chân mình, cuối cùng khi trời sắp tối là có thể động đậy được rồi. Tôi thử đứng lên, đi đến ven đường nhặt được một cành cây, chống cành cây đi từng bước một theo hướng mấy người Tư Đồ Lượng biến mất. Chân vừa xót vừa tê, nhưng còn hơn là không có cảm giác.
Khi tôi bò về đến Phá Quân Tư như ăn mày, trời đã sắp rạng sáng rồi. Hai cây đuốc trước cửa giương nanh múa vuốt trong gió, có cả hai người gác cổng cũng có vẻ âm trầm đứng đó. Ngoài tiếng gió, toàn bộ Phá Quân Tư đều rất yên tĩnh, giống như lần đầu tiên Tiêu Long Vũ đưa tôi đến đây.
Khi đó tôi không chịu để ý, anh ta kéo tay tôi, đi qua những nơi này, tới điện Lâu Vũ.
Thời gian mới chỉ qua nửa tháng, nhưng tất cả đã không còn giống xưa nữa.
Tôi mệt mỏi gật gật đầu, nhận lấy đèn lồng người gác cổng đưa cho, lê thân thể vừa mệt vừa đói về tiểu viện của mình. Tiêu Long Vũ chắc đã sớm đi ngủ rồi. Cùng lắm thì từ nay về sau giả vờ không quen biết anh ta, chỉ cần ở lại Phá Quân Tư là tốt rồi. Coi như nể mặt Lan Khanh, đến lúc đó Lục Ly và sư phụ cũng nhất định sẽ che chở tôi.
Ai, vì mạng sống, tôi thật sự rất bực.
“Biết đường về rồi?”
Còn chưa đi đến sân, tôi chợt nghe thấy tiếng nói giận dữ vang lên ở góc tường.
Tiêu Long Vũ mặt không biểu cảm tựa lên tường, ánh mắt lạnh như băng, giống như một con sói hoang nhìn tôi, tất cả dịu dàng lúc trước đều biến mất không thấy. Đột nhiên tôi cảm nhận được sự sợ hãi không rõ từ đâu tới, những oán hận mãnh liệt với anh ta lúc trước bỗng chốc biến mất tăm.
Có lẽ quan hệ của hai chúng tôi luôn thế này. Anh ta là Tiêu thiếu hiệp cao cao tại thượng võ công cao cường, mà tôi chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, thỉnh thoảng sẽ giương nanh múa vuốt, nhưng chỉ cần một ánh mắt sắc bén của anh ta thôi cũng đủ làm tôi lùi bước.
Anh ta chăm sóc tôi như thú cưng. Khi tâm trạng tốt thì gãi gáy tôi, khi bực mình thì thẳng chân sút đi.
Tiêu Long Vũ đột nhiên cười khẽ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Muội đang sợ gì vậy?”
“Muội. . . . . . Không, không sợ.”
“Ta sẽ ăn muội à?”
“Không, không phải thế . . .”
“Không sai, ta thật sự sẽ ăn muội. Cả đêm qua, ta luôn nghĩ nên xé muội ra thành từng miếng từng miếng nuốt vào bụng thế nào.”
Anh ta cười rộ lên. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, mắt anh ta vừa đen vừa sâu, không nhìn thấy đáy.
Một giây sau, cánh tay tôi đã bị người ta túm được. Tiêu Long Vũ nhẹ nhàng dẫn tôi đi đường, cuối cùng lại đẩy mạnh vào trong sân. Tôi lảo đảo, vừa miễn cưỡng đứng vững, tai tôi lại đau nhói.
“Dương Quách, muội được lắm, biết bỏ nhà ra đi rồi cơ đấy.”
Tôi kiễng chân nghiêng đầu oa oa kêu to: “Đau, đau quá, huynh bỏ tay ra!”
Tiêu Long Vũ anh giỏi lắm, tôi còn chưa tức giận anh đã ra tay trước rồi! Anh thật sự nghĩ rằng tôi là mèo con chó con anh nuôi sao? !
Cũng không chờ tôi tức giận chất vấn, bên tai đã vang lên giọng nói âm trầm của anh ta: “Không phải muội muốn chạy sao? Được, cho muội chạy, muội đi đi.
Lần sau nhìn thấy muội, ta coi như không biết muội.”
Nói xong anh ta vung tay, ném một cái bao ra, xoay người không nhìn tôi nữa.
Cái bao nặng như bao thuốc nổ. Tôi miễn cưỡng đỡ được, cúi gập người xuống. Mở ra xem nhìn thấy bên trong toàn là vàng!
Anh ta có nhiều tiền vậy sao?!
Tôi khó tin nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng đột nhiên bốc hỏa, hơi thở có thể đốt cả đồng cỏ. Tôi ném mạnh cái bao lên người anh ta, hét to như liệt sĩ cách mạng: “Trả lại cho huynh! Muội không thèm! Huynh đừng hòng sàm sỡ muội xong rồi đuổi muội đi!”
* * *
Lại là Lan Khanh!
Tiêu Long Vũ không hề hay biết nỗi khiếp sợ và phẫn nộ của tôi, nâng cái chăn mềm đắp lên cho tôi, lại ôm lấy tôi từ sau lưng, nói thao thao bất tuyệt:
“Muội nghĩ không sai, trước kia ta là đồ đệ của Lan Khanh.”
“Lục Ly là sư huynh của nàng ấy. A Hoàng, muội gọi nó là Voldemort, là thú cưng của sư phụ, sau này luôn đi theo nàng ấy, cho nên mới nghe lời muội.”
“Năm đó là nàng ấy đưa ta rời khỏi Liên Giáo. Trong đại nạn bảy năm trước, nàng ấy chết trận. . . . . . Ta mới vào Kế Môn.”
. . . . . .
Cánh tay anh ta vòng qua người tôi, ngón tay vuốt ve bả vai trần của tôi, khẽ nói từng tiếng bên tai tôi về một cô gái khác. Tôi không biết đó là cảm giác gì nữa. Giống như nỗi tuyệt vọng khắc cốt từ sâu trong thân thể tràn ra, khiến tôi đau lòng muốn chết, giống như đã mất đi một thứ quý giá nào đó.
Tôi bật dậy, đẩy Tiêu Long Vũ ra, nhanh chóng mặc từng món đồ lên người, kéo cửa xông ra ngoài.
Con mẹ nhà huynh! Tiêu Long Vũ huynh đi chết đi!
Trên hàng hiên không có đèn, mờ mờ ảo ảo, tôi tức giận đến run người, mù quáng lảo đảo đi trên hành lang. Trên môi vẫn nóng bỏng, nhưng tim thì lạnh ngắt.
Nghi ngờ trong thời gian dài cuối cùng cũng có câu trả lời. Đúng thế, tất cả đã rõ ràng rồi.
Hóa ra tôi và Lan Khanh rất giống nhau.
Chẳng trách, lần đầu tiên gặp, anh ta lại nghĩ rằng tôi cải trang, muốn giết tôi.
Chẳng trách, ngay từ đầu anh ta đã như có như không đề phòng tôi.
Chẳng trách, có khi ánh mắt anh ta nhìn tôi vô cùng phức tạp.
Chẳng trách, anh ta nói. . . . . . Anh ta muốn tôi.
Hung dữ với tôi là vì cô ta, tốt với tôi cũng là vì cô ta.
Tra Chí Cực. . . . . . Anh ta cũng biết đúng không? Cho nên mới thích tôi. Còn có Dương Dương Dương, Lục Ly, Bạch Mao, Voldemort. . . . . .
Bọn họ đối tốt với tôi có bao nhiêu là vì Lan Khanh? Rốt cuộc thì tôi là gì? Là một vật thay thế? Tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Từ khi đến thời đại này tới nay, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đơn độc không nơi nương tựa, đáng thương lại thật đáng buồn.
Tôi xông về phòng, ngây người một lát, sau đấy lao tới bên tủ quần áo, kéo cửa tủ ra.
Bà đây đi đây, các người về sau đừng mong gặp lại tôi! Đừng có mong nhìn thấy tôi rồi lại nhớ đến Lan Khanh kia!
Tôi vừa thu dọn hành lý vừa khóc, nước mắt dù lau thế nào cũng không hết.
Tôi còn cho rằng anh ta là người tốt. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Quả nhiên con lừa dắt đi đâu cũng là con lừa, nhân vật phản diện lúc nào cũng là nhân vật phản diện. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Còn tưởng rằng anh ta sẽ không đùa tôi nữa. . . . . . Còn tưởng rằng anh ta sẽ đối tốt với tôi. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tôi còn tính nếu có thể chung sống hòa bình với anh ta. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tôi sẽ lập tức chia tay Tra Chí Cực rồi bỏ trốn với anh ta . . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tiêu Long Vũ khốn kiếp . . . . . . Hu hu hu. . . . . .
Tôi lao ra khỏi sân, bắt đầu chạy như điên, sợ Tiêu Long Vũ đuổi theo. Nhưng sự thật chứng minh là tôi tự mình đa tình. Cho đến khi tôi mơ mơ màng màng chạy đến cổng lớn của Phá Quân Tư, phía sau cũng không xuất hiện lấy một người. Tôi lấy thẻ bài ra, hùng hổ giơ lên trước mặt hai người gác cổng. Bọn họ nhìn nhau, cung kính thả tôi ra ngoài.
Đi thôi, đi thôi, con người sẽ phải học cách tự mình lớn lên. . . . . .
————
Lúc trước tôi ngồi xe ngựa đến Phá Quân Tư, cho nên hoàn toàn không biết đường xung quanh. Đi lung tung một lúc tới khi thật sự mệt mới dừng lại nghỉ ngơi. Quay đầu nhìn phía sau, hình như không có người đuổi theo tôi thật. Tôi giống như con chó nhà có tang ngồi ở ven đường hứng gió lạnh, thật sự rất đáng thương.
Đây là cảm giác gì?
Trước kia tôi cảm thấy, nếu tôi thích một người, trong lòng người kia cũng chỉ có thể có tôi, không cho phép nhìn người con gái khác. Khi đó trong lòng tôi hào khí ngất trời, khoe khoang kiêu hãnh nhiều hơn ai hết. Nhưng bây giờ, cho đến khi thật sự gặp được người kia, tôi mới hiểu.
Không giống Tra Chí Cực. Anh ta không giống Tra Chí Cực.
Anh ta nhiệt tình như lửa, triền miên không nghỉ. Giống như toàn bộ thế giới đều là đen trắng, chỉ có ở bên anh ta mới có màu sắc.
Mà sao tôi lại so sánh với người chết?
Quá muộn, tất cả đều đã quá muộn. Đến khi tôi thích anh ta, mới biết trong mắt anh ta trước nay chưa bao giờ là Dương Quách. Cô gái tên Lan Khanh kia vĩnh viễn dừng lại ở bảy năm trước sẽ không bao giờ héo tàn. Đó là người đã từng ở bên anh ta, là cô gái anh ta yêu hơn mười năm.
Tôi ủ rũ ngồi ở ven đường, nhìn con kiến bò dưới tàng cây, lấy cành cây nhỏ chọc nó.
Sắp sang xuân rồi.
Mười lăm tháng ba, chỉ còn hơn một tháng nữa.
. . . . . . Mười lăm tháng ba? !
Trong lòng tôi đột nhiên hoảng hốt. Mấy ngày trước sư phụ nhận được thư của Cung cái gì Cúc đó, nội dung bên trong hẳn là có liên quan tới tôi. Nhưng tôi vừa đến đây không lâu, sao có thể dính dáng gì đến cung Hoa Cúc đó? Hẳn là cục diện rối rắm do Lan Khanh để lại rồi.
Vừa rồi Tiêu Long Vũ còn nói cái gì mà đại nạn bảy năm trước. . . . . .
Chẳng lẽ năm đó Lan Khanh đắc tội với người ta, bây giờ đối phương tưởng tôi là cô ấy, muốn tới đuổi giết tôi?
Thật buồn cười!
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà thứ tốt đẹp cô ta lấy hết đi, bây giờ còn muốn tôi chết thay cô ta lần nữa?!
Tôi càng nghĩ càng thấy có lý, trong lòng mắng cô gái tên Lan Khanh đến máu chó phun đầu. Nếu những người đó thật sự muốn mạng của tôi, tôi chạy đến đâu, họ cũng có thể tìm được tôi. Tôi ở đây lạ nước lạ cái, có thể sinh tồn được không vẫn đã vấn đề, sao có thể tránh khỏi đuổi giết được?
Tôi ngồi bên đường như khúc gỗ một lúc. Đã rất muộn rồi, trên đường vắng vẻ, cửa hàng bê đường cũng đã sớm đóng cửa. Ở đây không thể so với hiện đại, không có sống về đêm, ăn xong cơm chiều không lâu đều đi ngủ cả.
Tôi gãi đầu, ngẫm lại vẫn nên về Phá Quân Tư thôi, cùng lắm thì về sau tránh gặp Tiêu Long Vũ. Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Tôi nhìn trái nhìn phải một lát, vẫn không biết đường. Quan tâm làm gì, không thể ngồi đây cả đêm được. Mấy con đường này đi một lúc sẽ nhận ra thôi.
Tôi đứng dậy phủi mông đi về. Cũng chưa đi xa lắm, liền nghe loáng thoáng có tiếng cười và tiếng hát vang lên từ con đường phía trước. Hôm nay không phải ngày hội, sao giờ còn náo nhiệt như vậy?
Vừa đến gần, trước mặt liền ập tới mùi son phấn, còn có tiếng cười duyên của con gái.
. . . . . . Đây, chính là đường ‘tình yêu’ trong truyền thuyết sao?
————
Tôi ho khan vài tiếng, đứng ở ngã tư làm bộ như lơ đãng nhìn con đường kia. Nhìn mấy lần là hết hứng thú, bởi vì những kẻ đến chỗ này tìm vui hơn phân nửa là người có tiền, mà khi tôi nghèo túng thì ghét nhất là gặp kẻ có tiền. Ngay khi tôi đang định xoay người đi, đột nhiên trước mắt hiện lên hai bóng người quen quen. Tôi kinh hãi, vội vàng chạy đến góc đường trốn.
Hai người vừa từ phố hoa đi ra hóa ra là Tư Đồ Lượng và nhóc con luôn sợ tôi!
Tư Đồ Lượng ơi là Tư Đồ Lượng, bình thường nhìn anh ta ra vẻ chính nhân quân tử, không ngờ lại là đồ háo sắc! Thật sự là mặt người dạ thú, còn dạy hư trẻ con!
Mặt hai người đó lạnh tanh, không nói gì ra phố.
Bọn họ tiêu dao xong rồi, giờ chắc là về Phá Quân Tư nhỉ?
Nghĩ đến đây, tôi vội vã lén bám sát phía sau bọn họ, định thần không biết quỷ không hay trở về. Còn chưa được bao xa, nhóc con kia liền vô thức quay đầu lại, đúng lúc nhìn thẳng mặt tôi.
Tôi mỉm cười thân thiện, trong mắt tỏ vẻ “hai người đi đường hai người, chúng ta coi như không biết”. Nhưng sắc mặt thằng nhóc kia đột trên trở nên trắng bệch, cẩn thận liếc nhìn Tư Đồ Lượng bên cạnh, sau đấy lấy ánh mắt phức tạp nhìn tôi, tay phải động đậy.
Trong nháy mắt tôi bỗng cảm thấy đùi tê rần, cắm đầu ngã quỵ tại chỗ.
Đợi đến tôi khó khăn lật người, hai người đó đã đi mất hút. Tôi đau đến mức không kêu lên được, trong lòng tức giận ngập trời. Thằng nhóc con đê tiện vô sỉ! Chỉ nhìn thấy các người đến phố hoa thôi mà! Vậy mà lại. . . . . . Lại đánh lén tôi! Xem ngày mai chị đây có lột da mi ra không!
Tôi xoa xoa cái chân hoàn toàn không có cảm giác của mình, trong lòng vô cùng sợ hãi. Hôm nay đúng là xui tận mạng? Đầu tiên là trộm kiếm không thành, chẳng hiểu sao lại chui đâu ra một tên Tiêu Long Vũ. Bị anh ta đẩy lên giường. Gói đồ chạy đi thì không tìm thấy đường về. Hồ đồ đến phố hoa, gặp Tư Đồ Lượng với thằng nhóc con có tố chất thần kinh kia, sau đấy lại bị thằng nhóc con phế đi hai chân.
Tôi sẽ không chết cóng trên đường đấy chứ. Từ giờ đến lúc trời sáng còn rất lâu, trời lạnh thế này, chân lại không thể động đậy được, liệu đêm đến mèo hoang chó hoang có ra ngoài tản bộ, tiện thể coi tôi như điểm tâm không?
Cái tên Tiêu Long Vũ vô lương tâm kia, không thấy tôi thì phải biết đường ra ngoài tìm chứ. Tôi vẫn chưa ‘hài hòa’ rồi vứt bỏ anh ta, anh ta đã bỏ tôi trước rồi. . . . . .
Tôi càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt chảy ròng rọng, bụng đói kêu ọc ọc, chân mới dần dần bắt đầu có chút cảm giác. Tôi không ngừng mát xa hai chân mình, cuối cùng khi trời sắp tối là có thể động đậy được rồi. Tôi thử đứng lên, đi đến ven đường nhặt được một cành cây, chống cành cây đi từng bước một theo hướng mấy người Tư Đồ Lượng biến mất. Chân vừa xót vừa tê, nhưng còn hơn là không có cảm giác.
Khi tôi bò về đến Phá Quân Tư như ăn mày, trời đã sắp rạng sáng rồi. Hai cây đuốc trước cửa giương nanh múa vuốt trong gió, có cả hai người gác cổng cũng có vẻ âm trầm đứng đó. Ngoài tiếng gió, toàn bộ Phá Quân Tư đều rất yên tĩnh, giống như lần đầu tiên Tiêu Long Vũ đưa tôi đến đây.
Khi đó tôi không chịu để ý, anh ta kéo tay tôi, đi qua những nơi này, tới điện Lâu Vũ.
Thời gian mới chỉ qua nửa tháng, nhưng tất cả đã không còn giống xưa nữa.
Tôi mệt mỏi gật gật đầu, nhận lấy đèn lồng người gác cổng đưa cho, lê thân thể vừa mệt vừa đói về tiểu viện của mình. Tiêu Long Vũ chắc đã sớm đi ngủ rồi. Cùng lắm thì từ nay về sau giả vờ không quen biết anh ta, chỉ cần ở lại Phá Quân Tư là tốt rồi. Coi như nể mặt Lan Khanh, đến lúc đó Lục Ly và sư phụ cũng nhất định sẽ che chở tôi.
Ai, vì mạng sống, tôi thật sự rất bực.
“Biết đường về rồi?”
Còn chưa đi đến sân, tôi chợt nghe thấy tiếng nói giận dữ vang lên ở góc tường.
Tiêu Long Vũ mặt không biểu cảm tựa lên tường, ánh mắt lạnh như băng, giống như một con sói hoang nhìn tôi, tất cả dịu dàng lúc trước đều biến mất không thấy. Đột nhiên tôi cảm nhận được sự sợ hãi không rõ từ đâu tới, những oán hận mãnh liệt với anh ta lúc trước bỗng chốc biến mất tăm.
Có lẽ quan hệ của hai chúng tôi luôn thế này. Anh ta là Tiêu thiếu hiệp cao cao tại thượng võ công cao cường, mà tôi chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, thỉnh thoảng sẽ giương nanh múa vuốt, nhưng chỉ cần một ánh mắt sắc bén của anh ta thôi cũng đủ làm tôi lùi bước.
Anh ta chăm sóc tôi như thú cưng. Khi tâm trạng tốt thì gãi gáy tôi, khi bực mình thì thẳng chân sút đi.
Tiêu Long Vũ đột nhiên cười khẽ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Muội đang sợ gì vậy?”
“Muội. . . . . . Không, không sợ.”
“Ta sẽ ăn muội à?”
“Không, không phải thế . . .”
“Không sai, ta thật sự sẽ ăn muội. Cả đêm qua, ta luôn nghĩ nên xé muội ra thành từng miếng từng miếng nuốt vào bụng thế nào.”
Anh ta cười rộ lên. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, mắt anh ta vừa đen vừa sâu, không nhìn thấy đáy.
Một giây sau, cánh tay tôi đã bị người ta túm được. Tiêu Long Vũ nhẹ nhàng dẫn tôi đi đường, cuối cùng lại đẩy mạnh vào trong sân. Tôi lảo đảo, vừa miễn cưỡng đứng vững, tai tôi lại đau nhói.
“Dương Quách, muội được lắm, biết bỏ nhà ra đi rồi cơ đấy.”
Tôi kiễng chân nghiêng đầu oa oa kêu to: “Đau, đau quá, huynh bỏ tay ra!”
Tiêu Long Vũ anh giỏi lắm, tôi còn chưa tức giận anh đã ra tay trước rồi! Anh thật sự nghĩ rằng tôi là mèo con chó con anh nuôi sao? !
Cũng không chờ tôi tức giận chất vấn, bên tai đã vang lên giọng nói âm trầm của anh ta: “Không phải muội muốn chạy sao? Được, cho muội chạy, muội đi đi.
Lần sau nhìn thấy muội, ta coi như không biết muội.”
Nói xong anh ta vung tay, ném một cái bao ra, xoay người không nhìn tôi nữa.
Cái bao nặng như bao thuốc nổ. Tôi miễn cưỡng đỡ được, cúi gập người xuống. Mở ra xem nhìn thấy bên trong toàn là vàng!
Anh ta có nhiều tiền vậy sao?!
Tôi khó tin nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng đột nhiên bốc hỏa, hơi thở có thể đốt cả đồng cỏ. Tôi ném mạnh cái bao lên người anh ta, hét to như liệt sĩ cách mạng: “Trả lại cho huynh! Muội không thèm! Huynh đừng hòng sàm sỡ muội xong rồi đuổi muội đi!”
* * *