-
Chương 51: Phá Quân Tư hoành tráng
Tôi cảm thấy đầu mình trống rỗng trong chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Anh vừa nói, còn có… Ai cơ?”
Tư Đồ Lượng nhắm mắt lại: “Đỗ Phương.”
Tôi im lặng bắt đầu xắn tay áo, nhìn xung quanh, cuối cùng chạy vào sân đào lên được một viên gạch, vác lên vai: “Thiện ác cuối cùng cũng sẽ có báo ứng, thiên đạo luân hồi, không tin cứ ngẩng đầu nhìn xem ông trời có bỏ qua cho ai không! Tranh ra, đừng cản tôi, để bà đây đi đập chết cái tên biến thái giống chim bồ câu kia!”
Tôi sắp ra tới cửa mà hai người kia vẫn sững sờ đứng im tại chỗ như cây cọc gỗ, không hề có ý tiến lên khuyên can thiếu nữ lầm đường lạc lối gì cả.
Tôi không nhịn được quay đầu lại, đã thấy Tiêu Long Vũ gật đầu với tôi, vẫy tay: “Đi đi. Ngày này sang năm ta sẽ thắp hương cho nàng.”
“Hai người…”
Tôi ném gạch xuống đất, quay người chạy vào nhà. Tiêu Long Vũ ở đằng sau còn cố tình gào lên: “Sao không đi nữa?”
Tôi không thèm quay đầu, đáp: “Muội muốn tắm rửa dâng hương, trai giới ba ngày.”
Đằng sau vang lên tiếng cười như điên. Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Cũng không lâu lắm ‘ai’ kia liền đẩy cửa vào, đưa một bộ quần áo cho tôi. Tôi cúi đầu nhìn bộ váy màu xanh ngọc, chính là bộ váy thêu hoa lan năm đó Tiêu Long Vũ đền cho tôi. Vải xanh mỏng trong suốt, giống như nắng sớm chiếu rọi trên nền trời.
Tôi ngơ ngác nhìn bộ váy, nghĩ thầm: Mặc như thế này ra ngoài thể nào cũng khiến một đám ‘cao – phú – soái’ mê tôi như điếu đổ, ai bảo tôi đây phong tình vạn chủng cơ chứ?
Như thế không tốt, không tốt…
Tôi cười ha ha như dở hơi, vẫy tay với Tiêu Long Vũ: “Tiểu Long Nữ mau tới đây, xem muội nên búi tóc kiểu gì nhỉ? Người ta nói mái giữa xem mũi, mái bằng xem khuôn mặt, mái chéo xem khí chất, không mái xem ngũ quan…”
Tiêu Long Vũ đỡ trán: “… Bây giờ nàng vẫn hợp với che mặt hơn.”
Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ, quay lại nhìn khuôn mặt đã bị Voldemort cào cho nở hoa trong gương đồng. Tiêu gian xảo thấy vẻ mặt rối rắm của tôi, vội an ủi: “Yên tâm, cho dù ăn mặc nguy hiểm đến mức nào thì vẻ ngoài của nàng cũng rất an toàn.”
Tôi cứng đờ quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, lầm bẩm: “Trước kia không phải huynh thích muội bởi tâm địa muội hiền lành, ôn lương hiền thục, hài hước thông minh, võ công cái thế sao? Chẳng lẽ không phải thích tâm hồn vô cùng trong sáng của muội sao?”
Tiêu Long Vũ không chút do dự trả lời: “Ta thích nàng chủ yếu vì mặt nàng đẹp.”
Ngay sau đó lập tức chuồn ra ngoài trước khi tôi kịp ra tay. Bình hoa tôi ném đập vào cánh cửa vừa khép lại, vỡ tan tành trên mặt đất.
Ông trời ơi, từ nay tôi sẽ không bao giờ gọi ông là ông nữa. Ông vốn không thương đứa cháu gái này. TAT
Cuối cùng, tôi vẫn mặc bộ váy xanh kia, mặt che lụa trắng chỉ để hở đôi mắt. Vừa ra khỏi cửa đột nhiên có người vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú. Tôi không biết anh ta nhưng không biết tại sao lại thấy quen quen. Chẳng lẽ đây chính là ‘mặt quần chúng’ trong truyền thuyết?
Giọng anh ta hơi run: “Đại nhân?”
Tôi nhướn mày. Là fan của tôi thì phải?
“Đại nhân định đi…”
Tôi ho một tiếng, khẽ mỉm cười, dưới khăn che mặt nở một cây rau chân vịt mùa thu: “Đương nhiên là đi… Tìm phu quân.”
Thiếu niên kia ngẩn ngơ, nhìn tôi một lúc, sau đó đột nhiên tỏ vẻ đau đớn muốn chết, quỳ xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? ! Sư công! Sư phụ thay lòng đổi dạ! Nàng đáng lẽ ra phải nhu tình như nước, như chim nhỏ nép vào người, luôn luôn ở bên cạnh người… Thế nhưng nàng bây giờ lại vì một người đàn ông khác mà ăn mặc như thế… Như thế… Rốt cuộc là vì sao?”
[Sư công: sư phụ của sư phụ]
“… Sư công nào? Tôi không biết gì hết?” Ra ngoài không xem lịch nên gặp phải bệnh thần kinh sao?
Nhưng ngay sau đó tôi đột nhiên nhìn thấy trên mái tóc đen của anh ta có vài sợi… Tôi túm anh ta đến trước mặt, nhìn thật kỹ.
“Anh là Tiểu Bạch Mao?”
Triệu Triển nhuộm tóc rưng rưng gật đầu: “Đại nhân. Người nhất định phải đối xử tốt với sư công. Bao năm qua sư công vì tìm người mà gần như lật tung cả nước lên rồi.”
Tôi khinh bỉ xùy một tiếng. “Anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh ta lêu lổng với gái đẹp.”
Bạch Mao ngẩn người, ngay sau đó vội la lên: “Đây là vì tìm gian tế trong Liên Giáo! Liên Giáo hai năm qua ngoại trừ đám đệ tử của Dương phó giáo chủ, rất nhiều cô gái đều tu mị thuật, trúng chiêu không chỉ một hai người, muốn thu thập tình báo từng bọn họ chỉ có cách ấy… Được rồi, đại nhân, không nói chuyện với người được nữa, cụ nội ta sắp tới rồi, ta phải chuồn trước đây…”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Chưởng môn Thiểu Dương – Triệu Nguyệt cười híp mắt đi về phía này.
Bạch Mao và Triệu Nguyệt là thân thích? Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội nhặt một cục gạch, dùng tốc độ nhanh hơn ông ta chuồn mất. Tôi cũng không muốn gặp ông chú quái đản kia…
Đến cửa đại điện, từ xa đã trông thấy Tư Đồ Lượng và tiểu quỷ luôn đi theo anh ta đang đứng trước cửa như môn thần. Hai ngày qua tôi nghe người khác nói, hỏa thiêu Dương phủ năm ấy tiểu quỷ kia cũng có mặt. Trên ngực đeo miếng hộ tâm nên may mắn chặn được ngân châm của Đỗ Phương, tuy sống sót nhưng cơ thể dính độc tố làm tên nhóc ấy không trưởng thành được.
Càng nghe càng thấy quen thuộc… Đỗ Phương, anh ta chắc chắn đã tham khảo Conan, chắc chắn là vậy.
Nghe bọn họ lảm nhảm cả buổi rằng miếng hộ tâm kia tốt thế nào, chắc thế nào, mạnh thế nào, tôi khinh thường bĩu môi, nghĩ thầm: Đám người nguyên thủy các người đúng là chưa biết mùi đời. Nếu điện thoại của tôi vẫn còn ở trên người thì cái ngân châm kia sợ là đã bật ngược lại Đỗ Phương rồi.
Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn có chút thương hại thằng nhóc kia. Nó luôn rất kỳ quặc, sợ là vì chuyện đó nên tự ti, haiz.
Đi vào đại điện, tôi lập tức sững sờ. Vừa nãy nhìn thấy Triệu Nguyệt tôi liền biết người phái Thiểu Dương nhất định đã đến rồi. Chỉ không ngờ Tứ đại môn phái đều đầy đủ cả. Phá Quân Tư hoành tráng! Giống như quay về hợp huấn đại hội Hoằng Võ năm ấy. Đủ loại cao phú soái, bạch phú mỹ… Hoa cả mắt.
Tôi nhìn quanh một vòng, phát hiện một bóng dáng áo đỏ tóc đen ở góc đại điện.
Tiêu Long Vũ ngồi đó như một đóa hoa. Thậm chí không cần nói chuyện cũng hấp dẫn vô số ong bướm. Một đám tiểu cô nương Liên Giáo hưng phấn đến đỏ cả mặt, chân cũng sắp cọ lên người anh ta rồi.
Trong lòng tôi bỗng bùng cháy một ngọn lửa độc ác, bóp nát cục gạch trong tay.
“Này, mấy con bé bên kia. Cẩn thận cái chân với xuân tâm của mấy người! Đây là trai nhà chị!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn tôi.
Tôi cố nén mình không thẳng tay ném cục gạch tới, đằng đằng sát khí đi lên, đẩy một cô gái ra, ôm lấy cổ Tiêu Long Vũ. Trước mặt bao nhiêu người, tôi đặt mông ngồi lên đùi anh ta.
Sắc mặt đen như quả cà chua của anh ta dịu đi một chút, bóp thịt trên eo tôi, ghé vào tai tôi tức giận nói: “Nha đầu chết tiệt, bây giờ mới tới!”
Tôi đâu đến suýt chảy nước mắt, véo cổ anh ta, nhe răng cười: “Thịt heo thối dụ ruồi, trách ai?”
Có điều, trong mắt người ngoài hai chúng tôi giống như tình ý triền miên. Một người hờn dỗi, một người cười ngại ngùng, rỉ tai thủ thỉ. Tôi nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim thủy tinh của đám ong bướm bên cạnh vỡ nát.
“Vị này… Chẳng lẽ là phu nhân mới của Tiêu công tử?” Có một cô nương chưa từ bỏ ý định, run rẩy hỏi.
Tiêu Long Vũ mỉm cười, đưa tay dịu dàng vuốt một lọn tóc của tôi ra sau tai: “Nội tử sợ người lạ, khiến chư vị chê cười.”
Tôi vô cùng phối hợp đỏ mặt, cúi đầu dựa vào ngực anh ta. Thật đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành… Các cô nương vừa hâm mộ vừa đố kỵ nhìn vẻ ngoài lộng lẫy của tôi, mặt lúc vàng lúc xanh, rõ ràng là mặc cảm mà. Tôi nghe được bọn họ thở dài…
“Đáng tiếc đáng tiếc, đàn ông tốt bây giờ không phải đồng tính thì cũng đua nhau cắm bãi cứt trâu.”
“Đúng vậy, vốn tưởng rằng sau khi vợ mất Tiêu thiếu hiệp sẽ không tái giá, không ngờ lại nhìn trúng một bà cô kỳ quái như vậy… Cô ta là hoa tươi thì trâu cũng không dám ỉa.”
“Ai, thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay…”
Các cô nương nhỏ giọng than thở, dần đi mất.
Tôi trợn mắt há hốc mồm cứng đờ. Tôi chỉ che mặt thôi mà! Dù bị Voldemort cào thì cũng vẫn là một đóa hoa 16 xuân xanh! Đám phụ nữ này… Đám phụ nữ này…
Tiêu Long Vũ thở phào một cái, lại ghé vào gặm tai tôi, “Sao nàng đến muộn vậy, trên đường gặp ma à?”
“Huynh mới gặp ma!” Tôi nén giận, bịt tai, lườm một cái, “Vừa rồi ở hành lang gặp được người quen.”
“Người Liên Giáo?”
“Không phải, là một thiếu niên tuấn tú đấy nhé. Đám phụ nữ ngu xuẩn này thật không có đầu óc, cả ngày chỉ biết bay quanh hai đóa hoa đào nát là huynh với Đỗ Phương…”
“Dương quách!” Tiêu Long Vũ không kiên nhẫn ngắt lời tôi, nheo mắt, giọng điệu không tốt lắm, hỏi, “Có phải nàng thấy tên công tử bột tuấn tú nào cũng quen không hả?”
Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút liền gật đầu nói: “Hình như là thế.”
“…”
Tôi bỗng sực tỉnh bồi thêm một câu: “Khó trách lúc nào muội cũng thấy huynh lạ.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Long Vũ tôi thấy sung sướng đến mức muốn nhảy nhót. Khó trách thằng bé hồn nhiên ngây thơ này lại hắc hóa thành ‘style độc miệng’. Cảm giác châm chọc người khác thật quá sung sướng!
Ngay lúc trán và nắm tay Tiêu Long Vũ đều nổi gân xanh, chuẩn bị bùng nổ, sau lưng vang lên một giọng nam.
“Sư đệ.”
Người tôi run lên. Đã rất lâu không nghe thấy giọng nói này rồi. Đột nhiên có chút không dám quay đầu lại.
“Vị này chính là…” Trong giọng Tra Chí Cực có vẻ nghi ngờ và không chắc chắn, “Quách Nhi?”
… Chậc, mắt tên ngốc này có cần tinh đến vậy không. Rõ ràng là tôi đã che mặt rồi mà!
Tôi cảm thấy cả lưng cứng ngắc lại, nhưng Tiêu Long Vũ lại chẳng hề để ý đến ánh mắt giết người của Tra Chí Cực, vẻ mặt dịu dàng vuốt tóc tôi, cố ý nói: “Đêm nay vi phu có chút việc, không thể về được. Nương tử một mình trông phòng đừng làm chuyện gì xấu đấy nhé.”
Mặt Tra Chí Cực lập tức xanh như quả dưa chuột.
“Hai người…. Hai người….” Anh ta lắp bắp, tức đến ngón tay cũng run bần bật. Tiêu Long Vũ thản nhiên chép miệng, lạnh lùng nói: “Tra Chí Cực, A Tâm vẫn là nương tử của ta, ngươi mơ xuân thu đại mộng cũng phải có giới hạn thôi.”
Tra Chí Cực ngẩn người. Tôi lén ngước lên nhìn anh ta, thấy trong mắt anh ta lóe lên khiếp sợ, hối hận, không cam lòng, phẫn nộ v…v… rất nhiều cảm xúc, quả thật là đặc sắc hơn cả đèn nê-ông. Đầu tôi càng cúi thấp hơn.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thở dốc hưng phấn. Tôi quay đầu lại nhìn. trong miệng Voldemort đầy thịt khô, đang kích động nhìn Tra Chí Cực.
Tôi rời khỏi lòng Tiêu Long Vũ, ôm lấy nó ra khỏi đại điện.
Nếu còn để con mèo này tiếp tục chọc vào chỗ đau của Tra Chí Cực thì lại càng rách việc.
Tôi cúi đầu vội vàng đi, vừa ra tới cửa điện liền suýt nữa đâm vào một người. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt cười như gió xuân của Lâm Thiên Nam. Tôi suýt quên, Tra Chí Cực đã xuất hiện thì Lâm Thiên Nam chắc chắc cũng ở gần đây,
Nhưng vì sao tôi lại thấy trong mắt sư phụ có gì đó khác lạ nhỉ?
Ừm, có yêu khí…
Tôi phải cẩn thận, đừng để người ta bán còn đếm tiền hộ người ta.
***
Tư Đồ Lượng nhắm mắt lại: “Đỗ Phương.”
Tôi im lặng bắt đầu xắn tay áo, nhìn xung quanh, cuối cùng chạy vào sân đào lên được một viên gạch, vác lên vai: “Thiện ác cuối cùng cũng sẽ có báo ứng, thiên đạo luân hồi, không tin cứ ngẩng đầu nhìn xem ông trời có bỏ qua cho ai không! Tranh ra, đừng cản tôi, để bà đây đi đập chết cái tên biến thái giống chim bồ câu kia!”
Tôi sắp ra tới cửa mà hai người kia vẫn sững sờ đứng im tại chỗ như cây cọc gỗ, không hề có ý tiến lên khuyên can thiếu nữ lầm đường lạc lối gì cả.
Tôi không nhịn được quay đầu lại, đã thấy Tiêu Long Vũ gật đầu với tôi, vẫy tay: “Đi đi. Ngày này sang năm ta sẽ thắp hương cho nàng.”
“Hai người…”
Tôi ném gạch xuống đất, quay người chạy vào nhà. Tiêu Long Vũ ở đằng sau còn cố tình gào lên: “Sao không đi nữa?”
Tôi không thèm quay đầu, đáp: “Muội muốn tắm rửa dâng hương, trai giới ba ngày.”
Đằng sau vang lên tiếng cười như điên. Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Cũng không lâu lắm ‘ai’ kia liền đẩy cửa vào, đưa một bộ quần áo cho tôi. Tôi cúi đầu nhìn bộ váy màu xanh ngọc, chính là bộ váy thêu hoa lan năm đó Tiêu Long Vũ đền cho tôi. Vải xanh mỏng trong suốt, giống như nắng sớm chiếu rọi trên nền trời.
Tôi ngơ ngác nhìn bộ váy, nghĩ thầm: Mặc như thế này ra ngoài thể nào cũng khiến một đám ‘cao – phú – soái’ mê tôi như điếu đổ, ai bảo tôi đây phong tình vạn chủng cơ chứ?
Như thế không tốt, không tốt…
Tôi cười ha ha như dở hơi, vẫy tay với Tiêu Long Vũ: “Tiểu Long Nữ mau tới đây, xem muội nên búi tóc kiểu gì nhỉ? Người ta nói mái giữa xem mũi, mái bằng xem khuôn mặt, mái chéo xem khí chất, không mái xem ngũ quan…”
Tiêu Long Vũ đỡ trán: “… Bây giờ nàng vẫn hợp với che mặt hơn.”
Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ, quay lại nhìn khuôn mặt đã bị Voldemort cào cho nở hoa trong gương đồng. Tiêu gian xảo thấy vẻ mặt rối rắm của tôi, vội an ủi: “Yên tâm, cho dù ăn mặc nguy hiểm đến mức nào thì vẻ ngoài của nàng cũng rất an toàn.”
Tôi cứng đờ quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, lầm bẩm: “Trước kia không phải huynh thích muội bởi tâm địa muội hiền lành, ôn lương hiền thục, hài hước thông minh, võ công cái thế sao? Chẳng lẽ không phải thích tâm hồn vô cùng trong sáng của muội sao?”
Tiêu Long Vũ không chút do dự trả lời: “Ta thích nàng chủ yếu vì mặt nàng đẹp.”
Ngay sau đó lập tức chuồn ra ngoài trước khi tôi kịp ra tay. Bình hoa tôi ném đập vào cánh cửa vừa khép lại, vỡ tan tành trên mặt đất.
Ông trời ơi, từ nay tôi sẽ không bao giờ gọi ông là ông nữa. Ông vốn không thương đứa cháu gái này. TAT
Cuối cùng, tôi vẫn mặc bộ váy xanh kia, mặt che lụa trắng chỉ để hở đôi mắt. Vừa ra khỏi cửa đột nhiên có người vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú. Tôi không biết anh ta nhưng không biết tại sao lại thấy quen quen. Chẳng lẽ đây chính là ‘mặt quần chúng’ trong truyền thuyết?
Giọng anh ta hơi run: “Đại nhân?”
Tôi nhướn mày. Là fan của tôi thì phải?
“Đại nhân định đi…”
Tôi ho một tiếng, khẽ mỉm cười, dưới khăn che mặt nở một cây rau chân vịt mùa thu: “Đương nhiên là đi… Tìm phu quân.”
Thiếu niên kia ngẩn ngơ, nhìn tôi một lúc, sau đó đột nhiên tỏ vẻ đau đớn muốn chết, quỳ xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? ! Sư công! Sư phụ thay lòng đổi dạ! Nàng đáng lẽ ra phải nhu tình như nước, như chim nhỏ nép vào người, luôn luôn ở bên cạnh người… Thế nhưng nàng bây giờ lại vì một người đàn ông khác mà ăn mặc như thế… Như thế… Rốt cuộc là vì sao?”
[Sư công: sư phụ của sư phụ]
“… Sư công nào? Tôi không biết gì hết?” Ra ngoài không xem lịch nên gặp phải bệnh thần kinh sao?
Nhưng ngay sau đó tôi đột nhiên nhìn thấy trên mái tóc đen của anh ta có vài sợi… Tôi túm anh ta đến trước mặt, nhìn thật kỹ.
“Anh là Tiểu Bạch Mao?”
Triệu Triển nhuộm tóc rưng rưng gật đầu: “Đại nhân. Người nhất định phải đối xử tốt với sư công. Bao năm qua sư công vì tìm người mà gần như lật tung cả nước lên rồi.”
Tôi khinh bỉ xùy một tiếng. “Anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh ta lêu lổng với gái đẹp.”
Bạch Mao ngẩn người, ngay sau đó vội la lên: “Đây là vì tìm gian tế trong Liên Giáo! Liên Giáo hai năm qua ngoại trừ đám đệ tử của Dương phó giáo chủ, rất nhiều cô gái đều tu mị thuật, trúng chiêu không chỉ một hai người, muốn thu thập tình báo từng bọn họ chỉ có cách ấy… Được rồi, đại nhân, không nói chuyện với người được nữa, cụ nội ta sắp tới rồi, ta phải chuồn trước đây…”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Chưởng môn Thiểu Dương – Triệu Nguyệt cười híp mắt đi về phía này.
Bạch Mao và Triệu Nguyệt là thân thích? Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội nhặt một cục gạch, dùng tốc độ nhanh hơn ông ta chuồn mất. Tôi cũng không muốn gặp ông chú quái đản kia…
Đến cửa đại điện, từ xa đã trông thấy Tư Đồ Lượng và tiểu quỷ luôn đi theo anh ta đang đứng trước cửa như môn thần. Hai ngày qua tôi nghe người khác nói, hỏa thiêu Dương phủ năm ấy tiểu quỷ kia cũng có mặt. Trên ngực đeo miếng hộ tâm nên may mắn chặn được ngân châm của Đỗ Phương, tuy sống sót nhưng cơ thể dính độc tố làm tên nhóc ấy không trưởng thành được.
Càng nghe càng thấy quen thuộc… Đỗ Phương, anh ta chắc chắn đã tham khảo Conan, chắc chắn là vậy.
Nghe bọn họ lảm nhảm cả buổi rằng miếng hộ tâm kia tốt thế nào, chắc thế nào, mạnh thế nào, tôi khinh thường bĩu môi, nghĩ thầm: Đám người nguyên thủy các người đúng là chưa biết mùi đời. Nếu điện thoại của tôi vẫn còn ở trên người thì cái ngân châm kia sợ là đã bật ngược lại Đỗ Phương rồi.
Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn có chút thương hại thằng nhóc kia. Nó luôn rất kỳ quặc, sợ là vì chuyện đó nên tự ti, haiz.
Đi vào đại điện, tôi lập tức sững sờ. Vừa nãy nhìn thấy Triệu Nguyệt tôi liền biết người phái Thiểu Dương nhất định đã đến rồi. Chỉ không ngờ Tứ đại môn phái đều đầy đủ cả. Phá Quân Tư hoành tráng! Giống như quay về hợp huấn đại hội Hoằng Võ năm ấy. Đủ loại cao phú soái, bạch phú mỹ… Hoa cả mắt.
Tôi nhìn quanh một vòng, phát hiện một bóng dáng áo đỏ tóc đen ở góc đại điện.
Tiêu Long Vũ ngồi đó như một đóa hoa. Thậm chí không cần nói chuyện cũng hấp dẫn vô số ong bướm. Một đám tiểu cô nương Liên Giáo hưng phấn đến đỏ cả mặt, chân cũng sắp cọ lên người anh ta rồi.
Trong lòng tôi bỗng bùng cháy một ngọn lửa độc ác, bóp nát cục gạch trong tay.
“Này, mấy con bé bên kia. Cẩn thận cái chân với xuân tâm của mấy người! Đây là trai nhà chị!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn tôi.
Tôi cố nén mình không thẳng tay ném cục gạch tới, đằng đằng sát khí đi lên, đẩy một cô gái ra, ôm lấy cổ Tiêu Long Vũ. Trước mặt bao nhiêu người, tôi đặt mông ngồi lên đùi anh ta.
Sắc mặt đen như quả cà chua của anh ta dịu đi một chút, bóp thịt trên eo tôi, ghé vào tai tôi tức giận nói: “Nha đầu chết tiệt, bây giờ mới tới!”
Tôi đâu đến suýt chảy nước mắt, véo cổ anh ta, nhe răng cười: “Thịt heo thối dụ ruồi, trách ai?”
Có điều, trong mắt người ngoài hai chúng tôi giống như tình ý triền miên. Một người hờn dỗi, một người cười ngại ngùng, rỉ tai thủ thỉ. Tôi nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim thủy tinh của đám ong bướm bên cạnh vỡ nát.
“Vị này… Chẳng lẽ là phu nhân mới của Tiêu công tử?” Có một cô nương chưa từ bỏ ý định, run rẩy hỏi.
Tiêu Long Vũ mỉm cười, đưa tay dịu dàng vuốt một lọn tóc của tôi ra sau tai: “Nội tử sợ người lạ, khiến chư vị chê cười.”
Tôi vô cùng phối hợp đỏ mặt, cúi đầu dựa vào ngực anh ta. Thật đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành… Các cô nương vừa hâm mộ vừa đố kỵ nhìn vẻ ngoài lộng lẫy của tôi, mặt lúc vàng lúc xanh, rõ ràng là mặc cảm mà. Tôi nghe được bọn họ thở dài…
“Đáng tiếc đáng tiếc, đàn ông tốt bây giờ không phải đồng tính thì cũng đua nhau cắm bãi cứt trâu.”
“Đúng vậy, vốn tưởng rằng sau khi vợ mất Tiêu thiếu hiệp sẽ không tái giá, không ngờ lại nhìn trúng một bà cô kỳ quái như vậy… Cô ta là hoa tươi thì trâu cũng không dám ỉa.”
“Ai, thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay…”
Các cô nương nhỏ giọng than thở, dần đi mất.
Tôi trợn mắt há hốc mồm cứng đờ. Tôi chỉ che mặt thôi mà! Dù bị Voldemort cào thì cũng vẫn là một đóa hoa 16 xuân xanh! Đám phụ nữ này… Đám phụ nữ này…
Tiêu Long Vũ thở phào một cái, lại ghé vào gặm tai tôi, “Sao nàng đến muộn vậy, trên đường gặp ma à?”
“Huynh mới gặp ma!” Tôi nén giận, bịt tai, lườm một cái, “Vừa rồi ở hành lang gặp được người quen.”
“Người Liên Giáo?”
“Không phải, là một thiếu niên tuấn tú đấy nhé. Đám phụ nữ ngu xuẩn này thật không có đầu óc, cả ngày chỉ biết bay quanh hai đóa hoa đào nát là huynh với Đỗ Phương…”
“Dương quách!” Tiêu Long Vũ không kiên nhẫn ngắt lời tôi, nheo mắt, giọng điệu không tốt lắm, hỏi, “Có phải nàng thấy tên công tử bột tuấn tú nào cũng quen không hả?”
Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút liền gật đầu nói: “Hình như là thế.”
“…”
Tôi bỗng sực tỉnh bồi thêm một câu: “Khó trách lúc nào muội cũng thấy huynh lạ.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Long Vũ tôi thấy sung sướng đến mức muốn nhảy nhót. Khó trách thằng bé hồn nhiên ngây thơ này lại hắc hóa thành ‘style độc miệng’. Cảm giác châm chọc người khác thật quá sung sướng!
Ngay lúc trán và nắm tay Tiêu Long Vũ đều nổi gân xanh, chuẩn bị bùng nổ, sau lưng vang lên một giọng nam.
“Sư đệ.”
Người tôi run lên. Đã rất lâu không nghe thấy giọng nói này rồi. Đột nhiên có chút không dám quay đầu lại.
“Vị này chính là…” Trong giọng Tra Chí Cực có vẻ nghi ngờ và không chắc chắn, “Quách Nhi?”
… Chậc, mắt tên ngốc này có cần tinh đến vậy không. Rõ ràng là tôi đã che mặt rồi mà!
Tôi cảm thấy cả lưng cứng ngắc lại, nhưng Tiêu Long Vũ lại chẳng hề để ý đến ánh mắt giết người của Tra Chí Cực, vẻ mặt dịu dàng vuốt tóc tôi, cố ý nói: “Đêm nay vi phu có chút việc, không thể về được. Nương tử một mình trông phòng đừng làm chuyện gì xấu đấy nhé.”
Mặt Tra Chí Cực lập tức xanh như quả dưa chuột.
“Hai người…. Hai người….” Anh ta lắp bắp, tức đến ngón tay cũng run bần bật. Tiêu Long Vũ thản nhiên chép miệng, lạnh lùng nói: “Tra Chí Cực, A Tâm vẫn là nương tử của ta, ngươi mơ xuân thu đại mộng cũng phải có giới hạn thôi.”
Tra Chí Cực ngẩn người. Tôi lén ngước lên nhìn anh ta, thấy trong mắt anh ta lóe lên khiếp sợ, hối hận, không cam lòng, phẫn nộ v…v… rất nhiều cảm xúc, quả thật là đặc sắc hơn cả đèn nê-ông. Đầu tôi càng cúi thấp hơn.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thở dốc hưng phấn. Tôi quay đầu lại nhìn. trong miệng Voldemort đầy thịt khô, đang kích động nhìn Tra Chí Cực.
Tôi rời khỏi lòng Tiêu Long Vũ, ôm lấy nó ra khỏi đại điện.
Nếu còn để con mèo này tiếp tục chọc vào chỗ đau của Tra Chí Cực thì lại càng rách việc.
Tôi cúi đầu vội vàng đi, vừa ra tới cửa điện liền suýt nữa đâm vào một người. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt cười như gió xuân của Lâm Thiên Nam. Tôi suýt quên, Tra Chí Cực đã xuất hiện thì Lâm Thiên Nam chắc chắc cũng ở gần đây,
Nhưng vì sao tôi lại thấy trong mắt sư phụ có gì đó khác lạ nhỉ?
Ừm, có yêu khí…
Tôi phải cẩn thận, đừng để người ta bán còn đếm tiền hộ người ta.
***