-
CHƯƠNG 10: Dẫn con bé đi
Con đường về nhà không xa lắm.
Nửa đêm, con phố yên tĩnh, tiếng động cơ gầm rú nghe càng chói tai hơn.
Ôn Giản ngồi sau Giang Thừa, không còn hoảng loạn như vừa rồi nên cô không ôm eo anh mà bám vào giá đỡ phía sau để duy trì thăng bằng.
Giang Thừa cũng không lưu tâm đến chi tiết nhỏ này, vững tay lái. Trong đầu anh lúc này chỉ suy nghĩ về ánh mắt ám chỉ “Dẫn con bé đi” của Lâm Cảnh Dư.
Rõ ràng bọn họ không nói với nhau lời nào, Giang Thừa cũng không hiểu sao lại đọc hiểu ánh mắt ấy của ông. Anh cũng không biết ông ấy và Ôn Giản có quan hệ gì nhưng ánh mắt ấy của ông có chút lo lắng xen lẫn với ủy thác.
Giang Thừa nhớ trong lúc anh trọng thương sắp rơi vào hôn mê, để cố gắng duy trì cho anh không mất đi ý thức, ông ghé vào tai anh lải nhải một đống thứ, hình như trong số đó anh loáng thoáng nghe được ông có đề cập mình có một cô con gái đáng yêu và rất xinh xắn.
Ngọn gió Tây lướt nhẹ qua mặt, Giang Thừa nghiêng đầu, liếc nhìn Ôn Giản đang ngồi yên đằng sau.
Ôn Giản đang lơ đãng, ánh mắt của anh khiến cô lập tức ngồi thẳng người, ngẩn ngơ nhìn về phía anh.
Giang Thừa cũng chẳng nói tiếng nào, chỉ xoay đầu thẳng người lại. Ôn Giản rụt lại không dám hỏi anh vì sao bởi cô biết chắc chắn câu trả lời quen thuộc sẽ là “Không có chuyện gì!”
“Đêm nay xảy ra chuyện gì?” Đến gần cửa tiểu khu Giang Thừa mới lên tiếng hỏi cô.
“Khi tan học tôi cảm giác hình như có một chiếc xe đi theo mình, lúc đó tôi nhớ chiều nay anh có nói có người theo dõi tôi. Trong lòng tôi rất sợ, sợ đi tiếp nữa bọn chúng sẽ biết nhà mình. Thế nhưng tôi mới chuyển đến được vài ngày, không biết đồn công an ở đâu, giờ này mấy trung tâm thương mại phần lớn đều đóng cửa, không có ai. Do vậy tôi gọi điện thoại cho anh cảnh sát hai ngày trước đến tìm tôi, anh ấy khuyên tôi đi về hướng khu quán bar, nói bên ấy vẫn còn đông đúc; hơn nữa anh ấy cũng đang ở gần đó. Sau đó anh ấy vẫn duy trì cuộc điện thoại với tôi, hỏi tôi vị trí để anh ấy chạy sang. Ngay sau đó tôi gặp được anh.” Cô từ từ kể lại.
Giang Thừa gật đầu, không hỏi tiếp, đưa cô về tận nhà.
Nhà cô nằm trong lô nhà đơn lập, sâu trong tiểu khu, một lầu, hơi khuất nhưng rất dễ tìm.
Bà Ôn Ty Bình vẫn đang chờ cô về nhà, nghe tiếng xe gắn máy liền chạy ra mở cửa. Vừa ra đến ngoài chợt trông thấy Giang Thừa lái xe còn Ôn Giản ngồi phía sau… Bà sững người.
“Người này là?” Bà cau mày hỏi, bà thấy Giang Thừa khá quen.
“Cậu ấy là bạn cùng lớp với con!” Ôn Giản giải thích, để tránh cho bà Ôn Ty Bình lo lắng, cô bịa đại một lý do, “Nhà cậu ấy cũng ở gần đây. Hôm nay bọn con ôn tập hơi trễ, cô giáo không an tâm nên nhờ cậu ấy tiện đường đưa con về nhà.”
Bà Ôn Ty Bình không hề hoài nghi, mỉm cười nhìn Giang Thừa nói lời cám ơn, khách sáo mời anh vào nhà ngồi chơi.
Giang Thừa bình tĩnh quan sát người phụ nữ trung niên trước mắt. Bà cũng không thay đổi nhiều, Ôn Giản hoàn toàn thừa hưởng những nét đẹp của bà, ngay cả khí chất cũng vậy, rất dịu dàng.
Đôi mắt anh quét một vòng trong nhà, bên trong không có ai nhưng ở ban công có phơi đồ lót của nam.
Anh nhìn bà Ôn Ty Bình mỉm cười từ chối: “Cám ơn dì, không cần đâu! Đã trễ rồi cháu cũng phải về, cả nhà nghỉ sớm đi ạ”!
Anh đẩy xe gắn máy, ngồi lên.
Ôn Giản tiến lên một bước nhìn Giang Thừa, khẽ mím môi, chậm rãi lên tiếng: “Đêm nay thật lòng cám ơn anh!”
Giang Thừa nhìn cô, cô ngước đầu nhìn anh, đôi mắt tròn xoe, trong vắt, gò má phiếm hồng.
Môi anh khẽ động: “Đừng khách sáo!”
Sau đó nổ máy rời đi.
Ôn Giản dõi theo bóng lưng của anh cho đến khi khuất bóng.
Bà Ôn Ty Bình nhìn con gái lo lắng: “Lai lịch của cậu bạn này ra sao? Tại sao cô giáo lại phân công cậu ấy đưa con về nhà?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu, cô cũng không biết lai lịch anh thế nào, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng anh đoạt súng, chĩa vào đầu gã đeo kính, thân thủ gọn gàng, ánh mắt quyết liệt, không hề giống với đám học sinh của bọn cô.
Thân thủ nhanh gọn như vậy cô chỉ từng thấy ở ba mình khi ông dạy cô mấy thế võ phòng thân.
Thời gian ba cô ở nhà không nhiều, nhưng bất cứ khi nào có mặt ở nhà ông lại dạy cho cô vài ba chiêu, buộc cô phải luôn rèn luyện thể lực. Ông hi vọng cô có khả năng tự vệ nhất định, không cần quá mạnh nhưng thời khắc mấu chốt có thể tự bảo vệ mình.
Trải qua tình huống quá kinh hãi nên đêm đó Ôn Giản ngủ cũng không ngon giấc, đang trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm nhận được có người đẩy cửa vào, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào trong phác họa dáng người ấy, khuôn mặt khuất trong bóng tối.
Ôn Giản ôm chăn ngồi dậy, gọi khẽ: “Ba?”
Người đàn ông đến gần, ngũ quan trở nên rõ ràng hơn trong bóng đêm.
Lâm Cảnh Dư ngồi ở thành giường, bàn tay đặt lên trán cô, vuốt nhẹ mái tóc, thì thầm: “Con có bị thương không?”
Ôn Giản lắc đầu: “Con không sao!”
Lâm Cảnh Dư mỉm cười, xoa xoa đầu cô.
“Con ngủ đi!” Ông vén chăn lại giúp con gái rồi mới ra ngoài.
Sáng hôm sau Ôn Giản không thấy ba mình đâu, cô muốn hỏi mẹ có phải tối qua ba về nhà không, nhưng quan sát gương mặt hiền hòa của mẹ cô biết khẳng định ba có về. Mỗi lần ba về, sắc mặt mẹ lại không như ngày thường, pha lẫn một chút vui sướng không thể che giấu.
Phát hiện nhỏ này khiến tâm trạng của Ôn Giản cũng sung sướng theo.
Ánh mặt trời chan hòa, tươi sáng, dòng người vội vã trên đường, chuyện đêm qua tựa như một giấc mơ.
Đến cổng trường, cô tình cờ gặp được Uông Tư Vũ.
Hôm nay anh ấy không mặc cảnh phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng chiếc quần tây đen, trông không khác sinh viên đại học, Ôn Giản suýt chút nữa không nhận ra.
Thấy cô, Uông Tư Vũ khẽ mỉm cười, hỏi: “Tối qua không sao chứ?”
Ôn Giản mỉm cười lắc đầu: “Tối hôm qua cám ơn anh nhiều lắm!”
“Không sao, việc nên làm!” Uông Tư Vũ đút tay vào túi quần, vừa sóng vai cùng cô vừa thuận miệng hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Ôn Giản gật đầu: “Dạ ăn rồi?”
Hỏi lại anh: “Còn anh ăn chưa?”
Uông Tư Vũ: “Cũng vừa mới ăn!”
Ôn Giản thấy hình như Uông Tư Vũ muốn cùng cô vào trong trường, nên quay đầu hỏi: “Anh tìm em có việc gì không?”
“Không có chuyện gì!” Uông Tư Vũ cười cười, chỉ muốn xác minh cô an toàn mà thôi.
Ngày hôm qua sau khi tan ca anh ấy nhận được điện thoại của lãnh đạo, yêu cầu anh ấy kiểm tra tất cả những camera ghi hình quanh trường trung học Tùng Thành, điều tra thử xem có phải có người theo dõi Ôn Giản.
Qua camera xác thực có hai chiếc xe giống nhau đều xuất hiện gần khu vực cổng trường, một trước một sau, chiếc xe đến trước sau khi đến ngã rẽ thứ ba thì chuyển hướng.
Uông Tư Vũ đang chuẩn bị xác nhận chiếc xe ấy chỉ vô tình xuất hiện hay còn mục đích nào khác không thì Ôn Giản gọi đến báo cho anh ấy biết cô đang bị theo dõi.
Âm thanh ở đầu dây bên kia hơn run nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh, chưa có biểu hiện hoảng loạn.
Uông Tư Vũ cách đó không xa, ở giữa là khu vực quán bar, ở đó dù sao cũng nhộn nhịp hơn bên cô. Do vậy, anh ấy bảo cô đi sang phía đó. Uông Tư Vũ chạy qua tìm cô, khu vực này khá phức tạp, nhiều ngõ hẻm, anh ấy quên mất cô hoàn toàn xa la với thành phố này, đoạn đường ấy cô thấy quen thuộc là do đêm hôm ấy từng đi qua; và Uông Tư Vũ cũng không ngờ đến bên đó thật sự xảy ra chuyện.
Khi tiếng súng truyền qua ống nghe cả người Uông Tư Vũ đổ đầy mồ hôi, anh ấy lập tức chạy như bay đến nơi phát ra tiếng súng nhưng không thấy Ôn Giản, ở hiện trường đám đông bỏ chạy tán loạn.
Uông Tư Vũ gọi điện thoại cho Ôn Giản, cũng may, cô an toàn.
Hôm nay anh ấy đến đây chỉ muốn xác nhận lại tình trạng của cô cộng với việc bí mật theo dõi tình huống kế tiếp.
Uông Tư Vũ không theo cô vào trong, đến cổng anh ấy ngừng lại, cười cười: “Được rồi! Em vào lớp đi!”
Ôn Giản cũng mỉm cười: “Vâng!”
Giang Thừa vừa vặn đạp xe ngang qua, anh liếc cô một cái, rồi liếc nhìn Uông Tư Vũ, ánh mắt bình tĩnh.
Ôn Giản cũng trông thấy anh, muốn lên tiếng chào hỏi nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt, lời muốn nói đành phải nuốt trở lại, chào tạm biệt Uông Tư Vũ rồi vào lớp.
Đến bãi đậu xe Ôn Giản mới gặp được Giang Thừa.
Ôn Giản chần chừ, cô lén nhìn anh, không biết nên nói gì, yên lặng đậu xe. Thật ra ngoại trừ tiếng cám ơn cũng chẳng có đề tài nào để bắt chuyện.
Đậu xe xong cô phát hiện Giang Thừa không đi mà đứng ở một bên, hình như đang chờ cô.
Khi cô đến gần, anh cùng cô đi vào lớp. Tự dưng Ôn Giản có cảm giác lo lắng, khi căng thẳng cô sẽ vô thức siết chặt quai đeo balo, đi kè kèo theo anh.
“Vừa rồi chính là cảnh viên em gọi cầu viện tối qua?” Gần đến cửa lớp, Giang Thừa đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, gật đầu: “Ừm!”