Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129: Tử Sơn Hầu (3)
Đồng thời, Tẩy Nhan Cổ Phái cũng tiến nhập giai đoạn chuẩn bị chiến đấu, bất kỳ một đệ tử nào cũng tiến nhập trạng thái cao nhất, tùy thời tiến vào trong chiến đấu.
Ở bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái, chỉ có một người nhẹ nhõm, cái kia chính là Lý Thất Dạ, chỉ có Lý Thất Dạ là bình chân như vại, tựa hồ hết thảy đều không có quan hệ gì tới hắn.
- Ngươi thật đúng là có lòng tin!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bình chân như vại, ngay cả Lý Sương Nhan cũng không khỏi vì thế mà choáng váng, chuyện này, một cái sơ sẩy, liền muốn cùng Thánh Thiên Giáo khai chiến, coi như thiên chi kiêu nữ như nàng, đối với sự tình chọc thủng trời này, cũng phải cẩn thận, nhưng mà, Lý Thất Dạ căn bản không coi như một sự việc.
- Tiểu môn tiểu phái mà thôi, không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, bình tĩnh nói ra:
- Thánh Thiên Giáo, đối với ta mà nói, có muốn diệt nó hay không mà thôi, nếu như ta không ngại tốn hao chút ít tâm huyết, hao chút tinh thần, đạp diệt Thánh Thiên Giáo, chuyện này cũng không có gì khó.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan lập tức im lặng, đổi lại người khác, nhất định sẽ cho rằng Lý Thất Dạ là cuồng vọng vô tri, khoác lác thổi phá thiên, nhưng mà, Lý Sương Nhan không cho rằng như vậy, nàng hoàn toàn nhìn không ra Lý Thất Dạ có chút dấu hiệu dựng trò vui, khoác lác.
- Ta không rõ ngươi là tự tin thế nào, mặc dù nói Thánh Thiên Giáo xây Bảo Thánh thượng quốc mới ba vạn năm, nhưng ngươi phải biết, lão tổ bọn hắn là nhân vật không tầm thường! Nếu Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta đối địch với Thánh Thiên Giáo, cũng phải cẩn thận ba phần.
Lý Sương Nhan cũng nhịn không được nói ra.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Lý Sương Nhan, nói ra:
- Bởi vì ta là Lý Thất Dạ!
Bởi vì ta là Lý Thất Dạ, một câu phổ thông, ở trong miệng Lý Thất Dạ bằng giọng điệu bình thản nói ra, nhưng mà, lại làm cho người nghe được bá khí tung hoành, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ tự nhiên sinh ra.
Lý Sương Nhan nhìn Lý Thất Dạ thật lâu không nói, tiểu nam nhân trước mắt này, căn bản không giống như là tiểu nam nhân, bày mưu nghĩ kế, bá khí khinh người, đây càng giống như là một Nhân Đế!
Qua một hồi lâu, Lý Sương Nhan nhìn Lý Thất Dạ, từ từ nói ra:
- Đại sự như thế, ta cần cáo tri sư tôn ta.
- Tùy tiện.
Lý Thất Dạ liếc mắt xem Lý Sương Nhan, cười cười, không thể nghi ngờ, đối với Lý Sương Nhan thái độ như vậy là tính toán thoả mãn .
Không hề nghi ngờ, Lý Sương Nhan cái thiên chi kiêu nữ này, trong mấy ngày nay ở bên người Lý Thất Dạ là biến hóa không nhỏ, ít nhất ở trước mặt Lý Thất Dạ là thiếu đi ngạo khí của thiên chi kiêu nữ, cùng người khác so sánh, nàng vẫn là thiên chi kiêu nữ, nhưng mà, so sánh cùng Lý Thất Dạ, nàng không cảm thấy mình ở đâu ưu tú hơn so với Lý Thất Dạ.
Ba ngày nháy mắt liền đi qua, trong ba ngày qua, vô số ánh mắt trong bóng tối nhìn lấy Tẩy Nhan Cổ Phái, không hề nghi ngờ, rất nhiều đại giáo truyền thừa của Bảo Thánh thượng quốc đều muốn tận mắt nhìn thấy trận sóng gió này sẽ kết thúc thế nào, ở bên trong Bảo Thánh thượng quốc, không biết có bao nhiêu đại nhân vật, bao nhiêu Vương Hầu, đều hi vọng đạt được tin tức trực tiếp.
Từ khi Thánh Thiên Giáo thành lập Bảo Thánh thượng quốc, trong ba vạn năm, nó từng đãng quét Thiên Địa, gần vạn năm đến nay, đã ít có người, ít có môn phái có thể khiêu khích thần uy của Bảo Thánh thượng quốc, hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái bỗng nhiên xử quyết Đổng Thánh Long, Liệt Chiến Hầu như thế, cuối cùng là lực lượng từ đâu mà đến?
Ba ngày thoáng qua một cái, ở bên ngoài Tẩy Nhan Cổ Phái, tu sĩ các phe phái đến từ chính Bảo Thánh thượng quốc đều xa xa nhìn lấy Tẩy Nhan Cổ Phái. Thời điểm sơn môn Tẩy Nhan Cổ Phái mở ra, chỉ thấy Đổng Thánh Long cùng Liệt Chiến Hầu bị đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái áp đi ra.
Đổng Thánh Long, chính là Nhân Hoàng Bảo Thánh thượng quốc phong Vương Hầu, ở bên trong Vương Hầu của Bảo Thánh thượng quốc, có thể nói là Vương Hầu thâm niên.
Về phần Liệt Chiến Hầu, vậy thì càng không cần nói, có thể nói một đời hung tướng của Bảo Thánh thượng quốc, mặc dù niên kỷ không bằng Đổng Thánh Long, nhưng mà, hung danh so với Đổng Thánh Long càng vang dội, trong tay hắn, Bảo Thánh thượng quốc không biết có bao nhiêu tiểu môn tiểu phái bị diệt.
Nhưng mà hiện tại, Vương Hầu tư thâm cũng tốt, một đời hung tướng cũng được, cái kia đã thành tù nhân, đáng sợ hơn là, đạo hạnh của hai người bọn họ đều bị hủy, đối với một vị tu sĩ mà nói, đặc biệt là tu sĩ tu luyện hơn ngàn năm, một khi đạo hạnh bị hủy, cái này còn khó chịu hơn là giết hắn.
Lúc này, Đổng Thánh Long cùng Liệt Chiến Hầu uể oải suy yếu, hai người bọn họ bị trói ra bên ngoài sơn môn Tẩy Nhan Cổ Phái, đã không có lực phản kháng, hôm nay, bọn hắn ngay cả phàm nhân cũng không bằng, càng giống là hai lão nhân sắp chết, nơi nào có khí lực phản kháng.
Thấy một màn như vậy, rất nhiều tu sĩ ở phía xa, thậm chí là chúa tể một phương, đứng đầu một giáo, cũng không khỏi vì đó thở dài, vì đó trầm mặc, thử nghĩ một lần, thế hệ như Liệt Chiến Hầu, ngày xưa là cường hoành bực nào, dáng vẻ khí thế là hung hăng càn quấy bực nào, có thể nói là đại sát tứ phương, hung hãn mãnh liệt, nhưng mà, hôm nay cũng chỉ bất quá là kẻ sắp chết mà thôi.
Thắng làm vua thua làm giặc, đây đã là định luật!
Thời điểm đi vào rừng, Tẩy Nhan Cổ Phái đề phòng sâm nghiêm, Tẩy Nhan Cổ Phái là bất luận một đệ tử gì đều tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến đấu, các đường chủ, các hộ pháp càng là kiên thủ các pháo đài,
các cửa ải.
Tẩy Nhan Cổ Phái năm Đại trưởng lão càng là đích thân tới sơn môn, tự mình ngồi trấn lần xử quyết này, ngoại trừ năm Đại trưởng lão ở đây ra, còn có Lý Thất Dạ đi theo, Lý Sương Nhan càng là ở bên cạnh.
- Người đệ tử kia là người phương nào của Tẩy Nhan Cổ Phái?
Lý Thất Dạ là một đệ tử bình thường, ở đây tên không giương giọng không hiện, hiện tại cùng năm Đại trưởng lão bình khởi bình tọa, thấy một màn như vậy không ít tu sĩ vì đó kinh ngạc.
- Người đệ tử này vậy mà có thể cùng bọn người Cổ Thiết Thủ đồng hành, chẳng lẽ có lai lịch kinh người gì hay sao?
Không ít tu sĩ đều nhao nhao suy đoán, kinh ngạc nói ra.
Nhìn thấy Lý Sương Nhan đi theo, càng làm cho một ít giáo chủ chưởng môn vì đó thần thái chấn động, động dung nói ra:
- Lý Sương Nhan, truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn, công chúa Cổ Ngưu cương quốc, chính là Đại Trung Vực thiên chi kiêu nữ a, chẳng lẽ nói, Tẩy Nhan Cổ Phái muốn cùng Cửu Thánh Yêu Môn liên thủ rồi?
Lý Sương Nhan xuất hiện ở bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái, cùng bọn người Lý Thất Dạ đồng hành, khiến không ít tu sĩ quan sát trở nên động dung.
Ở trong không khí ngưng trọng, thời gian một khắc một khắc đi qua, rốt cục, đã đến giờ hành hình, Cổ Thiết Thủ ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời, trầm giọng nói ra:
- Hành hình!
Lúc này, đừng nói là các đệ tử trên dưới Tẩy Nhan Cổ Phái, ngay cả hết thảy tu sĩ xa xa quan sát cũng không khỏi ngừng thở, đều đang mong đợi sau một khắc sẽ phát sinh chuyện gì.
Ở bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái, chỉ có một người nhẹ nhõm, cái kia chính là Lý Thất Dạ, chỉ có Lý Thất Dạ là bình chân như vại, tựa hồ hết thảy đều không có quan hệ gì tới hắn.
- Ngươi thật đúng là có lòng tin!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bình chân như vại, ngay cả Lý Sương Nhan cũng không khỏi vì thế mà choáng váng, chuyện này, một cái sơ sẩy, liền muốn cùng Thánh Thiên Giáo khai chiến, coi như thiên chi kiêu nữ như nàng, đối với sự tình chọc thủng trời này, cũng phải cẩn thận, nhưng mà, Lý Thất Dạ căn bản không coi như một sự việc.
- Tiểu môn tiểu phái mà thôi, không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, bình tĩnh nói ra:
- Thánh Thiên Giáo, đối với ta mà nói, có muốn diệt nó hay không mà thôi, nếu như ta không ngại tốn hao chút ít tâm huyết, hao chút tinh thần, đạp diệt Thánh Thiên Giáo, chuyện này cũng không có gì khó.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan lập tức im lặng, đổi lại người khác, nhất định sẽ cho rằng Lý Thất Dạ là cuồng vọng vô tri, khoác lác thổi phá thiên, nhưng mà, Lý Sương Nhan không cho rằng như vậy, nàng hoàn toàn nhìn không ra Lý Thất Dạ có chút dấu hiệu dựng trò vui, khoác lác.
- Ta không rõ ngươi là tự tin thế nào, mặc dù nói Thánh Thiên Giáo xây Bảo Thánh thượng quốc mới ba vạn năm, nhưng ngươi phải biết, lão tổ bọn hắn là nhân vật không tầm thường! Nếu Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta đối địch với Thánh Thiên Giáo, cũng phải cẩn thận ba phần.
Lý Sương Nhan cũng nhịn không được nói ra.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Lý Sương Nhan, nói ra:
- Bởi vì ta là Lý Thất Dạ!
Bởi vì ta là Lý Thất Dạ, một câu phổ thông, ở trong miệng Lý Thất Dạ bằng giọng điệu bình thản nói ra, nhưng mà, lại làm cho người nghe được bá khí tung hoành, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ tự nhiên sinh ra.
Lý Sương Nhan nhìn Lý Thất Dạ thật lâu không nói, tiểu nam nhân trước mắt này, căn bản không giống như là tiểu nam nhân, bày mưu nghĩ kế, bá khí khinh người, đây càng giống như là một Nhân Đế!
Qua một hồi lâu, Lý Sương Nhan nhìn Lý Thất Dạ, từ từ nói ra:
- Đại sự như thế, ta cần cáo tri sư tôn ta.
- Tùy tiện.
Lý Thất Dạ liếc mắt xem Lý Sương Nhan, cười cười, không thể nghi ngờ, đối với Lý Sương Nhan thái độ như vậy là tính toán thoả mãn .
Không hề nghi ngờ, Lý Sương Nhan cái thiên chi kiêu nữ này, trong mấy ngày nay ở bên người Lý Thất Dạ là biến hóa không nhỏ, ít nhất ở trước mặt Lý Thất Dạ là thiếu đi ngạo khí của thiên chi kiêu nữ, cùng người khác so sánh, nàng vẫn là thiên chi kiêu nữ, nhưng mà, so sánh cùng Lý Thất Dạ, nàng không cảm thấy mình ở đâu ưu tú hơn so với Lý Thất Dạ.
Ba ngày nháy mắt liền đi qua, trong ba ngày qua, vô số ánh mắt trong bóng tối nhìn lấy Tẩy Nhan Cổ Phái, không hề nghi ngờ, rất nhiều đại giáo truyền thừa của Bảo Thánh thượng quốc đều muốn tận mắt nhìn thấy trận sóng gió này sẽ kết thúc thế nào, ở bên trong Bảo Thánh thượng quốc, không biết có bao nhiêu đại nhân vật, bao nhiêu Vương Hầu, đều hi vọng đạt được tin tức trực tiếp.
Từ khi Thánh Thiên Giáo thành lập Bảo Thánh thượng quốc, trong ba vạn năm, nó từng đãng quét Thiên Địa, gần vạn năm đến nay, đã ít có người, ít có môn phái có thể khiêu khích thần uy của Bảo Thánh thượng quốc, hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái bỗng nhiên xử quyết Đổng Thánh Long, Liệt Chiến Hầu như thế, cuối cùng là lực lượng từ đâu mà đến?
Ba ngày thoáng qua một cái, ở bên ngoài Tẩy Nhan Cổ Phái, tu sĩ các phe phái đến từ chính Bảo Thánh thượng quốc đều xa xa nhìn lấy Tẩy Nhan Cổ Phái. Thời điểm sơn môn Tẩy Nhan Cổ Phái mở ra, chỉ thấy Đổng Thánh Long cùng Liệt Chiến Hầu bị đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái áp đi ra.
Đổng Thánh Long, chính là Nhân Hoàng Bảo Thánh thượng quốc phong Vương Hầu, ở bên trong Vương Hầu của Bảo Thánh thượng quốc, có thể nói là Vương Hầu thâm niên.
Về phần Liệt Chiến Hầu, vậy thì càng không cần nói, có thể nói một đời hung tướng của Bảo Thánh thượng quốc, mặc dù niên kỷ không bằng Đổng Thánh Long, nhưng mà, hung danh so với Đổng Thánh Long càng vang dội, trong tay hắn, Bảo Thánh thượng quốc không biết có bao nhiêu tiểu môn tiểu phái bị diệt.
Nhưng mà hiện tại, Vương Hầu tư thâm cũng tốt, một đời hung tướng cũng được, cái kia đã thành tù nhân, đáng sợ hơn là, đạo hạnh của hai người bọn họ đều bị hủy, đối với một vị tu sĩ mà nói, đặc biệt là tu sĩ tu luyện hơn ngàn năm, một khi đạo hạnh bị hủy, cái này còn khó chịu hơn là giết hắn.
Lúc này, Đổng Thánh Long cùng Liệt Chiến Hầu uể oải suy yếu, hai người bọn họ bị trói ra bên ngoài sơn môn Tẩy Nhan Cổ Phái, đã không có lực phản kháng, hôm nay, bọn hắn ngay cả phàm nhân cũng không bằng, càng giống là hai lão nhân sắp chết, nơi nào có khí lực phản kháng.
Thấy một màn như vậy, rất nhiều tu sĩ ở phía xa, thậm chí là chúa tể một phương, đứng đầu một giáo, cũng không khỏi vì đó thở dài, vì đó trầm mặc, thử nghĩ một lần, thế hệ như Liệt Chiến Hầu, ngày xưa là cường hoành bực nào, dáng vẻ khí thế là hung hăng càn quấy bực nào, có thể nói là đại sát tứ phương, hung hãn mãnh liệt, nhưng mà, hôm nay cũng chỉ bất quá là kẻ sắp chết mà thôi.
Thắng làm vua thua làm giặc, đây đã là định luật!
Thời điểm đi vào rừng, Tẩy Nhan Cổ Phái đề phòng sâm nghiêm, Tẩy Nhan Cổ Phái là bất luận một đệ tử gì đều tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến đấu, các đường chủ, các hộ pháp càng là kiên thủ các pháo đài,
các cửa ải.
Tẩy Nhan Cổ Phái năm Đại trưởng lão càng là đích thân tới sơn môn, tự mình ngồi trấn lần xử quyết này, ngoại trừ năm Đại trưởng lão ở đây ra, còn có Lý Thất Dạ đi theo, Lý Sương Nhan càng là ở bên cạnh.
- Người đệ tử kia là người phương nào của Tẩy Nhan Cổ Phái?
Lý Thất Dạ là một đệ tử bình thường, ở đây tên không giương giọng không hiện, hiện tại cùng năm Đại trưởng lão bình khởi bình tọa, thấy một màn như vậy không ít tu sĩ vì đó kinh ngạc.
- Người đệ tử này vậy mà có thể cùng bọn người Cổ Thiết Thủ đồng hành, chẳng lẽ có lai lịch kinh người gì hay sao?
Không ít tu sĩ đều nhao nhao suy đoán, kinh ngạc nói ra.
Nhìn thấy Lý Sương Nhan đi theo, càng làm cho một ít giáo chủ chưởng môn vì đó thần thái chấn động, động dung nói ra:
- Lý Sương Nhan, truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn, công chúa Cổ Ngưu cương quốc, chính là Đại Trung Vực thiên chi kiêu nữ a, chẳng lẽ nói, Tẩy Nhan Cổ Phái muốn cùng Cửu Thánh Yêu Môn liên thủ rồi?
Lý Sương Nhan xuất hiện ở bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái, cùng bọn người Lý Thất Dạ đồng hành, khiến không ít tu sĩ quan sát trở nên động dung.
Ở trong không khí ngưng trọng, thời gian một khắc một khắc đi qua, rốt cục, đã đến giờ hành hình, Cổ Thiết Thủ ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời, trầm giọng nói ra:
- Hành hình!
Lúc này, đừng nói là các đệ tử trên dưới Tẩy Nhan Cổ Phái, ngay cả hết thảy tu sĩ xa xa quan sát cũng không khỏi ngừng thở, đều đang mong đợi sau một khắc sẽ phát sinh chuyện gì.