Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2603: Chiến tướng tại
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Không phải dựa vào người khác, cũng không phải trông chờ vào chúa cứu thế. Có nhiều thứ dựa vào máu của mình đúc ra mới đáng tin. Không có máu tươi tẩy lễ, không có cái gái sự đau khổ thì mọi thứ rất nhẹ nhàng. Hòa bình cũng tốt, tường cũng thế, muốn được đến nó phải dùng máu của mình đổi lấy.
Hải Lân im lặng, một lúc sau gã nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói:
- Tiểu đệ khắc ghi lời Lý huynh nói vào tim, dù thế nào thì tiểu đệ vẫn mong rằng Lý huynh sẽ ra tay giúp trong lần hiểm nan này. Miễn Lý huynh đồng ý ra tay thì mọi chuyện đều bàn được. Lý huynh muốn tiếp quản liên quân, Lý huynh muốn chúng ta làm pháo hôi, muốn chúng ta xông lên tuyến đầu thì chúng ta đều nguyện ý...
-... Miễn có thể bảo vệ Bắc Uông Dương, để hậu nhân có chỗ trú trong Bắc Uông Dương, chúng ta nguyện ý trả cái giá thảm trọng. Như Lý huynh nói, hòa bình cần máu của chính chúng ta đúc nên. Vậy hãy dùng máu những người đi trước chúng ta trải đường cho hậu đại, tranh thủ không gian sinh tồn cho hậu nhân.
Lời Lý huynh nói leng keng dõng dạc, cứng rắn.
- Ta không có hứng thú quyền thế của các ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Đương nhiên sẽ có cuộc chiến giữa ta và Phi Tiên giáo. Nếu các ngươi muốn xuất chiến thì cũng được, khi ta xuất chiến thì các ngươi cũng có thể phát binh. Như ta đã nói, hết thảy phải dựa vào chính mình, tự mình tranh thủ. Thế gian không có chúa cứu thế, nếu nếu hậu nhân các ngươi muốn có chỗ đứng trong Bắc Uông Dương thì hãy lấy ra cố gắng của mình không thì người ta đánh chiếm giang sơn sao có thể cho các ngươi nhặt của rơi?
Cuối cùng Hải Lân hít sâu, nói:
- Tiểu đệ hiểu.
Hải Lân cúi gập người:
- Chỉ cần khi Lý huynh phát binh hướng Phi Tiên giáo nói cho tiểu đệ một tiếng là được, tiểu đệ nguyện tự mình dẫn quân đoàn xung phong giết ra đường máu cho Lý huynh. Như Lý huynh nói, dùng máu, mạng sống của chúng ta đổi lấy chỗ trú cho hậu nhân! Nếu bản thân chúng ta không buông tay liều một phen thì dù Phi Tiên giáo tan tác, sau này hải quái, yêu tộc chúng ta không có chỗ đứng trong Bắc Uông Dương.
- Ngươi hiểu được là tốt.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Muốn không gian sinh tồn thì hãy dùng máu của mình đúc ra.
Hải Lân trịnh trọng gật đầu:
- Tiểu đệ nhất định sẽ.
Cuối cùng Hải Lân vái hướng Lý Thất Dạ, dáng vẻ cung kính rời đi.
Sau khi Hải Lân rời đi, Trấn Thế Chân Thần tiến đến ngồi xuống bên cạnh, oán trách:
- Đại nhân, chiến đấu với Phi Tiên giáo là chiến trường của chúng ta, cần dùng đám tôm tép này làm pháo hôi sao? Bọn họ xung phong là chịu chết, vướng chân vướng tay.
Trấn Thế Chân Thần rất hăm hở cuộc chiến với Phi Tiên giáo, đối với Phi Tiên giáo, với quân đoàn Thanh Long thì trận chiến này là lúc rèn luyện người trẻ tuổi.
- Để bọn họ xung phong đi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đôi khi khiến máu chảy mới thức tỉnh người bất khuất. Cửu Giới và hòa bình quá lâu, nên để bọn họ xung phong liều mạng nhiều vào. Chúng ta sẽ có ngày già đi, chúng ta không thể bảo vệ Cửu Giới mãi mãi. Để bọn họ xung phong liều chết cũng tốt, để hậu nhân biết người đi trước của họ chảy máu nóng. Giống như ngày xưa các tiên hiền phản kháng Cổ Minh. Nếu bọn họ không có máu nóng chảy trong người thì sẽ như con cừu, Cửu Giới là sân chăn dê. Cổ Minh lại đến lần này thì Cửu Giới chỉ là thịt mỡ.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Trấn Thế Chân Thần nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cảm thán rằng:
- Đúng rồi, Cửu Giới yên bình quá lâu, rất lâu rồi không có quân đoàn liên minh thật sự, không còn có liên miên vạn tộc Cửu Giới như xưa.
Tuy mỗi thời đại đều có cuộc chiến giành Tiên Đế nhưng so với năm xưa đối kháng Cổ Minh thì cách biệt quá xa. Hơn nữa cuộc chiến Tiên Đế đa số là chiến tranh giữa môn phái với nhau.
- Luôn có hy sinh.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Chỉ có đẫm máu mới khiến hậu nhân khắc ghi tiên hiền của mình đã từng đối kháng người từ ngoài đến. Phải để bọn họ hiểu rằng khi người bên ngoài xâm lược thì phải đứng ra chống cự, liên hợp lại phản kháng mới giành được không gian sinh tồn. Trên đời không có chúa cứu thế, muốn sinh tồn, muốn hòa bình hậu đại thì phải dựa vào bản thân tranh thủ. Không ai ban cho ngươi không gian sống, không ai che chở ngươi suốt cuộc đời.
Lời Lý Thất Dạ nói làm Trấn Thế Chân Thần im lặng. Trấn Thế Chân Thần hiểu đại nhân sắp rời đi, Lý Thất Dạ dỡ xuống trách nhiệm Cửu Giới, cuối cùng vẫn phải dựa vào vạn tộc Cửu Giới tự bảo vệ Cửu Giới.
Người khác không biết nhưng Trấn Thế Chân Thần thì rõ ràng, dù đại nhân bị người mắng chửi, nói hắn là bàn tay đen sau màn, là đồ tể Cửu Giới, nhưng cho đến nay toàn là hắn bảo vệ Cửu Giới. Không có Lý Thất Dạ che chở, nếu không có thủ đoạn thiết huyết lần lượt đàn áp thì dư nghiệt Cổ Minh đã sớm ngóc đầu trở lại. Dù là dư nghiệt Cổ Minh thời đại chư đế đều có khả năng một lần nữa để hắc ám bao phủ Cửu Giới.
Tuy lần này Phi Tiên giáo định càn quét Nhân Hoàng giới kém xa ngày xưa Cổ Minh thống trị Cửu Giới, đại nhân có lòng khiến quân đoàn liên minh Hải Lân đổ máu không phải vì có mục đích riêng mà là buông gánh ặng Cửu Giới xuống.
Trấn Thế Chân Thần hiểu đời này sau khi đại nhân đi lên cửu thiên thập địa, đi hướng tận cùng thế giới thì sẽ không trở lại nữa. Lý Thất Dạ hoàn toàn bỏ xuống Cửu Giới, không còn trông chừng, chăm sóc, che chở.
- Ta cũng mệt mỏi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Đã tới lúc ta buông ra. Lần này san bằng Phi Tiên giáo, huyết thống Cổ Minh tan biến coi như món quà cuối cùng ta tặng Cửu Giới, về sau Cửu Giới nên dựa vào bản thân.
Trấn Thế Chân Thần buông tiếng thở dài:
- Cuối cùng đại nhân vẫn không bỏ được Cửu Giới.
Người ta chỉ thấy Lý Thất Dạ làm bàn tay đen sau màn, đồ sát bao nhiêu người nhưng không nghĩ đến hắn phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm.
- Không bỏ được cũng phải bỏ, thế gian không có buổi tiệc nào không tàn.
Lý Thất Dạ từ tốn nói:
- Đôi khi trường sinh rất đau khổ, là sự hành hạ. Trên đời có nhiều thứ ngươi không bỏ được, cho dù lòng ngươi đã chết lặng, dù trái tim làm bằng sắt nhưng luôn có thứ tồn tại trong lòng ngươi.
Trấn Thế Chân Thần gật gù, vì từng đi theo đại nhân trải qua thời đại hắc ám nhất nên Trấn Thế Chân Thần hiểu đại nhân gánh quá nhiều thứ trên vai.
Cuối cùng Trấn Thế Chân Thần khẽ hỏi:
- Đại nhân định khi nào phát binh?
- Để bọn họ chuẩn bị đầy đủ đi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Dù là Phi Tiên giáo hay liên minh đều cho bọn họ có thời gian chuẩn bị, quan trọng hơn hết để Cố Tôn, người sau lưng Phi Tiên giáo cho rằng tất thắng.
- Nếu không để bọn họ chạy thoát thì hậu hoạn về sau, chiến tranh như vậy cần khiến kẻ địch tự tin.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Khi bọn họ lấy ra binh lực mạnh nhất của mình là lúc ta thu lưới, mộthơi dẹp sạch bọn họ, để tránh hậu hoạn!
- Không phải dựa vào người khác, cũng không phải trông chờ vào chúa cứu thế. Có nhiều thứ dựa vào máu của mình đúc ra mới đáng tin. Không có máu tươi tẩy lễ, không có cái gái sự đau khổ thì mọi thứ rất nhẹ nhàng. Hòa bình cũng tốt, tường cũng thế, muốn được đến nó phải dùng máu của mình đổi lấy.
Hải Lân im lặng, một lúc sau gã nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói:
- Tiểu đệ khắc ghi lời Lý huynh nói vào tim, dù thế nào thì tiểu đệ vẫn mong rằng Lý huynh sẽ ra tay giúp trong lần hiểm nan này. Miễn Lý huynh đồng ý ra tay thì mọi chuyện đều bàn được. Lý huynh muốn tiếp quản liên quân, Lý huynh muốn chúng ta làm pháo hôi, muốn chúng ta xông lên tuyến đầu thì chúng ta đều nguyện ý...
-... Miễn có thể bảo vệ Bắc Uông Dương, để hậu nhân có chỗ trú trong Bắc Uông Dương, chúng ta nguyện ý trả cái giá thảm trọng. Như Lý huynh nói, hòa bình cần máu của chính chúng ta đúc nên. Vậy hãy dùng máu những người đi trước chúng ta trải đường cho hậu đại, tranh thủ không gian sinh tồn cho hậu nhân.
Lời Lý huynh nói leng keng dõng dạc, cứng rắn.
- Ta không có hứng thú quyền thế của các ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Đương nhiên sẽ có cuộc chiến giữa ta và Phi Tiên giáo. Nếu các ngươi muốn xuất chiến thì cũng được, khi ta xuất chiến thì các ngươi cũng có thể phát binh. Như ta đã nói, hết thảy phải dựa vào chính mình, tự mình tranh thủ. Thế gian không có chúa cứu thế, nếu nếu hậu nhân các ngươi muốn có chỗ đứng trong Bắc Uông Dương thì hãy lấy ra cố gắng của mình không thì người ta đánh chiếm giang sơn sao có thể cho các ngươi nhặt của rơi?
Cuối cùng Hải Lân hít sâu, nói:
- Tiểu đệ hiểu.
Hải Lân cúi gập người:
- Chỉ cần khi Lý huynh phát binh hướng Phi Tiên giáo nói cho tiểu đệ một tiếng là được, tiểu đệ nguyện tự mình dẫn quân đoàn xung phong giết ra đường máu cho Lý huynh. Như Lý huynh nói, dùng máu, mạng sống của chúng ta đổi lấy chỗ trú cho hậu nhân! Nếu bản thân chúng ta không buông tay liều một phen thì dù Phi Tiên giáo tan tác, sau này hải quái, yêu tộc chúng ta không có chỗ đứng trong Bắc Uông Dương.
- Ngươi hiểu được là tốt.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Muốn không gian sinh tồn thì hãy dùng máu của mình đúc ra.
Hải Lân trịnh trọng gật đầu:
- Tiểu đệ nhất định sẽ.
Cuối cùng Hải Lân vái hướng Lý Thất Dạ, dáng vẻ cung kính rời đi.
Sau khi Hải Lân rời đi, Trấn Thế Chân Thần tiến đến ngồi xuống bên cạnh, oán trách:
- Đại nhân, chiến đấu với Phi Tiên giáo là chiến trường của chúng ta, cần dùng đám tôm tép này làm pháo hôi sao? Bọn họ xung phong là chịu chết, vướng chân vướng tay.
Trấn Thế Chân Thần rất hăm hở cuộc chiến với Phi Tiên giáo, đối với Phi Tiên giáo, với quân đoàn Thanh Long thì trận chiến này là lúc rèn luyện người trẻ tuổi.
- Để bọn họ xung phong đi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đôi khi khiến máu chảy mới thức tỉnh người bất khuất. Cửu Giới và hòa bình quá lâu, nên để bọn họ xung phong liều mạng nhiều vào. Chúng ta sẽ có ngày già đi, chúng ta không thể bảo vệ Cửu Giới mãi mãi. Để bọn họ xung phong liều chết cũng tốt, để hậu nhân biết người đi trước của họ chảy máu nóng. Giống như ngày xưa các tiên hiền phản kháng Cổ Minh. Nếu bọn họ không có máu nóng chảy trong người thì sẽ như con cừu, Cửu Giới là sân chăn dê. Cổ Minh lại đến lần này thì Cửu Giới chỉ là thịt mỡ.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Trấn Thế Chân Thần nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cảm thán rằng:
- Đúng rồi, Cửu Giới yên bình quá lâu, rất lâu rồi không có quân đoàn liên minh thật sự, không còn có liên miên vạn tộc Cửu Giới như xưa.
Tuy mỗi thời đại đều có cuộc chiến giành Tiên Đế nhưng so với năm xưa đối kháng Cổ Minh thì cách biệt quá xa. Hơn nữa cuộc chiến Tiên Đế đa số là chiến tranh giữa môn phái với nhau.
- Luôn có hy sinh.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Chỉ có đẫm máu mới khiến hậu nhân khắc ghi tiên hiền của mình đã từng đối kháng người từ ngoài đến. Phải để bọn họ hiểu rằng khi người bên ngoài xâm lược thì phải đứng ra chống cự, liên hợp lại phản kháng mới giành được không gian sinh tồn. Trên đời không có chúa cứu thế, muốn sinh tồn, muốn hòa bình hậu đại thì phải dựa vào bản thân tranh thủ. Không ai ban cho ngươi không gian sống, không ai che chở ngươi suốt cuộc đời.
Lời Lý Thất Dạ nói làm Trấn Thế Chân Thần im lặng. Trấn Thế Chân Thần hiểu đại nhân sắp rời đi, Lý Thất Dạ dỡ xuống trách nhiệm Cửu Giới, cuối cùng vẫn phải dựa vào vạn tộc Cửu Giới tự bảo vệ Cửu Giới.
Người khác không biết nhưng Trấn Thế Chân Thần thì rõ ràng, dù đại nhân bị người mắng chửi, nói hắn là bàn tay đen sau màn, là đồ tể Cửu Giới, nhưng cho đến nay toàn là hắn bảo vệ Cửu Giới. Không có Lý Thất Dạ che chở, nếu không có thủ đoạn thiết huyết lần lượt đàn áp thì dư nghiệt Cổ Minh đã sớm ngóc đầu trở lại. Dù là dư nghiệt Cổ Minh thời đại chư đế đều có khả năng một lần nữa để hắc ám bao phủ Cửu Giới.
Tuy lần này Phi Tiên giáo định càn quét Nhân Hoàng giới kém xa ngày xưa Cổ Minh thống trị Cửu Giới, đại nhân có lòng khiến quân đoàn liên minh Hải Lân đổ máu không phải vì có mục đích riêng mà là buông gánh ặng Cửu Giới xuống.
Trấn Thế Chân Thần hiểu đời này sau khi đại nhân đi lên cửu thiên thập địa, đi hướng tận cùng thế giới thì sẽ không trở lại nữa. Lý Thất Dạ hoàn toàn bỏ xuống Cửu Giới, không còn trông chừng, chăm sóc, che chở.
- Ta cũng mệt mỏi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Đã tới lúc ta buông ra. Lần này san bằng Phi Tiên giáo, huyết thống Cổ Minh tan biến coi như món quà cuối cùng ta tặng Cửu Giới, về sau Cửu Giới nên dựa vào bản thân.
Trấn Thế Chân Thần buông tiếng thở dài:
- Cuối cùng đại nhân vẫn không bỏ được Cửu Giới.
Người ta chỉ thấy Lý Thất Dạ làm bàn tay đen sau màn, đồ sát bao nhiêu người nhưng không nghĩ đến hắn phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm.
- Không bỏ được cũng phải bỏ, thế gian không có buổi tiệc nào không tàn.
Lý Thất Dạ từ tốn nói:
- Đôi khi trường sinh rất đau khổ, là sự hành hạ. Trên đời có nhiều thứ ngươi không bỏ được, cho dù lòng ngươi đã chết lặng, dù trái tim làm bằng sắt nhưng luôn có thứ tồn tại trong lòng ngươi.
Trấn Thế Chân Thần gật gù, vì từng đi theo đại nhân trải qua thời đại hắc ám nhất nên Trấn Thế Chân Thần hiểu đại nhân gánh quá nhiều thứ trên vai.
Cuối cùng Trấn Thế Chân Thần khẽ hỏi:
- Đại nhân định khi nào phát binh?
- Để bọn họ chuẩn bị đầy đủ đi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Dù là Phi Tiên giáo hay liên minh đều cho bọn họ có thời gian chuẩn bị, quan trọng hơn hết để Cố Tôn, người sau lưng Phi Tiên giáo cho rằng tất thắng.
- Nếu không để bọn họ chạy thoát thì hậu hoạn về sau, chiến tranh như vậy cần khiến kẻ địch tự tin.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Khi bọn họ lấy ra binh lực mạnh nhất của mình là lúc ta thu lưới, mộthơi dẹp sạch bọn họ, để tránh hậu hoạn!