Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Quỷ lâu (4)
Bị nhiều khô lâu phân thây như vậy, từng đợt đau nhức kịch liệt truyền đến, tiếp theo là máu tươi chảy ròng, "Phốc" một tiếng, tiếp theo tay chân Lý Thất Dạ bị khô lâu xé mở, thân thể bị xé thành hai nửa, máu tươi phun ra, nội tạng chảy tràn một chỗ, đầu lăn đến rất xa rất xa.
Nếu đổi lại bất luận kẻ nào, đã sớm động thủ phản kháng, đã sớm ra tay đánh giết những khô lâu này, nhưng mà, Lý Thất Dạ đầu lăn cực xa y nguyên mang theo tiếu dung ung dung.
- Ta chỉ hỏi một vấn đề, cây đàn kia ở đâu, nể tình phân lượng cố nhân, ta không động thủ, nếu như ta động thủ, hậu quả khó mà lường được.
Cái đầu lăn trên mặt đất kia, Lý Thất Dạ y nguyên vừa cười vừa nói.
Đột nhiên, cảnh tượng biến đổi, không có khô lâu, thân thể cũng hoàn hảo không chút tổn hại, Lý Thất Dạ y nguyên ngồi ở bên trong quỷ lâu.
Oanh… đột nhiên, cả người Lý Thất Dạ phiêu phiêu dục tiên, mọc cánh thành tiên, ở thời điểm này, trên trời mở ra tiên môn, Lý Thất Dạ thân bất do kỷ đi vào trong tiên môn.
Đi vào tiên môn, Lý Thất Dạ thân trong tiên cảnh, ở bên trong Tiên cung, chỉ thấy tiên cầm bay múa, Thần Sơn chìm nổi, Tiên cung sáng chói, tiên binh, thần bảo, thiên tài. . . bảo vật Thần thạch để vô số tu sĩ thèm chảy nước miếng chính là dễ như trở bàn tay.
Ngay lúc khiến người ta mất phương hướng, ở trong tiên cảnh, trận trận tiên âm vang lên, hai đội tiên tử thướt tha mà đến, trong lúc nhất thời, uyển chuyển nhảy múa, hai đội tiên tử vây quanh Lý Thất Dạ, múa lên.
Từng cái tiên tử, đều dung mạo kinh thiên, Lý Sương Nhan có thể nói là đại mỹ nữ, nhưng mà, cùng nguyên một đám tiên tử trước mắt so sánh, vẫn là thất sắc.
Càng khiến người ta động tâm là, trên người nguyên một đám tiên tử chỉ hất lên lụa mỏng, thân thể vô cùng mỹ diệu muốn ẩn muốn hiện, hai đội tiên tử càng múa càng nhanh, dáng múa vô cùng chọc người, hương diễm không tầm thường, khiến người ta thấy nhiệt huyết sôi trào. . .
Ở dưới dáng múa như thế, đừng nói là nam nhân, coi như là nữ nhân cũng không khỏi vì đó tâm thần chập chờn!
- Bà Sa Diệu Vũ…
Lý Thất Dạ bất vi sở động, y nguyên cười một tiếng, nói ra:
- Xem ra là cố nhân!
Dáng múa càng lúc càng nhanh, càng ngày càng chọc người, coi như là tiên nhân, chỉ sợ cũng sẽ bị diễm vũ này hấp dẫn, nhưng mà, Lý Thất Dạ chỉ lẳng lặng ngồi xuống tán thưởng mà thôi.
Hiển nhiên, loại ảo cảnh này đối với Lý Thất Dạ vô hiệu, đột nhiên, tình cảnh biến đổi, Lý Thất Dạ hành tẩu ở trong sa mạc, đầu đội lên mặt trời. . .
Ảo cảnh một lần lại một lần biến hóa, nếu đổi lại là tu sĩ khác, từng cái ảo cảnh đều là nhằm vào thất tình lục dục của người, bất kỳ tu sĩ nào, coi như có thể qua một ảo cảnh, chỉ sợ cũng không có thể qua cái thứ hai cái thứ ba cái thứ tư. . . Chỉ cần là người, chắc chắn sẽ có thất tình lục dục.
Đáng tiếc, đây là gặp Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đạo tâm không thể lay động, hắn chìm nổi vô tận tuế nguyệt, cực khổ như thế nào, biến hóa như thế nào không có trải qua?
Theo ảo cảnh này đến ảo cảnh khác biến hóa, Lý Thất Dạ đã không kiên nhẫn được nữa, cuối cùng hắn mở lời nói ra:
- Xem ra là muốn ta động thủ!
Tranh… tranh… tranh… theo năm ngón tay của Lý Thất Dạ bắn ra, lập tức tiếng đàn vang lên, tất cả ảo cảnh thoáng cái băng diệt.
Tranh… tranh… tranh… tiếng đàn trận trận, lúc này, bên trong quỷ lâu đường vân rậm rạp chằng chịt vậy mà theo tiếng đàn của Lý Thất Dạ nhộn nhạo.
Ảo cảnh vừa biến mất, ở thời điểm này, bên trong quỷ lâu xuất hiện một đầu quái vật, một đầu quái vật khổng lồ, chỉ thấy con quái vật này là sừng trâu huyết nhãn, thân rắn cánh đại bàng, kéo lấy một lưỡi máu vừa to vừa dài.
- Bản tướng cảu ngươi đâu?
Lý Thất Dạ nhìn lấy quái vật kia, thoải mái tự tại nói ra.
Ô…quái vật hống vang một tiếng, đối với Lý Thất Dạ gào thét, năm ngón tay của Lý Thất Dạ vạch một cái, tiếng đàn boong boong boong lập tức vang lên, cầm vận bên trong quỷ lâu lập tức cùng reo vang, càng ngày càng mãnh liệt.
Ba… một tiếng vang lên, vừa lúc đó, mặt đất giữa đại sảnh đột nhiên vỡ ra, một cây cổ cầm theo cầm vận phụ họa thoáng cái vọt lên.
Cổ cầm phong cách cực kỳ cổ xưa, quang hoa lưu chuyển, nó xông lên, thoáng cái liền đã rơi vào trong tay Lý Thất Dạ.
Ngao… vừa thấy cổ cầm đã rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, quái vật cuồng hống một tiếng, hướng Lý Thất Dạ đánh tới.
Lý Thất Dạ ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói ra:
- Lui…
Vừa dứt lời, năm ngón tay rút động lên dây đàn cổ cầm, tranh… tiếng đàn như kiếm, trong nháy mắt, đường vân bên trong cả tòa quỷ lâu phát sáng lên, hóa thành kiếm khí đáng sợ.
Phốc một tiếng, kiếm khí rơi xuống, tại chỗ đem quái vật to lớn này chém bay, quái vật bị kiếm khí chém bay, lăn đến xa xa, hai mắt huyết hồng của nó nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lộ ra sợ hãi.
- Nếu như ngươi không xuất hiện bản tướng, cẩn thận ta chém ngươi.
Lý Thất Dạ ôm cổ cầm, ung dung vừa cười vừa nói.
Suyễn… suyễn… suyễn… quái vật kia âm trầm phì cười, âm thanh khó nghe, chói tai vô cùng, khiến người ta sởn hết cả gai ốc, tiếng cười suyễn suyễn vang lên:
- Ngươi vĩnh viễn không giết chết được ta, không ai có thể giết chết được ta!
- Thật sao? Chờ thời điểm ta đào Vọng Quy Phong ở dưới bạch cốt, ngươi nói có thể giết chết ngươi hay không!
Lý Thất Dạ thích ý cười nói.
Đùng, đùng, đùng. . .
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, quái vật kia bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau.
- Hiện bản tướng cho ta đi, không được ở trước mặt ta giả thần giả quỷ.
Lý Thất Dạ nhìn quái vật, ngồi xếp bằng trên đất, nhẹ nhàng phủ lên cổ cầm.
Tranh, tranh, tranh… tiếng đàn lại một lần nữa vang lên, tiếng đàn tựa như nước chảy, chảy xuôi ở bên trong quỷ lâu, theo tiếng đàn chảy xuôi, cầm vận bên trong quỷ lâu cũng theo đó hòa minh, nhu hòa trôi chảy.
Ở bên trong tiếng đàn, tựa như khiến người ta nhìn thấy, ở bên trong núi xanh lượn lờ kia, cầu nhỏ vượt sông, viện lạc gà gáy, tựa như một tiểu thôn trang tĩnh mịch hiện lên ở trước mắt.
Quái vật bất khả tư nghị nghe cầm luật này, thùng thùng lui về phía sau, lúc này, trên người nó từng tầng sương mù tán đi, cuối cùng quái vật khổng lồ biến mất, sau khi sương mù tan hết, nơi nào có quái vật gì, một bóng người xuất hiện ở nơi đó, một cái bóng thướt tha, chỉ là nhìn bóng lưng của nàng, cũng có thể khuynh đảo chúng sinh, chỉ là một cái bóng lưng cũng có thể để vạn chúng ngoái đầu nhìn lại, đây tuyệt đối là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, đây tuyệt đối là vưu vật khoáng thế!
Lại có ai nghĩ đến, một quái vật khiến người ta sởn hết cả gai ốc, bản tướng của nó lại là một tuyệt thế mỹ nữ.
- Lưu Thủy Nhân Gia!
Cái bóng thấy không rõ lắm này bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lầm bầm nói ra:
- Ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết thủ khúc này!
- Tiểu Hà, quả nhiên là ngươi.
Lý Thất Dạ dừng tay lại, thoải mái cười một tiếng, nhìn lấy cái bóng mông lung tuyệt thế này nói.
Nếu đổi lại bất luận kẻ nào, đã sớm động thủ phản kháng, đã sớm ra tay đánh giết những khô lâu này, nhưng mà, Lý Thất Dạ đầu lăn cực xa y nguyên mang theo tiếu dung ung dung.
- Ta chỉ hỏi một vấn đề, cây đàn kia ở đâu, nể tình phân lượng cố nhân, ta không động thủ, nếu như ta động thủ, hậu quả khó mà lường được.
Cái đầu lăn trên mặt đất kia, Lý Thất Dạ y nguyên vừa cười vừa nói.
Đột nhiên, cảnh tượng biến đổi, không có khô lâu, thân thể cũng hoàn hảo không chút tổn hại, Lý Thất Dạ y nguyên ngồi ở bên trong quỷ lâu.
Oanh… đột nhiên, cả người Lý Thất Dạ phiêu phiêu dục tiên, mọc cánh thành tiên, ở thời điểm này, trên trời mở ra tiên môn, Lý Thất Dạ thân bất do kỷ đi vào trong tiên môn.
Đi vào tiên môn, Lý Thất Dạ thân trong tiên cảnh, ở bên trong Tiên cung, chỉ thấy tiên cầm bay múa, Thần Sơn chìm nổi, Tiên cung sáng chói, tiên binh, thần bảo, thiên tài. . . bảo vật Thần thạch để vô số tu sĩ thèm chảy nước miếng chính là dễ như trở bàn tay.
Ngay lúc khiến người ta mất phương hướng, ở trong tiên cảnh, trận trận tiên âm vang lên, hai đội tiên tử thướt tha mà đến, trong lúc nhất thời, uyển chuyển nhảy múa, hai đội tiên tử vây quanh Lý Thất Dạ, múa lên.
Từng cái tiên tử, đều dung mạo kinh thiên, Lý Sương Nhan có thể nói là đại mỹ nữ, nhưng mà, cùng nguyên một đám tiên tử trước mắt so sánh, vẫn là thất sắc.
Càng khiến người ta động tâm là, trên người nguyên một đám tiên tử chỉ hất lên lụa mỏng, thân thể vô cùng mỹ diệu muốn ẩn muốn hiện, hai đội tiên tử càng múa càng nhanh, dáng múa vô cùng chọc người, hương diễm không tầm thường, khiến người ta thấy nhiệt huyết sôi trào. . .
Ở dưới dáng múa như thế, đừng nói là nam nhân, coi như là nữ nhân cũng không khỏi vì đó tâm thần chập chờn!
- Bà Sa Diệu Vũ…
Lý Thất Dạ bất vi sở động, y nguyên cười một tiếng, nói ra:
- Xem ra là cố nhân!
Dáng múa càng lúc càng nhanh, càng ngày càng chọc người, coi như là tiên nhân, chỉ sợ cũng sẽ bị diễm vũ này hấp dẫn, nhưng mà, Lý Thất Dạ chỉ lẳng lặng ngồi xuống tán thưởng mà thôi.
Hiển nhiên, loại ảo cảnh này đối với Lý Thất Dạ vô hiệu, đột nhiên, tình cảnh biến đổi, Lý Thất Dạ hành tẩu ở trong sa mạc, đầu đội lên mặt trời. . .
Ảo cảnh một lần lại một lần biến hóa, nếu đổi lại là tu sĩ khác, từng cái ảo cảnh đều là nhằm vào thất tình lục dục của người, bất kỳ tu sĩ nào, coi như có thể qua một ảo cảnh, chỉ sợ cũng không có thể qua cái thứ hai cái thứ ba cái thứ tư. . . Chỉ cần là người, chắc chắn sẽ có thất tình lục dục.
Đáng tiếc, đây là gặp Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đạo tâm không thể lay động, hắn chìm nổi vô tận tuế nguyệt, cực khổ như thế nào, biến hóa như thế nào không có trải qua?
Theo ảo cảnh này đến ảo cảnh khác biến hóa, Lý Thất Dạ đã không kiên nhẫn được nữa, cuối cùng hắn mở lời nói ra:
- Xem ra là muốn ta động thủ!
Tranh… tranh… tranh… theo năm ngón tay của Lý Thất Dạ bắn ra, lập tức tiếng đàn vang lên, tất cả ảo cảnh thoáng cái băng diệt.
Tranh… tranh… tranh… tiếng đàn trận trận, lúc này, bên trong quỷ lâu đường vân rậm rạp chằng chịt vậy mà theo tiếng đàn của Lý Thất Dạ nhộn nhạo.
Ảo cảnh vừa biến mất, ở thời điểm này, bên trong quỷ lâu xuất hiện một đầu quái vật, một đầu quái vật khổng lồ, chỉ thấy con quái vật này là sừng trâu huyết nhãn, thân rắn cánh đại bàng, kéo lấy một lưỡi máu vừa to vừa dài.
- Bản tướng cảu ngươi đâu?
Lý Thất Dạ nhìn lấy quái vật kia, thoải mái tự tại nói ra.
Ô…quái vật hống vang một tiếng, đối với Lý Thất Dạ gào thét, năm ngón tay của Lý Thất Dạ vạch một cái, tiếng đàn boong boong boong lập tức vang lên, cầm vận bên trong quỷ lâu lập tức cùng reo vang, càng ngày càng mãnh liệt.
Ba… một tiếng vang lên, vừa lúc đó, mặt đất giữa đại sảnh đột nhiên vỡ ra, một cây cổ cầm theo cầm vận phụ họa thoáng cái vọt lên.
Cổ cầm phong cách cực kỳ cổ xưa, quang hoa lưu chuyển, nó xông lên, thoáng cái liền đã rơi vào trong tay Lý Thất Dạ.
Ngao… vừa thấy cổ cầm đã rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, quái vật cuồng hống một tiếng, hướng Lý Thất Dạ đánh tới.
Lý Thất Dạ ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói ra:
- Lui…
Vừa dứt lời, năm ngón tay rút động lên dây đàn cổ cầm, tranh… tiếng đàn như kiếm, trong nháy mắt, đường vân bên trong cả tòa quỷ lâu phát sáng lên, hóa thành kiếm khí đáng sợ.
Phốc một tiếng, kiếm khí rơi xuống, tại chỗ đem quái vật to lớn này chém bay, quái vật bị kiếm khí chém bay, lăn đến xa xa, hai mắt huyết hồng của nó nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lộ ra sợ hãi.
- Nếu như ngươi không xuất hiện bản tướng, cẩn thận ta chém ngươi.
Lý Thất Dạ ôm cổ cầm, ung dung vừa cười vừa nói.
Suyễn… suyễn… suyễn… quái vật kia âm trầm phì cười, âm thanh khó nghe, chói tai vô cùng, khiến người ta sởn hết cả gai ốc, tiếng cười suyễn suyễn vang lên:
- Ngươi vĩnh viễn không giết chết được ta, không ai có thể giết chết được ta!
- Thật sao? Chờ thời điểm ta đào Vọng Quy Phong ở dưới bạch cốt, ngươi nói có thể giết chết ngươi hay không!
Lý Thất Dạ thích ý cười nói.
Đùng, đùng, đùng. . .
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, quái vật kia bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau.
- Hiện bản tướng cho ta đi, không được ở trước mặt ta giả thần giả quỷ.
Lý Thất Dạ nhìn quái vật, ngồi xếp bằng trên đất, nhẹ nhàng phủ lên cổ cầm.
Tranh, tranh, tranh… tiếng đàn lại một lần nữa vang lên, tiếng đàn tựa như nước chảy, chảy xuôi ở bên trong quỷ lâu, theo tiếng đàn chảy xuôi, cầm vận bên trong quỷ lâu cũng theo đó hòa minh, nhu hòa trôi chảy.
Ở bên trong tiếng đàn, tựa như khiến người ta nhìn thấy, ở bên trong núi xanh lượn lờ kia, cầu nhỏ vượt sông, viện lạc gà gáy, tựa như một tiểu thôn trang tĩnh mịch hiện lên ở trước mắt.
Quái vật bất khả tư nghị nghe cầm luật này, thùng thùng lui về phía sau, lúc này, trên người nó từng tầng sương mù tán đi, cuối cùng quái vật khổng lồ biến mất, sau khi sương mù tan hết, nơi nào có quái vật gì, một bóng người xuất hiện ở nơi đó, một cái bóng thướt tha, chỉ là nhìn bóng lưng của nàng, cũng có thể khuynh đảo chúng sinh, chỉ là một cái bóng lưng cũng có thể để vạn chúng ngoái đầu nhìn lại, đây tuyệt đối là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, đây tuyệt đối là vưu vật khoáng thế!
Lại có ai nghĩ đến, một quái vật khiến người ta sởn hết cả gai ốc, bản tướng của nó lại là một tuyệt thế mỹ nữ.
- Lưu Thủy Nhân Gia!
Cái bóng thấy không rõ lắm này bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lầm bầm nói ra:
- Ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết thủ khúc này!
- Tiểu Hà, quả nhiên là ngươi.
Lý Thất Dạ dừng tay lại, thoải mái cười một tiếng, nhìn lấy cái bóng mông lung tuyệt thế này nói.