Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
Nhìn lại chính mình, thân thể hùng kiện, sinh lực khỏe mạnh. Trên người mang theo Túy Tuyết Đao, Định Tinh Cung, Thiên Hồ cùng với Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ!
Những thứ này ở kiếp trước hoàn toàn không có.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng Sở Vân bình phục trở lại, trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người hiển ha cửa chính của long cung.
Trên đỉnh đầu, nước biển chấn động, tinh huy lưu chuyển, tựa như ảo mộng. Long cung trước mắt nguy ngang tráng lệ, lộng lẫy sáng lạn nhiều vẻ.
- Chưa ai từng đến đây. Chúng ta là những người đầu tiên!
Sở Vân thở dài một hơi, hắn cũng có chút lo lắng. Chỉ là hôm nay, bản thân được sống lại cũng không có ảnh hưởng tới Tinh Hải Long Cung.
Phía trước điện, hắn trông thấy vẫn y nguyên như trước, vẫn là hai ngọn núi đá nhỏ.
Tại trong cung điện, ba chiếc bàn lẳng lặng trưng bày các loại kỳ trân dị bảo trên đó.
Tới phía sau cung điện, chính là nơi Thương Lam Hải Long tĩnh phục, cũng chính là nơi đợi tân chủ nhân của cung điện.
- Thương Lam Hải Long, ta đã tới. Cùng nhau hưởng thụ ánh hào quang!
Sở Vân mỉm cười, thất thanh.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Từ trong mũi Thương Lam Hai Long phun ra một đạo khí lực, kèm theo ngạo khí nói:
- Tiểu thiếu niên, tân chủ nhân ta đợi không phải là ngươi.
Hậu điện Tinh Hải Long Cung. Yêu thú tuyệt phẩm Thương Lam Hải Long của Hải Long Vương, một thời tiếng tăm lừng lẫy nằm ngang trong đó.
Long giác giống như rừng rậm san hô, đá lởm chởm nhiều vẻ. Long lân màu xanh thắm, lộ ra ánh sáng yếu ớt. Long thần dài hơn mười trượng, uốn khúc quanh co, nguy nga tráng lệ. Long trảo dữ tợn, quang mang lập lòe.
Đây là lần thứ hai Sở Vân nhìn thấy Thương Lam Hải Long, lần trước đã cách đây hơn hai mươi năm. Không còn giống như kiếp trước, mang theo tiếc nuối từ bỏ trần thế. Nhưng mà Thương Lam Hải Lam không coi trọng Sở Vân.
- Năm xưa, lão chủ nhân của ta Khương Bác cùng Bá Vương đánh một trận bị trọng thương, trước khi chết có lưu lại tòa cung điện này, chờ người có duyên phận.
Ta được Hải Long Vương lưu lại để khảo hạch người kế thừa.
Thương Lam Hải Long há miệng thật lớn. Âm thanh phát ra trầm ổn như núi, nhưng phía sau cung điện bị chấn động mạnh.
Sở Vân không ngờ sẽ gặp phải biến cố này. Bất quá tâm niệm vừa chuyển, đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Trước đây Hải Long Vương tung hoành khắp hải vực, Thương Lam Hải Long có tu vi cấp Kiếp Yêu, là yêu thú có thực lực đỉnh phong nhất. Cường giả như vậy, tự nhiên trong lòng còn ngạo khí.
Kiếp trước khi Sở Vân gặp được nó, nó đã sắp chết. Tự nhiên ngạo khí tiêu tan, cũng giống như Sở Vân.
Thế nhưng hôm nay, tuy rằng nó bị thương nặng nhưng trước mắt thân thể chưa tới mức tận cùng. Ngạo khí chập trùng, không để Sở Vân vào mắt.
- Bây giờ phải làm thế nào mới vượt qua khảo hạch của ngươi?
Trong lòng Sở Vân trở lên yên tĩnh, lãnh đạm hỏi thăm.
Thương Lam Hải Long trả lời, vô cùng kiêu ngạo:
- Ta đã nói, ta chính là khảo hạch ở đây. Chỉ có ta mới có thể lựa chọn chủ nhân kế thừa những gì của Hải Long Vương để lại.
Ngừng lại một chút, Long Nhãn khẽ mở ra, hiện lên một đạo quang mang. Thương Lam Hải Long tiếp tục nói với Sở Vân:
- Mà ngươi họ Sở cũng không thích hợp.
- Họ Sở thì làm sao vậy?
Nhan Khuyết không cam lòng kêu lên.
Điều này nằm ngoài dự tính của Sở Vân, thật không ngờ bởi vì dòng họ của chính mình cho lên bị Thương Lam Hải Long cự tuyệt.
- Bá Vương họ Sở, cũng chính là kẻ gây nên cái chết của lão chủ nhân. Đối với người họ Sở, ta không thiện cảm.
Thương Lam Hải Long nói. Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên trố mắt nhìn.
Một trăm năm trước, Sở Bá Vương cùng Hải Long Vương đánh một trận ác liệt, sau khi bị trọng thương liền bặt vô âm tín. Trên người Thương Lam Hải Long thương thế nghiêm trọng, cũng là bởi Bá Vương gây lên. Bởi vậy Hải Long rất căm hận ngự yêu sư họ Sở.
Trong lúc đó, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau không xử lý như thế nào cho phải.
Tựa như ngự yêu sư lựa chọn yêu thú đản, yêu thú trưởng thành thế lực cường đại cũng sẽ lựa chọn chủ nhân của chính mình. Kỳ thực không chỉ có yêu thú mà yêu thực, yêu binh cũng như vậy. Chuyện yêu thực chọn chủ, yêu binh chọn chủ cũng là chuyện bình thường.
Hôm nay, Thương Hải Long bởi vì họ Sở mà không muốn nhận Sở Vân làm chủ nhân, làm cho mọi người bất ngờ. Tất cả mọi người cứng họng không biết nói gì.
Yêu thú không nhắc đến, trí tuệ của chúng nó còn kém xa loài người, cũng không xuất chúng. Thông thường đều nhận thức sự được và mất, nếu muốn thuyết phục Thương Lam Hải Long thay đổi chủ ý, hầu như là chuyện không thể.
Trong lòng Sở Vân có chút rối loạn. Nói thật hắn cũng không ngờ tới tình huống này, và kế hoạch trong lòng hắn cũng không thích hợp.
- Thương Lam Hải Long, rõ ràng không tiếp nhận ta làm chủ nhân? Lẽ nào muốn lưu lại cho người sau? Không! Nhất định không thể được, ta phải giết chết nó, long tinh của nó có giá trị rất lớn. Chôn ở gốc cây trong hoa viên, nói không chừng cũng có thể kết trái!
Trong mắt Sở Vân hiện lên một đạo hàn quang, trong lòng tràn ngập sát khí. Sống lâu như vậy, mật tàng kia cũng không lưu giữ trong trí nhớ của hắn. Mà là cây yêu thực trong Tinh Hải Long Cung, rốt cục là loại yêu thực gì? Có thể tạo thành một loại quả thần kỳ như vậy?
- Thật vậy sao? Ngươi muốn động sát khí với ta, muốn chém chết ta?
Thương Lam Hải Long nhạy cảm biết được sát ý trong lòng Sở Vân đang sôi trào.
Không hề giận dữ, ngược lại còn tán thưởng:
- Tốt, thiếu niên nhỏ tuổi có chút khí phách. Tâm tính quyết đoán, sau này sẽ trở thành cường giả một phương. Nếu như ngươi không mang họ Sở, thực ra ngươi có điều kiện tốt nhất trở thành tân chủ nhân của ta. Chỉ là hiện tại, ta tình nguyện lựa chọn vị cụt tay này.
- Hử? Nghĩa phụ?
Sở Vân sửng sốt, sát khí cũng đột nhiên biến mất.
Trong lúc này, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn lên trên người Thư Thiên Hào.
- Lão Nhân? Ngươi cũng mang họ Sở sao?
Ngữ khí của Thương Lam Hải Long trầm xuống.
- Lão phu họ Thư, Thương Lam Hải Long ngươi muốn nhận ta làm chủ nhân?
Thư Thiên Hào cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
- Nghĩa phụ họ Thư, nhi tử họ Sở?
Thương Lam Hải Long vô cùng ngạc nhiên, liền thất thanh.
- Hừ! Tuy rằng Sở Vân không phải là nhi tử ta sinh ra, nhưng còn hơn cả thân tử. Cho ngươi một lời khuyên, không nên coi thường nghĩa tử của ta. Chính là hắn suy đoán rồi kết luận, vì vậy mới có thể tìm được nơi này. Ngươi theo hắn sẽ có tiền đồ rộng mở. Quật khởi như xưa, tất sẽ không lâu.
Thư Thiên Hào khuyên nhủ.
Thái độ của Thương Lam Hải Long rất kiên quyết:
- Trừ phi hắn bỏ họ Sở, đổi thành họ Thư của ngươi. Ta sẽ không bao giờ đi theo một người chủ nhân mang họ Sở.
Những thứ này ở kiếp trước hoàn toàn không có.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng Sở Vân bình phục trở lại, trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người hiển ha cửa chính của long cung.
Trên đỉnh đầu, nước biển chấn động, tinh huy lưu chuyển, tựa như ảo mộng. Long cung trước mắt nguy ngang tráng lệ, lộng lẫy sáng lạn nhiều vẻ.
- Chưa ai từng đến đây. Chúng ta là những người đầu tiên!
Sở Vân thở dài một hơi, hắn cũng có chút lo lắng. Chỉ là hôm nay, bản thân được sống lại cũng không có ảnh hưởng tới Tinh Hải Long Cung.
Phía trước điện, hắn trông thấy vẫn y nguyên như trước, vẫn là hai ngọn núi đá nhỏ.
Tại trong cung điện, ba chiếc bàn lẳng lặng trưng bày các loại kỳ trân dị bảo trên đó.
Tới phía sau cung điện, chính là nơi Thương Lam Hải Long tĩnh phục, cũng chính là nơi đợi tân chủ nhân của cung điện.
- Thương Lam Hải Long, ta đã tới. Cùng nhau hưởng thụ ánh hào quang!
Sở Vân mỉm cười, thất thanh.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Từ trong mũi Thương Lam Hai Long phun ra một đạo khí lực, kèm theo ngạo khí nói:
- Tiểu thiếu niên, tân chủ nhân ta đợi không phải là ngươi.
Hậu điện Tinh Hải Long Cung. Yêu thú tuyệt phẩm Thương Lam Hải Long của Hải Long Vương, một thời tiếng tăm lừng lẫy nằm ngang trong đó.
Long giác giống như rừng rậm san hô, đá lởm chởm nhiều vẻ. Long lân màu xanh thắm, lộ ra ánh sáng yếu ớt. Long thần dài hơn mười trượng, uốn khúc quanh co, nguy nga tráng lệ. Long trảo dữ tợn, quang mang lập lòe.
Đây là lần thứ hai Sở Vân nhìn thấy Thương Lam Hải Long, lần trước đã cách đây hơn hai mươi năm. Không còn giống như kiếp trước, mang theo tiếc nuối từ bỏ trần thế. Nhưng mà Thương Lam Hải Lam không coi trọng Sở Vân.
- Năm xưa, lão chủ nhân của ta Khương Bác cùng Bá Vương đánh một trận bị trọng thương, trước khi chết có lưu lại tòa cung điện này, chờ người có duyên phận.
Ta được Hải Long Vương lưu lại để khảo hạch người kế thừa.
Thương Lam Hải Long há miệng thật lớn. Âm thanh phát ra trầm ổn như núi, nhưng phía sau cung điện bị chấn động mạnh.
Sở Vân không ngờ sẽ gặp phải biến cố này. Bất quá tâm niệm vừa chuyển, đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Trước đây Hải Long Vương tung hoành khắp hải vực, Thương Lam Hải Long có tu vi cấp Kiếp Yêu, là yêu thú có thực lực đỉnh phong nhất. Cường giả như vậy, tự nhiên trong lòng còn ngạo khí.
Kiếp trước khi Sở Vân gặp được nó, nó đã sắp chết. Tự nhiên ngạo khí tiêu tan, cũng giống như Sở Vân.
Thế nhưng hôm nay, tuy rằng nó bị thương nặng nhưng trước mắt thân thể chưa tới mức tận cùng. Ngạo khí chập trùng, không để Sở Vân vào mắt.
- Bây giờ phải làm thế nào mới vượt qua khảo hạch của ngươi?
Trong lòng Sở Vân trở lên yên tĩnh, lãnh đạm hỏi thăm.
Thương Lam Hải Long trả lời, vô cùng kiêu ngạo:
- Ta đã nói, ta chính là khảo hạch ở đây. Chỉ có ta mới có thể lựa chọn chủ nhân kế thừa những gì của Hải Long Vương để lại.
Ngừng lại một chút, Long Nhãn khẽ mở ra, hiện lên một đạo quang mang. Thương Lam Hải Long tiếp tục nói với Sở Vân:
- Mà ngươi họ Sở cũng không thích hợp.
- Họ Sở thì làm sao vậy?
Nhan Khuyết không cam lòng kêu lên.
Điều này nằm ngoài dự tính của Sở Vân, thật không ngờ bởi vì dòng họ của chính mình cho lên bị Thương Lam Hải Long cự tuyệt.
- Bá Vương họ Sở, cũng chính là kẻ gây nên cái chết của lão chủ nhân. Đối với người họ Sở, ta không thiện cảm.
Thương Lam Hải Long nói. Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên trố mắt nhìn.
Một trăm năm trước, Sở Bá Vương cùng Hải Long Vương đánh một trận ác liệt, sau khi bị trọng thương liền bặt vô âm tín. Trên người Thương Lam Hải Long thương thế nghiêm trọng, cũng là bởi Bá Vương gây lên. Bởi vậy Hải Long rất căm hận ngự yêu sư họ Sở.
Trong lúc đó, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau không xử lý như thế nào cho phải.
Tựa như ngự yêu sư lựa chọn yêu thú đản, yêu thú trưởng thành thế lực cường đại cũng sẽ lựa chọn chủ nhân của chính mình. Kỳ thực không chỉ có yêu thú mà yêu thực, yêu binh cũng như vậy. Chuyện yêu thực chọn chủ, yêu binh chọn chủ cũng là chuyện bình thường.
Hôm nay, Thương Hải Long bởi vì họ Sở mà không muốn nhận Sở Vân làm chủ nhân, làm cho mọi người bất ngờ. Tất cả mọi người cứng họng không biết nói gì.
Yêu thú không nhắc đến, trí tuệ của chúng nó còn kém xa loài người, cũng không xuất chúng. Thông thường đều nhận thức sự được và mất, nếu muốn thuyết phục Thương Lam Hải Long thay đổi chủ ý, hầu như là chuyện không thể.
Trong lòng Sở Vân có chút rối loạn. Nói thật hắn cũng không ngờ tới tình huống này, và kế hoạch trong lòng hắn cũng không thích hợp.
- Thương Lam Hải Long, rõ ràng không tiếp nhận ta làm chủ nhân? Lẽ nào muốn lưu lại cho người sau? Không! Nhất định không thể được, ta phải giết chết nó, long tinh của nó có giá trị rất lớn. Chôn ở gốc cây trong hoa viên, nói không chừng cũng có thể kết trái!
Trong mắt Sở Vân hiện lên một đạo hàn quang, trong lòng tràn ngập sát khí. Sống lâu như vậy, mật tàng kia cũng không lưu giữ trong trí nhớ của hắn. Mà là cây yêu thực trong Tinh Hải Long Cung, rốt cục là loại yêu thực gì? Có thể tạo thành một loại quả thần kỳ như vậy?
- Thật vậy sao? Ngươi muốn động sát khí với ta, muốn chém chết ta?
Thương Lam Hải Long nhạy cảm biết được sát ý trong lòng Sở Vân đang sôi trào.
Không hề giận dữ, ngược lại còn tán thưởng:
- Tốt, thiếu niên nhỏ tuổi có chút khí phách. Tâm tính quyết đoán, sau này sẽ trở thành cường giả một phương. Nếu như ngươi không mang họ Sở, thực ra ngươi có điều kiện tốt nhất trở thành tân chủ nhân của ta. Chỉ là hiện tại, ta tình nguyện lựa chọn vị cụt tay này.
- Hử? Nghĩa phụ?
Sở Vân sửng sốt, sát khí cũng đột nhiên biến mất.
Trong lúc này, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn lên trên người Thư Thiên Hào.
- Lão Nhân? Ngươi cũng mang họ Sở sao?
Ngữ khí của Thương Lam Hải Long trầm xuống.
- Lão phu họ Thư, Thương Lam Hải Long ngươi muốn nhận ta làm chủ nhân?
Thư Thiên Hào cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
- Nghĩa phụ họ Thư, nhi tử họ Sở?
Thương Lam Hải Long vô cùng ngạc nhiên, liền thất thanh.
- Hừ! Tuy rằng Sở Vân không phải là nhi tử ta sinh ra, nhưng còn hơn cả thân tử. Cho ngươi một lời khuyên, không nên coi thường nghĩa tử của ta. Chính là hắn suy đoán rồi kết luận, vì vậy mới có thể tìm được nơi này. Ngươi theo hắn sẽ có tiền đồ rộng mở. Quật khởi như xưa, tất sẽ không lâu.
Thư Thiên Hào khuyên nhủ.
Thái độ của Thương Lam Hải Long rất kiên quyết:
- Trừ phi hắn bỏ họ Sở, đổi thành họ Thư của ngươi. Ta sẽ không bao giờ đi theo một người chủ nhân mang họ Sở.