Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 751
Không tiếp thu nổi sự thật, Tiêu Yến dần dần trầm luân. Một ngôi sao mới vừa vụt sáng trên bầu trời đã triệt để ảm đạm. Một ngôi sao trụy lạc, nhưng ngôi sao còn lại vẫn lên như diều gặp gió. Chỉ ngắn ngủi trong ba năm, Đường Vô Tâm đã nổi danh trên Dị Sĩ bảng, hắn thiên tư thông minh, lại có khí vận bất phàm, được công nhận là thiên chi kiêu tử, là ứng cử viên vô cùng sáng giá cho vị trí tộc trưởng kế nhiệm của Đường gia, có thể nói là tiền đồ rộng mở đến cực điểm. Nghe được tiếng bước chân, quay đầu chứng kiến Tiêu Yến. Đường Vô Tâm khẽ cau mày, sau đó dãn ra, nở một nụ cười yếu ớt.
- Yến nhi, đã hai năm chúng ta không gặp rồi?
Sắc mặt Tiêu Yến tái nhợt, lạnh lùng nhìn Đường Vô Tâm, ánh mắt tựa như soi thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm đối phương. Nàng không trả lời Đường Vô Tâm, mà nói thẳng.
- Đường công tử, lần này ngươi tới là muốn từ hôn ta sao?
Lời đồn đại từ hôn đã lưu truyền từ rất lâu trước đó. Nhất là trong một năm này, lời đồn càng ngày càng lan xa.
Trên thế gian, không có lửa làm sao có khói. Sinh hoạt cực khổ khiến cho tâm trí Tiêu Yến trưởng thành, đã sớm nhận ra có người ở phía sau cố ý thôi động lời đồn. Kẻ này còn có thể là ai khác?
Đơn giản đó chính là Đường gia. Bởi vì chứng kiến bản thân nàng trầm luân, bọn hắn không muốn để một thiên tài thiên chi kiêu tử như Đường Vô Tâm bị hôn ước liên lụy. Đường Vô Tâm không ngờ rằng Tiêu Yến lại trực tiếp như vậy, một chút cũng không uyển chuyển, mà lại sổ toẹt ra ý đồ của hắn. Nụ cười dối trá trên mặt cứng lại, hắn miễn cưỡng mở miệng nói với thiếu nữ thanh mai trúc mã từ nhỏ này.
- Yến nhi, ta cũng là tình thế bất đắc dĩ. Áp lực từ gia tộc, áp lực từ phụ mẫu, cho dù ta...
- Không cần nhiều lời, hôn khế ở đây, chúng ta đồng thời giải trừ là được.
Tiêu Yến trực tiếp cắt lời Đường Vô Tâm, sau đó móc ra một khối ngọc giản. Đây là một kiện Tiểu Yêu binh, bên trong ghi chép hôn ước giữa nàng cùng Đường Vô Tâm.
- Yến nhi, xin nàng tha thứ cho ta, thực sự ta…
Đường Vô Tâm mở miệng muốn nói, Tiêu Yến đã trực tiếp vất ngọc giản về phía hắn.
Đường Vô Tâm thở dài một tiếng, đành vươn tay bắt lấy ngọc giản.
Tiêu Yến cũng bắt lấy một khối ngọc giản khác.
Bọn họ đồng thời thúc dục linh quang trong cơ thể, ngọc giản màu trắng nhạt hiện lên một đạo quang mang. Sau khi hôn ước chính thức giải trừ, hai khối ngọc giản cũng biến thành phấn vụn. Thấy một màn như vậy tộc trưởng Tiêu gia vẫn lặng lẽ ngồi chờ ở một bên, chợt cất tiếng cười to.
- Rất tốt, rất tốt, Đường hiền chất cứ nghỉ ngơi một ngày tại Phương Cốt Bảo, ngày sau chúng ta sẽ chuẩn bị nghi thức đính hôn. Tuy rằng nữ nhi của lão phu lớn tuổi hơn hiền chất một chút, nhưng cũng là ngự yêu sư Dị Sĩ cấp. Người đã lựa chọn một quyết định rất sáng suốt, Đường gia các ngươi cũng đã quyết định rất sáng suốt..
- Bá phụ, ngài...
Lập tức Đường Vô Tâm xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Yến, nàng đã sớm cất bước rời đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt hắn. Tiêu Yến đi rất nhanh, sắc mặt nàng tái nhợt, cước bộ liêu xiêu không vững.
- Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên. Phát tiết được tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.
Sở Vân thu hết thảy vào trong mắt, lên tiếng an ủi.
- Ta sẽ không khóc, nước mắt của ta đã sớm cạn khô.
Tiêu Yến lạnh lùng trả lời.
- Bởi vì chuyện này mà rơi lệ, hoàn toàn không đáng.
- Yên tâm, sẽ có một ngày ngươi vượt qua tên Đường Vô Tâm kia. Đến lúc đó cho dù hắn hối hận thì cũng đã muộn.
Sở Vân cười ha hả.
Tiêu Yến cười thảm một tiếng, chậm rãi lắc đầu.
- Thiên phú của ta so với Đường Vô Tâm thua kém quá xa, ta không hy vọng chuyện xa vời như vậy. Mục tiêu kiếp này của ta chỉ là báo thù cho phụ mẫu. Vì điều này, ta tuyệt đối không buông tha. Thiên phú tốt thì sao? Những thiên tài kia dùng một ngày có thể đạt được mục tiêu, ta sẽ dùng hai ba ngày, cố gắng gấp ba, bốn lần.
Sở Vân bên trong chiếc nhẫn lắc đầu.
- Ngươi cho rằng ta đang an ủi ngươi? Vận khí của ngươi so với tên Đường Vô Tâm kia còn mạnh hơn nhiều.
Sau khi đạt đến Hoàng cấp, có thể cảm nhận được tồn tại của khí vận. Trước đó, trừ phi là toán sư mới có thể thăm dò được khí vận.
Đường Vô Tâm đích thực là thiên tài, bất quá chỉ là nhân vận chí tử. Mà Tiêu Yến lại là hàng thực giá thực địa vận chi tử. Bằng không, sao Sở Vân có thể lựa chọn cùng nàng ký khế ước. Tuy rằng thiếu nữ này trước mắt lâm vào khốn đốn, nhưng chỉ là tạm thời. Sớm muộn cũng có một ngày nàng đại phóng dị sắc, lưu danh sử sách. Vận khí tốt mà nói, còn có thể từ địa vận chi tử thăng thành thiên vận chi tử, thành một trong những nhân vật chính của Quỷ Châu trong thời đại này.
Dù sao, khí vận không phải là không thể thay đổi, mà có thể lưu thông, chuyển hóa.
- Vận khí?
Tiêu Yến cười khổ.
- Thứ đồ vật này quá mức phiêu miểu rồi, cũng không đáng tin chút nào. Ta muốn dựa vào cố gắng của bản thân mình.
Người trẻ tuổi thường sính cường, tầm mắt hạn hẹp. Thiếu nam thiếu nữ như Tiêu Yến tự nhiên vẫn chưa biết được sự cường đại của khí vận.
Sở Vân cũng không giải thích thêm, gật đầu khen ngợi.
- Tiểu nha đầu ý chí cứng cỏi, không tệ không tệ không tệ không tệ. Đích xác không thể quá ỷ lại vào vận khí, có ta trợ giúp, ngươi hoàn toàn có thể quét ngang toàn bộ đám thiên tài chó má gì đó.
- Tiền bối, ngài sẽ giúp đỡ ta.
Hai mắt Tiêu Yến sáng ngời. Tuy rằng nàng không biết được lai lịch của Sở Vân, nhưng lại hiểu được sự cường đại của Sở Vân, kinh nghiệm chiến đấu của bất kỳ một hồn phách đại năng nào, đều có thể khiến cho nàng thu được lợi ích phi phàm.
- Đương nhiên! Ta muốn cướp đoạt Tửu Trì Nhục Lâm, thực lực ngươi càng cường đại thì càng tốt. Hợp tác giữa chúng ta, tự nhiên là đôi bên cùng có lợi, chuyện này trong khế ước đã sớm nêu rõ rồi.
Sở Vân nói.
- Có thực như vậy không?
Tiêu Yến cũng không xem nội dung khế ước, nàng chỉ biết bản thân mình không phản kháng được Sở Vân, bởi vậy căn bản là mặc kệ nội dung khế ước, trực tiếp ký
kết luôn.
- Ta đường đường là nam tử hán, há lại có thể bắt nạt một tiểu nha đầu như ngươi? Hừ!
Sở Vân giả bộ không vui.
Nội tâm Tiêu Yến không khỏi dâng lên cảm giác hy vọng. Lần đầu tiên nàng cảm thấy, Sở Vân ngạo khí như vậy cũng có chút đáng yêu, không khỏi dò hỏi.
- Cái này Sở tiền bối ngài có thể dạy ta cái gì?
- Uống rượu!
Sở Vân đáp.
- A?
Nửa canh giờ sau, khuê phòng của Tiêu Yến. Thiếu nữ ngơ ngác nhìn những vò rượu chất đầy trên đất, chần chờ hướng Sở Vân lãnh giáo.
- Sở tiền bối, không phải lão nhân gia ngài sẽ bắt ta uống hết rượu ở đây chứ?
- Đương nhiên, mục tiêu sơ bộ của ngươi là uống sạch rượu ở nơi này.
Sở Vân đáp.
Thiếu nữ phát mộng, uống sạch rượu ở đây, mà vẫn chỉ là "mục tiêu sơ bộ".
- Ngươi bắt đầu uống đi.
Sở Vân thúc dục nói.
- Có thể, chỉ là ta chưa từng uống rượu bao giờ. Hơn nữa cũng rất chán ghét rượu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thiếu nữ không có nhúc nhích.
- Ha ha, chính là bởi vì ngươi chưa uống rượu bao giờ, ta mới bắt ngươi uống. Ta hỏi ngươi, rượu là thứ gì?
Sở Vân nói.
Thiếu nữ lập tức đáp.
- Rượu chính là yêu quái hại người, là ma quỷ làm hỏng việc. Đám người mua say giải sầu, chỉ biết càng sầu thêm, căn bản là không giải quyết được vấn đề. Mà đám túy quỷ say không biết trời đất là gì chính là hạng người ta xem thường nhất. Mấu chốt nhất, những vò rượu này quá đắt, khiến ta mất hơn phân nửa tích lũy rồi.
Tiêu Yến càng nói càng kích động, nhất là một câu cuối cùng, quả thực đúng là đau lòng vạn phần.
- Chưa gì đã loạn hết cả lên?
Sở Vân im lặng.
- Tiểu nha đầu, ngươi nghe cho rõ --- rượu chính là đan.
- Đan?
- Không sai, đan dược cửu châu không thể tính toán, nhưng nếu quy kết một cách đơn giản thì gồm ba loại. Cố thể đan, dịch thể đan, khí thể đan. Rượu chính là khí thể đan. Ta đã xem xét qua thân thể ngươi, trước kia người đã dùng không ít đan dược phải không?
"Ta đã xem xét qua thân thể ngươi" - Nghe được lời này, sắc mặt Tiêu Yến đỏ lên, nhưng rất nhanh lực chú ý của nàng đã chuyển dời qua một phương diện khác.
- Vâng, vì đẩy nhanh tiến độ tu hành, vãn bối đã phục dụng không ít đan dược. Nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
- Đương nhiên là không rõ ràng rồi. Sử dụng quá nhiều đan dược sẽ sinh ra kháng dược tính, dùng càng nhiều, tính kháng dược càng mạnh.
Tâm tư Tiêu Yến linh mẫn, hai mắt sáng ngời.
- Vãn bối hiểu rồi, khó trách tiền bối muốn ta uống rượu. Chính là bởi vì ta chưa từng uống rượu, bởi vậy không bị kháng dược tính. Nhưng mà cho dù ta uống cạn rượu ở đây thì cũng không làm lên chuyện gì. Nếu chỉ uống rượu đã có thể đề thăng tu vi, như vậy tửu quỷ đã sớm biến thành cường giả rồi.
- Đó là bởi vì trước kia ngươi không gặp được ta, ngươi cứ thử uống một ngụm trước coi.
Sở Vân thúc dục.
Tiêu Yến bán tín bán nghi cầm lấy một vò rượu.
- Thanh Lê Tửu.
Trên vò có ghi danh xưng của loại rượu cất ở bên trong. Thiếu nữ bật nắp vò rượu, uống một hớp lên. Tuy rằng Thanh Lê Tửu nổi danh ôn hòa, nhưng đối người lần đầu uống như nàng vẫn mang lại kích thích quá lớn.
Khục khục khục...
Lập tức thiếu nữ bị sặc rượu, không ngừng ho khan. Khuôn mặt vốn trắng noãn lập tức hiện lên hai đóa hồng vân, Tiêu Yến không khỏi che cổ chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ yết hầu chảy xuống thiêu đốt tâm can.
Nhưng rất nhanh trong chiếc nhẫn đã truyền ra một
luồng hồn lực. Hồn lực tiến vào bên trong thân thể Tiêu Yến, bắt đầu thao túng Thanh Lê Tửu. Cảm giác lửa đột lập tức giảm xuống, thay vào đó là một cỗ thanh lương được hình thành, từ thực quản chảy xuống chia ra hơn mười mười tám nhánh nhỏ, nhanh chóng lưu động bên trong thân thể Tiêu Yến.
Tựa như được ngâm mình bên trong ôn tuyền, một cảm giác thư thái đến cực điểm sinh ra vô cùng tự nhiên.
Thoải mái khiến cho Tiêu Yến lim dim hai mắt, phát ra một tiếng ưm.
Xoát!
Khuôn mặt Tiêu Yến trở nên hồng rực. Tiếng rên vừa nãy của mình thực sự là xấu hổ muốn chết rồi!
Sở Vân nào thèm để ý, cười cạc cạc.
- Thoải mái không? Dưới sự trợ giúp của ta, những dịch thể quý giá vừa mới quán chú vào trong cơ thể ngươi sẽ được ngươi hấp thu một trăm phầm trăm. Nói cho ngươi biết, đám thiên tài kia hấp thu đan dược nhiều nhất cũng chỉ được tám mươi phần trăm, còn người bình thường hấp thu được một nửa dược hiệu đã là rất không tệ rồi. Hơn nữa những dược tính lưu lại trong thân thể, còn có thể tăng cường tính kháng dược.
Đôi mắt dễ thương của Tiêu Yến lập tức sáng ngời, nàng kích động đến toàn thân run rẩy.
- Ta hiểu rồi, tiền bối! Ta uống rượu như vậy, hiệu quả hấp thu dược hiệu không chỉ cao hơn rất nhiều lần so với người bình thường, mà ngay cả tính kháng dược cũng có thể giám bớt.
- Hài tử dễ dạy!
Sở Vân cười ha hả.
- Vậy ngươi còn không mau uống, uống càng nhiều càng tốt. Ngươi có thể uống được bao nhiêu, tu vi của ngươi có thể đề thăng được đến bấy nhiêu.
Tinh quang trong mắt đã sáng đến mức khiến cho người khác không dám nhìn đối diện. Trong mắt nàng vò rượu trong tay đã không phải là rượu rồi, mà là thủ đoạn đề thăng tu vi.
- Uống!
Từ một thiếu nữ không uống một giọt rượu nào, Tiêu Yến đã trở thành một tên tửu quỷ coi rượu như mạng.
Trong phòng nhỏ đơn sơ tràn ngập mùi rượu.
Vò rượu trống trơn vất lăn lóc khắp phòng, nằm đầy trên mặt đất.
Tiêu Yến nằm vật ở trên giường đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Ban đêm an bình, bóng tối im lặng, nhưng Sở Vân cũng không nghỉ ngơi.
Nếu không có thân thể tẩm bổ, hồn phách sẽ càng ngày càng yếu. Nhưng hoàn cảnh Quỷ Châu vô cùng đặc biệt, hồn phách có thể đạt được lưới pháp tắc chống đỡ, không chỉ có thể hiển linh, hơn nữa còn có thể thổ nạp quỷ khí trong không khí mà không ngừng phát triển. Địa phương nhân loại tụ cư, quỷ khí rất thưa thớt, bất quá Tinh Quỷ Hồn Giới cũng không phải thứ kém chất lượng, nó có thể hấp thu quỷ khí trong phạm vi ngàn dặm, điều động để cho hồn phách ẩn náu bên trong thổ nạp.
Cho dù không thổ nạp quỷ khí, Sở Vân vẫn cảm thấy phần hồn phách tách ra từ bản thể này đang dần biến cường.
- Quỷ Châu quả nhiên là một khối phúc địa, có thể không ngừng tăng cường thực lực hồn phách. Bởi vì không có hai phương diện thân thể cùng linh quang chế ước, tốc độ tăng trưởng thực lực lại càng được đề thăng. Hồn phách cường giả, kết hợp cùng với Tửu Trì Nhục Lâm có thể tạo ra đại lượng cường giả ngự yêu sư. Quỷ thánh rốt cục là Quỷ thánh, lối tắt thực độc đáo.
Người bình thường tự nhiên không nhìn ra thâm ý của bố cục này. Nhưng Sở Vân đã là cường giả Hoàng cấp, có thể phỏng đoán ra một chút dụng ý của Quỷ thánh. Càng phỏng đoán, hắn lại càng cảm nhận được sự cường đại của Thánh nhân. Loại cường đại này không phải như "Cửu châu lớn như vậy mà lại chỉ có cửu thánh" mà là "bởi vì có cửu thánh mới có cửu châu".
Thánh nhân là phụ mẫu thiên địa, áp đảo vạn vật sinh linh. Là chúa tể chân chính một phương trong cái thế giới này.
- Ai, cũng không biết đến cùng cửu thánh đã gặp phải biến cố gì, lâu như vậy còn chưa trở về Cửu Châu. Bất quá cũng may là như thế, nếu không sao có ngày những Đế Hoàng như chúng ta nổi danh?
Sở Vân thở dài, đồng thời cảm thấy âm thầm may mắn.
- Yến nhi, đã hai năm chúng ta không gặp rồi?
Sắc mặt Tiêu Yến tái nhợt, lạnh lùng nhìn Đường Vô Tâm, ánh mắt tựa như soi thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm đối phương. Nàng không trả lời Đường Vô Tâm, mà nói thẳng.
- Đường công tử, lần này ngươi tới là muốn từ hôn ta sao?
Lời đồn đại từ hôn đã lưu truyền từ rất lâu trước đó. Nhất là trong một năm này, lời đồn càng ngày càng lan xa.
Trên thế gian, không có lửa làm sao có khói. Sinh hoạt cực khổ khiến cho tâm trí Tiêu Yến trưởng thành, đã sớm nhận ra có người ở phía sau cố ý thôi động lời đồn. Kẻ này còn có thể là ai khác?
Đơn giản đó chính là Đường gia. Bởi vì chứng kiến bản thân nàng trầm luân, bọn hắn không muốn để một thiên tài thiên chi kiêu tử như Đường Vô Tâm bị hôn ước liên lụy. Đường Vô Tâm không ngờ rằng Tiêu Yến lại trực tiếp như vậy, một chút cũng không uyển chuyển, mà lại sổ toẹt ra ý đồ của hắn. Nụ cười dối trá trên mặt cứng lại, hắn miễn cưỡng mở miệng nói với thiếu nữ thanh mai trúc mã từ nhỏ này.
- Yến nhi, ta cũng là tình thế bất đắc dĩ. Áp lực từ gia tộc, áp lực từ phụ mẫu, cho dù ta...
- Không cần nhiều lời, hôn khế ở đây, chúng ta đồng thời giải trừ là được.
Tiêu Yến trực tiếp cắt lời Đường Vô Tâm, sau đó móc ra một khối ngọc giản. Đây là một kiện Tiểu Yêu binh, bên trong ghi chép hôn ước giữa nàng cùng Đường Vô Tâm.
- Yến nhi, xin nàng tha thứ cho ta, thực sự ta…
Đường Vô Tâm mở miệng muốn nói, Tiêu Yến đã trực tiếp vất ngọc giản về phía hắn.
Đường Vô Tâm thở dài một tiếng, đành vươn tay bắt lấy ngọc giản.
Tiêu Yến cũng bắt lấy một khối ngọc giản khác.
Bọn họ đồng thời thúc dục linh quang trong cơ thể, ngọc giản màu trắng nhạt hiện lên một đạo quang mang. Sau khi hôn ước chính thức giải trừ, hai khối ngọc giản cũng biến thành phấn vụn. Thấy một màn như vậy tộc trưởng Tiêu gia vẫn lặng lẽ ngồi chờ ở một bên, chợt cất tiếng cười to.
- Rất tốt, rất tốt, Đường hiền chất cứ nghỉ ngơi một ngày tại Phương Cốt Bảo, ngày sau chúng ta sẽ chuẩn bị nghi thức đính hôn. Tuy rằng nữ nhi của lão phu lớn tuổi hơn hiền chất một chút, nhưng cũng là ngự yêu sư Dị Sĩ cấp. Người đã lựa chọn một quyết định rất sáng suốt, Đường gia các ngươi cũng đã quyết định rất sáng suốt..
- Bá phụ, ngài...
Lập tức Đường Vô Tâm xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Yến, nàng đã sớm cất bước rời đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt hắn. Tiêu Yến đi rất nhanh, sắc mặt nàng tái nhợt, cước bộ liêu xiêu không vững.
- Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên. Phát tiết được tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.
Sở Vân thu hết thảy vào trong mắt, lên tiếng an ủi.
- Ta sẽ không khóc, nước mắt của ta đã sớm cạn khô.
Tiêu Yến lạnh lùng trả lời.
- Bởi vì chuyện này mà rơi lệ, hoàn toàn không đáng.
- Yên tâm, sẽ có một ngày ngươi vượt qua tên Đường Vô Tâm kia. Đến lúc đó cho dù hắn hối hận thì cũng đã muộn.
Sở Vân cười ha hả.
Tiêu Yến cười thảm một tiếng, chậm rãi lắc đầu.
- Thiên phú của ta so với Đường Vô Tâm thua kém quá xa, ta không hy vọng chuyện xa vời như vậy. Mục tiêu kiếp này của ta chỉ là báo thù cho phụ mẫu. Vì điều này, ta tuyệt đối không buông tha. Thiên phú tốt thì sao? Những thiên tài kia dùng một ngày có thể đạt được mục tiêu, ta sẽ dùng hai ba ngày, cố gắng gấp ba, bốn lần.
Sở Vân bên trong chiếc nhẫn lắc đầu.
- Ngươi cho rằng ta đang an ủi ngươi? Vận khí của ngươi so với tên Đường Vô Tâm kia còn mạnh hơn nhiều.
Sau khi đạt đến Hoàng cấp, có thể cảm nhận được tồn tại của khí vận. Trước đó, trừ phi là toán sư mới có thể thăm dò được khí vận.
Đường Vô Tâm đích thực là thiên tài, bất quá chỉ là nhân vận chí tử. Mà Tiêu Yến lại là hàng thực giá thực địa vận chi tử. Bằng không, sao Sở Vân có thể lựa chọn cùng nàng ký khế ước. Tuy rằng thiếu nữ này trước mắt lâm vào khốn đốn, nhưng chỉ là tạm thời. Sớm muộn cũng có một ngày nàng đại phóng dị sắc, lưu danh sử sách. Vận khí tốt mà nói, còn có thể từ địa vận chi tử thăng thành thiên vận chi tử, thành một trong những nhân vật chính của Quỷ Châu trong thời đại này.
Dù sao, khí vận không phải là không thể thay đổi, mà có thể lưu thông, chuyển hóa.
- Vận khí?
Tiêu Yến cười khổ.
- Thứ đồ vật này quá mức phiêu miểu rồi, cũng không đáng tin chút nào. Ta muốn dựa vào cố gắng của bản thân mình.
Người trẻ tuổi thường sính cường, tầm mắt hạn hẹp. Thiếu nam thiếu nữ như Tiêu Yến tự nhiên vẫn chưa biết được sự cường đại của khí vận.
Sở Vân cũng không giải thích thêm, gật đầu khen ngợi.
- Tiểu nha đầu ý chí cứng cỏi, không tệ không tệ không tệ không tệ. Đích xác không thể quá ỷ lại vào vận khí, có ta trợ giúp, ngươi hoàn toàn có thể quét ngang toàn bộ đám thiên tài chó má gì đó.
- Tiền bối, ngài sẽ giúp đỡ ta.
Hai mắt Tiêu Yến sáng ngời. Tuy rằng nàng không biết được lai lịch của Sở Vân, nhưng lại hiểu được sự cường đại của Sở Vân, kinh nghiệm chiến đấu của bất kỳ một hồn phách đại năng nào, đều có thể khiến cho nàng thu được lợi ích phi phàm.
- Đương nhiên! Ta muốn cướp đoạt Tửu Trì Nhục Lâm, thực lực ngươi càng cường đại thì càng tốt. Hợp tác giữa chúng ta, tự nhiên là đôi bên cùng có lợi, chuyện này trong khế ước đã sớm nêu rõ rồi.
Sở Vân nói.
- Có thực như vậy không?
Tiêu Yến cũng không xem nội dung khế ước, nàng chỉ biết bản thân mình không phản kháng được Sở Vân, bởi vậy căn bản là mặc kệ nội dung khế ước, trực tiếp ký
kết luôn.
- Ta đường đường là nam tử hán, há lại có thể bắt nạt một tiểu nha đầu như ngươi? Hừ!
Sở Vân giả bộ không vui.
Nội tâm Tiêu Yến không khỏi dâng lên cảm giác hy vọng. Lần đầu tiên nàng cảm thấy, Sở Vân ngạo khí như vậy cũng có chút đáng yêu, không khỏi dò hỏi.
- Cái này Sở tiền bối ngài có thể dạy ta cái gì?
- Uống rượu!
Sở Vân đáp.
- A?
Nửa canh giờ sau, khuê phòng của Tiêu Yến. Thiếu nữ ngơ ngác nhìn những vò rượu chất đầy trên đất, chần chờ hướng Sở Vân lãnh giáo.
- Sở tiền bối, không phải lão nhân gia ngài sẽ bắt ta uống hết rượu ở đây chứ?
- Đương nhiên, mục tiêu sơ bộ của ngươi là uống sạch rượu ở nơi này.
Sở Vân đáp.
Thiếu nữ phát mộng, uống sạch rượu ở đây, mà vẫn chỉ là "mục tiêu sơ bộ".
- Ngươi bắt đầu uống đi.
Sở Vân thúc dục nói.
- Có thể, chỉ là ta chưa từng uống rượu bao giờ. Hơn nữa cũng rất chán ghét rượu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thiếu nữ không có nhúc nhích.
- Ha ha, chính là bởi vì ngươi chưa uống rượu bao giờ, ta mới bắt ngươi uống. Ta hỏi ngươi, rượu là thứ gì?
Sở Vân nói.
Thiếu nữ lập tức đáp.
- Rượu chính là yêu quái hại người, là ma quỷ làm hỏng việc. Đám người mua say giải sầu, chỉ biết càng sầu thêm, căn bản là không giải quyết được vấn đề. Mà đám túy quỷ say không biết trời đất là gì chính là hạng người ta xem thường nhất. Mấu chốt nhất, những vò rượu này quá đắt, khiến ta mất hơn phân nửa tích lũy rồi.
Tiêu Yến càng nói càng kích động, nhất là một câu cuối cùng, quả thực đúng là đau lòng vạn phần.
- Chưa gì đã loạn hết cả lên?
Sở Vân im lặng.
- Tiểu nha đầu, ngươi nghe cho rõ --- rượu chính là đan.
- Đan?
- Không sai, đan dược cửu châu không thể tính toán, nhưng nếu quy kết một cách đơn giản thì gồm ba loại. Cố thể đan, dịch thể đan, khí thể đan. Rượu chính là khí thể đan. Ta đã xem xét qua thân thể ngươi, trước kia người đã dùng không ít đan dược phải không?
"Ta đã xem xét qua thân thể ngươi" - Nghe được lời này, sắc mặt Tiêu Yến đỏ lên, nhưng rất nhanh lực chú ý của nàng đã chuyển dời qua một phương diện khác.
- Vâng, vì đẩy nhanh tiến độ tu hành, vãn bối đã phục dụng không ít đan dược. Nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
- Đương nhiên là không rõ ràng rồi. Sử dụng quá nhiều đan dược sẽ sinh ra kháng dược tính, dùng càng nhiều, tính kháng dược càng mạnh.
Tâm tư Tiêu Yến linh mẫn, hai mắt sáng ngời.
- Vãn bối hiểu rồi, khó trách tiền bối muốn ta uống rượu. Chính là bởi vì ta chưa từng uống rượu, bởi vậy không bị kháng dược tính. Nhưng mà cho dù ta uống cạn rượu ở đây thì cũng không làm lên chuyện gì. Nếu chỉ uống rượu đã có thể đề thăng tu vi, như vậy tửu quỷ đã sớm biến thành cường giả rồi.
- Đó là bởi vì trước kia ngươi không gặp được ta, ngươi cứ thử uống một ngụm trước coi.
Sở Vân thúc dục.
Tiêu Yến bán tín bán nghi cầm lấy một vò rượu.
- Thanh Lê Tửu.
Trên vò có ghi danh xưng của loại rượu cất ở bên trong. Thiếu nữ bật nắp vò rượu, uống một hớp lên. Tuy rằng Thanh Lê Tửu nổi danh ôn hòa, nhưng đối người lần đầu uống như nàng vẫn mang lại kích thích quá lớn.
Khục khục khục...
Lập tức thiếu nữ bị sặc rượu, không ngừng ho khan. Khuôn mặt vốn trắng noãn lập tức hiện lên hai đóa hồng vân, Tiêu Yến không khỏi che cổ chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ yết hầu chảy xuống thiêu đốt tâm can.
Nhưng rất nhanh trong chiếc nhẫn đã truyền ra một
luồng hồn lực. Hồn lực tiến vào bên trong thân thể Tiêu Yến, bắt đầu thao túng Thanh Lê Tửu. Cảm giác lửa đột lập tức giảm xuống, thay vào đó là một cỗ thanh lương được hình thành, từ thực quản chảy xuống chia ra hơn mười mười tám nhánh nhỏ, nhanh chóng lưu động bên trong thân thể Tiêu Yến.
Tựa như được ngâm mình bên trong ôn tuyền, một cảm giác thư thái đến cực điểm sinh ra vô cùng tự nhiên.
Thoải mái khiến cho Tiêu Yến lim dim hai mắt, phát ra một tiếng ưm.
Xoát!
Khuôn mặt Tiêu Yến trở nên hồng rực. Tiếng rên vừa nãy của mình thực sự là xấu hổ muốn chết rồi!
Sở Vân nào thèm để ý, cười cạc cạc.
- Thoải mái không? Dưới sự trợ giúp của ta, những dịch thể quý giá vừa mới quán chú vào trong cơ thể ngươi sẽ được ngươi hấp thu một trăm phầm trăm. Nói cho ngươi biết, đám thiên tài kia hấp thu đan dược nhiều nhất cũng chỉ được tám mươi phần trăm, còn người bình thường hấp thu được một nửa dược hiệu đã là rất không tệ rồi. Hơn nữa những dược tính lưu lại trong thân thể, còn có thể tăng cường tính kháng dược.
Đôi mắt dễ thương của Tiêu Yến lập tức sáng ngời, nàng kích động đến toàn thân run rẩy.
- Ta hiểu rồi, tiền bối! Ta uống rượu như vậy, hiệu quả hấp thu dược hiệu không chỉ cao hơn rất nhiều lần so với người bình thường, mà ngay cả tính kháng dược cũng có thể giám bớt.
- Hài tử dễ dạy!
Sở Vân cười ha hả.
- Vậy ngươi còn không mau uống, uống càng nhiều càng tốt. Ngươi có thể uống được bao nhiêu, tu vi của ngươi có thể đề thăng được đến bấy nhiêu.
Tinh quang trong mắt đã sáng đến mức khiến cho người khác không dám nhìn đối diện. Trong mắt nàng vò rượu trong tay đã không phải là rượu rồi, mà là thủ đoạn đề thăng tu vi.
- Uống!
Từ một thiếu nữ không uống một giọt rượu nào, Tiêu Yến đã trở thành một tên tửu quỷ coi rượu như mạng.
Trong phòng nhỏ đơn sơ tràn ngập mùi rượu.
Vò rượu trống trơn vất lăn lóc khắp phòng, nằm đầy trên mặt đất.
Tiêu Yến nằm vật ở trên giường đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Ban đêm an bình, bóng tối im lặng, nhưng Sở Vân cũng không nghỉ ngơi.
Nếu không có thân thể tẩm bổ, hồn phách sẽ càng ngày càng yếu. Nhưng hoàn cảnh Quỷ Châu vô cùng đặc biệt, hồn phách có thể đạt được lưới pháp tắc chống đỡ, không chỉ có thể hiển linh, hơn nữa còn có thể thổ nạp quỷ khí trong không khí mà không ngừng phát triển. Địa phương nhân loại tụ cư, quỷ khí rất thưa thớt, bất quá Tinh Quỷ Hồn Giới cũng không phải thứ kém chất lượng, nó có thể hấp thu quỷ khí trong phạm vi ngàn dặm, điều động để cho hồn phách ẩn náu bên trong thổ nạp.
Cho dù không thổ nạp quỷ khí, Sở Vân vẫn cảm thấy phần hồn phách tách ra từ bản thể này đang dần biến cường.
- Quỷ Châu quả nhiên là một khối phúc địa, có thể không ngừng tăng cường thực lực hồn phách. Bởi vì không có hai phương diện thân thể cùng linh quang chế ước, tốc độ tăng trưởng thực lực lại càng được đề thăng. Hồn phách cường giả, kết hợp cùng với Tửu Trì Nhục Lâm có thể tạo ra đại lượng cường giả ngự yêu sư. Quỷ thánh rốt cục là Quỷ thánh, lối tắt thực độc đáo.
Người bình thường tự nhiên không nhìn ra thâm ý của bố cục này. Nhưng Sở Vân đã là cường giả Hoàng cấp, có thể phỏng đoán ra một chút dụng ý của Quỷ thánh. Càng phỏng đoán, hắn lại càng cảm nhận được sự cường đại của Thánh nhân. Loại cường đại này không phải như "Cửu châu lớn như vậy mà lại chỉ có cửu thánh" mà là "bởi vì có cửu thánh mới có cửu châu".
Thánh nhân là phụ mẫu thiên địa, áp đảo vạn vật sinh linh. Là chúa tể chân chính một phương trong cái thế giới này.
- Ai, cũng không biết đến cùng cửu thánh đã gặp phải biến cố gì, lâu như vậy còn chưa trở về Cửu Châu. Bất quá cũng may là như thế, nếu không sao có ngày những Đế Hoàng như chúng ta nổi danh?
Sở Vân thở dài, đồng thời cảm thấy âm thầm may mắn.