Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
- Cuối cùng chính là Túy Tuyết Đao, tuy rằng Túy Tuyết Đao là Đại Yêu binh, nhưng dù sao chỉ có tư chất trung đẳng, có khuyết điểm càng dùng càng nặng hơn. Sở Vân chỉ là một thiếu niên 13 tuổi, có thể chống đỡ được bao lâu dưới công kích của Nhan Khuyết đây?
Viện chủ Thiên Ca lắc đầu.
- Vì sao? Viện chủ đại nhân không cho rằng như vậy?
Bạch Mi Đan Sư nghi hoặc hỏi.
Viện chủ Thiên Ca không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại:
- Ngươi nhớ kỹ xưng hào của lão phu là gì sao?
- Phong Bá Nhạc, viện chủ đại nhân như gió mờ ảo tiêu dao, lại có con mắt Bá Nhạc, thiện nhìn nhân trung thiên lý mã.
Viện chủ Thiên Ca Phong Bá Nhạc cười ha ha, sau một hồi lâu mới dừng lại, ý vị thâm trường nói:
- Sở Vân, chính là nhân trung thiên lý mã a…
…
Thiên Ca Thư Viện cổ vũ giữa các thư sinh tiến hành so đấu luận bàn, bởi vậy tiêu hao tài nguyên, hao hết tâm lực, tại chính giữa Thanh Sơn, mở ra một khu đấu trường tổng cộng mấy trăm lôi đài.
Đừng nhìn số lượng lôi dài rất đông đảo, kỳ thực cũng không đủ dùng, hầu như mỗi một ngày số lượng người đều chặt ních, tiến hành các cuộc chiến đấu to nhỏ khác nhau.
Thế nhưng ngày hôm nay có chút khác biệt, những đấu trường khác đều có vẻ tương đối quạnh quẽ nhưng số người tại tăng lên, chen chúc lẫn nhau, vây quanh một lôi đài cỡ lớn.
Tiếng người ồn ào, tất cả đều nghị luận sôi nổi. Ánh mắt của bọn họ tập trung vào hai người thiếu niên đứng giữa lôi đài.
Một người 13 tuổi, một người 14 tuổi!
Thế nhưng thông qua linh khí yêu thú cải tạo, bọn họ đã thoát ly khỏi hình tượng của tuổi tác, một người thân cao sáu thước, lưng đeo đại đao sánh như tuyết, thể trạng tinh mãnh, ý thái dâng trào. Một người thân cao tám thước, toàn thân thanh bào, trong mắt ẩn tinh quang.
Trong giằng co, Nhan Khuyết bỗng nhiên mở miệng:
- Ta biết, ngươi bị người thiết kế, an bài tới phòng ở phía tây, thế nhưng, ta phải khiêu chiến ngươi trước mặt mọi người, đánh bại ngươi. Chỉ có như vậy mới có thể giữ gìn được vinh quang và tôn nghiêm của thư sinh bình dân chúng ta, coi như ngươi xui xẻo!
Đồng lông mày của Sở Vân nhướng lên, nở nụ cười hơi hơi trào phúng nói:
- Ngươi thực sự rất tự tin, chưa thực sự đấu đã chắc chắn chính mình thắng lợi. Đã hỏi Túy Tuyết Đao trong tay ta đáp ứng hay chưa?
Nhan Khuyết ngẩng đầu lên, mang theo một tia ý tứ hàm xúc từ cao nhìn xuống nói:
- Điều này không đơn giản là tự tin, mà là thực lực. Tuy rằng Tấn Lôi Đằng của ta mới chỉ có tu vi 380 năm, thế nhưng kinh nghiệm tác chiến của ngươi là khuyết điểm, hiểu biết của ngươi đối với ta hầu như không, thời gian ngươi thu được Túy Tuyết Đao so với ta ngắn hơn quá trăm lần. Đây là chênh lệnh về mặt thực lực, tân sinh, ngươi còn quá non, có rất nhiều thứ cần phải học hỏi.
- A, ta cũng khống muốn sính nước bọt, ta thích dùng nắm đấm chứng minh! Chiến đi!
Nhãn thần Sở Vân như điện, vừa dứt lời, liền giơ đao lao lên, trước tiên giật màn cuộc chiến.
- Đấu võ rồi!
Đoàn người đang quan sát trận chiến hoàn toàn sôi trào.
- Là Sở Vân phát động tấn công trước, thực sự là Trĩ Hổ a, dũng mãnh tinh tiến, không chỗ nào sợ hãi!
Có người xem trọng Sở Vân.
- Đối phương chính là Nhan Khuyết học trưởng, điều này tương đương với một hồi đại chiến!
Có người tỏa sáng hai mắt, cho rằng thực lực ngang nhau.
- Vị tất, Sở Vân có chút vận *** chó, may mắn giết chết được Tàn Lang. Chỉ là một gã tân sinh mà thôi, Nhan Khuyết học trưởng chính là lĩnh tụ của thư sinh bình dân chúng ta. Trong toàn bộ Thiên Ca Thư Viện, chiến lực liệt hàng đầu, ta xem Sở Vân tất thảm bại!
Càng nhiều người xem trọng Nhan Khuyết hơn.
Thanh âm ầm ĩ, tiếng động lớn dựng thẳng lên, nhưng song phương đang giao chiến giữa sân lại tự động che đi tiếng động lớn nhốn nháo này, toàn thân quán chú, tập trung vào chính mình và đối phương.
- Tấn Lôi Đằng, ra đi!
Nhan Khuyết vỗ tiên nang bên hông, nhất thời từ bên trong tuôn ra vô số sợi dây leo màu lam nhạt.
Những sợi dây leo này chỉ lớn chừng ngón tay người bình thường, trên mỗi một sợi dây leo lại mọc ra vô số phiến lá hình trứng, thời điểm lan tràn ra thực giống như từng cỗ từng cỗ thủy triều màu lam, kéo dài không ngừng nghỉ.
- Phi Diệp Loạn Trảm!
Nhan Khuyết đưa một ngón tay, thanh âm như sấm đánh. Hắn vừa ra tay chính là chiêu số cực mạnh, ý đồ một chiêu đánh bại Sở Vân ngay tại chỗ. Bằng vào trình độ lớn nhất để thể hiện uy tín của thế lực bình dân.
Chỉ một thoáng, vô số phiền lá đã xoay quanh bắn ra, hình thành vô số diệp nhận phô thiên cái địa, thanh âm vèo vèo vèo không dứt bên tai, thực giống như tật phong bão vũ, hung hăng phủ về phía Sở Vân.
- Vừa rat ay chính là đạo pháp Phi Diệp Loạn Trảm. Xem ra Nhan Khuyết học trưởng muốn hung hăng trấn áp Sở Vân trong thời gian ngắn nhất rồi.
- Quá cường đại, nhiều loạn nhận phi diệp như vậy, ta nhìn mà hoa mắt, nếu như bị bắn trúng, chỉ sợ toàn thân bị tước tới mức da thịt cũng không còn nửa điểm.
- Lui, phải lui! Đại chiêu như vậy, không thể sính mạnh ngạnh kháng, hẳn là phải né tránh thật nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mọi người liên tục phát ra tiếng kinh hô. Chiến đấu ngay từ lúc bắt đầu Nhan Khuyết đã thể hiện chiến lực cực kỳ cường đại, khiến mọi người rung động trong lòng.
Thế xông tới của Sở Vân không hề giảm, hai mắt lóe lên quang mang lạnh lẽo thâm thúy cực điểm, tại thời khắc diệp nhận gần như bắn vào người, bỗng nhiên khẽ quát một tiếng:
- Già Phong Đãng Vũ!
Túy Tuyết Đao thu được mệnh lệnh này, nhất thời thân đao phát sinh một tiếng ngâm khẽ. Trong nháy mắt tản ra đao khí bàng bạc, đao khí như tuyết, cuồn cuộn không ngừng nghỉ.
Trong Túy Tuyết Đao cũng ghi lại một bộ đạo pháp yêu binh, chính là đao pháp Thư gia, truyền thừa giữa lịch đại đảo chủ Thư gia đảo, tổng cộng có bảy thức.
Sở Vân thi triển đao pháp, thân đao nhẹ như lông hồng, huy vũ trái phải, đao khí đen xen, phá nát tất cả diệp nhận, phá vỡ công kích với thanh thế vô cùng to lớn, tốc độ không giảm, thân thể vẫn tiếp tục xông lên.
Nhan Khuyết kinh dị một tiếng, Sở Vân có thể xử lý bình tĩnh thỏa đáng như vậy, vượt quá dự liệu của hắn.
- Tiên Đằng Cầm Nã Thủ!
Trong miệng hắn vừa quát, hai tay vươn ra, như hai ưng trảo, hư không bắt mạnh về phía Sở Vân.
Nhất thời, Tấn Lôi Đằng bên người lan tràn điên cuồng. Vô số sợi dây leo giống như rắn quấn chặt, hình thành hai bàn tay nắm ngón khổng lồ, nhận sự điều khiển của Nhan Khuyết từ xa, uy thế kinh người, khiến tim kẻ khác phải đập nhanh hơn.
Bàn tay dây leo khổng lồ giống như xe tăng, Sở Vân trước mặt bàn tay dây leo khổng lồ này có vẻ vô cùng nhỏ bé. Hắn chạy nhanh về phía trước, càng giống như chịu chết.
Viện chủ Thiên Ca lắc đầu.
- Vì sao? Viện chủ đại nhân không cho rằng như vậy?
Bạch Mi Đan Sư nghi hoặc hỏi.
Viện chủ Thiên Ca không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại:
- Ngươi nhớ kỹ xưng hào của lão phu là gì sao?
- Phong Bá Nhạc, viện chủ đại nhân như gió mờ ảo tiêu dao, lại có con mắt Bá Nhạc, thiện nhìn nhân trung thiên lý mã.
Viện chủ Thiên Ca Phong Bá Nhạc cười ha ha, sau một hồi lâu mới dừng lại, ý vị thâm trường nói:
- Sở Vân, chính là nhân trung thiên lý mã a…
…
Thiên Ca Thư Viện cổ vũ giữa các thư sinh tiến hành so đấu luận bàn, bởi vậy tiêu hao tài nguyên, hao hết tâm lực, tại chính giữa Thanh Sơn, mở ra một khu đấu trường tổng cộng mấy trăm lôi đài.
Đừng nhìn số lượng lôi dài rất đông đảo, kỳ thực cũng không đủ dùng, hầu như mỗi một ngày số lượng người đều chặt ních, tiến hành các cuộc chiến đấu to nhỏ khác nhau.
Thế nhưng ngày hôm nay có chút khác biệt, những đấu trường khác đều có vẻ tương đối quạnh quẽ nhưng số người tại tăng lên, chen chúc lẫn nhau, vây quanh một lôi đài cỡ lớn.
Tiếng người ồn ào, tất cả đều nghị luận sôi nổi. Ánh mắt của bọn họ tập trung vào hai người thiếu niên đứng giữa lôi đài.
Một người 13 tuổi, một người 14 tuổi!
Thế nhưng thông qua linh khí yêu thú cải tạo, bọn họ đã thoát ly khỏi hình tượng của tuổi tác, một người thân cao sáu thước, lưng đeo đại đao sánh như tuyết, thể trạng tinh mãnh, ý thái dâng trào. Một người thân cao tám thước, toàn thân thanh bào, trong mắt ẩn tinh quang.
Trong giằng co, Nhan Khuyết bỗng nhiên mở miệng:
- Ta biết, ngươi bị người thiết kế, an bài tới phòng ở phía tây, thế nhưng, ta phải khiêu chiến ngươi trước mặt mọi người, đánh bại ngươi. Chỉ có như vậy mới có thể giữ gìn được vinh quang và tôn nghiêm của thư sinh bình dân chúng ta, coi như ngươi xui xẻo!
Đồng lông mày của Sở Vân nhướng lên, nở nụ cười hơi hơi trào phúng nói:
- Ngươi thực sự rất tự tin, chưa thực sự đấu đã chắc chắn chính mình thắng lợi. Đã hỏi Túy Tuyết Đao trong tay ta đáp ứng hay chưa?
Nhan Khuyết ngẩng đầu lên, mang theo một tia ý tứ hàm xúc từ cao nhìn xuống nói:
- Điều này không đơn giản là tự tin, mà là thực lực. Tuy rằng Tấn Lôi Đằng của ta mới chỉ có tu vi 380 năm, thế nhưng kinh nghiệm tác chiến của ngươi là khuyết điểm, hiểu biết của ngươi đối với ta hầu như không, thời gian ngươi thu được Túy Tuyết Đao so với ta ngắn hơn quá trăm lần. Đây là chênh lệnh về mặt thực lực, tân sinh, ngươi còn quá non, có rất nhiều thứ cần phải học hỏi.
- A, ta cũng khống muốn sính nước bọt, ta thích dùng nắm đấm chứng minh! Chiến đi!
Nhãn thần Sở Vân như điện, vừa dứt lời, liền giơ đao lao lên, trước tiên giật màn cuộc chiến.
- Đấu võ rồi!
Đoàn người đang quan sát trận chiến hoàn toàn sôi trào.
- Là Sở Vân phát động tấn công trước, thực sự là Trĩ Hổ a, dũng mãnh tinh tiến, không chỗ nào sợ hãi!
Có người xem trọng Sở Vân.
- Đối phương chính là Nhan Khuyết học trưởng, điều này tương đương với một hồi đại chiến!
Có người tỏa sáng hai mắt, cho rằng thực lực ngang nhau.
- Vị tất, Sở Vân có chút vận *** chó, may mắn giết chết được Tàn Lang. Chỉ là một gã tân sinh mà thôi, Nhan Khuyết học trưởng chính là lĩnh tụ của thư sinh bình dân chúng ta. Trong toàn bộ Thiên Ca Thư Viện, chiến lực liệt hàng đầu, ta xem Sở Vân tất thảm bại!
Càng nhiều người xem trọng Nhan Khuyết hơn.
Thanh âm ầm ĩ, tiếng động lớn dựng thẳng lên, nhưng song phương đang giao chiến giữa sân lại tự động che đi tiếng động lớn nhốn nháo này, toàn thân quán chú, tập trung vào chính mình và đối phương.
- Tấn Lôi Đằng, ra đi!
Nhan Khuyết vỗ tiên nang bên hông, nhất thời từ bên trong tuôn ra vô số sợi dây leo màu lam nhạt.
Những sợi dây leo này chỉ lớn chừng ngón tay người bình thường, trên mỗi một sợi dây leo lại mọc ra vô số phiến lá hình trứng, thời điểm lan tràn ra thực giống như từng cỗ từng cỗ thủy triều màu lam, kéo dài không ngừng nghỉ.
- Phi Diệp Loạn Trảm!
Nhan Khuyết đưa một ngón tay, thanh âm như sấm đánh. Hắn vừa ra tay chính là chiêu số cực mạnh, ý đồ một chiêu đánh bại Sở Vân ngay tại chỗ. Bằng vào trình độ lớn nhất để thể hiện uy tín của thế lực bình dân.
Chỉ một thoáng, vô số phiền lá đã xoay quanh bắn ra, hình thành vô số diệp nhận phô thiên cái địa, thanh âm vèo vèo vèo không dứt bên tai, thực giống như tật phong bão vũ, hung hăng phủ về phía Sở Vân.
- Vừa rat ay chính là đạo pháp Phi Diệp Loạn Trảm. Xem ra Nhan Khuyết học trưởng muốn hung hăng trấn áp Sở Vân trong thời gian ngắn nhất rồi.
- Quá cường đại, nhiều loạn nhận phi diệp như vậy, ta nhìn mà hoa mắt, nếu như bị bắn trúng, chỉ sợ toàn thân bị tước tới mức da thịt cũng không còn nửa điểm.
- Lui, phải lui! Đại chiêu như vậy, không thể sính mạnh ngạnh kháng, hẳn là phải né tránh thật nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mọi người liên tục phát ra tiếng kinh hô. Chiến đấu ngay từ lúc bắt đầu Nhan Khuyết đã thể hiện chiến lực cực kỳ cường đại, khiến mọi người rung động trong lòng.
Thế xông tới của Sở Vân không hề giảm, hai mắt lóe lên quang mang lạnh lẽo thâm thúy cực điểm, tại thời khắc diệp nhận gần như bắn vào người, bỗng nhiên khẽ quát một tiếng:
- Già Phong Đãng Vũ!
Túy Tuyết Đao thu được mệnh lệnh này, nhất thời thân đao phát sinh một tiếng ngâm khẽ. Trong nháy mắt tản ra đao khí bàng bạc, đao khí như tuyết, cuồn cuộn không ngừng nghỉ.
Trong Túy Tuyết Đao cũng ghi lại một bộ đạo pháp yêu binh, chính là đao pháp Thư gia, truyền thừa giữa lịch đại đảo chủ Thư gia đảo, tổng cộng có bảy thức.
Sở Vân thi triển đao pháp, thân đao nhẹ như lông hồng, huy vũ trái phải, đao khí đen xen, phá nát tất cả diệp nhận, phá vỡ công kích với thanh thế vô cùng to lớn, tốc độ không giảm, thân thể vẫn tiếp tục xông lên.
Nhan Khuyết kinh dị một tiếng, Sở Vân có thể xử lý bình tĩnh thỏa đáng như vậy, vượt quá dự liệu của hắn.
- Tiên Đằng Cầm Nã Thủ!
Trong miệng hắn vừa quát, hai tay vươn ra, như hai ưng trảo, hư không bắt mạnh về phía Sở Vân.
Nhất thời, Tấn Lôi Đằng bên người lan tràn điên cuồng. Vô số sợi dây leo giống như rắn quấn chặt, hình thành hai bàn tay nắm ngón khổng lồ, nhận sự điều khiển của Nhan Khuyết từ xa, uy thế kinh người, khiến tim kẻ khác phải đập nhanh hơn.
Bàn tay dây leo khổng lồ giống như xe tăng, Sở Vân trước mặt bàn tay dây leo khổng lồ này có vẻ vô cùng nhỏ bé. Hắn chạy nhanh về phía trước, càng giống như chịu chết.