Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204-8: Ú tim (8)
Tinh Vân nghe Amy kể mà run sợ đến rươm rướm nước mắt. Cô thở dài than trách: “Tên Oda này đúng là đồ thần kinh, là tra nam, là vũ phu mà. Tất cả đều tại chị.”
Amy chậc lưỡi an ủi Tinh Vân: “Không thể trách chị được đâu. Em cũng nghĩ bà mười đó là “độc sủng nữ vương”, cái gì mà “hậu cung duy nhất” đó. Không ngờ trong mắt Oda thì cô ta cũng là giúp việc nhận lương và sinh con thôi.”
Tinh vân nhíu mày tức giận nói: “Hắn đúng là không có trái tim. Đúng ra ông trời nên để hắn cả đời cô đơn mới đúng.”
Nói đến đây, Tinh Vân liền muốn đứng lên đi sang thăm bà mười nhưng Amy đã ngăn cô lại: “Chị à, đừng chuốc thêm phiền và gây thêm chú ý nữa. Việc bây giờ của chúng ta là phải chuốc thuốc mấy con chó rồi trốn khỏi nơi này. Chuyện gia đình người ta thế nào chưa đến phiên chúng ta đi lo. Bây giờ em thật chỉ muốn về phụ mẹ em bán hoa mà thôi.”
Nghe đến đây, Tinh Vân liền cầm tay Amy an ủi: “Xin lỗi em, da của em yếu ớt như vậy mà anh Phong còn bắt em đi đến châu Phi.”
Amy nghe xong liền lắc đầu nói: “Không sao đâu, da của em đã chữa suốt năm năm rồi, cũng không phải là quá yếu. Cũng may từ hôm đến tòa thành này chưa đến mức bị tên điên Oda nhìn ra điểm yếu bắt em đi phơi nắng nên em còn trụ nổi.”
Tinh Vân hít một hơi dài rồi nhẹ giọng nói: “Nếu so ra thì bị nhốt vào ngục vẫn tốt hơn, ít nhất còn có anh Phong và dượng Khang ở cạnh chúng ta. Còn bây giờ thì không biết họ sống chết thế nào nữa.”
Giọng nói của Tinh Vân ngập tràn sự cô đơn, cô nói đến tình huống xấu nhất mà rươm rướm nước mắt. Amy đưa tay lau nước mắt cho cô rồi nhẹ giọng nói: “Em tin hai anh ấy không phải loại dễ để người khác bắt nạt. Họ sẽ không sao đâu.”
Lời Amy nói không sai. Hai ông trùm đứng đầu giới buôn lậu vũ khí có thừa ranh ma và lắm uy lực thì sao có thể để người khác bắt nạt. Chỉ có điều bọn người muốn bắt nạt họ thì lại như trùng dương hết lớp này lại đến lớp khác thay nhau xô vào bờ, không sao đỡ xuể.
Sau hai ngày thong thả ở khu khai mỏ, Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang đã vẽ được bản đồ để quay về Siwa tìm thêm viện binh. Hành trình khá vất vả và phúc tạp nhưng bôố người đàn ông đã bàn với nhau kế hoạch đào tẩu bằng mấy chiếc xe của bọn đốc công. Bốn người họ còn hẹn nhau sáng ngày hôm sau thức dậy thật sớm để ăn sáng rồi lên đường.
Vậy mà trong lúc bốn người họ và đám công nhân khai mỏ đang ngồi ăn sáng thì tiếng xe bên ngoài cổng khu khai mỏ ùn ùn vang lên. Trong chốc lát những tên đốc công mới cử đến liền nhảy xuống xe và lăm le cầm súng tiến vào khu nhà ăn. Chả là, sau khi đám đốc công trước bị đánh tả tơi thì bọn chúng đã báo về cho Oda. Đến hôm sau hắn liền phái một nhóm khác đến thế chỗ và giải quyết tình hình. Vì khu khai mỏ khá xa tòa thành cho nên dù họ có đi xuyên đêm thì đến sáng nay mới đến được nơi này.
Bọn chúng bước vào khu nhà ăn và chào đám công nhân khai mỏ bằng ba phát súng bắn chỉ thiên khiến ai nấy đều hoảng sợ. Câu đầu tiên mà tên cầm đầu nói với đám công nhân đó là hỏi xem kẻ nào dám ra tay đánh đám đốc công kia.
Không một ai lên tiếng, tất cả đều im lặng. Tên đốc công mới không còn kiên nhẫn nữa cho nên liền bắt lấy một người công nhân đang ở gần hắn và dọa hỏi: “Kẻ nào dám đánh đốc công? Nói.”
Người công nhân ốm yếu run sợ lắc đầu nói: “Tôi... tôi... không biết.”
Tên đốc công dường như không còn kiên nhẫn, hắn liền đưa hai ngón tay đến gần đôi mắt của người công nhân và dọa: “Nếu ngươi có mắt mà không nhìn thấy thì chi bằng móc nó vứt đi.”
Người công nhân sợ hãi kêu lên: “Đừng mà... tôi... tôi... thật không biết. Lúc... lúc đó tôiô đang ở trong nhà vệ sinh.”
Tên đốc công nhếch môi nghiến răng nói: “Vậy coi như ngươi xấu số đi.”
Ngón tay lạnh lùng lập tức hạ xuống đôi mắt của người công nhân tội nghiệp khiến ai nấy cũng đều sợ hãi. Đúng lúc này, tên đốc công liền kêu lên đau điếng.
Khi nhìn lại đã thấy chiếc nĩa ăn đang cắm chặt vào tay hắn, máu chảy ròng ròng. Ai nhìn cũng đều hả hê nhưng không ai dám tỏ thái độ.
Cũng vì hành động này mà một tên trong số bọn đốc công đó nhìn ra được người vừa ném chiếc nĩa chính là người đàn ông Á Đông. Hắn kêu lên và ngay lập tức nhào đến bắt lấy Lập Thế Khang.
Lập Thế Khang liền nhanh như cắt nhấc chiếc bàn ném về phía bọn chúng rồi giật lấy chiếc roi da của một tên đứng gần mình và vung tay quất mạnh. Những đường roi uốn lượn theo hình êlip trong phút chốc xược qua người của đám đốc công mới đến.
- --
Còn ba chương nữa thôi, trong ngày hôm nay Hạc Giấy sẽ ráng đăng tiếp cho đủ số bão chương nha các tình yêu. Không hiểu sao hôm qua mình đăng cùng lúc mấy chương mà mấy chương này lại lên app khá trễ ta. Chắc nó duyệt coi mình viết có giống bà bán cá nói hay không đó.:-D (Ai follow FB của mình mới biết vụ này)
Hihi... Dạo này phải chiều lòng nhiều thánh phán quá nên cũng mệt. Viết xong rồi dò đi dò lại vẫn không hết được lỗi mà còn mất nhiều thời gian. Không biết kiếm được cái lợi gì mà thấy tụt tinh thần dễ sợ. Chắc mai mốt ai xàm ngôn mình cho vô danh sách đen để khỏi đọc nữa quá à. Mất tương tác cũng không xót bằng nghe mấy đứa ranh nói xàm. Đau đầu!
Amy chậc lưỡi an ủi Tinh Vân: “Không thể trách chị được đâu. Em cũng nghĩ bà mười đó là “độc sủng nữ vương”, cái gì mà “hậu cung duy nhất” đó. Không ngờ trong mắt Oda thì cô ta cũng là giúp việc nhận lương và sinh con thôi.”
Tinh vân nhíu mày tức giận nói: “Hắn đúng là không có trái tim. Đúng ra ông trời nên để hắn cả đời cô đơn mới đúng.”
Nói đến đây, Tinh Vân liền muốn đứng lên đi sang thăm bà mười nhưng Amy đã ngăn cô lại: “Chị à, đừng chuốc thêm phiền và gây thêm chú ý nữa. Việc bây giờ của chúng ta là phải chuốc thuốc mấy con chó rồi trốn khỏi nơi này. Chuyện gia đình người ta thế nào chưa đến phiên chúng ta đi lo. Bây giờ em thật chỉ muốn về phụ mẹ em bán hoa mà thôi.”
Nghe đến đây, Tinh Vân liền cầm tay Amy an ủi: “Xin lỗi em, da của em yếu ớt như vậy mà anh Phong còn bắt em đi đến châu Phi.”
Amy nghe xong liền lắc đầu nói: “Không sao đâu, da của em đã chữa suốt năm năm rồi, cũng không phải là quá yếu. Cũng may từ hôm đến tòa thành này chưa đến mức bị tên điên Oda nhìn ra điểm yếu bắt em đi phơi nắng nên em còn trụ nổi.”
Tinh Vân hít một hơi dài rồi nhẹ giọng nói: “Nếu so ra thì bị nhốt vào ngục vẫn tốt hơn, ít nhất còn có anh Phong và dượng Khang ở cạnh chúng ta. Còn bây giờ thì không biết họ sống chết thế nào nữa.”
Giọng nói của Tinh Vân ngập tràn sự cô đơn, cô nói đến tình huống xấu nhất mà rươm rướm nước mắt. Amy đưa tay lau nước mắt cho cô rồi nhẹ giọng nói: “Em tin hai anh ấy không phải loại dễ để người khác bắt nạt. Họ sẽ không sao đâu.”
Lời Amy nói không sai. Hai ông trùm đứng đầu giới buôn lậu vũ khí có thừa ranh ma và lắm uy lực thì sao có thể để người khác bắt nạt. Chỉ có điều bọn người muốn bắt nạt họ thì lại như trùng dương hết lớp này lại đến lớp khác thay nhau xô vào bờ, không sao đỡ xuể.
Sau hai ngày thong thả ở khu khai mỏ, Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang đã vẽ được bản đồ để quay về Siwa tìm thêm viện binh. Hành trình khá vất vả và phúc tạp nhưng bôố người đàn ông đã bàn với nhau kế hoạch đào tẩu bằng mấy chiếc xe của bọn đốc công. Bốn người họ còn hẹn nhau sáng ngày hôm sau thức dậy thật sớm để ăn sáng rồi lên đường.
Vậy mà trong lúc bốn người họ và đám công nhân khai mỏ đang ngồi ăn sáng thì tiếng xe bên ngoài cổng khu khai mỏ ùn ùn vang lên. Trong chốc lát những tên đốc công mới cử đến liền nhảy xuống xe và lăm le cầm súng tiến vào khu nhà ăn. Chả là, sau khi đám đốc công trước bị đánh tả tơi thì bọn chúng đã báo về cho Oda. Đến hôm sau hắn liền phái một nhóm khác đến thế chỗ và giải quyết tình hình. Vì khu khai mỏ khá xa tòa thành cho nên dù họ có đi xuyên đêm thì đến sáng nay mới đến được nơi này.
Bọn chúng bước vào khu nhà ăn và chào đám công nhân khai mỏ bằng ba phát súng bắn chỉ thiên khiến ai nấy đều hoảng sợ. Câu đầu tiên mà tên cầm đầu nói với đám công nhân đó là hỏi xem kẻ nào dám ra tay đánh đám đốc công kia.
Không một ai lên tiếng, tất cả đều im lặng. Tên đốc công mới không còn kiên nhẫn nữa cho nên liền bắt lấy một người công nhân đang ở gần hắn và dọa hỏi: “Kẻ nào dám đánh đốc công? Nói.”
Người công nhân ốm yếu run sợ lắc đầu nói: “Tôi... tôi... không biết.”
Tên đốc công dường như không còn kiên nhẫn, hắn liền đưa hai ngón tay đến gần đôi mắt của người công nhân và dọa: “Nếu ngươi có mắt mà không nhìn thấy thì chi bằng móc nó vứt đi.”
Người công nhân sợ hãi kêu lên: “Đừng mà... tôi... tôi... thật không biết. Lúc... lúc đó tôiô đang ở trong nhà vệ sinh.”
Tên đốc công nhếch môi nghiến răng nói: “Vậy coi như ngươi xấu số đi.”
Ngón tay lạnh lùng lập tức hạ xuống đôi mắt của người công nhân tội nghiệp khiến ai nấy cũng đều sợ hãi. Đúng lúc này, tên đốc công liền kêu lên đau điếng.
Khi nhìn lại đã thấy chiếc nĩa ăn đang cắm chặt vào tay hắn, máu chảy ròng ròng. Ai nhìn cũng đều hả hê nhưng không ai dám tỏ thái độ.
Cũng vì hành động này mà một tên trong số bọn đốc công đó nhìn ra được người vừa ném chiếc nĩa chính là người đàn ông Á Đông. Hắn kêu lên và ngay lập tức nhào đến bắt lấy Lập Thế Khang.
Lập Thế Khang liền nhanh như cắt nhấc chiếc bàn ném về phía bọn chúng rồi giật lấy chiếc roi da của một tên đứng gần mình và vung tay quất mạnh. Những đường roi uốn lượn theo hình êlip trong phút chốc xược qua người của đám đốc công mới đến.
- --
Còn ba chương nữa thôi, trong ngày hôm nay Hạc Giấy sẽ ráng đăng tiếp cho đủ số bão chương nha các tình yêu. Không hiểu sao hôm qua mình đăng cùng lúc mấy chương mà mấy chương này lại lên app khá trễ ta. Chắc nó duyệt coi mình viết có giống bà bán cá nói hay không đó.:-D (Ai follow FB của mình mới biết vụ này)
Hihi... Dạo này phải chiều lòng nhiều thánh phán quá nên cũng mệt. Viết xong rồi dò đi dò lại vẫn không hết được lỗi mà còn mất nhiều thời gian. Không biết kiếm được cái lợi gì mà thấy tụt tinh thần dễ sợ. Chắc mai mốt ai xàm ngôn mình cho vô danh sách đen để khỏi đọc nữa quá à. Mất tương tác cũng không xót bằng nghe mấy đứa ranh nói xàm. Đau đầu!