Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204-9: Ú tim (9)
Không dừng lại ở đó, Lập Thế Khang còn mạnh mẽ dẫm lên chiếc bàn để làm điểm tựa và vung chân đá vào mặt từng tên một khiến bọn chúng ngã nhào ra đất. Chiến thắng tưởng chừng một lần nữa thuộc về ông trùm của nhà họ Lập thì không ngờ tiếng súng lại đùng đùng nổ ra.
Ai nấy nghe thấy đều ngồi rạp xuống sàn đưa tay lên đầu, không dám theo dõi và cổ vũ cho màn đánh đẹp mắt của Lập Thế Khang nữa. Bản thân anh cũng vì tiếng súng bất ngờ mà bị phân tâm, mất đà trượt chân ngã xuống sàn.
Nhân cơ hội này những tên đốc công đang cầm súng liền nhao đến chĩa súng vào đầu anh. Bọn họ nó ra một động lệnh bằng tiếng Ai Cập khiến nhóm của đoàn Nam Phong không hiểu. Còn những người nghe hiểu thì liền trợn tròn mắt kinh hãi.
Sau khi hỏi lại bọn họ, Đoàn Nam Phong mới biết bọn chúng quyết định xử bắn Lập Thế Khang ngay lập tức để răn đe kẻ khác.
Đoàn Nam Phong sau khi hiểu được ý định của bọn chúng, anh chưa kịp có phản ứng gì thì Lập Thế Khang đã bị kéo đến trói vào cây cột vừa mới được dựng giữa sân tập hợp của khu khai mỏ.
Ngay sau đó, một hàng hơn chục tay súng lập tức xếp hàng ngay ngắn trước mặt Lập Thế Khang. Đến lúc này, anh mới biết được bọn chúng muốn xử bắn anh. Cảm giác của anh lúc này là hoàn toàn chới với. Anh không tin được vào mắt mình càng không tin có một ngày Lập Thế Khang anh bị đem ra xử bắn.
Đối mặt với cái chết anh thật không có sự chuẩn bị nào. Anh còn chưa cử hành hôn lễ với amy. Anh cũng chưa tặng cô cái chấm tròn mà cô hằng mong ngóng. Làm sao anh có thể như vậy mà chết đi?
Anh không sợ chết, phải, Lập Thế Khang anh sao có thể sợ chết. Nếu sợ chết anh đã không lao vào hắc đạo để buôn súng ống đạn dược. Từ ngày trưởng thành anh đã định sẵn con đường mình đi sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào nhưng mà vào lúc này đây khi thực tế đối mặt với hàng chục họng súng hướng vào mình thì anh mới thực sự thấy hoang mang và lo lắng. Anh lo lắng sẽ không thể gặp lại Amy và mẹ mình. Anh lo cho hai ngươi phụ nữ thân thuộc của mình sẽ vì mình mà đau buồn, vì mình mà đau thương. Có lẽ con người chỉ có chết mới hết lo nghĩ và giờ đây khi bị đẩy vào bước đường này anh vẫn dùng những giây cuối cùng để lo lắng cho những ngườ`i thân yêu.
Mạng người tại sao lại rẻ như vậy? Tại sao nói lấy là lấy mà không cần phán quyết của bất kỳ quan tòa nào? Mạng của Lập Thế Khang anh cũng có lúc lại không đáng giá như vậy sao? Thật buồn cười cho một đời lăn lộn trong thế giới ngầm. Cảm giác bị đẩy vào bước đường cùng không thể vẫy vùng liệu có phải là lúc này hay không?”
Ngay khi động lệnh của tên đứng đầu đám đốc công vang lên, những tiếng lên đạn thay nhau nhịp nhàng chuyển động răng rắc. Lập Thế Khang lúc này mới ngừng tự hỏi những câu hỏi không có lời đáp và thay vào đó là nhắm mắt chấp nhận số mệnh của kẻ cùng đường.
Nhưng trước khi động lệnh xử bắn của tên đứng đầu đám đốc công vang lên thì hắn đã không còn cơ hội để nói nữa. Bởi vì Đoàn Nam Phong đã ra tay sớm hơn miệng của hắn. Một con dao lấy được từ nhà bếp bay chuẩn xác cắm vào cổ của hắn khiến những tay súng khác giật mình quay mặt ra phía sau tìm kiếm kẻ dám động thủ.
Ngay lúc bọn đốc công này bị phân tâm, Đoàn Nam Phong đã đứng ngay sau lưng bọn chúng, nhanh tay bắt lấy một tên cao to lực lưỡng rồi quay ngược tay hắn chĩa họng súng bắn tới tấp vào đám đốc công còn lại và dùng tấm thân của chính hắn đỡ đạn cho mình.
Cùng lúc đó, Ryan và Michael cũng nhanh chân chạy đến chỗ cây cột để cởi trói cứu Lập Thế Khang. Trong lúc cả đám đốc công tập trung bắn trả Đoàn Nam Phong thì Lập Thế Khang đã được Michael và Ryan cứu thoát. Ba người đàn ông nhanh chóng nhặt súng của những tên vừa bị Đoàn Nam Phong hạ để hỗ trợ anh diệt trừ những tên còn lại.
Những công nhân thấy cảnh đấu súng diễn ra không khác những pha phim hành động thì hiếu kỳ muốn đứng xem nhưng cũng vô cùng sợ hãi. Tiếng súng lớn vang rền khiến tai của họ nghe không quen nên không chịu nổi. Bọn họ ngồi rạp xuống sàn, bịt tai lại nhưng vẫn hướng mắt nhìn những pha bắn súng cực chuẩn của người đàn ông da trắng.
Ai nấy đều nghĩ thầm và tự làu bàu: “Đúng là tinh anh, nếu không phải thườ`ng xuyên luyện tập thì anh ta không thể bắn chuẩn đến như vậy.”
“Anh ta vừa di chuyển vừa bắn đó mà không chệch phát nào.”
“Đúng là thiện xạ.”
“Nhìn thủ lĩnh mới của chúng ta đi. Anh ấy vừa được cởi trói liền điên cuồng câm súng nã vào bọn đốc công kia. Cách bắn súng cũng chuyên nghiệp không kém anh bạn da trắng kia.”
“Còn hai người kia nữa, bọn họ bắn súng cũng thật phi thường.”
...
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!
Ai nấy nghe thấy đều ngồi rạp xuống sàn đưa tay lên đầu, không dám theo dõi và cổ vũ cho màn đánh đẹp mắt của Lập Thế Khang nữa. Bản thân anh cũng vì tiếng súng bất ngờ mà bị phân tâm, mất đà trượt chân ngã xuống sàn.
Nhân cơ hội này những tên đốc công đang cầm súng liền nhao đến chĩa súng vào đầu anh. Bọn họ nó ra một động lệnh bằng tiếng Ai Cập khiến nhóm của đoàn Nam Phong không hiểu. Còn những người nghe hiểu thì liền trợn tròn mắt kinh hãi.
Sau khi hỏi lại bọn họ, Đoàn Nam Phong mới biết bọn chúng quyết định xử bắn Lập Thế Khang ngay lập tức để răn đe kẻ khác.
Đoàn Nam Phong sau khi hiểu được ý định của bọn chúng, anh chưa kịp có phản ứng gì thì Lập Thế Khang đã bị kéo đến trói vào cây cột vừa mới được dựng giữa sân tập hợp của khu khai mỏ.
Ngay sau đó, một hàng hơn chục tay súng lập tức xếp hàng ngay ngắn trước mặt Lập Thế Khang. Đến lúc này, anh mới biết được bọn chúng muốn xử bắn anh. Cảm giác của anh lúc này là hoàn toàn chới với. Anh không tin được vào mắt mình càng không tin có một ngày Lập Thế Khang anh bị đem ra xử bắn.
Đối mặt với cái chết anh thật không có sự chuẩn bị nào. Anh còn chưa cử hành hôn lễ với amy. Anh cũng chưa tặng cô cái chấm tròn mà cô hằng mong ngóng. Làm sao anh có thể như vậy mà chết đi?
Anh không sợ chết, phải, Lập Thế Khang anh sao có thể sợ chết. Nếu sợ chết anh đã không lao vào hắc đạo để buôn súng ống đạn dược. Từ ngày trưởng thành anh đã định sẵn con đường mình đi sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào nhưng mà vào lúc này đây khi thực tế đối mặt với hàng chục họng súng hướng vào mình thì anh mới thực sự thấy hoang mang và lo lắng. Anh lo lắng sẽ không thể gặp lại Amy và mẹ mình. Anh lo cho hai ngươi phụ nữ thân thuộc của mình sẽ vì mình mà đau buồn, vì mình mà đau thương. Có lẽ con người chỉ có chết mới hết lo nghĩ và giờ đây khi bị đẩy vào bước đường này anh vẫn dùng những giây cuối cùng để lo lắng cho những ngườ`i thân yêu.
Mạng người tại sao lại rẻ như vậy? Tại sao nói lấy là lấy mà không cần phán quyết của bất kỳ quan tòa nào? Mạng của Lập Thế Khang anh cũng có lúc lại không đáng giá như vậy sao? Thật buồn cười cho một đời lăn lộn trong thế giới ngầm. Cảm giác bị đẩy vào bước đường cùng không thể vẫy vùng liệu có phải là lúc này hay không?”
Ngay khi động lệnh của tên đứng đầu đám đốc công vang lên, những tiếng lên đạn thay nhau nhịp nhàng chuyển động răng rắc. Lập Thế Khang lúc này mới ngừng tự hỏi những câu hỏi không có lời đáp và thay vào đó là nhắm mắt chấp nhận số mệnh của kẻ cùng đường.
Nhưng trước khi động lệnh xử bắn của tên đứng đầu đám đốc công vang lên thì hắn đã không còn cơ hội để nói nữa. Bởi vì Đoàn Nam Phong đã ra tay sớm hơn miệng của hắn. Một con dao lấy được từ nhà bếp bay chuẩn xác cắm vào cổ của hắn khiến những tay súng khác giật mình quay mặt ra phía sau tìm kiếm kẻ dám động thủ.
Ngay lúc bọn đốc công này bị phân tâm, Đoàn Nam Phong đã đứng ngay sau lưng bọn chúng, nhanh tay bắt lấy một tên cao to lực lưỡng rồi quay ngược tay hắn chĩa họng súng bắn tới tấp vào đám đốc công còn lại và dùng tấm thân của chính hắn đỡ đạn cho mình.
Cùng lúc đó, Ryan và Michael cũng nhanh chân chạy đến chỗ cây cột để cởi trói cứu Lập Thế Khang. Trong lúc cả đám đốc công tập trung bắn trả Đoàn Nam Phong thì Lập Thế Khang đã được Michael và Ryan cứu thoát. Ba người đàn ông nhanh chóng nhặt súng của những tên vừa bị Đoàn Nam Phong hạ để hỗ trợ anh diệt trừ những tên còn lại.
Những công nhân thấy cảnh đấu súng diễn ra không khác những pha phim hành động thì hiếu kỳ muốn đứng xem nhưng cũng vô cùng sợ hãi. Tiếng súng lớn vang rền khiến tai của họ nghe không quen nên không chịu nổi. Bọn họ ngồi rạp xuống sàn, bịt tai lại nhưng vẫn hướng mắt nhìn những pha bắn súng cực chuẩn của người đàn ông da trắng.
Ai nấy đều nghĩ thầm và tự làu bàu: “Đúng là tinh anh, nếu không phải thườ`ng xuyên luyện tập thì anh ta không thể bắn chuẩn đến như vậy.”
“Anh ta vừa di chuyển vừa bắn đó mà không chệch phát nào.”
“Đúng là thiện xạ.”
“Nhìn thủ lĩnh mới của chúng ta đi. Anh ấy vừa được cởi trói liền điên cuồng câm súng nã vào bọn đốc công kia. Cách bắn súng cũng chuyên nghiệp không kém anh bạn da trắng kia.”
“Còn hai người kia nữa, bọn họ bắn súng cũng thật phi thường.”
...
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!