Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207-2: Cuộc chiến cuối cùng (2)
Vừa nhìn thấy tên đàn ông túm lấy Tinh Vân, Oda lập tức ra tay vung nắm đấm vào mặt hắn. Tên kia bị đánh đau liền tức giận rút lấy con dao làm bếp trong chiếc xe thồ cũ kỹ thẳng phía trước mà đâm bừa. Mọi người ở xung quanh sợ quá liền kêu lên.
Tinh Vân lúc này đang tiến về phía Oda cho nên không biết đường dao đang tiến về phía mình. Oda nhìn thấy ánh sáng của con dao liền kéo Tinh Vân vào lòng và đưa tay ra đỡ cho cô một nhát dao. Nhìn thấy có người đổ máu, đám đông liền kêu lên. Vệ sĩ của Oda cũng nhanh chóng ra tay bắt được kẻ thủ phạm.
Tinh Vân hoảng hốt nhìn Oda rồi gấp gáp cầm tay anh hỏi: “Anh... tay anh... để tôi băng lại cho.”
Oda liền lắc đầu nhăn nhó nói: “Đừng sợ, không hề gì.”
“Em có sao không?” - Oda vừa hỏi vừa nhìn khắp người Tinh Vân.
Tinh Vân lắc đầu nói: “Chân tôi hình như bị trật khớp nên hơi đau nhưng không sao. Để tôi gọi người băng bó vết thương cho anh.”
Bà Doja nhìn thấy tình cảnh đó cũng liền quay lại xe lấy thùng cứu thương mang tới. Tinh Vân chăm chú và cẩn thận băng lại vết thương cho anh ngay bên vệ đường. Sau khi vết thương băng xong thì cô mới thôi nghe thấy tiếng kêu của tên đàn ông vừa tấn công mình.
Hóa ra hắn đã bị vệ sĩ của Oda trói lên cây và nhét giẻ vào miệng. Tinh Vân nhìn thấy nhóm vệ sĩ này đang đứng xếp hàng ngay ngắn và giương súng như sắp tử hình người đàn ông kia thì cô liền hốt hoảng kêu lên: “Đừng nha.”
Oda điềm nhiên nói: “Hắn đáng bị vậy.”
Lúc này, vợ con và mẹ của người đàn ông đó cũng vừa kịp chạy đến chỗ của Tinh Vân và Oda. Họ quỳ xuống cầu xin bái lạy và nói rất nhiều thứ nhưng Tinh Vân không nghe hiểu. Chỉ có Oda là lạnh nhạt đáp lại từng tiếng lạnh lùng.
Tinh Vân nhíu mày hỏi lại: “Họ đang nói gì?”
Oda mỉm cười nhẹ giọng nói với Tinh Vân: “Họ muốn anh tha mạng cho cái thằng kia.”
Tinh Vân chưa kịp đáp lời thì Oda liền nói: “Nhưng anh đã nói không.”
Tinh Vân nghe xong liền nhăn mặt nói: “Oda, anh tha cho người ta đi được không? Họ vì túng quẫn quá nên mới làm liều thôi.”
Oda lắc đầu nói: “Tinh Vân, em không hiểu. Đám dân tị nạn này rất hung hăng và thích làm liều. Nếu không dạy cho tụi nó một bài học thì tụi nó sẽ còn phá phách đến mức nào?”
Tinh Vân nghe xong liền nhăn nhó nói: “Anh dọa người ta như vậy là được rồi. Đâu cần lấy mạng ra đùa. Anh ta chết rồi còn học được cái gì?”
“Cho những kẻ còn sống học.” - Oda lạnh lùng đám.
Tinh Vân liền cầm cánh tay hắn năn nỉ: “Đừng mà, xin anh đó. Anh giết ông ta rồi thì thằng bé kia phải làm sao?”
“Kệ nó.” - Oda ngắn gọn nói.
Tinh Vân cảm thấy không thể hạ giọng với hắn thì liền cứng rắn nói: “Ông ta đâm anh một nhát, anh đã đòi lấy mạng người ta. Vậy có công băng không?”
Oda nghe xong liền hỏi lại: “Tinh Vân, giữa lúc loạn lạc như vậy em lại vì đám dân tị nạn nói công bằng với anh sao?”
Tinh Vân cắn môi hỏi lại anh: “Rốt cuộc làm sao anh mới buông tha cho ông ấy?”
“Không tha.” - Oda cứng rắn nói.
Tinh Vân giận dỗi cầm con dao dính máu rơi trên đất lên đưa cho Oda rồi nói: “Hay anh cũng cắt một nhát vào tay tôi cho hả cơn giận đi.”
Oda nhíu chặt đôi mày đáp lại: “Em biết tôi rất thương em cho nên em mới dám lấy bản thân em ra uy hiếp tôi. Làm vậy có công bằng hay không?”
Tinh Vân nghe Oda lớn giọng thì liền quay mặt đi tỏ vẻ không vui. Oda thở dài ra lệnh cho vệ sĩ thả người đàn ông xuống. Mẹ và vợ con hắn thấy vậy liền cúi đầu tạ ơn Oda và Tinh Vân.
Oda thở dài cùng Tinh Vân quay ra xe trong bộ trang phục trắng đẹp đẽ nhưng lại lấm lem bụi đất. Chưa đi được hai bước thì hai người họ đã nghe rất nhiều tiếng bước chân dồn dã đi theo. Hai người quay lại thì thấy đám dân tị nạn bị vệ sĩ chặn lại phía sau.
Người nào người nấy cũng đều đưa tay ra xin ít nước và ít thức ăn. Tinh Vân không hiểu họ nói gì nhưng theo cô quan sát cảnh tượng xung quanh thì trong số họ có nhiều người già và trẻ nhỏ vì đói khác mà nằm gục bên đường chờ chết. Những đứa trẻ da đen ngòm không có đủ bộ quần áo che thân lộ rõ những chiếc ba sườn, nhìn rất tội.
Lòng trắc ẩn của Tinh Vân lại trỗi dậy khi tận mắt nhìn thấy cảnh này. Cô giương mắt nhìn thái độ của Oda. Hắn trước mặt cô, cao to lạnh lùng không chút động tâm quay đi. Tinh Vân nhìn hắn quay đi thì liền cắn môi níu áo hắn lại.
Tinh Vân lúc này đang tiến về phía Oda cho nên không biết đường dao đang tiến về phía mình. Oda nhìn thấy ánh sáng của con dao liền kéo Tinh Vân vào lòng và đưa tay ra đỡ cho cô một nhát dao. Nhìn thấy có người đổ máu, đám đông liền kêu lên. Vệ sĩ của Oda cũng nhanh chóng ra tay bắt được kẻ thủ phạm.
Tinh Vân hoảng hốt nhìn Oda rồi gấp gáp cầm tay anh hỏi: “Anh... tay anh... để tôi băng lại cho.”
Oda liền lắc đầu nhăn nhó nói: “Đừng sợ, không hề gì.”
“Em có sao không?” - Oda vừa hỏi vừa nhìn khắp người Tinh Vân.
Tinh Vân lắc đầu nói: “Chân tôi hình như bị trật khớp nên hơi đau nhưng không sao. Để tôi gọi người băng bó vết thương cho anh.”
Bà Doja nhìn thấy tình cảnh đó cũng liền quay lại xe lấy thùng cứu thương mang tới. Tinh Vân chăm chú và cẩn thận băng lại vết thương cho anh ngay bên vệ đường. Sau khi vết thương băng xong thì cô mới thôi nghe thấy tiếng kêu của tên đàn ông vừa tấn công mình.
Hóa ra hắn đã bị vệ sĩ của Oda trói lên cây và nhét giẻ vào miệng. Tinh Vân nhìn thấy nhóm vệ sĩ này đang đứng xếp hàng ngay ngắn và giương súng như sắp tử hình người đàn ông kia thì cô liền hốt hoảng kêu lên: “Đừng nha.”
Oda điềm nhiên nói: “Hắn đáng bị vậy.”
Lúc này, vợ con và mẹ của người đàn ông đó cũng vừa kịp chạy đến chỗ của Tinh Vân và Oda. Họ quỳ xuống cầu xin bái lạy và nói rất nhiều thứ nhưng Tinh Vân không nghe hiểu. Chỉ có Oda là lạnh nhạt đáp lại từng tiếng lạnh lùng.
Tinh Vân nhíu mày hỏi lại: “Họ đang nói gì?”
Oda mỉm cười nhẹ giọng nói với Tinh Vân: “Họ muốn anh tha mạng cho cái thằng kia.”
Tinh Vân chưa kịp đáp lời thì Oda liền nói: “Nhưng anh đã nói không.”
Tinh Vân nghe xong liền nhăn mặt nói: “Oda, anh tha cho người ta đi được không? Họ vì túng quẫn quá nên mới làm liều thôi.”
Oda lắc đầu nói: “Tinh Vân, em không hiểu. Đám dân tị nạn này rất hung hăng và thích làm liều. Nếu không dạy cho tụi nó một bài học thì tụi nó sẽ còn phá phách đến mức nào?”
Tinh Vân nghe xong liền nhăn nhó nói: “Anh dọa người ta như vậy là được rồi. Đâu cần lấy mạng ra đùa. Anh ta chết rồi còn học được cái gì?”
“Cho những kẻ còn sống học.” - Oda lạnh lùng đám.
Tinh Vân liền cầm cánh tay hắn năn nỉ: “Đừng mà, xin anh đó. Anh giết ông ta rồi thì thằng bé kia phải làm sao?”
“Kệ nó.” - Oda ngắn gọn nói.
Tinh Vân cảm thấy không thể hạ giọng với hắn thì liền cứng rắn nói: “Ông ta đâm anh một nhát, anh đã đòi lấy mạng người ta. Vậy có công băng không?”
Oda nghe xong liền hỏi lại: “Tinh Vân, giữa lúc loạn lạc như vậy em lại vì đám dân tị nạn nói công bằng với anh sao?”
Tinh Vân cắn môi hỏi lại anh: “Rốt cuộc làm sao anh mới buông tha cho ông ấy?”
“Không tha.” - Oda cứng rắn nói.
Tinh Vân giận dỗi cầm con dao dính máu rơi trên đất lên đưa cho Oda rồi nói: “Hay anh cũng cắt một nhát vào tay tôi cho hả cơn giận đi.”
Oda nhíu chặt đôi mày đáp lại: “Em biết tôi rất thương em cho nên em mới dám lấy bản thân em ra uy hiếp tôi. Làm vậy có công bằng hay không?”
Tinh Vân nghe Oda lớn giọng thì liền quay mặt đi tỏ vẻ không vui. Oda thở dài ra lệnh cho vệ sĩ thả người đàn ông xuống. Mẹ và vợ con hắn thấy vậy liền cúi đầu tạ ơn Oda và Tinh Vân.
Oda thở dài cùng Tinh Vân quay ra xe trong bộ trang phục trắng đẹp đẽ nhưng lại lấm lem bụi đất. Chưa đi được hai bước thì hai người họ đã nghe rất nhiều tiếng bước chân dồn dã đi theo. Hai người quay lại thì thấy đám dân tị nạn bị vệ sĩ chặn lại phía sau.
Người nào người nấy cũng đều đưa tay ra xin ít nước và ít thức ăn. Tinh Vân không hiểu họ nói gì nhưng theo cô quan sát cảnh tượng xung quanh thì trong số họ có nhiều người già và trẻ nhỏ vì đói khác mà nằm gục bên đường chờ chết. Những đứa trẻ da đen ngòm không có đủ bộ quần áo che thân lộ rõ những chiếc ba sườn, nhìn rất tội.
Lòng trắc ẩn của Tinh Vân lại trỗi dậy khi tận mắt nhìn thấy cảnh này. Cô giương mắt nhìn thái độ của Oda. Hắn trước mặt cô, cao to lạnh lùng không chút động tâm quay đi. Tinh Vân nhìn hắn quay đi thì liền cắn môi níu áo hắn lại.