Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207-16: Cuộc chiến cuối cùng (16)
Vệ sĩ của Oda vừa nhìn thấy Tinh Vân thì liền quay về báo với Oda. Nhìn gương mặt sốt sắng của họ thì cô đoán biết họ đang đi tìm cô cho nên cô đành ngồi tại chỗ chờ xe đến đón.
Ở phía tòa thành, dàn máy bay chiến đấu cùng trực thăng của Đoàn Nam Phong vẫn đang bay qua bay lại rồi bắt loa dọa ném bom tòa thành buộc Oda phải thả Tinh Vân và Amy ra. Nếu Tinh Vân và Amy chỉ là hai tù nhân bình thường thì Oda đã sớm thả người để tránh thiệt hại. Chỉ tiếc, Tinh Vân là bà mười một của Oda cho nên hắn quyết không chịu nhượng bộ.
Hai bên bắt loa nói chuyện, chửi nhau, sỉ nhục chà đạp đối phương chán chê thì bắt đầu dùng sức mạnh quân sự để thị uy lẫn nhau. Một bên nổ súng, một bên bắn tỉa, chưa kể còn bay ra phía xa ném bom dọa nạt.
“Oda, nếu mày không thả Osaze cùng với hai người phụ nữ ra thì tòa thành của mày sẽ nhận lấy một quả bom như vừa rồi. Mày chắc là biết bom bi phải không?”
Oda đương nhiên là biết bom bi, đó là loại bom mẹ khi ném xuống sẽ tản ra nhiều bom con, trong mỗi bom con có những viên bi chứa thuốc nổ. Những viên bi này không có thời gian nổ cố định cho nên rất nguy hiểm cho người vô tình đi ngang qua khu vực có những viên bi này.
Tuy nhiên, Oda cũng không phải loại chết nhát. Đoàn Nam Phong có máy bay chiến đấu thì hắn cũng có máy bay đánh chặn. Trước khi Đoàn Nam Phong lao vào tòa thành thì hắn không biết điều máy bay của mình ra đánh chặn hay sao? Hỏa lực bên nào mạnh, phải đọ sức mới biết được. Chưa kể có thách thì Đoàn Nam Phong cũng không dám ném bom đánh sập tòa thành bởi vì Tinh Vân, Amy và Osaze vẫn ở trong tay Oda.
Điều mà Oda lo lắng không phải là đối phó với Đoàn Nam Phong mà là không biết Tinh vân đang ở đâu? Tình hình bên Tripoli đã có tin báo về là phía đó quân đội của chính phủ đã đầu hàng phản quân. Tình hình loạn lạc trong mấy ngày tới là không thể tránh khỏi bởi vì phản quân không phải chỉ một phe phái. Họ lại tiếp tục đánh nhau để xem ai lên nắm chính quyền. Trước tình hình hỗn tạp này Oda thật rất lo lắng cho Tinh Vân.
May sao, vệ sĩ của anh nhanh chóng đến báo Tinh Vân đã quay về làng. Oda nghe xong liền tức tốc ra xe rời đi.
Thông qua màn hình quan sát, Đoàn Nam Phong liền tự hỏi: “Hắn đi đâu nhỉ? Không phải vẫn chưa nói xong chuyện sao?”
Lập Thế Khang cũng nhìn thấy chiếc xe hơi đẹp đẽ rời đi và đoán đó là Oda cho nên liền lên tiếng: “Nam Phong, có phải hắn bỏ thành mà chạy không?”
Đoàn Nam Phong lắc đầu nói: “Không phải, nếu hắn chạy trốn thì đã không đường đường chính chính đi ra cổng và cho xe chạy băng qua hàng máy bay của chúng ta rồi.”
Lập Thế Khang nghe xong liền nói: “Hắn đi rồi thì chúng ta đuổi theo hoặc cũng phải tìm chỗ đáp xuống chứ không thể bay lòng vòng như vậy mãi được.”
Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi một lúc liền nói: “Có thể hắn đi đến chỗ của Tinh Vân và Dorothy.”
Lập Thế Khang nheo mắt nhìn theo hướng di chuyển của mục tiêu thì liền nói: “Xe của hắn đang tiến về phía ngôi làng bỏ hoang. Không lẽ hắn giam Amy và “thiên kim bạc tỉ” ở đó?”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền ra lệnh cho Lâm Thiên Vũ ở lại làm chỉ huy số máy bay của họ. Còn anh và Lập Thế Khang sẽ đáp xuống va ngồi trực thăng ra phía ngôi làng.
Lập Thế Khang nhếch môi nói: “Đúng là lúc này đi trực thăng thì thuận tiện hơn con Thần Phong này. Anh đúng là rất có kinh nghiệm.”
Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang leo lên trực thăng và chỉ dẫn cho phi công bay về hướng ngôi làng. Ít phút sau, họ đã đáp xuống được phía bên ngoài của ngôi làng.
Tinh Vân và Amy đang bận bịu bế đứa nhỏ mới sinh ngồi tắm nắng cũng bị hào quang của hai người đàn ông mặc đồ bay đội nón sắt mang giày ống làm cho phải ngẩng lên. Họ từng bước từng bước oai phong uy vũ tiến lại phía hai người phụ nữ ăn mặc xấu xí là Tinh Vân và Amy.
Bốn người từ xa đã nhìn thấy nhau nhưng hồi lâu mới quyết định tiến lại gần hơn. Bốn người họ mới hơn một tuần không gặp mà cảm giác như xa cách cả mấy năm rồi.
- --
Ba chương chào buổi sáng thôi nha các tình yêu. Chiều tối nay có chương nào nữa không phụ thuộc vào việc bấm like của các bạn đó.
Cám ơn các bạn độc giả yêu quý đã bấm thưởng cho Hạc Giấy nha. Nhiều khi thấy ngộ ghê đó, kêu bấm like không ai bấm, kêu đừng bấm thưởng thì lại bấm mỗi ngày. Không thể hiểu nổi các bạn. Thôi các bạn muốn làm gì làm:-D. Mình đi ngủ đây. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ.
Ở phía tòa thành, dàn máy bay chiến đấu cùng trực thăng của Đoàn Nam Phong vẫn đang bay qua bay lại rồi bắt loa dọa ném bom tòa thành buộc Oda phải thả Tinh Vân và Amy ra. Nếu Tinh Vân và Amy chỉ là hai tù nhân bình thường thì Oda đã sớm thả người để tránh thiệt hại. Chỉ tiếc, Tinh Vân là bà mười một của Oda cho nên hắn quyết không chịu nhượng bộ.
Hai bên bắt loa nói chuyện, chửi nhau, sỉ nhục chà đạp đối phương chán chê thì bắt đầu dùng sức mạnh quân sự để thị uy lẫn nhau. Một bên nổ súng, một bên bắn tỉa, chưa kể còn bay ra phía xa ném bom dọa nạt.
“Oda, nếu mày không thả Osaze cùng với hai người phụ nữ ra thì tòa thành của mày sẽ nhận lấy một quả bom như vừa rồi. Mày chắc là biết bom bi phải không?”
Oda đương nhiên là biết bom bi, đó là loại bom mẹ khi ném xuống sẽ tản ra nhiều bom con, trong mỗi bom con có những viên bi chứa thuốc nổ. Những viên bi này không có thời gian nổ cố định cho nên rất nguy hiểm cho người vô tình đi ngang qua khu vực có những viên bi này.
Tuy nhiên, Oda cũng không phải loại chết nhát. Đoàn Nam Phong có máy bay chiến đấu thì hắn cũng có máy bay đánh chặn. Trước khi Đoàn Nam Phong lao vào tòa thành thì hắn không biết điều máy bay của mình ra đánh chặn hay sao? Hỏa lực bên nào mạnh, phải đọ sức mới biết được. Chưa kể có thách thì Đoàn Nam Phong cũng không dám ném bom đánh sập tòa thành bởi vì Tinh Vân, Amy và Osaze vẫn ở trong tay Oda.
Điều mà Oda lo lắng không phải là đối phó với Đoàn Nam Phong mà là không biết Tinh vân đang ở đâu? Tình hình bên Tripoli đã có tin báo về là phía đó quân đội của chính phủ đã đầu hàng phản quân. Tình hình loạn lạc trong mấy ngày tới là không thể tránh khỏi bởi vì phản quân không phải chỉ một phe phái. Họ lại tiếp tục đánh nhau để xem ai lên nắm chính quyền. Trước tình hình hỗn tạp này Oda thật rất lo lắng cho Tinh Vân.
May sao, vệ sĩ của anh nhanh chóng đến báo Tinh Vân đã quay về làng. Oda nghe xong liền tức tốc ra xe rời đi.
Thông qua màn hình quan sát, Đoàn Nam Phong liền tự hỏi: “Hắn đi đâu nhỉ? Không phải vẫn chưa nói xong chuyện sao?”
Lập Thế Khang cũng nhìn thấy chiếc xe hơi đẹp đẽ rời đi và đoán đó là Oda cho nên liền lên tiếng: “Nam Phong, có phải hắn bỏ thành mà chạy không?”
Đoàn Nam Phong lắc đầu nói: “Không phải, nếu hắn chạy trốn thì đã không đường đường chính chính đi ra cổng và cho xe chạy băng qua hàng máy bay của chúng ta rồi.”
Lập Thế Khang nghe xong liền nói: “Hắn đi rồi thì chúng ta đuổi theo hoặc cũng phải tìm chỗ đáp xuống chứ không thể bay lòng vòng như vậy mãi được.”
Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi một lúc liền nói: “Có thể hắn đi đến chỗ của Tinh Vân và Dorothy.”
Lập Thế Khang nheo mắt nhìn theo hướng di chuyển của mục tiêu thì liền nói: “Xe của hắn đang tiến về phía ngôi làng bỏ hoang. Không lẽ hắn giam Amy và “thiên kim bạc tỉ” ở đó?”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền ra lệnh cho Lâm Thiên Vũ ở lại làm chỉ huy số máy bay của họ. Còn anh và Lập Thế Khang sẽ đáp xuống va ngồi trực thăng ra phía ngôi làng.
Lập Thế Khang nhếch môi nói: “Đúng là lúc này đi trực thăng thì thuận tiện hơn con Thần Phong này. Anh đúng là rất có kinh nghiệm.”
Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang leo lên trực thăng và chỉ dẫn cho phi công bay về hướng ngôi làng. Ít phút sau, họ đã đáp xuống được phía bên ngoài của ngôi làng.
Tinh Vân và Amy đang bận bịu bế đứa nhỏ mới sinh ngồi tắm nắng cũng bị hào quang của hai người đàn ông mặc đồ bay đội nón sắt mang giày ống làm cho phải ngẩng lên. Họ từng bước từng bước oai phong uy vũ tiến lại phía hai người phụ nữ ăn mặc xấu xí là Tinh Vân và Amy.
Bốn người từ xa đã nhìn thấy nhau nhưng hồi lâu mới quyết định tiến lại gần hơn. Bốn người họ mới hơn một tuần không gặp mà cảm giác như xa cách cả mấy năm rồi.
- --
Ba chương chào buổi sáng thôi nha các tình yêu. Chiều tối nay có chương nào nữa không phụ thuộc vào việc bấm like của các bạn đó.
Cám ơn các bạn độc giả yêu quý đã bấm thưởng cho Hạc Giấy nha. Nhiều khi thấy ngộ ghê đó, kêu bấm like không ai bấm, kêu đừng bấm thưởng thì lại bấm mỗi ngày. Không thể hiểu nổi các bạn. Thôi các bạn muốn làm gì làm:-D. Mình đi ngủ đây. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ.