Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9: Chuyện gì đã xẩy ra?
Thế Anh nghe thấy tiếng động liền chạy vào trong, rượu cũng đổ lên người Lục Tư Phàm rồi, chỉ thấy Lục Tư Phàm bây giờ như 1 thần chết vậy, khuôn mặt tức giận đến khủng khiếp
Thế Anh thấy vậy cũng sợ lắm nhưng cũng không để mặt như vậy được anh đổ mồ hôi hỏi " Lục tổng, anh.... "
" đưa tôi về nhà ngây lập tức " Lục Tư Phàm tức giận nói
Thế Anh chạy với tốc độ rất nhanh, lâu lâu chạy thì còn nhìn qua xem Lục Tư Phàm ra sao, chạy đến đèn đỏ, Lục Tư Phàm tức giận nói " chạy đi"
" chạy? nhưng đèn đỏ mà?" Thế Anh khó hiểu nói
" nếu cậu không chạy thì ngày mai viết đơn xin nghỉ đi" Lục Tư Phàm nói
" tôi...." Thế Anh không còn cách nào khách, anh lau nhanh không nể mặt đèn đỏ, cảnh sát thấy thế cũng chạy theo sau
nhưng mà tóc độ của siêu xe đâu phải xe cảnh sát nào cũng đuổi theo kịp, Thế Anh là chuyên gia đua xe nên láy rất chuyện nghiệp
họ lau đến nhà trong tít tắt, nhưng mà khi bước vào trong thì Lục Thành đã về rồi, chỉ thấy Lục Tư Phàm đen mặt nhìn qua phía tiểu Châu đang rung rẫy hỏi " Phu nhân đâu?"
" phu nhân.... phu nhân ở trên phòng ạ" Tiểu Châu nói
Lục Tư Phàm không quan tâm mọi thứ nữa, anh đi lên phòng của cô, nhìn thấy cô đang ngồi nhìn ra cửa sổ
thấy Lục Tư Phàm đột nhiên xông vào như vậy Bảo Vy cũng có chút ngạc nhiên " anh.... anh sao lại về giờ này?"
cô nhìn thấy vết thương trên tay Lục Tư Phàm do mảnh thủy tinh cắt, cô thấy anh chỉ đứng đó nhìn cô mà không nói gì, cũng có chút sợ hãi
" ông ta đâu?" Lục Tư Phàm hỏi
" ông ta? ý anh là cha à?" Bảo Vy hỏi lại
" ông ta đến đây làm gì hả?" Lục Tư Phàm hét lớn
" cha đến đây để hỏi thăm tôi và anh, sao anh..." Bảo Vy nói
Lục Tư Phàm không suy nghĩ gì lau đến ôm lấy Bảo Vy vào lòng, anh xiết lấy cô, như không muốn cô rời xa mình vậy
" ông ta đã nói gì với em hả?" Lục Tư Phàm dịu giọng nói
" cha chỉ hỏi tôi sống ở đây có ổn không? anh có làm gì tôi buồn không? cuộc sống của anh ra sau...." Bảo Vy thuật lại
Lục Tư Phàm nghe không lọt tai anh nói " lần sau ông ta đến thì em cứ thẳng thừng từ chối, đừng gặp ông ta"
" nhưng tại sao?" Bảo Vy khó hiểu hỏi
" sau này anh kể cho em nghe sau" Lục Tư Phàm nói
Bảo Vy lại chợt nhớ ra tay anh đang bị thương, nên cô đẩy anh ra không cho anh ôm nữa, cô nói
" anh làm sau vậy? sau lại bị thương "
lời nói của cô cũng vô cùng bình thường như đang nói chuyện với người khác, nhưng điều đó lại khiến cho Lục Tư Phàm yếu lòng, anh đưa tay lên xoa đầu cô
cô cũng cảm nhận được sự ấm áp của anh, cô băng bó vết thương lại cho anh, dịu dàng túc cử chỉ
Lục Tư Phàm nhìn thấy cô đang chăm sóc cho mình, anh muốn hôn lên trán cô 1 cái, đột nhiên * cốc cốc*
tiếng gõ cửa phá hỏng bầu không khí
" ai vậy vào đi" Bảo Vy dịu dàng nói
" dạ Lục tổng có người tìm anh" Tiểu Châu nói
" được rồi" Lục Tư Phàm nói sau đó rời đi
thì ra cảnh sát đã đuổi theo anh về đến tận nhà, anh thản nhiên đi xuống, gặp họ, chưa đợi họ nói lời nào anh đã cầm ra 1 sấp tiền đưa cho họ
rồi làm cử chỉ ra hiệu như bảo họ rời đi
Bảo Vy trên lầu nhìn thấy thế vô cùng tò mò .
đam mỹ hài
{ anh ta làm gì mà gấp gáp như vậy? còn đẻ bản thân bị thương,... còn nữa tại sao cha của anh ta đến, mà anh ta có vẻ rất nghiêm trọng như vậy chứ} Bảo Vy suy nghĩ
Bảo Vy đi lên phòng, Lục Tư Phàm cũng về lại công ty, Bảo Vy cứ cảm thấy có cảm giác bất thường nên đã đi tìm xung quanh nhà
đột nhiên cô thấy 1 con mèo ngậm lấy 1 thứ gì đấy rất lạ, cô lại gần nó thì nó chạy đi, cô muốn đuổi theo nó, nhưng lại không thấy nó ở đâu, chỉ thấy trước mặt là 1 cái cổng nhỏ củ nát, xung quanh u ám vô cùng
cô đi xâu vào trong, đi đến 1 lồi mòn nhỏ đi xâu vào phía sau vườn, ở đây như khu rừng thu nhỏ vậy, cỏ cao um tùm, cô thấy 1 căn nhà nhỏ ở phía cuối con đường
cô lại gần ngôi nhà quan sát, hình như là ở đây bỏ hoang rất lâu rồi, cô lại gần cửa trước, cô lấy hơi mở cửa ra
cô đột nhiên lại ngạt nhiên đến ngơ người ra
Thế Anh nghe thấy tiếng động liền chạy vào trong, rượu cũng đổ lên người Lục Tư Phàm rồi, chỉ thấy Lục Tư Phàm bây giờ như 1 thần chết vậy, khuôn mặt tức giận đến khủng khiếp
Thế Anh thấy vậy cũng sợ lắm nhưng cũng không để mặt như vậy được anh đổ mồ hôi hỏi " Lục tổng, anh.... "
" đưa tôi về nhà ngây lập tức " Lục Tư Phàm tức giận nói
Thế Anh chạy với tốc độ rất nhanh, lâu lâu chạy thì còn nhìn qua xem Lục Tư Phàm ra sao, chạy đến đèn đỏ, Lục Tư Phàm tức giận nói " chạy đi"
" chạy? nhưng đèn đỏ mà?" Thế Anh khó hiểu nói
" nếu cậu không chạy thì ngày mai viết đơn xin nghỉ đi" Lục Tư Phàm nói
" tôi...." Thế Anh không còn cách nào khách, anh lau nhanh không nể mặt đèn đỏ, cảnh sát thấy thế cũng chạy theo sau
nhưng mà tóc độ của siêu xe đâu phải xe cảnh sát nào cũng đuổi theo kịp, Thế Anh là chuyên gia đua xe nên láy rất chuyện nghiệp
họ lau đến nhà trong tít tắt, nhưng mà khi bước vào trong thì Lục Thành đã về rồi, chỉ thấy Lục Tư Phàm đen mặt nhìn qua phía tiểu Châu đang rung rẫy hỏi " Phu nhân đâu?"
" phu nhân.... phu nhân ở trên phòng ạ" Tiểu Châu nói
Lục Tư Phàm không quan tâm mọi thứ nữa, anh đi lên phòng của cô, nhìn thấy cô đang ngồi nhìn ra cửa sổ
thấy Lục Tư Phàm đột nhiên xông vào như vậy Bảo Vy cũng có chút ngạc nhiên " anh.... anh sao lại về giờ này?"
cô nhìn thấy vết thương trên tay Lục Tư Phàm do mảnh thủy tinh cắt, cô thấy anh chỉ đứng đó nhìn cô mà không nói gì, cũng có chút sợ hãi
" ông ta đâu?" Lục Tư Phàm hỏi
" ông ta? ý anh là cha à?" Bảo Vy hỏi lại
" ông ta đến đây làm gì hả?" Lục Tư Phàm hét lớn
" cha đến đây để hỏi thăm tôi và anh, sao anh..." Bảo Vy nói
Lục Tư Phàm không suy nghĩ gì lau đến ôm lấy Bảo Vy vào lòng, anh xiết lấy cô, như không muốn cô rời xa mình vậy
" ông ta đã nói gì với em hả?" Lục Tư Phàm dịu giọng nói
" cha chỉ hỏi tôi sống ở đây có ổn không? anh có làm gì tôi buồn không? cuộc sống của anh ra sau...." Bảo Vy thuật lại
Lục Tư Phàm nghe không lọt tai anh nói " lần sau ông ta đến thì em cứ thẳng thừng từ chối, đừng gặp ông ta"
" nhưng tại sao?" Bảo Vy khó hiểu hỏi
" sau này anh kể cho em nghe sau" Lục Tư Phàm nói
Bảo Vy lại chợt nhớ ra tay anh đang bị thương, nên cô đẩy anh ra không cho anh ôm nữa, cô nói
" anh làm sau vậy? sau lại bị thương "
lời nói của cô cũng vô cùng bình thường như đang nói chuyện với người khác, nhưng điều đó lại khiến cho Lục Tư Phàm yếu lòng, anh đưa tay lên xoa đầu cô
cô cũng cảm nhận được sự ấm áp của anh, cô băng bó vết thương lại cho anh, dịu dàng túc cử chỉ
Lục Tư Phàm nhìn thấy cô đang chăm sóc cho mình, anh muốn hôn lên trán cô 1 cái, đột nhiên * cốc cốc*
tiếng gõ cửa phá hỏng bầu không khí
" ai vậy vào đi" Bảo Vy dịu dàng nói
" dạ Lục tổng có người tìm anh" Tiểu Châu nói
" được rồi" Lục Tư Phàm nói sau đó rời đi
thì ra cảnh sát đã đuổi theo anh về đến tận nhà, anh thản nhiên đi xuống, gặp họ, chưa đợi họ nói lời nào anh đã cầm ra 1 sấp tiền đưa cho họ
rồi làm cử chỉ ra hiệu như bảo họ rời đi
Bảo Vy trên lầu nhìn thấy thế vô cùng tò mò .
đam mỹ hài
{ anh ta làm gì mà gấp gáp như vậy? còn đẻ bản thân bị thương,... còn nữa tại sao cha của anh ta đến, mà anh ta có vẻ rất nghiêm trọng như vậy chứ} Bảo Vy suy nghĩ
Bảo Vy đi lên phòng, Lục Tư Phàm cũng về lại công ty, Bảo Vy cứ cảm thấy có cảm giác bất thường nên đã đi tìm xung quanh nhà
đột nhiên cô thấy 1 con mèo ngậm lấy 1 thứ gì đấy rất lạ, cô lại gần nó thì nó chạy đi, cô muốn đuổi theo nó, nhưng lại không thấy nó ở đâu, chỉ thấy trước mặt là 1 cái cổng nhỏ củ nát, xung quanh u ám vô cùng
cô đi xâu vào trong, đi đến 1 lồi mòn nhỏ đi xâu vào phía sau vườn, ở đây như khu rừng thu nhỏ vậy, cỏ cao um tùm, cô thấy 1 căn nhà nhỏ ở phía cuối con đường
cô lại gần ngôi nhà quan sát, hình như là ở đây bỏ hoang rất lâu rồi, cô lại gần cửa trước, cô lấy hơi mở cửa ra
cô đột nhiên lại ngạt nhiên đến ngơ người ra