Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108 Con mặc kệ bố đấy
"Tôi đã nhận tin được mấy ngày rồi, bởi vì gần đây đang bận việc mà thôi.” Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh
một tiếng, nói: “Anh làm thế nào vậy, trong thời gian ngắn như vậy mà khiến cho người của Hồng Nguyệt rút khỏi rồi.”
“Làm cuộc giao dịch với Hoa Hồng Đỏ mà thôi.” Lê Văn Vân cười cười.
Hiển nhiên Phạm Nhược Tuyết bên này đã xác nhận cho anh là Hồng Nguyệt quả thực đã rời đi rồi.
“Giao dịch với Hoa Hồng Đỏ? Anh nghĩ kĩ rồi?" Giọng điệu của Phạm Nhược Tuyết có hơi nghiêm túc.
“Tôi biết chừng mực, yên tâm đi, bên phía các cô thế nào rồi?” Lê Văn Vân hỏi.
“Có lẽ qua một thời gian nữa thì quay về Người Gác Đêm rồi, nhưng mà Lữ Dương bị thương rồi.” Giọng điệu Phạm Nhược Tuyết có hơi nặng nề.
Vẻ mặt Lê Văn Vân khẽ biến đổi.
Là một Người Gác Đêm số 0, thực lực của Lữ Dương tất nhiên là khá xuất sắc, có thể khiến anh ta bị thương, điều này có nghĩa nhiệm vụ lần này của đám người Phạm Nhược Tuyết e là tương đối khó khăn.
“Nếu cần giúp đỡ thì gọi điện thoại cho tôi, ở chân trời góc bể thì tôi cũng đến.” Lê Văn Vân nói vào điện thoại một cách nghiêm túc.
VietWriter
Phạm Nhược Tuyết hiển nhiên không để ý đến lời này của Lê Văn Vân, trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Nhìn điện thoại, Lê Văn Vân thở phào một hơi, chuyện của Đỗ Tịch Tịch cũng xem như hoàn thành rồi.
“Cũng đến lúc đi nói từ chức với Đỗ Thương Bắc rồi.” Lê Văn Vân cười cười, từ đó đến nay, thời gian anh đi làm hình như cũng không bao nhiêu ngày.
Tút tút tút...”
Đúng vào lúc này, điện thoại của Lê Văn Vân lại vang lên lần nữa, anh cầm điện thoại lên nhìn, là Hoàng An gọi đến.
“Alo!” Lê Văn Vân bắt máy, hỏi.
“Lê Văn Vân, cậu đến công ty một chuyến đi.” Hoàng An nói với giọng điệu có chút nặng nề.
Tập đoàn Cường Thịnh, trong văn phòng của Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Tịch Tịch tức giận nói: “Cái tên Lê Văn Vân này càng lúc càng quá đáng. Hơn mười giờ rồi mà vẫn chưa đến công ty, mình thấy anh ta thật sự không muốn đi làm nữa đây mà!”
Cô ấy vừa sắp xếp lại tài liệu, vừa nói: “Hừ, mình còn định sẽ lấy công phí dẫn anh ta đến Lâm Hải chơi một chuyến, vậy mà lại đến trễ. Đã thế thì không thèm dẫn anh đi nữa.”
Nói xong, cô ấy lại mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha: “Anh ta có thể kim cương của ngân hàng Tân Hải, hình như còn giàu hơn cả mình nữa. Cho nên vốn dĩ là đầu thèm quan tâm đến cái công việc nhỏ nhoi này đâu.”
Cô ấy nghĩ trên trời dưới đất, cũng không biết vì sao mà trong lòng hơi cáu kỉnh.
Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng cô ấy bỗng bị đẩy ra, ngay sau đó, Đỗ Thương Bắc đi vào. Ông ấy cười tủm tỉm nhìn cô: “Lê Văn Vân chưa đến nên con giận à? Có phải con thích Lê Văn Vân rồi đấy không?”
Đỗ Tịch Tịch sửng sốt, sau đó gương mặt xinh đẹp thoắt cái đỏ bừng, nũng nịu lên tiếng: “Bố, bố nói cái gì thế?”
“Con gái lớn nên gả rồi, bố thấy Lê Văn Vân rất tốt đấy. Nếu con đã có ý với cậu ta thì nên chủ động tiến tới đi. Nữ theo đuổi nam, cách một lớp vải, vả lại con gái của bố lại xinh đẹp như thế, Lê Văn Vân nhất định sẽ không thể chống cự được đâu.” Đỗ Thương Bắc nói.
“Con mặc kệ bố đấy.” Đỗ Tịch Tịch đỏ mặt xoay người sang chỗ khác.
“Thôi được rồi, không trên con nữa. Con tiếp nhận công việc thế nào rồi?” Đỗ Thương Bắc hỏi.
“Tạm ổn rồi ạ.” Đỗ Tịch Tịch lúc này mới gật đầu đáp.
Đỗ Thương Bắc im lặng suy tính một lát, sau đó đi đến bên cạnh Đỗ Tịch Tịch, nói: “Lần này con đi tham gia tiệc đính hôn của Diệp Mộng, thì đừng can thiệp vào chuyện của bọn họ. Ân oán giữa mấy nhà giàu bên Lâm Hải kia không phải là việc mà chúng ta có thể tham dự đầu. Hiểu chưa?”
“Con biết rồi. Suốt mấy ngày nay bố cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi đó.” Đỗ Tịch Tịch bĩu môi đáp.
“Ngoài ra còn có một việc, đó là con đừng đi nghe ngóng chuyện của Lê Văn Vân nữa.” Đỗ Thương Bắc nói: “Con cũng thấy rồi đấy, Lê Văn Vân khá khiêm tốn, không thích cho người khác biết tất cả mọi thứ về
mình. Chẳng hạn như chuyện của cậu ấy ở Giang Thành. Con đến Lâm Hải cũng đừng nói cho ai biết, kể cả nhóm người của Diệp Mộng.”
“Vâng, con chẳng thèm đi kể chuyện của anh ta đâu. Hơn nữa danh tiếng của tên đó ở Lâm Hải không tốt, nếu như con nói anh ta là trợ lý của mình thì có khi sẽ bị người ta xem thường nữa ấy chứ.” Đỗ Tịch Tịch đáp.
“Ừ, vậy thì được. Đi đường nhớ chú ý an toàn.” Đỗ Thương Bắc dặn dò.
“Con biết rồi, biết rồi mà. Lát nữa con phải đi ngay, Hiểu Nguyệt với chị Hân Hân đang đợi con ở sảnh lớn dưới lầu rồi.” Đỗ Tịch Tịch nói.
Mà phía bên kia, Lê Văn Vân xuất hiện ở trước lối vào tầng sáu của công ty Thịnh Thế.
Bảo vệ gác cổng vội vã khách sáo nói: “Xin chào ông chủ!”
Lê Văn Vân gật đầu với anh ta, đi vào trong công ty, sau đó tiến thẳng đến văn phòng tổng giám đốc trên tầng sáu.
Anh gõ cửa rồi mở ra. Hoàng An đang ở trong đó, đi đi lại lại.
“Sao thế?” Lê Văn Vân lên tiếng hỏi.
Hoàng An thở dài, đáp: “Có hai việc, một là mẹ vợ của cậu, dạo gần đây ngày nào bà ta cũng dẫn người đến công ty gây sự. Trước kia tôi toàn sai bảo vệ đuổi bà ta đi, kết quả là hôm nay bà ta lại đến nữa, còn mang theo cả luật sư!”
một tiếng, nói: “Anh làm thế nào vậy, trong thời gian ngắn như vậy mà khiến cho người của Hồng Nguyệt rút khỏi rồi.”
“Làm cuộc giao dịch với Hoa Hồng Đỏ mà thôi.” Lê Văn Vân cười cười.
Hiển nhiên Phạm Nhược Tuyết bên này đã xác nhận cho anh là Hồng Nguyệt quả thực đã rời đi rồi.
“Giao dịch với Hoa Hồng Đỏ? Anh nghĩ kĩ rồi?" Giọng điệu của Phạm Nhược Tuyết có hơi nghiêm túc.
“Tôi biết chừng mực, yên tâm đi, bên phía các cô thế nào rồi?” Lê Văn Vân hỏi.
“Có lẽ qua một thời gian nữa thì quay về Người Gác Đêm rồi, nhưng mà Lữ Dương bị thương rồi.” Giọng điệu Phạm Nhược Tuyết có hơi nặng nề.
Vẻ mặt Lê Văn Vân khẽ biến đổi.
Là một Người Gác Đêm số 0, thực lực của Lữ Dương tất nhiên là khá xuất sắc, có thể khiến anh ta bị thương, điều này có nghĩa nhiệm vụ lần này của đám người Phạm Nhược Tuyết e là tương đối khó khăn.
“Nếu cần giúp đỡ thì gọi điện thoại cho tôi, ở chân trời góc bể thì tôi cũng đến.” Lê Văn Vân nói vào điện thoại một cách nghiêm túc.
VietWriter
Phạm Nhược Tuyết hiển nhiên không để ý đến lời này của Lê Văn Vân, trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Nhìn điện thoại, Lê Văn Vân thở phào một hơi, chuyện của Đỗ Tịch Tịch cũng xem như hoàn thành rồi.
“Cũng đến lúc đi nói từ chức với Đỗ Thương Bắc rồi.” Lê Văn Vân cười cười, từ đó đến nay, thời gian anh đi làm hình như cũng không bao nhiêu ngày.
Tút tút tút...”
Đúng vào lúc này, điện thoại của Lê Văn Vân lại vang lên lần nữa, anh cầm điện thoại lên nhìn, là Hoàng An gọi đến.
“Alo!” Lê Văn Vân bắt máy, hỏi.
“Lê Văn Vân, cậu đến công ty một chuyến đi.” Hoàng An nói với giọng điệu có chút nặng nề.
Tập đoàn Cường Thịnh, trong văn phòng của Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Tịch Tịch tức giận nói: “Cái tên Lê Văn Vân này càng lúc càng quá đáng. Hơn mười giờ rồi mà vẫn chưa đến công ty, mình thấy anh ta thật sự không muốn đi làm nữa đây mà!”
Cô ấy vừa sắp xếp lại tài liệu, vừa nói: “Hừ, mình còn định sẽ lấy công phí dẫn anh ta đến Lâm Hải chơi một chuyến, vậy mà lại đến trễ. Đã thế thì không thèm dẫn anh đi nữa.”
Nói xong, cô ấy lại mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha: “Anh ta có thể kim cương của ngân hàng Tân Hải, hình như còn giàu hơn cả mình nữa. Cho nên vốn dĩ là đầu thèm quan tâm đến cái công việc nhỏ nhoi này đâu.”
Cô ấy nghĩ trên trời dưới đất, cũng không biết vì sao mà trong lòng hơi cáu kỉnh.
Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng cô ấy bỗng bị đẩy ra, ngay sau đó, Đỗ Thương Bắc đi vào. Ông ấy cười tủm tỉm nhìn cô: “Lê Văn Vân chưa đến nên con giận à? Có phải con thích Lê Văn Vân rồi đấy không?”
Đỗ Tịch Tịch sửng sốt, sau đó gương mặt xinh đẹp thoắt cái đỏ bừng, nũng nịu lên tiếng: “Bố, bố nói cái gì thế?”
“Con gái lớn nên gả rồi, bố thấy Lê Văn Vân rất tốt đấy. Nếu con đã có ý với cậu ta thì nên chủ động tiến tới đi. Nữ theo đuổi nam, cách một lớp vải, vả lại con gái của bố lại xinh đẹp như thế, Lê Văn Vân nhất định sẽ không thể chống cự được đâu.” Đỗ Thương Bắc nói.
“Con mặc kệ bố đấy.” Đỗ Tịch Tịch đỏ mặt xoay người sang chỗ khác.
“Thôi được rồi, không trên con nữa. Con tiếp nhận công việc thế nào rồi?” Đỗ Thương Bắc hỏi.
“Tạm ổn rồi ạ.” Đỗ Tịch Tịch lúc này mới gật đầu đáp.
Đỗ Thương Bắc im lặng suy tính một lát, sau đó đi đến bên cạnh Đỗ Tịch Tịch, nói: “Lần này con đi tham gia tiệc đính hôn của Diệp Mộng, thì đừng can thiệp vào chuyện của bọn họ. Ân oán giữa mấy nhà giàu bên Lâm Hải kia không phải là việc mà chúng ta có thể tham dự đầu. Hiểu chưa?”
“Con biết rồi. Suốt mấy ngày nay bố cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi đó.” Đỗ Tịch Tịch bĩu môi đáp.
“Ngoài ra còn có một việc, đó là con đừng đi nghe ngóng chuyện của Lê Văn Vân nữa.” Đỗ Thương Bắc nói: “Con cũng thấy rồi đấy, Lê Văn Vân khá khiêm tốn, không thích cho người khác biết tất cả mọi thứ về
mình. Chẳng hạn như chuyện của cậu ấy ở Giang Thành. Con đến Lâm Hải cũng đừng nói cho ai biết, kể cả nhóm người của Diệp Mộng.”
“Vâng, con chẳng thèm đi kể chuyện của anh ta đâu. Hơn nữa danh tiếng của tên đó ở Lâm Hải không tốt, nếu như con nói anh ta là trợ lý của mình thì có khi sẽ bị người ta xem thường nữa ấy chứ.” Đỗ Tịch Tịch đáp.
“Ừ, vậy thì được. Đi đường nhớ chú ý an toàn.” Đỗ Thương Bắc dặn dò.
“Con biết rồi, biết rồi mà. Lát nữa con phải đi ngay, Hiểu Nguyệt với chị Hân Hân đang đợi con ở sảnh lớn dưới lầu rồi.” Đỗ Tịch Tịch nói.
Mà phía bên kia, Lê Văn Vân xuất hiện ở trước lối vào tầng sáu của công ty Thịnh Thế.
Bảo vệ gác cổng vội vã khách sáo nói: “Xin chào ông chủ!”
Lê Văn Vân gật đầu với anh ta, đi vào trong công ty, sau đó tiến thẳng đến văn phòng tổng giám đốc trên tầng sáu.
Anh gõ cửa rồi mở ra. Hoàng An đang ở trong đó, đi đi lại lại.
“Sao thế?” Lê Văn Vân lên tiếng hỏi.
Hoàng An thở dài, đáp: “Có hai việc, một là mẹ vợ của cậu, dạo gần đây ngày nào bà ta cũng dẫn người đến công ty gây sự. Trước kia tôi toàn sai bảo vệ đuổi bà ta đi, kết quả là hôm nay bà ta lại đến nữa, còn mang theo cả luật sư!”