Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64 Đúng vậy, là hoảng sợ!
Phía sau lưng cô ta có một người đàn ông trung niên đang đứng, nghe thấy lời của Hoa Hồng Đỏ ông ta liền mở miệng nói: “Dựa vào đẳng cấp của Trương Chí Dũng, ông ta nhất định không dám không nhận điện thoại của ngài, hiện tại không nghe sợ rằng kết quả chỉ có một, đó là ông ta có khả năng gặp nguy hiểm rồi.”
“Tìm thấy thi thể Bùi Lượng rồi sao?” Hoa Hồng Đỏ hỏi.
“Vâng, tìm thấy rồi, một đòn mất mạng, năng lực của đối phương vượt xa Bùi Lượng” Người phía sau nói: “Điều này có nghĩa là người ra tay rất có thể nằm trong top mười Người gác đêm, tất nhiên cũng có thể là người trên bảng xếp hạng sát thủ làm, dù sao giải thưởng của cậu chủ vẫn còn treo trên khu Tội
Ác."
“Bên này thì sao? Đỗ Thương Bắc giải thích thế nào?” Hoa Hồng Đỏ tiếp tục
hỏi.
VietWriter
“Chủ yếu là khống chế, mục tiêu vẫn là Đỗ Tịch Tịch, chỉ là...” Nói đến đây, người đứng phía sau trầm ngầm: “Khoảng thời gian này Người gác đêm không ngừng xuất hiện tại Giang Thành nhưng vẫn luôn không có cơ hội ra tay.”
“Ngoài ra...” Nói đến đây người phía sau do dự trong chốc lát: “Ngoài ra mấy ngày trước, thành phố Lâm Hải có hai người chết, là người tham gia vào trận chiến ba năm trước, hiện tại đang nghi ngờ là người gác đêm số 0 và số 2 gây ra.”
Đầu ngón tay của Hoa Hồng Đỏ lướt qua miệng, cực kỳ quyến rũ khiến cho người đàn ông phía sau không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt.
“Được rồi, chuyện của Đỗ Thương Bắc tôi sẽ không nhúng tay vào, các người tự mình quyết định đi, dù sao ông ta cũng không phải nhân vật lớn gì, mặc dù Bùi Lượng đã chết nhưng hiện tại các người vẫn còn hai thẻ Hồng và bốn thẻ Lam, tránh né khỏi Người gác đêm, vấn đề của các người không lớn lắm.” Hoa Hồng Đỏ thản nhiên nói: “Mục đích lần này tôi tới Giang Thành, ngoại trừ đến du lịch một chuyến thì chính là xem có thể tìm thấy tin tức của cái hộp kia hay không. Cái hộp kia lúc đó bị người gác đêm số 0 mang đi.”
“Ý của cô là số 0 có khả năng vẫn chưa chết?” Sắc mặt người đàn ông phía sau hơi thay đổi: “Đồng thời còn ở Giang Thành?”
Đúng vậy, là hoảng sợ!
Người ba năm trước kia đem đến sự sợ hãi vô tận cho tổ chức của bọn họ, thậm chí khiến cho thủ lĩnh Bùi Nghênh Tùng của bọn họ đến bây giờ vẫn không dám lộ diện, lẩn trốn khắp nơi!
Lúc đó Lê Văn Vân đã nói một câu, anh sẽ lấy cái đầu chó của Bùi Nghênh Tùng xuống.
Còn chưa xác nhận được cái chết của Lê Văn Vân thì ông ta không dám xuất hiện.
Đây chính là Lê Văn Vân từng khiến cho toàn bộ thế giới ngầm nghe danh đã sợ mất mật.
“Ai biết được chứ?” Hoa Hồng Đỏ liếm môi: “Trên thực tế, người đàn ông như vậy mới đáng để theo đuổi, nếu như có thể ngủ với anh ta một đêm, mùi vị đó chắc là vô cùng tốt.”
Nói xong cô ta quay người: “Ông có thể ra ngoài rồi, nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi, ngoài ra cũng đừng để người khác biết tôi đã tới Giang Thành.”
Bốn rưỡi chiều, cửa phòng làm việc của Đỗ Tịch Tịch bị đẩy ra, hai bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng làm việc của cô ấy chính là Diệp Mộng cùng Trần Âm Âm.
“Em sắp tan làm rồi.” Đỗ Tịch Tịch cười nói: “Hai người đợi chút nhé.”
Diệp Mộng và Trần Âm Âm nhìn thấy Lê Văn Vân, Trần Âm Âm cau mày hỏi: “Anh ở đây làm gì? Tịch Tịch, không phải đã nói với em rồi sao? Ít giao du với Lê Văn Vân đi, anh ta từng là tội phạm cưỡng gian đấy!”
Lê Văn Vân nhăn mày, anh giương mắt nhìn Trần Âm Âm: “Liên quan gì đến cô?"
“Hừ, tôi chỉ muốn Tịch Tịch biết anh là loại người gì mà thôi.” Trần Âm Âm cười lạnh.
Người này, Lê Văn Vân không hề có ấn tượng, chắc là bạn mà Diệp Mộng quen biết sau khi anh rời khỏi Lâm Hải.
Đỗ Tịch Tịch thấy chuyện có vẻ không ổn liền vội vàng nói: “Chị Âm Âm, anh ấy là trợ lý bố em tìm cho em, hơn nữa em thấy con người anh ấy cũng không tồi, chị yên tâm đi!”
Trần Âm Âm nhanh chóng nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, anh ta nhìn có vẻ như sửa đổi làm lại cuộc đời rồi, ai biết được trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì. Tội phạm cưỡng gian cũng sẽ không viết bốn chữ đó lên mặt mình.”
Lê Văn Vân bị cô ta nói đến mức thấy không thoải mái, anh giương mắt nói: “Yên tâm đi, cô có cởi sạch đứng trước mặt tôi cầu xin ông đây ngủ với cô thì tôi cũng chẳng chạm vào cô đâu.”
“Tìm thấy thi thể Bùi Lượng rồi sao?” Hoa Hồng Đỏ hỏi.
“Vâng, tìm thấy rồi, một đòn mất mạng, năng lực của đối phương vượt xa Bùi Lượng” Người phía sau nói: “Điều này có nghĩa là người ra tay rất có thể nằm trong top mười Người gác đêm, tất nhiên cũng có thể là người trên bảng xếp hạng sát thủ làm, dù sao giải thưởng của cậu chủ vẫn còn treo trên khu Tội
Ác."
“Bên này thì sao? Đỗ Thương Bắc giải thích thế nào?” Hoa Hồng Đỏ tiếp tục
hỏi.
VietWriter
“Chủ yếu là khống chế, mục tiêu vẫn là Đỗ Tịch Tịch, chỉ là...” Nói đến đây, người đứng phía sau trầm ngầm: “Khoảng thời gian này Người gác đêm không ngừng xuất hiện tại Giang Thành nhưng vẫn luôn không có cơ hội ra tay.”
“Ngoài ra...” Nói đến đây người phía sau do dự trong chốc lát: “Ngoài ra mấy ngày trước, thành phố Lâm Hải có hai người chết, là người tham gia vào trận chiến ba năm trước, hiện tại đang nghi ngờ là người gác đêm số 0 và số 2 gây ra.”
Đầu ngón tay của Hoa Hồng Đỏ lướt qua miệng, cực kỳ quyến rũ khiến cho người đàn ông phía sau không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt.
“Được rồi, chuyện của Đỗ Thương Bắc tôi sẽ không nhúng tay vào, các người tự mình quyết định đi, dù sao ông ta cũng không phải nhân vật lớn gì, mặc dù Bùi Lượng đã chết nhưng hiện tại các người vẫn còn hai thẻ Hồng và bốn thẻ Lam, tránh né khỏi Người gác đêm, vấn đề của các người không lớn lắm.” Hoa Hồng Đỏ thản nhiên nói: “Mục đích lần này tôi tới Giang Thành, ngoại trừ đến du lịch một chuyến thì chính là xem có thể tìm thấy tin tức của cái hộp kia hay không. Cái hộp kia lúc đó bị người gác đêm số 0 mang đi.”
“Ý của cô là số 0 có khả năng vẫn chưa chết?” Sắc mặt người đàn ông phía sau hơi thay đổi: “Đồng thời còn ở Giang Thành?”
Đúng vậy, là hoảng sợ!
Người ba năm trước kia đem đến sự sợ hãi vô tận cho tổ chức của bọn họ, thậm chí khiến cho thủ lĩnh Bùi Nghênh Tùng của bọn họ đến bây giờ vẫn không dám lộ diện, lẩn trốn khắp nơi!
Lúc đó Lê Văn Vân đã nói một câu, anh sẽ lấy cái đầu chó của Bùi Nghênh Tùng xuống.
Còn chưa xác nhận được cái chết của Lê Văn Vân thì ông ta không dám xuất hiện.
Đây chính là Lê Văn Vân từng khiến cho toàn bộ thế giới ngầm nghe danh đã sợ mất mật.
“Ai biết được chứ?” Hoa Hồng Đỏ liếm môi: “Trên thực tế, người đàn ông như vậy mới đáng để theo đuổi, nếu như có thể ngủ với anh ta một đêm, mùi vị đó chắc là vô cùng tốt.”
Nói xong cô ta quay người: “Ông có thể ra ngoài rồi, nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi, ngoài ra cũng đừng để người khác biết tôi đã tới Giang Thành.”
Bốn rưỡi chiều, cửa phòng làm việc của Đỗ Tịch Tịch bị đẩy ra, hai bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng làm việc của cô ấy chính là Diệp Mộng cùng Trần Âm Âm.
“Em sắp tan làm rồi.” Đỗ Tịch Tịch cười nói: “Hai người đợi chút nhé.”
Diệp Mộng và Trần Âm Âm nhìn thấy Lê Văn Vân, Trần Âm Âm cau mày hỏi: “Anh ở đây làm gì? Tịch Tịch, không phải đã nói với em rồi sao? Ít giao du với Lê Văn Vân đi, anh ta từng là tội phạm cưỡng gian đấy!”
Lê Văn Vân nhăn mày, anh giương mắt nhìn Trần Âm Âm: “Liên quan gì đến cô?"
“Hừ, tôi chỉ muốn Tịch Tịch biết anh là loại người gì mà thôi.” Trần Âm Âm cười lạnh.
Người này, Lê Văn Vân không hề có ấn tượng, chắc là bạn mà Diệp Mộng quen biết sau khi anh rời khỏi Lâm Hải.
Đỗ Tịch Tịch thấy chuyện có vẻ không ổn liền vội vàng nói: “Chị Âm Âm, anh ấy là trợ lý bố em tìm cho em, hơn nữa em thấy con người anh ấy cũng không tồi, chị yên tâm đi!”
Trần Âm Âm nhanh chóng nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, anh ta nhìn có vẻ như sửa đổi làm lại cuộc đời rồi, ai biết được trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì. Tội phạm cưỡng gian cũng sẽ không viết bốn chữ đó lên mặt mình.”
Lê Văn Vân bị cô ta nói đến mức thấy không thoải mái, anh giương mắt nói: “Yên tâm đi, cô có cởi sạch đứng trước mặt tôi cầu xin ông đây ngủ với cô thì tôi cũng chẳng chạm vào cô đâu.”