Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69 Vợ cũ của cậu?
Lê Văn Vân nhún vai nói: "Về phần kiện chúng tôi, cũng cứ thoải mái đi. Nhân tiện nhắc nhở một câu, chi phí mời luật sư hiện giờ không hề rẻ. Bà phải mời một luật sư giỏi chút nhé!"
Nói xong, anh vòng qua Ngô Thị Hương tăng tốc bỏ đi.
Ngô Thị Hương đuổi theo nói câu được câu không, Lê Văn Vân mặc kệ, mà tốc độ của Ngô Thị Hương tất nhiên không theo kịp Lê Văn Vân. Rất nhanh, Lê Văn Vân đã kéo dài khoảng cách, chạy vào trong thang máy!
Sắc mặt Ngô Thị Hương khó coi đứng giậm chân, sau đó trở về nhà!
Ở trong nhà, Nguyễn Vũ Đồng trông vẫn còn hốc hác, bởi vì Nguyễn Thị Lệ thất nghiệp nên cũng đang ngồi bên cạnh cô ta, thấy Ngô Thị Hương đã trở lại, Nguyễn Vũ Đồng nhanh chóng đứng dậy hỏi: "Thế nào? Đợi được Lê Văn Vân không?"
“Đợi được, nhưng cậu ta không muốn.” Ngô Thị Hương mắng: “Con sói mắt trắng này có tiền liền trở mặt, không nhận người.”
(D2
Nguyễn Thị Lệ thở dài nói: "Ài, không ai nghĩ tới anh ta sẽ đột nhiên trở nên giàu có như vậy. Hiện tại em đã mất việc. Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà. Chị Vũ Đồng, chị định làm gì? Hay là cùng đi tìm việc với em đi!"
VietWriter
Sắc mặt Nguyễn Vũ Đồng hơi thay đổi!
Để cô ta đi làm! Với mức lương vài nghìn tệ, hiện tại chưa chắc đã có thể chi trả được khoản tiền thế chấp căn nhà này.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được, chị nhất định phải tìm ra cách kết hôn với Lê Văn Vân...Nếu không được chị phải nghĩ cách mang thai đứa con của anh ta trước đã."
Lê Văn Vân trở về phòng, anh vốn không có nhiều đồ, vừa thu dọn quần áo của mình, vừa cau mày nói: "Càng nhìn những bộ quần áo này càng tức giận. Đôi mẹ con này, thật đúng là không coi tôi là người!"
Quần áo mấy năm này toàn là hàng vỉa hè, không có bộ quần áo mùa hè nào có giá quá năm mươi tệ.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hai mẹ con đó, trong lòng anh liền cười lạnh!
Sau khi dọn dẹp đơn giản, anh rời khỏi phòng, khóa cửa lại và bắt xe đi về phía khu biệt thự nơi Đỗ Tịch Tịch đang ở.
Biệt thự ở ngay bên cạnh nhà của Đỗ Tịch Tịch, đi đến cửa anh liếc nhìn về phía bên Đỗ Tịch Tịch. Trước cửa nhà cô ấy có hai người canh gác, bên trong cũng có mấy người đàn ông lực lưỡng cường tráng bảo vệ.
Đỗ Thương Bắc có thể coi như đã dốc sạch máu cho việc bảo vệ cô ấy.
Trước cửa căn biệt thự bên cạnh cô ấy, Trần Vũ đang xách theo túi lớn túi nhỏ ngồi ở cửa, trên miệng ngậm một điếu thuốc, tò mò nhìn về phía nhà của Đỗ Tịch Tịch.
Nhìn thấy Lê Văn Vân đi tới, anh ta nhanh chóng đứng lên nói: "Đệch mợ, người anh em, không nhầm chứ? Chúng ta thật sự chuyển tới đây?"
Lê Văn Vân cười nói: "Lừa cậu làm gì!"
Nói xong, anh lấy chìa khóa ra rồi mở cửa nhà.
Trần Vũ nuốt nước miếng nói với vẻ mong đợi: "Đợi Nhạc Nhạc xuất viện rồi, để thằng bé thấy sau này được sống trong một ngôi nhà tốt như vậy, đoán chắc nó sẽ rất vui."
Nói rồi, anh ấy dường như nghĩ đến điều gì đó nói: "Đúng rồi, hôm nay mẹ Nhạc Nhạc đến bệnh viện."
Lê Văn Vân cau mày nói: "Vợ cũ của cậu?"
“Cũng không tính là vợ cũ , tôi vẫn chưa làm thủ tục ly hôn với cô ta.” Trần Vũ thở dài nói: “Lúc trước Nhạc Nhạc chưa làm phẫu thuật, cô ta chưa từng xuất hiện. Bây giờ không biết từ đầu nghe nói tôi phát đạt rồi, lại chạy đến gặp Nhạc Nhạc."
“Ha, người thực dụng không chỉ dừng lại ở một nhà, loại phụ nữ này, cậu tuyệt đối đừng mềm lòng” Lê Văn Vân nhắc nhở.
“Tôi hiểu!” Trần Vũ gật đầu nói: “Chúng ta vào trước đi!”
Lúc này ánh mắt của Lê Văn Vân hơi nheo lại, anh nhìn về phía cổng cư xá nói: "Cậu dọn đồ vào cho tôi trước. Tôi có chuyện cần giải quyết."
Trần Vũ còn chưa định thần lại, Lê Văn Vân đã chạy về phía cổng cư xá.
Lan Hương Uyển, đây là khu biệt thự đắt tiền nhất tại Giang Thành, cũng là một khu riêng biệt duy nhất trong Giang Thành.
Vị trí này là trụ sở của Đỗ Tịch Tịch, đương nhiên, bây giờ Lê Văn Vân cũng ở đây.
Lúc này, tại nơi cách không xa lối vào cư xá, Lê Văn Vân chạy chậm một mạch ra ngoài, nhìn quanh bốn phía một chút, thấy xe cộ xung quanh không ngừng qua lại, anh khẽ chau mày nói: "Cảm giác sai ư?"
Khi anh vừa mới định vào nhà, anh chợt cảm thấy có điều nguy hiểm, nhưng đi một đoạn, điều nguy hiểm đó liền biến mất không thấy nữa, thế nhưng Lê Văn Vân vẫn lựa chọn chạy ra ngoài xem một chút.
Nói xong, anh vòng qua Ngô Thị Hương tăng tốc bỏ đi.
Ngô Thị Hương đuổi theo nói câu được câu không, Lê Văn Vân mặc kệ, mà tốc độ của Ngô Thị Hương tất nhiên không theo kịp Lê Văn Vân. Rất nhanh, Lê Văn Vân đã kéo dài khoảng cách, chạy vào trong thang máy!
Sắc mặt Ngô Thị Hương khó coi đứng giậm chân, sau đó trở về nhà!
Ở trong nhà, Nguyễn Vũ Đồng trông vẫn còn hốc hác, bởi vì Nguyễn Thị Lệ thất nghiệp nên cũng đang ngồi bên cạnh cô ta, thấy Ngô Thị Hương đã trở lại, Nguyễn Vũ Đồng nhanh chóng đứng dậy hỏi: "Thế nào? Đợi được Lê Văn Vân không?"
“Đợi được, nhưng cậu ta không muốn.” Ngô Thị Hương mắng: “Con sói mắt trắng này có tiền liền trở mặt, không nhận người.”
(D2
Nguyễn Thị Lệ thở dài nói: "Ài, không ai nghĩ tới anh ta sẽ đột nhiên trở nên giàu có như vậy. Hiện tại em đã mất việc. Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà. Chị Vũ Đồng, chị định làm gì? Hay là cùng đi tìm việc với em đi!"
VietWriter
Sắc mặt Nguyễn Vũ Đồng hơi thay đổi!
Để cô ta đi làm! Với mức lương vài nghìn tệ, hiện tại chưa chắc đã có thể chi trả được khoản tiền thế chấp căn nhà này.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được, chị nhất định phải tìm ra cách kết hôn với Lê Văn Vân...Nếu không được chị phải nghĩ cách mang thai đứa con của anh ta trước đã."
Lê Văn Vân trở về phòng, anh vốn không có nhiều đồ, vừa thu dọn quần áo của mình, vừa cau mày nói: "Càng nhìn những bộ quần áo này càng tức giận. Đôi mẹ con này, thật đúng là không coi tôi là người!"
Quần áo mấy năm này toàn là hàng vỉa hè, không có bộ quần áo mùa hè nào có giá quá năm mươi tệ.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hai mẹ con đó, trong lòng anh liền cười lạnh!
Sau khi dọn dẹp đơn giản, anh rời khỏi phòng, khóa cửa lại và bắt xe đi về phía khu biệt thự nơi Đỗ Tịch Tịch đang ở.
Biệt thự ở ngay bên cạnh nhà của Đỗ Tịch Tịch, đi đến cửa anh liếc nhìn về phía bên Đỗ Tịch Tịch. Trước cửa nhà cô ấy có hai người canh gác, bên trong cũng có mấy người đàn ông lực lưỡng cường tráng bảo vệ.
Đỗ Thương Bắc có thể coi như đã dốc sạch máu cho việc bảo vệ cô ấy.
Trước cửa căn biệt thự bên cạnh cô ấy, Trần Vũ đang xách theo túi lớn túi nhỏ ngồi ở cửa, trên miệng ngậm một điếu thuốc, tò mò nhìn về phía nhà của Đỗ Tịch Tịch.
Nhìn thấy Lê Văn Vân đi tới, anh ta nhanh chóng đứng lên nói: "Đệch mợ, người anh em, không nhầm chứ? Chúng ta thật sự chuyển tới đây?"
Lê Văn Vân cười nói: "Lừa cậu làm gì!"
Nói xong, anh lấy chìa khóa ra rồi mở cửa nhà.
Trần Vũ nuốt nước miếng nói với vẻ mong đợi: "Đợi Nhạc Nhạc xuất viện rồi, để thằng bé thấy sau này được sống trong một ngôi nhà tốt như vậy, đoán chắc nó sẽ rất vui."
Nói rồi, anh ấy dường như nghĩ đến điều gì đó nói: "Đúng rồi, hôm nay mẹ Nhạc Nhạc đến bệnh viện."
Lê Văn Vân cau mày nói: "Vợ cũ của cậu?"
“Cũng không tính là vợ cũ , tôi vẫn chưa làm thủ tục ly hôn với cô ta.” Trần Vũ thở dài nói: “Lúc trước Nhạc Nhạc chưa làm phẫu thuật, cô ta chưa từng xuất hiện. Bây giờ không biết từ đầu nghe nói tôi phát đạt rồi, lại chạy đến gặp Nhạc Nhạc."
“Ha, người thực dụng không chỉ dừng lại ở một nhà, loại phụ nữ này, cậu tuyệt đối đừng mềm lòng” Lê Văn Vân nhắc nhở.
“Tôi hiểu!” Trần Vũ gật đầu nói: “Chúng ta vào trước đi!”
Lúc này ánh mắt của Lê Văn Vân hơi nheo lại, anh nhìn về phía cổng cư xá nói: "Cậu dọn đồ vào cho tôi trước. Tôi có chuyện cần giải quyết."
Trần Vũ còn chưa định thần lại, Lê Văn Vân đã chạy về phía cổng cư xá.
Lan Hương Uyển, đây là khu biệt thự đắt tiền nhất tại Giang Thành, cũng là một khu riêng biệt duy nhất trong Giang Thành.
Vị trí này là trụ sở của Đỗ Tịch Tịch, đương nhiên, bây giờ Lê Văn Vân cũng ở đây.
Lúc này, tại nơi cách không xa lối vào cư xá, Lê Văn Vân chạy chậm một mạch ra ngoài, nhìn quanh bốn phía một chút, thấy xe cộ xung quanh không ngừng qua lại, anh khẽ chau mày nói: "Cảm giác sai ư?"
Khi anh vừa mới định vào nhà, anh chợt cảm thấy có điều nguy hiểm, nhưng đi một đoạn, điều nguy hiểm đó liền biến mất không thấy nữa, thế nhưng Lê Văn Vân vẫn lựa chọn chạy ra ngoài xem một chút.