Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 479: Biệt thự nhà họ Đồng
Lê Văn Vân vốn định để Cát Long trực tiếp lái đi, nhưng ông ta nhìn thấy chiếc xe quá sang trọng nên không dám lái, dưới sự bất đắc dĩ, Lê Văn Vân đành phải tự mình lái.
Bây giờ bọn họ đã rời khỏi khu vực nội thành Du Châu gần một tiếng rồi, Lê Văn Vân cau mày hỏi: "Bây giờ vẫn chưa tới ư?"
“Vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới.” Cát Long nói.
Lê Văn Vân cau mày hỏi: "Ông có cảm thấy bọn họ thật sự là vì trốn tránh, nên mới mai danh ẩn tích sống ở một nơi hẻo lánh không? Bình thường bọn họ không ra ngoài hoạt động à?"
“Bọn họ cũng sẽ ra ngoài hoạt động.” Cát Long nói: “Dựa vào những gì bác tôi đã nói với tôi lúc trước, bọn họ sẽ thường xuyên ra ngoài chơi, nhất là thế hệ trẻ tuổi, nhưng đa số đều không tiết lộ thân phận của mình, cũng khá khiêm tốn. Tôi thật sự không hiểu, tại sao bọn họ phải làm như vậy?"
Lê Văn Vân nhìn Doãn Nhu thông qua gương chiếu hậu, Doãn Nhu bình tĩnh ngồi ở đó, không nói gì.
Lê Văn Vân cũng không ngờ, trên đất nước này lại có nhà quyền thế lánh đời như vậy.
Quan trọng nhất là trong hồ sơ mà Người Gác Đêm có thể đọc không hề có gia tộc này, điều đó càng khiến nhà họ Đồng trở nên thần bí hơn.
Sau khi lái xe hơn nửa tiếng nữa, Lê Văn Vân phát hiện xung quanh gần như đã không còn người sinh sống.
Du Châu vốn là nơi có nhiều núi, bọn họ vừa đi tới nơi này, hoàn toàn không khác gì rừng sâu núi thẳm, Lê Văn Vân khó mà tưởng tượng được, một gia tộc quyền thế sẵn sàng từ bỏ cuộc sống ở thành phố lớn, quay đầu sinh sống trong rừng sâu núi thẳm như thế này.
“Ông có chắc là ở đây không? Phía trước đã không còn đường nữa rồi.” Lê Văn Vân cạn lời hỏi.
Cát Long ngạc nhiên, Lê Văn Vân ngừng xe lại, bọn họ liền bước xuống xe, Cát Long liếc nhìn xung quanh nói: “Đúng là nơi này rồi, trước đây nhà họ Đồng từng tổ chức mấy sòng bạc ngầm ở đây. Địa chỉ mà bác cả của tôi nói cũng chính là nơi đây. Sau này bọn họ đã lấy nơi này làm căn cứ để xây dựng nơi ở hiện tại."
Ông ta quan sát xung quanh: "Hai người nhìn bên này xem!"
Ông ta bỗng chỉ về một hướng.
Lê Văn Vân liền nhìn qua đó, không ngờ lại phát hiện bên đó có một hang động, có rất nhiều cỏ dại và mấy thứ khác che kín cửa hang động, nếu không chú ý nhìn thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Bên dưới hang động có một con đường nhựa, giống như đường hầm, nối thẳng vào trong.
Lê Văn Vân liếm môi nói: "Mụ nội nó, nhà họ Đồng này chơi lớn thật!"
Để che lấp địa chỉ của mình mà dứt khoát đào ra một đường hầm để đi ra ngoài.
Đường hầm này là đường một chiều, có lẽ chỉ cho một chiếc xe chạy qua.
Lê Văn Vân chẳng hề do dự, liếm môi nói: "Xem ra đúng là hướng này rồi, đi thôi, chúng ta lái vào trong xem thử."
Dứt lời, anh liền ngồi lên xe, Doãn Nhu cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi theo sau.
Cát Long ở bên cạnh hơi xoắn xuýt, một lúc sau, ông ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái đó, đại ca, người đẹp, hay là tôi dẫn hai người tới đây thôi, sản nghiệp nhà họ Đồng rộng lớn, nếu bọn họ biết tôi đã tiết lộ địa chỉ của bọn họ, e rằng tôi sẽ không thể chịu đựng nổi."
Lê Văn Vân nhìn ông ta nói: "Vậy ông định quay về bằng cách nào? Ông đi bộ về à?"
Cát Long: "..."
Một lúc sau, ông ta lại nghiến răng nói: "Vậy... tôi đi trước, đợi hai người giải quyết xong mọi chuyện thì ra ngoài đón tôi được không? Tôi sẽ đi dọc theo con đường này, hai người nhớ phải đón tôi đấy."
Rõ ràng, trong lòng Cát Long vẫn hơi sợ nhà họ Đồng, cho dù gia tộc hàng đầu này đã mai danh ẩn tích trong rừng sâu núi thẳm, nhưng muốn nhắm vào một người bình thường vẫn dễ như trở bàn tay.
Lê Văn Vân cũng hiểu rõ ông ta, nên gật đầu nói: "Được, vậy ông về trước đi, tôi sẽ lái xe vào trong xem thử. Còn tiền thù lao, nếu bên trong thật sự là nhà họ Đồng thì sau khi tôi ra ngoài sẽ trả tiền cho ông."
Cát Long nghe vậy thì sửng sốt, rồi gượng cười đáp: "Được."
Ông ta không dám phản bác Lê Văn Vân, vì sợ bị đánh.
Dứt lời, Lê Văn Vân và Doãn Nhu liền khởi động xe, bật đèn pha, lái về phía đường hầm.
Trong căn cứ của Người Gác Đêm ở Yên Kinh, một chiếc xe từ từ chạy vào. Mấy người Phạm Nhược Tuyết đang đứng ở cửa, nhíu mày chờ đợi.
Lúc mở cửa, Phạm Nhược Tuyết và vài người đang đứng đó, cau mày chờ đợi.
Sau khi nhìn thấy chiếc xe, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ vui mừng.
Cửa xe nhanh chóng được mở ra, Vương Hồng và Trác Nhất Minh cùng bước xuống xe.
“Ông già!” Cố Bạch vừa nhìn thấy Trác Nhất Minh đã cười hì hì sáp tới nói: “Ông tới đây để cầu xin chúng tôi quay về Người Gác Đêm à?”
Trác Nhất Minh lườm anh ta hỏi: "Cậu ngứa đòn hả?"
Cố Bạch cười hì hì, vội vàng trốn sang một bên.
Đúng lúc này, ánh mắt của Trác Nhất Minh dừng lại trên người Trần Tiêu đang đứng bên cạnh, hơi ngạc nhiên hỏi: "Ồ, cậu đã là siêu cấp rồi à?"
Trần Tiêu liếc nhìn ông ta, nhưng không đáp lại.
Trần Tiêu rất oán hận Trác Nhất Minh, theo anh ta thấy, trước đây tiểu đội của mình tử trận nhiều người như vậy, ngay cả mình cũng bị đày đến khu Tội Ác, nói thế nào Trác Nhất Minh cũng phải chịu trách nhiệm nhất định.
Thấy Trần Tiêu phớt lờ mình, Trác Nhất Minh chỉ mỉm cười, cũng không để tâm cho lắm, mà dời mắt nhìn Hoàng Thi Kỳ hỏi: "Cô đã tìm được mảnh xương phù hợp với mình chưa?"
Hoàng Thi Kỳ lắc đầu đáp: "Vẫn chưa. Đợi Lê Văn Vân quay về, tôi sẽ đi tìm cùng anh ấy."
Trác Nhất Minh nghe vậy thì cau mày hỏi: "Đợi Lê Văn Vân quay về ư? Bây giờ cậu ta không có ở đây à?"
"Ừm!" Hoàng Thi Kỳ gật đầu nói: "Anh ấy và Doãn Nhu đến Du Châu rồi, bởi vì Doãn Nhu có kẻ thù ở Du Châu."
Nói đến đây, Lý Thu nghi ngờ nói: "Đúng rồi, ông già, hình như trong tài liệu về mấy gia tộc đứng đầu Hoa Hạ của Người Gác Đêm chúng ta không có nhà họ Đồng đúng không?"
“Nhà họ Đồng ư?” Trác Nhất Minh và Vương Hồng nghe đến đây đều hơi biến sắc: “Ý cậu là Lê Văn Vân và Doãn Nhu đến Du Châu để tìm nhà họ Đồng sao?”
“Đúng vậy, bọn họ là kẻ thù của Doãn Nhu, nên Lê Văn Vân và Doãn Nhu đã đi báo thù. Có vấn đề gì không?” Nhìn thấy thái độ của hai người, Phạm Nhược Tuyết liền nhíu chặt mày nói.
Trác Nhất Minh và Vương Hồng nghe đến đây thì sắc mặt nhất thời thay đổi.
Vương Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: "Thôi xong rồi!"
...
Bên này, Lê Văn Vân bật đèn pha, cùng Doãn Nhu men theo đường hầm từ từ tiến về phía trước, Lê Văn Vân vừa lái xe vừa mắng: "Mụ nội nó, đây chính là cuộc sống của kẻ lắm tiền ư? Đường hầm này ít nhất phải hai ba kilomet."
“Với thực lực của nhà họ Đồng thì việc xây dựng một đường hầm như thế này cũng không thành vấn đề.” Doãn Nhu nói: “Hơn nữa... cậu có thể tùy ý giúp đỡ người khác đầu tư cả chục tỷ, chắc cũng không thiếu tiền đâu nhỉ?"
“Tôi chỉ mắng thế thôi.” Lê Văn Vân ho khan.
Quả thật, Lê Văn Vân có không ít sản nghiệp, thật ra tài sản ròng của anh cũng rất lớn, nhưng... anh không biết tiêu thế nào, rất nhiều sản nghiệp anh đều không biết, toàn bộ đều do người rút lui khỏi Người Gác Đêm tiến hành quản lý giúp anh.
“Phía trước có ánh sáng.” Lê Văn Vân cười nói.
“Chúng ta sắp đến nơi rồi à?” Doãn Nhu khẽ híp mắt lại.
Xe chạy về phía phát ra ánh sáng, vừa lái xe ra khỏi đường hầm, Lê Văn Vân không nhịn được đạp phanh, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh thật sự đã bị sốc.
Ra khỏi đường hầm sẽ hướng ra cầu vượt, hình như bên trong là một thị trấn.
Dường như nơi này đã khoét rỗng ngọn núi, bên dưới cầu vượt là một hồ nước nhân tạo khổng lồ, mà trong hồ nước nhân tạo này lại có một ngọn núi, bên trên có mấy tòa nhà, trên bờ hồ nhân tạo cũng có những tòa nhà như vậy. Toàn bộ phong cảnh ở đây cực kỳ đẹp. Nếu để người khác biết được, chắc chắn nơi này sẽ là một địa điểm du lịch cực kỳ hot.
“Mẹ kiếp!” Lê Văn Vân hít ngụm khí lạnh nói: “Thảo nào bọn họ nói nhà họ Đồng sống cuộc sống như vua một cõi, nơi này quá xa xỉ rồi đó.”
Cho dù Lê Văn Vân hiểu biết sâu rộng cũng bị chấn động.
Thậm chí anh đã không còn từ ngữ nào để hình dung về nơi này.
Đúng lúc này, tiếng động cơ bỗng vang lên, sau đó phía trước liền có hai chiếc xe nhanh chóng lái về phía bọn họ.
Doãn Nhu nheo mắt lại, mở cửa bước xuống xe.
Bây giờ bọn họ đã rời khỏi khu vực nội thành Du Châu gần một tiếng rồi, Lê Văn Vân cau mày hỏi: "Bây giờ vẫn chưa tới ư?"
“Vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới.” Cát Long nói.
Lê Văn Vân cau mày hỏi: "Ông có cảm thấy bọn họ thật sự là vì trốn tránh, nên mới mai danh ẩn tích sống ở một nơi hẻo lánh không? Bình thường bọn họ không ra ngoài hoạt động à?"
“Bọn họ cũng sẽ ra ngoài hoạt động.” Cát Long nói: “Dựa vào những gì bác tôi đã nói với tôi lúc trước, bọn họ sẽ thường xuyên ra ngoài chơi, nhất là thế hệ trẻ tuổi, nhưng đa số đều không tiết lộ thân phận của mình, cũng khá khiêm tốn. Tôi thật sự không hiểu, tại sao bọn họ phải làm như vậy?"
Lê Văn Vân nhìn Doãn Nhu thông qua gương chiếu hậu, Doãn Nhu bình tĩnh ngồi ở đó, không nói gì.
Lê Văn Vân cũng không ngờ, trên đất nước này lại có nhà quyền thế lánh đời như vậy.
Quan trọng nhất là trong hồ sơ mà Người Gác Đêm có thể đọc không hề có gia tộc này, điều đó càng khiến nhà họ Đồng trở nên thần bí hơn.
Sau khi lái xe hơn nửa tiếng nữa, Lê Văn Vân phát hiện xung quanh gần như đã không còn người sinh sống.
Du Châu vốn là nơi có nhiều núi, bọn họ vừa đi tới nơi này, hoàn toàn không khác gì rừng sâu núi thẳm, Lê Văn Vân khó mà tưởng tượng được, một gia tộc quyền thế sẵn sàng từ bỏ cuộc sống ở thành phố lớn, quay đầu sinh sống trong rừng sâu núi thẳm như thế này.
“Ông có chắc là ở đây không? Phía trước đã không còn đường nữa rồi.” Lê Văn Vân cạn lời hỏi.
Cát Long ngạc nhiên, Lê Văn Vân ngừng xe lại, bọn họ liền bước xuống xe, Cát Long liếc nhìn xung quanh nói: “Đúng là nơi này rồi, trước đây nhà họ Đồng từng tổ chức mấy sòng bạc ngầm ở đây. Địa chỉ mà bác cả của tôi nói cũng chính là nơi đây. Sau này bọn họ đã lấy nơi này làm căn cứ để xây dựng nơi ở hiện tại."
Ông ta quan sát xung quanh: "Hai người nhìn bên này xem!"
Ông ta bỗng chỉ về một hướng.
Lê Văn Vân liền nhìn qua đó, không ngờ lại phát hiện bên đó có một hang động, có rất nhiều cỏ dại và mấy thứ khác che kín cửa hang động, nếu không chú ý nhìn thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Bên dưới hang động có một con đường nhựa, giống như đường hầm, nối thẳng vào trong.
Lê Văn Vân liếm môi nói: "Mụ nội nó, nhà họ Đồng này chơi lớn thật!"
Để che lấp địa chỉ của mình mà dứt khoát đào ra một đường hầm để đi ra ngoài.
Đường hầm này là đường một chiều, có lẽ chỉ cho một chiếc xe chạy qua.
Lê Văn Vân chẳng hề do dự, liếm môi nói: "Xem ra đúng là hướng này rồi, đi thôi, chúng ta lái vào trong xem thử."
Dứt lời, anh liền ngồi lên xe, Doãn Nhu cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi theo sau.
Cát Long ở bên cạnh hơi xoắn xuýt, một lúc sau, ông ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái đó, đại ca, người đẹp, hay là tôi dẫn hai người tới đây thôi, sản nghiệp nhà họ Đồng rộng lớn, nếu bọn họ biết tôi đã tiết lộ địa chỉ của bọn họ, e rằng tôi sẽ không thể chịu đựng nổi."
Lê Văn Vân nhìn ông ta nói: "Vậy ông định quay về bằng cách nào? Ông đi bộ về à?"
Cát Long: "..."
Một lúc sau, ông ta lại nghiến răng nói: "Vậy... tôi đi trước, đợi hai người giải quyết xong mọi chuyện thì ra ngoài đón tôi được không? Tôi sẽ đi dọc theo con đường này, hai người nhớ phải đón tôi đấy."
Rõ ràng, trong lòng Cát Long vẫn hơi sợ nhà họ Đồng, cho dù gia tộc hàng đầu này đã mai danh ẩn tích trong rừng sâu núi thẳm, nhưng muốn nhắm vào một người bình thường vẫn dễ như trở bàn tay.
Lê Văn Vân cũng hiểu rõ ông ta, nên gật đầu nói: "Được, vậy ông về trước đi, tôi sẽ lái xe vào trong xem thử. Còn tiền thù lao, nếu bên trong thật sự là nhà họ Đồng thì sau khi tôi ra ngoài sẽ trả tiền cho ông."
Cát Long nghe vậy thì sửng sốt, rồi gượng cười đáp: "Được."
Ông ta không dám phản bác Lê Văn Vân, vì sợ bị đánh.
Dứt lời, Lê Văn Vân và Doãn Nhu liền khởi động xe, bật đèn pha, lái về phía đường hầm.
Trong căn cứ của Người Gác Đêm ở Yên Kinh, một chiếc xe từ từ chạy vào. Mấy người Phạm Nhược Tuyết đang đứng ở cửa, nhíu mày chờ đợi.
Lúc mở cửa, Phạm Nhược Tuyết và vài người đang đứng đó, cau mày chờ đợi.
Sau khi nhìn thấy chiếc xe, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ vui mừng.
Cửa xe nhanh chóng được mở ra, Vương Hồng và Trác Nhất Minh cùng bước xuống xe.
“Ông già!” Cố Bạch vừa nhìn thấy Trác Nhất Minh đã cười hì hì sáp tới nói: “Ông tới đây để cầu xin chúng tôi quay về Người Gác Đêm à?”
Trác Nhất Minh lườm anh ta hỏi: "Cậu ngứa đòn hả?"
Cố Bạch cười hì hì, vội vàng trốn sang một bên.
Đúng lúc này, ánh mắt của Trác Nhất Minh dừng lại trên người Trần Tiêu đang đứng bên cạnh, hơi ngạc nhiên hỏi: "Ồ, cậu đã là siêu cấp rồi à?"
Trần Tiêu liếc nhìn ông ta, nhưng không đáp lại.
Trần Tiêu rất oán hận Trác Nhất Minh, theo anh ta thấy, trước đây tiểu đội của mình tử trận nhiều người như vậy, ngay cả mình cũng bị đày đến khu Tội Ác, nói thế nào Trác Nhất Minh cũng phải chịu trách nhiệm nhất định.
Thấy Trần Tiêu phớt lờ mình, Trác Nhất Minh chỉ mỉm cười, cũng không để tâm cho lắm, mà dời mắt nhìn Hoàng Thi Kỳ hỏi: "Cô đã tìm được mảnh xương phù hợp với mình chưa?"
Hoàng Thi Kỳ lắc đầu đáp: "Vẫn chưa. Đợi Lê Văn Vân quay về, tôi sẽ đi tìm cùng anh ấy."
Trác Nhất Minh nghe vậy thì cau mày hỏi: "Đợi Lê Văn Vân quay về ư? Bây giờ cậu ta không có ở đây à?"
"Ừm!" Hoàng Thi Kỳ gật đầu nói: "Anh ấy và Doãn Nhu đến Du Châu rồi, bởi vì Doãn Nhu có kẻ thù ở Du Châu."
Nói đến đây, Lý Thu nghi ngờ nói: "Đúng rồi, ông già, hình như trong tài liệu về mấy gia tộc đứng đầu Hoa Hạ của Người Gác Đêm chúng ta không có nhà họ Đồng đúng không?"
“Nhà họ Đồng ư?” Trác Nhất Minh và Vương Hồng nghe đến đây đều hơi biến sắc: “Ý cậu là Lê Văn Vân và Doãn Nhu đến Du Châu để tìm nhà họ Đồng sao?”
“Đúng vậy, bọn họ là kẻ thù của Doãn Nhu, nên Lê Văn Vân và Doãn Nhu đã đi báo thù. Có vấn đề gì không?” Nhìn thấy thái độ của hai người, Phạm Nhược Tuyết liền nhíu chặt mày nói.
Trác Nhất Minh và Vương Hồng nghe đến đây thì sắc mặt nhất thời thay đổi.
Vương Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: "Thôi xong rồi!"
...
Bên này, Lê Văn Vân bật đèn pha, cùng Doãn Nhu men theo đường hầm từ từ tiến về phía trước, Lê Văn Vân vừa lái xe vừa mắng: "Mụ nội nó, đây chính là cuộc sống của kẻ lắm tiền ư? Đường hầm này ít nhất phải hai ba kilomet."
“Với thực lực của nhà họ Đồng thì việc xây dựng một đường hầm như thế này cũng không thành vấn đề.” Doãn Nhu nói: “Hơn nữa... cậu có thể tùy ý giúp đỡ người khác đầu tư cả chục tỷ, chắc cũng không thiếu tiền đâu nhỉ?"
“Tôi chỉ mắng thế thôi.” Lê Văn Vân ho khan.
Quả thật, Lê Văn Vân có không ít sản nghiệp, thật ra tài sản ròng của anh cũng rất lớn, nhưng... anh không biết tiêu thế nào, rất nhiều sản nghiệp anh đều không biết, toàn bộ đều do người rút lui khỏi Người Gác Đêm tiến hành quản lý giúp anh.
“Phía trước có ánh sáng.” Lê Văn Vân cười nói.
“Chúng ta sắp đến nơi rồi à?” Doãn Nhu khẽ híp mắt lại.
Xe chạy về phía phát ra ánh sáng, vừa lái xe ra khỏi đường hầm, Lê Văn Vân không nhịn được đạp phanh, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh thật sự đã bị sốc.
Ra khỏi đường hầm sẽ hướng ra cầu vượt, hình như bên trong là một thị trấn.
Dường như nơi này đã khoét rỗng ngọn núi, bên dưới cầu vượt là một hồ nước nhân tạo khổng lồ, mà trong hồ nước nhân tạo này lại có một ngọn núi, bên trên có mấy tòa nhà, trên bờ hồ nhân tạo cũng có những tòa nhà như vậy. Toàn bộ phong cảnh ở đây cực kỳ đẹp. Nếu để người khác biết được, chắc chắn nơi này sẽ là một địa điểm du lịch cực kỳ hot.
“Mẹ kiếp!” Lê Văn Vân hít ngụm khí lạnh nói: “Thảo nào bọn họ nói nhà họ Đồng sống cuộc sống như vua một cõi, nơi này quá xa xỉ rồi đó.”
Cho dù Lê Văn Vân hiểu biết sâu rộng cũng bị chấn động.
Thậm chí anh đã không còn từ ngữ nào để hình dung về nơi này.
Đúng lúc này, tiếng động cơ bỗng vang lên, sau đó phía trước liền có hai chiếc xe nhanh chóng lái về phía bọn họ.
Doãn Nhu nheo mắt lại, mở cửa bước xuống xe.