Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87 Nhìn bản lĩnh của tên này xem
“Đều tại Mao Vũ Sinh!” Nói rồi, lửa giận trong lòng ông ta nổi lên, ông ta đi đến bên cạnh Mao Vũ Sinh, tát một bạt tai vào mặt của Mao Vũ Sinh.
Đầu óc Mao Vũ Sinh như muốn nổ tung, anh ta hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc chuyện là như thế nào.
Cuối cùng anh ta cũng nhớ đến lời nhắc nhở của Trần Nghị, cái tên Lê Văn Vân này hình như là một ôn thần.
Đánh Mao Vũ Sinh xong, Anh Hoa trừng mắt, nói: “Mẹ nó, cậu muốn hại chết
tôi sao?”
Sau đó ông ta lại quay đầu lại nói: “Đều tại thằng nhóc này, cậu ta bảo tôi mở một chai rượu vang, sau đó tìm ngài nói là do ngài bảo, khiến cho ngài khó xử không biết làm thế nào, bảo người của chúng tôi vây lấy ngài, cưỡng ép ngài nợ tiền chúng tôi. Nếu như chúng tôi biết trước là ngài, cho chúng tôi một trăm cái gan cũng không dám làm như vậy đâu.”
“Hơn nữa ngài biết đấy, bố của Mao Vũ Sinh là Mao Vũ Hàm, chủ tịch của ngân hàng Tân Hải, làm ăn ở Giang Thành, ai dám không nể mặt cậu ta chứ.” Anh Hoa căng thẳng, nói: “Chai rượu này xem như chúng tôi tặng cho mọi người, xin ngài hãy độ lượng bỏ qua cho kẻ hèn này!”
Cái đầu của Mao Vũ Sinh lúc này hoàn toàn không suy nghĩ ra được gì, thậm chí có giây phút nào đó anh ta tưởng chừng như mình đang nằm mơ.
VietWriter
Anh ta không hiểu, sự việc tại sao lại phát triển thành thế này.
Anh ta bị Anh Hoa nắm cổ áo, và lúc này, Lê Văn Vân cũng đứng dậy, xoa xoa
mũi, đi về phía anh ta.
Từ khi mở chai rượu nổi tiếng này đến khi Lê Văn Vân phủ nhận, lại có thêm một nhóm người nữa đến.
Mọi chuyện xoay chuyển không ngừng, so với xem phim dài tập còn đã ghiền hơn.
Lê Văn Vân đi tới trước mặt Mao Vũ Sinh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Mao Vũ Sinh.
“Đây là tiệc sinh nhật của Đặng Hân Hân, không phải là nơi để anh làm xấu mặt.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Anh gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, nhảy nhót khắp nơi, giống y như một tên hề”
“Tôi không muốn khiến mọi chuyện quá ầm ĩ, dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của Đặng Hân Hân.” Lê Văn Vân nhàn nhạt nói.
Mao Vũ Sinh nghiến răng, nhưng bây giờ anh ta không biết rõ tình hình, anh ta không biết tại sao Anh Hoa lại sợ Lê Văn Vân như vậy.
Trong lòng anh ta đang lớn tiếng mắng chửi Trần Nghị!
Lê Văn Vân nhìn Đặng Hân Hân, rồi nói: "Hân Hân, đây là tiệc sinh nhật của cô. Muốn xử lý Mao Vũ Sinh như thế nào, cô tự quyết định đi."
Đặng Hân Hân cau mày, sau đó đi tới trước mặt Mao Vũ Sinh nói: "Mao Vũ Sinh, anh tự đi đi. Tôi vốn dĩ không mời anh đến tiệc sinh nhật của tôi. Vì thế diện của chủ tịch mà anh đến tôi cũng không nói gì cả. Nhưng anh cứ luôn kiếm chuyện khiến mọi người phải mất hứng cả rồi."
"Anh..." Mao Vũ Sinh cắn răng.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, anh ta hận không thể tìm một chỗ để chui vào.
Đúng vậy, bây giờ thì ai cũng biết rồi, mọi chuyện là do anh ta cố tình làm ra.
Anh ta không thể khiến Lê Văn Vân mất mặt, ngược lại bây giờ anh ta mới là người bị mất mặt.
Nghe thấy lời của Đặng Hân Hân, Anh Hoa vội vàng nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh Lê, để tôi giúp anh đưa anh ta ra ngoài. Tên này thực sự không phải là người."
Lê Văn Vân bình tĩnh gật đầu.
Anh Hoa nhanh chóng gật đầu, lại chỉ vào chai rượu vang kia nói: "Chai rượu vang này mọi người cứ uống đi, dù sao cũng mở ra rồi. Chỉ cần ngài không chấp nhặt tôi là được.”
Sắc mặt Mao Vũ Sinh không tốt lắm, bị người của Anh Hoa kéo ra ngoài.
Trong phòng bao một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng biểu tình của tất cả mọi người khi nhìn Lê Văn Vân đều có hơi kỳ quái.
Đương nhiên cũng có người không ngừng liếc nhìn chai rượu vang, nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt đầy mong chờ.
Anh Hoa đã nói rồi, chai rượu vang này tặng cho Lê Văn Vân, điều này có nghĩa là Lê Văn Vân có quyền quyết định chai rượu vang này. Chai rượu này uống một ngụm thôi cũng tốn đến mấy chục nghìn tệ đó.
Vưu Tường ở bên cạnh cười giễu cợt: "Nhìn bản lĩnh của tên này xem."
Sau đó anh ta lại nói với Diệp Mộng: "Anh đã nói rồi, tên nhóc này gây chuyện rồi không thể học thứ tốt được. Em cũng thấy rồi đấy, người trong KTV Đế Hào này trước đây chắc chắn dính líu đến xã hội đen. Những người đó cư xử khách khí với Lê Văn Vân như vậy, Lê Văn Vân đoán chừng cũng lăn lộn ở trong ngành đó. Rất có thể là đã quen biết ở trong nhà giam."
Đầu óc Mao Vũ Sinh như muốn nổ tung, anh ta hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc chuyện là như thế nào.
Cuối cùng anh ta cũng nhớ đến lời nhắc nhở của Trần Nghị, cái tên Lê Văn Vân này hình như là một ôn thần.
Đánh Mao Vũ Sinh xong, Anh Hoa trừng mắt, nói: “Mẹ nó, cậu muốn hại chết
tôi sao?”
Sau đó ông ta lại quay đầu lại nói: “Đều tại thằng nhóc này, cậu ta bảo tôi mở một chai rượu vang, sau đó tìm ngài nói là do ngài bảo, khiến cho ngài khó xử không biết làm thế nào, bảo người của chúng tôi vây lấy ngài, cưỡng ép ngài nợ tiền chúng tôi. Nếu như chúng tôi biết trước là ngài, cho chúng tôi một trăm cái gan cũng không dám làm như vậy đâu.”
“Hơn nữa ngài biết đấy, bố của Mao Vũ Sinh là Mao Vũ Hàm, chủ tịch của ngân hàng Tân Hải, làm ăn ở Giang Thành, ai dám không nể mặt cậu ta chứ.” Anh Hoa căng thẳng, nói: “Chai rượu này xem như chúng tôi tặng cho mọi người, xin ngài hãy độ lượng bỏ qua cho kẻ hèn này!”
Cái đầu của Mao Vũ Sinh lúc này hoàn toàn không suy nghĩ ra được gì, thậm chí có giây phút nào đó anh ta tưởng chừng như mình đang nằm mơ.
VietWriter
Anh ta không hiểu, sự việc tại sao lại phát triển thành thế này.
Anh ta bị Anh Hoa nắm cổ áo, và lúc này, Lê Văn Vân cũng đứng dậy, xoa xoa
mũi, đi về phía anh ta.
Từ khi mở chai rượu nổi tiếng này đến khi Lê Văn Vân phủ nhận, lại có thêm một nhóm người nữa đến.
Mọi chuyện xoay chuyển không ngừng, so với xem phim dài tập còn đã ghiền hơn.
Lê Văn Vân đi tới trước mặt Mao Vũ Sinh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Mao Vũ Sinh.
“Đây là tiệc sinh nhật của Đặng Hân Hân, không phải là nơi để anh làm xấu mặt.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Anh gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, nhảy nhót khắp nơi, giống y như một tên hề”
“Tôi không muốn khiến mọi chuyện quá ầm ĩ, dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của Đặng Hân Hân.” Lê Văn Vân nhàn nhạt nói.
Mao Vũ Sinh nghiến răng, nhưng bây giờ anh ta không biết rõ tình hình, anh ta không biết tại sao Anh Hoa lại sợ Lê Văn Vân như vậy.
Trong lòng anh ta đang lớn tiếng mắng chửi Trần Nghị!
Lê Văn Vân nhìn Đặng Hân Hân, rồi nói: "Hân Hân, đây là tiệc sinh nhật của cô. Muốn xử lý Mao Vũ Sinh như thế nào, cô tự quyết định đi."
Đặng Hân Hân cau mày, sau đó đi tới trước mặt Mao Vũ Sinh nói: "Mao Vũ Sinh, anh tự đi đi. Tôi vốn dĩ không mời anh đến tiệc sinh nhật của tôi. Vì thế diện của chủ tịch mà anh đến tôi cũng không nói gì cả. Nhưng anh cứ luôn kiếm chuyện khiến mọi người phải mất hứng cả rồi."
"Anh..." Mao Vũ Sinh cắn răng.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, anh ta hận không thể tìm một chỗ để chui vào.
Đúng vậy, bây giờ thì ai cũng biết rồi, mọi chuyện là do anh ta cố tình làm ra.
Anh ta không thể khiến Lê Văn Vân mất mặt, ngược lại bây giờ anh ta mới là người bị mất mặt.
Nghe thấy lời của Đặng Hân Hân, Anh Hoa vội vàng nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh Lê, để tôi giúp anh đưa anh ta ra ngoài. Tên này thực sự không phải là người."
Lê Văn Vân bình tĩnh gật đầu.
Anh Hoa nhanh chóng gật đầu, lại chỉ vào chai rượu vang kia nói: "Chai rượu vang này mọi người cứ uống đi, dù sao cũng mở ra rồi. Chỉ cần ngài không chấp nhặt tôi là được.”
Sắc mặt Mao Vũ Sinh không tốt lắm, bị người của Anh Hoa kéo ra ngoài.
Trong phòng bao một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng biểu tình của tất cả mọi người khi nhìn Lê Văn Vân đều có hơi kỳ quái.
Đương nhiên cũng có người không ngừng liếc nhìn chai rượu vang, nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt đầy mong chờ.
Anh Hoa đã nói rồi, chai rượu vang này tặng cho Lê Văn Vân, điều này có nghĩa là Lê Văn Vân có quyền quyết định chai rượu vang này. Chai rượu này uống một ngụm thôi cũng tốn đến mấy chục nghìn tệ đó.
Vưu Tường ở bên cạnh cười giễu cợt: "Nhìn bản lĩnh của tên này xem."
Sau đó anh ta lại nói với Diệp Mộng: "Anh đã nói rồi, tên nhóc này gây chuyện rồi không thể học thứ tốt được. Em cũng thấy rồi đấy, người trong KTV Đế Hào này trước đây chắc chắn dính líu đến xã hội đen. Những người đó cư xử khách khí với Lê Văn Vân như vậy, Lê Văn Vân đoán chừng cũng lăn lộn ở trong ngành đó. Rất có thể là đã quen biết ở trong nhà giam."