Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93 Một đêm không lời!
Anh vội vàng đẩy Hoa Hồng Đỏ ra, ho khan một tiếng nói: “Cô già quá rồi, tôi không có hứng thú với phụ nữ trên ba mươi tuổi.”
Hoa Hồng Đỏ khẽ sững người, ngay sau đó là vẻ giận hờn hiện lên trên mặt.
Lê Văn Vân lại ho khan lần nữa, nói: “Bây giờ mục đích hợp tác đã đạt được rồi, các người tốt nhất là rút khỏi Giang Thành đi. Ngoài ra, tin tôi vẫn còn sống, tôi không hi vọng cô tiết lộ cho bất cứ một người nào. Cho dù là người thân cận nhất với cô, một khi có người nhận ra tôi, hợp tác của chúng ta sẽ lập tức dừng lại.”
Sau cơn giận hờn ngắn ngủi của Hoa Hồng Đỏ, cô ta lại khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm, nhìn Lê Văn Vân và nói: “Không vấn đề. Để lại cách liên lạc đi, đến lúc đó tôi dụ Bùi Nghênh Tùng ra thì liên lạc với anh.”
Sau khi có wechat của nhau, Lê Văn Vân chau mày nói: “Đúng rồi, tự xử lý cái tên đầu húi cua của mấy người đi.”
Hoa Hồng Đỏ chau mày, nhưng ngay sau đó cũng gật đầu.
Lê Văn Vân không dừng chân ở đó nữa, anh đi về phía cánh cổng. Nhìn bóng lưng của Lê Văn Vân, Hoa Hồng Đỏ liếm liếm môi, nói: “Không thích phụ nữ trên ba mươi tuổi sao? Ha ha, sớm muộn gì cũng có một ngày ngủ với anh, hơn nữa sẽ làm cho anh lưu luyến không quên!”
VietWriter
Nói xong, cô ta móc điện thoại ra, gọi cuộc điện thoại.
Lê Văn Vân đi về phía cổng khu dân cư, đương nhiên là đến lấy thịt nướng rồi, vừa hay cũng có thời gian cho bọn người Hoa Hồng Đỏ xử lý thi thể!
Đúng vào lúc anh rời đi thì ở vị trí trên lầu hai, Đỗ Tịch Tịch vẫn nằm dài trên người Trần Hiểu Nguyệt, khuôn mặt của cô ấy vẫn đỏ bừng, miệng lẩm bẩm nói: “Các cậu đang xem cái gì thế, các cậu đang xem cái gì thế?
Trần Hiểu Nguyệt ở bên cạnh cô ấy, chau mày lại, nhìn phía dưới ánh đèn ở không xa đó, nói: “Chị Diệp Mộng, người đàn ông lúc nãy hình như là Lê Văn Vân đó! Anh ta đến đây làm gì?”.
Diệp Mộng nhìn xuống dưới, nhíu chặt mày lại, không biết đang suy nghĩ điều
gì.
“Bên cạnh anh ta hình như cũng nhiều người đẹp lắm đấy, người phụ nữ kết hôn với anh ta lúc trước cũng rất đẹp.” Trần Hiểu Nguyệt nói tiếp, trong giọng điệu mang vẻ khó hiểu.
Diệp Mộng vẫn không nói chuyện, qua một hồi, cô mới kéo Đỗ Tịch Tịch nói: “Cứ dỗ Tịch Tịch ngủ trước đã, lần sau đừng để cô ấy uống say nữa, biết làm khổ người khác quá.”
“Không, em muốn uống, em muốn uống nữa!” Đỗ Tịch Tịch mơ mơ màng màng, nói.
Lê Văn Vân đến tiệm thịt nướng lấy thịt nướng xong, khi anh quay về phòng của mình thì thi thể đã biết mất, bọn người Hoa Hồng Đỏ cũng rời đi rồi.
Lê Văn Vân đặt thịt nướng lên trên bàn, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi ngồi xuống.
Bây giờ, anh chỉ cần đợi tin tức bên Phạm Nhược Tuyết, xác nhận toàn bộ người của Hồng Nguyệt rút khỏi Giang Thành xong thì nhiệm vụ bên này cũng xem như kết thúc rồi.
Đợi xong việc ở Giang Thành, anh có thể đến Lâm Hải, giải quyết đàng hoàng chuyện cũ.
Ăn thịt nướng xong, anh dọn dẹp đơn giản rồi quay về phòng ngủ, ngủ một giấc say.
Một đêm không lời!
Ngày hôm sau, anh ngủ một giấc đến sáng, rồi như thường lệ, thong dong đi đến tập đoàn Cường Thịnh, lúc đến phòng làm việc của Đỗ Tịch Tịch thì đã là chín giờ năm mươi phút rồi.
Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân, rồi chỉ chỉ đồng hồ, nói: “Này này này, anh lại đến muộn rồi!”
Lê Văn Vân gãi gãi đầu, nói: “Quen rồi thì tốt.”
Đỗ Tịch Tịch lườm mắt một cái, giận dữ quát: “Cái gì gọi là tôi quen rồi thì tốt. Anh đang làm việc ở chỗ tôi đấy?”
Nói rồi, cô ấy lại bất lực nói: “Thật sự không biết rốt cuộc anh là người như thế nào, ra vẻ thần thần bí bí thế”
“Đúng rồi.” Nói xong, Đỗ Tịch Tịch lại nói tiếp: “Đàn chị Diệp Mộng mới sáng sớm đã rời đi rồi, đã về Lâm Hải rồi. Nhưng mà cũng không gấp, tuần này tôi cũng sẽ qua đó, trước khi họ đính hôn thì qua trước một chuyến, thuận tiện đi chơi luôn.”
Lê Văn Vân gật đầu. Nghĩ đến hôn ước của Diệp Mộng với Vưu Tường, anh khẽ chau mày lại.
“Đỗ Thương Bắc! Giao người ra đây, nếu không ngân hàng Tân Hải chúng tôi sẽ dừng mọi sự hợp tác với tập đoàn Cường Thịnh các người.”
Đúng vào lúc họ đang nói chuyện thì một tiếng gầm thét vang lên ở bên ngoài.
Hoa Hồng Đỏ khẽ sững người, ngay sau đó là vẻ giận hờn hiện lên trên mặt.
Lê Văn Vân lại ho khan lần nữa, nói: “Bây giờ mục đích hợp tác đã đạt được rồi, các người tốt nhất là rút khỏi Giang Thành đi. Ngoài ra, tin tôi vẫn còn sống, tôi không hi vọng cô tiết lộ cho bất cứ một người nào. Cho dù là người thân cận nhất với cô, một khi có người nhận ra tôi, hợp tác của chúng ta sẽ lập tức dừng lại.”
Sau cơn giận hờn ngắn ngủi của Hoa Hồng Đỏ, cô ta lại khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm, nhìn Lê Văn Vân và nói: “Không vấn đề. Để lại cách liên lạc đi, đến lúc đó tôi dụ Bùi Nghênh Tùng ra thì liên lạc với anh.”
Sau khi có wechat của nhau, Lê Văn Vân chau mày nói: “Đúng rồi, tự xử lý cái tên đầu húi cua của mấy người đi.”
Hoa Hồng Đỏ chau mày, nhưng ngay sau đó cũng gật đầu.
Lê Văn Vân không dừng chân ở đó nữa, anh đi về phía cánh cổng. Nhìn bóng lưng của Lê Văn Vân, Hoa Hồng Đỏ liếm liếm môi, nói: “Không thích phụ nữ trên ba mươi tuổi sao? Ha ha, sớm muộn gì cũng có một ngày ngủ với anh, hơn nữa sẽ làm cho anh lưu luyến không quên!”
VietWriter
Nói xong, cô ta móc điện thoại ra, gọi cuộc điện thoại.
Lê Văn Vân đi về phía cổng khu dân cư, đương nhiên là đến lấy thịt nướng rồi, vừa hay cũng có thời gian cho bọn người Hoa Hồng Đỏ xử lý thi thể!
Đúng vào lúc anh rời đi thì ở vị trí trên lầu hai, Đỗ Tịch Tịch vẫn nằm dài trên người Trần Hiểu Nguyệt, khuôn mặt của cô ấy vẫn đỏ bừng, miệng lẩm bẩm nói: “Các cậu đang xem cái gì thế, các cậu đang xem cái gì thế?
Trần Hiểu Nguyệt ở bên cạnh cô ấy, chau mày lại, nhìn phía dưới ánh đèn ở không xa đó, nói: “Chị Diệp Mộng, người đàn ông lúc nãy hình như là Lê Văn Vân đó! Anh ta đến đây làm gì?”.
Diệp Mộng nhìn xuống dưới, nhíu chặt mày lại, không biết đang suy nghĩ điều
gì.
“Bên cạnh anh ta hình như cũng nhiều người đẹp lắm đấy, người phụ nữ kết hôn với anh ta lúc trước cũng rất đẹp.” Trần Hiểu Nguyệt nói tiếp, trong giọng điệu mang vẻ khó hiểu.
Diệp Mộng vẫn không nói chuyện, qua một hồi, cô mới kéo Đỗ Tịch Tịch nói: “Cứ dỗ Tịch Tịch ngủ trước đã, lần sau đừng để cô ấy uống say nữa, biết làm khổ người khác quá.”
“Không, em muốn uống, em muốn uống nữa!” Đỗ Tịch Tịch mơ mơ màng màng, nói.
Lê Văn Vân đến tiệm thịt nướng lấy thịt nướng xong, khi anh quay về phòng của mình thì thi thể đã biết mất, bọn người Hoa Hồng Đỏ cũng rời đi rồi.
Lê Văn Vân đặt thịt nướng lên trên bàn, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi ngồi xuống.
Bây giờ, anh chỉ cần đợi tin tức bên Phạm Nhược Tuyết, xác nhận toàn bộ người của Hồng Nguyệt rút khỏi Giang Thành xong thì nhiệm vụ bên này cũng xem như kết thúc rồi.
Đợi xong việc ở Giang Thành, anh có thể đến Lâm Hải, giải quyết đàng hoàng chuyện cũ.
Ăn thịt nướng xong, anh dọn dẹp đơn giản rồi quay về phòng ngủ, ngủ một giấc say.
Một đêm không lời!
Ngày hôm sau, anh ngủ một giấc đến sáng, rồi như thường lệ, thong dong đi đến tập đoàn Cường Thịnh, lúc đến phòng làm việc của Đỗ Tịch Tịch thì đã là chín giờ năm mươi phút rồi.
Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân, rồi chỉ chỉ đồng hồ, nói: “Này này này, anh lại đến muộn rồi!”
Lê Văn Vân gãi gãi đầu, nói: “Quen rồi thì tốt.”
Đỗ Tịch Tịch lườm mắt một cái, giận dữ quát: “Cái gì gọi là tôi quen rồi thì tốt. Anh đang làm việc ở chỗ tôi đấy?”
Nói rồi, cô ấy lại bất lực nói: “Thật sự không biết rốt cuộc anh là người như thế nào, ra vẻ thần thần bí bí thế”
“Đúng rồi.” Nói xong, Đỗ Tịch Tịch lại nói tiếp: “Đàn chị Diệp Mộng mới sáng sớm đã rời đi rồi, đã về Lâm Hải rồi. Nhưng mà cũng không gấp, tuần này tôi cũng sẽ qua đó, trước khi họ đính hôn thì qua trước một chuyến, thuận tiện đi chơi luôn.”
Lê Văn Vân gật đầu. Nghĩ đến hôn ước của Diệp Mộng với Vưu Tường, anh khẽ chau mày lại.
“Đỗ Thương Bắc! Giao người ra đây, nếu không ngân hàng Tân Hải chúng tôi sẽ dừng mọi sự hợp tác với tập đoàn Cường Thịnh các người.”
Đúng vào lúc họ đang nói chuyện thì một tiếng gầm thét vang lên ở bên ngoài.