Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1145
Chương 1145:
Tân Hãng xua tay: “Tôi cũng không phải hoàn toàn lây đại cục làm trọng, kỳ thật tôi làm vậy là vì cậu.”
Trần Ninh kinh ngạc.
Tần Hằng cười nói: “Một đời thiên tử một đời thần, năm đó là một tay tôi nâng đỡ cậu. Bây giờ tôi thoái vị rồi, cách chức cậu đi cũng là để cho Hoàng Càn có cơ hội nâng đỡ.
cậu lại từ đầu.”
“Cậu bị giáng chức làm thường dân, Hoàng Càn lại thăng chức cho cậu. Vậy thì trong mắt ông ấy, cậu là do một tay ông ấy kéo dậy, như vậy cậu mới thật sự là người của ông ấy, ông ấy mới hoàn toàn tin tưởng cậu.”
“Cậu đã hiểu chưa?”
Trần Ninh tỉnh táo lại: “Ngài đã nhọc lòng rồi ạ!”
Tần Hằng cười nói: “Trước khi thầy thoái vị, Hoàng Càn đã hứa với tôi sẽ đề bạt cậu lên vị trí Đại đô đốc. Bây giờ xem ra, ông ấy không hề thất hứa.”
Trần Ninh nói: “Lần này Quốc chủ triệu tôi đến Thủ đô chính là để sắp xếp cho tôi nhận chức Đại đô đốc.”
“Nhưng mà…”
Tần Hằng lấy làm lạ hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Trần Ninh cười khổ nói: “Tuy rằng Quốc chủ cho phép tôi giữ chức Đại đô đốc, nhưng ngài ấy vẫn muốn che giấu thân phận của con.”
Tần Hằng sững sờ: “Ý của cậu là?”
Trần Ninh giải thích: “Hôm nay tôi đã đến gặp Quốc chủ, ông ấy nói với tôi rằng nếu tôi lấy thân phận thật đảm nhiệm chức vụ Đại đô đốc thì e rằng phe của Hạng Thành sẽ phản đối kịch liệt. Hơn nữa, tôi vẫn còn khá trẻ, những thủ trưởng lâu đời trong quân đội cũng sẽ không đồng ý.”
“Vậy nên ông ấy bảo tôi đeo mặt nạ, lấy thân phận bí ẩn để nhận chức Đại đô đốc.”
“Theo ý của ông ấy, sau này mọi người đều biết đến Đại đô đốc, nhưng bọn họ sẽ không biết Đại đô đốc thực sự là ai.”
Tần Hằng trừng to hai mắt: “Cái gì?”
ậu không để lộ thân phận của mình thì làm Đại đô đốc kiểu gì?”
Trần Ninh lấy ra một chiếc mặt nạ hình Kỳ Lân hung dữ, cười khổ nói: “Quốc chủ nói, sau này tôi lầy thân phận Đại đô đốc chỉ thị thì cứ đeo cái mặt nạ Kỳ Lân này. Tư liệu về thân phận Đại đô đốc sẽ là bí mật cao nhất quốc gia, thậm chí các vị đại thần trong Nội các cũng không có thẩm quyền để xem.”
Tần Hằng nghe vậy thì cau mày, ông không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Ưu điểm của chuyện này là nếu mọi người không biết Đại đô đốc chính là Trần Ninh, thì đám người Hạng Thành sẽ không phản đối kịch liệt, quá trình Trần Ninh trở thành làm Đại đô đốc sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Khuyết điểm là sau này, mọi người đều chỉ biết có Đại đô đốc, mà không biết Đại đô đốc chính là Trần Ninh, uy danh của Trần Ninh sẽ không thẻ truyền ra.
Tần Hằng cuối cùng nói: “Quốc chủ quyết định như vậy chắc cũng đã suy xét cả rồi. Cậu cứ làm theo yêu cầu của ông ấy là được.”
Trần Ninh gật đầu: “Ừm, cũng chỉ có thể như vậy.”
Tối hôm đó, Trần Ninh ở lại nhà họ Tần ăn cơm, sau khi ăn xong mới rời đi.
Vừa ra khỏi nhà Tần, anh lại tình cờ đụng phải cháu trai trước đây của Hạng Thành và cũng là con kế hiện tại của Hạng Thành, Hạng Vân Phi.
Hạng Vân Phi lái một chiếc Land Rover, theo sau là đám bạn và thủ hạ của anh ta.
Vừa nhìn thấy Trần Ninh, anh ta lập tức dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Chậc chậc, mày không phải là tên khốn đã hại chết anh tao đấy sao?”
“Tao nhớ hình như mày đã bị cách chức, lủi thủi cuốn gói về Trung Hải rồi cơ mà?”
“Sao lại về Thủ đô lại thế này?”
“Mày về Thủ đô sao không báo với người họ Hạng chúng tao một tiếng, để người họ Hạng chúng tao tiếp đãi mày.
cho tốt chứ?”
Một nhóm bạn bè và tùy tùng của Tương Vân Phi đã vây quanh tất cả, nhìn chằm chằm vào Trần Ninh một cách hung dữ.
Trần Ninh dửng dưng nhìn đám người của Hạng Vân Phi, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn làm quen với các người.
Tốt hơn hết anh nên cút đi trước khi tôi tức giận.”
Tương Vân Phi mở to hai mắt: “Ái chà, bị cách chức rồi mà vẫn còn kiêu ngạo vậy cơ à?”
Trong đám bạn bè phía sau, có người chế nhạo nói: “Có lẽ anh ta tưởng mình vẫn còn là Thiếu soái Bắc Cảnh, nhất thời chưa chấp nhận được hiện thực ấy mà.”
Tân Hãng xua tay: “Tôi cũng không phải hoàn toàn lây đại cục làm trọng, kỳ thật tôi làm vậy là vì cậu.”
Trần Ninh kinh ngạc.
Tần Hằng cười nói: “Một đời thiên tử một đời thần, năm đó là một tay tôi nâng đỡ cậu. Bây giờ tôi thoái vị rồi, cách chức cậu đi cũng là để cho Hoàng Càn có cơ hội nâng đỡ.
cậu lại từ đầu.”
“Cậu bị giáng chức làm thường dân, Hoàng Càn lại thăng chức cho cậu. Vậy thì trong mắt ông ấy, cậu là do một tay ông ấy kéo dậy, như vậy cậu mới thật sự là người của ông ấy, ông ấy mới hoàn toàn tin tưởng cậu.”
“Cậu đã hiểu chưa?”
Trần Ninh tỉnh táo lại: “Ngài đã nhọc lòng rồi ạ!”
Tần Hằng cười nói: “Trước khi thầy thoái vị, Hoàng Càn đã hứa với tôi sẽ đề bạt cậu lên vị trí Đại đô đốc. Bây giờ xem ra, ông ấy không hề thất hứa.”
Trần Ninh nói: “Lần này Quốc chủ triệu tôi đến Thủ đô chính là để sắp xếp cho tôi nhận chức Đại đô đốc.”
“Nhưng mà…”
Tần Hằng lấy làm lạ hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Trần Ninh cười khổ nói: “Tuy rằng Quốc chủ cho phép tôi giữ chức Đại đô đốc, nhưng ngài ấy vẫn muốn che giấu thân phận của con.”
Tần Hằng sững sờ: “Ý của cậu là?”
Trần Ninh giải thích: “Hôm nay tôi đã đến gặp Quốc chủ, ông ấy nói với tôi rằng nếu tôi lấy thân phận thật đảm nhiệm chức vụ Đại đô đốc thì e rằng phe của Hạng Thành sẽ phản đối kịch liệt. Hơn nữa, tôi vẫn còn khá trẻ, những thủ trưởng lâu đời trong quân đội cũng sẽ không đồng ý.”
“Vậy nên ông ấy bảo tôi đeo mặt nạ, lấy thân phận bí ẩn để nhận chức Đại đô đốc.”
“Theo ý của ông ấy, sau này mọi người đều biết đến Đại đô đốc, nhưng bọn họ sẽ không biết Đại đô đốc thực sự là ai.”
Tần Hằng trừng to hai mắt: “Cái gì?”
ậu không để lộ thân phận của mình thì làm Đại đô đốc kiểu gì?”
Trần Ninh lấy ra một chiếc mặt nạ hình Kỳ Lân hung dữ, cười khổ nói: “Quốc chủ nói, sau này tôi lầy thân phận Đại đô đốc chỉ thị thì cứ đeo cái mặt nạ Kỳ Lân này. Tư liệu về thân phận Đại đô đốc sẽ là bí mật cao nhất quốc gia, thậm chí các vị đại thần trong Nội các cũng không có thẩm quyền để xem.”
Tần Hằng nghe vậy thì cau mày, ông không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Ưu điểm của chuyện này là nếu mọi người không biết Đại đô đốc chính là Trần Ninh, thì đám người Hạng Thành sẽ không phản đối kịch liệt, quá trình Trần Ninh trở thành làm Đại đô đốc sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Khuyết điểm là sau này, mọi người đều chỉ biết có Đại đô đốc, mà không biết Đại đô đốc chính là Trần Ninh, uy danh của Trần Ninh sẽ không thẻ truyền ra.
Tần Hằng cuối cùng nói: “Quốc chủ quyết định như vậy chắc cũng đã suy xét cả rồi. Cậu cứ làm theo yêu cầu của ông ấy là được.”
Trần Ninh gật đầu: “Ừm, cũng chỉ có thể như vậy.”
Tối hôm đó, Trần Ninh ở lại nhà họ Tần ăn cơm, sau khi ăn xong mới rời đi.
Vừa ra khỏi nhà Tần, anh lại tình cờ đụng phải cháu trai trước đây của Hạng Thành và cũng là con kế hiện tại của Hạng Thành, Hạng Vân Phi.
Hạng Vân Phi lái một chiếc Land Rover, theo sau là đám bạn và thủ hạ của anh ta.
Vừa nhìn thấy Trần Ninh, anh ta lập tức dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Chậc chậc, mày không phải là tên khốn đã hại chết anh tao đấy sao?”
“Tao nhớ hình như mày đã bị cách chức, lủi thủi cuốn gói về Trung Hải rồi cơ mà?”
“Sao lại về Thủ đô lại thế này?”
“Mày về Thủ đô sao không báo với người họ Hạng chúng tao một tiếng, để người họ Hạng chúng tao tiếp đãi mày.
cho tốt chứ?”
Một nhóm bạn bè và tùy tùng của Tương Vân Phi đã vây quanh tất cả, nhìn chằm chằm vào Trần Ninh một cách hung dữ.
Trần Ninh dửng dưng nhìn đám người của Hạng Vân Phi, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn làm quen với các người.
Tốt hơn hết anh nên cút đi trước khi tôi tức giận.”
Tương Vân Phi mở to hai mắt: “Ái chà, bị cách chức rồi mà vẫn còn kiêu ngạo vậy cơ à?”
Trong đám bạn bè phía sau, có người chế nhạo nói: “Có lẽ anh ta tưởng mình vẫn còn là Thiếu soái Bắc Cảnh, nhất thời chưa chấp nhận được hiện thực ấy mà.”